Chương 99: Trả Thù Chồng Trước (14)
Điền Mật
01/07/2021
Edit: Phương Phương + Thanh Vân
---------------------------
Xuyên qua nhiều lớp người, Dung Tự chuẩn xác bắt gặp Cố Minh Lãng đang ngồi bên cạnh quầy bar lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, hai mắt hơi có chút híp lại.
Nhưng đám người bên cạnh chính mình vừa nãy còn yên tĩnh nháy mắt liền sôi trào lên, nhìn thoáng qua nam nhân sau khi bị Dung Tự đá bay ra ngoài đã hôn mê, lập tức hướng về phía Dung Tự kêu la lên.
"Mới tới à? Đã lên mâm tròn rồi còn giả vờ trinh tiết liệt nữ gì nữa, cũng không phải không cho cô tiền!"
"Đúng đấy, nữ nhân này sao lại như vậy a? Tất cả mọi người đang chơi rất vui vẻ, sao cô có thể đột nhiện động thủ chứ?"
"Là muốn ăn đòn đúng không? Bảo vệ đâu? Nhanh vào đây đánh nữ nhân này một trận rồi quăng ra ngoài cho tiểu gia đi...."
........
Nghe đám người này mồm năm miệng mười thảo luận, Dung Tự tranh thủ hỏi thăm hệ thống ở trong đầu mình mới biết cái hội sở này tên là X, người tới nơi này cơ bản không giàu cũng quý, nếu không chính là giá trị nhan sắc cực cao, người bình thường rất khó vào cửa, cho dù có thể đi vào cũng phải có thẻ hội viên màu vàng trở lên, còn tấm thẻ màu tím của Cố Minh làm sao có? Dung Tự cũng không rõ ràng lắm, dù sao nơi này chỉ có ba loại thẻ là trắng, vàng, đen phân chia theo đẳng cấp hội viên từ thấp đến cao, ai biết được cái thẻ màu tím kia Cố Minh Lãng có được thế nào chứ.
Mà hội sở này chủ yếu cung cấp cho đám thiếu gia, tiểu thư, con nhà giàu có tiền mà không có chỗ tiêu tìm thú vui, hơn nữa nghe nói còn không phải chỉ là một thú vui nhỏ, tụ tập ɖâʍ loạn thậm chí là cắn thuốc vốn là chuyện hằng ngày, nghiêm trọng hơn là tự mình làm hại mình thậm chí tổ chức băng đảng cướp bóc, nơi này cũng sẽ cung cấp súng ống và vũ khí cho bạn, phí hằng năm hiện giờ của hội sở này đã cao tới mức độ xa không với tới, nhưng vẫn còn rất nhiều người có tiền không có chỗ tiêu đối với nơi này chạy theo như vịt.
Không có gì khác, đơn giản vì ý nghĩa chính của hội sở này đó là phóng thích bản tính vốn có của bản thân, tùy tâm sở ɖu͙ƈ(*), chỉ cần có thể tìm được niềm vui chân chính của mình, bọn họ có thể làm mọi thứ cho bạn, hơn nữa trò chơi nhập vai này sẽ làm cho bạn chân chân chính chính cảm nhận được vui sướиɠ thật sự trong cuộc sống, có thể được coi là một loại giải phóng bản tính vốn có tốt nhất mà không bị pháp luật và đạo đức ràng buộc.
(*) Tùy tâm sở ɖu͙ƈ: theo ý mình mà làm.
Hầu như mỗi người đi vào nơi này đều là đang đi bộ trêи vách núi cheo leo, hơi không cẩn thận liền sẽ ngã thẳng xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể sống lại được.
Phải biết rằng sở dĩ người gọi là người, mà không phải súc vật, đó là vì có một ràng buộc không thể vượt qua.
Người không có ràng buộc vẫn có thể gọi là người, đó là vì những thứ trước mặt chẳng qua cũng chỉ là một đống xác người mà thôi.
Nghe nói đến bây giờ ông chủ đứng đằng sau hội sở X vẫn chưa trồi lên mặt nước, nhưng thành viên gia nhập đã đạt đến 223 người, bọn họ đều là hội viên, nhưng có một số bị mang vào, căn bản chính là đi theo giúp người vui vẻ, nghe nói dưới sự dẫn dắt của ông chủ hội sở X không chỉ di chuyển xung quanh những đứa trẻ giàu có, mà thậm chí còn bắt đầu thâm nhập vào những người thành công và giới giải trí, nhìn xem nữ nhân đang cười quyến rũ nằm trong lòng ngực một người nam nhân hôn cằm hắn ta chẳng phải chính là diễn viên điện ảnh trẻ mới xuất đầu gần đây còn có thể là ai.
Chuyện khác Dung Tự không rõ ràng lắm, nhưng có thể tin chắc rằng hội sở X này tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với Cố Minh Lãng, bởi vì một cái hội sở to như vậy cũng không phải một ngày liền có thể hình thành quy mô lớn như thế, bây giờ Cố Minh Lãng cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, rốt cuộc hắn ta đã gia nhập từ khi nào mới có thể ngựa quen đường cũ thế này, hoặc có lẽ cô nên hỏi hắn ta một chút rốt cuộc thứ gì đã làm ra một người mất hết lý trí như vậy, nhưng lúc này Dung Tự không rãnh đi hỏi thăm hệ thống được, chỉ vì trước mặt đã có một đám cả trai lẫn gái lòng đầy căm phẫn hoàn toàn đem cô vây quanh ở trung tâm.
Nhìn thấy Dung Tự luôn từ trêи cao nhìn xuống bọn họ, đám người này đã sớm không chịu nổi nữa rồi, chuẩn bị trước tiên ấn cô ta ngã xuống rồi lại tra tấn một phen, dù sao cũng chỉ là một người mới thôi, mà nhãn hiệu quần áo nữ nhân này đang mặc trêи người bọn họ cũng chưa từng thấy qua, mười phần thì có chín phần là bị người khác mang vào, mà bây giờ lại không có ai vì cô ta ra mặt, vậy đã nói rõ người mang cô ta vào đơn giản cũng không coi trọng cô ta, như vậy bọn họ sẽ cẩn thận mà dạy cho nữ nhân không biết trời cao đất rộng này biết thế nào là quy củ, không có kẻ chống lưng tiến vào hội sở X còn kiêu ngạo như vậy, là đầu óc có hố phải không?
Dung Tự nhìn một đám người vươn tay về phía mình, thậm chí còn có một nữ nhân xinh đẹp vụng trộm lấy roi ra giơ tay quăng về phía mặt cô, nếu cây roi màu đen kia thật sự đánh trúng, cái mặt này của cô chỉ sợ không mười ngày nửa tháng cũng lành không được, mà sơ ý một chút rất dễ dàng để lại sẹo.
Dung Tự ánh mắt hung ác, thời điểm đuôi roi quất đến chỗ cô, ngay lập tức giơ tay kéo lấy, đồng thời dùng sức kéo nữ nhân kia từ vị trí bên ngoài vào trong cùng, lấy chân phải dẫm lên cái ʍôиɠ ưỡn lên của cô ta, chân trái thì đạp lên trêи vai của cô ta, một chút liền thoát khỏi khu vực trung tâm bị đám người vây hãm, mà nữ nhân kia nếu không có gì bất ngờ xảy ra lập tức sẽ bị những đôi tay đôi chân kia đạp trúng hoặc đấm lên từng bộ phận trêи người, không những bị người đánh đến mức chảy máu mũi mà bộ ngực cũng bị người ta đấm lõm vào một phần nhỏ, vừa thấy rõ ràng là đã trải qua nâng ngực, chỉ nghe thấy nữ nhân kia kêu thảm thiết một tiếng, Dung Tự cũng không cứu được cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, hai chân đồng thời móc vào một cái ống thép ở bên cạnh, roi màu đen vung xuống, chỉ nghe thấy vài tiếng "chát chát chát", gần như trêи má trái tất cả những người xông lên đều bị Dung Tự thưởng một roi.
"Ui da!"
"A!"
"Mặt của tôi! Mặt của tôi!"
"Tao giết mày!"
