Chương 1: Nghe nói anh trai của bạn trai, hắn thầm mến tôi (1)
Tức Mặc Dao
16/01/2018
Lâm Tử Minh nằm trên
giường bệnh, trị liệu bằng hóa học một thời gian dài khiến cho cơ thể
của hắn vô cùng suy yếu, ốm đau đem hắn giày vò đến mức gần như không
còn hình người, tóc của hắn đã rụng từ lâu, chỉ có thể đội mũ che giấu.
Rõ ràng sinh mệnh sắp đi tới điểm cuối, gương mặt đã rất tái nhợt hao gầy, nhưng hai mắt tối đen lại lộ ra bất khuất quật cường, lấp lánh rực rỡ, tựa hồ không có gì có thể đánh bại hắn, càng thêm vài phần yếu ớt xinh đẹp, tựa như hoa Tần Lâm héo tàn mà diễm lệ, tùy ý nở rộ sáng rọi đến phút cuối cùng.
Mà ánh mắt ấy giờ phút này, lại nhìn nam nhân ngồi bên giường bệnh, toát ra sâu đậm quyến luyến không cam lòng.
“Anh…rốt cục cũng đến…” Cậu khàn khàn nói ra, trên mặt là những tâm tình vui mừng, khổ sở, không muốn buông tay đan xen vô cùng phức tạp, cuối cùng, cậu lưỡng lự vươn tay, muốn nắm lấy người nam nhân trước mặt.
Cho dù chỉ một lần cũng được, trước khi chết, cậu vẫn muốn được chạm vào hắn, dù chỉ một lần.
Tạ Hà chủ động đưa tay nắm lấy tay Lâm Tử Minh, trong mắt hiện lên sâu đậm bi thương, đôi môi trước sau như một bạc tình, lúc này lại tràn ra lời nói thâm tình, “Tôi đã tới.”
Lâm Tử Minh tham lam nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ, giống như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, nghiêng đầu qua chỗ khác: “Em không muốn anh thấy bộ dáng này, nhất định rất xấu…”
Một tay Tạ Hà âm thầm siết chặt cánh tay của Lâm Tử Minh, tay khác khẽ vuốt trên gò má của cậu, ngón tay thon dài chậm rãi dời xuống, nắm lấy cằm cậu, đột nhiên cuối đầu hôn lên.
Lâm Tử Minh khiếp sợ trợn to hai mắt, tựa như đã quên mất động tác phản khán.
“Không hề xấu.” Tạ Hà nhìn thẳng vào hai mắt của cậu, tiếng nói trầm thấp từ tính tựa như tiếng đàn đánh thẳng vào linh hồn người khác, “Anh yêu em.”
Môi Lâm Tử Minh hơi run rẩy, lộ ra thần sắc không dám tin.
Cuối cùng cậu cũng đợi được những lời này sao?
【Hệ thống 234: Độ hảo cảm của đối tượng công lược lên đến 99%.】
Lâm Tử Minh trong đầu nghe được cái âm thanh này, đáy mắt lóe lên tia vui mừng, rất không dễ dàng, sắp chết mới xoát đến 99%! Rốt cục cũng được 99%! Nhất định trước khi chết phải đem độ hảo cảm xoát đầy 100%!
Lâm Tử Minh cố tình lộ ra tin tức của bản thân để Tạ Hà đến đây, chính là vì một màn khổ tình ngay khúc cuối này. Cậu từ lâu đã thăm dò được tính cách của Tạ Hà: ngạo mạn lại còn bạc tình, người như thế rõ ràng là một bộ sống chết mặc bây, còn tưởng rằng rất khó khăn, kết quả vẫn bị cậu công lược!
“Em cũng yêu anh.” Lâm Tử Minh nhìn Tạ Hà tràn đầy yêu thương, thế nhưng rất nhanh, không khí vui vẻ đã bị bi thương bao phủ, cuối cùng hóa thành nồng đậm tuyệt vọng, thanh âm của cậu dần thấp xuống, “Thế nhưng em vẫn phải chết…”
Tạ Hà không nói gì, Lâm Tử Minh lại cảm nhận được anh cầm tay của cậu ngày càng chặt.
Trong lòng càng thêm đắc ý, trên mặt lại hiện lên đau thương, Lâm Tử Minh dùng ánh mắt thâm trầm quyến luyến nhìn Tạ Hà, thanh âm nghẹn ngào, “Về sau em không thể ở cùng anh, anh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Còn có… Nếu như anh thích ai khác, thì phải đối xử thật tốt với người đó…”
“Em...” Tạ Hà môi mỏng khẽ mím, “Chớ nói nhảm.”
Lâm Tử Minh lộ ra một nụ cười khổ , nhẹ giọng nói, “Em muốn anh hạnh phúc, dù em không có ở đây, nhưng em vẫn nhìn anh ở trên trời. Nhìn anh hạnh phúc là ước nguyện lớn nhất của em.”
“Đây...thật sự là ý nguyện của cậu sao?” Trong mắt Tạ Hà hiện lên một nỗi xúc động.
Lâm Tử Minh nắm ngược lại tay anh, thân thể này của cậu không chống đỡ được bao lâu, cậu gần như dùng hết tất cả khí lực mới có thể nói ra những lời này: “Anh có thể…đáp ứng em không? Nhất định phải…hạnh phúc…”
Tạ Hà ngưng mắt nhìn gương mặt của hắn thật sâu, một lúc sau đó mới gật đầu.
