Chương 98: TG6 công lược hầu gia tàn nhẫn 10
Đang cập nhật
10/11/2018
Xe ngựa dừng lại ở một trang viên nhỏ ở ngoại thành.
Tống Y Nhân được Hàn Viêm ôm xuống xe ngựa, nàng vốn định tự mình đi xuống nhưng lại không thể lay chuyển được Hàn Viêm.
Thoạt nhìn, trang viên tựa như nghiêm trang túc mục, bên trong lại mang lại một hương vị khác, cảnh sắc tinh xảo tú lệ mà thanh tĩnh.
Đem Tống Y Nhân an bài ổn thỏa, trong phòng, Hàn Viêm nhìn nàng nói: "Nàng cứ ở nơi này an tâm dưỡng thai, chờ nàng hết thời gian ở cữ, ta lại mang nàng cùng hài tử hồi hầu phủ".
Tống Y Nhân cau mày, sắc mặt ngưng trọng, thanh âm mang theo mười phần run rẩy: "Vậy ngươi sẽ để cho những người khác đối đãi với hài tử của ta như thế nào?"
Hàn Viêm nhíu mày, ngữ khí mang theo một tia vui mừng: "Nàng thực lo lắng vấn đề này?".
Tống Y Nhân cúi đầu nhìn mặt đắt, hít sâu một hơi rồi lại nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi hi vọng hài tử sau khi lớn lên, sẽ bị người khác nói hắn là........."
Nói tới đây, nàng tựa hồ như khó có thể mở miệng, mặt mày ngưng trọng, lại nhiễm một nét bi thương.
"Vậy nàng hy vọng ta làm gì?" Hàn Viêm nghiêm mặt nhìn nàng, ngữ khí trấn định, ẩn chứa trong đôi hắc mâu là một mạt mong đợi chờ mong.
Trầm mặc thật lâu, Tống Y Nhân gục đầu xuống, chậm rãi nói: "Ngươi thành thân đi, đem đứa nhỏ này..... để cho nàng ấy nuôi".
Lời vừa dứt, Hàn Viêm liền vọt tới trước mặt nàng, hai bàn tay to hung hăng nắm chặt bả vai nàng, cưỡng bách nàng ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.
Đôi con ngươi kinh hoảng thất thố đối diện với ánh mắt thâm trầm căm phẫn của Hàn Viêm.
Ánh mắt hung ác của hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng rít ra: "Nàng cứ như vậy mà vất bỏ ta cùng hài tử?".
Nghe thấy những lời từ miệng nàng nói ra, muốn hắn cùng người khác thành thân, Hàn Viêm không thể áp chế được tức giận, nàng thực sự, thực sự không thích hắn? Một chút cũng không có? Không do dự đẩy hắn cho người khác.
Tống Y Nhân mờ mịt nhìn hắn: "Đây là con đường duy nhất mà ta có thể lựa chọn".
"Duy nhất?" Hàn Viêm ngăn chặn lửa giận cùng đau đớn trong lòng, hắn châm chọc nói: "Nàng cứ như vậy yên tâm đem hài tử của mình cho nữ nhân khác nuôi dưỡng? Nàng cảm thấy nữ nhân khác sẽ có lòng tốt như vậy? Nàng cảm thấy nữ nhân khác sẽ thật lòng đối xử tốt với hài tử của nàng?"
Nghe đến lời này, Tống Y Nhân mặt rơi đầy lệ, thống khổ nhắm chặt hai mắt: "Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Sau khi hài tử sinh ra, liền bị người đời sỉ nhục rằng hắn là thành quả của cuộc loạn luân giữa phụ mẫu hắn?"
Hàn Viêm trầm mặc: "Nàng thực sự để ý đến những đạo đức thế tục này sao?"
Tống Y Nhân vẫn nhắm chặt hai mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi thấm đẫm gương mặt mỹ lệ, dính ướt cả vạt áo.
Không nghe thấy nàng trả lời, Hàn Viêm liền biết đáp án.
Hắn đem nàng ôm vào lòng, dùng sức ôm chặt, tự giễu nói: "Quả nhiên, ở trong lòng nàng, đều không có ta. Nếu lúc trước ta về sớm hơn một chút, giữa ta và nàng cũng sẽ không đi đến kết cục này. Nếu lúc trước người cưới nàng là ta, nàng có hận ta không?".