Trong nháy mắt, kêu cái gì cũng có, Dung Tự một chân đạp vào ống thép, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống cái bàn đặt tháp champagne ở bên cạnh, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời khỏi Cố Minh Lãng.
Đám lâu la bị Dung Tự quất vào mặt liền gào thét lao đến chỗ cô, tháp champagne thành công đổ xuống, rượu gần như chảy đầy đất, có mấy người trực tiếp liền bị rượu từ tháp Champagne xối đầy đầu đầy cổ, cả mắt cũng không mở ra được, nhưng Dung Tự lại lông tóc không tổn thương đi đến một chỗ biểu diễn trợ hứng khác, sợ tới mức cả trai lẫn gái nơi đó tất cả đều hét lên.
Toàn bộ hội sở nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng bị phân chia thành mấy cái khu vực, cũng không biết là Dung Tự cố ý hay vô tình mà trông giống như là đang dắt chó đi dạo, mang theo đằng sau một đám người đã tức đỏ mắt xông vào hết khu vực này đến khu vực khác, vốn dĩ chỉ oanh động trong phạm vi nhỏ sau khi người đàn ông bị Dung Tự đá bay, bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ hội sở đều náo nhiệt lên, không ngừng có người bị ngộ thương, có người bị ném xuống, càng có nhiều người hơn đi theo, cuối cùng gần một trăm hai trăm người trong cả hội sở đều bị Dung Tự chọc giận, mâm đĩa thậm chí là cái ghế cũng bắt đầu bay lên hết.
Mắt thấy náo loạn càng lúc càng dữ dội hơn, đầu kia, người quản lý biết được cô gái gần như trêu đùa tất cả mọi người này lại là người do Cố thiếu mang vào, hơn nữa số người bị thương lại đang nhanh chóng tăng vọt, chờ thật sự xảy ra chuyện gì bọn họ muốn che giấu cũng không được, cho nên liền vọt tới bên người Cố Minh Lãng, cúi đầu hỏi hắn ta, "Cố thiếu, chuyện này...... Chuyện này..... Chuyện này phải giải quyết thế nào mới tốt đây? Cứ tiếp tục náo loạn như vậy chỉ sợ rằng sẽ gây ra phiền phức không nhỏ....."
Nghe vậy, Cố Minh Lãng nhìn Dung Tự lúc này đã đứng ở trêи cây cột của võ đài, bỗng nhiên có chút không khống chế được mà cười một cái.
Nụ cười này trực tiếp làm người quản lý vừa chạy xuyên qua một mảnh hỗn độn kia sửng sốt, nhưng cũng chỉ có thể nở nụ cười khổ theo.
"Dùng cái kia đi, âm thanh đủ lớn, gọi Kiệt Sâm cùng Á Tư lại đây, nói với bọn họ có trò vui!"
"Cái gì? À, à, được!"
Mà bên này, nhìn thấy nam nhân mặc tây trang đen vừa nghe xong Cố Minh Lãng phân phó ngay lập tức biểu tình trấn định, liền đi xuống, lông mày Dung Tự cũng nhướng lên một cái, nhìn người đàn ông lộ nữa phần trêи trước mặt đã vươn tay định chộp mắt cá chân của cô, ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp một cái.
Ngay tại thời điểm đối phương mang theo biểu tình vui mừng không thôi vì sắp bắt được mắt cá chân của cô, giống như Dung Tự đã dự đoán, bỗng nhiên một trận âm thanh vang lên rung trời từ trêи đỉnh đầu của mọi người truyền đến, ngay cả cây cột dưới chân Dung Tự cũng rung chuyển hai lần theo, sau đó cô kinh ngạc thấy tất cả mọi người trước mặt vừa nghe được âm thanh kia vang lên, cho dù mặt có khó chịu, cũng đều lui xuống như thủy triều, bởi vậy toàn bộ hội sở liền an tĩnh lại, những người bị té ngã hay ngất xỉu trêи đường cũng được người đỡ lên, nên cứu chữa thì cứu chữa, không cần cứu chữa cũng ở ngay tại chỗ lộ ra một bộ biểu tình cười như không cười nhìn Dung Tự.
Bởi vì mọi người đều lui xuống, lúc này Dung Tự vững vàng đứng ở đỉnh cây cột có vẻ đặc biệt nổi bật, sau đó cô liền nghe thấy --
"Vị tiểu thư này, tất cả mọi người đều là tới chơi, cô làm bừa làm bậy như vậy có phải có chút không tốt lắm không? Cô nhìn xem chỗ này của tôi, hiện tại đã loạn thành như vậy, thậm chí có vài người khách hàng đã bị thương, cô xem có phải hay không......"
Nam nhân đứng ra là người đã nói chuyện bên tai với Cố Minh Lãng trước đó, ăn mặc giống như người chia bài vậy.
Nghe hắn ta nói như vậy, Dung Tự từ trêи cây cột nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó nhíu mày: "Nhưng tôi bị người khác cưỡng chế mang vào, cũng không phải là tự nguyện, vừa đi vào đám người này đã sờ loạn lên người tôi, tôi cũng đã nhịn, sau đó còn bị người khác không cẩn thận đẩy lên trêи mâm tròn, một đám người nhào lên muốn lột quần áo của tôi, ý đồ cưỡng hϊế͙p͙, cái này anh bảo tôi phải nhịn thế nào đây hả?" Dung Tự cười lạnh, sau đó lại nói tiếp: "Cho nên tôi chỉ đang tự vệ thôi mà đúng không? Sau đó cũng không hiểu nổi đám người này bị làm sao nữa? Bỗng nhiên liền xông lên đuổi theo tôi, đuổi theo thì đương nhiên tôi phải bỏ chạy rồi, không có đạo lý để cho bọn họ đè xuống đất đánh đúng không? Tôi không cảm thấy tôi có vấn đề gì, nhưng mà nếu anh cảm thấy tôi làm bậy ở chỗ của anh, thế thì để tôi đi là được, sau đó các anh cứ tiếp tục, cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy......"
"Không được!"
"Đúng vậy, không được, nghĩ cũng thật hay....."
Dung Tự vẫn chưa nói xong, một đám người đã lập tức đứng dậy làm đủ loại phản đối, người "chia bài" kia cũng vẻ mặt khó xử: "Tiểu thư cô nhìn xem, toàn bộ hội sở của chúng tôi cũng đã bị cô biến thành cái dạng này, cô nói đi là đi có chút không thích hợp cho lắm thì phải? Làm sao cũng phải bồi thường cho chúng tôi một chút tổn thất....."
"Tổn thất? Tôi không có tiền......"
"Không có tiền cô còn vào X, có lầm không hả?"
"Đồ nhà quê từ đâu tới vậy, xong hết mịa rồi nói không có tiền!"
"Không có tiền trả, muốn quỵt nợ không có cửa đâu........"
Một đám người nhanh chóng kϊƈɦ động lên, sau khi những người này dần dần yên tĩnh trở lại, người "chia bài" kia rốt cục mới nói: "Không có tiền thì nơi này của chúng tôi cũng có cách chơi không có tiền, tiểu thư, tôi thấy công phu của cô không tệ, hẳn là đã học qua, hiện giờ cô đang đứng ở trêи võ đài, không bằng đấu hai trận với các nhân viên an ninh của hội sở chúng tôi trợ hứng cho mọi người, tất cả mọi người vui vẻ, việc bồi thường của cô cũng sẽ được hoàn toàn xóa bỏ, thế nào?"
"Trợ hứng?"
"Đúng!" Người chia bài mỉm cười gật gật đầu, trùng hợp đúng lúc này, hai người đàn ông da đen cường tráng chậm rãi đi về phía võ đài trêи con đường được đám đông tự động tách ra, sau đó đều khoanh tay ngạo mạn đứng ở hai bên của người chia bài: "Kiệt Sâm và Á Tư đã làm bảo an bốn năm ở hội sở chúng tôi rồi, cô chỉ cần có thể đồng thời đánh bại hai người bọn họ, bồi thường gì đó tôi nghĩ các vị đang ngồi đều sẽ không để ý, phải không?"