Lâm Tử Minh lộ nụ cười thỏa mãn, bàn tay vô lực dần buông lỏng…
Rõ ràng sinh mệnh sắp đi tới điểm cuối, gương mặt đã rất tái nhợt hao gầy, nhưng hai mắt tối đen lại lộ ra bất khuất quật cường, lấp lánh rực rỡ, tựa hồ không có gì có thể đánh bại hắn, càng thêm vài phần yếu ớt xinh đẹp, tựa như hoa Tần Lâm héo tàn mà diễm lệ, tùy ý nở rộ sáng rọi đến phút cuối cùng.
Mà ánh mắt ấy giờ phút này, lại nhìn nam nhân ngồi bên giường bệnh, toát ra sâu đậm quyến luyến không cam lòng.
“Anh…rốt cục cũng đến…” Cậu khàn khàn nói ra, trên mặt là những tâm tình vui mừng, khổ sở, không muốn buông tay đan xen vô cùng phức tạp, cuối cùng, cậu lưỡng lự vươn tay, muốn nắm lấy người nam nhân trước mặt.
Cho dù chỉ một lần cũng được, trước khi chết, cậu vẫn muốn được chạm vào hắn, dù chỉ một lần.
Tạ Hà chủ động đưa tay nắm lấy tay Lâm Tử Minh, trong mắt hiện lên sâu đậm bi thương, đôi môi trước sau như một bạc tình, lúc này lại tràn ra lời nói thâm tình, “Tôi đã tới.”
Lâm Tử Minh tham lam nhìn khuôn mặt nam nhân tuấn mỹ, giống như có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài, nghiêng đầu qua chỗ khác: “Em không muốn anh thấy bộ dáng này, nhất định rất xấu…”
Một tay Tạ Hà âm thầm siết chặt cánh tay của Lâm Tử Minh, tay khác khẽ vuốt trên gò má của cậu, ngón tay thon dài chậm rãi dời xuống, nắm lấy cằm cậu, đột nhiên cuối đầu hôn lên.
Lâm Tử Minh khiếp sợ trợn to hai mắt, tựa như đã quên mất động tác phản khán.
“Không hề xấu.” Tạ Hà nhìn thẳng vào hai mắt của cậu, tiếng nói trầm thấp từ tính tựa như tiếng đàn đánh thẳng vào linh hồn người khác, “Anh yêu em.”
Môi Lâm Tử Minh hơi run rẩy, lộ ra thần sắc không dám tin.
Cuối cùng cậu cũng đợi được những lời này sao?
【Hệ thống 234: Độ hảo cảm của đối tượng công lược lên đến 99%.】
Lâm Tử Minh trong đầu nghe được cái âm thanh này, đáy mắt lóe lên tia vui mừng, rất không dễ dàng, sắp chết mới xoát đến 99%! Rốt cục cũng được 99%! Nhất định trước khi chết phải đem độ hảo cảm xoát đầy 100%!
Lâm Tử Minh cố tình lộ ra tin tức của bản thân để Tạ Hà đến đây, chính là vì một màn khổ tình ngay khúc cuối này. Cậu từ lâu đã thăm dò được tính cách của Tạ Hà: ngạo mạn lại còn bạc tình, người như thế rõ ràng là một bộ sống chết mặc bây, còn tưởng rằng rất khó khăn, kết quả vẫn bị cậu công lược!
“Em cũng yêu anh.” Lâm Tử Minh nhìn Tạ Hà tràn đầy yêu thương, thế nhưng rất nhanh, không khí vui vẻ đã bị bi thương bao phủ, cuối cùng hóa thành nồng đậm tuyệt vọng, thanh âm của cậu dần thấp xuống, “Thế nhưng em vẫn phải chết…”
Tạ Hà không nói gì, Lâm Tử Minh lại cảm nhận được anh cầm tay của cậu ngày càng chặt.
Trong lòng càng thêm đắc ý, trên mặt lại hiện lên đau thương, Lâm Tử Minh dùng ánh mắt thâm trầm quyến luyến nhìn Tạ Hà, thanh âm nghẹn ngào, “Về sau em không thể ở cùng anh, anh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Còn có… Nếu như anh thích ai khác, thì phải đối xử thật tốt với người đó…”
“Em...” Tạ Hà môi mỏng khẽ mím, “Chớ nói nhảm.”
Lâm Tử Minh lộ ra một nụ cười khổ , nhẹ giọng nói, “Em muốn anh hạnh phúc, dù em không có ở đây, nhưng em vẫn nhìn anh ở trên trời. Nhìn anh hạnh phúc là ước nguyện lớn nhất của em.”
“Đây...thật sự là ý nguyện của cậu sao?” Trong mắt Tạ Hà hiện lên một nỗi xúc động.
Lâm Tử Minh nắm ngược lại tay anh, thân thể này của cậu không chống đỡ được bao lâu, cậu gần như dùng hết tất cả khí lực mới có thể nói ra những lời này: “Anh có thể…đáp ứng em không? Nhất định phải…hạnh phúc…”
Tạ Hà ngưng mắt nhìn gương mặt của hắn thật sâu, một lúc sau đó mới gật đầu.
Lâm Tử Minh lộ nụ cười thỏa mãn, bàn tay vô lực dần buông lỏng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.