Chương 267: Hội trưởng phản công lược (18)
Mai Khai
15/03/2019
Edit: Aya Shinta
Nghe nói Tây Bình cũng có mỹ thực đặc sắc, cô muốn đi xem một chút.
"Vậy thì để em làm hướng dẫn viên cho chị dâu là được, nổi danh nhất ở Tây Bình chính là mì phở. Cái gì mà mì vắt dầu, mì thịt bò, mì tươi ngũ sắc, mì lạnh tương mè gà xé sợi..."
Lăng Vu Đề có chút buồn cười nhìn Cận Thiên Dật vừa giới thiệu mì phở cho cô vừa nuốt nước miếng, hoá ra Tịch Tử Thu tìm cho cô một hướng dẫn viên thú vị hợp gu đấy!
Nhìn thấy ý cười trong mắt Lăng Vu Đề, Cận Thiên Dật có chút ngại ngùng cười cười: "Trước kia theo tướng quân tới Tây Bình mấy lần, đồ ăn Tây Bình là ngon nhất... Tối hôm qua đến đây khá trễ nên cũng không có cách nào đi ăn..."
"Vậy chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng, chờ bữa sáng trong bụng tiêu hóa một ít rồi đi nếm thử." Lăng Vu Đề cười nói, Cận Thiên Dật liền vội vàng gật đầu.
Cô nhấc chân đi theo Cận Thiên Dật rời khỏi tòa nhà này.
Tây Bình cũng không phồn hoa, khắp nơi đều có chút cát bụi mịt mù giữa không trung, nghe nói ngoài thành là một vùng sa mạc.
Đi trên lối đi bộ, qua cách ăn mặc của những người kia thì cũng thấy được sự khác biệt với chốn thành thị, da dẻ cũng kém hơn rất nhiều.
Nghe Cận Thiên Dật nói, bởi vì đây là thành phố gần biên giới cho nên chiến sự đều sẽ lan gần trong thành Tây Bình. Có điều những người yêu cố hương này cũng không có vì vậy mà rời đi, cũng không có cúi đầu ủ rũ.
Thực ra Tây Bình không có cái gì để dạo cả, cô đưa ra đề nghị muốn ăn mì nên Cận Thiên Dật dẫn Lăng Vu Đề tới quan ăn mà cậu đều tới mỗi khi đến Tây Bình.
Gọi vài loại mì rồi Cận Thiên Dật lại quay đầu nhìn cô: "Chị dâu, em có thể hỏi chị một chuyện không?"
Lăng Vu Đề gật đầu: "Đương nhiên có thể." Kỳ thực cô rất muốn Cận Thiên Dật đừng gọi cô là chị dâu, nhưng thân phận bây giờ của cô chính là vị hôn thê của Tịch Tử Thu, không gọi là chị dâu thì gọi là gì?
"Sao chị cùng tướng quân ở bên nhau thế? Đính hôn từ trong bụng mẹ sao?"
Nhìn cái dáng vẻ nhiều chuyện của Cận Thiên Dật, Lăng Vu Đề ngẩn người một chút. Hứa hôn từ trong bụng mẹ? Cô đột nhiên nhớ tới lời Tịch Chí Cường nói với mình.
Vào lúc ấy thì cô tuyệt đối tin tưởng Tịch Chí Cường, giờ đã khôi phục ký ức nên hồi tưởng lại thì lời của Tịch Chí Cường cũng có độ tin cậy rất cao. Khi bọn họ mới vừa về Đô thành, cha nghe nói rằng Tổng thống tên là Tịch Chí Cường. Lúc đó cha liền nói với cô, Tịch Chí Cường là bạn tốt cùng ông lớn lên từ nhỏ.
Khi cha bị bệnh nặng, cô cũng từng nghĩ tới việc đi tìm Tịch Chí Cường, nhưng tới cổng lớn phủ Tổng thống mà cô còn không vào được, càng không cần phải nói tới chuyện tự mình gặp Tịch Chí Cường.
Cô đã từng hoài nghi, có phải vị Tổng thống này chỉ cùng tên với người bạn tốt của cha hay không?
