Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 416: Huấn luyện viên, quỳ xuống chịu đầu hàng đi (29)
Nạp Lan Mặc
12/02/2020
Điểm này, cũng cũng chỉ có tân binh mới như vậy.
Bọn họ mới là lần thứ nhất lần thứ hai cầm vào súng thật, đạn thật mắc sai lầm cũng là điều đương nhiên.
"Kết quả không được tốt thì cũng đừng quá buồn bã, về sau còn rất nhiều bài tập huấn luyện, chỉ cần kiên trì, thành tích vẫn có thể cải thiện được."
Mộc Linh Nhiên cũng không biết có phải hay không bị mềm lòng, đột nhiên nói mấy lời an ủi bọn họ.
Được huấn luyện viên an ủi động viên, tuy rằng bọn họ cũng không có lòng tin lắm, nhưng vẫn cố gấng phấn chấn, cũng không tiếp tục ưu thương.
Bởi vì bọn họ còn phải tiến hành bài huấn luyện tiếp theo.
Treo dây thép tiến vào địa hình cứu con tin.
Cũng chính là bài huấn luyện này, Mộc Linh Nhiên đã nhắc nhở ngàn nhắc nhờ dặn dò vạn dặn dò bọn họ phải cẩn thận, nhưng mà, vần là xảy ra chuyện.
Hơn nữa...... người xảy ra chuyện, chính là Vân Y.
Vừa thấy Vân Y ngã xuống, Mộc Linh Nhiên lòng bỗng nhiên nhảy dựng, vội vàng bế Vân Y lên, chạy một mạch đến phòng y tế.
Những binh lính bị bỏ lại, hai mặt nhìn nhau.
Huán luyện viên, không thèm nói một câu liền đi rồi?Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy, bọn họ làm sao?
Bất quá, trong lúc bọn họ vẫn đang xoắn xuýt tiếp tục luyện tập hay rời đi ăn cơm, một huấn luyện viên trong có vẻ lớn tuổi đi tới.
"Mộc huấn luyện viên nói, mọi người có thể giải tán."
Vị huấn luyện viên già vừa dứt lời, bọn họ sôi trào lên, đặc biệt là tổ ba, đặc biệt đặc biệt kích động.
Bọn họ đói qua một lần này, cũng đã nhận ra, có thể có cơm ăn, là một sự kiện hạnh phúc cỡ nào.
Cho nên vị huấn luyện viên vừa nói xong, quay ra đã thấy các tân binh trước mắt mình biến mất không một dấu vết.
Nhìn kĩ lần nữa thấy từng đám người chạy về phía phòng ăn như zombie ngày tận thế đuổi theo nhân loại vậy.
Huấn luyện viên chỉ biết lắc đầu cười, lũ ngốc, một tiếng nữa nhà ăn mới mở cửa.
Nhưng mà đám tân binh lúc này cũng không quan tâm lắm, bọn họ vây quanh nhà ăn như đám ruồi bâu, khiến các cô phụ bếp hoảng sợ một hồi, cuối cùng đành phải mở cửa cho bọn họ vào ngồi.
...
Mộc Linh Nhiên ôm Vân Y, đi tới phòng y tế.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng y tế lúc này, không có một bóng người.
Mộc Linh Nhiên nhíu mày, quân y chạy đi đâu rồi?
Mộc Linh Nhiên lúc này tâm tình có chút bực bội.
Vừa định chạy ra ngoài thì thấy Bạch Tiêu Tiêu.
Bạch Tiêu Tiêu lúc này vừa vặn từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một túi đồ vật lớn.
Cô vừa nhìn thấy bóng dáng Mộc Linh Nhiên, chưa kịp cao hứng, giây tiếp theo, gương mặt đã trầm xuống.
Bởi vì, cô thấy một người đang nằm gọn trong vòng tay Mộc Linh Nhiên.
Hơn nữa, người kia, chính là vị hôn thê Mộc Linh Nhiên, Vân Y.
Bạch Tiêu Tiêu lúc này biểu tình trên mặt cứng đờ lại, cố gắng nặn ra một nụ cười "Mộc, thượng úy...... Không biết, có chuyện gì?"
Mộc Linh Nhiên liếc mắt nhìn Bạch Tiêu Tiêu, mắt mù? Không thấy được người đang hôn mê sao?
"Mau nhìn xem, cô ấy trong lúc huấn luyện khi không cẩn thận ngã từ dây thép treo người xuống, kiểm tra một chút xem có nơi nào bị thương không?"
