Chương 215: Lần đầu công lược: Đế Tôn thỉnh trêu chọc (50)
Tuyết Hạ Chi
16/07/2020
Editor: Tranh Nhược
Chương 215
Nhưng Vân Kiều bất quá đến gần một chút, thậm chí nàng không phải cố ý, đã bị bay thật xa.
Này thật là thế giới lấy thực lực vi tôn.
Lúc này, Đế Tôn sớm dạo bước tới mép giường, mắt lạnh trên cao nhìn xuống, "Hồ nháo! Con như vậy còn xuống giường?"
"Là Vân Linh mang Huyết La vương tới tàn sát chúng ta! Sư phụ! Kia chính là Huyết La vương đó, là Huyết La vương phi thường lợi hại đó! Sư phụ!"
Đế Tôn hờ hững, hồi lâu, có chút hoài nghi liếc mắt một cái, "Con cảm thấy Huyết La vương mạnh hơn vi sư?" Một bộ "Con từ nơi nào có quan niệm sai lầm thế hả" làm Kiều An không lời để nói.
"Vi sư hiện tại thay con đuổi họ, con nghỉ đi......"
Má ôi! Này sao được? Kiều An bị thương chẳng phải do ấy ấy này nọ sao?
"Sư phụ không được, con nhất định phải đi, nếu con không đi, Vân Linh khẳng định cho rằng con sợ nàng! Lúc trước rõ ràng người đã đáp ứng, nói tốt sư phụ sắm vai vị hôn phu của con mà! Chẳng lẽ người muốn bội ước sao sư phụ! Sư phụ, con còn nhỏ, người lừa gạt con hả? Đây là muốn dạy con làm một người không thành thật sao? Sư phụ, người lời nói và việc làm đều mẫu mực......"
Kiều An có thể tinh tường nhận ra, cả người Đế Tôn đều sắp hỏng mất.
Y người như trích tiên ấy, lúc này, gân xanh trên trán nhô lên, còn thình thịch nhảy.
"Được...... Vi sư mang con đi......"
Kiều An vui quá bật khóc, "Sư phụ người tốt nhất! Sư phụ, người ôm con đi!"
Ôm?
Hai mắt thiếu nữ trong suốt như thủy tinh, trong hỗn loạn mang theo vui sướng không phòng bị.
Nàng giương tay, một bộ "Muốn ôm một cái" thật là làm y không biết nói cái gì.
Cơ mà không ôm thì có thể thế nào?
Được nhìn bằng ánh mắt tin cậy, Đế Tôn như quên mất, trừ bỏ ôm nàng còn có thể dùng bộ liễn...... Lại vươn tay ôm nàng trong lòng ngực.
Nàng thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng mang theo hương thơm thiếu nữ.
Trong khoảng thời gian ngắn, y lại tâm ý viên mãn, không biết hôm nay là hôm nào.
Cố tình người trong lòng ngực cũng không an phận, chun mũi, ôm cổ y, "Sư phụ, chúng ta đi nhanh đi!"?
Thanh âm nàng thanh thúy, hoàn toàn không biết nội tâm y cỡ nào sóng gió mãnh liệt.
Cố tình dù trong lòng y sóng gió, trên mặt càng bình tĩnh không gợn sóng.
Một trận gió xuất hiện, nam nhân ôm thiếu nữ cũng biến mất.
Lưu lại Vân Kiều vẻ mặt dại ra, ở trong bùn đất hộc máu. Nàng giống như nhìn thấy chuyện gì đó khó lường...... Người như cao dán kia thật là Kiều An lão đại sao?
Nàng có thể bị diệt khẩu không?
Mà lúc này, Vân nhị gia đang nôn nóng chờ đợi Vân Kiều mang viện binh trở về.
Toàn bộ linh giả có tu vi đều tụ tập trước đại môn Vân gia, nhìn thiếu nữ mỹ mạo một thân áo xanh cùng nam nhân yêu nghiệt một thân hồng y.
Thiếu nữ cùng nam nhân khí thế bức người.
Nam tử yêu nghiệt cuồng tiếu, "Các ngươi chính là đám có mắt không tròng làm tiểu Linh nhi bị thương? Hôm nay, ta muốn các ngươi trả giá đại giới!"
Vân Linh cũng cười lạnh liên tục.
Nhiều ngày qua, tưởng tượng đến Vân Kiều An làm nàng tức liền lửa giận đốt tâm!
Thù này không báo, tất sẽ trở thành đá cản đường nàng!
Nàng Vân Linh, nhất định phải gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật!
Nhìn Vân nhị gia từng cao cao tại thượng đối nàng khinh thường, lúc này đáng thương vô cùng nước mắt nước mũi giàn giụa, nàng cười.
