Chương 294
Tuyết Hạ Chi
06/08/2021
Edit: Cam Canh
Chương 294
Nàng là nữ nhi của Biện Quốc công.
Biện Quốc công đánh thiên hạ, dũng mãnh vô song —— nhưng ai không biết, hắn là một mãng phu. Lên trên ba đời, tổ tông Biện gia còn đào đất mà ăn.
Không người nghĩ đến, Thái Tử gia sẽ lựa chọn nữ nhi Biện quốc công làm Thái Tử Phi.
Hắn niên thiếu đầy hứa hẹn, phong thần tuấn lãng. Ai cũng biết, Thái Tử Phi ngày sau là Hoàng Hậu —— ít nhiều gì nhóm quyền cao chức trọng huân quý cũng muốn gả nữ nhi cho hắn.
Những quý nữ thế gia đó, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, hoa dung nguyệt mạo, khí chất phương hoa.
Hắn lại cố tình thích Biện Kiều An đề thương lên ngựa, anh tư táp sảng lanh lẹ!
Nàng lớn lên cũng xinh đẹp, quay đầu mỉm cười, như nhiếp đi hồn phách của hắn.
Từ khi nào, nàng một thân sức sống, làm người nhìn thì tâm sinh vui mừng, biến thành dáng vẻ mệt mỏi nghiêm túc hiện tại đây?
Nhưng cho dù là hiện tại, nhất tần nhất tiếu, vẫn làm hắn tâm động.
Nếu nói năm đó nàng diễm quan quần phương; như vậy hiện tại nàng lại là người đạm như cúc, dư vị dài lâu.
Trong ánh mắt nàng nhìn như ôn nhu săn sóc lại không còn si mê.
Ôn nhu mà lạnh băng, điềm đạm mà vô tranh.
Một khuôn mặt, không biết vì cái gì, làm trong lòng hắn căng thẳng.
Như thể đồ vật trân quý đã cách hắn thật xa.
Hắn lắc đầu, thấy mình nghĩ nhiều.
Hắn suy nghĩ tha thiết ước mơ, chính là Hoàng hậu ung dung rộng lượng trước mắt sao?
"Bệ hạ, ý chỉ tuyển tú đã truyền đạt xuống. Thần thiếp chỉ hy vọng Hoàng Thượng ngài có thể chân chính có một đóa hoa giải ngữ vừa ý. Cũng nên tuyển mấy muội muội trẻ tuổi xinh đẹp thêm vào hậu cung. Cũng sớm ngày vì hoàng gia khai chi tán diệp."
"Được! Hoàng Hậu làm tốt lắm, trẫm có thưởng mạnh. Nhưng người mới tuy mỹ, Hoàng Hậu ở trẫm trong lòng cũng không thể thay thế được......"
Hắn muốn nắm tay nàng, để sát trên mặt nàng, nhìn da thịt nàng bóng loáng như đồ sứ trân quý nhất, dù thời gian lưu ít dấu vết trên người nàng, nhưng những dấu vết đó không tổn hại khí chất của nàng, ngược lại làm nàng càng thêm làm nhân tâm động.
"Trẫm giờ phút này chỉ nghĩ muốn ngươi!"
Nam nhân khí phách tuyên cáo, trong lòng Kiều An lại khịt mũi coi thường!
Giờ phút này muốn Hoàng Hậu, chờ tuyển tú tuyển ra mỹ nhân tuyệt sắc thì thay thành người khác?
Chó không đổi được tật xấu thích ăn ****, thật làm người thấy cạn lời?
"Thần thiếp đã hoa tàn ít bướm, như thế nào cùng mấy muội muội tranh nhau phát sáng?"
Ánh mắt nóng cháy như một cái chê cười.
Ở trong nguyên tác, hắn không có đối nguyên chủ nhất định phải có được. Nguyên chủ đối hắn u oán, vây trong thâm cung —— cũng không có trở ngại hắn độc sủng Thẩm Hoa Hi!
Nếu đây cũng là tình yêu, như vậy tình yêu cũng quá mức giá rẻ đi!
"Hoàng Thượng, thật sự tha thứ thần thiếp trước kia ghen ghét?"
"Ừ, trẫm đã tha thứ."
Kiều An cười xinh đẹp, làm dung mạo vốn dĩ mang chút ảm đạm bỗng trở nên diễm quang bắn ra bốn phía, làm người không dời mắt được.
"Một khi đã như vậy, thỉnh Hoàng Thượng đợi mấy ngày. Thần thiếp muốn đi sơn trang tránh nóng mấy ngày, nếu Hoàng Thượng thật sự tha thứ thần thiếp, thần thiếp cả gan thỉnh Hoàng Thượng cùng đồng hành......"
Nhìn Hoàng Hậu ngượng ngùng, hoàng đế như hiểu được cái gì.
"Được! Nếu trẫm cũng cùng đi, ngươi đền bù tâm nguyện của trẫm sao?"
"Đương nhiên," Kiều An gật đầu kiên quyết, "Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ biểu hiện ra thành ý!"