Tống Y Nhân sửng sốt, hai mắt đẫm lệ mông lung mở to.
"Ngươi...." Nàng muốn mở miệng chất vấn.
"Nếu ta nói, ta sẽ cưới nàng, nàng có nguyện ý không?" Hàn Viêm đánh gãy lời nàng, bỗng nhiên buông nàng ra, nhìn bộ dáng ngây người của nàng.
Sau một khoảng thời gian sửng sốt, Tống Y Nhân mới phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn Hàn Viêm, ngơ ngác hỏi: "Vì sao? Ngươi không sợ bọn họ......".
"A.........." Hàn Viêm thấp giọng tự giễu: "Tại sao phải sợ? Hàn Viêm ta làm việc không tới phiên bọn họ chõ mõm vào".
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập kiên định, ngữ khí chân thật đáng tin: "Nếu nàng không muốn thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy, nàng mới danh chính ngôn thuận nhận một tiếng "Nương" của hài tử của nàng".
"Nhưng mà......"Tống Y Nhân tràn ngập rối rắm cùng giãy giụa.
"Không có nhưng mà, ta cho nàng một ngày suy xét" Hàn Viêm không để ý đến ánh mắt giãy giụa cùng rối rắm của Tống Y Nhân, hắn ra hạn thời gian, sau đó đứng dậy rời đi.
Hắn chỉ hy vọng Tống Y Nhân sẽ trả lời là "Nguyện ý", cho dù là vì hài tử của hắn.
Có lẽ nàng không biết, nhiều năm trước đó, hắn đã mong ước sẽ có một ngày nàng sẽ trở thành thể tử của hắn, chỉ là không nghĩ tới, sau nhiều năm tương ngộ, nàng lại mặc áo tân nương gả cho phụ thân hắn......
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*......
*Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình không biết bắt đầu từ nơi nào, chỉ mãi mãi say đắm một người trong tim.
Tống Y Nhân được Hàn Viêm ôm xuống xe ngựa, nàng vốn định tự mình đi xuống nhưng lại không thể lay chuyển được Hàn Viêm.
Thoạt nhìn, trang viên tựa như nghiêm trang túc mục, bên trong lại mang lại một hương vị khác, cảnh sắc tinh xảo tú lệ mà thanh tĩnh.
Đem Tống Y Nhân an bài ổn thỏa, trong phòng, Hàn Viêm nhìn nàng nói: "Nàng cứ ở nơi này an tâm dưỡng thai, chờ nàng hết thời gian ở cữ, ta lại mang nàng cùng hài tử hồi hầu phủ".
Tống Y Nhân cau mày, sắc mặt ngưng trọng, thanh âm mang theo mười phần run rẩy: "Vậy ngươi sẽ để cho những người khác đối đãi với hài tử của ta như thế nào?"
Hàn Viêm nhíu mày, ngữ khí mang theo một tia vui mừng: "Nàng thực lo lắng vấn đề này?".
Tống Y Nhân cúi đầu nhìn mặt đắt, hít sâu một hơi rồi lại nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi hi vọng hài tử sau khi lớn lên, sẽ bị người khác nói hắn là........."
Nói tới đây, nàng tựa hồ như khó có thể mở miệng, mặt mày ngưng trọng, lại nhiễm một nét bi thương.
"Vậy nàng hy vọng ta làm gì?" Hàn Viêm nghiêm mặt nhìn nàng, ngữ khí trấn định, ẩn chứa trong đôi hắc mâu là một mạt mong đợi chờ mong.
Trầm mặc thật lâu, Tống Y Nhân gục đầu xuống, chậm rãi nói: "Ngươi thành thân đi, đem đứa nhỏ này..... để cho nàng ấy nuôi".
Lời vừa dứt, Hàn Viêm liền vọt tới trước mặt nàng, hai bàn tay to hung hăng nắm chặt bả vai nàng, cưỡng bách nàng ngẩng đầu lên đối mặt với hắn.
