Chương 135: Anh trai bá đạo, buông em ra (17)
Tuyết Hạ Chi
16/07/2020
Editor: Tranh Nhược
Chương 135
Sắc mặt Nhược Vũ San trắng nhợt, cô ta còn chưa nói gì, Vương Kiều An liền nói cô ta sai?
"Tớ......"
Nhược Vũ San bị Kiều An chụp mũ, trong lòng khẩn trương.
Nếu Kiều An không nói cô ta sai, cô ta còn chuẩn bị rơi hai giọt nước mắt, nói "Kiều An sao cậu lỗ mãng thế, hại đồng học bị thương".
Thế nhưng, thuộc tính của cô ta là bạch liên hoa, chú định cô ta sẽ không nói lại được.
Nhưng phàm là bạch liên hoa, đều có bộ dáng khóc thút thít nhu nhược đáng thương, làm quần chúng vây xem não bổ.
Thấy Kiều An đanh đá, cô ta nói cái gì nữa, cũng không thành khẩn, Nhược Vũ San khóc thút thít nhu nhược đáng thương, lại như cam chịu.
Cô ta biết phủ nhận vô dụng. Cho nên, cô ta lựa chọn xin lỗi!
Cô ta nhỏ giọng khóc nức nở, đáng thương hề hề mà nhìn Sở Vân Phàm, "Đồng học, tớ không phải cố ý, tớ đỡ cậu đi phòng y tế, được không?"
Khuôn mặt thuần mỹ, thiếu nữ khóc thút thít...... Nhìn, xác thật dễ làm người tha thứ sai lầm.
Tuy cô đụng ngã mình, không tốt, nhưng nhìn bộ dáng này, lửa giận trong lòng Sở Vân Phàm tiêu hơn phân nửa.
Anh chuẩn bị gật đầu, nhưng Kiều An sao có thể làm chuyện này phát sinh?
Cô cười lạnh một tiếng, không chút do dự hất một chậu nước bẩn lên đầu Nhược Vũ San!
"Nhược Vũ San a Nhược Vũ San, cậu đừng mèo khóc chuột giả từ bi! Cậu có phải cho rằng cậu vừa khóc liền không có việc gì, Sở đồng học sẽ tha thứ cậu. Ha hả. Tôi biết cậu thích Sở Vân Phàm đồng học thật lâu, hiện tại cố ý ngã trên người, vì khiến cậu ấy chú ý đi?"
Sắc mặt Nhược Vũ San trắng nhợt, "Cậu sao lại nói tớ như thế...... Đồng học, cậu sẽ không tin tưởng cô ấy, đúng hay không?"
Sở Vân Phàm nhíu mày, nhìn về phía nữ sinh ở trước mặt anh khóc như hoa lê dính hạt mưa. Đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.
Nguyên lai, cô ta là Nhược Vũ San......
Không thể không nói, Kiều An châm ngòi ly gián so trong tưởng tượng cô còn hiệu quả hơn. Này không thể không quy công cho những việc trước đó cô đã làm. Bởi vì cô cùng Nhược Vũ San tranh chấp vài lần, làm thanh danh Nhược Vũ San so với nguyên tác kém hơn rất nhiều.
Trong nguyên tác, Nhược Vũ San thanh danh truyền xa, bởi vì gia thế cùng dung mạo!
Thanh danh cô ta thật sự cũng không tính kém. Nhiều nhất chính là Chu Ngọc cầm đầu một dúm nữ sinh chán ghét cô ta giả mù sa mưa thôi. Dám trước công chúng nói cô ta không tốt vẫn rất ít.
Nhưng, hiện tại, lại bởi vì Kiều An, khiến cho nhiều người phản cảm. Đặc biệt là các lão sư. Tuy nói Tần gia có nghiệp lớn, có năng lực trực tiếp khai trừ lão sư, ảnh hưởng tiền đồ của lão sư không lớn. Nhưng, đối với các lão sư, hành vi của Nhược Vũ San làm cho bọn họ không thoải mái.
Sao có thể bởi vì cãi nhau với bạn thân, liền đuổi cô đi lớp khác đâu?
Các lão sư giận mà không dám nói gì, không dám ở nơi công cộng, ở trong văn phòng phun tào có thể đi?
Mà Sở Vân Phàm, bởi vì là học bá, ở văn phòng cùng lão sư thảo luận đề mục, nghe xong, cảm thấy Nhược Vũ San này quá đáng.
Chờ Nhược Vũ San rốt cuộc phản ứng lại, nước mắt đều đã rớt nửa ngày.
"Kiều An, sao cậu có thể bôi nhọ tớ...... Tớ, tớ cũng không nhận thức vị đồng học này, sao cố ý va cậu ấy......"
Kiều An sẽ không để lại cho cô ta chút cơ hội nào! Lập tức cười nhạo.
"Nhược Vũ San, cậu nói dối cũng nên dùng đầu óc được không? Sở Vân Phàm đồng học, là Trạng Nguyên đứng đầu khoá chúng ta, mỗi lần thi đều đứng nhất, ảnh chụp cậu ấy không chỉ có trên báo còn có trên bảng tin trường. Cậu nói cậu không quen cậu ấy? Cậu làm mà không dám nhận hả!"
——————
16h05 22/1/2020
Lời editor:
Có ai về quê ăn Tết chưa?
