Chương 57
Tức Mặc Dao
18/03/2022
Cho dù không đi tìm hiểu đi nữa, Tạ Hà cũng xác định hiện tại Alan cùng Lý Hồng Huyên đang đối đầu với nhau.
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, đến một ngày trời mưa đổ mưa phùn, Tạ Hà từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy Lý Hồng Huyên đang đứng ở trước cửa kí túc xá của cậu, trên người y bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, nước mưa lạnh lẽo nhỏ thành giọt từ cằm xuống, trong đôi mắt đen kịt sắc bén ẩn chứa một loại hàm xúc phức tạp nào đó khó nói nên lời, thân thể y thẳng tắp, không hề chớp mắt nhìn Tạ Hà, tựa như muốn đi qua chỗ cậu, lại sợ cậu bị doạ, cuối cùng vẫn là không nhúc nhích.
Tạ Hà đem dù cất lại, trầm mặc nhìn y một lát, thấp giọng mở miệng: "Em... Có chuyện gì không?"
Lý Hồng Huyên môi mím thành một đường thẳng, bỗng nhiên, vươn tay ra đem Tạ Hà ôm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp gợi cảm rót vào tai cậu: "Thầy à, tôi rất nhớ thầy."
Tạ Hà vùng vẫy một hồi, không thể thoát ra, có chút kinh hoảng nhìn y.
Trong mắt Lý Hồng Huyên hiện lên thần sắc giãy dụa đau đớn, y chớp mắt một cái, đem những tâm tình đó che đậy lại, nói: "Thầy, thầy... Đừng không cần tôi được không?" Trong thanh âm kia, thế nhưng lại mang theo một chút ẩn ý cầu xin.
Tạ Hà giật mình, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ở cậu nam sinh mạnh mẽ lạnh lùng này, cư nhiên lại có một mặt yếu đuối như thế.
Lần đầu tiên ý thức được, nam sinh này, kỳ thật... Cũng sẽ biết đau khổ bi thương.
Y và những người khác, căn bản cũng không có gì khác nhau. Bởi vì biểu hiện trước giờ vẫn luôn khốc liệt, cho nên chẳng có ai nghĩ y cũng sẽ có ngày bị thương tổn, không có ai nghĩ đi quan tâm y... Tạ Hà ý thức được điều này, tâm lý khó tránh khỏi một trận mềm nhũn.
Cậu trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Thầy... Thầy vẫn luôn coi em... Là học sinh của thầy, chỉ cần em không làm những chuyện quá đáng kia, thầy sẽ luôn cần em."
Tuy rằng không đạt được bất kì cam kết nào, mà câu nói này, lại cơ hồ trong nháy mắt hoà tan băng lãnh trong mắt Lý Hồng Huyên, nồng đậm yêu thương dâng lên khó kìm lại được, thầy của y... Vẫn là luôn thiện lương khả ái như thế.
Y cho rằng bản thân sẽ nhận lại một câu vô tình từ chối, ai có thể nghĩ... Lại chiếm được sự khoan dung này.
"Nếu như, tôi là học sinh của thầy, vậy thầy cũng sẽ đối xử với tôi giống như những bạn học khác, sẽ bảo vệ tôi sao?" Lý Hồng Huyên nhìn chăm chú khuôn mặt cậu, chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt còn mang theo một loại mong chờ nào đó.
Lần này Tạ Hà không hề do dự, cậu gật gật đầu: "Thầy chắc chắn."
Tầm mắt của Lý Hồng Huyên rơi vào trên bờ môi hồng nhạt đang khép mở, rất muốn... Rất muốn mặc kệ hết tất thảy mà hôn lên, đem những lời hoa mỹ này nuốt hết vào bụng, thế nhưng y phải nhịn xuống, y phải xử lý xong hết tất cả râu ria kia đã, sau đó mới có thể hưởng dụng thầy của y được. Của y... Chiến lợi phẩm độc nhất vô nhị của y.
Lần này, y sẽ dùng thời gian cùng kiên trì để yêu thầy ấy, khiến thầy ấy mở lòng ra với y.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm +2, trước mặt độ hảo cảm là 94】
"Thầy... Em đi đây." Lý Hồng Huyên buông tay ra, lui về sau một bước, ánh mắt quyến luyến nhìn Tạ Hà, sau đó xoay người mất hút trong màn mưa.
Trời bên ngoài âm u, mưa phùn vẫn chưa chịu ngừng.
【 Tạ Hà : đây là khúc dạo đầu trước khi bão táp kéo tới. 】
【444: (⊙o⊙) a 】
【 Tạ Hà : hiện tại Lý Hồng Huyên đang dành thời gian cho việc khác còn chưa xong, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên mới nhịn xuống không ra tay với tôi. 】
【444: vậy y có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không a? 】
【 Tạ Hà : không thành vấn đề đi, không cần quan tâm y đâu, nếu không có chút bản lĩnh, y sớm đã bị thằng anh kế xử lí rồi . 】
【444: nga O(∩_∩)O~】 không biết tại sao lại có chút sốt ruột!
【 Tạ Hà : bất quá phải đồng thời đối phó Alan cùng thằng anh mình, tôi ở đây y sẽ cảm thấy an toàn hơn : )】
【444: . . . . . . 】 tại sao lại có loại dự cảm sắp tới sẽ xảy ra chuyện xấu a? !
......................
Tạ Hà kiên trì chờ đợi bão táp ụp tới, đến một ngày vừa tan học xong, bỗng nhiên bị một cô gái chận ngay trước cửa phòng học.
