Chương 264: Hội trưởng phản công lược (15)
Mai Khai
07/02/2019
Edit: Aya Shinta
Vừa đúng lúc hai người họ chuẩn bị rời đi, cũng không cần thu dọn đồ đạc gì, trực tiếp có thể đi Tây Bình.
Tây Bình ngược hướng với Đô thành nên Tịch Tử Thu không thể đưa Lăng Vu Đề về Đô thành rồi mới đi Tây Bình được.
Anh không biết đến tột cùng thì hiện giờ tây Bình đang phát sinh chuyện gì? Có nguy hiểm hay không?
Anh nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, bằng không em..." Lời còn chưa nói hết, Tịch Tử Thu liền dừng lại.
"Hả?" Lăng Vu Đề nghi hoặc nhìn Tịch Tử Thu chỉ mới nói được nửa câu.
Tịch Tử Thu lắc đầu, cười cười với cô: "Không có gì, lần này chúng ta tới Tây Bình có thể hơi nguy hiểm, em phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
Thực ra vừa nãy Tịch Tử Thu muốn nói là để Lăng Vu Đề tiếp tục ở lại Lâm thành, chờ anh hết bận sẽ trở lại đón cô, hoặc là để người bên Đô thành đón cô về.
Chỉ là sau đó anh nghĩ rằng nếu như để cô ở lại Lâm thành một mình, Anh lo là Lăng Vu Đề sẽ đần độn bị người ta bán mà còn có thể giúp người ta đếm tiền.
Sai người ta đưa cô về Đô thành, lại lo là sau khi anh trở về, hoặc là Lăng Vu Đề sẽ yêu Tịch Tử Hạ, hoặc chính là bị Chúc San San chỉnh!
Cho dù là tình huống nào cũng không phải điều anh muốn, vẫn nên để cô lại bên cạnh mình thì tốt hơn!
Đưa Lăng Vu Đề lên xe, sau đó tới trạm xe lửa ——
Tây Bình cách Lâm thành một khoảng, nếu như tự mình lái xe thì cần năm ngày mới có thể đến. Còn lên tàu lửa thì chỉ hai ngày là có thể đến.
Đưa quân hiệu của mình ra, không cần mua vé mà có thể trực tiếp lên khoang hạng nhất tới Tây Bình.
Vào trong phòng, Lăng Vu Đề hiếu kỳ nhìn bốn phía trái phải một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn Tịch Tử Thu đã mặc lại quân trang: "Tử Thu, chúng ta tới Tây Bình để làm gì vậy?"
Tịch Tử Thu đi tới bên cửa sổ rồi đóng cửa lại, đưa tay giúp Lăng Vu Đề chỉnh lại một vài lọn tóc bộ gió thổi loạn: "Có một vài chuyện phải xử lý."
Lăng Vu Đề à một tiếng, không nói gì.
Cô ngồi ở trên giường, cầm một quyển truyện thần thoại mua từ hôm qua lên đọc, Tịch Tử Thu liên hệ với quan quân bên Tây Bình, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xe lửa lắc lư, Lăng Vu Đề đọc rồi bất giác thiếp đi.
Khi Tịch Tử Thu trở lại, suýt chút nữa thì Lăng Vu Đề đã lăn xuống dưới giường.
Trong nháy mắt, lòng anh liền nảy lên, cũng may anh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Lăng Vu Đề, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm..." Lăng Vu Đề ưm một hồi, mở mắt ra nhìn Tịch Tử Thu: "Tử Thu, trên xe lửa thật nhàm chán! Lúc nào chúng ta mới có thể đến nhỉ?"
Tịch Tử Thu: "..." Xe lửa vừa mới đi chưa tới ba tiếng, đến Tây Bình còn sớm lắm.
Anh mới vừa nhận được tin tức, hóa ra là hôm qua quân Thanh Lôi tập kích Tây Bình, hơn nữa trong quân khu cũng xuất hiện nội gián.
Quân Thanh Lôi xuất hiện cùng thời với Tịch Chí Cường vào hai mươi năm trước, cũng muốn cướp đoạt thiên hạ. Chỉ là Tịch Chí Cường đoạt thiên hạ cũng không chỉ là vì mình mà cũng là vì bách tính. Ông cũng không muốn bách tính vẫn chìm trong loạn lạc, muốn cho bọn họ một cuộc sống yên ổn.
