Chương 259: Hội trưởng phản công lược (10)
Mai Khai
31/01/2019
Nắm tay Lăng Vu Đề ra khỏi phòng, vừa đi, anh vừa nhắc nhở nàng: "Lát
nữa gặp cha, phải chào." Anh hi vọng Lăng Vu Đề có thể cho Tịch Chí
Cường một ấn tượng tốt.
Tuy rằng đến khi độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh được thêm đầy thì anh sẽ trực tiếp dẫn Lăng Vu Đề về Vị Diện Hiệp Hội, thế nhưng anh cũng không tự tin có thể nhanh chóng hoàn thành việc này.
"Biết rồi, Tử Thu, anh đã nói nhiều lần rồi!"
Lăng Vu Đề hơi bĩu môi, có chút bất mãn với việc Tịch Tử Thu dông dài.
Cô không phải trẻ con, mặc dù đã mất đi ký ức nhưng cũng không tới nỗi chào hỏi cũng không biết!
Nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Lăng Vu Đề, trong lòng Tịch Tử Thu có chút mất mát. Người khác muốn anh dông dài nhưng anh còn không muốn dông dài đây, vậy mà Lăng Vu Đề lại ghét bỏ anh dông dài...
"Được rồi, tôi không nói."
Lăng Vu Đề gật đầu, theo Tịch Tử Thu đi tới phòng ăn.
Vừa vào đến phòng ăn, đầu tiên cô nhìn thấy Tịch Tử Hạ đang ngồi ở đó với một nụ cười nhẹ trên môi. Hình như mỗi giờ mỗi khắc anh đều mang theo ý cười, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp như tắm gió xuân.
Cô hơi đỏ mặt một chút, thần sắc bất động dời tầm mắt đi. Sau đó liền nhìn thấy Tịch Chí Cường ngồi ở trên, cô hơi kinh ngạc trợn mắt lên: "Tử Thu, anh thật giống cha anh đó!"
Trên đầu Tịch Tử Thu trượt xuống ba cái vạch đen, vừa nãy không phải đã nói là phải chào sao? Sao câu đầu tiên lại nói thành thế này? Tuy rằng anh rất giống với Tịch Chí Cường...
Tịch Chí Cường cũng biết được Lăng Vu Đề đã mất trí nhớ, đây là lần đầu ông gặp Lăng Vu Đề. Nghe Lăng Vu Đề nói vậy, đúng là ông không hề tức giận, trái lại còn rất có thiện cảm đối với Lăng Vu Đề.
Cô gái này vừa nhìn thì chính là loại người không có tâm cơ, với đứa con trai út cứng rắn này, ngược lại cũng thích hợp!
"Ta là cha Tử Thu, đương nhiên là nó giống ta. Vu Đề, qua đây ngồi." Tịch Chí Cường luôn nghiêm túc thận trọng vậy mà lại lộ ra khuôn mặt tươi cười với Lăng Vu Đề, còn như một trưởng bối ôn hào mà vẫy tay với cô.
Lăng Vu Đề nhếch môi hơi hí mắt cười, sau đó kéo Tịch Tử Thu đi về phía Tịch Chí Cường. Tịch Chí Cường ra hiệu cô ngồi vào vị trí bên phải ông, Tịch Tử Thu ngồi ở bên cạnh cô.
"Thân thể khá hơn chút nào không? Có còn chỗ nào khó chịu không?" Tịch Chí Cường ân cần hỏi Lăng Vu Đề, thật giống như Lăng Vu Đề đã sống trong Tịch gia rất lâu rồi.
Biểu hiện của ông tự nhiên hơn Tịch phu nhân nhiều, Lăng Vu Đề cảm thấy "người cha" này rất thân thiết!
Cô gật gù: "Vâng, đã không sao rồi, vừa nãy Tử Thu còn nói là ngày mai muốn dẫn con đi chơi! Ba muốn đi cùng không?"
"Ồ? Đi chơi? Đi đâu chơi thế?" Tịch Chí Cường tò mò hỏi, ông không nhìn ra con trai út của ông còn có thể dẫn người ta đi chơi.
