Chương 270: Hội trưởng phản công lược (21)
Mai Khai
25/03/2019
Tịch Chí Cường vung tay nói.
Lăng Vu Đề gật đầu, bước tới cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, Tịch Tử Hạ an vị ở đối diện cô.
Bốn người yên lặng dùng bữa xong, tuy rằng không có sống chung với Tịch Chí Cường bao lâu, nhưng cô cũng biết rằng Tịch Chí Cường sẽ nói chuyện sau bữa ăn nên không có lập tức đứng dậy rời đi, mà là đoan chính ngồi tại chỗ chờ Tịch Chí Cường mở miệng.
"Nếu Tiểu Vu đã khôi phục ký ức, như vậy những lời bác nói lúc trước, cần giải thích với con một chút."
Lăng Vu Đề gật đầu, nếu Tịch Chí Cường đã nói chuyện khiêm nhường với cô đến thế này rồi, cô cũng không thể không thuận theo: "Mời bác Tịch nói."
Thấy Lăng Vu Đề cũng không gọi mình là Tổng thống tiên sinh nữa, cuối cùng Tịch Chí Cường cũng coi như là có chút vui vẻ: "Mặc dù có vài lời là lừa con, thế nhưng cha con đúng là bạn cũ của ta. Sở dĩ ta nói con vẫn luôn ở Tịch gia từ khi cha con qua đời cũng là do không muốn đề cập đến những điều không tốt mà con đã trải qua. Con có thể hiểu suy nghĩ của bác không?"
Lăng Vu Đề gật đầu, khi chưa trở về thì cô cũng đã nghĩ thông suốt về việc tại sao Tịch Chí Cường lại phối hợp với Tịch Tử Thu để nói ra những lời nói dối này.
Đơn giản chính là vì không hy vọng cô biết mình đã từng là một vũ nữ.
Cô mỉm cười với Tịch Chí Cường: "Con rất biết ơn nỗi khổ tâm của bác Tịch, con biết rồi."
"Con biết là tốt rồi!" Tịch Chí Cường vui mừng gật đầu: "Cho tới hôn ước của con cùng Tử Thu... bác cũng không có nói dối. Ta cùng cha con đã từng có ước định kết thông gia. Bây giờ Tử Hạ có vị hôn thê, con với Tử Thu, cũng là vừa vặn."
Lăng Vu Đề hơi kinh ngạc: "Tại sao con chưa từng nghe cha nhắc đến việc hôn ước?"
"Có phải cha con sở hữu một miếng huyết ngọc bội hình bán nguyệt?" Tịch Chí Cường nhìn Lăng Vu Đề hỏi.
Lăng Vu Đề cau mày suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đúng là có một miếng ngọc bội như vậy, con gửi ở trong ngân hàng..." Đó là lúc trong nhà chỉ có thứ đó là vật đáng giá duy nhất, nhưng khi cha bệnh nặng cũng không cho phép cô cầm cố mua thuốc.
Cô nhớ cha từng nói đó là tín vật mà bạn cũ đưa cho ông, nhưng cha cũng không có nói đó là tín vật gì cả.
Sau đó cha cô qua đời, anh trai từng muốn lén lút lấy ngọc bội đi cầm, sau khi cô biết nên đã giấu ngọc bội đi.
Tiếp đó khi cô làm vũ nữ, liền gửi miếng ngọc bội là di vật của cha vào ngân hàng để bảo quản.
"Vậy thì đúng rồi, ngọc bội này là tổ truyền của Tịch gia. Lúc đó ta đưa cha con mảnh ngọc bội này, ông ấy cũng cho ta ngọc bội gia truyền của Lăng gia. Chúng ta ước định chờ khi thành gia lập nghiệp thì kết làm thân gia. Chỉ là sau đó, ta không tìm được các con..."
Thực ra Tịch Chí Cường nói dối, ước định kết làm thân gia cũng chỉ là câu nói đùa, việc trao đổi ngọc bội chỉ là vật trao đổi khi bọn họ kết bái mà thôi.