Nhưng kẻ lãnh đạo quân Thanh Lôi - Tang Thiên Cần không muốn như vậy. Ông ta hắn muốn tự mình làm vua, muốn trên vạn người, làm cho tất cả mọi người quỳ rạp ở dưới chân ông ta.
Người như vậy, nếu như thống trị quốc gia, tuyệt đối sẽ là tai họa cho bách tính.
Tám năm trước, Tịch Chí Cường tự mình suất binh tấn công quân Thanh Lôi quân chiếm lĩnh các thành phố gần biên giới, quân Thanh Lôi đại thương nguyên khí, dẫn đến chuyện Tang Thiên Cần không thể không trốn về chủ thành nghỉ ngơi lấy sức.
Những năm này, Tịch Chí Cường chèn ép ông ta khắp chốn. Tuy quân Thanh Lôi quân tuy rằng không dám có hành động gì lớn, nhưng cũng mờ ám không ngừng.Bây giờ Tang Thiên Cần chiếm lĩnh địa giới của một tỉnh, diện tích không lớn nhưng là địa phương dễ thủ khó công. Ngay cả Tịch Chí Cường cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn quân Thanh Lôi trong một chốc.
Lần này quân Thanh Phong tấn công hung hăng, khiến cho Tây Bình trở tay không kịp. Tuy tạm thời chống lại được hỏa lực từ quân thanh Phong, nhưng cũng hao tốn không ít công sức.
Lại thêm mấy trận tập kích thế này nữa thì e rằng quân chính phủ ở Tây Bình cũng không chống đỡ được.
Quân chính phủ Tây Bình đã phát thông báo cầu viện, quân khu 915 dưới quyền Tịch Tử Thu đã phái viện binh xuất phát tới Tây Bình.
Trong ký ức cùng kịch tình, quân Thanh Lôi không có tập kích Tây Bình ở lúc này mà là vào hai năm sau. Lúc đó tình hình cũng là như vậy, trong quân chính phủ ở Tây Bình cũng có nội gián.
Ở lần tập kích đó, tuy nguyên thân thừa thắng xông lên triệt để tiêu diệt quân Thanh Lôi, giết chết Tang Thiên Cần, có điều anh ta cũng bỏ mạng trong cuộc chiến ấy.
Dựa theo trong trí nhớ, Tịch Tử Thu quyết định rằng lần này phải tiêu diệt quân Thanh Lôi trong một lần.
Nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi ở trên giường đọc sách, anh quyết định rằng lúc mình đi đánh giặc thì để thân tín của mình cố gắng chăm nom cô là được rồi.
"Tử Thu, em đói..." Lăng Vu Đề để sách trong tay xuống, bĩu môi nhìn Tịch Tử Thu.
Dẫn theo một Lăng Vu Đề đang vô cùng thiếu kiên nhẫn đến toa dịch vụ, cho dù đồ ăn trên xe lửa có tốt, cũng không sánh được đồ ở bên ngoài.
Lăng Vu Đề cũng không kén ăn, nhưng đồ ăn trên xe thực sự không khiến Lăng Vu Đề thích nổi.
Miễn cưỡng lấp đầy cái bụng thì Lăng Vu Đề không muốn ăn nữa.
Cùng Lăng Vu Đề trở về bên trong phòng, Tịch Tử Thu động viên cô: "Ngủ một chút là đến tối rồi, nhanh mà. Tối hôm nay tôi tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho em, được chứ?"
Nghe được nửa câu nói sau, Lăng Vu Đề ngước đầu, kinh ngạc nhìn anh: "Tử Thu biết làm đồ ăn ngon?"
Tịch Tử Thu đưa tay sờ sờ mặt cô: "Ừm, biết." Mới là lạ... Có điều anh có thể tìm Hạ Luân hỗ trợ.
Lăng Vu Đề tỏ vẻ chờ mong đối với trù nghệ của Tịch Tử Thu, bởi vì trên xe lửa thực sự quá tẻ nhạt, Lăng Vu Đề cũng chỉ đành ngủ để giết thời gian.
