Chương 279: Hội trưởng phản công lược (30)
Mai Khai
03/05/2019
Edit: Aya Shinta
"Mấy viên đạn mà thôi!? Thu nhi, khi con gọi điện thoại về tại sao không nói mình bị thương cơ chứ? Bị thương từ lúc nào vậy?"
"Mấy ngày trước." Ý của Tịch Tử Thu là anh bị thương vào mấy ngày trước.
Chỉ trả lời Tịch phu nhân ba chữ mà anh đã hơi uể oải nhắm mắt lại. Thấy thế, Tịch phu nhân cũng ngậm miệng không quấy rầy anh.
Tịch Tử Thu nhắm mắt dưỡng thần, thời điểm trúng đạn là khi chiến tranh lên đỉnh điểm, anh cũng không có chú ý đến vết thương của mình nhiều. Chỉ băng bó đơn giản, đạn cũng khồng thèm lấy ra mà tiếp tục lên chiến trường.
Điều này cũng dẫn đến kết quả là sau khi chiến tranh kết thúc, vì mất máu quá nhiều nên anh đã hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, anh còn tự mình gọi điện thoại về, ngoại trừ Tịch Chí Cường thì anh cũng không có nói việc mình bị thương cho Tịch phu nhân cùng Lăng Vu Đề biết.
Anh nắm lấy tay Lăng Vu Đề thật chặt, anh biết Tịch Tử Hạ sắp kết hôn với Chúc San San. Theo nội dung tiểu thuyết, Chúc San San và Tịch Tử Hạ kết hôn cũng gần như vào lúc này.
Mà Tịch Tử Hạ thực sự thích Chúc San San còn phải chờ mấy tháng sau khi hai người chính thức kết hôn chung sống.
Một tháng này, Tịch Tử Thu vô cùng xác định rằng Lăng Vu Đề không có thích Tịch Tử Hạ. Ban nãy, sự chú ý của anh đều đặt trên người Lăng Vu Đề nhưng anh cũng không quên quan sát Tịch Tử Hạ.
Lúc này, chắc là Tịch Tử Hạ đã thích Lăng Vu Đề.
Xem ra Chúc San San kia cũng quá vô dụng. Rõ ràng cô ta ở đó mà còn để cho Tịch Tử Hạ thích Lăng Vu Đề.
Có điều cũng còn may, chỉ cần Lăng Vu Đề không thích Tịch Tử Hạ là được!
Lái xe về phủ Tổng thống, Tịch Tử Thu ngồi trên xe lăn được người ta đưa về phòng, Lăng Vu Đề nhắm mắt theo đuôi ở phía sau mà vào.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho Tịch Tử Thu rồi thuận tiện đổi thuốc. Cởi áo ra, Lăng Vu Đề thấy trên vai trái cùng trên eo Tịch Tử Thu quấn đầy băng gạc.
Tháo băng gạc ra liền có thể nhìn thấy hai vết thương dữ tợn cùng một vết dao chừng bốn tấc bên bụng phải của Tịch Tử Thu. Có lẽ là bởi vì phải bôn ba, thêm vào chuyện vết thương đã được mấy ngày không được xử lý nên trên vết thương còn thấm chút máu tươi.
Cô xoay người, không đành lòng nhìn cảnh bác sĩ đổi thuốc.
Sau đó Lăng Vu Đề mới biết rằng bụng anh trúng hai vết thương, trên bả vai một phát đạn, trên đùi cũng trúng một phát đạn. Một phát ngay bụng còn suýt nữa bắn trúng thận.
Sau khi băng bó xong xuôi, Tịch Tử Thu nằm trên giường, nhắm mắt không nói năng gì.
Người trong phòng đều lui ra, ngoại trừ Lăng Vu Đề.
Cô xách một cái ghế ngồi cạnh giường, im lặng nhìn gò má Tịch Tử Thu.
Vừa nãy không có để ý, bây giờ nhìn lại, vừa vặn thấy được bên tai phải của anh có một vết thương.