Cô gái kia có một mái tóc nâu xoăn dài, hai mắt to lóng lánh, da dẻ trắng bóc, trên khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, thế nhưng ánh mắt của cô gái này dành cho Tạ Hà lại chẳng ngọt ngào gì như bề ngoài, thậm chí còn mang theo căm hận.
Tạ Hà híp mắt lại, lập tức lộ ra biểu tình nghi hoặc, hỏi: "Xin hỏi cô là?"
Trần Sa khinh bỉ nhìn cậu, thanh âm giòn tan vang vọng khắp hành lang: "Anh chính là thằng đàn ông câu dẫn vị hôn phu của tôi?"
Trận phốt này cũng quá lớn rồi! Trong phòng học, trên hành lang, toàn bộ học sinh đều quay đầu lại nhìn hai người!
Sắc mặt Tạ Hà trắng bệch, cả người đều phát run, "Cô chớ nói lung tung, tôi căn bản không quen vị hôn phu của cô!"
"Anh không phải gọi là Tô Ngôn sao?" Trần Sa nghiêng đầu, thần sắc lạnh lùng, "Lẽ nào anh dám nói anh chưa từng lên giường với Lý Hồng Huyên?"
Câu nói này tựa như sét đánh giữa trời quang rơi vào trong tai của Tạ Hà, cậu khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt mình, "Lý, Lý Hồng Huyên... Em ấy là..."
Trần Sa gật gật đầu, "Đúng, tôi là vị hôn phu của anh ấy."
Trong mắt Tạ Hà loé qua thần sắc kinh hoảng, giận dữ cùng xấu hổ, thanh âm của cậu có chút thấp, "Chuyện này không phải như cô nghĩ đâu, tôi và em ấy hiện tại không có quan hệ..."
"Vậy trước đây đã từng có quan hệ đúng không?" Trần Sa trong mắt sắc bén, bỗng nhiên không hề báo trước giơ tay lên tát Tạ Hà một tát!
Tạ Hà bị đánh đến ngây người, trên mặt hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, mắt kính cũng bị bay ra ngoài, tầm mắt của cậu hoàn toàn mơ hồ, khom lưng muốn nhặt mắt kính lên, kết quả vừa mói vươn tay đụng tới, một chiếc gót nhọn đã giẫm lên, đem mắt kính giẫm nát báy!
Cậu kinh hoảng ngẩng đầu lên.
Trần Sa cúi đầu nhìn chăm chú cậu, môi đỏ phun ra những lời lạnh thấu xương, "Thân là thầy giáo lại bò lên giường của học sinh, anh hèn hạ như vậy, có tư cách gì để dạy người khác đối nhân xử thế hả!"
Trong lời nói còn ẩn chứa sự tàn nhẫn, trên mặt Tạ Hà nhất thời không còn huyết sắc. Cậu vẫn luôn nỗ lực như như vậy... Nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực trở thành một thầy giáo, nỗ lực giáo dục bảo vệ học sinh của mình. Nỗ lực sống... Thế nhưng tất cả những thứ này... Vào ngày hôm nay liền bị huỷ diệt hết tất thảy.
Cậu phảng phất có thể cảm nhận được những lời xì xào bàn tán từ bốn phía, cùng với những ánh mắt xem thường bắn tới, đem cậu xuyên thủng thành trăm lỗ.
Không, cậu không phải là người như thế...
"Tôi, tôi không có..." Tạ Hà hoảng loạn biện giải, liều mạng lắc đầu, "Cô nghe tôi giải thích..."
Bên cạnh có học sinh không nhìn được, đi tới chắn trước Tạ Hà: "Vị bạn học này, cậu có thể là hiểu lầm ở chỗ nào đó, thầy Tô không phải là người như vậy..."
Trần Sa khoé môi cong lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười trêu tức, nhàn nhạt nói: "Các cậu cùng anh ta căn bản không thân, làm sao biết anh ta là hạng người gì? Đừng chỉ xem bề ngoài đoạ mạo của thầy Tô mấy người, kỳ thật sau lưng lại chính là dáng dấp hèn hạ kia đấy."
Vị bạn học kia nghiêm túc nhìn cô: "Xin chú ý cách dùng từ khi nói, không có bằng chứng gì thì đừng nên tuỳ tiện vu khống cho người khác!"
"Ai nói tôi không có bằng chứng." Trần Sa lười biếng nở nụ cười, từ bên trong chiếc túi nhỏ của mình lấy ra một xấp ảnh, tựa như rác mà ném mạnh xuống mặt đất. Bức ảnh tản đi tứ phía dừng lại trước mặt Tạ Hà.
Tạ Hà ánh mắt nhất thời thay đổi, thân thể run lên cầm cập.
Vị bạn học kia cũng choáng rồi, nhặt lên một tấm ảnh, sau đó nhìn về phía Tạ Hà, biểu tình nhất thời biến thành vi diệu cùng phức tạp.
Trò khôi hài này đã đi tới tột điểm của nó, những bạn học khác cũng vây quanh, nhặt lên những tấm ảnh phân tán đầy dưới đất.
Tạ Hà mặt không có chút máu, cậu bỗng nhiên hét ầm lên: "Đừng nên nhìn! Không nên nhìn! Trả lại cho thầy! Trả lại cho thầy!"
Thế nhưng chẳng có ai chú ý tới cậu...
Những tầm mắt từ trên bức ảnh lia tới trên người cậu qua lại không ngừng, vốn là ánh mắt đồng tình cũng dần biến mất đi, chỉ còn dư lại chán ghét cùng xem thường... Còn kèm theo một chút du͙ƈ vọиɠ... Ai có thể nghĩ, lúc nào cũng một bộ dáng dấp ôn nhu thành thật, động một chút là đỏ mặt, lại có một mặt dâʍ đãиɠ như vậy.