Đôi con ngươi kinh hoảng thất thố đối diện với ánh mắt thâm trầm căm phẫn của Hàn Viêm.
Ánh mắt hung ác của hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng, từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng rít ra: "Nàng cứ như vậy mà vất bỏ ta cùng hài tử?".
Nghe thấy những lời từ miệng nàng nói ra, muốn hắn cùng người khác thành thân, Hàn Viêm không thể áp chế được tức giận, nàng thực sự, thực sự không thích hắn? Một chút cũng không có? Không do dự đẩy hắn cho người khác.
Tống Y Nhân mờ mịt nhìn hắn: "Đây là con đường duy nhất mà ta có thể lựa chọn".
"Duy nhất?" Hàn Viêm ngăn chặn lửa giận cùng đau đớn trong lòng, hắn châm chọc nói: "Nàng cứ như vậy yên tâm đem hài tử của mình cho nữ nhân khác nuôi dưỡng? Nàng cảm thấy nữ nhân khác sẽ có lòng tốt như vậy? Nàng cảm thấy nữ nhân khác sẽ thật lòng đối xử tốt với hài tử của nàng?"
Nghe đến lời này, Tống Y Nhân mặt rơi đầy lệ, thống khổ nhắm chặt hai mắt: "Vậy ngươi còn muốn như thế nào? Sau khi hài tử sinh ra, liền bị người đời sỉ nhục rằng hắn là thành quả của cuộc loạn luân giữa phụ mẫu hắn?"
Hàn Viêm trầm mặc: "Nàng thực sự để ý đến những đạo đức thế tục này sao?"
Tống Y Nhân vẫn nhắm chặt hai mắt, nước mắt không ngừng tuôn rơi thấm đẫm gương mặt mỹ lệ, dính ướt cả vạt áo.
Không nghe thấy nàng trả lời, Hàn Viêm liền biết đáp án.
Hắn đem nàng ôm vào lòng, dùng sức ôm chặt, tự giễu nói: "Quả nhiên, ở trong lòng nàng, đều không có ta. Nếu lúc trước ta về sớm hơn một chút, giữa ta và nàng cũng sẽ không đi đến kết cục này. Nếu lúc trước người cưới nàng là ta, nàng có hận ta không?".
Tống Y Nhân sửng sốt, hai mắt đẫm lệ mông lung mở to.
"Ngươi...." Nàng muốn mở miệng chất vấn.
"Nếu ta nói, ta sẽ cưới nàng, nàng có nguyện ý không?" Hàn Viêm đánh gãy lời nàng, bỗng nhiên buông nàng ra, nhìn bộ dáng ngây người của nàng.
Sau một khoảng thời gian sửng sốt, Tống Y Nhân mới phục hồi lại tinh thần, nàng nhìn Hàn Viêm, ngơ ngác hỏi: "Vì sao? Ngươi không sợ bọn họ......".
"A.........." Hàn Viêm thấp giọng tự giễu: "Tại sao phải sợ? Hàn Viêm ta làm việc không tới phiên bọn họ chõ mõm vào".
Hắn ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập kiên định, ngữ khí chân thật đáng tin: "Nếu nàng không muốn thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể như vậy, nàng mới danh chính ngôn thuận nhận một tiếng "Nương" của hài tử của nàng".
"Nhưng mà......"Tống Y Nhân tràn ngập rối rắm cùng giãy giụa.
"Không có nhưng mà, ta cho nàng một ngày suy xét" Hàn Viêm không để ý đến ánh mắt giãy giụa cùng rối rắm của Tống Y Nhân, hắn ra hạn thời gian, sau đó đứng dậy rời đi.
Hắn chỉ hy vọng Tống Y Nhân sẽ trả lời là "Nguyện ý", cho dù là vì hài tử của hắn.
Có lẽ nàng không biết, nhiều năm trước đó, hắn đã mong ước sẽ có một ngày nàng sẽ trở thành thể tử của hắn, chỉ là không nghĩ tới, sau nhiều năm tương ngộ, nàng lại mặc áo tân nương gả cho phụ thân hắn......
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm*......
*Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm: Tình không biết bắt đầu từ nơi nào, chỉ mãi mãi say đắm một người trong tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.