Lăng Vu Đề lắc đầu một cái, trên mặt tràn ngập "con cũng không biết". Cô ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Dù sao thì chính là nơi có rất nhiều đồ ăn ngon! Phụ thân cũng đi cùng được chứ?"
Đồ ăn ngon? Không nhìn ra, con bé này vậy mà thích ăn đấy!
Tịch Chí Cường cười cười: "Không được, ba rất bận, không có thời gian đi, con cùng Tử Thu đi chơi vui đi!"
Bị cự tuyệt, Lăng Vu Đề mất mát trong chốc lát, có điều cô nhanh chóng cười nói: "Vậy thì đến lúc đó con mua cho ba thật nhiều đồ ăn ngon về!"
"Được được!"
Biểu hiện khoan dung nhân từ của Tịch Chí Cường đối với Lăng Vu Đề suýt chút nữa làm cho Tịch phu nhân ghen, ngay cả Tịch Tử Hạ cũng có chút biết mùi. Anh lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ mà ba cũng không bao giờ dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện với anh!
Có điều, anh nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề ngồi ở xéo bên mình, trước đây anh đều gặp cô ở ca vũ thính Lợi Á.
Cô đều trang điểm rất thành thục, tuy không trnag điểm dày cộm như các vũ nữ khác, nhưng cũng không hợp với tuổi tác của cô chút nào.
Không thể không nói, trang phục hiện giờ rất hợp với cô!
Khi dùng cơm, Tịch Chí Cường vẫn luôn lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của Lăng Vu Đề, cô ngồi đoan trang, dùng cơm cũng vô cùng nhã nhặn.
Tối hôm qua thì ông cũng sai người điều tra thân phận bối cảnh của Lăng Vu Đề, dù sao cũng là người mà con trai mình muốn kết hôn, thế nào cũng phả tìm hiểu tỉ mỉ một chút.
Điều khiến Tịch Chí Cường bất ngờ chính là, vậy mà Lăng Vu Đề lại là con gái một người quen cũ của ông!
Mười hai năm trước, Lăng gia cũng là thế gia thư hương trăm năm ở Đô thành. Lúc trước ông cùng cha của Lăng Vu Đề - Lăng Hòa Ngọc là bạn tốt, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Lăng Hòa Ngọc vốn là con cháu của thế gia thư hương, tất nhiên tài hoa rất là tốt. Mà ông lại luôn thích múa đao múa kiếm, không có hứng thú đối với học vấn nho nhã.
Sau này thói đời càng rối loạn thêm, chí hướng của ông là thống nhất thiên hạ, nên nhân lúc loạn mà giành chính quyền!
Mà Lăng gia, lại tiêu vong trong loạn lạc.
Ông làm Tổng thống tám năm, cũng là mười năm trước mới trở lại Đô thành để định cư. Muốn tìm lại Lăng Hòa Ngọc nhưng làm thế nào cũng không tra được tin tức về ông ấy.
Ngày hôm qua sai người tra về Lăng Vu Đề, vậy mà tìm hiểu nguồn gốc, tra ra Lăng gia, tra ra Lăng Hòa Ngọc!
Mười hai năm trước khi Lăng gia tiêu vong, Lăng Hòa Ngọc liền dẫn theo hai đứa bé rời khỏi Đô thành đi nhờ vả thân thích, sau đó bị thân thích đuổi ra.
Năm năm trước, Lăng Hòa Ngọc mới dẫn hai đứa bé trở lại Đô thành, ba năm trước thì chết bệnh.
Không thể gặp mặt Lăng Hòa Ngọc lần cuối, trong lòng Tịch Chí Cường có chút khổ sở, cũng có chút tiếc nuối.
Nếu như ông vẫn không buông tha việc tìm tung tích của ông ấy, có thể tất cả mọi chuyện đều sẽ khác đi!
Nhìn thấy Lăng Vu Đề, Tịch Chí Cường liền muốn coi cô thành con của chính mình để chở che.
