Chương 161: Anh trai bá đạo, buông em ra (43)
Tuyết Hạ Chi
16/07/2020
Editor: Tranh Nhược
Chương 161
Nhìn Nhược Vũ San không che dấu ghen ghét, Kiều An thấy thực buồn cười.
Chẳng lẽ Nhược Vũ San cho rằng cô ta vẫn là cô ta trước kia sao?
Khóc một tiếng, sẽ có các nam sinh đứng lên, giữ gìn cô ta, sau đó chỉ trích cô sao?
Thế giới này thực hiện thực.
Nhược Vũ San từng có gia cảnh giàu có, là tiểu nữ thần diện mạo thuần mỹ, khóc lên nhu nhược động lòng người. Mà Kiều An, bất quá là một học tra các phương diện đều bình đạm không có nổi trội.
Nhưng hiện tại, Kiều An là người có thành tích tốt nhất lớp bảy. Hiện tại còn đi học nghiên cứu sinh ở đại học đế đô. Đến nỗi diện mạo sao, có lẽ do bụng có thi thư khí tự, lại có lẽ là dậy thì thuần túy. Nói đại mỹ nữ thì khoa trương, nhưng nháy mắt hạ gục Nhược Vũ San hiện tại vừa xấu lại béo mấy con phố cũng không có vấn đề.
Cô ta bây giờ, chẳng lẽ còn cho rằng sẽ có người đi theo cô ga chỉ trích cô sao?
Huống chi các bạn học không phải não tàn, quên mất lúc trước hai người xé rách mặt nháo đến có bao nhiêu lợi hại.
Kiều An cười lạnh nhìn cô ta một cái, lười phản ứng.
Loại người này, phản ứng cô ta, còn cho cô ta thể diện đâu.
"Vương Kiều An, sao cậu nhẫn tâm thế......"
"Kiều An khinh thường cô không phải bình thường sao? Nhược Vũ San, cô có chỗ nào đáng giá nhìn trúng? Ha hả, nói cô chưa kết hôn đã có thai sao, hay nói cô cùng anh trai cô không chỉ có tình yêu?"
Nhược Vũ San không nghĩ đến, dỗi cô ta dỗi đến lợi hại nhất, không phải những học sinh thời đi học đối phó cô ta như Chu Ngọc.
Những nữ sinh tuy nhìn Nhược Vũ San không thuận mắt, nhưng tâm địa các cô đều tương đối ngay thẳng thiện lương. Lúc trước chán ghét Nhược Vũ San, cũng chỉ bởi vì chán ghét cô ta cố tình làm ra vẻ mà thôi. Cho nên cũng không làm chuyện ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Người chân chính không nói tình cảm, chính là những người từng điên cuồng mà mê luyến Nhược Vũ San.
Những nam sinh đó, thật sự từng xem Nhược Vũ San trở thành nữ thần trong lòng. Cô ta khóc một tiếng, bọn họ liền thấy tâm vỡ vụn.
Nhược Vũ San trong lòng họ là hoá thân chân thiện mỹ, mỹ lệ, mà nhu nhược, chọc người che chở.
Đã từng thích bao nhiêu, hiện tại bọn họ liền phẫn nộ bấy nhiêu!
Tình cảm thiếu nam sao dễ lừa gạt?
Đã từng yêu thầm, lúc này phẫn nộ hoá thành đao kiếm:
"Nhược Vũ San, cậu biết xấu hổ hay không!"
"Hiện tại xấu thành như vậy, còn không biết xấu hổ ra gặp người!"
"Đúng vậy, còn cùng Kiều An so! Kiều An người ta là mỹ nữ học bá có được không? Ngón út người ta cậu còn kém!"
Nhược Vũ San khẽ nhếch miệng, tựa hồ không thể tin được thế giới này vì cái gì sẽ tàn nhẫn đối cô ta.
Cô ta thật lâu không có ra cửa, cũng không tiếp xúc với đồng học cao trung.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, mình vẫn là nữ thần trong cảm nhận của họ.
Chẳng lẽ bọn họ không nên thực kích động nghênh đón mình, sau đó tỏ tình sao?
Trước kia ánh mắt cô ta rất cao.
Bất quá, hiện tại cô ta cũng biết, mình đã tàn tật, còn có một con trai, có thể tìm một nam đồng học cao trung cũng không tồi. Rốt cuộc, thân cận nhiều năm, không có nam nhân cô ta nhìn trúng.
Dù là người vệ sinh, bảo an, nông dân...... Người ta cũng muốn tìm lão bà không tật sinh con. Ai muốn nuôi con thay người ta.
Chịu đủ loại suy sụp, Nhược Vũ San mới nghĩ đến, những nam sinh thời cấp 3 thích cô ta.
Cô ta vốn tưởng rằng, bọn họ sẽ thật cao hứng thổ lộ, không nghĩ tới, cô ta được đến, lại là bọn họ châm chọc khắc nghiệt!