Chương 294
Nàng là nữ nhi của Biện Quốc công.
Biện Quốc công đánh thiên hạ, dũng mãnh vô song —— nhưng ai không biết, hắn là một mãng phu. Lên trên ba đời, tổ tông Biện gia còn đào đất mà ăn.
Không người nghĩ đến, Thái Tử gia sẽ lựa chọn nữ nhi Biện quốc công làm Thái Tử Phi.
Hắn niên thiếu đầy hứa hẹn, phong thần tuấn lãng. Ai cũng biết, Thái Tử Phi ngày sau là Hoàng Hậu —— ít nhiều gì nhóm quyền cao chức trọng huân quý cũng muốn gả nữ nhi cho hắn.
Những quý nữ thế gia đó, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, hoa dung nguyệt mạo, khí chất phương hoa.
Hắn lại cố tình thích Biện Kiều An đề thương lên ngựa, anh tư táp sảng lanh lẹ!
Nàng lớn lên cũng xinh đẹp, quay đầu mỉm cười, như nhiếp đi hồn phách của hắn.
Từ khi nào, nàng một thân sức sống, làm người nhìn thì tâm sinh vui mừng, biến thành dáng vẻ mệt mỏi nghiêm túc hiện tại đây?
Nhưng cho dù là hiện tại, nhất tần nhất tiếu, vẫn làm hắn tâm động.
Nếu nói năm đó nàng diễm quan quần phương; như vậy hiện tại nàng lại là người đạm như cúc, dư vị dài lâu.
Trong ánh mắt nàng nhìn như ôn nhu săn sóc lại không còn si mê.
Ôn nhu mà lạnh băng, điềm đạm mà vô tranh.
Một khuôn mặt, không biết vì cái gì, làm trong lòng hắn căng thẳng.
Như thể đồ vật trân quý đã cách hắn thật xa.
Hắn lắc đầu, thấy mình nghĩ nhiều.
Hắn suy nghĩ tha thiết ước mơ, chính là Hoàng hậu ung dung rộng lượng trước mắt sao?
"Bệ hạ, ý chỉ tuyển tú đã truyền đạt xuống. Thần thiếp chỉ hy vọng Hoàng Thượng ngài có thể chân chính có một đóa hoa giải ngữ vừa ý. Cũng nên tuyển mấy muội muội trẻ tuổi xinh đẹp thêm vào hậu cung. Cũng sớm ngày vì hoàng gia khai chi tán diệp."
"Được! Hoàng Hậu làm tốt lắm, trẫm có thưởng mạnh. Nhưng người mới tuy mỹ, Hoàng Hậu ở trẫm trong lòng cũng không thể thay thế được......"
Hắn muốn nắm tay nàng, để sát trên mặt nàng, nhìn da thịt nàng bóng loáng như đồ sứ trân quý nhất, dù thời gian lưu ít dấu vết trên người nàng, nhưng những dấu vết đó không tổn hại khí chất của nàng, ngược lại làm nàng càng thêm làm nhân tâm động.
"Trẫm giờ phút này chỉ nghĩ muốn ngươi!"
Nam nhân khí phách tuyên cáo, trong lòng Kiều An lại khịt mũi coi thường!
Giờ phút này muốn Hoàng Hậu, chờ tuyển tú tuyển ra mỹ nhân tuyệt sắc thì thay thành người khác?
Chó không đổi được tật xấu thích ăn ****, thật làm người thấy cạn lời?
"Thần thiếp đã hoa tàn ít bướm, như thế nào cùng mấy muội muội tranh nhau phát sáng?"
Ánh mắt nóng cháy như một cái chê cười.
Ở trong nguyên tác, hắn không có đối nguyên chủ nhất định phải có được. Nguyên chủ đối hắn u oán, vây trong thâm cung —— cũng không có trở ngại hắn độc sủng Thẩm Hoa Hi!
Nếu đây cũng là tình yêu, như vậy tình yêu cũng quá mức giá rẻ đi!
"Hoàng Thượng, thật sự tha thứ thần thiếp trước kia ghen ghét?"
"Ừ, trẫm đã tha thứ."
Kiều An cười xinh đẹp, làm dung mạo vốn dĩ mang chút ảm đạm bỗng trở nên diễm quang bắn ra bốn phía, làm người không dời mắt được.
"Một khi đã như vậy, thỉnh Hoàng Thượng đợi mấy ngày. Thần thiếp muốn đi sơn trang tránh nóng mấy ngày, nếu Hoàng Thượng thật sự tha thứ thần thiếp, thần thiếp cả gan thỉnh Hoàng Thượng cùng đồng hành......"
Nhìn Hoàng Hậu ngượng ngùng, hoàng đế như hiểu được cái gì.
"Được! Nếu trẫm cũng cùng đi, ngươi đền bù tâm nguyện của trẫm sao?"
"Đương nhiên," Kiều An gật đầu kiên quyết, "Hoàng Thượng yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ biểu hiện ra thành ý!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.