Ông cũng từng nói đùa với Lăng Hòa Ngọc, nói mình cùng ông ấy đều là nam, không thể kết hôn, sau này nếu từng người kết hôn có dòng dõi, vậy thì kết làm thân gia.
Bây giờ, Lăng Vu Đề phải gả cho con trai của mình thì cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Dùng cơm xong rồi, Tịch Chí Cường đặc biệt sai người chuẩn bị điểm tâm ngọt để tráng miệng. Ông vốn không thích đồ ngọt nhưng lại thấy Lăng Vu Đề ăn say sưa ngon lành, ngược lại cũng muốn ăn.
"Vu Đề, chuyện lúc trước con không nhớ chút nào sao?" Tịch Chí Cường hỏi.
Lăng Vu Đề vừa múc một muỗng nhỏ bánh gatô bỏ vào trong miệng, nghe Tịch Chí Cường nói chuyện với mình, cô giương mắt nhìn ông rồi lắc đầu một cái: "Không nhớ rõ."
Không nhớ rõ cũng tốt!
Đương nhiên, Tịch Chí Cường sẽ không nói câu này ra. Đối với việc Lăng Vu Đề làm vũ nữ ở ca vũ thính Lợi Á nửa năm qua, ông đau lòng.
"Con là con gái của thế gia thư hương Lăng gia, ta cùng ba con, là anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Chỉ là sau này ta đi đánh giặc, đến lúc trở lại thì gia tộc của con đã tiêu vong. Ba năm trước thì ba con chết bệnh, ta liền thu nhận con. Con cùng Tử Thu là được hứa hôn từ nhỏ."
Một lời này đã khiến tâm tư của mấy người ở khác đi.
Đầu tiên thì Lăng Vu Đề kinh ngạc, sau đó cảm thấy lời của Tịch Chí Cường hợp lý, có thể tin được, chút hoài nghi trong lòng đối với Tịch Tử Thu cũng tiêu tan.
Tịch Tử Thu không có chút kinh ngạc nào, anh đã nghiên cứu nội dung vở kịch.
Tuy rằng đến khi độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh được thêm đầy thì anh sẽ trực tiếp dẫn Lăng Vu Đề về Vị Diện Hiệp Hội, thế nhưng anh cũng không tự tin có thể nhanh chóng hoàn thành việc này.
"Biết rồi, Tử Thu, anh đã nói nhiều lần rồi!"
Lăng Vu Đề hơi bĩu môi, có chút bất mãn với việc Tịch Tử Thu dông dài.
Cô không phải trẻ con, mặc dù đã mất đi ký ức nhưng cũng không tới nỗi chào hỏi cũng không biết!
Nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn trong mắt Lăng Vu Đề, trong lòng Tịch Tử Thu có chút mất mát. Người khác muốn anh dông dài nhưng anh còn không muốn dông dài đây, vậy mà Lăng Vu Đề lại ghét bỏ anh dông dài...
"Được rồi, tôi không nói."
Lăng Vu Đề gật đầu, theo Tịch Tử Thu đi tới phòng ăn.
Vừa vào đến phòng ăn, đầu tiên cô nhìn thấy Tịch Tử Hạ đang ngồi ở đó với một nụ cười nhẹ trên môi. Hình như mỗi giờ mỗi khắc anh đều mang theo ý cười, làm cho người ta có một loại cảm giác ấm áp như tắm gió xuân.
Cô hơi đỏ mặt một chút, thần sắc bất động dời tầm mắt đi. Sau đó liền nhìn thấy Tịch Chí Cường ngồi ở trên, cô hơi kinh ngạc trợn mắt lên: "Tử Thu, anh thật giống cha anh đó!"
Trên đầu Tịch Tử Thu trượt xuống ba cái vạch đen, vừa nãy không phải đã nói là phải chào sao? Sao câu đầu tiên lại nói thành thế này? Tuy rằng anh rất giống với Tịch Chí Cường...