"Phải! Hì hì hì...."
Một đám người không phải chưa chứng kiến qua bộ dáng đánh đối thủ đến máu thịt be bét của hai người này trước kia, huống hồ hiện tại nữ nhân này còn muốn đồng thời đánh hai người bọn họ, bọn họ gần như đã có thể dự đoán được cô sẽ bị đánh đến mức bộ dáng hoàn toàn thay đổi, một số người vừa mới bị Dung Tự quất vào mặt lúc này đều cảm thấy vết thương trêи mặt cũng không đau lắm, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn xem kế tiếp cô bị hành hạ đến chết.
Thấy thế, Dung Tự nhìn hai người da đen kia, lại nhìn Cố Minh Lãng một thân một mình ngồi ở chỗ xa nhất nghiêm túc uống rượu một cái, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: "Mặc kệ tử vong hay thương tích sao?"
"Đương nhiên rồi! Bằng không cũng không thể gọi là trợ hứng ngài nói đúng không?"
Nụ cười trêи mặt người chia bài tiêu chuẩn mà giả dối.
Sau đó căn bản cũng không cho Dung Tự có cơ hội từ chối, vung tay lên, hai người da đen tựa như là hai toà tháp đen đứng ở bên cạnh hắn ta lập tức mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía thân hình nhỏ xinh của Dung Tự trêи đài, sau đó cười lạnh, làm cái thủ thế xoay ngón tay cái xuống phía dưới chế nhạo cô, một trái một phải đi lên võ đài.
Trong lúc bọn họ đi lên đài, Dung Tự đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích: "Roi của tôi có thể dùng làm vũ khí được không?"
Roi đó vốn dĩ dùng trong tình thú, cho nên người chia bài cũng không hề có ý định từ chối, cho nên mỉm cười gật đầu, nhìn hai toà tháp đen lên võ đài, lúc này mới tiếp tục nói bổ sung thêm: "Phạm vi chiến đấu cố định trong võ đài này, tiểu thư, nếu cô rơi xuống dưới đài liền xem như tự động nhận thua nga, mà cô lại không có tiền bồi thường tổn thất cho chúng tôi, cho nên sau đó xử lý thế nào là do hội sở chúng tôi quyết định, chúc cô may mắn!"
Câu chúc may mắn vừa dứt, Dung Tự lập tức cảm giác bên tai truyền đến một cơn gió mạnh, dưới đài cũng sớm đã vang lên những tiếng hoan hô, đều chờ mong được nhìn thấy Dung Tự bị "hắc quyền" kia đấm thành mảnh vụn mới tốt.
Thấy thế, Dung Tự lại nhìn Cố Minh Lãng trước sau đều không ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó mắt lạnh, nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay của người da đen đang vung nắm đấm về phía cô, dùng hết sức liền đánh vào trong hốc mắt một người da đen khác, một tiếng kêu thảm thiết không kịp phòng ngừa lập tức vang lên, cô buông lỏng tay mình ra khỏi cổ tay tên đó, lại dùng một chân đá vào huyệt đạo bắp chân của tên đã bị cô đánh cho bầm mắt, chân hắn ta nháy mắt liền không chịu khống chế mà nâng lên, vừa lúc trúng vào vị trí ba tấc dưới rốn của tên vừa vung nắm đấm về phía cô, sau đó roi dài vung lên, chỉ nghe phịch một tiếng, hai cái đầu đen nhánh đụng vào nhau.
Cùng lúc đó, chờ mong cùng hưng phấn trêи mặt của đám ngưới dưới đài còn chưa hoàn toàn rút đi đã trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiệt Sâm cùng A Tư vốn là hai người chiến đấu lợi hại nhất trong hội sở giống như là hai con rối gỗ lớn màu đen bị người giật dây, bị nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn trêи đài thao túng trong lòng bàn tay, dưới sự điều khiển của cô, hai người đó lúc này đã sớm không màn gì cả mà đánh nhau, một quyền rồi lại một cước ngay cả đám người phía dưới nhìn cũng có chút đau, trêи đài càng là tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, khi vừa mới đi lên có bao nhiêu uy phong, hiện tại liền kêu có bấy nhiêu thảm thiết.
Máu tươi cùng răng đều bay, sự thờ ơ cùng tiếng kêu thảm thiết song song tồn tại, cũng vào lúc này, mọi người nhìn mặt nữ nhân trước sau không thay đổi ở trêи đài mới rốt cuộc cảm giác có chút lạnh sống lưng, mới nãy có khả năng cô đã thật sự nhẹ tay với đám người bọn họ.
Mà lúc này, trong đầu Dung Tự vẫn đang nghĩ đến thế giới trước, Mục Ấp Trần truyền thụ cho cô mượn lực đánh lực, ngay giây đầu tiên nhìn thấy hai tên da đen to con này cô đã quyết định làm như vậy rồi.
Mục Ấp Trần, cái tên thật xa xôi......
Dung Tự bỗng nhiên liền có chút không chịu khống chế mà cong cong khóe miệng.
Cố Minh Lãng ngồi ở quầy bar cách đó không xa bên tai lắng nghe tiếng lo lắng không ngừng của người chia bài, vừa ngẩng đầu liền thấy nụ cười này của Dung Tự.
Giống như giận lại không phải giận, giống như vui lại không phải vui, lại cực kỳ hấp dẫn khiến cho người ta muốn đi tìm kiếm.
Nữ nhân này có bí mật!
Nhưng mà, một y tá nhỏ có được thân thủ tốt như vậy lại xuất thân từ gia đình bình thường, không có bí mật mới là kì lạ.
Cố Minh Lãng không để ý tiếng lải nhải không ngừng bên cạnh, một hơi uống sạch rượu đỏ trong ly, rồi ném cái ly vào trong tay người chia bài, cười đi về phía võ đài.
Bên này, Dung Tự đang dùng roi lôi kéo cổ của một người nam nhân trong đó, thời điểm đánh lên mặt của một người khác, chỉ nghe rắc một tiếng, răng lập tức liền bay ra ngoài, Dung Tự nghiêng đầu, nó liền bay thẳng về phía bức tường đằng sau bọn họ, cũng không biết bắn đi nơi nào, nghe nói muốn răng mọc lại thì phải mang răng gãy cất dưới giường mới có thể mọc trở lại, hiện tại cũng không biết ném đến chỗ nào nữa, chỉ sợ là không mọc nổi rồi!
Cô động não suy nghĩ, một giây sau cổ tay của mình ngay lập tức giống như là bị một cái còng sắt giữ chặt lại, Dung Tự quay đầu, Cố Minh Lãng đang đứng ở sau lưng cô, gương mặt lạnh lùng giống cô, sau đó nâng chân lên đạp hai người da đen trêи đài đã bị Dung Tự tra tấn đến nỗi cũng chỉ còn sót lại hai hơi thở xuống.
Trong khoảnh khắc hắn ta đạp người, Dung Tự lập tức liền rút roi về, một roi hung hăng đánh về phía trêи mặt Cố Minh Lãng.
Cứ việc đối phương đã né tránh, nhưng vẫn không cẩn thận bị đuôi roi đánh tới một phần nhỏ, sườn mặt tinh xảo nháy mắt liền hiện lên một vệt đỏ.
"Ah. . ."
Tóc mái trước đó được đối phương chảy ngược lên trêи trong nháy mắt cũng đã rớt xuống, vài sợi tóc vừa vặn có thể ngăn cản ánh mắt của hắn ta, ánh mắt của hắn ta sâu xa nhìn về phía Dung Tự, ánh mắt rung động lòng người.
Người phía dưới tức thời cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, vừa rồi hai tên da đen đần độn kia bị đánh thành như thế bọn họ từ đầu đến cuối đều thờ ơ, bây giờ Cố Minh Lãng chỉ là không cẩn thận bị đánh trúng một phần nhỏ thôi mà đám người này liền cảm thấy lo lắng sốt ruột như thể con trai bảo bối nhà mình bị đánh vậy, có thể thấy được địa vị của Cố Minh Lãng trong suy nghĩ của đám người này vẫn là rất cao.