- ------
19h52 11/2/2020
Chương 161
Nhìn Nhược Vũ San không che dấu ghen ghét, Kiều An thấy thực buồn cười.
Chẳng lẽ Nhược Vũ San cho rằng cô ta vẫn là cô ta trước kia sao?
Khóc một tiếng, sẽ có các nam sinh đứng lên, giữ gìn cô ta, sau đó chỉ trích cô sao?
Thế giới này thực hiện thực.
Nhược Vũ San từng có gia cảnh giàu có, là tiểu nữ thần diện mạo thuần mỹ, khóc lên nhu nhược động lòng người. Mà Kiều An, bất quá là một học tra các phương diện đều bình đạm không có nổi trội.
Nhưng hiện tại, Kiều An là người có thành tích tốt nhất lớp bảy. Hiện tại còn đi học nghiên cứu sinh ở đại học đế đô. Đến nỗi diện mạo sao, có lẽ do bụng có thi thư khí tự, lại có lẽ là dậy thì thuần túy. Nói đại mỹ nữ thì khoa trương, nhưng nháy mắt hạ gục Nhược Vũ San hiện tại vừa xấu lại béo mấy con phố cũng không có vấn đề.
Cô ta bây giờ, chẳng lẽ còn cho rằng sẽ có người đi theo cô ga chỉ trích cô sao?
Huống chi các bạn học không phải não tàn, quên mất lúc trước hai người xé rách mặt nháo đến có bao nhiêu lợi hại.
Kiều An cười lạnh nhìn cô ta một cái, lười phản ứng.
Loại người này, phản ứng cô ta, còn cho cô ta thể diện đâu.
"Vương Kiều An, sao cậu nhẫn tâm thế......"
"Kiều An khinh thường cô không phải bình thường sao? Nhược Vũ San, cô có chỗ nào đáng giá nhìn trúng? Ha hả, nói cô chưa kết hôn đã có thai sao, hay nói cô cùng anh trai cô không chỉ có tình yêu?"
Nhược Vũ San không nghĩ đến, dỗi cô ta dỗi đến lợi hại nhất, không phải những học sinh thời đi học đối phó cô ta như Chu Ngọc.
Những nữ sinh tuy nhìn Nhược Vũ San không thuận mắt, nhưng tâm địa các cô đều tương đối ngay thẳng thiện lương. Lúc trước chán ghét Nhược Vũ San, cũng chỉ bởi vì chán ghét cô ta cố tình làm ra vẻ mà thôi. Cho nên cũng không làm chuyện ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Người chân chính không nói tình cảm, chính là những người từng điên cuồng mà mê luyến Nhược Vũ San.
Những nam sinh đó, thật sự từng xem Nhược Vũ San trở thành nữ thần trong lòng. Cô ta khóc một tiếng, bọn họ liền thấy tâm vỡ vụn.
Nhược Vũ San trong lòng họ là hoá thân chân thiện mỹ, mỹ lệ, mà nhu nhược, chọc người che chở.
Đã từng thích bao nhiêu, hiện tại bọn họ liền phẫn nộ bấy nhiêu!
Tình cảm thiếu nam sao dễ lừa gạt?
Đã từng yêu thầm, lúc này phẫn nộ hoá thành đao kiếm:
"Nhược Vũ San, cậu biết xấu hổ hay không!"
"Hiện tại xấu thành như vậy, còn không biết xấu hổ ra gặp người!"
"Đúng vậy, còn cùng Kiều An so! Kiều An người ta là mỹ nữ học bá có được không? Ngón út người ta cậu còn kém!"
Nhược Vũ San khẽ nhếch miệng, tựa hồ không thể tin được thế giới này vì cái gì sẽ tàn nhẫn đối cô ta.
Cô ta thật lâu không có ra cửa, cũng không tiếp xúc với đồng học cao trung.
Cô ta vẫn luôn cho rằng, mình vẫn là nữ thần trong cảm nhận của họ.
Chẳng lẽ bọn họ không nên thực kích động nghênh đón mình, sau đó tỏ tình sao?
Trước kia ánh mắt cô ta rất cao.
Bất quá, hiện tại cô ta cũng biết, mình đã tàn tật, còn có một con trai, có thể tìm một nam đồng học cao trung cũng không tồi. Rốt cuộc, thân cận nhiều năm, không có nam nhân cô ta nhìn trúng.
Dù là người vệ sinh, bảo an, nông dân...... Người ta cũng muốn tìm lão bà không tật sinh con. Ai muốn nuôi con thay người ta.
Chịu đủ loại suy sụp, Nhược Vũ San mới nghĩ đến, những nam sinh thời cấp 3 thích cô ta.
Cô ta vốn tưởng rằng, bọn họ sẽ thật cao hứng thổ lộ, không nghĩ tới, cô ta được đến, lại là bọn họ châm chọc khắc nghiệt!
- ------
19h52 11/2/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.