Tịch Chí Cường cũng biết được Lăng Vu Đề đã mất trí nhớ, đây là lần đầu ông gặp Lăng Vu Đề. Nghe Lăng Vu Đề nói vậy, đúng là ông không hề tức giận, trái lại còn rất có thiện cảm đối với Lăng Vu Đề.
Cô gái này vừa nhìn thì chính là loại người không có tâm cơ, với đứa con trai út cứng rắn này, ngược lại cũng thích hợp!
"Ta là cha Tử Thu, đương nhiên là nó giống ta. Vu Đề, qua đây ngồi." Tịch Chí Cường luôn nghiêm túc thận trọng vậy mà lại lộ ra khuôn mặt tươi cười với Lăng Vu Đề, còn như một trưởng bối ôn hào mà vẫy tay với cô.
Lăng Vu Đề nhếch môi hơi hí mắt cười, sau đó kéo Tịch Tử Thu đi về phía Tịch Chí Cường. Tịch Chí Cường ra hiệu cô ngồi vào vị trí bên phải ông, Tịch Tử Thu ngồi ở bên cạnh cô.
"Thân thể khá hơn chút nào không? Có còn chỗ nào khó chịu không?" Tịch Chí Cường ân cần hỏi Lăng Vu Đề, thật giống như Lăng Vu Đề đã sống trong Tịch gia rất lâu rồi.
Biểu hiện của ông tự nhiên hơn Tịch phu nhân nhiều, Lăng Vu Đề cảm thấy "người cha" này rất thân thiết!
Cô gật gù: "Vâng, đã không sao rồi, vừa nãy Tử Thu còn nói là ngày mai muốn dẫn con đi chơi! Ba muốn đi cùng không?"
"Ồ? Đi chơi? Đi đâu chơi thế?" Tịch Chí Cường tò mò hỏi, ông không nhìn ra con trai út của ông còn có thể dẫn người ta đi chơi.
Lăng Vu Đề lắc đầu một cái, trên mặt tràn ngập "con cũng không biết". Cô ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, sau đó mới nói: "Dù sao thì chính là nơi có rất nhiều đồ ăn ngon! Phụ thân cũng đi cùng được chứ?"
Đồ ăn ngon? Không nhìn ra, con bé này vậy mà thích ăn đấy!
Tịch Chí Cường cười cười: "Không được, ba rất bận, không có thời gian đi, con cùng Tử Thu đi chơi vui đi!"
Bị cự tuyệt, Lăng Vu Đề mất mát trong chốc lát, có điều cô nhanh chóng cười nói: "Vậy thì đến lúc đó con mua cho ba thật nhiều đồ ăn ngon về!"
"Được được!"
Biểu hiện khoan dung nhân từ của Tịch Chí Cường đối với Lăng Vu Đề suýt chút nữa làm cho Tịch phu nhân ghen, ngay cả Tịch Tử Hạ cũng có chút biết mùi. Anh lớn như vậy, nhưng cho tới bây giờ mà ba cũng không bao giờ dùng vẻ mặt ôn hòa để nói chuyện với anh!
Có điều, anh nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề ngồi ở xéo bên mình, trước đây anh đều gặp cô ở ca vũ thính Lợi Á.
Cô đều trang điểm rất thành thục, tuy không trnag điểm dày cộm như các vũ nữ khác, nhưng cũng không hợp với tuổi tác của cô chút nào.
Không thể không nói, trang phục hiện giờ rất hợp với cô!
Khi dùng cơm, Tịch Chí Cường vẫn luôn lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của Lăng Vu Đề, cô ngồi đoan trang, dùng cơm cũng vô cùng nhã nhặn.
Tối hôm qua thì ông cũng sai người điều tra thân phận bối cảnh của Lăng Vu Đề, dù sao cũng là người mà con trai mình muốn kết hôn, thế nào cũng phả tìm hiểu tỉ mỉ một chút.
Điều khiến Tịch Chí Cường bất ngờ chính là, vậy mà Lăng Vu Đề lại là con gái một người quen cũ của ông!