Vết thương đã kết vảy nhưng có thể nhìn ra là chỗ đó thiếu mất một miếng.
Lăng Vu Đề cúi người lại gần để nhìn rõ vết thương đó. Nhận ra rằng cô đang tới gần nên Tịch Tử Thu ở mắt ra: "Sao vậy?"
"Tai anh..." Lăng Vu Đề đỏ mắt, cô không nghĩ rằng Tịch Tử Thu ngoại trừ trên mặt không bị thương thì chỗ nào cũng có vết thương, lớn bé đủ kiểu...
Tịch Tử Thu dủng dưng như không mà ừ một tiếng: "Em nói chính là sứt mất một miếng này sao? Không có gì đâu, lúc đó viên đạn sượt qua tai, chỉ là thiếu mất một miếng mà thôi, còn may hơn là thiếu mất một bên tai mà, phải không?"
Lăng Vu Đề nghiêng người sang, lau sạch nước mắt, không nói gì.
"Tiểu Vu, em chê tôi xấu?"
"Không có, em không có chê anh xấu." Lo rằng Tịch Tử Thu sẽ khổ sở nên Lăng Vu Đề vội vàng trả lời anh: "Anh không xấu, anh là anh hùng của toàn dân!"
Tịch Tử Thu mỉm cười nhàn nhạt, đưa tay ra với Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề do dự một chút nhưng vẫn đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh.
Tịch Tử Thu nói: "Tôi chỉ muốn làm anh hùng của một mình em."
Hạ Luân: [che mặt]... Cái người tùy tùy tiện tiện mà có thể nói được mấy lời âu yếm này là Hội trưởng đại nhân hay sao?! Thực sự không bị đánh trái hay sao?! Ồ ồ ~ Hội trưởng đại nhân ở thế giới tiểu thuyết thế này thật không quen nổi mà ~
————
Ngày mười sáu tháng mười là ngày kết hôn của Tịch Tử Hạ.
Thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, Lăng Vu Đề mặc một bộ sườn xám màu đỏ phối hợp với áo choàng màu trắng ở ngoài, búi một kiểu tóc có để mái đơn giản đoan trang, trang điểm nhẹ nhàng.
Tịch Tử Thu vẫn mặc quân trang màu đen, bởi vì vết thương vẫn chưa lành hẳn nên anh ngồi trên xe lăn.
Hôn lễ được cử hành ở phủ Tổng thống, người tới tham gia hôn lễ đều là người có chức cao trong chính phủ và họ hàng thân thuộc với hai nhà. Mỗi một người đều phải được kiểm tra thật kỹ càng mới có thể vào phủ Tổng thống tham gia tiệc cưới.
Hôn lễ có sự kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, trước đó mặc áo cưới trắng cùng âu phục, sau cùng là mặc lễ phục màu đỏ.
Vì sức khỏe nên Tịch Tử Thu và Lăng Vu Đề chỉ đến tham dự một chặp rồi trở về phòng.
Ngồi ở bên cửa sổ trong phòng, Tịch Tử Thu và Lăng Vu Đề cùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới sân.
"Khi chúng ta kết hôn, em muốn náo nhiệt hay là thanh tĩnh?" Tịch Tử Thu quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề hơi ngẩn người, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bởi vì...
"Tử Thu, em muốn dọn ra ngoài ở."
Trước đó cô đã nghĩ xong xuôi cả rồi, chờ Tịch Tử Thu trở về thì cô sẽ rời đi. Hiện giờ cũng đã đến lúc đó rồi.
Đến lượt Tịch Tử Thu ngẩn người, anh hiếm khi có chút không phản ứng kịp. Vừa nãy không phải là anh đang nói đến hôn lẽ sao, vậy mà hiện giờ đột nhiên nói muốn rời đi?!
"Tại sao?"
Lăng Vu Đề đứng lên, tuy trước đó lúc Tịch Tử Thu trở về đã công bố thân phận của cô với đám phóng viên kia, nhưng có lẽ là Tịch Tử Hạ uy hiếp tòa soạn báo nên ngày kế, chưa từng xuất hiện một trang báo nào liên quan đến Lăng Vu Đề.