Những tấm hình này... Thật sự là hạ lưu nhưng cũng thật là ướŧ áŧ đi.
Trong đầu Tạ Hà trống rỗng, chỉ có sợ hãi vô cùng, tầm mắt cậu mơ hồ, mà bản năng còn sót lại chính là nỗ lực giành lại những bức ảnh từ trong từ người khác, thế nhưng trong hoảng loạn lại bị người khác đẩy ngã xuống đất!
Trần Sa lần thứ hai đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu, còn nói: "Thầy Tô, người đàn ông sau lưng anh là ai vậy? Xem ra anh không chỉ lên giường với mỗi Lý Hồng Huyên, còn dụ dỗ thêm người khác nha. Anh tới cùng là đã lên giường cùng bao nhiêu thằng đàn ông rồi vậy?"
Tạ Hà sợ hãi nhìn cô ta, cậu không thấy rõ người trước mặt, chỉ cảm thấy trước mắt chính là ác ma đang há mồm muốn ăn cậu, nói ra những lời đáng sợ, màng nhĩ của cậu bị chấn động tới vang ong ong, đôi môi run rẩy, nói không nên lời.
Trần Sa nở nụ cười, "Tại sao không trả lời, chẳng lẽ nhiều quá nhớ không rõ?"
Tạ Hà gian nan mở miệng: "Không phải như vậy... Không phải như vậy..."
Trần Sa cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Tạ Hà, "Đây là một chút giáo huấn nhỏ cho loại tiện nhân như anh, nếu như còn dám đi quyến rũ Lý Hồng Huyên, lần sau không chỉ là ở trường học thôi đâu, tôi sẽ gửi tới tận nhà của anh, gởi cho người quen của anh, từng, người, từng, người, một."
"Không... Không..." Cường liệt sợ hãi làm cho đầu óc cậu không có cách nào vận động, chỉ có thể phát ra những lời lầm bầm.
Trần Sa cười khẩy, cái mặt hàng này, giải quyết cũng thật đơn giản. Mục đích của cô ta đã đạt được, liền nện giày cao gót rời đi.
Tạ Hà quỳ tại chỗ, trước mặt cậu còn một tấm hình, cậu bỗng nhiên một tay chụp lấy nó, dùng sức xé thành những mảnh nhỏ.
Thời khắc này cậu thật giống như rơi vào một không gian bị cách ly, rõ ràng xung quanh nhiều người như vậy, mà những lời nói kia, những âm thanh đó, lại phảng phất trở nên xa xôi, căn bản không nghe rõ.
Cậu lảo đảo đứng lên, cũng không quay đầu lại chạy thoát khỏi nơi này.
..........................
【444: kí chủ đại đại! Ngài đừng nói với em ngay cả cái này ngài cũng đoán được nha! QAQ】
【 Tạ Hà: không có, tôi cũng đâu phải là nhà tiên tri, lần này chỉ đoán trúng một nửa thôi. 】
【444: một nửa? QAQ】
【 Tạ Hà: Trần Sa, cái cô này là do ông nội Lý vì muốn củng cố địa vị cho Lý Hồng Huyên, tại lễ trưởng thành của y liền đính ước với nhau. Lý Hồng Trình (Thằng anh kế) muốn đả kích Lý Hồng Huyên, khẳng định sẽ đem chuyện này nói tới tai của Trần Sa, hy vọng có thể vì chuyện này mà khiến cho Lý Hồng Huyên mất đi trợ lực từ nhà họ Trần, bất quá thoạt nhìn Trần Sa này hình như là thích Lý Hồng Huyên thật. . . . . . Cho nên mới có thể tới tìm tôi gây phiền toái. Nhưng chuyện ảnh chụp kia, tôi quả thật không dự đoán trước được, Lý Hồng Trình quả nhiên có bản lĩnh, cư nhiên ngay cả cái này cũng có thể chộp được. 】
【444: vậy phải làm sao bây giờ a a a! 】
【 Tạ Hà: tại sao lại phải sốt ruột? Đây là chuyện tốt, ảnh chụp xuất hiện còn nâng cao hiệu quả lên rất tốt, có thể bớt cho tôi rất nhiều chuyện đấy, thậm chí là thúc đẩy vở kịch lên tới đỉnh điểm, hiện tại từng bước đều đúng với vị trí của nó . Hơn nữa hình của tôi lại đẹp như vậy không chia sẻ cho mọi người cùng tán thưởng thì thật phí của trời : )】
【444: . . . . . . 】 nó thề nó về sau còn đi đau lòng giùm kí chủ, nó phải tự coi lại chỉ số thông minh của chính mình a! _(:зゝ∠)_
Tạ Hà tự giam mình ở kí túc xá, một bước cũng không ra khỏi cửa, lúc xế chiều, thầy giáo sát vách tới gõ cửa phòng cậu, nói chủ nhiệm khoa gọi cậu tới phòng làm việc một chuyến. Tạ Hà trầm mặc rất lâu, mới lặng yên mở cửa ra.
Thầy giáo sát vách dùng ánh mắt phức tạp lại có chút xem thường nhìn cậu, nói: "Tôi chỉ là tới truyền đạt lại thôi, thầy mau đi đi."
"Cảm ơn thầy." Tạ Hà trầm thấp mở miệng.
Thầy giáo sát vách cười xì một tiếng không đáp, xoay người rời đi.
Sắc mặt Tạ Hà tái nhợt, thanh âm cười nhạo kia tựa như một cái bạt tai trên mặt cậu, làm cho cậu xấu hổ vô cùng. Dấu tay đỏ tươi còn hằn trên mặt cậu, Tạ Hà bụm mặt, nhanh chóng đi ra ngoài, dọc đường đi nhận lại không biết bao nhiêu ánh mắt xem thường chán ghét ném tới.