Chương 215
Nhưng Vân Kiều bất quá đến gần một chút, thậm chí nàng không phải cố ý, đã bị bay thật xa.
Này thật là thế giới lấy thực lực vi tôn.
Lúc này, Đế Tôn sớm dạo bước tới mép giường, mắt lạnh trên cao nhìn xuống, "Hồ nháo! Con như vậy còn xuống giường?"
"Là Vân Linh mang Huyết La vương tới tàn sát chúng ta! Sư phụ! Kia chính là Huyết La vương đó, là Huyết La vương phi thường lợi hại đó! Sư phụ!"
Đế Tôn hờ hững, hồi lâu, có chút hoài nghi liếc mắt một cái, "Con cảm thấy Huyết La vương mạnh hơn vi sư?" Một bộ "Con từ nơi nào có quan niệm sai lầm thế hả" làm Kiều An không lời để nói.
"Vi sư hiện tại thay con đuổi họ, con nghỉ đi......"
Má ôi! Này sao được? Kiều An bị thương chẳng phải do ấy ấy này nọ sao?
"Sư phụ không được, con nhất định phải đi, nếu con không đi, Vân Linh khẳng định cho rằng con sợ nàng! Lúc trước rõ ràng người đã đáp ứng, nói tốt sư phụ sắm vai vị hôn phu của con mà! Chẳng lẽ người muốn bội ước sao sư phụ! Sư phụ, con còn nhỏ, người lừa gạt con hả? Đây là muốn dạy con làm một người không thành thật sao? Sư phụ, người lời nói và việc làm đều mẫu mực......"
Kiều An có thể tinh tường nhận ra, cả người Đế Tôn đều sắp hỏng mất.
Y người như trích tiên ấy, lúc này, gân xanh trên trán nhô lên, còn thình thịch nhảy.
"Được...... Vi sư mang con đi......"
Kiều An vui quá bật khóc, "Sư phụ người tốt nhất! Sư phụ, người ôm con đi!"
Ôm?
Hai mắt thiếu nữ trong suốt như thủy tinh, trong hỗn loạn mang theo vui sướng không phòng bị.
Nàng giương tay, một bộ "Muốn ôm một cái" thật là làm y không biết nói cái gì.
Cơ mà không ôm thì có thể thế nào?
Được nhìn bằng ánh mắt tin cậy, Đế Tôn như quên mất, trừ bỏ ôm nàng còn có thể dùng bộ liễn...... Lại vươn tay ôm nàng trong lòng ngực.
Nàng thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng mang theo hương thơm thiếu nữ.
Trong khoảng thời gian ngắn, y lại tâm ý viên mãn, không biết hôm nay là hôm nào.
Cố tình người trong lòng ngực cũng không an phận, chun mũi, ôm cổ y, "Sư phụ, chúng ta đi nhanh đi!"?
Thanh âm nàng thanh thúy, hoàn toàn không biết nội tâm y cỡ nào sóng gió mãnh liệt.
Cố tình dù trong lòng y sóng gió, trên mặt càng bình tĩnh không gợn sóng.
Một trận gió xuất hiện, nam nhân ôm thiếu nữ cũng biến mất.
Lưu lại Vân Kiều vẻ mặt dại ra, ở trong bùn đất hộc máu. Nàng giống như nhìn thấy chuyện gì đó khó lường...... Người như cao dán kia thật là Kiều An lão đại sao?
Nàng có thể bị diệt khẩu không?
Mà lúc này, Vân nhị gia đang nôn nóng chờ đợi Vân Kiều mang viện binh trở về.
Toàn bộ linh giả có tu vi đều tụ tập trước đại môn Vân gia, nhìn thiếu nữ mỹ mạo một thân áo xanh cùng nam nhân yêu nghiệt một thân hồng y.
Thiếu nữ cùng nam nhân khí thế bức người.
Nam tử yêu nghiệt cuồng tiếu, "Các ngươi chính là đám có mắt không tròng làm tiểu Linh nhi bị thương? Hôm nay, ta muốn các ngươi trả giá đại giới!"
Vân Linh cũng cười lạnh liên tục.
Nhiều ngày qua, tưởng tượng đến Vân Kiều An làm nàng tức liền lửa giận đốt tâm!
Thù này không báo, tất sẽ trở thành đá cản đường nàng!
Nàng Vân Linh, nhất định phải gặp thần sát thần, gặp Phật sát Phật!
Nhìn Vân nhị gia từng cao cao tại thượng đối nàng khinh thường, lúc này đáng thương vô cùng nước mắt nước mũi giàn giụa, nàng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.