Chương 113: Thiếu soái kiêu ngạo sủng tiểu kiều thê (29)
Tuyết Hạ Chi
16/07/2020
Editor: Tranh Nhược
Chương 113
"Đúng vậy." Kiều An một bên muốn phun, một bên gật đầu.
Cô dám không gật đầu?
Mộ Dung Tuyệt lộ ra chiêu thức ấy, hoàn toàn làm cô chấn động.
Đối với loại chuyện hành hạ một người đến chết, Mộ Dung Tuyệt mới là chuyên nghiệp. Cái gọi là nguyên tác nam chủ, hắn vừa động thủ, liền hôi phi yên diệt (*).
(*)Hồn phi phách tán, có khi còn chẳng còn.
Mà Mộ Dung Tuyệt như không biết cô buồn nôn cùng sợ hãi, thập phần ôn nhu mà vuốt đầu cô, ôn nhu cười nhạt, "Lúc này mới ngoan. Em nhìn, nhốt hắn ở nơi này, ngày nào đó khó chịu, làm nhục hắn một lần, thực dễ dàng, đúng hay không? Em á, có thể để tâm, đặt ở hôn lễ của chúng ta."
Kiều An bị hắn ôm chặt, dựa vào trước ngực hắn.
Ngực hắn mang theo hơi thở nam tính, lúc hắn nói chuyện, hơi thở khí phách quanh quẩn bên tai cô. Hắn không lúc nào là không soát cảm giác tồn tại của mình.
Mặc sức tưởng tượng hôn lễ tốt đẹp, động lòng người cỡ nào -- nếu, không phải chuyện xảy ra trong nhà lao, còn có một người da cốt vô tồn (*) đứng xem mà nói......
(*) Da xương khó giữ, mất.
Lúc này, bị ngược đến trên người không có chỗ nào da không thủng, bị nước ấm làm nóng, tăng thêm trình độ Hoàng Phủ Dục hư thối, đau đến ngao ngao kêu.
Thấy cảnh tượng ấm áp tốt đẹp, hơi thở thoi thóp, vẫn nhịn không được cầu xin, "Thiếu, thiếu soái, xem ở tình cảm trước đó...... Cho tôi thống khoái!"
Hắn không cầu xa giữ mạng sống, chỉ cầu thống khoái.
Hắn (HPD) còn dùng ánh mắt đau thương nhìn về phía Kiều An.
Lãnh Kiều An là nữ nhân của hắn (HPD), lúc này có thể không giúp hắn (HPD) nói chuyện sao?
Chính là, Mộ Dung Tuyệt thấy ánh mắt hắn, không dấu vết ôm chặt Kiều An trong ngực.
Như nói nhỏ, lại như tự giễu.
"Xem ra, có người không nghĩ muốn hai mắt của mình......"
Hắn bảo phó quan Tần lấy đôi găng tay trắng, chậm rì rì đeo vào -- một bộ muốn lấy tròng mắt Hoàng Phủ Dục!
"A! Không cần! Không cần! Cầu xin anh --"
Hoàng Phủ Dục bị trói trên ghế, thét chói tai.
Trong nguyên tác một thế hệ kiêu hùng Hoàng Phủ Dục khí phách uy vũ, một tướng công thành vạn xương khô, giờ này khắc này, khóc đến cực kỳ bi thảm.
Nhưng mà, không có người có thể ngăn cản Mộ Dung Tuyệt.
Găng tay trắng của hắn, là hai tròng mắt máu chảy đầm đìa.
Hắn xoay người đối Kiều An cười khẽ, "Em nhìn, người râu ria, nên làm như vậy, đúng hay không? Hôn lễ của chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất!"
"Nôn --" lúc này, Kiều An thật sự phun ra, muốn cách xa Mộ Dung Tuyệt một chút.
Mộ Dung Tuyệt vốn muốn cho cô xem, nhìn cô tránh né, trong ánh mắt có một tia đau khổ.
Mà đau khổ này, nhìn hướng Hoàng Phủ Dục, lửa giận càng sâu!
"Vút vút vút vút vút vút --" liên tiếp mười roi, hoả khí trong lòng hắn mới tiêu bớt.
Nhìn về phía Kiều An, lại ôn nhu cười làm người sởn tóc gáy.
"Tiểu An không thích anh đối Hoàng Phủ Dục như vậy sao? Nhưng, Tiểu An chính em không phải cũng thực chán ghét hắn? Muốn đối phó hắn sao? Anh chỉ là thấy em tốn quá nhiều thời gian, chiếm dụng thời gian chuẩn bị hôn lễ."
Hắn cao ngạo cùng khí phách. Ngày này, cũng làm bá chủ Hoa Đông.
Nếu trong nguyên tác, sau khi Lãnh Kiều An cùng thế thân Tạ Tĩnh Hoan chết, hắn quyết tâm muốn chết, căn bản không nói gì về việc Hoàng Phủ Dục thượng vị.
Ngày sau, hắn thống nhất cả nước, vấn đề chỉ là thời gian......
Nhưng lúc này, trong ánh mắt hắn, ánh sáng của hắn, chỉ có Kiều An một người nho nhỏ.
Hắn nghiêm túc mà nhìn cô.