Tạ Hà đi tới văn phòng của chủ nhiệm khoa, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, mãi tới tận bên trong nói tiến vào, cậu mới đẩy cửa đi vào.
Chủ nhiệm nhấc mí mắt lên nhìn cậu, lộ ra thần sắc chán ghét, bất quá trong lòng gã là vậy nhưng vẫn cố làm cho biểu hiện trên mặt không quá mức rõ ràng, chỉ nhàn nhạt nói: "Bởi vì chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, trường học cũng đã thương nghị qua, cảm thấy thầy không thích hợp với chức vụ giáo viên này nữa, quyết định sa thải thầy. Tiền lương tháng này sẽ sớm gửi cho thầy, kí túc xá ngày mai liền thu hồi lại, thầy bây giờ có thể trở về trước để thu dọn đồ đạc."
Tạ Hà từ lúc bước vào vẫn chưa hề ngẩng đầu lên, cậu không có dũng khí đối mặt với chủ nhiệm khoa, chỉ nói: "Vâng" Liền trầm mặc đi ra ngoài.
Cậu rốt cuộc không còn gì cả.
Mà cậu ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Tạ Hà hoảng loạn đi ra ngoài, không cẩn thận lại đụng trúng một người, đó là thầy Lưu dạy lớp bên cạnh, lớn lên tai to mặt lớn, làm người kém cỏi, gã vừa nhìn thấy Tạ Hà, trong mắt lộ ra thần sắc dâm tà, vươn tay tét một cái lên mông Tạ Hà.
Tạ Hà làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này, vươn tay bắt lấy cánh tay gã, kết quả lại bị gã không một lời báo trước liền giáng một cái bạt tai xuống mặt cậu, khiến cậu lăn quay trên mặt đất.
Tạ Hà đang chuẩn bị chất vấn gã, kết quả tên họ Lưu này liền mở miệng trước, giọng vô cùng lớn, dẫn tới ánh mắt của người xung quanh đều nhìn sang: "Thầy Tô, thầy cũng thật không biết xấu hổ đi! Tôi đã có vợ rồi, thầy còn câu dẫn tôi!"
Tạ Hà không dám tin nhìn gã, đôi môi tức đến phát run. "Thầy vu khống tôi!"
"Có ai không biết thầy là hạng người gì? Ngay cả học sinh còn có thể câu dẫn, tôi việc gì phải đi vu khống thầy?" Họ Lưu xem thường nở nụ cười.
Lúc này các thầy cô cũng từ văn phòng đi ra, bọn họ nhìn Tạ Hà một chút, cuối cùng một người lớn tuổi nhất trong nhóm liền mở miệng than thở: "Thầy Tô, thầy dù gì cũng sắp rời đi rồi, thì cũng đừng nên làm loạn nữa, nể mặt chúng ta từng là đồng nghiệp với nhau bọn tôi coi như chưa thấy gì, thầy đi nhanh một chút đi."
"Tôi, tôi không có..." Tạ Hà bụm mắt, tuyệt vọng nhìn họ.
Thế nhưng không nhận lại bất kì ánh mắt đồng tình nào, chỉ có xem thường cùng chán ghét... Còn có khuôn mặt đáng ghê tởm của họ Lưu kia nữa, châm biến vang vọng ở khắp không gian.
Trong một khắc này, cậu bỗng nhiên không muốn biện giải gì nữa.
Bởi vì không có chút ý nghĩa nào cả.
Ánh sáng trong mắt Tạ Hà một chút lại một chút biến mất, cậu trầm mặc từ dưới đất đứng dậy, từng bước đi ra ngoài.
【444: kí chủ đại đại, Lý Hồng Huyên đang trộm theo dõi ngài ở phía sau . . . . . 】
【 Tạ Hà : tôi biết rồi : )】
Tạ Hà cũng không có trở về kí túc xá, mà là trực tiếp hướng ra khỏi cổng trường, trên mặt cậu không có chút cảm xúc, thậm chí phải nói là vô cùng bình tĩnh.
Vượt qua khuôn viên trường, đi ra khỏi cổng trường, đi tới con đường cái. Cột đèn trên vỉa hè còn đang ở màu đỏ, mọi người đều đang kiên nhẫn chờ đợi, Tạ Hà đi trong dòng người, nhưng lại giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cậu...
Cậu không có dừng lại, trực tiếp bước xuống lòng đường.
Xe chở hàng từ bên trái đột nhiên phát ra tiếng còi chói tai! Thế nhưng chân của Tạ Hà không có chút nào giống như muốn dừng lại, giống như căn bản không nghe thấy tiếng còi hú...
Cứ vậy đi, cứ như vậy đi.
Biến mất khỏi nơi này...
Mà ở một khắc sắp va chạm kia, một cánh tay mạnh mẽ dùng sức kéo cánh tay cậu lại! Đem cậu lập tức kéo trở về! Sau đó chặt chẽ ôm trong lồng ngực!
Tạ Hà ngơ ngác mở mắt ra, liền nhìn thấy Lý Hồng Huyên, dùng một loại ánh mắt đau đớn cùng ẩn nhẫn đến cực điểm, sâu sắc nhìn cậu.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm độ +2, trước mặt độ hảo cảm là 96】
Thời gian lại tiếp tục trôi qua, đến một ngày trời mưa đổ mưa phùn, Tạ Hà từ bên ngoài trở về, liền nhìn thấy Lý Hồng Huyên đang đứng ở trước cửa kí túc xá của cậu, trên người y bị nước mưa xối cho ướt nhẹp, nước mưa lạnh lẽo nhỏ thành giọt từ cằm xuống, trong đôi mắt đen kịt sắc bén ẩn chứa một loại hàm xúc phức tạp nào đó khó nói nên lời, thân thể y thẳng tắp, không hề chớp mắt nhìn Tạ Hà, tựa như muốn đi qua chỗ cậu, lại sợ cậu bị doạ, cuối cùng vẫn là không nhúc nhích.
