Chương 119: Công lược cao lãnh giáo thảo 2
Đang cập nhật
06/01/2019
" Ta dựa! Kia là nam nhân nào a?" Có người khiếp sợ.
"Nữ thần của ta thế mà là hoa đã có chủ?" Có người bi thương.
"Đừng lừa ta, không thấy Hứa hoa khôi vẻ mặt không kiên nhẫn sao." Có người YY.
"Hắc hắc, Tiêu Nhiên, thấy nữ nhân kia không? Ta phải công nhận hoa hậu giảng đường a, thế nào? Quả thực xinh đẹp đi" Một nam sinh dùng khuỷu tay thọc thọc người bên cạnh.
Diệp Tiêu Nhiên không chút để ý thoáng nhìn theo hướng kia, thấy Hứa Khanh Điềm một tia kinh diễm cùng nghi ngờ lướt qua trong mắt, hắn nhàn nhạt nói:"Còn hành đi!"
"Còn hành?" Nam sinh bên cạnh hắn bị câu trả lời này làm hộc máu:"Người xinh đẹp như vậy ngươi cự nhiên nói còn hành? Cho dù ngươi là trường học giáo thảo** cũng không thể mắt cao hơn đầu a. Người ta chính là nhân tài khoa ngoại ngữ, thuộc về loại có tài hoa, có tướng mạo. Trường này có mấy nữ sinh so được với nàng ấy? Khó trách ngươi như vậy thế nhưng còn không có bạn gái, yêu cầu đừng cao như vậy được chưa?"
** Theo hudong thì 校草(giáo thảo)là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草(giáo thảo) là 校花 (hoa khôi).
"Kia lại như thế nào? Cô ấy tên gọi là gì." Diệp Tiêu Nhiên nhàn nhạt hỏi, xoay người đi đến phòng học.
Nam sinh bị lời nói của Diệp Tiêu Nhiên làm cho sửng sốt, mãi mới kịp phản ứng lại, hắn cười ha ha. Hắn đi đến bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên, làm mặt quỷ nói: "Ta liền nói sao! Xinh đẹp như vậy không có nam nhân nào không động tâm a. Nếu ta không có bạn gái, khẳng định ta sẽ theo đuổi cô ấy đi, tuy rằng không nhất định phải theo đuổi đến cùng. Ha ha, cô ấy tên Hứa Khanh Điềm"
"Nhàm chán."
"A, ngươi thật không cần sao?"
- - - - - - ta là nam chủ muộn tao phân cách tuyến - -
Lên lớp xong, Hứa Khanh Điềm có bài kiểm tra cuối tuần. Xem ra mấy ngày này nàng phải giảm bớt thời gian trong trò chơi.
Tan học nàng tính toán thời gian đi đến thư viện của trường. Hơn nữa cái gọi là đi ăn trưa cùng đồng học chỉ là dùng để ứng phó Vệ Thần.
Cũng may Vệ Thần không muốn biết nàng có phải hay không thật sự cùng đồng học đi ăn cơm. Chẳng may trường hợp bị hắn phát hiện ra quả thực là vô cùng xấu hổ.
Hứa Khanh Điềm mới ra khỏi phòng học không bao lâu. Một nữ sinh bỗng nhiên gọi nàng lại ngữ khí vô cùng ái muội: "Khanh Điềm, có muốn cùng đi ăn cơm không? Có người mời a."
Hứa Khanh Điềm quay đầu lại, chú ý tới ánh mắt của nữ sinh cố ý liếc sang nam sinh đang cúi đầu cách đó không xa.
Cô hơi bất đắc dĩ mỉm cười: "Không cần, các cậu cứ đi ăn đi, mình phải đi ôn tập tư liệu, cuối tuần không phải là có bài kiểm tra sao."
"A ~ vậy được rồi, xem ra người nào đó hôm nay phải thất vọng rồi". Nữ sinh tinh nghịch hướng Hứa Khanh Điềm chớp chớp mắt.
Hứa Khanh Điềm mỉm cười, xoay người rời đi.
Tình cảnh như thế mỗi ngày không biết phát sinh bao nhiêu lần. Cô đã dưỡng thành thói quen đi cự tuyệt nam sinh.
Vệ Thần ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm, da mặt dày đương nhiên nam sinh không thể so sánh được.
Trên cơ bản, người theo đuổi bị cự tuyệt một lần, rất ít người có dũng khí tiếp tục. Bởi vì bọn họ đều sợ bị cự tuyệt lần thứ hai.
Loại tâm tình này nhưng thật ra khiến Hứa Khanh Điềm thoải mái không ít.