"Cố thiếu! Mau xuống dưới, nữ nhân này chính là người dã man không văn hóa, anh mau xuống đây, đừng để trúng độc thủ của cô ta!"
"Đúng vậy, đúng vậy......"
Phía dưới đã có người kêu la lên.
Dung Tự nhướng mày, đánh không lại liền bôi nhọ cô là người dã man, hừ!
Ngay sau đó cô liền nhìn thấy Cố Minh Lãng trước mặt duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍ khóe miệng bị đỏ của hắn ta, không biết vì sao động tác rất bình thường, nhưng Cố Minh Lãng làm lại có chút yêu diễm quỷ mị.
Nam nhân này. . .
Nhưng mà tóc mái của đối phương rũ xuống cùng tóc mái chải lên giống như là hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau, Dung Tự nhìn hắn ta không có động tác, người phía dưới lại kêu gào càng thêm hung tàn, nhưng xét thấy mạnh bạo trước đó của Dung Tự lại không có ai định xông lên như vừa rồi.
Cô nhếch lên khóe miệng, biểu tình tà hoặc, vốn đang định một roi vung về phía Cố Minh Lãng, trong tiếng kêu la hoảng sợ của mọi người, động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt chợt biến đổi, lập tức từ nữ vương tràn đầy khí phách biến thành thanh thuần vô tội, trông thấy roi trong tay, lập tức giống như là hoảng sợ vội vàng ném nó xuống, nhìn thấy đám người lòng đầy căm phẫn dưới đài, càng là trực tiếp lộ ra thần sắc hoảng sợ, một bộ dáng muốn trốn lại không biết trốn đi đâu, vừa nhìn thấy Cố Minh Lãng đối diện, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng trốn ra đằng sau hắn ta.
"Anh. . . Anh mau dẫn tôi ra ngoài. . . Bọn họ đều không phải người tốt, bọn họ sờ soạn tôi, còn muốn lột quần áo của tôi, tôi không muốn ở chỗ này. . . Tôi muốn đi ra ngoài! Tôi muốn về nhà! Chúng ta đã ly hôn, tôi với anh đã không còn quan hệ, tôi muốn về nhà. . . Cố Minh Lãng!" Nói xong, Dung Tự gấp đến độ nước mắt lập tức liền rớt xuống.
Cố Minh Lãng quay đầu nhíu mày nhìn cô, người phía dưới cũng bị nữ nhân này bỗng nhiên liền từ phong cách cọp cái biến thành tiểu bạch thỏ làm cho sửng sốt, đều há hốc mồm nhìn Dung Tự.
Wtf, nữ anh
hùng, nhân vật giả thuyết của cô sập rồi sao, bộ dáng võ lâm cao thủ mới nảy đâu, cái dáng vẻ cầu ôm một cái, cầu mang đi, muốn an ủi như bây giờ rốt cuộc là sao đây hả? Khi dễ đám người bọn họ không có bệnh tâm thần sao?
Nhưng mà chứng kiến thân thủ lưu loát vừa nãy của Dung Tự, cho nên hiện tại cũng không có ai định thừa dịp bộ dáng tiểu bạch thỏ của cô mà xông lên đánh cô một trận để phát tiết, rốt cuộc dáng vẻ không để ý đến sống chết của người khác vừa rồi thật sự là uy hϊế͙p͙ quá lớn.
"Dung Tự?"
Cố Minh Lãng nhìn một biểu hiện như vậy của Dung Tự, làm như nghĩ tới cái gì, giãn lông mày ra, gọi cô một tiếng.
"Là anh dẫn tôi vào, anh nhất định phải mang tôi ra ngoài, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa, nơi này không có người tốt, bọn họ đều không phải người tốt......" Dung Tự đỏ mắt nói, giống như không nhớ rõ những gì mình vừa làm.
"Bà xã?"
"Ai là bà xã của anh? Anh không nên nói lung tung........"
"Vậy em gọi anh một tiếng ông xã anh liền mang em ra ngoài, thế nào?" Cố Minh Lãng trực tiếp liền thu liễm lại ánh mắt quỷ mị mê hoặc lòng người kia, trêu đùa.
"Anh...... Sao anh lại như vậy? Chúng ta đã ly hôn!"
"Cái đó không tính. . ."
"Sao lại không tính cơ chứ?"
"Nhưng mà anh vẫn còn yêu em a, bà xã!"
"Anh không cần gọi. . ."
"Được, bà xã!"
Người phía dưới nhìn thấy hai người vừa rồi suýt chút nữa đánh nhau bây giờ bỗng nhiên liền chuyển thành phim thần tượng tản ra mùi chua tình yêu, đều mặt ngơ ngác nhìn bọn họ, vừa nãy bọn họ còn lo lắng hãi hùng, lòng đầy căm phẫn, bỗng nhiên lại có loại cảm giác bị đút thức ăn cho chó, hơn nữa còn bị người cưỡng ép nhét cẩu lương, nếu như nữ nhân này là vợ của Cố thiếu, chỉ sợ bọn họ cũng không thể gây phiền toái gì cho cô ta, nhìn bộ dạng đầy sủng nịnh của Cố thiếu, bồi thường cho nơi này chỉ sợ anh ta cũng sẽ giúp cô ta giải quyết.
Bọn họ vô duyên vô cớ bị người đùa bỡn một trận, nữ đánh không lại, nam không thể trêu vào, ha ha ha.
Giải tán, giải tán, giải tán......
Ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy đi thôi!
Thật sự khi dễ bọn họ cũng không phải bệnh tâm thần a, ha hả ha hả......
Dung Tự nhìn một đám người phía dưới tự nhiên tản ra, vẫn cứ nắm chặt cánh tay của Cố Minh Lãng như cũ, tựa như sợ đối phương lại bỏ mặc cô, thì cô lại rơi vào hoàn cảnh giống như trước đó.
"Chuyện mới vừa xảy ra em không nhớ rõ sao? Bà xã?"
"Vừa mới xảy ra cái gì? Còn có, anh đừng gọi tôi là bà xã. . ."
"Ha ha ha ha ha. . ."
Vừa nghe Dung Tự uốn nắn hắn như vậy, Cố Minh Lãng bỗng nhiên thần kinh bộc phát mà cười ha ha lên.
"Nào, bà xã, anh mang em về nhà, đi thôi!"
"Nhất định phải dẫn tôi về nhà đó!"
"Đương nhiên!"
Sau đó, Dung Tự nhìn biệt thự khí phái trước mặt, trực tiếp liền cắn răng nhìn về phía Cố Minh Lãng bên cạnh.
"Anh cố ý!"
"Em là vợ của anh, cho nên nhà anh chính là nhà em, nào, cùng nhau đi vào gặp mẹ và ông ngoại của anh, hôm nay là lễ hội đèn lồng, trong nhà chắc chắn tới không ít người, đi thôi!"
"Tôi không đi vào. . ."
Dung Tự toàn thân đều đang cự tuyệt.
Nhưng vẫn là bị Cố Minh Lãng kéo lấy, một chút đẩy ra cửa lớn trước mặt.......
Trong phòng cả trai lẫn gái ngồi một đống lớn, có già có trẻ, thậm chí ngay cả ba người Phó Ngôn Khải, Lâm Lan San, Lâm Thụy Đông cũng cùng nhau ngồi ở bên trong.
"Ông ngoại."
Dung Tự giật mình thất thần nghe thấy Cố Minh Lãng ôn hòa kêu như vậy.
Quay đầu nhìn hắn ta, lại phát hiện hắn ta đã biến thành bộ dáng quân tử nho nhã lễ độ, ôn nhuận như ngọc, nụ cười ôn hòa hữu lễ trước kia.
Quả thực thay đổi không có khe hở!
Trâu bò như vậy, sao anh không lên trời luôn đi?
---------------------------
Xuyên qua nhiều lớp người, Dung Tự chuẩn xác bắt gặp Cố Minh Lãng đang ngồi bên cạnh quầy bar lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, hai mắt hơi có chút híp lại.
