Công Lược: Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ
Chương 344: Nữ hoàng bệ hạ, uy vũ! 34
Nạp Lan Mặc
27/10/2019
Cho dù là không thích bệ hạ, cũng không thể tùy tiện ở bên ngoài tìm một nữ tử khác.
Này, này không phải là để cho bệ hạ đội nón xanh sao?
...... Nam chính a...
Ngươi nói ngươi có phải hay không thật sự quá bi thương? Mộ Chi Cảnh nhìn chính
Đến cha ruột còn không tin ngươi trong sạch kìa.
Mộ Chi cảnh bị cha mắng một trận như vậy nhưng vẫn có chút không hiểu ra sao...... "Cha, cha đang nói cái gì a?"
Mộ Chi Cảnh ánh mắt nghi hoặc, Từ Trạch Phong lại cảm thấy hắn chính là đang giả ngu giả ngơ, "A Cảnh, ta hỏi con, tối hôm qua ở nữ nhân ở cùng con, đến tột cùng là ai?"
Hôm nay toàn bộ trong hoàng cung, đều đã truyền khắp nơi, truyền đến điên rồi.
Chính là, mọi người đều nói rằng, Quốc Hậu không thích bệ hạ, không cam lòng, hồng hạnh xuất tường.
Lời đồn muốn có bao nhiêu khó nghe, liền có bấy nhiêu khó nghe.
Chỉ là, bệ hạ lại bởi vì tình cũ, cho nên không trừng phạt Quốc Hậu, cho nên Quốc Hậu khẳng định là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, mê hoặc bệ hạ.
Từ Trạch Phong nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa lên cơn co tim tắc nghẽn chết thẳng cẳng.
"Cha, cha, đã biết?" Vốn dĩ, Mộ Chi Cảnh còn không muốn để cha lo lắng, cho nên không định kể với ông.
Nhưng mà Từ Trạch Phong còn nghĩ là nhi tử chột dạ, biến tướng mà thừa nhận sự việc.
"Nhi tử, con sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện này, loại chuyện có lỗi với bệ hạ như thế này hả?" Từ Trạch Phong tâm, đã sớm nghiêng về Vân Y.
"Cha, cha, đã biết?" Vốn dĩ, Mộ Chi Cảnh còn không muốn để cha lo lắng, cho nên không định kể với ông.
Nhưng mà Từ Trạch Phong còn nghĩ là nhi tử chột dạ, biến tướng mà thừa nhận sự việc.
"Nhi tử, con sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện này, loại chuyện có lỗi với bệ hạ như thế này hả?" Từ Trạch Phong tâm, đã sớm nghiêng về Vân Y.
Ở trong cung lâu như vậy, bọn cung nữ nô tài hàng ngày thảo luận cái gì ông đều nghe được, ghi tạc trong lòng.
Có phu quân tốt như thế, vì sao không biết đường mà hảo hảo quý trọng?
"Cha, cha, đã biết?" Vốn dĩ, Mộ Chi Cảnh còn không muốn để cha lo lắng, cho nên không định kể với ông.
Nhưng mà Từ Trạch Phong còn nghĩ là nhi tử chột dạ, biến tướng mà thừa nhận sự việc.
"Nhi tử, con sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện này, loại chuyện có lỗi với bệ hạ như thế này hả?" Từ Trạch Phong tâm, đã sớm nghiêng về Vân Y.
Ở trong cung lâu như vậy, bọn cung nữ nô tài hàng ngày thảo luận cái gì ông đều nghe được, ghi tạc trong lòng.
Có phu quân tốt như thế, vì sao không biết đường mà hảo hảo quý trọng?
Từ Trạch Phong dạy dỗ lại đứa con xong thì lại trở về, chuẩn bị đi về thì gặp phải Vân Y.
Từ Trạch Phong nhìn Vân Y sắc mặt kém như thế, còn nghĩ rằng nàng là tới tính sổ, vội vàng hướng Vân Y cầu tình cho Mộ Chi Cảnh.
Kỳ thật vân Y chỉ là ở trong triều bị mấy lão cáo già cưỡng bách, bất đắc dĩ đem Mộc Vũ Thần đánh 50 đại bản rồi ném về nhà.
Hôm nay bị lũ người đó đè ép, cô có chút bực mình nhưng lạ không làm gì được, dù sao bọn họ cũng không phải đang đề nghị cái gì quá quắt.
"Bệ hạ, này, tối hôm qua......" Từ Trạch Phong mới vừa mở miệng, đã bị Vân Y ngăn lại.
"Cha, cha yên tâm đi, A Cảnh không có việc gì, cũng không bị thương, đầu sỏ gây tội đã bị bắt vào thiên lao, vừa bị dùng hình." Vân Y an ủi.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Cảnh, "A Cảnh, như thế nào dậy sớm vậy, có mệt hay không? Dùng đồ ăn sáng chưa?"
Ánh mắt quan tâm của cô, Mộ Chi Cảnh không phải không có nhìn thấy, gật gật đầu, lại nghĩ tới những lời vừa rồi phụ thân nói.
Nếu là người bình thường, sự việc như vậy xảy ra thì đã sớm phải bị nhét vào lồng heo thả trôi sông.
Mà bệ hạ, chẳng những là không làm như thế, ngược lại là tin tưởng, che chở cho hắn, đem người nọ trừng phạt......
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +10, tổng độ hảo cảm là 60, ký chủ 666! 】
"Nếu, bệ hạ không có việc gì, ta, liền an tâm rồi." Nhìn bộ dáng này của Vân Y, không giống như đang làm bộ.
Từ Trạch Phong đều cảm thấy có phải hay tổ tiên đã tích được cái đức hạnh gì, cho nên bây giờ nhi tử mới có mệnh tốt như vậy.