Tạ Hà đem dù cất lại, trầm mặc nhìn y một lát, thấp giọng mở miệng: "Em... Có chuyện gì không?"
Lý Hồng Huyên môi mím thành một đường thẳng, bỗng nhiên, vươn tay ra đem Tạ Hà ôm vào trong ngực, thanh âm trầm thấp gợi cảm rót vào tai cậu: "Thầy à, tôi rất nhớ thầy."
Tạ Hà vùng vẫy một hồi, không thể thoát ra, có chút kinh hoảng nhìn y.
Trong mắt Lý Hồng Huyên hiện lên thần sắc giãy dụa đau đớn, y chớp mắt một cái, đem những tâm tình đó che đậy lại, nói: "Thầy, thầy... Đừng không cần tôi được không?" Trong thanh âm kia, thế nhưng lại mang theo một chút ẩn ý cầu xin.
Tạ Hà giật mình, cậu lần đầu tiên nhìn thấy ở cậu nam sinh mạnh mẽ lạnh lùng này, cư nhiên lại có một mặt yếu đuối như thế.
Lần đầu tiên ý thức được, nam sinh này, kỳ thật... Cũng sẽ biết đau khổ bi thương.
Y và những người khác, căn bản cũng không có gì khác nhau. Bởi vì biểu hiện trước giờ vẫn luôn khốc liệt, cho nên chẳng có ai nghĩ y cũng sẽ có ngày bị thương tổn, không có ai nghĩ đi quan tâm y... Tạ Hà ý thức được điều này, tâm lý khó tránh khỏi một trận mềm nhũn.
Cậu trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: "Thầy... Thầy vẫn luôn coi em... Là học sinh của thầy, chỉ cần em không làm những chuyện quá đáng kia, thầy sẽ luôn cần em."
Tuy rằng không đạt được bất kì cam kết nào, mà câu nói này, lại cơ hồ trong nháy mắt hoà tan băng lãnh trong mắt Lý Hồng Huyên, nồng đậm yêu thương dâng lên khó kìm lại được, thầy của y... Vẫn là luôn thiện lương khả ái như thế.
Y cho rằng bản thân sẽ nhận lại một câu vô tình từ chối, ai có thể nghĩ... Lại chiếm được sự khoan dung này.
"Nếu như, tôi là học sinh của thầy, vậy thầy cũng sẽ đối xử với tôi giống như những bạn học khác, sẽ bảo vệ tôi sao?" Lý Hồng Huyên nhìn chăm chú khuôn mặt cậu, chậm rãi mở miệng, trong đôi mắt còn mang theo một loại mong chờ nào đó.
Lần này Tạ Hà không hề do dự, cậu gật gật đầu: "Thầy chắc chắn."
Tầm mắt của Lý Hồng Huyên rơi vào trên bờ môi hồng nhạt đang khép mở, rất muốn... Rất muốn mặc kệ hết tất thảy mà hôn lên, đem những lời hoa mỹ này nuốt hết vào bụng, thế nhưng y phải nhịn xuống, y phải xử lý xong hết tất cả râu ria kia đã, sau đó mới có thể hưởng dụng thầy của y được. Của y... Chiến lợi phẩm độc nhất vô nhị của y.
Lần này, y sẽ dùng thời gian cùng kiên trì để yêu thầy ấy, khiến thầy ấy mở lòng ra với y.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm +2, trước mặt độ hảo cảm là 94】
"Thầy... Em đi đây." Lý Hồng Huyên buông tay ra, lui về sau một bước, ánh mắt quyến luyến nhìn Tạ Hà, sau đó xoay người mất hút trong màn mưa.
Trời bên ngoài âm u, mưa phùn vẫn chưa chịu ngừng.
【 Tạ Hà : đây là khúc dạo đầu trước khi bão táp kéo tới. 】
【444: (⊙o⊙) a 】
【 Tạ Hà : hiện tại Lý Hồng Huyên đang dành thời gian cho việc khác còn chưa xong, ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên mới nhịn xuống không ra tay với tôi. 】
【444: vậy y có thể vượt qua cửa ải khó khăn này không a? 】
【 Tạ Hà : không thành vấn đề đi, không cần quan tâm y đâu, nếu không có chút bản lĩnh, y sớm đã bị thằng anh kế xử lí rồi . 】
【444: nga O(∩_∩)O~】 không biết tại sao lại có chút sốt ruột!
【 Tạ Hà : bất quá phải đồng thời đối phó Alan cùng thằng anh mình, tôi ở đây y sẽ cảm thấy an toàn hơn : )】
【444: . . . . . . 】 tại sao lại có loại dự cảm sắp tới sẽ xảy ra chuyện xấu a? !
......................
Tạ Hà kiên trì chờ đợi bão táp ụp tới, đến một ngày vừa tan học xong, bỗng nhiên bị một cô gái chận ngay trước cửa phòng học.
Cô gái kia có một mái tóc nâu xoăn dài, hai mắt to lóng lánh, da dẻ trắng bóc, trên khuôn mặt được trang điểm rất tinh xảo, thế nhưng ánh mắt của cô gái này dành cho Tạ Hà lại chẳng ngọt ngào gì như bề ngoài, thậm chí còn mang theo căm hận.