Bây giờ nhìn lại, Tịch Chí Cường chính là bạn tốt của cha...Cúi đầu nhìn mình mặt nước trong bát trà trước mắt, bên trong phản chiếu nửa gương mặt của mình, cô gật đầu: "Ừm, xem như là hứa hôn đi."
Không phải Tịch Chí Cường đã nói rằng ông ấy cùng cha từng định ra hôn ước sao? Tuy rằng không biết thật hay giả...
Cận Thiên Dật bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gù, ra vẻ quả nhiên như vậy: "Em đã nói rồi ~ sao tướng quân có khả năng tự kiếm vợ được! Chỉ cần cái mặt đơ... Khụ, chị dâu, khi chị ở chung với tướng quân, chị không cảm thấy tướng quân rất nhàm chán sao?"
Rất nhàm chán? Lăng Vu Đề cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Tịch Tử Thu những khi cô ở bên cạnh anh.
Quả thực anh không phải là một người biết ăn nói, so với Tịch Tử Hạ, có thể nói rằng anh hơi kém mồm kém miệng.
Nhưng anh biết kể chuyện cho cô nghe, biết dẫn cô đi dạo phố, còn đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon cho cô...
Khe khẽ lắc đầu: "Không."
- ---
Buổi tối thì Tịch Tử Thu mới trở về, Lăng Vu Đề đã ăn bữa rồi về phòng. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lăng Vu Đề đang đọc sách ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tịch Tử Thu hơi mỏi mệt đứng trước cửa, trong nháy mắt, trái tim của cô dường như muốn ngừng đập.
Cô rời giường, hơi mất tự nhiên mở miệng: "Anh về rồi."
Tịch Tử Thu nhìn Lăng Vu Đề, anh cảm thấy Lăng Vu Đề lúc này có gì đó khang khác, còn việc khác chỗ nào thì anh vẫn chưa có nghĩ đến.
"Ừm, em ăn tối chưa?" Tịch Tử Thu đóng cửa phòng, vừa cởi áo khoác, vừa hỏi Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề để sách xuống, đi tới bên người Tịch Tử Thu, tiếp lấy áo khoác của anh: "Ăn rồi, anh thì sao?"
Tịch Tử Thu kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, thường ngày, Lăng Vu Đề tuyệt đối sẽ không tới lấy áo khoác... Hôm nay...
"Tôi cũng ăn rồi, ở quân doanh."
Lăng Vu Đề gật đầu: "Vậy anh nhanh đi tắm đi." Cô cũng không giương mắt nhìn Tịch Tử Thu.
Tịch Tử Thu dừng một chút rồi mới đáp một tiếng được, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng trước chảy truyền từ trong phòng tắm thì Lăng Vu Đề có chút sốt sắng. Cả ngày hôm nay, cô đều đang suy nghĩ một chuyện.
Cô không có cách nào để đối mặt với Tịch Tử Thu giống như khi mất trí nhớ được, mặc dù biết anh tốt nhưng cô cũng không thể quên rằng anh đã từng tự tay giết chết người thân của cô, ngay trước mắt cô!
Cho nên cô cần phải thẳng thắn với Tịch Tử Thu, nói đến chuyện cô khôi phục ký ức. Thuận tiện thử hỏi tại sao anh lại giết anh trai cô.
Tốc độ của Tịch Tử Thu rất nhanh, mười phút, anh đã từ trong phòng tắm đi ra.
Mái tóc ngắn còn hơi ướt, anh dùng khăn mặt xoa xoa."Sao vậy?" Anh nhìn Lăng Vu Đề đang đúng giữa phòng mà nhìn mình, trong lòng có loại dự cảm xấu.
"Em khôi phục ký ức." Lăng Vu Đề hít sâu một hơi rồi nói ra.
Tịch Tử Thu ngẩn người một chút, cau mày rồi lại giãn ra. Anh nghĩ rằng có thể là vào tối hôm qua, khi anh phát hiện có điều gì đó không đúng thì cũng chính là lúc Lăng Vu Đề khôi phục ký ức đúng chứ?
Nhưng mà tại sao độ hảo cảm không có hạ thấp mà trái lại, hôm nay còn tăng thêm?
"Tiểu Vu..."