Chỉ là ông đã nhìn ra ý muốn rời khỏi đây của Lăng Vu Đề, cho nên mới phải đề cập đến hôn ước để Lăng Vu Đề an tâm ở lại Tịch gia.
Một cô gái yếu đuối như con bé, rời đi Tịch gia thì có thể làm cái gì đây? Chẳng lẽ còn phải về ca vũ thính Lợi Á làm vũ nữ sao?!
Xét trên giao tình với Lăng Hòa Ngọc, Tịch Chí Cường cũng tuyệt đối không cho phép!
Huống chi, con trai ông lại có tâm ý với Lăng Vu Đề như vậy.
Tịch Chí Cường khiến Lăng Vu Đề phân không rõ thật giả, bởi vì quả thực cha đã từng nói rằng mảnh ngọc bội này là tín vật. Như vậy, đây có phải là tín vật đính hôn mà Tịch Chí Cường nói tới không?
Nếu như phải, vậy đến cùng thì cô... có lấy chồng hay không?
Nhìn thấy xoắn xuýt cùng do dự trong mắt Lăng Vu Đề, Tịch Chí Cường vội vã động viên: "Con cũng chớ suy nghĩ quá nhiều, bác biết con cũng không có ý với Tử Thu nhà bác, thế nhưng cảm tình có thể bồi dưỡng mà, hơn nữa Tử Thu là một người đáng để dựa vào! Bác cũng không bức con lập tức phải gả cho Tử Thu, trước tiên con ở Tịch gia. Hai năm, sau hai năm, nếu như con vẫn không muốn gả cho Tử Thu, bác cũng không miễn cưỡng con, được không?"
Nếu Tịch Chí Cường đã nói như vậy rồi, Lăng Vu Đề còn có lý do gì để từ chối đây? Cô gật đầu, đồng ý với Tịch Chí Cường.
Lúc này Tịch Chí Cường mới cười hài lòng, sau đó lại hỏi cô những ngày qua ở bên ngoài như thế nào rồi ông mới bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Lăng Vu Đề đứng trước cửa phòng Tịch Tử Thu nhưng không có lập tức mở cửa đi vào.
"Làm sao vậy?" Tịch Tử Hạ nghi hoặc mà nhìn cô bất động. Phòng của anh ngay ở đối điện phòng Tịch Tử Thu.
Lăng Vu Đề nhìn Tịch Tử Hạ một chút rồi do dự, sau đó lắc đầu khe khẽ. Thực ra là cô muốn nhờ người ta sắp xếp cho cô phòng cho khách là được, không cần ở lại phòng của Tịch Tử Thu.
Tịch Tử Hạ cũng không biết thuật đọc tâm, không biết ý nghĩ của Lăng Vu Đề. Anh nghiêng đầu: "Bây giờ tôi muốn ra ngoài đi xem phim, em muốn đi không?"
Xem phim? Nếu như là trước đây, Lăng Vu Đề chắc chắn sẽ không do dự mà gật đầu đáp ứng rồi.
Chỉ là hiện tại...
"Không được, tôi hơi mệt." Từ chối lời mời của Tịch Tử Hạ rồi Lăng Vu Đề đẩy cửa phòng rồi đi vào, sau đó cười khách sáo với Tịch Tử Hạ vẫn còn đang nhìn mình, đóng cửa phòng.
Hành lý của cô đã được người hầu đưa vào phòng và xếp vào trong tủ quần áo, trong phòng có thêm rất nhiều đồ dùng của nữ, căn phòng vốn có chút đơn điệu lại mang tới hơi thở của cô.
Khẽ thở dài một hơi, nếu Tịch Chí Cường đã nói thế rồi, vậy thì cô vẫn nên tạm thời ở lại Tịch gia.
Nếu như tương lai... Cô thích Tịch Tử Thu, hoặc là Tịch Tử Thu thích người khác thì nói sau vậy.
Rong ruổi mấy ngày trên xe lửa cũng đã khiến Lăng Vu Đề rất mỏi mệt, sau khi rửa mặt thì cô đi ngủ sớm --
Phủ Chúc Tư lệnh.