Tạ Hà híp mắt lại, lập tức lộ ra biểu tình nghi hoặc, hỏi: "Xin hỏi cô là?"
Trần Sa khinh bỉ nhìn cậu, thanh âm giòn tan vang vọng khắp hành lang: "Anh chính là thằng đàn ông câu dẫn vị hôn phu của tôi?"
Trận phốt này cũng quá lớn rồi! Trong phòng học, trên hành lang, toàn bộ học sinh đều quay đầu lại nhìn hai người!
Sắc mặt Tạ Hà trắng bệch, cả người đều phát run, "Cô chớ nói lung tung, tôi căn bản không quen vị hôn phu của cô!"
"Anh không phải gọi là Tô Ngôn sao?" Trần Sa nghiêng đầu, thần sắc lạnh lùng, "Lẽ nào anh dám nói anh chưa từng lên giường với Lý Hồng Huyên?"
Câu nói này tựa như sét đánh giữa trời quang rơi vào trong tai của Tạ Hà, cậu khiếp sợ nhìn cô gái trước mặt mình, "Lý, Lý Hồng Huyên... Em ấy là..."
Trần Sa gật gật đầu, "Đúng, tôi là vị hôn phu của anh ấy."
Trong mắt Tạ Hà loé qua thần sắc kinh hoảng, giận dữ cùng xấu hổ, thanh âm của cậu có chút thấp, "Chuyện này không phải như cô nghĩ đâu, tôi và em ấy hiện tại không có quan hệ..."
"Vậy trước đây đã từng có quan hệ đúng không?" Trần Sa trong mắt sắc bén, bỗng nhiên không hề báo trước giơ tay lên tát Tạ Hà một tát!
Tạ Hà bị đánh đến ngây người, trên mặt hiện lên năm dấu tay đỏ tươi, mắt kính cũng bị bay ra ngoài, tầm mắt của cậu hoàn toàn mơ hồ, khom lưng muốn nhặt mắt kính lên, kết quả vừa mói vươn tay đụng tới, một chiếc gót nhọn đã giẫm lên, đem mắt kính giẫm nát báy!
Cậu kinh hoảng ngẩng đầu lên.
Trần Sa cúi đầu nhìn chăm chú cậu, môi đỏ phun ra những lời lạnh thấu xương, "Thân là thầy giáo lại bò lên giường của học sinh, anh hèn hạ như vậy, có tư cách gì để dạy người khác đối nhân xử thế hả!"
Trong lời nói còn ẩn chứa sự tàn nhẫn, trên mặt Tạ Hà nhất thời không còn huyết sắc. Cậu vẫn luôn nỗ lực như như vậy... Nỗ lực học tập, nỗ lực làm việc, nỗ lực trở thành một thầy giáo, nỗ lực giáo dục bảo vệ học sinh của mình. Nỗ lực sống... Thế nhưng tất cả những thứ này... Vào ngày hôm nay liền bị huỷ diệt hết tất thảy.
Cậu phảng phất có thể cảm nhận được những lời xì xào bàn tán từ bốn phía, cùng với những ánh mắt xem thường bắn tới, đem cậu xuyên thủng thành trăm lỗ.
Không, cậu không phải là người như thế...
"Tôi, tôi không có..." Tạ Hà hoảng loạn biện giải, liều mạng lắc đầu, "Cô nghe tôi giải thích..."
Bên cạnh có học sinh không nhìn được, đi tới chắn trước Tạ Hà: "Vị bạn học này, cậu có thể là hiểu lầm ở chỗ nào đó, thầy Tô không phải là người như vậy..."
Trần Sa khoé môi cong lên, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười trêu tức, nhàn nhạt nói: "Các cậu cùng anh ta căn bản không thân, làm sao biết anh ta là hạng người gì? Đừng chỉ xem bề ngoài đoạ mạo của thầy Tô mấy người, kỳ thật sau lưng lại chính là dáng dấp hèn hạ kia đấy."
Vị bạn học kia nghiêm túc nhìn cô: "Xin chú ý cách dùng từ khi nói, không có bằng chứng gì thì đừng nên tuỳ tiện vu khống cho người khác!"
"Ai nói tôi không có bằng chứng." Trần Sa lười biếng nở nụ cười, từ bên trong chiếc túi nhỏ của mình lấy ra một xấp ảnh, tựa như rác mà ném mạnh xuống mặt đất. Bức ảnh tản đi tứ phía dừng lại trước mặt Tạ Hà.
Tạ Hà ánh mắt nhất thời thay đổi, thân thể run lên cầm cập.
Vị bạn học kia cũng choáng rồi, nhặt lên một tấm ảnh, sau đó nhìn về phía Tạ Hà, biểu tình nhất thời biến thành vi diệu cùng phức tạp.
Trò khôi hài này đã đi tới tột điểm của nó, những bạn học khác cũng vây quanh, nhặt lên những tấm ảnh phân tán đầy dưới đất.
Tạ Hà mặt không có chút máu, cậu bỗng nhiên hét ầm lên: "Đừng nên nhìn! Không nên nhìn! Trả lại cho thầy! Trả lại cho thầy!"
Thế nhưng chẳng có ai chú ý tới cậu...
Những tầm mắt từ trên bức ảnh lia tới trên người cậu qua lại không ngừng, vốn là ánh mắt đồng tình cũng dần biến mất đi, chỉ còn dư lại chán ghét cùng xem thường... Còn kèm theo một chút du͙ƈ vọиɠ... Ai có thể nghĩ, lúc nào cũng một bộ dáng dấp ôn nhu thành thật, động một chút là đỏ mặt, lại có một mặt dâʍ đãиɠ như vậy.