"Hiện tại em chỉ muốn biết hai vấn đề, hi vọng anh có thể thành thật trả lời em." Lăng Vu Đề ngắt lời Tịch Tử Thu, vẻ mặt nghiêm túc.
Thả khăn mặt đang cầm trong tay xuống, Tịch Tử Thu mím môi gật đầu: "Được."
"Vấn đề thứ nhất, tại sao anh phải giết anh trai em? Vấn đề thứ hai, vì sao em lại mất trí nhớ?"
Kỳ thực còn có một vấn đề, đó là tại sao cô lại có thêm ký ức của một người khác nữa? Chỉ là cô không biết mình hỏi việc này rồi, Tịch Tử Thu có thể giải đáp cho cô hay không.
"Em mất trí nhớ, là bởi vì em bị kích thích." Anh không thể nào nói rằng em mất trí nhớ là bởi vì tôi cho em uống thuốc đúng chứ?
Về phần tại sao phải giết Lăng Thế Kiệt? Anh phải trả lời vấn đề này thế nào đây?
Chẳng lẽ nói rằng anh biết Lăng Thế Kiệt sẽ hại cô rất thảm, dù sao thì sớm muộn gì gã cũng phải chết, cho nên anh liền nổ súng giết gã.
Nếu như nói như vậy, Lăng Vu Đề có tin hay không?
"Bởi vì, anh trai em... Mang tội phản quốc."
"Cái gì?!" Lăng Vu Đề trợn mắt lên nhìn Tịch Tử Thu: "Không thể, anh ấy chỉ thích đánh bạc, anh ấy sẽ không..."
Nhìn thấy ánh mắt của Tịch Tử Thu không chứa bất kỳ dối trá nào, Lăng Vu Đề ngừng lại, thậm chí cô có chút tin tưởng Tịch Tử Thu.
Aya: Thấy bản thân edit càng ngày càng xuống tay. Thời gian sắp tới và ngay cả qua hè luôn, Aya sẽ rất bận và sẽ không có thời gian trả lời bình luận của các bạn. Mong các bạn thông cảm. T^T
Nghe nói Tây Bình cũng có mỹ thực đặc sắc, cô muốn đi xem một chút.
"Vậy thì để em làm hướng dẫn viên cho chị dâu là được, nổi danh nhất ở Tây Bình chính là mì phở. Cái gì mà mì vắt dầu, mì thịt bò, mì tươi ngũ sắc, mì lạnh tương mè gà xé sợi..."
Lăng Vu Đề có chút buồn cười nhìn Cận Thiên Dật vừa giới thiệu mì phở cho cô vừa nuốt nước miếng, hoá ra Tịch Tử Thu tìm cho cô một hướng dẫn viên thú vị hợp gu đấy!
Nhìn thấy ý cười trong mắt Lăng Vu Đề, Cận Thiên Dật có chút ngại ngùng cười cười: "Trước kia theo tướng quân tới Tây Bình mấy lần, đồ ăn Tây Bình là ngon nhất... Tối hôm qua đến đây khá trễ nên cũng không có cách nào đi ăn..."
"Vậy chúng ta đi ra ngoài dạo một vòng, chờ bữa sáng trong bụng tiêu hóa một ít rồi đi nếm thử." Lăng Vu Đề cười nói, Cận Thiên Dật liền vội vàng gật đầu.
Cô nhấc chân đi theo Cận Thiên Dật rời khỏi tòa nhà này.
Tây Bình cũng không phồn hoa, khắp nơi đều có chút cát bụi mịt mù giữa không trung, nghe nói ngoài thành là một vùng sa mạc.
Đi trên lối đi bộ, qua cách ăn mặc của những người kia thì cũng thấy được sự khác biệt với chốn thành thị, da dẻ cũng kém hơn rất nhiều.
Nghe Cận Thiên Dật nói, bởi vì đây là thành phố gần biên giới cho nên chiến sự đều sẽ lan gần trong thành Tây Bình. Có điều những người yêu cố hương này cũng không có vì vậy mà rời đi, cũng không có cúi đầu ủ rũ.