"Cái gì? Lăng Vu Đề trở về? Trở về một mình?!" Một cô gái có gương mặt tinh xảo, ăn mặc một bộ váy màu tím nhạt, trong tay còn cầm túi xách.
Có thể thấy, cô ấy trang điểm tỉ mỉ để chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này cô hơi kinh ngạc cầm điện thoại, nghe người bên kia nói chuyện.
Một hồi lâu, cô mới nói một tiếng: "Quan sát thật kỹ mọi hành động của Lăng Vu Đề ở Tịch gia!" Rồi cúp điện thoại.
Cô vứt túi qua một bên, sắc mặt có chút khó coi mà ngồi ở trên ghế sô pha.
Người vừa gọi điện thoại tới là cơ sở ngầm mà Chúc San San mua chuộc ở Tịch gia. Chính là để chú ý cặn kẽ tất cả mọi hành động của Tịch Tử Hạ.
Về sau, khi biết Lăng Vu Đề vào Tịch gia nên lại để cho cơ sở ngầm kia chú ý nhiều đến Lăng Vu Đề.
Tối hôm nay, vậy mà Lăng Vu Đề lại trở về một mình, còn được Tịch Tử Hạ tự mình tới ga xe lửa đón!
Chúc San San cắn môi dưới, Lăng Vu Đề, sao cô lại không ngoan ngoãn ở bên người nam phụ Tịch Tử Thu kia!
Không phải cô muốn nhằm vào Lăng Vu Đề, mà là cô thực sự quá lo sợ về vầng sáng trên người nữ chủ Lăng Vu Đề, nếu như Tịch Tử Hạ yêu Lăng Vu Đề, vậy thì cô biết làm sao bây giờ!?
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép khả năng này xảy ra!
"Đại tiểu thư, Tịch đại thiếu tới đón người, xe ngay ở cửa."
Người hầu lên tiếng nên khiến Chúc San San hồi thần, cô vừa mới trang điểm sửa soạn tỉ mỉ chính là để cùng đi xem phim với Tịch Tử Hạ.
Lăng Vu Đề gật đầu, bước tới cạnh bàn ăn rồi ngồi xuống, Tịch Tử Hạ an vị ở đối diện cô.
Bốn người yên lặng dùng bữa xong, tuy rằng không có sống chung với Tịch Chí Cường bao lâu, nhưng cô cũng biết rằng Tịch Chí Cường sẽ nói chuyện sau bữa ăn nên không có lập tức đứng dậy rời đi, mà là đoan chính ngồi tại chỗ chờ Tịch Chí Cường mở miệng.
"Nếu Tiểu Vu đã khôi phục ký ức, như vậy những lời bác nói lúc trước, cần giải thích với con một chút."
Lăng Vu Đề gật đầu, nếu Tịch Chí Cường đã nói chuyện khiêm nhường với cô đến thế này rồi, cô cũng không thể không thuận theo: "Mời bác Tịch nói."
Thấy Lăng Vu Đề cũng không gọi mình là Tổng thống tiên sinh nữa, cuối cùng Tịch Chí Cường cũng coi như là có chút vui vẻ: "Mặc dù có vài lời là lừa con, thế nhưng cha con đúng là bạn cũ của ta. Sở dĩ ta nói con vẫn luôn ở Tịch gia từ khi cha con qua đời cũng là do không muốn đề cập đến những điều không tốt mà con đã trải qua. Con có thể hiểu suy nghĩ của bác không?"
Lăng Vu Đề gật đầu, khi chưa trở về thì cô cũng đã nghĩ thông suốt về việc tại sao Tịch Chí Cường lại phối hợp với Tịch Tử Thu để nói ra những lời nói dối này.
Đơn giản chính là vì không hy vọng cô biết mình đã từng là một vũ nữ.
Cô mỉm cười với Tịch Chí Cường: "Con rất biết ơn nỗi khổ tâm của bác Tịch, con biết rồi."