Nhưng đám người bên cạnh chính mình vừa nãy còn yên tĩnh nháy mắt liền sôi trào lên, nhìn thoáng qua nam nhân sau khi bị Dung Tự đá bay ra ngoài đã hôn mê, lập tức hướng về phía Dung Tự kêu la lên.
"Mới tới à? Đã lên mâm tròn rồi còn giả vờ trinh tiết liệt nữ gì nữa, cũng không phải không cho cô tiền!"
"Đúng đấy, nữ nhân này sao lại như vậy a? Tất cả mọi người đang chơi rất vui vẻ, sao cô có thể đột nhiện động thủ chứ?"
"Là muốn ăn đòn đúng không? Bảo vệ đâu? Nhanh vào đây đánh nữ nhân này một trận rồi quăng ra ngoài cho tiểu gia đi...."
........
Nghe đám người này mồm năm miệng mười thảo luận, Dung Tự tranh thủ hỏi thăm hệ thống ở trong đầu mình mới biết cái hội sở này tên là X, người tới nơi này cơ bản không giàu cũng quý, nếu không chính là giá trị nhan sắc cực cao, người bình thường rất khó vào cửa, cho dù có thể đi vào cũng phải có thẻ hội viên màu vàng trở lên, còn tấm thẻ màu tím của Cố Minh làm sao có? Dung Tự cũng không rõ ràng lắm, dù sao nơi này chỉ có ba loại thẻ là trắng, vàng, đen phân chia theo đẳng cấp hội viên từ thấp đến cao, ai biết được cái thẻ màu tím kia Cố Minh Lãng có được thế nào chứ.
Mà hội sở này chủ yếu cung cấp cho đám thiếu gia, tiểu thư, con nhà giàu có tiền mà không có chỗ tiêu tìm thú vui, hơn nữa nghe nói còn không phải chỉ là một thú vui nhỏ, tụ tập ɖâʍ loạn thậm chí là cắn thuốc vốn là chuyện hằng ngày, nghiêm trọng hơn là tự mình làm hại mình thậm chí tổ chức băng đảng cướp bóc, nơi này cũng sẽ cung cấp súng ống và vũ khí cho bạn, phí hằng năm hiện giờ của hội sở này đã cao tới mức độ xa không với tới, nhưng vẫn còn rất nhiều người có tiền không có chỗ tiêu đối với nơi này chạy theo như vịt.
Không có gì khác, đơn giản vì ý nghĩa chính của hội sở này đó là phóng thích bản tính vốn có của bản thân, tùy tâm sở ɖu͙ƈ(*), chỉ cần có thể tìm được niềm vui chân chính của mình, bọn họ có thể làm mọi thứ cho bạn, hơn nữa trò chơi nhập vai này sẽ làm cho bạn chân chân chính chính cảm nhận được vui sướиɠ thật sự trong cuộc sống, có thể được coi là một loại giải phóng bản tính vốn có tốt nhất mà không bị pháp luật và đạo đức ràng buộc.
(*) Tùy tâm sở ɖu͙ƈ: theo ý mình mà làm.
Hầu như mỗi người đi vào nơi này đều là đang đi bộ trêи vách núi cheo leo, hơi không cẩn thận liền sẽ ngã thẳng xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể sống lại được.
Phải biết rằng sở dĩ người gọi là người, mà không phải súc vật, đó là vì có một ràng buộc không thể vượt qua.
Người không có ràng buộc vẫn có thể gọi là người, đó là vì những thứ trước mặt chẳng qua cũng chỉ là một đống xác người mà thôi.
Nghe nói đến bây giờ ông chủ đứng đằng sau hội sở X vẫn chưa trồi lên mặt nước, nhưng thành viên gia nhập đã đạt đến 223 người, bọn họ đều là hội viên, nhưng có một số bị mang vào, căn bản chính là đi theo giúp người vui vẻ, nghe nói dưới sự dẫn dắt của ông chủ hội sở X không chỉ di chuyển xung quanh những đứa trẻ giàu có, mà thậm chí còn bắt đầu thâm nhập vào những người thành công và giới giải trí, nhìn xem nữ nhân đang cười quyến rũ nằm trong lòng ngực một người nam nhân hôn cằm hắn ta chẳng phải chính là diễn viên điện ảnh trẻ mới xuất đầu gần đây còn có thể là ai.
Chuyện khác Dung Tự không rõ ràng lắm, nhưng có thể tin chắc rằng hội sở X này tuyệt đối không thoát khỏi quan hệ với Cố Minh Lãng, bởi vì một cái hội sở to như vậy cũng không phải một ngày liền có thể hình thành quy mô lớn như thế, bây giờ Cố Minh Lãng cùng lắm chỉ mới hơn hai mươi tuổi, rốt cuộc hắn ta đã gia nhập từ khi nào mới có thể ngựa quen đường cũ thế này, hoặc có lẽ cô nên hỏi hắn ta một chút rốt cuộc thứ gì đã làm ra một người mất hết lý trí như vậy, nhưng lúc này Dung Tự không rãnh đi hỏi thăm hệ thống được, chỉ vì trước mặt đã có một đám cả trai lẫn gái lòng đầy căm phẫn hoàn toàn đem cô vây quanh ở trung tâm.
Nhìn thấy Dung Tự luôn từ trêи cao nhìn xuống bọn họ, đám người này đã sớm không chịu nổi nữa rồi, chuẩn bị trước tiên ấn cô ta ngã xuống rồi lại tra tấn một phen, dù sao cũng chỉ là một người mới thôi, mà nhãn hiệu quần áo nữ nhân này đang mặc trêи người bọn họ cũng chưa từng thấy qua, mười phần thì có chín phần là bị người khác mang vào, mà bây giờ lại không có ai vì cô ta ra mặt, vậy đã nói rõ người mang cô ta vào đơn giản cũng không coi trọng cô ta, như vậy bọn họ sẽ cẩn thận mà dạy cho nữ nhân không biết trời cao đất rộng này biết thế nào là quy củ, không có kẻ chống lưng tiến vào hội sở X còn kiêu ngạo như vậy, là đầu óc có hố phải không?
Dung Tự nhìn một đám người vươn tay về phía mình, thậm chí còn có một nữ nhân xinh đẹp vụng trộm lấy roi ra giơ tay quăng về phía mặt cô, nếu cây roi màu đen kia thật sự đánh trúng, cái mặt này của cô chỉ sợ không mười ngày nửa tháng cũng lành không được, mà sơ ý một chút rất dễ dàng để lại sẹo.
Dung Tự ánh mắt hung ác, thời điểm đuôi roi quất đến chỗ cô, ngay lập tức giơ tay kéo lấy, đồng thời dùng sức kéo nữ nhân kia từ vị trí bên ngoài vào trong cùng, lấy chân phải dẫm lên cái ʍôиɠ ưỡn lên của cô ta, chân trái thì đạp lên trêи vai của cô ta, một chút liền thoát khỏi khu vực trung tâm bị đám người vây hãm, mà nữ nhân kia nếu không có gì bất ngờ xảy ra lập tức sẽ bị những đôi tay đôi chân kia đạp trúng hoặc đấm lên từng bộ phận trêи người, không những bị người đánh đến mức chảy máu mũi mà bộ ngực cũng bị người ta đấm lõm vào một phần nhỏ, vừa thấy rõ ràng là đã trải qua nâng ngực, chỉ nghe thấy nữ nhân kia kêu thảm thiết một tiếng, Dung Tự cũng không cứu được cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên, hai chân đồng thời móc vào một cái ống thép ở bên cạnh, roi màu đen vung xuống, chỉ nghe thấy vài tiếng "chát chát chát", gần như trêи má trái tất cả những người xông lên đều bị Dung Tự thưởng một roi.
"Ui da!"
"A!"
"Mặt của tôi! Mặt của tôi!"
"Tao giết mày!"
Trong nháy mắt, kêu cái gì cũng có, Dung Tự một chân đạp vào ống thép, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống cái bàn đặt tháp champagne ở bên cạnh, từ đầu đến cuối ánh mắt đều không rời khỏi Cố Minh Lãng.