Thực ra Tây Bình không có cái gì để dạo cả, cô đưa ra đề nghị muốn ăn mì nên Cận Thiên Dật dẫn Lăng Vu Đề tới quan ăn mà cậu đều tới mỗi khi đến Tây Bình.
Gọi vài loại mì rồi Cận Thiên Dật lại quay đầu nhìn cô: "Chị dâu, em có thể hỏi chị một chuyện không?"
Lăng Vu Đề gật đầu: "Đương nhiên có thể." Kỳ thực cô rất muốn Cận Thiên Dật đừng gọi cô là chị dâu, nhưng thân phận bây giờ của cô chính là vị hôn thê của Tịch Tử Thu, không gọi là chị dâu thì gọi là gì?
"Sao chị cùng tướng quân ở bên nhau thế? Đính hôn từ trong bụng mẹ sao?"
Nhìn cái dáng vẻ nhiều chuyện của Cận Thiên Dật, Lăng Vu Đề ngẩn người một chút. Hứa hôn từ trong bụng mẹ? Cô đột nhiên nhớ tới lời Tịch Chí Cường nói với mình.
Vào lúc ấy thì cô tuyệt đối tin tưởng Tịch Chí Cường, giờ đã khôi phục ký ức nên hồi tưởng lại thì lời của Tịch Chí Cường cũng có độ tin cậy rất cao. Khi bọn họ mới vừa về Đô thành, cha nghe nói rằng Tổng thống tên là Tịch Chí Cường. Lúc đó cha liền nói với cô, Tịch Chí Cường là bạn tốt cùng ông lớn lên từ nhỏ.
Khi cha bị bệnh nặng, cô cũng từng nghĩ tới việc đi tìm Tịch Chí Cường, nhưng tới cổng lớn phủ Tổng thống mà cô còn không vào được, càng không cần phải nói tới chuyện tự mình gặp Tịch Chí Cường.
Cô đã từng hoài nghi, có phải vị Tổng thống này chỉ cùng tên với người bạn tốt của cha hay không?
Bây giờ nhìn lại, Tịch Chí Cường chính là bạn tốt của cha...Cúi đầu nhìn mình mặt nước trong bát trà trước mắt, bên trong phản chiếu nửa gương mặt của mình, cô gật đầu: "Ừm, xem như là hứa hôn đi."
Không phải Tịch Chí Cường đã nói rằng ông ấy cùng cha từng định ra hôn ước sao? Tuy rằng không biết thật hay giả...
Cận Thiên Dật bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gù, ra vẻ quả nhiên như vậy: "Em đã nói rồi ~ sao tướng quân có khả năng tự kiếm vợ được! Chỉ cần cái mặt đơ... Khụ, chị dâu, khi chị ở chung với tướng quân, chị không cảm thấy tướng quân rất nhàm chán sao?"
Rất nhàm chán? Lăng Vu Đề cẩn thận nhớ lại dáng vẻ của Tịch Tử Thu những khi cô ở bên cạnh anh.
Quả thực anh không phải là một người biết ăn nói, so với Tịch Tử Hạ, có thể nói rằng anh hơi kém mồm kém miệng.
Nhưng anh biết kể chuyện cho cô nghe, biết dẫn cô đi dạo phố, còn đích thân xuống bếp làm đồ ăn ngon cho cô...
Khe khẽ lắc đầu: "Không."
- ---
Buổi tối thì Tịch Tử Thu mới trở về, Lăng Vu Đề đã ăn bữa rồi về phòng. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lăng Vu Đề đang đọc sách ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Tịch Tử Thu hơi mỏi mệt đứng trước cửa, trong nháy mắt, trái tim của cô dường như muốn ngừng đập.
Cô rời giường, hơi mất tự nhiên mở miệng: "Anh về rồi."
Tịch Tử Thu nhìn Lăng Vu Đề, anh cảm thấy Lăng Vu Đề lúc này có gì đó khang khác, còn việc khác chỗ nào thì anh vẫn chưa có nghĩ đến.
"Ừm, em ăn tối chưa?" Tịch Tử Thu đóng cửa phòng, vừa cởi áo khoác, vừa hỏi Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề để sách xuống, đi tới bên người Tịch Tử Thu, tiếp lấy áo khoác của anh: "Ăn rồi, anh thì sao?"