Sau khi Tịch Tử Thu xử lý một vài chuyện rồi đi tới nhà bếp của toa dịch vụ.
Tịch Tử Thu liên hệ với Hạ Luân, Hạ Luân truyền trù nghệ thuộc về Lăng Vu Đề cho anh, như vậy anh có thể nắm giữ được trù nghệ của Lăng Vu Đề.
Chờ Lăng Vu Đề tỉnh lại, Tịch Tử Thu đã đẩy khay ăn trở về phòng.
Nghe thấy mùi vị thơm ngọt, Lăng Vu Đề nuốt nước miếng mà mò dậy.
Khay ăn có ba tầng, tầng thứ nhất là món chính, tầng thứ hai chính là điểm tâm ngọt, tầng thứ ba là chút đồ ăn vặt Tịch Tử Thu làm.
Không thể không nói rằng trù nghệ của Lăng Vu Đề rất tốt, hầu như mỗi một loại mỹ thực cô đều có nghiên cứu qua.
Quả nhiên, không thể hiểu thấu thế giới của kẻ tham ăn!
Nhìn Lăng Vu Đề cười híp mắt tiêu diệt đồ ăn, tâm tình Tịch Tử Thu cũng rất tốt.
Mấy ngày ở Lâm thành, Lăng Vu Đề cũng đã tăng độ hảo cảm đối với anh lên đến ba mươi điểm, hiện tại lập tức tăng thêm mười lăm điểm.
Bốn mươi lăm điểm hảo cảm, công lược đã tiến hành được gần một nửa, rất tốt!
Bởi vì muốn cảm ơn Tịch Tử Thu đã làm cho cô nhiều đồ ăn ngon như vậy, Lăng Vu Đề còn chủ động tiến vào cái ôm của Tịch Tử Thu, sau đó kể cho anh nghe về mẩu truyện thần thoại mà cô cảm thấy hay.
Aya: Sắp đi học, ra chương hay không thì đành tùy duyên.
Vừa đúng lúc hai người họ chuẩn bị rời đi, cũng không cần thu dọn đồ đạc gì, trực tiếp có thể đi Tây Bình.
Tây Bình ngược hướng với Đô thành nên Tịch Tử Thu không thể đưa Lăng Vu Đề về Đô thành rồi mới đi Tây Bình được.
Anh không biết đến tột cùng thì hiện giờ tây Bình đang phát sinh chuyện gì? Có nguy hiểm hay không?
Anh nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề: "Tiểu Vu, bằng không em..." Lời còn chưa nói hết, Tịch Tử Thu liền dừng lại.
"Hả?" Lăng Vu Đề nghi hoặc nhìn Tịch Tử Thu chỉ mới nói được nửa câu.
Tịch Tử Thu lắc đầu, cười cười với cô: "Không có gì, lần này chúng ta tới Tây Bình có thể hơi nguy hiểm, em phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
Thực ra vừa nãy Tịch Tử Thu muốn nói là để Lăng Vu Đề tiếp tục ở lại Lâm thành, chờ anh hết bận sẽ trở lại đón cô, hoặc là để người bên Đô thành đón cô về.
Chỉ là sau đó anh nghĩ rằng nếu như để cô ở lại Lâm thành một mình, Anh lo là Lăng Vu Đề sẽ đần độn bị người ta bán mà còn có thể giúp người ta đếm tiền.
Sai người ta đưa cô về Đô thành, lại lo là sau khi anh trở về, hoặc là Lăng Vu Đề sẽ yêu Tịch Tử Hạ, hoặc chính là bị Chúc San San chỉnh!
Cho dù là tình huống nào cũng không phải điều anh muốn, vẫn nên để cô lại bên cạnh mình thì tốt hơn!
Đưa Lăng Vu Đề lên xe, sau đó tới trạm xe lửa ——
Tây Bình cách Lâm thành một khoảng, nếu như tự mình lái xe thì cần năm ngày mới có thể đến. Còn lên tàu lửa thì chỉ hai ngày là có thể đến.