Những tấm hình này... Thật sự là hạ lưu nhưng cũng thật là ướŧ áŧ đi.
Trong đầu Tạ Hà trống rỗng, chỉ có sợ hãi vô cùng, tầm mắt cậu mơ hồ, mà bản năng còn sót lại chính là nỗ lực giành lại những bức ảnh từ trong từ người khác, thế nhưng trong hoảng loạn lại bị người khác đẩy ngã xuống đất!
Trần Sa lần thứ hai đứng trước mặt cậu, cúi đầu nhìn cậu, còn nói: "Thầy Tô, người đàn ông sau lưng anh là ai vậy? Xem ra anh không chỉ lên giường với mỗi Lý Hồng Huyên, còn dụ dỗ thêm người khác nha. Anh tới cùng là đã lên giường cùng bao nhiêu thằng đàn ông rồi vậy?"
Tạ Hà sợ hãi nhìn cô ta, cậu không thấy rõ người trước mặt, chỉ cảm thấy trước mắt chính là ác ma đang há mồm muốn ăn cậu, nói ra những lời đáng sợ, màng nhĩ của cậu bị chấn động tới vang ong ong, đôi môi run rẩy, nói không nên lời.
Trần Sa nở nụ cười, "Tại sao không trả lời, chẳng lẽ nhiều quá nhớ không rõ?"
Tạ Hà gian nan mở miệng: "Không phải như vậy... Không phải như vậy..."
Trần Sa cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt Tạ Hà, "Đây là một chút giáo huấn nhỏ cho loại tiện nhân như anh, nếu như còn dám đi quyến rũ Lý Hồng Huyên, lần sau không chỉ là ở trường học thôi đâu, tôi sẽ gửi tới tận nhà của anh, gởi cho người quen của anh, từng, người, từng, người, một."
"Không... Không..." Cường liệt sợ hãi làm cho đầu óc cậu không có cách nào vận động, chỉ có thể phát ra những lời lầm bầm.
Trần Sa cười khẩy, cái mặt hàng này, giải quyết cũng thật đơn giản. Mục đích của cô ta đã đạt được, liền nện giày cao gót rời đi.
Tạ Hà quỳ tại chỗ, trước mặt cậu còn một tấm hình, cậu bỗng nhiên một tay chụp lấy nó, dùng sức xé thành những mảnh nhỏ.
Thời khắc này cậu thật giống như rơi vào một không gian bị cách ly, rõ ràng xung quanh nhiều người như vậy, mà những lời nói kia, những âm thanh đó, lại phảng phất trở nên xa xôi, căn bản không nghe rõ.
Cậu lảo đảo đứng lên, cũng không quay đầu lại chạy thoát khỏi nơi này.
..........................
【444: kí chủ đại đại! Ngài đừng nói với em ngay cả cái này ngài cũng đoán được nha! QAQ】
【 Tạ Hà: không có, tôi cũng đâu phải là nhà tiên tri, lần này chỉ đoán trúng một nửa thôi. 】
【444: một nửa? QAQ】
【 Tạ Hà: Trần Sa, cái cô này là do ông nội Lý vì muốn củng cố địa vị cho Lý Hồng Huyên, tại lễ trưởng thành của y liền đính ước với nhau. Lý Hồng Trình (Thằng anh kế) muốn đả kích Lý Hồng Huyên, khẳng định sẽ đem chuyện này nói tới tai của Trần Sa, hy vọng có thể vì chuyện này mà khiến cho Lý Hồng Huyên mất đi trợ lực từ nhà họ Trần, bất quá thoạt nhìn Trần Sa này hình như là thích Lý Hồng Huyên thật. . . . . . Cho nên mới có thể tới tìm tôi gây phiền toái. Nhưng chuyện ảnh chụp kia, tôi quả thật không dự đoán trước được, Lý Hồng Trình quả nhiên có bản lĩnh, cư nhiên ngay cả cái này cũng có thể chộp được. 】
【444: vậy phải làm sao bây giờ a a a! 】
【 Tạ Hà: tại sao lại phải sốt ruột? Đây là chuyện tốt, ảnh chụp xuất hiện còn nâng cao hiệu quả lên rất tốt, có thể bớt cho tôi rất nhiều chuyện đấy, thậm chí là thúc đẩy vở kịch lên tới đỉnh điểm, hiện tại từng bước đều đúng với vị trí của nó . Hơn nữa hình của tôi lại đẹp như vậy không chia sẻ cho mọi người cùng tán thưởng thì thật phí của trời : )】
【444: . . . . . . 】 nó thề nó về sau còn đi đau lòng giùm kí chủ, nó phải tự coi lại chỉ số thông minh của chính mình a! _(:зゝ∠)_
Tạ Hà tự giam mình ở kí túc xá, một bước cũng không ra khỏi cửa, lúc xế chiều, thầy giáo sát vách tới gõ cửa phòng cậu, nói chủ nhiệm khoa gọi cậu tới phòng làm việc một chuyến. Tạ Hà trầm mặc rất lâu, mới lặng yên mở cửa ra.
Thầy giáo sát vách dùng ánh mắt phức tạp lại có chút xem thường nhìn cậu, nói: "Tôi chỉ là tới truyền đạt lại thôi, thầy mau đi đi."
"Cảm ơn thầy." Tạ Hà trầm thấp mở miệng.
Thầy giáo sát vách cười xì một tiếng không đáp, xoay người rời đi.