Cho nên người ngoài còn chưa biết thân phận của cô.
Như vậy cũng tốt, mặc dù có ước hẹn hai năm với Tịch Chí Cường nhưng cô cũng không muốn gả cho Tịch Tử Thu.
"Hôn ước được định ra cũng là sau khi em mất trí nhớ, măc dù bác nói rằng chúng ta có hôn ước từ nhỏ... nhưng em không muốn gả cho anh. Cho nên Tử Thu, em muốn dọn ra ngoài."
Tịch Tử Thu không nói gì. Không biết vì sao nhưng anh không muốn cường ép buộc cô ở lại bên cạnh mình như trước, không muốn cô phải khổ sở.
Thấy sự kiên định trong đôi mắt nọ, Tịch Tử Thu mím môi hồi lâu mà chưa nói gì. Lăng Vu Đề nhìn thẳng vào anh, cũng không lên tiếng.
Mấy khi thở dài một hơi, Tịch Tử Thu thỏa hiệp: "Được, thế nhưng chỗ ở nhất định phải do tôi sắp xếp..."
"Không cần, em không có dự tính ở lại Đô thành." Đây là cô quyết định vào hai ngày trước.
Tịch Tử Thu thấy là mười lăm điểm hảo cảm còn sót lại cũng không dễ dàng lấy được như trong tưởng tượng.
"Không ở Đô thành, vậy em muốn tới đâu?"
"Tới Lâm thành." Cô muốn tới Lâm thành, tuy chỉ dừng chân tại đó vài ngày nhưng cô thực sự rất thích chỗ đó.
Nếu có thể, cô muốn định cư ở đó.
"Tôi... Được rồi, vậy tôi sai người qua bên đó tìm chỗ ở rồi đưa em đến đó."
Aya: Lễ lạt vẫn học hành chạy chọt deadline như thường. Đời:))
"Mấy viên đạn mà thôi!? Thu nhi, khi con gọi điện thoại về tại sao không nói mình bị thương cơ chứ? Bị thương từ lúc nào vậy?"
"Mấy ngày trước." Ý của Tịch Tử Thu là anh bị thương vào mấy ngày trước.
Chỉ trả lời Tịch phu nhân ba chữ mà anh đã hơi uể oải nhắm mắt lại. Thấy thế, Tịch phu nhân cũng ngậm miệng không quấy rầy anh.
Tịch Tử Thu nhắm mắt dưỡng thần, thời điểm trúng đạn là khi chiến tranh lên đỉnh điểm, anh cũng không có chú ý đến vết thương của mình nhiều. Chỉ băng bó đơn giản, đạn cũng khồng thèm lấy ra mà tiếp tục lên chiến trường.
Điều này cũng dẫn đến kết quả là sau khi chiến tranh kết thúc, vì mất máu quá nhiều nên anh đã hôn mê.
Sau khi tỉnh lại, anh còn tự mình gọi điện thoại về, ngoại trừ Tịch Chí Cường thì anh cũng không có nói việc mình bị thương cho Tịch phu nhân cùng Lăng Vu Đề biết.
Anh nắm lấy tay Lăng Vu Đề thật chặt, anh biết Tịch Tử Hạ sắp kết hôn với Chúc San San. Theo nội dung tiểu thuyết, Chúc San San và Tịch Tử Hạ kết hôn cũng gần như vào lúc này.
Mà Tịch Tử Hạ thực sự thích Chúc San San còn phải chờ mấy tháng sau khi hai người chính thức kết hôn chung sống.
Một tháng này, Tịch Tử Thu vô cùng xác định rằng Lăng Vu Đề không có thích Tịch Tử Hạ. Ban nãy, sự chú ý của anh đều đặt trên người Lăng Vu Đề nhưng anh cũng không quên quan sát Tịch Tử Hạ.
Lúc này, chắc là Tịch Tử Hạ đã thích Lăng Vu Đề.