Đưa quân hiệu của mình ra, không cần mua vé mà có thể trực tiếp lên khoang hạng nhất tới Tây Bình.
Vào trong phòng, Lăng Vu Đề hiếu kỳ nhìn bốn phía trái phải một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn Tịch Tử Thu đã mặc lại quân trang: "Tử Thu, chúng ta tới Tây Bình để làm gì vậy?"
Tịch Tử Thu đi tới bên cửa sổ rồi đóng cửa lại, đưa tay giúp Lăng Vu Đề chỉnh lại một vài lọn tóc bộ gió thổi loạn: "Có một vài chuyện phải xử lý."
Lăng Vu Đề à một tiếng, không nói gì.
Cô ngồi ở trên giường, cầm một quyển truyện thần thoại mua từ hôm qua lên đọc, Tịch Tử Thu liên hệ với quan quân bên Tây Bình, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Xe lửa lắc lư, Lăng Vu Đề đọc rồi bất giác thiếp đi.
Khi Tịch Tử Thu trở lại, suýt chút nữa thì Lăng Vu Đề đã lăn xuống dưới giường.
Trong nháy mắt, lòng anh liền nảy lên, cũng may anh tay mắt lanh lẹ đỡ lấy Lăng Vu Đề, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Ừm..." Lăng Vu Đề ưm một hồi, mở mắt ra nhìn Tịch Tử Thu: "Tử Thu, trên xe lửa thật nhàm chán! Lúc nào chúng ta mới có thể đến nhỉ?"
Tịch Tử Thu: "..." Xe lửa vừa mới đi chưa tới ba tiếng, đến Tây Bình còn sớm lắm.
Anh mới vừa nhận được tin tức, hóa ra là hôm qua quân Thanh Lôi tập kích Tây Bình, hơn nữa trong quân khu cũng xuất hiện nội gián.
Quân Thanh Lôi xuất hiện cùng thời với Tịch Chí Cường vào hai mươi năm trước, cũng muốn cướp đoạt thiên hạ. Chỉ là Tịch Chí Cường đoạt thiên hạ cũng không chỉ là vì mình mà cũng là vì bách tính. Ông cũng không muốn bách tính vẫn chìm trong loạn lạc, muốn cho bọn họ một cuộc sống yên ổn.
Nhưng kẻ lãnh đạo quân Thanh Lôi - Tang Thiên Cần không muốn như vậy. Ông ta hắn muốn tự mình làm vua, muốn trên vạn người, làm cho tất cả mọi người quỳ rạp ở dưới chân ông ta.
Người như vậy, nếu như thống trị quốc gia, tuyệt đối sẽ là tai họa cho bách tính.
Tám năm trước, Tịch Chí Cường tự mình suất binh tấn công quân Thanh Lôi quân chiếm lĩnh các thành phố gần biên giới, quân Thanh Lôi đại thương nguyên khí, dẫn đến chuyện Tang Thiên Cần không thể không trốn về chủ thành nghỉ ngơi lấy sức.
Những năm này, Tịch Chí Cường chèn ép ông ta khắp chốn. Tuy quân Thanh Lôi quân tuy rằng không dám có hành động gì lớn, nhưng cũng mờ ám không ngừng.Bây giờ Tang Thiên Cần chiếm lĩnh địa giới của một tỉnh, diện tích không lớn nhưng là địa phương dễ thủ khó công. Ngay cả Tịch Chí Cường cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn quân Thanh Lôi trong một chốc.
Lần này quân Thanh Phong tấn công hung hăng, khiến cho Tây Bình trở tay không kịp. Tuy tạm thời chống lại được hỏa lực từ quân thanh Phong, nhưng cũng hao tốn không ít công sức.
Lại thêm mấy trận tập kích thế này nữa thì e rằng quân chính phủ ở Tây Bình cũng không chống đỡ được.
Quân chính phủ Tây Bình đã phát thông báo cầu viện, quân khu 915 dưới quyền Tịch Tử Thu đã phái viện binh xuất phát tới Tây Bình.
Trong ký ức cùng kịch tình, quân Thanh Lôi không có tập kích Tây Bình ở lúc này mà là vào hai năm sau. Lúc đó tình hình cũng là như vậy, trong quân chính phủ ở Tây Bình cũng có nội gián.