Có ai có bài tập Tết không vậy?
Chương 135
Sắc mặt Nhược Vũ San trắng nhợt, cô ta còn chưa nói gì, Vương Kiều An liền nói cô ta sai?
"Tớ......"
Nhược Vũ San bị Kiều An chụp mũ, trong lòng khẩn trương.
Nếu Kiều An không nói cô ta sai, cô ta còn chuẩn bị rơi hai giọt nước mắt, nói "Kiều An sao cậu lỗ mãng thế, hại đồng học bị thương".
Thế nhưng, thuộc tính của cô ta là bạch liên hoa, chú định cô ta sẽ không nói lại được.
Nhưng phàm là bạch liên hoa, đều có bộ dáng khóc thút thít nhu nhược đáng thương, làm quần chúng vây xem não bổ.
Thấy Kiều An đanh đá, cô ta nói cái gì nữa, cũng không thành khẩn, Nhược Vũ San khóc thút thít nhu nhược đáng thương, lại như cam chịu.
Cô ta biết phủ nhận vô dụng. Cho nên, cô ta lựa chọn xin lỗi!
Cô ta nhỏ giọng khóc nức nở, đáng thương hề hề mà nhìn Sở Vân Phàm, "Đồng học, tớ không phải cố ý, tớ đỡ cậu đi phòng y tế, được không?"
Khuôn mặt thuần mỹ, thiếu nữ khóc thút thít...... Nhìn, xác thật dễ làm người tha thứ sai lầm.
Tuy cô đụng ngã mình, không tốt, nhưng nhìn bộ dáng này, lửa giận trong lòng Sở Vân Phàm tiêu hơn phân nửa.
Anh chuẩn bị gật đầu, nhưng Kiều An sao có thể làm chuyện này phát sinh?
Cô cười lạnh một tiếng, không chút do dự hất một chậu nước bẩn lên đầu Nhược Vũ San!
"Nhược Vũ San a Nhược Vũ San, cậu đừng mèo khóc chuột giả từ bi! Cậu có phải cho rằng cậu vừa khóc liền không có việc gì, Sở đồng học sẽ tha thứ cậu. Ha hả. Tôi biết cậu thích Sở Vân Phàm đồng học thật lâu, hiện tại cố ý ngã trên người, vì khiến cậu ấy chú ý đi?"
Sắc mặt Nhược Vũ San trắng nhợt, "Cậu sao lại nói tớ như thế...... Đồng học, cậu sẽ không tin tưởng cô ấy, đúng hay không?"
Sở Vân Phàm nhíu mày, nhìn về phía nữ sinh ở trước mặt anh khóc như hoa lê dính hạt mưa. Đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.
Nguyên lai, cô ta là Nhược Vũ San......
Không thể không nói, Kiều An châm ngòi ly gián so trong tưởng tượng cô còn hiệu quả hơn. Này không thể không quy công cho những việc trước đó cô đã làm. Bởi vì cô cùng Nhược Vũ San tranh chấp vài lần, làm thanh danh Nhược Vũ San so với nguyên tác kém hơn rất nhiều.
Trong nguyên tác, Nhược Vũ San thanh danh truyền xa, bởi vì gia thế cùng dung mạo!
Thanh danh cô ta thật sự cũng không tính kém. Nhiều nhất chính là Chu Ngọc cầm đầu một dúm nữ sinh chán ghét cô ta giả mù sa mưa thôi. Dám trước công chúng nói cô ta không tốt vẫn rất ít.
Nhưng, hiện tại, lại bởi vì Kiều An, khiến cho nhiều người phản cảm. Đặc biệt là các lão sư. Tuy nói Tần gia có nghiệp lớn, có năng lực trực tiếp khai trừ lão sư, ảnh hưởng tiền đồ của lão sư không lớn. Nhưng, đối với các lão sư, hành vi của Nhược Vũ San làm cho bọn họ không thoải mái.
Sao có thể bởi vì cãi nhau với bạn thân, liền đuổi cô đi lớp khác đâu?
Các lão sư giận mà không dám nói gì, không dám ở nơi công cộng, ở trong văn phòng phun tào có thể đi?
Mà Sở Vân Phàm, bởi vì là học bá, ở văn phòng cùng lão sư thảo luận đề mục, nghe xong, cảm thấy Nhược Vũ San này quá đáng.
Chờ Nhược Vũ San rốt cuộc phản ứng lại, nước mắt đều đã rớt nửa ngày.
"Kiều An, sao cậu có thể bôi nhọ tớ...... Tớ, tớ cũng không nhận thức vị đồng học này, sao cố ý va cậu ấy......"
Kiều An sẽ không để lại cho cô ta chút cơ hội nào! Lập tức cười nhạo.
"Nhược Vũ San, cậu nói dối cũng nên dùng đầu óc được không? Sở Vân Phàm đồng học, là Trạng Nguyên đứng đầu khoá chúng ta, mỗi lần thi đều đứng nhất, ảnh chụp cậu ấy không chỉ có trên báo còn có trên bảng tin trường. Cậu nói cậu không quen cậu ấy? Cậu làm mà không dám nhận hả!"
——————
16h05 22/1/2020
Lời editor:
Có ai về quê ăn Tết chưa?
Có ai có bài tập Tết không vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.