Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 498: Nhà giàu số một thiên hạ rất keo kiệt (36)
Nạp Lan Mặc
15/03/2020
【 đinh -- công lược hảo cảm độ +5, tổng hảo cảm độ 30, ký chủ cố lên, phải thật nỗ lực! 】
"Vân cô nương đến tìm ta có việc gì sao?" Lạc Thư Cẩn vẫn là không quên chính sự.
"Là thế này, ta có chuyện muốn nói với Lạc Thư Cẩn, không biết công tử có thời gian không?"
Lạc Thư Cẩn nghĩ nghĩ, vốn dĩ định đi đến trại nuôi ngựa nhìn xem lần này ngựa từ Tây Vực đưa đến như thế nào, hiện tại, nghe Vân Y nói thì gật gật đầu rồi nói tiểu nhị để bọn họ chờ một lát.
Hai người lại chọn một căn phòng riêng nói chuyện.
Vân Y biết tính cách Lạc Thư Cẩn, không để ý ném cho chưởng quầy một thỏi bạc.
"Không biết Vân cô nương muốn nói chuyện gì?"
"Chính là cái này..."
Vân Y từ trong tay áo lấy ra một bản vẽ, Lạc Thư Cẩn tự nhiên biết đây là cái gì, chỉ là hắn không hiểu ý từ của Vân Y.
"Cửa hàng của Lạc công tử không phải có nơi bán vải vóc y phục sao? Công tử thấy kiểu dáng quần áo trang sức này, dựa theo mắt nhìn của thời đại này như thế nào?"
Vân Y dùng từ "Thời đại này" có chút kì cục, nhưng Lạc Thư Cẩn không chú ý tới.
Lạc Thư Cẩn rất có hứng thú với thiết kế trong tay Vân Y.
Nguyên lai, y phục mặc trên người còn có thể làm ra như vậy...
Nếu thật sự làm được...
Chưa nói đến lời lãi, thành quả chắc chắn sẽ rất duy mĩ, đẹp đẽ.
Vân Y nhìn quang mang le lói trong mắt Lạc Thư Cẩn, cảm thấy 100 tích phân dùng lần này cũng rất đáng.
"Vân cô nương, không biết bản thiết kế này, là ai làm ra?" Lạc Thư Cẩn đặt bản vẽ lại xuống bàn, quang mang trong mắt vẫn còn lóe, giống như chưa thể bình tĩnh lại.
Những thiết kế kia một khi làm ra, chắc chắn sẽ trở nên thịnh hành, vô luận thế nào Lạc Thư Cẩn cũng phải đem toàn bộ thiết kế thu mua lại.
Vân Y dùng 100 tích phân đổi lấy bản vẽ trong thương thành, vì cô thật sự không thấy mình có chút năng khiếu mỹ thuật hay thiết kế gì. Nhưng dù sao điểm tích phân là cô kiếm được, đồ đổi ra cũng là của cô.
"Là ta làm." Vân Y mặt dày nói.
"Vân cô nương đến tìm ta có việc gì sao?" Lạc Thư Cẩn vẫn là không quên chính sự.
"Là thế này, ta có chuyện muốn nói với Lạc Thư Cẩn, không biết công tử có thời gian không?"
Lạc Thư Cẩn nghĩ nghĩ, vốn dĩ định đi đến trại nuôi ngựa nhìn xem lần này ngựa từ Tây Vực đưa đến như thế nào, hiện tại, nghe Vân Y nói thì gật gật đầu rồi nói tiểu nhị để bọn họ chờ một lát.
Hai người lại chọn một căn phòng riêng nói chuyện.
Vân Y biết tính cách Lạc Thư Cẩn, không để ý ném cho chưởng quầy một thỏi bạc.
"Không biết Vân cô nương muốn nói chuyện gì?"
"Chính là cái này..."
Vân Y từ trong tay áo lấy ra một bản vẽ, Lạc Thư Cẩn tự nhiên biết đây là cái gì, chỉ là hắn không hiểu ý từ của Vân Y.
"Cửa hàng của Lạc công tử không phải có nơi bán vải vóc y phục sao? Công tử thấy kiểu dáng quần áo trang sức này, dựa theo mắt nhìn của thời đại này như thế nào?"
Vân Y dùng từ "Thời đại này" có chút kì cục, nhưng Lạc Thư Cẩn không chú ý tới.
Lạc Thư Cẩn rất có hứng thú với thiết kế trong tay Vân Y.
Nguyên lai, y phục mặc trên người còn có thể làm ra như vậy...
Nếu thật sự làm được...
Chưa nói đến lời lãi, thành quả chắc chắn sẽ rất duy mĩ, đẹp đẽ.
Vân Y nhìn quang mang le lói trong mắt Lạc Thư Cẩn, cảm thấy 100 tích phân dùng lần này cũng rất đáng.
"Vân cô nương, không biết bản thiết kế này, là ai làm ra?" Lạc Thư Cẩn đặt bản vẽ lại xuống bàn, quang mang trong mắt vẫn còn lóe, giống như chưa thể bình tĩnh lại.
Những thiết kế kia một khi làm ra, chắc chắn sẽ trở nên thịnh hành, vô luận thế nào Lạc Thư Cẩn cũng phải đem toàn bộ thiết kế thu mua lại.
Vân Y dùng 100 tích phân đổi lấy bản vẽ trong thương thành, vì cô thật sự không thấy mình có chút năng khiếu mỹ thuật hay thiết kế gì. Nhưng dù sao điểm tích phân là cô kiếm được, đồ đổi ra cũng là của cô.
"Là ta làm." Vân Y mặt dày nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.