Này, này không phải là để cho bệ hạ đội nón xanh sao?
...... Nam chính a...
Ngươi nói ngươi có phải hay không thật sự quá bi thương? Mộ Chi Cảnh nhìn chính
Đến cha ruột còn không tin ngươi trong sạch kìa.
Mộ Chi cảnh bị cha mắng một trận như vậy nhưng vẫn có chút không hiểu ra sao...... "Cha, cha đang nói cái gì a?"
Mộ Chi Cảnh ánh mắt nghi hoặc, Từ Trạch Phong lại cảm thấy hắn chính là đang giả ngu giả ngơ, "A Cảnh, ta hỏi con, tối hôm qua ở nữ nhân ở cùng con, đến tột cùng là ai?"
Hôm nay toàn bộ trong hoàng cung, đều đã truyền khắp nơi, truyền đến điên rồi.
Chính là, mọi người đều nói rằng, Quốc Hậu không thích bệ hạ, không cam lòng, hồng hạnh xuất tường.
Lời đồn muốn có bao nhiêu khó nghe, liền có bấy nhiêu khó nghe.
Chỉ là, bệ hạ lại bởi vì tình cũ, cho nên không trừng phạt Quốc Hậu, cho nên Quốc Hậu khẳng định là hồ ly tinh tu luyện ngàn năm, mê hoặc bệ hạ.
Từ Trạch Phong nghe thấy những lời này thì thiếu chút nữa lên cơn co tim tắc nghẽn chết thẳng cẳng.
"Cha, cha, đã biết?" Vốn dĩ, Mộ Chi Cảnh còn không muốn để cha lo lắng, cho nên không định kể với ông.
Nhưng mà Từ Trạch Phong còn nghĩ là nhi tử chột dạ, biến tướng mà thừa nhận sự việc.
"Nhi tử, con sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện này, loại chuyện có lỗi với bệ hạ như thế này hả?" Từ Trạch Phong tâm, đã sớm nghiêng về Vân Y.
"Cha, cha, đã biết?" Vốn dĩ, Mộ Chi Cảnh còn không muốn để cha lo lắng, cho nên không định kể với ông.
Nhưng mà Từ Trạch Phong còn nghĩ là nhi tử chột dạ, biến tướng mà thừa nhận sự việc.
"Nhi tử, con sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện này, loại chuyện có lỗi với bệ hạ như thế này hả?" Từ Trạch Phong tâm, đã sớm nghiêng về Vân Y.
Ở trong cung lâu như vậy, bọn cung nữ nô tài hàng ngày thảo luận cái gì ông đều nghe được, ghi tạc trong lòng.
Có phu quân tốt như thế, vì sao không biết đường mà hảo hảo quý trọng?
"Cha, cha, đã biết?" Vốn dĩ, Mộ Chi Cảnh còn không muốn để cha lo lắng, cho nên không định kể với ông.
Nhưng mà Từ Trạch Phong còn nghĩ là nhi tử chột dạ, biến tướng mà thừa nhận sự việc.
"Nhi tử, con sao có thể, sao có thể làm ra loại chuyện này, loại chuyện có lỗi với bệ hạ như thế này hả?" Từ Trạch Phong tâm, đã sớm nghiêng về Vân Y.
Ở trong cung lâu như vậy, bọn cung nữ nô tài hàng ngày thảo luận cái gì ông đều nghe được, ghi tạc trong lòng.
Có phu quân tốt như thế, vì sao không biết đường mà hảo hảo quý trọng?
Từ Trạch Phong dạy dỗ lại đứa con xong thì lại trở về, chuẩn bị đi về thì gặp phải Vân Y.
Từ Trạch Phong nhìn Vân Y sắc mặt kém như thế, còn nghĩ rằng nàng là tới tính sổ, vội vàng hướng Vân Y cầu tình cho Mộ Chi Cảnh.
Kỳ thật vân Y chỉ là ở trong triều bị mấy lão cáo già cưỡng bách, bất đắc dĩ đem Mộc Vũ Thần đánh 50 đại bản rồi ném về nhà.
Hôm nay bị lũ người đó đè ép, cô có chút bực mình nhưng lạ không làm gì được, dù sao bọn họ cũng không phải đang đề nghị cái gì quá quắt.
"Bệ hạ, này, tối hôm qua......" Từ Trạch Phong mới vừa mở miệng, đã bị Vân Y ngăn lại.
"Cha, cha yên tâm đi, A Cảnh không có việc gì, cũng không bị thương, đầu sỏ gây tội đã bị bắt vào thiên lao, vừa bị dùng hình." Vân Y an ủi.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Mộ Chi Cảnh, "A Cảnh, như thế nào dậy sớm vậy, có mệt hay không? Dùng đồ ăn sáng chưa?"
Ánh mắt quan tâm của cô, Mộ Chi Cảnh không phải không có nhìn thấy, gật gật đầu, lại nghĩ tới những lời vừa rồi phụ thân nói.
Nếu là người bình thường, sự việc như vậy xảy ra thì đã sớm phải bị nhét vào lồng heo thả trôi sông.
Mà bệ hạ, chẳng những là không làm như thế, ngược lại là tin tưởng, che chở cho hắn, đem người nọ trừng phạt......
【 đinh -- độ hảo cảm công lược +10, tổng độ hảo cảm là 60, ký chủ 666! 】
"Nếu, bệ hạ không có việc gì, ta, liền an tâm rồi." Nhìn bộ dáng này của Vân Y, không giống như đang làm bộ.
Từ Trạch Phong đều cảm thấy có phải hay tổ tiên đã tích được cái đức hạnh gì, cho nên bây giờ nhi tử mới có mệnh tốt như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.