Xem ra Chúc San San kia cũng quá vô dụng. Rõ ràng cô ta ở đó mà còn để cho Tịch Tử Hạ thích Lăng Vu Đề.
Có điều cũng còn may, chỉ cần Lăng Vu Đề không thích Tịch Tử Hạ là được!
Lái xe về phủ Tổng thống, Tịch Tử Thu ngồi trên xe lăn được người ta đưa về phòng, Lăng Vu Đề nhắm mắt theo đuôi ở phía sau mà vào.
Bác sĩ kiểm tra vết thương cho Tịch Tử Thu rồi thuận tiện đổi thuốc. Cởi áo ra, Lăng Vu Đề thấy trên vai trái cùng trên eo Tịch Tử Thu quấn đầy băng gạc.
Tháo băng gạc ra liền có thể nhìn thấy hai vết thương dữ tợn cùng một vết dao chừng bốn tấc bên bụng phải của Tịch Tử Thu. Có lẽ là bởi vì phải bôn ba, thêm vào chuyện vết thương đã được mấy ngày không được xử lý nên trên vết thương còn thấm chút máu tươi.
Cô xoay người, không đành lòng nhìn cảnh bác sĩ đổi thuốc.
Sau đó Lăng Vu Đề mới biết rằng bụng anh trúng hai vết thương, trên bả vai một phát đạn, trên đùi cũng trúng một phát đạn. Một phát ngay bụng còn suýt nữa bắn trúng thận.
Sau khi băng bó xong xuôi, Tịch Tử Thu nằm trên giường, nhắm mắt không nói năng gì.
Người trong phòng đều lui ra, ngoại trừ Lăng Vu Đề.
Cô xách một cái ghế ngồi cạnh giường, im lặng nhìn gò má Tịch Tử Thu.
Vừa nãy không có để ý, bây giờ nhìn lại, vừa vặn thấy được bên tai phải của anh có một vết thương.
Vết thương đã kết vảy nhưng có thể nhìn ra là chỗ đó thiếu mất một miếng.
Lăng Vu Đề cúi người lại gần để nhìn rõ vết thương đó. Nhận ra rằng cô đang tới gần nên Tịch Tử Thu ở mắt ra: "Sao vậy?"
"Tai anh..." Lăng Vu Đề đỏ mắt, cô không nghĩ rằng Tịch Tử Thu ngoại trừ trên mặt không bị thương thì chỗ nào cũng có vết thương, lớn bé đủ kiểu...
Tịch Tử Thu dủng dưng như không mà ừ một tiếng: "Em nói chính là sứt mất một miếng này sao? Không có gì đâu, lúc đó viên đạn sượt qua tai, chỉ là thiếu mất một miếng mà thôi, còn may hơn là thiếu mất một bên tai mà, phải không?"
Lăng Vu Đề nghiêng người sang, lau sạch nước mắt, không nói gì.
"Tiểu Vu, em chê tôi xấu?"
"Không có, em không có chê anh xấu." Lo rằng Tịch Tử Thu sẽ khổ sở nên Lăng Vu Đề vội vàng trả lời anh: "Anh không xấu, anh là anh hùng của toàn dân!"
Tịch Tử Thu mỉm cười nhàn nhạt, đưa tay ra với Lăng Vu Đề. Lăng Vu Đề do dự một chút nhưng vẫn đặt tay mình vào trong lòng bàn tay anh.
Tịch Tử Thu nói: "Tôi chỉ muốn làm anh hùng của một mình em."
Hạ Luân: [che mặt]... Cái người tùy tùy tiện tiện mà có thể nói được mấy lời âu yếm này là Hội trưởng đại nhân hay sao?! Thực sự không bị đánh trái hay sao?! Ồ ồ ~ Hội trưởng đại nhân ở thế giới tiểu thuyết thế này thật không quen nổi mà ~
————
Ngày mười sáu tháng mười là ngày kết hôn của Tịch Tử Hạ.
Thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, Lăng Vu Đề mặc một bộ sườn xám màu đỏ phối hợp với áo choàng màu trắng ở ngoài, búi một kiểu tóc có để mái đơn giản đoan trang, trang điểm nhẹ nhàng.
Tịch Tử Thu vẫn mặc quân trang màu đen, bởi vì vết thương vẫn chưa lành hẳn nên anh ngồi trên xe lăn.
Hôn lễ được cử hành ở phủ Tổng thống, người tới tham gia hôn lễ đều là người có chức cao trong chính phủ và họ hàng thân thuộc với hai nhà. Mỗi một người đều phải được kiểm tra thật kỹ càng mới có thể vào phủ Tổng thống tham gia tiệc cưới.
Hôn lễ có sự kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, trước đó mặc áo cưới trắng cùng âu phục, sau cùng là mặc lễ phục màu đỏ.
Vì sức khỏe nên Tịch Tử Thu và Lăng Vu Đề chỉ đến tham dự một chặp rồi trở về phòng.
Ngồi ở bên cửa sổ trong phòng, Tịch Tử Thu và Lăng Vu Đề cùng nhìn cảnh tượng náo nhiệt dưới sân.
"Khi chúng ta kết hôn, em muốn náo nhiệt hay là thanh tĩnh?" Tịch Tử Thu quay đầu nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề hơi ngẩn người, cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Bởi vì...
"Tử Thu, em muốn dọn ra ngoài ở."
Trước đó cô đã nghĩ xong xuôi cả rồi, chờ Tịch Tử Thu trở về thì cô sẽ rời đi. Hiện giờ cũng đã đến lúc đó rồi.
Đến lượt Tịch Tử Thu ngẩn người, anh hiếm khi có chút không phản ứng kịp. Vừa nãy không phải là anh đang nói đến hôn lẽ sao, vậy mà hiện giờ đột nhiên nói muốn rời đi?!
"Tại sao?"
Lăng Vu Đề đứng lên, tuy trước đó lúc Tịch Tử Thu trở về đã công bố thân phận của cô với đám phóng viên kia, nhưng có lẽ là Tịch Tử Hạ uy hiếp tòa soạn báo nên ngày kế, chưa từng xuất hiện một trang báo nào liên quan đến Lăng Vu Đề.
Cho nên người ngoài còn chưa biết thân phận của cô.
Như vậy cũng tốt, mặc dù có ước hẹn hai năm với Tịch Chí Cường nhưng cô cũng không muốn gả cho Tịch Tử Thu.
"Hôn ước được định ra cũng là sau khi em mất trí nhớ, măc dù bác nói rằng chúng ta có hôn ước từ nhỏ... nhưng em không muốn gả cho anh. Cho nên Tử Thu, em muốn dọn ra ngoài."
Tịch Tử Thu không nói gì. Không biết vì sao nhưng anh không muốn cường ép buộc cô ở lại bên cạnh mình như trước, không muốn cô phải khổ sở.
Thấy sự kiên định trong đôi mắt nọ, Tịch Tử Thu mím môi hồi lâu mà chưa nói gì. Lăng Vu Đề nhìn thẳng vào anh, cũng không lên tiếng.
Mấy khi thở dài một hơi, Tịch Tử Thu thỏa hiệp: "Được, thế nhưng chỗ ở nhất định phải do tôi sắp xếp..."
"Không cần, em không có dự tính ở lại Đô thành." Đây là cô quyết định vào hai ngày trước.
Tịch Tử Thu thấy là mười lăm điểm hảo cảm còn sót lại cũng không dễ dàng lấy được như trong tưởng tượng.
"Không ở Đô thành, vậy em muốn tới đâu?"
"Tới Lâm thành." Cô muốn tới Lâm thành, tuy chỉ dừng chân tại đó vài ngày nhưng cô thực sự rất thích chỗ đó.
Nếu có thể, cô muốn định cư ở đó.
"Tôi... Được rồi, vậy tôi sai người qua bên đó tìm chỗ ở rồi đưa em đến đó."
Aya: Lễ lạt vẫn học hành chạy chọt deadline như thường. Đời:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.