Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 50: Chương 50: Giáo Chủ Muộn Tao (19)
Nạp Lan Mặc
26/07/2018
Edit: Há Cảo - Beta: Sênh Ca
Banner by PhThu02
----------❤----------
Vừa thấy động tác của Vân Y, môi Ân Tây Dã gợi lên một nụ cười, còn Vân Tung Dương lại giận đến tái mặt.
"Vân Y, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đã sa đọa đến mức thông đồng làm bậy với hắn ta sao?" Vân Tung Dương tuy rằng không thích đưa con gái riêng này của mình, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép đứa con gái riêng này khiến mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
Vân Y lắc đầu, "Cha, đây là lần cuối cùng con gọi người một tiếng cha. Bắt đầu từ lúc người lợi dụng con, tình cha con giữa chúng ta cũng đã không còn nữa. Bây giờ, con sống là người của chàng, chết là ma của chàng."
"Thật sự là ăn nói bậy bạ, đứa con gái bất hiếu! Hôm nay ta tất phải thay trời hành đạo, đại nghĩa diệt thân." Thiết kiếm trong tay Vân Tung Dương đón gió chém tới, một đạo ánh sáng lạnh lẽo đen nhánh thẳng hướng về phía yết hầu của Vân Y.
Kiếm còn chưa tới, kiếm khí đã xẻ dọc gió Tây.
Vân Y lập tức nhấc chân lùi về phía sau bảy thước, sống lưng dán lên một thân cây, thành công tránh thoát một chiêu.
Chiêu thức biến đổi, thiết kiếm trong tay Vân Tung Dương cũng thay đổi theo, đâm thẳng vế phía Vân Y.
Ân Tây Dã sao có thể để Vân Y gặp nguy hiểm, nội lực bao bọc lấy chiếc nĩa trên bàn, phi nhanh về phía Vân Tung Dương.
Vân Y không còn đường lui, cơ thể trượt dọc theo thân cây.
Vân Tung Dương hét lên một tiếng, thiết kiếm cùng người hòa thành một thể, bay lên tận trời.
Kiếm khí bức người làm những chiếc lá đỏ rơi rụng lả tả, bay đầy trời.
Cảnh tượng này thật thê lương! Cũng thật diễm lệ!
Kiếm khí theo những chiếc lá rơi xuống, xẹt qua tay Ân Tây Dã làm hai tay hắn khẽ run.
Vân Tung Dương hét dài không dứt, lộn một vòng trên không trung, thiết kiếm trong tay vung lên, hóa thành vô số quang ảnh, lao về phía Ân Tây Dã.
Uy lực của một kiếm này, đủ để chấn động hồn phách người khác!
Kiếm khí phủ xuống, bao trọn phạm vi ba trượng xung quanh Ân Tây Dã và Vân Y, không một kẽ hở, không thể né tránh.
Chỉ nghe "đinh" một tiếng, tia lửa văng khắp nơi.
Đao nhỏ tước cốt tước đầu* trong tay Ân Tây Dã, không nghiêng không lệch đón lấy mũi kiếm.
[*] Chỗ này không biết dùng từ gì cho hợp, bạn nào có từ hợp góp ý mình nha.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí đầy trời đột nhiên biến mất không tung tích. Những chiếc lá vẫn bay múa đầy trời, đỏ rực như huyết vũ, không hề rơi xuống mặt đất. Trong không gian đỏ rực đầy lá ấy, Vân Tung Dương đứng thẳng, kiếm trong tay vẫn giơ ngang ngực.
Đao của Ân Tây Dã cũng vẫn còn trong tay, nhưng lưỡi đao lại bị thiết kiếm chém gãy từ bao giờ!
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, khuôn mặt bất động.
Mà những người khác nhìn thấy cảnh này, đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế mà đi về phía Ân Tây Dã, ý định nhân lúc người đông, có lẽ còn có thể làm gì đó...
Ân Tây Dã nhìn hành động của những người đó, cười lạnh một cái, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ấn vào cái nút bên trên...
Lập tức, từ trong nhuyễn kiếm bay ra mấy chục mũi tên, hướng những người đó mà bay tới.
Những người tự xưng là nhân sĩ chính phái kia, không nghĩ tới trong nhuyễn kiếm của Ân Tây Dã còn có cơ quan, nhất thời bị thương mất mấy người.
Có hai người bị tên bắn trúng ngực trái, chết ngay tại chỗ.
Nhìn đồng bạn của mình bị giết, những người đó sao có thể từ bỏ ý đồ, lập tức dùng khinh công vọt lên, đao kiếm bay múa, bắt đầu bày trận.
Ân Tây Dã cầm nhuyễn kiếm khều đống lửa một cái, một thanh củi đang cháy dở bay về phía những người đó, vừa vận khinh công né tránh, cơ quan trong nhuyễn kiếm lập tức được khởi động lần nữa.
Mà trong một giây kia, có người định tóm lấy Vân Y, hòng uy hiếp Ân Tây Dã. Dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, tiềm thức của Vân Y lập tức hoạt động, theo bản năng xoay người đá một cái.
Vân Y kinh ngạc, không nghĩ tới, thì ra bản thân mình cũng biết võ công?
A, đúng đúng đúng, cô lại quên mất, nguyên chủ có võ công, sao cô lại quên thế chứ?