Đám lâu la bị Dung Tự quất vào mặt liền gào thét lao đến chỗ cô, tháp champagne thành công đổ xuống, rượu gần như chảy đầy đất, có mấy người trực tiếp liền bị rượu từ tháp Champagne xối đầy đầu đầy cổ, cả mắt cũng không mở ra được, nhưng Dung Tự lại lông tóc không tổn thương đi đến một chỗ biểu diễn trợ hứng khác, sợ tới mức cả trai lẫn gái nơi đó tất cả đều hét lên.
Toàn bộ hội sở nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cũng bị phân chia thành mấy cái khu vực, cũng không biết là Dung Tự cố ý hay vô tình mà trông giống như là đang dắt chó đi dạo, mang theo đằng sau một đám người đã tức đỏ mắt xông vào hết khu vực này đến khu vực khác, vốn dĩ chỉ oanh động trong phạm vi nhỏ sau khi người đàn ông bị Dung Tự đá bay, bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ hội sở đều náo nhiệt lên, không ngừng có người bị ngộ thương, có người bị ném xuống, càng có nhiều người hơn đi theo, cuối cùng gần một trăm hai trăm người trong cả hội sở đều bị Dung Tự chọc giận, mâm đĩa thậm chí là cái ghế cũng bắt đầu bay lên hết.
Mắt thấy náo loạn càng lúc càng dữ dội hơn, đầu kia, người quản lý biết được cô gái gần như trêu đùa tất cả mọi người này lại là người do Cố thiếu mang vào, hơn nữa số người bị thương lại đang nhanh chóng tăng vọt, chờ thật sự xảy ra chuyện gì bọn họ muốn che giấu cũng không được, cho nên liền vọt tới bên người Cố Minh Lãng, cúi đầu hỏi hắn ta, "Cố thiếu, chuyện này...... Chuyện này..... Chuyện này phải giải quyết thế nào mới tốt đây? Cứ tiếp tục náo loạn như vậy chỉ sợ rằng sẽ gây ra phiền phức không nhỏ....."
Nghe vậy, Cố Minh Lãng nhìn Dung Tự lúc này đã đứng ở trêи cây cột của võ đài, bỗng nhiên có chút không khống chế được mà cười một cái.
Nụ cười này trực tiếp làm người quản lý vừa chạy xuyên qua một mảnh hỗn độn kia sửng sốt, nhưng cũng chỉ có thể nở nụ cười khổ theo.
"Dùng cái kia đi, âm thanh đủ lớn, gọi Kiệt Sâm cùng Á Tư lại đây, nói với bọn họ có trò vui!"
"Cái gì? À, à, được!"
Mà bên này, nhìn thấy nam nhân mặc tây trang đen vừa nghe xong Cố Minh Lãng phân phó ngay lập tức biểu tình trấn định, liền đi xuống, lông mày Dung Tự cũng nhướng lên một cái, nhìn người đàn ông lộ nữa phần trêи trước mặt đã vươn tay định chộp mắt cá chân của cô, ngay cả đôi mắt cũng chưa chớp một cái.
Ngay tại thời điểm đối phương mang theo biểu tình vui mừng không thôi vì sắp bắt được mắt cá chân của cô, giống như Dung Tự đã dự đoán, bỗng nhiên một trận âm thanh vang lên rung trời từ trêи đỉnh đầu của mọi người truyền đến, ngay cả cây cột dưới chân Dung Tự cũng rung chuyển hai lần theo, sau đó cô kinh ngạc thấy tất cả mọi người trước mặt vừa nghe được âm thanh kia vang lên, cho dù mặt có khó chịu, cũng đều lui xuống như thủy triều, bởi vậy toàn bộ hội sở liền an tĩnh lại, những người bị té ngã hay ngất xỉu trêи đường cũng được người đỡ lên, nên cứu chữa thì cứu chữa, không cần cứu chữa cũng ở ngay tại chỗ lộ ra một bộ biểu tình cười như không cười nhìn Dung Tự.
Bởi vì mọi người đều lui xuống, lúc này Dung Tự vững vàng đứng ở đỉnh cây cột có vẻ đặc biệt nổi bật, sau đó cô liền nghe thấy --
"Vị tiểu thư này, tất cả mọi người đều là tới chơi, cô làm bừa làm bậy như vậy có phải có chút không tốt lắm không? Cô nhìn xem chỗ này của tôi, hiện tại đã loạn thành như vậy, thậm chí có vài người khách hàng đã bị thương, cô xem có phải hay không......"
Nam nhân đứng ra là người đã nói chuyện bên tai với Cố Minh Lãng trước đó, ăn mặc giống như người chia bài vậy.
Nghe hắn ta nói như vậy, Dung Tự từ trêи cây cột nhẹ nhàng nhảy xuống, sau đó nhíu mày: "Nhưng tôi bị người khác cưỡng chế mang vào, cũng không phải là tự nguyện, vừa đi vào đám người này đã sờ loạn lên người tôi, tôi cũng đã nhịn, sau đó còn bị người khác không cẩn thận đẩy lên trêи mâm tròn, một đám người nhào lên muốn lột quần áo của tôi, ý đồ cưỡng hϊế͙p͙, cái này anh bảo tôi phải nhịn thế nào đây hả?" Dung Tự cười lạnh, sau đó lại nói tiếp: "Cho nên tôi chỉ đang tự vệ thôi mà đúng không? Sau đó cũng không hiểu nổi đám người này bị làm sao nữa? Bỗng nhiên liền xông lên đuổi theo tôi, đuổi theo thì đương nhiên tôi phải bỏ chạy rồi, không có đạo lý để cho bọn họ đè xuống đất đánh đúng không? Tôi không cảm thấy tôi có vấn đề gì, nhưng mà nếu anh cảm thấy tôi làm bậy ở chỗ của anh, thế thì để tôi đi là được, sau đó các anh cứ tiếp tục, cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy......"
"Không được!"
"Đúng vậy, không được, nghĩ cũng thật hay....."
Dung Tự vẫn chưa nói xong, một đám người đã lập tức đứng dậy làm đủ loại phản đối, người "chia bài" kia cũng vẻ mặt khó xử: "Tiểu thư cô nhìn xem, toàn bộ hội sở của chúng tôi cũng đã bị cô biến thành cái dạng này, cô nói đi là đi có chút không thích hợp cho lắm thì phải? Làm sao cũng phải bồi thường cho chúng tôi một chút tổn thất....."
"Tổn thất? Tôi không có tiền......"
"Không có tiền cô còn vào X, có lầm không hả?"
"Đồ nhà quê từ đâu tới vậy, xong hết mịa rồi nói không có tiền!"
"Không có tiền trả, muốn quỵt nợ không có cửa đâu........"
Một đám người nhanh chóng kϊƈɦ động lên, sau khi những người này dần dần yên tĩnh trở lại, người "chia bài" kia rốt cục mới nói: "Không có tiền thì nơi này của chúng tôi cũng có cách chơi không có tiền, tiểu thư, tôi thấy công phu của cô không tệ, hẳn là đã học qua, hiện giờ cô đang đứng ở trêи võ đài, không bằng đấu hai trận với các nhân viên an ninh của hội sở chúng tôi trợ hứng cho mọi người, tất cả mọi người vui vẻ, việc bồi thường của cô cũng sẽ được hoàn toàn xóa bỏ, thế nào?"
"Trợ hứng?"
"Đúng!" Người chia bài mỉm cười gật gật đầu, trùng hợp đúng lúc này, hai người đàn ông da đen cường tráng chậm rãi đi về phía võ đài trêи con đường được đám đông tự động tách ra, sau đó đều khoanh tay ngạo mạn đứng ở hai bên của người chia bài: "Kiệt Sâm và Á Tư đã làm bảo an bốn năm ở hội sở chúng tôi rồi, cô chỉ cần có thể đồng thời đánh bại hai người bọn họ, bồi thường gì đó tôi nghĩ các vị đang ngồi đều sẽ không để ý, phải không?"
"Phải! Hì hì hì...."