Đến giữa trưa, thư viện rất ít người. Hứa Khanh Điềm tìm một cuốn sách. Ở tầng bốn chọn một góc vô cùng yên tĩnh, ngồi trên ghế dài đọc sách, di động cũng tắt máy.
Trường đại học này thư viện rất lớn, cô mỗi lần đọc sách đều sẽ chọn thời điểm vô cùng ít người mà tới, cơ hồ chưa từng bị ai phát hiện. Ghế dài tựa vào cửa sổ, hai bên đều là kệ sách, phía trước cũng là các kệ sách đan xen ngang dọc rất khó nhìn đường ra.
Bởi vì trên cửa sổ có bức màn, cho nên Hứa Khanh Điềm chỉ mở ra một phần tư cửa sổ. Làm ánh sáng cùng không khí có thể tiến vào, vừa không quá chói mắt cũng không quá âm trầm, vô cùng thích hợp để đọc sách.
Cô gục đầu xuống, tầm mắt nhìn vào cuốn sách được mở trên đùi, chân hơi khép lại dưới váy trắng, vài sợi tóc vương trên mặt được vén ra đằng sau tai.
Cô đọc sách vô cùng chăm chú, không nghĩ tới bên cạnh kệ sách sau có một đôi mắt đang nhìn mình.
Bất tri bất giác, Hứa Khanh Điềm bắt đầu thấy mệt, cô nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng. Buổi chiều lại không có tiết. Cô quyết định nằm trên ghế dài ngủ một lúc.
Ở thư viện đợi, còn hơn bị Vệ Thần quấn lấy cả buổi chiều.
Để vài quyển sách coi như gối đầu, Hứa Khanh Điềm hơi điều chỉnh chân để nằm trên ghế dài, nhắm mắt bắt đầu ngủ trưa. Gió thổi nhè nhẹ, thân hình nhỏ xinh vừa vặn có thể nằm trên ghế.
Đáng tiếc, Hứa Khanh Điềm lại không biết luôn đôi mắt vẫn luôn nhìn cô đằng sau kệ sách. Nhìn cô có chút quen mắt, người hơi nghiêng nằm trên ghế dài, tự thế ngủ vô cùng đẹp. Bởi vì tư thế ngủ, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Còn có quần lót ren màu đen như ẩn như hiện.
Người đằng sau kệ sách không biết nghĩ tới cái gì. Hô hấp nhẹ nhàng trở nên thô nặng, phía dưới cũng bắt đầu hơi nhô lên. Chỉ là biểu tình trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn không nhanh không chậm từ sau kệ sách đi ra. Đứng bên cạnh ghế dài chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt nghi ngờ dừng trên gương mặt tinh xảo của thiếu nữ. Tầm mắt lơ đãng di chuyển xuống nơi căng phồng tròn trịa.
Hắn duỗi tay, động tác cực nhẹ vỗ vào đôi gò bồng đảo. Cảm nhận dưới bàn tay mềm mại lại đầy đặn, phía dưới lại càng nhô lên. Bất quá hành động nhỏ này cũng không khiến cho thiếu nữ đang ngủ tỉnh giấc.
Thấy vậy, con ngươi của hắn càng trở nên sâu thẳm. Một bàn tay to thâm nhập vào giữa hai chân thon dài của thiếu nữ.
Cảm giác có dị vật làm thiếu nữ bất an hơi thay đổi tư thế hai chân. Thừa dịp hai chân tách ra bàn tay di chuyển vào trong, ngón tay xoa quần lót ren màu đen, ma sát nhẹ nhàng.
Thiếu nữ trong lúc ngủ mơ theo bản năng kẹp chặt chân, môi đỏ phát ra một tiếng rên rỉ.
Nam tử nhìn chằm chằm cô ánh mắt càng thêm nóng rực, ngón tay thong thả mà kiên định cách quần lót ma xát nơi riêng tư, dần dần hắn cảm giác được quần lót có chút ướt.
Hắn híp lại mắt, ngón tay bắt đầu tăng thêm lực đạo cách quần lót đâm thọc hoa huyệt. "Ân ~ Nha" Gương mặt thiếu nữ trong lúc ngủ mơ trở nên ửng hồng, ngọt nị rên rỉ, còn có quần lót ngày càng ướt.
Nam tử trong mắt dục hỏa càng sâu, hắn dùng ngón tay cách quần lót ướt đẫm, cố ý dùng sức xoa nắn tiểu hạch.
"Ân...a" Thân thể mềm mại nằm ở ghế dài đột nhiên cứng đờ. Hai chân kẹp chặt lại nam tử cảm giác được một cỗ chất lỏng ấm nóng tràn ra tay. Hắn biết, thiếu nữ ở trong mộng bị hắn chơi đến cao trào.
Đồng thời giờ phút này cô cũng tỉnh...