Hắn làm theo lời hắn đã nói trước kia.
- -----
19h10 15/12/2019
Chương 113
"Đúng vậy." Kiều An một bên muốn phun, một bên gật đầu.
Cô dám không gật đầu?
Mộ Dung Tuyệt lộ ra chiêu thức ấy, hoàn toàn làm cô chấn động.
Đối với loại chuyện hành hạ một người đến chết, Mộ Dung Tuyệt mới là chuyên nghiệp. Cái gọi là nguyên tác nam chủ, hắn vừa động thủ, liền hôi phi yên diệt (*).
(*)Hồn phi phách tán, có khi còn chẳng còn.
Mà Mộ Dung Tuyệt như không biết cô buồn nôn cùng sợ hãi, thập phần ôn nhu mà vuốt đầu cô, ôn nhu cười nhạt, "Lúc này mới ngoan. Em nhìn, nhốt hắn ở nơi này, ngày nào đó khó chịu, làm nhục hắn một lần, thực dễ dàng, đúng hay không? Em á, có thể để tâm, đặt ở hôn lễ của chúng ta."
Kiều An bị hắn ôm chặt, dựa vào trước ngực hắn.
Ngực hắn mang theo hơi thở nam tính, lúc hắn nói chuyện, hơi thở khí phách quanh quẩn bên tai cô. Hắn không lúc nào là không soát cảm giác tồn tại của mình.
Mặc sức tưởng tượng hôn lễ tốt đẹp, động lòng người cỡ nào -- nếu, không phải chuyện xảy ra trong nhà lao, còn có một người da cốt vô tồn (*) đứng xem mà nói......
(*) Da xương khó giữ, mất.
Lúc này, bị ngược đến trên người không có chỗ nào da không thủng, bị nước ấm làm nóng, tăng thêm trình độ Hoàng Phủ Dục hư thối, đau đến ngao ngao kêu.
Thấy cảnh tượng ấm áp tốt đẹp, hơi thở thoi thóp, vẫn nhịn không được cầu xin, "Thiếu, thiếu soái, xem ở tình cảm trước đó...... Cho tôi thống khoái!"
Hắn không cầu xa giữ mạng sống, chỉ cầu thống khoái.
Hắn (HPD) còn dùng ánh mắt đau thương nhìn về phía Kiều An.
Lãnh Kiều An là nữ nhân của hắn (HPD), lúc này có thể không giúp hắn (HPD) nói chuyện sao?
Chính là, Mộ Dung Tuyệt thấy ánh mắt hắn, không dấu vết ôm chặt Kiều An trong ngực.
Như nói nhỏ, lại như tự giễu.
"Xem ra, có người không nghĩ muốn hai mắt của mình......"
Hắn bảo phó quan Tần lấy đôi găng tay trắng, chậm rì rì đeo vào -- một bộ muốn lấy tròng mắt Hoàng Phủ Dục!
"A! Không cần! Không cần! Cầu xin anh --"
Hoàng Phủ Dục bị trói trên ghế, thét chói tai.
Trong nguyên tác một thế hệ kiêu hùng Hoàng Phủ Dục khí phách uy vũ, một tướng công thành vạn xương khô, giờ này khắc này, khóc đến cực kỳ bi thảm.
Nhưng mà, không có người có thể ngăn cản Mộ Dung Tuyệt.
Găng tay trắng của hắn, là hai tròng mắt máu chảy đầm đìa.
Hắn xoay người đối Kiều An cười khẽ, "Em nhìn, người râu ria, nên làm như vậy, đúng hay không? Hôn lễ của chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất!"
"Nôn --" lúc này, Kiều An thật sự phun ra, muốn cách xa Mộ Dung Tuyệt một chút.
Mộ Dung Tuyệt vốn muốn cho cô xem, nhìn cô tránh né, trong ánh mắt có một tia đau khổ.
Mà đau khổ này, nhìn hướng Hoàng Phủ Dục, lửa giận càng sâu!
"Vút vút vút vút vút vút --" liên tiếp mười roi, hoả khí trong lòng hắn mới tiêu bớt.
Nhìn về phía Kiều An, lại ôn nhu cười làm người sởn tóc gáy.
"Tiểu An không thích anh đối Hoàng Phủ Dục như vậy sao? Nhưng, Tiểu An chính em không phải cũng thực chán ghét hắn? Muốn đối phó hắn sao? Anh chỉ là thấy em tốn quá nhiều thời gian, chiếm dụng thời gian chuẩn bị hôn lễ."
Hắn cao ngạo cùng khí phách. Ngày này, cũng làm bá chủ Hoa Đông.
Nếu trong nguyên tác, sau khi Lãnh Kiều An cùng thế thân Tạ Tĩnh Hoan chết, hắn quyết tâm muốn chết, căn bản không nói gì về việc Hoàng Phủ Dục thượng vị.
Ngày sau, hắn thống nhất cả nước, vấn đề chỉ là thời gian......
Nhưng lúc này, trong ánh mắt hắn, ánh sáng của hắn, chỉ có Kiều An một người nho nhỏ.
Hắn nghiêm túc mà nhìn cô.
Hắn làm theo lời hắn đã nói trước kia.
- -----
19h10 15/12/2019
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.