Bọn họ mới là lần thứ nhất lần thứ hai cầm vào súng thật, đạn thật mắc sai lầm cũng là điều đương nhiên.
"Kết quả không được tốt thì cũng đừng quá buồn bã, về sau còn rất nhiều bài tập huấn luyện, chỉ cần kiên trì, thành tích vẫn có thể cải thiện được."
Mộc Linh Nhiên cũng không biết có phải hay không bị mềm lòng, đột nhiên nói mấy lời an ủi bọn họ.
Được huấn luyện viên an ủi động viên, tuy rằng bọn họ cũng không có lòng tin lắm, nhưng vẫn cố gấng phấn chấn, cũng không tiếp tục ưu thương.
Bởi vì bọn họ còn phải tiến hành bài huấn luyện tiếp theo.
Treo dây thép tiến vào địa hình cứu con tin.
Cũng chính là bài huấn luyện này, Mộc Linh Nhiên đã nhắc nhở ngàn nhắc nhờ dặn dò vạn dặn dò bọn họ phải cẩn thận, nhưng mà, vần là xảy ra chuyện.
Hơn nữa...... người xảy ra chuyện, chính là Vân Y.
Vừa thấy Vân Y ngã xuống, Mộc Linh Nhiên lòng bỗng nhiên nhảy dựng, vội vàng bế Vân Y lên, chạy một mạch đến phòng y tế.
Những binh lính bị bỏ lại, hai mặt nhìn nhau.
Huán luyện viên, không thèm nói một câu liền đi rồi?Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Như vậy, bọn họ làm sao?
Bất quá, trong lúc bọn họ vẫn đang xoắn xuýt tiếp tục luyện tập hay rời đi ăn cơm, một huấn luyện viên trong có vẻ lớn tuổi đi tới.
"Mộc huấn luyện viên nói, mọi người có thể giải tán."
Vị huấn luyện viên già vừa dứt lời, bọn họ sôi trào lên, đặc biệt là tổ ba, đặc biệt đặc biệt kích động.
Bọn họ đói qua một lần này, cũng đã nhận ra, có thể có cơm ăn, là một sự kiện hạnh phúc cỡ nào.
Cho nên vị huấn luyện viên vừa nói xong, quay ra đã thấy các tân binh trước mắt mình biến mất không một dấu vết.
Nhìn kĩ lần nữa thấy từng đám người chạy về phía phòng ăn như zombie ngày tận thế đuổi theo nhân loại vậy.
Huấn luyện viên chỉ biết lắc đầu cười, lũ ngốc, một tiếng nữa nhà ăn mới mở cửa.
Nhưng mà đám tân binh lúc này cũng không quan tâm lắm, bọn họ vây quanh nhà ăn như đám ruồi bâu, khiến các cô phụ bếp hoảng sợ một hồi, cuối cùng đành phải mở cửa cho bọn họ vào ngồi.
...
Mộc Linh Nhiên ôm Vân Y, đi tới phòng y tế.Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong phòng y tế lúc này, không có một bóng người.
Mộc Linh Nhiên nhíu mày, quân y chạy đi đâu rồi?
Mộc Linh Nhiên lúc này tâm tình có chút bực bội.
Vừa định chạy ra ngoài thì thấy Bạch Tiêu Tiêu.
Bạch Tiêu Tiêu lúc này vừa vặn từ bên ngoài trở về, trong tay còn cầm một túi đồ vật lớn.
Cô vừa nhìn thấy bóng dáng Mộc Linh Nhiên, chưa kịp cao hứng, giây tiếp theo, gương mặt đã trầm xuống.
Bởi vì, cô thấy một người đang nằm gọn trong vòng tay Mộc Linh Nhiên.
Hơn nữa, người kia, chính là vị hôn thê Mộc Linh Nhiên, Vân Y.
Bạch Tiêu Tiêu lúc này biểu tình trên mặt cứng đờ lại, cố gắng nặn ra một nụ cười "Mộc, thượng úy...... Không biết, có chuyện gì?"
Mộc Linh Nhiên liếc mắt nhìn Bạch Tiêu Tiêu, mắt mù? Không thấy được người đang hôn mê sao?
"Mau nhìn xem, cô ấy trong lúc huấn luyện khi không cẩn thận ngã từ dây thép treo người xuống, kiểm tra một chút xem có nơi nào bị thương không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.