Mười hai năm trước, Lăng gia cũng là thế gia thư hương trăm năm ở Đô thành. Lúc trước ông cùng cha của Lăng Vu Đề - Lăng Hòa Ngọc là bạn tốt, từ nhỏ lớn lên cùng nhau.
Lăng Hòa Ngọc vốn là con cháu của thế gia thư hương, tất nhiên tài hoa rất là tốt. Mà ông lại luôn thích múa đao múa kiếm, không có hứng thú đối với học vấn nho nhã.
Sau này thói đời càng rối loạn thêm, chí hướng của ông là thống nhất thiên hạ, nên nhân lúc loạn mà giành chính quyền!
Mà Lăng gia, lại tiêu vong trong loạn lạc.
Ông làm Tổng thống tám năm, cũng là mười năm trước mới trở lại Đô thành để định cư. Muốn tìm lại Lăng Hòa Ngọc nhưng làm thế nào cũng không tra được tin tức về ông ấy.
Ngày hôm qua sai người tra về Lăng Vu Đề, vậy mà tìm hiểu nguồn gốc, tra ra Lăng gia, tra ra Lăng Hòa Ngọc!
Mười hai năm trước khi Lăng gia tiêu vong, Lăng Hòa Ngọc liền dẫn theo hai đứa bé rời khỏi Đô thành đi nhờ vả thân thích, sau đó bị thân thích đuổi ra.
Năm năm trước, Lăng Hòa Ngọc mới dẫn hai đứa bé trở lại Đô thành, ba năm trước thì chết bệnh.
Không thể gặp mặt Lăng Hòa Ngọc lần cuối, trong lòng Tịch Chí Cường có chút khổ sở, cũng có chút tiếc nuối.
Nếu như ông vẫn không buông tha việc tìm tung tích của ông ấy, có thể tất cả mọi chuyện đều sẽ khác đi!
Nhìn thấy Lăng Vu Đề, Tịch Chí Cường liền muốn coi cô thành con của chính mình để chở che.
Ông cũng từng nói đùa với Lăng Hòa Ngọc, nói mình cùng ông ấy đều là nam, không thể kết hôn, sau này nếu từng người kết hôn có dòng dõi, vậy thì kết làm thân gia.
Bây giờ, Lăng Vu Đề phải gả cho con trai của mình thì cũng coi như là danh chính ngôn thuận.
Dùng cơm xong rồi, Tịch Chí Cường đặc biệt sai người chuẩn bị điểm tâm ngọt để tráng miệng. Ông vốn không thích đồ ngọt nhưng lại thấy Lăng Vu Đề ăn say sưa ngon lành, ngược lại cũng muốn ăn.
"Vu Đề, chuyện lúc trước con không nhớ chút nào sao?" Tịch Chí Cường hỏi.
Lăng Vu Đề vừa múc một muỗng nhỏ bánh gatô bỏ vào trong miệng, nghe Tịch Chí Cường nói chuyện với mình, cô giương mắt nhìn ông rồi lắc đầu một cái: "Không nhớ rõ."
Không nhớ rõ cũng tốt!
Đương nhiên, Tịch Chí Cường sẽ không nói câu này ra. Đối với việc Lăng Vu Đề làm vũ nữ ở ca vũ thính Lợi Á nửa năm qua, ông đau lòng.
"Con là con gái của thế gia thư hương Lăng gia, ta cùng ba con, là anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau. Chỉ là sau này ta đi đánh giặc, đến lúc trở lại thì gia tộc của con đã tiêu vong. Ba năm trước thì ba con chết bệnh, ta liền thu nhận con. Con cùng Tử Thu là được hứa hôn từ nhỏ."
Một lời này đã khiến tâm tư của mấy người ở khác đi.
Đầu tiên thì Lăng Vu Đề kinh ngạc, sau đó cảm thấy lời của Tịch Chí Cường hợp lý, có thể tin được, chút hoài nghi trong lòng đối với Tịch Tử Thu cũng tiêu tan.
Tịch Tử Thu không có chút kinh ngạc nào, anh đã nghiên cứu nội dung vở kịch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.