Tịch Tử Thu kinh ngạc quay đầu lại nhìn Lăng Vu Đề, thường ngày, Lăng Vu Đề tuyệt đối sẽ không tới lấy áo khoác... Hôm nay...
"Tôi cũng ăn rồi, ở quân doanh."
Lăng Vu Đề gật đầu: "Vậy anh nhanh đi tắm đi." Cô cũng không giương mắt nhìn Tịch Tử Thu.
Tịch Tử Thu dừng một chút rồi mới đáp một tiếng được, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng trước chảy truyền từ trong phòng tắm thì Lăng Vu Đề có chút sốt sắng. Cả ngày hôm nay, cô đều đang suy nghĩ một chuyện.
Cô không có cách nào để đối mặt với Tịch Tử Thu giống như khi mất trí nhớ được, mặc dù biết anh tốt nhưng cô cũng không thể quên rằng anh đã từng tự tay giết chết người thân của cô, ngay trước mắt cô!
Cho nên cô cần phải thẳng thắn với Tịch Tử Thu, nói đến chuyện cô khôi phục ký ức. Thuận tiện thử hỏi tại sao anh lại giết anh trai cô.
Tốc độ của Tịch Tử Thu rất nhanh, mười phút, anh đã từ trong phòng tắm đi ra.
Mái tóc ngắn còn hơi ướt, anh dùng khăn mặt xoa xoa."Sao vậy?" Anh nhìn Lăng Vu Đề đang đúng giữa phòng mà nhìn mình, trong lòng có loại dự cảm xấu.
"Em khôi phục ký ức." Lăng Vu Đề hít sâu một hơi rồi nói ra.
Tịch Tử Thu ngẩn người một chút, cau mày rồi lại giãn ra. Anh nghĩ rằng có thể là vào tối hôm qua, khi anh phát hiện có điều gì đó không đúng thì cũng chính là lúc Lăng Vu Đề khôi phục ký ức đúng chứ?
Nhưng mà tại sao độ hảo cảm không có hạ thấp mà trái lại, hôm nay còn tăng thêm?
"Tiểu Vu..."
"Hiện tại em chỉ muốn biết hai vấn đề, hi vọng anh có thể thành thật trả lời em." Lăng Vu Đề ngắt lời Tịch Tử Thu, vẻ mặt nghiêm túc.
Thả khăn mặt đang cầm trong tay xuống, Tịch Tử Thu mím môi gật đầu: "Được."
"Vấn đề thứ nhất, tại sao anh phải giết anh trai em? Vấn đề thứ hai, vì sao em lại mất trí nhớ?"
Kỳ thực còn có một vấn đề, đó là tại sao cô lại có thêm ký ức của một người khác nữa? Chỉ là cô không biết mình hỏi việc này rồi, Tịch Tử Thu có thể giải đáp cho cô hay không.
"Em mất trí nhớ, là bởi vì em bị kích thích." Anh không thể nào nói rằng em mất trí nhớ là bởi vì tôi cho em uống thuốc đúng chứ?
Về phần tại sao phải giết Lăng Thế Kiệt? Anh phải trả lời vấn đề này thế nào đây?
Chẳng lẽ nói rằng anh biết Lăng Thế Kiệt sẽ hại cô rất thảm, dù sao thì sớm muộn gì gã cũng phải chết, cho nên anh liền nổ súng giết gã.
Nếu như nói như vậy, Lăng Vu Đề có tin hay không?
"Bởi vì, anh trai em... Mang tội phản quốc."
"Cái gì?!" Lăng Vu Đề trợn mắt lên nhìn Tịch Tử Thu: "Không thể, anh ấy chỉ thích đánh bạc, anh ấy sẽ không..."
Nhìn thấy ánh mắt của Tịch Tử Thu không chứa bất kỳ dối trá nào, Lăng Vu Đề ngừng lại, thậm chí cô có chút tin tưởng Tịch Tử Thu.
Aya: Thấy bản thân edit càng ngày càng xuống tay. Thời gian sắp tới và ngay cả qua hè luôn, Aya sẽ rất bận và sẽ không có thời gian trả lời bình luận của các bạn. Mong các bạn thông cảm. T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.