-3.7.2018-
Chương này miêu tả đánh đấm đá cổ đại nhiều quá, mà t lại không rành edit khoản này, cảm ơn tình yêu Sênh Ca đã beta lại cho t
Banner by PhThu02
----------❤----------
Vừa thấy động tác của Vân Y, môi Ân Tây Dã gợi lên một nụ cười, còn Vân Tung Dương lại giận đến tái mặt.
"Vân Y, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đã sa đọa đến mức thông đồng làm bậy với hắn ta sao?" Vân Tung Dương tuy rằng không thích đưa con gái riêng này của mình, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép đứa con gái riêng này khiến mình mất hết mặt mũi trước mặt mọi người.
Vân Y lắc đầu, "Cha, đây là lần cuối cùng con gọi người một tiếng cha. Bắt đầu từ lúc người lợi dụng con, tình cha con giữa chúng ta cũng đã không còn nữa. Bây giờ, con sống là người của chàng, chết là ma của chàng."
"Thật sự là ăn nói bậy bạ, đứa con gái bất hiếu! Hôm nay ta tất phải thay trời hành đạo, đại nghĩa diệt thân." Thiết kiếm trong tay Vân Tung Dương đón gió chém tới, một đạo ánh sáng lạnh lẽo đen nhánh thẳng hướng về phía yết hầu của Vân Y.
Kiếm còn chưa tới, kiếm khí đã xẻ dọc gió Tây.
Vân Y lập tức nhấc chân lùi về phía sau bảy thước, sống lưng dán lên một thân cây, thành công tránh thoát một chiêu.
Chiêu thức biến đổi, thiết kiếm trong tay Vân Tung Dương cũng thay đổi theo, đâm thẳng vế phía Vân Y.
Ân Tây Dã sao có thể để Vân Y gặp nguy hiểm, nội lực bao bọc lấy chiếc nĩa trên bàn, phi nhanh về phía Vân Tung Dương.
Vân Y không còn đường lui, cơ thể trượt dọc theo thân cây.
Vân Tung Dương hét lên một tiếng, thiết kiếm cùng người hòa thành một thể, bay lên tận trời.
Kiếm khí bức người làm những chiếc lá đỏ rơi rụng lả tả, bay đầy trời.
Cảnh tượng này thật thê lương! Cũng thật diễm lệ!
Kiếm khí theo những chiếc lá rơi xuống, xẹt qua tay Ân Tây Dã làm hai tay hắn khẽ run.
Vân Tung Dương hét dài không dứt, lộn một vòng trên không trung, thiết kiếm trong tay vung lên, hóa thành vô số quang ảnh, lao về phía Ân Tây Dã.
Uy lực của một kiếm này, đủ để chấn động hồn phách người khác!
Kiếm khí phủ xuống, bao trọn phạm vi ba trượng xung quanh Ân Tây Dã và Vân Y, không một kẽ hở, không thể né tránh.
Chỉ nghe "đinh" một tiếng, tia lửa văng khắp nơi.
Đao nhỏ tước cốt tước đầu* trong tay Ân Tây Dã, không nghiêng không lệch đón lấy mũi kiếm.
[*] Chỗ này không biết dùng từ gì cho hợp, bạn nào có từ hợp góp ý mình nha.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm khí đầy trời đột nhiên biến mất không tung tích. Những chiếc lá vẫn bay múa đầy trời, đỏ rực như huyết vũ, không hề rơi xuống mặt đất. Trong không gian đỏ rực đầy lá ấy, Vân Tung Dương đứng thẳng, kiếm trong tay vẫn giơ ngang ngực.
Đao của Ân Tây Dã cũng vẫn còn trong tay, nhưng lưỡi đao lại bị thiết kiếm chém gãy từ bao giờ!
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, khuôn mặt bất động.
Mà những người khác nhìn thấy cảnh này, đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế mà đi về phía Ân Tây Dã, ý định nhân lúc người đông, có lẽ còn có thể làm gì đó...
Ân Tây Dã nhìn hành động của những người đó, cười lạnh một cái, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ấn vào cái nút bên trên...
Lập tức, từ trong nhuyễn kiếm bay ra mấy chục mũi tên, hướng những người đó mà bay tới.
Những người tự xưng là nhân sĩ chính phái kia, không nghĩ tới trong nhuyễn kiếm của Ân Tây Dã còn có cơ quan, nhất thời bị thương mất mấy người.
Có hai người bị tên bắn trúng ngực trái, chết ngay tại chỗ.
Nhìn đồng bạn của mình bị giết, những người đó sao có thể từ bỏ ý đồ, lập tức dùng khinh công vọt lên, đao kiếm bay múa, bắt đầu bày trận.
Ân Tây Dã cầm nhuyễn kiếm khều đống lửa một cái, một thanh củi đang cháy dở bay về phía những người đó, vừa vận khinh công né tránh, cơ quan trong nhuyễn kiếm lập tức được khởi động lần nữa.
Mà trong một giây kia, có người định tóm lấy Vân Y, hòng uy hiếp Ân Tây Dã. Dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, tiềm thức của Vân Y lập tức hoạt động, theo bản năng xoay người đá một cái.
Vân Y kinh ngạc, không nghĩ tới, thì ra bản thân mình cũng biết võ công?
A, đúng đúng đúng, cô lại quên mất, nguyên chủ có võ công, sao cô lại quên thế chứ?
-3.7.2018-
Chương này miêu tả đánh đấm đá cổ đại nhiều quá, mà t lại không rành edit khoản này, cảm ơn tình yêu Sênh Ca đã beta lại cho t
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.