Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 250: Ảnh đế đại nhân là ta (20)
Nạp Lan Mặc
27/10/2019
"Đi, cô hiện tại mới có chút danh khí, đương nhiên là cần đi." Lộ Tây vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang mà nói.
"Được." Vân Y khẽ mỉm cười, nhưng mà tay ở dưới bàn thong thả mà nắm chặt.
"Đúng rồi, ngày mai công ty chuẩn bị cho cô một gian ký túc xá, chuẩn bị chuyển đến đi, cô thuê phòng ở nơi đó không an toàn." Lộ Tây nói lời này, còn lơ đãng nhìn Vân Y. Đề nghị này là ảnh đế Cố Nam Sanh đề cập với công ty. Lúc ấy Lộ Tây cũng có mặt, không biết nên có bao nhiêu kinh ngạc.
Cố Nam Sanh thế nhưng sẽ mở miệng giúp một cái tiểu tân nhân nói chuyện?
"Được." Vân Y không cự tuyệt an bài của công ty, vấn đề thuê phòng, cô đã sớm muốn thay đổi.
Chỉ là trong tay không đủ tiền, vai phụ một bộ phim truyền hình cũng không được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, cô còn mục đích sử dụng khác......
Mua thú cưng.
Nơi này có đủ thể loại sủng vật, đừng nói là chó sư tử, chỉ cần bỏ tiền, ngươi muốn mua gấu Bắc Cực người ta cũng cho ngươi...... Khụ khụ, nói đùa thôi.
"Lão bản, tôi muốn một em chó sư tử xù." Mục đích chủ yếu của Vân Y, vẫn là muốn tới mua một con Chow Chow, bởi vì cô biết, Cố Nam Sanh thích tiểu động vật, nhưng mà cún con, người bình thường đều thích Husky, Tàng Ngao linh tinh, nhưng mà này Cố Nam Sanh không giống vậy.
"Chow Chow? Hết rồi." Vừa hỏi đã kêu không có. Khiến cho Vân Y thiếu chút nữa liền xốc bàn đem đập nát cửa hàng sủng vật, cái cửa hàng gì mà một em chó nho nhỏ còn không có.
Cuối cùng, ở một góc khuất, Vân Y tìm được rồi một chú chó nhìn như ốm yếu đến tàn nhẫn.
Quyết định mua trở về, Vân Y vẫn là đưa tới bác sĩ thú y đầu tiên, lại không cẩn thận...... Vừa vặn, liền gặp Cố Nam Sanh?
Mà Cố Nam Sanh, cũng vừa vặn, ôm Chow Chow khuyển trong ngực hắn...... Tới xem bệnh?
"Nam Sanh." Nhìn thấy Cố Nam Sanh, Vân Y nhe răng cười, trong tươi cười còn có tia lo lắng, khiến người đối diện sẽ không hoài nghi cô nhìn thấy Cố Nam Sanh cao hứng cỡ nào.
"Vân Y? Cô sao lại ở chỗ này?" Cố Nam Sanh có chút nghi hoặc, bất quá giây tiếp theo mắt nhìn vào cún con trong lòng ngực Vân Y.
"Cún của cô?" Lại cúi đầu nhìn nhìn cún con trong lòng ngực của mình, ân, Chow Chow......
"Mộc Mộc sinh bệnh, tôi mang nó đến xem." Vân Y làm bộ làm tịch, thoạt nhìn rất thành thạo, không hổ là diễn viên.
"Cún con nhà cô tên là Mộc Mộc? Thật trùng hợp, cún con của tôi cũng thế." Thời điểm Cố Nam Sanh nói cái này với Vân Y, lại có một tia thân cận.
"Đúng vậy, thật trùng hợp, đúng rồi, anh trước mang cún đi khám đi, hình như nó bệnh khá nghiêm trọng đấy." Vân Y để Cố Nam Sanh xem thú y trước.
Cố Nam Sanh cũng không cự tuyệt, cún con của mình một ngày nay đều không có ăn cái gì, cũng không biết là có vấn đề gì.
"Nam Sanh, Tiểu Mộc của anh như thế nào? Cảm giác nó uể oải ỉu xìu ấy?" Vân Y chỉ vào chú chó đang khám thú y đùa nghịch một câu.