"Nữ thần của ta thế mà là hoa đã có chủ?" Có người bi thương.
"Đừng lừa ta, không thấy Hứa hoa khôi vẻ mặt không kiên nhẫn sao." Có người YY.
"Hắc hắc, Tiêu Nhiên, thấy nữ nhân kia không? Ta phải công nhận hoa hậu giảng đường a, thế nào? Quả thực xinh đẹp đi" Một nam sinh dùng khuỷu tay thọc thọc người bên cạnh.
Diệp Tiêu Nhiên không chút để ý thoáng nhìn theo hướng kia, thấy Hứa Khanh Điềm một tia kinh diễm cùng nghi ngờ lướt qua trong mắt, hắn nhàn nhạt nói:"Còn hành đi!"
"Còn hành?" Nam sinh bên cạnh hắn bị câu trả lời này làm hộc máu:"Người xinh đẹp như vậy ngươi cự nhiên nói còn hành? Cho dù ngươi là trường học giáo thảo** cũng không thể mắt cao hơn đầu a. Người ta chính là nhân tài khoa ngoại ngữ, thuộc về loại có tài hoa, có tướng mạo. Trường này có mấy nữ sinh so được với nàng ấy? Khó trách ngươi như vậy thế nhưng còn không có bạn gái, yêu cầu đừng cao như vậy được chưa?"
** Theo hudong thì 校草(giáo thảo)là từ ngữ của học sinh Đài Loan chuyên dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường, xứng với 校草(giáo thảo) là 校花 (hoa khôi).
"Kia lại như thế nào? Cô ấy tên gọi là gì." Diệp Tiêu Nhiên nhàn nhạt hỏi, xoay người đi đến phòng học.
Nam sinh bị lời nói của Diệp Tiêu Nhiên làm cho sửng sốt, mãi mới kịp phản ứng lại, hắn cười ha ha. Hắn đi đến bên cạnh Diệp Tiêu Nhiên, làm mặt quỷ nói: "Ta liền nói sao! Xinh đẹp như vậy không có nam nhân nào không động tâm a. Nếu ta không có bạn gái, khẳng định ta sẽ theo đuổi cô ấy đi, tuy rằng không nhất định phải theo đuổi đến cùng. Ha ha, cô ấy tên Hứa Khanh Điềm"
"Nhàm chán."
"A, ngươi thật không cần sao?"
- - - - - - ta là nam chủ muộn tao phân cách tuyến - -
Lên lớp xong, Hứa Khanh Điềm có bài kiểm tra cuối tuần. Xem ra mấy ngày này nàng phải giảm bớt thời gian trong trò chơi.
Tan học nàng tính toán thời gian đi đến thư viện của trường. Hơn nữa cái gọi là đi ăn trưa cùng đồng học chỉ là dùng để ứng phó Vệ Thần.
Cũng may Vệ Thần không muốn biết nàng có phải hay không thật sự cùng đồng học đi ăn cơm. Chẳng may trường hợp bị hắn phát hiện ra quả thực là vô cùng xấu hổ.
Hứa Khanh Điềm mới ra khỏi phòng học không bao lâu. Một nữ sinh bỗng nhiên gọi nàng lại ngữ khí vô cùng ái muội: "Khanh Điềm, có muốn cùng đi ăn cơm không? Có người mời a."
Hứa Khanh Điềm quay đầu lại, chú ý tới ánh mắt của nữ sinh cố ý liếc sang nam sinh đang cúi đầu cách đó không xa.
Cô hơi bất đắc dĩ mỉm cười: "Không cần, các cậu cứ đi ăn đi, mình phải đi ôn tập tư liệu, cuối tuần không phải là có bài kiểm tra sao."
"A ~ vậy được rồi, xem ra người nào đó hôm nay phải thất vọng rồi". Nữ sinh tinh nghịch hướng Hứa Khanh Điềm chớp chớp mắt.
Hứa Khanh Điềm mỉm cười, xoay người rời đi.
Tình cảnh như thế mỗi ngày không biết phát sinh bao nhiêu lần. Cô đã dưỡng thành thói quen đi cự tuyệt nam sinh.
Vệ Thần ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm, da mặt dày đương nhiên nam sinh không thể so sánh được.
Trên cơ bản, người theo đuổi bị cự tuyệt một lần, rất ít người có dũng khí tiếp tục. Bởi vì bọn họ đều sợ bị cự tuyệt lần thứ hai.
Loại tâm tình này nhưng thật ra khiến Hứa Khanh Điềm thoải mái không ít.
Đến giữa trưa, thư viện rất ít người. Hứa Khanh Điềm tìm một cuốn sách. Ở tầng bốn chọn một góc vô cùng yên tĩnh, ngồi trên ghế dài đọc sách, di động cũng tắt máy.