Sắc mặt Tạ Hà tái nhợt, thanh âm cười nhạo kia tựa như một cái bạt tai trên mặt cậu, làm cho cậu xấu hổ vô cùng. Dấu tay đỏ tươi còn hằn trên mặt cậu, Tạ Hà bụm mặt, nhanh chóng đi ra ngoài, dọc đường đi nhận lại không biết bao nhiêu ánh mắt xem thường chán ghét ném tới.
Tạ Hà đi tới văn phòng của chủ nhiệm khoa, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, mãi tới tận bên trong nói tiến vào, cậu mới đẩy cửa đi vào.
Chủ nhiệm nhấc mí mắt lên nhìn cậu, lộ ra thần sắc chán ghét, bất quá trong lòng gã là vậy nhưng vẫn cố làm cho biểu hiện trên mặt không quá mức rõ ràng, chỉ nhàn nhạt nói: "Bởi vì chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng, trường học cũng đã thương nghị qua, cảm thấy thầy không thích hợp với chức vụ giáo viên này nữa, quyết định sa thải thầy. Tiền lương tháng này sẽ sớm gửi cho thầy, kí túc xá ngày mai liền thu hồi lại, thầy bây giờ có thể trở về trước để thu dọn đồ đạc."
Tạ Hà từ lúc bước vào vẫn chưa hề ngẩng đầu lên, cậu không có dũng khí đối mặt với chủ nhiệm khoa, chỉ nói: "Vâng" Liền trầm mặc đi ra ngoài.
Cậu rốt cuộc không còn gì cả.
Mà cậu ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Tạ Hà hoảng loạn đi ra ngoài, không cẩn thận lại đụng trúng một người, đó là thầy Lưu dạy lớp bên cạnh, lớn lên tai to mặt lớn, làm người kém cỏi, gã vừa nhìn thấy Tạ Hà, trong mắt lộ ra thần sắc dâm tà, vươn tay tét một cái lên mông Tạ Hà.
Tạ Hà làm sao có thể chịu được sự sỉ nhục này, vươn tay bắt lấy cánh tay gã, kết quả lại bị gã không một lời báo trước liền giáng một cái bạt tai xuống mặt cậu, khiến cậu lăn quay trên mặt đất.
Tạ Hà đang chuẩn bị chất vấn gã, kết quả tên họ Lưu này liền mở miệng trước, giọng vô cùng lớn, dẫn tới ánh mắt của người xung quanh đều nhìn sang: "Thầy Tô, thầy cũng thật không biết xấu hổ đi! Tôi đã có vợ rồi, thầy còn câu dẫn tôi!"
Tạ Hà không dám tin nhìn gã, đôi môi tức đến phát run. "Thầy vu khống tôi!"
"Có ai không biết thầy là hạng người gì? Ngay cả học sinh còn có thể câu dẫn, tôi việc gì phải đi vu khống thầy?" Họ Lưu xem thường nở nụ cười.
Lúc này các thầy cô cũng từ văn phòng đi ra, bọn họ nhìn Tạ Hà một chút, cuối cùng một người lớn tuổi nhất trong nhóm liền mở miệng than thở: "Thầy Tô, thầy dù gì cũng sắp rời đi rồi, thì cũng đừng nên làm loạn nữa, nể mặt chúng ta từng là đồng nghiệp với nhau bọn tôi coi như chưa thấy gì, thầy đi nhanh một chút đi."
"Tôi, tôi không có..." Tạ Hà bụm mắt, tuyệt vọng nhìn họ.
Thế nhưng không nhận lại bất kì ánh mắt đồng tình nào, chỉ có xem thường cùng chán ghét... Còn có khuôn mặt đáng ghê tởm của họ Lưu kia nữa, châm biến vang vọng ở khắp không gian.
Trong một khắc này, cậu bỗng nhiên không muốn biện giải gì nữa.
Bởi vì không có chút ý nghĩa nào cả.
Ánh sáng trong mắt Tạ Hà một chút lại một chút biến mất, cậu trầm mặc từ dưới đất đứng dậy, từng bước đi ra ngoài.
【444: kí chủ đại đại, Lý Hồng Huyên đang trộm theo dõi ngài ở phía sau . . . . . 】
【 Tạ Hà : tôi biết rồi : )】
Tạ Hà cũng không có trở về kí túc xá, mà là trực tiếp hướng ra khỏi cổng trường, trên mặt cậu không có chút cảm xúc, thậm chí phải nói là vô cùng bình tĩnh.
Vượt qua khuôn viên trường, đi ra khỏi cổng trường, đi tới con đường cái. Cột đèn trên vỉa hè còn đang ở màu đỏ, mọi người đều đang kiên nhẫn chờ đợi, Tạ Hà đi trong dòng người, nhưng lại giống như cả thế giới này chỉ còn lại một mình cậu...
Cậu không có dừng lại, trực tiếp bước xuống lòng đường.
Xe chở hàng từ bên trái đột nhiên phát ra tiếng còi chói tai! Thế nhưng chân của Tạ Hà không có chút nào giống như muốn dừng lại, giống như căn bản không nghe thấy tiếng còi hú...
Cứ vậy đi, cứ như vậy đi.
Biến mất khỏi nơi này...
Mà ở một khắc sắp va chạm kia, một cánh tay mạnh mẽ dùng sức kéo cánh tay cậu lại! Đem cậu lập tức kéo trở về! Sau đó chặt chẽ ôm trong lồng ngực!
Tạ Hà ngơ ngác mở mắt ra, liền nhìn thấy Lý Hồng Huyên, dùng một loại ánh mắt đau đớn cùng ẩn nhẫn đến cực điểm, sâu sắc nhìn cậu.
【 đinh, mục tiêu Lý Hồng Huyên độ hảo cảm độ +2, trước mặt độ hảo cảm là 96】
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.