Ở lần tập kích đó, tuy nguyên thân thừa thắng xông lên triệt để tiêu diệt quân Thanh Lôi, giết chết Tang Thiên Cần, có điều anh ta cũng bỏ mạng trong cuộc chiến ấy.
Dựa theo trong trí nhớ, Tịch Tử Thu quyết định rằng lần này phải tiêu diệt quân Thanh Lôi trong một lần.
Nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề đang ngồi ở trên giường đọc sách, anh quyết định rằng lúc mình đi đánh giặc thì để thân tín của mình cố gắng chăm nom cô là được rồi.
"Tử Thu, em đói..." Lăng Vu Đề để sách trong tay xuống, bĩu môi nhìn Tịch Tử Thu.
Dẫn theo một Lăng Vu Đề đang vô cùng thiếu kiên nhẫn đến toa dịch vụ, cho dù đồ ăn trên xe lửa có tốt, cũng không sánh được đồ ở bên ngoài.
Lăng Vu Đề cũng không kén ăn, nhưng đồ ăn trên xe thực sự không khiến Lăng Vu Đề thích nổi.
Miễn cưỡng lấp đầy cái bụng thì Lăng Vu Đề không muốn ăn nữa.
Cùng Lăng Vu Đề trở về bên trong phòng, Tịch Tử Thu động viên cô: "Ngủ một chút là đến tối rồi, nhanh mà. Tối hôm nay tôi tự mình xuống bếp làm đồ ăn ngon cho em, được chứ?"
Nghe được nửa câu nói sau, Lăng Vu Đề ngước đầu, kinh ngạc nhìn anh: "Tử Thu biết làm đồ ăn ngon?"
Tịch Tử Thu đưa tay sờ sờ mặt cô: "Ừm, biết." Mới là lạ... Có điều anh có thể tìm Hạ Luân hỗ trợ.
Lăng Vu Đề tỏ vẻ chờ mong đối với trù nghệ của Tịch Tử Thu, bởi vì trên xe lửa thực sự quá tẻ nhạt, Lăng Vu Đề cũng chỉ đành ngủ để giết thời gian.
Sau khi Tịch Tử Thu xử lý một vài chuyện rồi đi tới nhà bếp của toa dịch vụ.
Tịch Tử Thu liên hệ với Hạ Luân, Hạ Luân truyền trù nghệ thuộc về Lăng Vu Đề cho anh, như vậy anh có thể nắm giữ được trù nghệ của Lăng Vu Đề.
Chờ Lăng Vu Đề tỉnh lại, Tịch Tử Thu đã đẩy khay ăn trở về phòng.
Nghe thấy mùi vị thơm ngọt, Lăng Vu Đề nuốt nước miếng mà mò dậy.
Khay ăn có ba tầng, tầng thứ nhất là món chính, tầng thứ hai chính là điểm tâm ngọt, tầng thứ ba là chút đồ ăn vặt Tịch Tử Thu làm.
Không thể không nói rằng trù nghệ của Lăng Vu Đề rất tốt, hầu như mỗi một loại mỹ thực cô đều có nghiên cứu qua.
Quả nhiên, không thể hiểu thấu thế giới của kẻ tham ăn!
Nhìn Lăng Vu Đề cười híp mắt tiêu diệt đồ ăn, tâm tình Tịch Tử Thu cũng rất tốt.
Mấy ngày ở Lâm thành, Lăng Vu Đề cũng đã tăng độ hảo cảm đối với anh lên đến ba mươi điểm, hiện tại lập tức tăng thêm mười lăm điểm.
Bốn mươi lăm điểm hảo cảm, công lược đã tiến hành được gần một nửa, rất tốt!
Bởi vì muốn cảm ơn Tịch Tử Thu đã làm cho cô nhiều đồ ăn ngon như vậy, Lăng Vu Đề còn chủ động tiến vào cái ôm của Tịch Tử Thu, sau đó kể cho anh nghe về mẩu truyện thần thoại mà cô cảm thấy hay.
Aya: Sắp đi học, ra chương hay không thì đành tùy duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.