Trường đại học này thư viện rất lớn, cô mỗi lần đọc sách đều sẽ chọn thời điểm vô cùng ít người mà tới, cơ hồ chưa từng bị ai phát hiện. Ghế dài tựa vào cửa sổ, hai bên đều là kệ sách, phía trước cũng là các kệ sách đan xen ngang dọc rất khó nhìn đường ra.
Bởi vì trên cửa sổ có bức màn, cho nên Hứa Khanh Điềm chỉ mở ra một phần tư cửa sổ. Làm ánh sáng cùng không khí có thể tiến vào, vừa không quá chói mắt cũng không quá âm trầm, vô cùng thích hợp để đọc sách.
Cô gục đầu xuống, tầm mắt nhìn vào cuốn sách được mở trên đùi, chân hơi khép lại dưới váy trắng, vài sợi tóc vương trên mặt được vén ra đằng sau tai.
Cô đọc sách vô cùng chăm chú, không nghĩ tới bên cạnh kệ sách sau có một đôi mắt đang nhìn mình.
Bất tri bất giác, Hứa Khanh Điềm bắt đầu thấy mệt, cô nhìn đồng hồ, đã hơn một tiếng. Buổi chiều lại không có tiết. Cô quyết định nằm trên ghế dài ngủ một lúc.
Ở thư viện đợi, còn hơn bị Vệ Thần quấn lấy cả buổi chiều.
Để vài quyển sách coi như gối đầu, Hứa Khanh Điềm hơi điều chỉnh chân để nằm trên ghế dài, nhắm mắt bắt đầu ngủ trưa. Gió thổi nhè nhẹ, thân hình nhỏ xinh vừa vặn có thể nằm trên ghế.
Đáng tiếc, Hứa Khanh Điềm lại không biết luôn đôi mắt vẫn luôn nhìn cô đằng sau kệ sách. Nhìn cô có chút quen mắt, người hơi nghiêng nằm trên ghế dài, tự thế ngủ vô cùng đẹp. Bởi vì tư thế ngủ, lộ ra cặp đùi trắng nõn. Còn có quần lót ren màu đen như ẩn như hiện.
Người đằng sau kệ sách không biết nghĩ tới cái gì. Hô hấp nhẹ nhàng trở nên thô nặng, phía dưới cũng bắt đầu hơi nhô lên. Chỉ là biểu tình trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Hắn không nhanh không chậm từ sau kệ sách đi ra. Đứng bên cạnh ghế dài chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt nghi ngờ dừng trên gương mặt tinh xảo của thiếu nữ. Tầm mắt lơ đãng di chuyển xuống nơi căng phồng tròn trịa.
Hắn duỗi tay, động tác cực nhẹ vỗ vào đôi gò bồng đảo. Cảm nhận dưới bàn tay mềm mại lại đầy đặn, phía dưới lại càng nhô lên. Bất quá hành động nhỏ này cũng không khiến cho thiếu nữ đang ngủ tỉnh giấc.
Thấy vậy, con ngươi của hắn càng trở nên sâu thẳm. Một bàn tay to thâm nhập vào giữa hai chân thon dài của thiếu nữ.
Cảm giác có dị vật làm thiếu nữ bất an hơi thay đổi tư thế hai chân. Thừa dịp hai chân tách ra bàn tay di chuyển vào trong, ngón tay xoa quần lót ren màu đen, ma sát nhẹ nhàng.
Thiếu nữ trong lúc ngủ mơ theo bản năng kẹp chặt chân, môi đỏ phát ra một tiếng rên rỉ.
Nam tử nhìn chằm chằm cô ánh mắt càng thêm nóng rực, ngón tay thong thả mà kiên định cách quần lót ma xát nơi riêng tư, dần dần hắn cảm giác được quần lót có chút ướt.
Hắn híp lại mắt, ngón tay bắt đầu tăng thêm lực đạo cách quần lót đâm thọc hoa huyệt. "Ân ~ Nha" Gương mặt thiếu nữ trong lúc ngủ mơ trở nên ửng hồng, ngọt nị rên rỉ, còn có quần lót ngày càng ướt.
Nam tử trong mắt dục hỏa càng sâu, hắn dùng ngón tay cách quần lót ướt đẫm, cố ý dùng sức xoa nắn tiểu hạch.
"Ân...a" Thân thể mềm mại nằm ở ghế dài đột nhiên cứng đờ. Hai chân kẹp chặt lại nam tử cảm giác được một cỗ chất lỏng ấm nóng tràn ra tay. Hắn biết, thiếu nữ ở trong mộng bị hắn chơi đến cao trào.
Đồng thời giờ phút này cô cũng tỉnh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.