"Có thể là ăn sai cái gì đi." Cố Nam Sanh cúi đầu nhìn một chút cún con Vân y ôm trong tay, suy yếu đến...... Giống như sắp treo.
"Được." Vân Y khẽ mỉm cười, nhưng mà tay ở dưới bàn thong thả mà nắm chặt.
"Đúng rồi, ngày mai công ty chuẩn bị cho cô một gian ký túc xá, chuẩn bị chuyển đến đi, cô thuê phòng ở nơi đó không an toàn." Lộ Tây nói lời này, còn lơ đãng nhìn Vân Y. Đề nghị này là ảnh đế Cố Nam Sanh đề cập với công ty. Lúc ấy Lộ Tây cũng có mặt, không biết nên có bao nhiêu kinh ngạc.
Cố Nam Sanh thế nhưng sẽ mở miệng giúp một cái tiểu tân nhân nói chuyện?
"Được." Vân Y không cự tuyệt an bài của công ty, vấn đề thuê phòng, cô đã sớm muốn thay đổi.
Chỉ là trong tay không đủ tiền, vai phụ một bộ phim truyền hình cũng không được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa, cô còn mục đích sử dụng khác......
Mua thú cưng.
Nơi này có đủ thể loại sủng vật, đừng nói là chó sư tử, chỉ cần bỏ tiền, ngươi muốn mua gấu Bắc Cực người ta cũng cho ngươi...... Khụ khụ, nói đùa thôi.
"Lão bản, tôi muốn một em chó sư tử xù." Mục đích chủ yếu của Vân Y, vẫn là muốn tới mua một con Chow Chow, bởi vì cô biết, Cố Nam Sanh thích tiểu động vật, nhưng mà cún con, người bình thường đều thích Husky, Tàng Ngao linh tinh, nhưng mà này Cố Nam Sanh không giống vậy.
"Chow Chow? Hết rồi." Vừa hỏi đã kêu không có. Khiến cho Vân Y thiếu chút nữa liền xốc bàn đem đập nát cửa hàng sủng vật, cái cửa hàng gì mà một em chó nho nhỏ còn không có.
Cuối cùng, ở một góc khuất, Vân Y tìm được rồi một chú chó nhìn như ốm yếu đến tàn nhẫn.
Quyết định mua trở về, Vân Y vẫn là đưa tới bác sĩ thú y đầu tiên, lại không cẩn thận...... Vừa vặn, liền gặp Cố Nam Sanh?
Mà Cố Nam Sanh, cũng vừa vặn, ôm Chow Chow khuyển trong ngực hắn...... Tới xem bệnh?
"Nam Sanh." Nhìn thấy Cố Nam Sanh, Vân Y nhe răng cười, trong tươi cười còn có tia lo lắng, khiến người đối diện sẽ không hoài nghi cô nhìn thấy Cố Nam Sanh cao hứng cỡ nào.
"Vân Y? Cô sao lại ở chỗ này?" Cố Nam Sanh có chút nghi hoặc, bất quá giây tiếp theo mắt nhìn vào cún con trong lòng ngực Vân Y.
"Cún của cô?" Lại cúi đầu nhìn nhìn cún con trong lòng ngực của mình, ân, Chow Chow......
"Mộc Mộc sinh bệnh, tôi mang nó đến xem." Vân Y làm bộ làm tịch, thoạt nhìn rất thành thạo, không hổ là diễn viên.
"Cún con nhà cô tên là Mộc Mộc? Thật trùng hợp, cún con của tôi cũng thế." Thời điểm Cố Nam Sanh nói cái này với Vân Y, lại có một tia thân cận.
"Đúng vậy, thật trùng hợp, đúng rồi, anh trước mang cún đi khám đi, hình như nó bệnh khá nghiêm trọng đấy." Vân Y để Cố Nam Sanh xem thú y trước.
Cố Nam Sanh cũng không cự tuyệt, cún con của mình một ngày nay đều không có ăn cái gì, cũng không biết là có vấn đề gì.
"Nam Sanh, Tiểu Mộc của anh như thế nào? Cảm giác nó uể oải ỉu xìu ấy?" Vân Y chỉ vào chú chó đang khám thú y đùa nghịch một câu.
"Có thể là ăn sai cái gì đi." Cố Nam Sanh cúi đầu nhìn một chút cún con Vân y ôm trong tay, suy yếu đến...... Giống như sắp treo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.