Một đám người không phải chưa chứng kiến qua bộ dáng đánh đối thủ đến máu thịt be bét của hai người này trước kia, huống hồ hiện tại nữ nhân này còn muốn đồng thời đánh hai người bọn họ, bọn họ gần như đã có thể dự đoán được cô sẽ bị đánh đến mức bộ dáng hoàn toàn thay đổi, một số người vừa mới bị Dung Tự quất vào mặt lúc này đều cảm thấy vết thương trêи mặt cũng không đau lắm, gấp không chờ nổi mà muốn nhìn xem kế tiếp cô bị hành hạ đến chết.
Thấy thế, Dung Tự nhìn hai người da đen kia, lại nhìn Cố Minh Lãng một thân một mình ngồi ở chỗ xa nhất nghiêm túc uống rượu một cái, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: "Mặc kệ tử vong hay thương tích sao?"
"Đương nhiên rồi! Bằng không cũng không thể gọi là trợ hứng ngài nói đúng không?"
Nụ cười trêи mặt người chia bài tiêu chuẩn mà giả dối.
Sau đó căn bản cũng không cho Dung Tự có cơ hội từ chối, vung tay lên, hai người da đen tựa như là hai toà tháp đen đứng ở bên cạnh hắn ta lập tức mở mắt ra, ánh mắt sáng quắc mà nhìn về phía thân hình nhỏ xinh của Dung Tự trêи đài, sau đó cười lạnh, làm cái thủ thế xoay ngón tay cái xuống phía dưới chế nhạo cô, một trái một phải đi lên võ đài.
Trong lúc bọn họ đi lên đài, Dung Tự đứng ngay tại chỗ không nhúc nhích: "Roi của tôi có thể dùng làm vũ khí được không?"
Roi đó vốn dĩ dùng trong tình thú, cho nên người chia bài cũng không hề có ý định từ chối, cho nên mỉm cười gật đầu, nhìn hai toà tháp đen lên võ đài, lúc này mới tiếp tục nói bổ sung thêm: "Phạm vi chiến đấu cố định trong võ đài này, tiểu thư, nếu cô rơi xuống dưới đài liền xem như tự động nhận thua nga, mà cô lại không có tiền bồi thường tổn thất cho chúng tôi, cho nên sau đó xử lý thế nào là do hội sở chúng tôi quyết định, chúc cô may mắn!"
Câu chúc may mắn vừa dứt, Dung Tự lập tức cảm giác bên tai truyền đến một cơn gió mạnh, dưới đài cũng sớm đã vang lên những tiếng hoan hô, đều chờ mong được nhìn thấy Dung Tự bị "hắc quyền" kia đấm thành mảnh vụn mới tốt.
Thấy thế, Dung Tự lại nhìn Cố Minh Lãng trước sau đều không ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, sau đó mắt lạnh, nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay của người da đen đang vung nắm đấm về phía cô, dùng hết sức liền đánh vào trong hốc mắt một người da đen khác, một tiếng kêu thảm thiết không kịp phòng ngừa lập tức vang lên, cô buông lỏng tay mình ra khỏi cổ tay tên đó, lại dùng một chân đá vào huyệt đạo bắp chân của tên đã bị cô đánh cho bầm mắt, chân hắn ta nháy mắt liền không chịu khống chế mà nâng lên, vừa lúc trúng vào vị trí ba tấc dưới rốn của tên vừa vung nắm đấm về phía cô, sau đó roi dài vung lên, chỉ nghe phịch một tiếng, hai cái đầu đen nhánh đụng vào nhau.
Cùng lúc đó, chờ mong cùng hưng phấn trêи mặt của đám ngưới dưới đài còn chưa hoàn toàn rút đi đã trợn mắt há hốc mồm nhìn Kiệt Sâm cùng A Tư vốn là hai người chiến đấu lợi hại nhất trong hội sở giống như là hai con rối gỗ lớn màu đen bị người giật dây, bị nữ nhân nhỏ nhắn xinh xắn trêи đài thao túng trong lòng bàn tay, dưới sự điều khiển của cô, hai người đó lúc này đã sớm không màn gì cả mà đánh nhau, một quyền rồi lại một cước ngay cả đám người phía dưới nhìn cũng có chút đau, trêи đài càng là tiếng kêu thảm thiết liên miên không dứt, khi vừa mới đi lên có bao nhiêu uy phong, hiện tại liền kêu có bấy nhiêu thảm thiết.
Máu tươi cùng răng đều bay, sự thờ ơ cùng tiếng kêu thảm thiết song song tồn tại, cũng vào lúc này, mọi người nhìn mặt nữ nhân trước sau không thay đổi ở trêи đài mới rốt cuộc cảm giác có chút lạnh sống lưng, mới nãy có khả năng cô đã thật sự nhẹ tay với đám người bọn họ.
Mà lúc này, trong đầu Dung Tự vẫn đang nghĩ đến thế giới trước, Mục Ấp Trần truyền thụ cho cô mượn lực đánh lực, ngay giây đầu tiên nhìn thấy hai tên da đen to con này cô đã quyết định làm như vậy rồi.
Mục Ấp Trần, cái tên thật xa xôi......
Dung Tự bỗng nhiên liền có chút không chịu khống chế mà cong cong khóe miệng.
Cố Minh Lãng ngồi ở quầy bar cách đó không xa bên tai lắng nghe tiếng lo lắng không ngừng của người chia bài, vừa ngẩng đầu liền thấy nụ cười này của Dung Tự.
Giống như giận lại không phải giận, giống như vui lại không phải vui, lại cực kỳ hấp dẫn khiến cho người ta muốn đi tìm kiếm.
Nữ nhân này có bí mật!
Nhưng mà, một y tá nhỏ có được thân thủ tốt như vậy lại xuất thân từ gia đình bình thường, không có bí mật mới là kì lạ.
Cố Minh Lãng không để ý tiếng lải nhải không ngừng bên cạnh, một hơi uống sạch rượu đỏ trong ly, rồi ném cái ly vào trong tay người chia bài, cười đi về phía võ đài.
Bên này, Dung Tự đang dùng roi lôi kéo cổ của một người nam nhân trong đó, thời điểm đánh lên mặt của một người khác, chỉ nghe rắc một tiếng, răng lập tức liền bay ra ngoài, Dung Tự nghiêng đầu, nó liền bay thẳng về phía bức tường đằng sau bọn họ, cũng không biết bắn đi nơi nào, nghe nói muốn răng mọc lại thì phải mang răng gãy cất dưới giường mới có thể mọc trở lại, hiện tại cũng không biết ném đến chỗ nào nữa, chỉ sợ là không mọc nổi rồi!
Cô động não suy nghĩ, một giây sau cổ tay của mình ngay lập tức giống như là bị một cái còng sắt giữ chặt lại, Dung Tự quay đầu, Cố Minh Lãng đang đứng ở sau lưng cô, gương mặt lạnh lùng giống cô, sau đó nâng chân lên đạp hai người da đen trêи đài đã bị Dung Tự tra tấn đến nỗi cũng chỉ còn sót lại hai hơi thở xuống.
Trong khoảnh khắc hắn ta đạp người, Dung Tự lập tức liền rút roi về, một roi hung hăng đánh về phía trêи mặt Cố Minh Lãng.
Cứ việc đối phương đã né tránh, nhưng vẫn không cẩn thận bị đuôi roi đánh tới một phần nhỏ, sườn mặt tinh xảo nháy mắt liền hiện lên một vệt đỏ.
"Ah. . ."
Tóc mái trước đó được đối phương chảy ngược lên trêи trong nháy mắt cũng đã rớt xuống, vài sợi tóc vừa vặn có thể ngăn cản ánh mắt của hắn ta, ánh mắt của hắn ta sâu xa nhìn về phía Dung Tự, ánh mắt rung động lòng người.
Người phía dưới tức thời cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi, vừa rồi hai tên da đen đần độn kia bị đánh thành như thế bọn họ từ đầu đến cuối đều thờ ơ, bây giờ Cố Minh Lãng chỉ là không cẩn thận bị đánh trúng một phần nhỏ thôi mà đám người này liền cảm thấy lo lắng sốt ruột như thể con trai bảo bối nhà mình bị đánh vậy, có thể thấy được địa vị của Cố Minh Lãng trong suy nghĩ của đám người này vẫn là rất cao.