"Con biết là tốt rồi!" Tịch Chí Cường vui mừng gật đầu: "Cho tới hôn ước của con cùng Tử Thu... bác cũng không có nói dối. Ta cùng cha con đã từng có ước định kết thông gia. Bây giờ Tử Hạ có vị hôn thê, con với Tử Thu, cũng là vừa vặn."
Lăng Vu Đề hơi kinh ngạc: "Tại sao con chưa từng nghe cha nhắc đến việc hôn ước?"
"Có phải cha con sở hữu một miếng huyết ngọc bội hình bán nguyệt?" Tịch Chí Cường nhìn Lăng Vu Đề hỏi.
Lăng Vu Đề cau mày suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đúng là có một miếng ngọc bội như vậy, con gửi ở trong ngân hàng..." Đó là lúc trong nhà chỉ có thứ đó là vật đáng giá duy nhất, nhưng khi cha bệnh nặng cũng không cho phép cô cầm cố mua thuốc.
Cô nhớ cha từng nói đó là tín vật mà bạn cũ đưa cho ông, nhưng cha cũng không có nói đó là tín vật gì cả.
Sau đó cha cô qua đời, anh trai từng muốn lén lút lấy ngọc bội đi cầm, sau khi cô biết nên đã giấu ngọc bội đi.
Tiếp đó khi cô làm vũ nữ, liền gửi miếng ngọc bội là di vật của cha vào ngân hàng để bảo quản.
"Vậy thì đúng rồi, ngọc bội này là tổ truyền của Tịch gia. Lúc đó ta đưa cha con mảnh ngọc bội này, ông ấy cũng cho ta ngọc bội gia truyền của Lăng gia. Chúng ta ước định chờ khi thành gia lập nghiệp thì kết làm thân gia. Chỉ là sau đó, ta không tìm được các con..."
Thực ra Tịch Chí Cường nói dối, ước định kết làm thân gia cũng chỉ là câu nói đùa, việc trao đổi ngọc bội chỉ là vật trao đổi khi bọn họ kết bái mà thôi.
Chỉ là ông đã nhìn ra ý muốn rời khỏi đây của Lăng Vu Đề, cho nên mới phải đề cập đến hôn ước để Lăng Vu Đề an tâm ở lại Tịch gia.
Một cô gái yếu đuối như con bé, rời đi Tịch gia thì có thể làm cái gì đây? Chẳng lẽ còn phải về ca vũ thính Lợi Á làm vũ nữ sao?!
Xét trên giao tình với Lăng Hòa Ngọc, Tịch Chí Cường cũng tuyệt đối không cho phép!
Huống chi, con trai ông lại có tâm ý với Lăng Vu Đề như vậy.
Tịch Chí Cường khiến Lăng Vu Đề phân không rõ thật giả, bởi vì quả thực cha đã từng nói rằng mảnh ngọc bội này là tín vật. Như vậy, đây có phải là tín vật đính hôn mà Tịch Chí Cường nói tới không?
Nếu như phải, vậy đến cùng thì cô... có lấy chồng hay không?
Nhìn thấy xoắn xuýt cùng do dự trong mắt Lăng Vu Đề, Tịch Chí Cường vội vã động viên: "Con cũng chớ suy nghĩ quá nhiều, bác biết con cũng không có ý với Tử Thu nhà bác, thế nhưng cảm tình có thể bồi dưỡng mà, hơn nữa Tử Thu là một người đáng để dựa vào! Bác cũng không bức con lập tức phải gả cho Tử Thu, trước tiên con ở Tịch gia. Hai năm, sau hai năm, nếu như con vẫn không muốn gả cho Tử Thu, bác cũng không miễn cưỡng con, được không?"
Nếu Tịch Chí Cường đã nói như vậy rồi, Lăng Vu Đề còn có lý do gì để từ chối đây? Cô gật đầu, đồng ý với Tịch Chí Cường.
Lúc này Tịch Chí Cường mới cười hài lòng, sau đó lại hỏi cô những ngày qua ở bên ngoài như thế nào rồi ông mới bảo cô trở về phòng nghỉ ngơi.
Lăng Vu Đề đứng trước cửa phòng Tịch Tử Thu nhưng không có lập tức mở cửa đi vào.
"Làm sao vậy?" Tịch Tử Hạ nghi hoặc mà nhìn cô bất động. Phòng của anh ngay ở đối điện phòng Tịch Tử Thu.
Lăng Vu Đề nhìn Tịch Tử Hạ một chút rồi do dự, sau đó lắc đầu khe khẽ. Thực ra là cô muốn nhờ người ta sắp xếp cho cô phòng cho khách là được, không cần ở lại phòng của Tịch Tử Thu.
Tịch Tử Hạ cũng không biết thuật đọc tâm, không biết ý nghĩ của Lăng Vu Đề. Anh nghiêng đầu: "Bây giờ tôi muốn ra ngoài đi xem phim, em muốn đi không?"
Xem phim? Nếu như là trước đây, Lăng Vu Đề chắc chắn sẽ không do dự mà gật đầu đáp ứng rồi.
Chỉ là hiện tại...
"Không được, tôi hơi mệt." Từ chối lời mời của Tịch Tử Hạ rồi Lăng Vu Đề đẩy cửa phòng rồi đi vào, sau đó cười khách sáo với Tịch Tử Hạ vẫn còn đang nhìn mình, đóng cửa phòng.
Hành lý của cô đã được người hầu đưa vào phòng và xếp vào trong tủ quần áo, trong phòng có thêm rất nhiều đồ dùng của nữ, căn phòng vốn có chút đơn điệu lại mang tới hơi thở của cô.
Khẽ thở dài một hơi, nếu Tịch Chí Cường đã nói thế rồi, vậy thì cô vẫn nên tạm thời ở lại Tịch gia.
Nếu như tương lai... Cô thích Tịch Tử Thu, hoặc là Tịch Tử Thu thích người khác thì nói sau vậy.
Rong ruổi mấy ngày trên xe lửa cũng đã khiến Lăng Vu Đề rất mỏi mệt, sau khi rửa mặt thì cô đi ngủ sớm --
Phủ Chúc Tư lệnh.
"Cái gì? Lăng Vu Đề trở về? Trở về một mình?!" Một cô gái có gương mặt tinh xảo, ăn mặc một bộ váy màu tím nhạt, trong tay còn cầm túi xách.
Có thể thấy, cô ấy trang điểm tỉ mỉ để chuẩn bị ra ngoài.
Lúc này cô hơi kinh ngạc cầm điện thoại, nghe người bên kia nói chuyện.
Một hồi lâu, cô mới nói một tiếng: "Quan sát thật kỹ mọi hành động của Lăng Vu Đề ở Tịch gia!" Rồi cúp điện thoại.
Cô vứt túi qua một bên, sắc mặt có chút khó coi mà ngồi ở trên ghế sô pha.
Người vừa gọi điện thoại tới là cơ sở ngầm mà Chúc San San mua chuộc ở Tịch gia. Chính là để chú ý cặn kẽ tất cả mọi hành động của Tịch Tử Hạ.
Về sau, khi biết Lăng Vu Đề vào Tịch gia nên lại để cho cơ sở ngầm kia chú ý nhiều đến Lăng Vu Đề.
Tối hôm nay, vậy mà Lăng Vu Đề lại trở về một mình, còn được Tịch Tử Hạ tự mình tới ga xe lửa đón!
Chúc San San cắn môi dưới, Lăng Vu Đề, sao cô lại không ngoan ngoãn ở bên người nam phụ Tịch Tử Thu kia!
Không phải cô muốn nhằm vào Lăng Vu Đề, mà là cô thực sự quá lo sợ về vầng sáng trên người nữ chủ Lăng Vu Đề, nếu như Tịch Tử Hạ yêu Lăng Vu Đề, vậy thì cô biết làm sao bây giờ!?
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép khả năng này xảy ra!
"Đại tiểu thư, Tịch đại thiếu tới đón người, xe ngay ở cửa."
Người hầu lên tiếng nên khiến Chúc San San hồi thần, cô vừa mới trang điểm sửa soạn tỉ mỉ chính là để cùng đi xem phim với Tịch Tử Hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.