"Cố thiếu! Mau xuống dưới, nữ nhân này chính là người dã man không văn hóa, anh mau xuống đây, đừng để trúng độc thủ của cô ta!"
"Đúng vậy, đúng vậy......"
Phía dưới đã có người kêu la lên.
Dung Tự nhướng mày, đánh không lại liền bôi nhọ cô là người dã man, hừ!
Ngay sau đó cô liền nhìn thấy Cố Minh Lãng trước mặt duỗi ra đầu lưỡi đỏ tươi ɭϊếʍ khóe miệng bị đỏ của hắn ta, không biết vì sao động tác rất bình thường, nhưng Cố Minh Lãng làm lại có chút yêu diễm quỷ mị.
Nam nhân này. . .
Nhưng mà tóc mái của đối phương rũ xuống cùng tóc mái chải lên giống như là hai người có khí chất hoàn toàn khác nhau, Dung Tự nhìn hắn ta không có động tác, người phía dưới lại kêu gào càng thêm hung tàn, nhưng xét thấy mạnh bạo trước đó của Dung Tự lại không có ai định xông lên như vừa rồi.
Cô nhếch lên khóe miệng, biểu tình tà hoặc, vốn đang định một roi vung về phía Cố Minh Lãng, trong tiếng kêu la hoảng sợ của mọi người, động tác đột nhiên dừng lại, ánh mắt chợt biến đổi, lập tức từ nữ vương tràn đầy khí phách biến thành thanh thuần vô tội, trông thấy roi trong tay, lập tức giống như là hoảng sợ vội vàng ném nó xuống, nhìn thấy đám người lòng đầy căm phẫn dưới đài, càng là trực tiếp lộ ra thần sắc hoảng sợ, một bộ dáng muốn trốn lại không biết trốn đi đâu, vừa nhìn thấy Cố Minh Lãng đối diện, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng trốn ra đằng sau hắn ta.
"Anh. . . Anh mau dẫn tôi ra ngoài. . . Bọn họ đều không phải người tốt, bọn họ sờ soạn tôi, còn muốn lột quần áo của tôi, tôi không muốn ở chỗ này. . . Tôi muốn đi ra ngoài! Tôi muốn về nhà! Chúng ta đã ly hôn, tôi với anh đã không còn quan hệ, tôi muốn về nhà. . . Cố Minh Lãng!" Nói xong, Dung Tự gấp đến độ nước mắt lập tức liền rớt xuống.
Cố Minh Lãng quay đầu nhíu mày nhìn cô, người phía dưới cũng bị nữ nhân này bỗng nhiên liền từ phong cách cọp cái biến thành tiểu bạch thỏ làm cho sửng sốt, đều há hốc mồm nhìn Dung Tự.
Wtf, nữ anh
hùng, nhân vật giả thuyết của cô sập rồi sao, bộ dáng võ lâm cao thủ mới nảy đâu, cái dáng vẻ cầu ôm một cái, cầu mang đi, muốn an ủi như bây giờ rốt cuộc là sao đây hả? Khi dễ đám người bọn họ không có bệnh tâm thần sao?
Nhưng mà chứng kiến thân thủ lưu loát vừa nãy của Dung Tự, cho nên hiện tại cũng không có ai định thừa dịp bộ dáng tiểu bạch thỏ của cô mà xông lên đánh cô một trận để phát tiết, rốt cuộc dáng vẻ không để ý đến sống chết của người khác vừa rồi thật sự là uy hϊế͙p͙ quá lớn.
"Dung Tự?"
Cố Minh Lãng nhìn một biểu hiện như vậy của Dung Tự, làm như nghĩ tới cái gì, giãn lông mày ra, gọi cô một tiếng.
"Là anh dẫn tôi vào, anh nhất định phải mang tôi ra ngoài, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa, nơi này không có người tốt, bọn họ đều không phải người tốt......" Dung Tự đỏ mắt nói, giống như không nhớ rõ những gì mình vừa làm.
"Bà xã?"
"Ai là bà xã của anh? Anh không nên nói lung tung........"
"Vậy em gọi anh một tiếng ông xã anh liền mang em ra ngoài, thế nào?" Cố Minh Lãng trực tiếp liền thu liễm lại ánh mắt quỷ mị mê hoặc lòng người kia, trêu đùa.
"Anh...... Sao anh lại như vậy? Chúng ta đã ly hôn!"
"Cái đó không tính. . ."
"Sao lại không tính cơ chứ?"
"Nhưng mà anh vẫn còn yêu em a, bà xã!"
"Anh không cần gọi. . ."
"Được, bà xã!"
Người phía dưới nhìn thấy hai người vừa rồi suýt chút nữa đánh nhau bây giờ bỗng nhiên liền chuyển thành phim thần tượng tản ra mùi chua tình yêu, đều mặt ngơ ngác nhìn bọn họ, vừa nãy bọn họ còn lo lắng hãi hùng, lòng đầy căm phẫn, bỗng nhiên lại có loại cảm giác bị đút thức ăn cho chó, hơn nữa còn bị người cưỡng ép nhét cẩu lương, nếu như nữ nhân này là vợ của Cố thiếu, chỉ sợ bọn họ cũng không thể gây phiền toái gì cho cô ta, nhìn bộ dạng đầy sủng nịnh của Cố thiếu, bồi thường cho nơi này chỉ sợ anh ta cũng sẽ giúp cô ta giải quyết.
Bọn họ vô duyên vô cớ bị người đùa bỡn một trận, nữ đánh không lại, nam không thể trêu vào, ha ha ha.
Giải tán, giải tán, giải tán......
Ai về nhà nấy, ai tìm mẹ người ấy đi thôi!
Thật sự khi dễ bọn họ cũng không phải bệnh tâm thần a, ha hả ha hả......
Dung Tự nhìn một đám người phía dưới tự nhiên tản ra, vẫn cứ nắm chặt cánh tay của Cố Minh Lãng như cũ, tựa như sợ đối phương lại bỏ mặc cô, thì cô lại rơi vào hoàn cảnh giống như trước đó.
"Chuyện mới vừa xảy ra em không nhớ rõ sao? Bà xã?"
"Vừa mới xảy ra cái gì? Còn có, anh đừng gọi tôi là bà xã. . ."
"Ha ha ha ha ha. . ."
Vừa nghe Dung Tự uốn nắn hắn như vậy, Cố Minh Lãng bỗng nhiên thần kinh bộc phát mà cười ha ha lên.
"Nào, bà xã, anh mang em về nhà, đi thôi!"
"Nhất định phải dẫn tôi về nhà đó!"
"Đương nhiên!"
Sau đó, Dung Tự nhìn biệt thự khí phái trước mặt, trực tiếp liền cắn răng nhìn về phía Cố Minh Lãng bên cạnh.
"Anh cố ý!"
"Em là vợ của anh, cho nên nhà anh chính là nhà em, nào, cùng nhau đi vào gặp mẹ và ông ngoại của anh, hôm nay là lễ hội đèn lồng, trong nhà chắc chắn tới không ít người, đi thôi!"
"Tôi không đi vào. . ."
Dung Tự toàn thân đều đang cự tuyệt.
Nhưng vẫn là bị Cố Minh Lãng kéo lấy, một chút đẩy ra cửa lớn trước mặt.......
Trong phòng cả trai lẫn gái ngồi một đống lớn, có già có trẻ, thậm chí ngay cả ba người Phó Ngôn Khải, Lâm Lan San, Lâm Thụy Đông cũng cùng nhau ngồi ở bên trong.
"Ông ngoại."
Dung Tự giật mình thất thần nghe thấy Cố Minh Lãng ôn hòa kêu như vậy.
Quay đầu nhìn hắn ta, lại phát hiện hắn ta đã biến thành bộ dáng quân tử nho nhã lễ độ, ôn nhuận như ngọc, nụ cười ôn hòa hữu lễ trước kia.
Quả thực thay đổi không có khe hở!
Trâu bò như vậy, sao anh không lên trời luôn đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.