Chương 7: Trích dẫn tự tin
La Bặc Hoa Thỏ Tử
21/07/2022
(Tiêu đề gốc là '普信语录' - chỉ những câu nói cửa miệng của mấy người ảo tưởng sắc đẹp.
Nhiều người thực sự rất bình thường nhưng luôn cảm thấy mình hấp dẫn, tất cả các cô gái trên thế giới sẽ phát cuồng vì họ. Ví dụ như bên mình cũng có cái trend là đang làm gì đó thì bỗng thấy mình thật đẹp trai chẳng hạn.)
Khóe miệng Quý Phong Trường hơi run, nghiến răng hạ thấp giọng: "Nhắc một chút nữa cho tôi!"
Ôn Trĩ Sơ co rúm người nhìn gã một cái.
Quý Phong Trường nhíu mày, "Nhanh lên, cậu không muốn?"
Ôn Trĩ Sơ mím môi, "Cái này... là giá khác."
"......"
Vừa nãy gã có rống lên, nhưng không ngờ tới tên phiền phức này còn dễ thù dai.
Mắt thấy chủ nhiệm nhìn về phía bọn họ, Quý Phong Trường cắn răng, "Xong việc lại cho cậu thêm 200."
Ôn Trĩ Sơ vừa nghe, đôi mắt sáng ra không ít, "Được... được."
Theo sau nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Chăm... Chăm chỉ suốt ngày đêm."
Năm phút tiếp theo gần như là Quý Phong Trường đọc được vài đoạn, cậu lại nhắc một tý, rất nhanh đối phương đã đọc xong đứng sang bên cạnh.
Quý Phong Trường dịch ra ngoài, định thở phào, nhưng vừa quay đầu thì va phải ánh mắt chết chóc của thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm: "Trò bảo em ấy đọc dùm luôn đi."
Quý Phong Trường:......
Tiền mất tật mang.
Quý Phong Trường rời đi là đến lượt cậu, Ôn Trĩ Sơ không ngăn được cảm xúc đang dần khẩn trương, giơ tay định chỉnh lại độ cao của microphone cho phù hợp, nhưng nhận ra tay cậu run lên không kiểm soát được.
Mùa hè nóng nực, mất kiên nhẫn là điều khó tránh khỏi.
Cậu có hơi không điều chỉnh được độ cao của micro, tốn thời gian nhiều hơn chút, dưới sân cũng bắt đầu có tiếng xì xào.
"Có định nói không vậy, giữa hè bắt bọn mình đứng đây, phiền chết mất."
"Mắc gì trên đó vẫn còn chưa nói, bố sắp cảm nắng rồi đây này!"
"Ai ở trên sân khấu vậy, chả biết có xong được không nhỉ?"
"Ôn Trĩ Sơ lớp 11."
"Nó à, thế không sao đâu."
"Đúng là cậu ta thật, mày nói vậy thì tao cũng chuẩn bị tinh thần sẵn, thật ra tao còn rất chờ cậu nói gì cơ, ha ha ha ha."
Ôn Trĩ Sơ chỉnh xong, cúi đầu nhìn bản kiểm điểm trong tay, lòng bàn tay chảy mồ hôi vì hồi hộp, tờ giấy bị cậu nắm nên nhăn lại.
"Chào... chào mọi người, em là..." Có một độ rung không thể ngăn cản khi cậu mở miệng.
【 Hệ Thống: Cố lên thiếu niên, tự tin lên! 】
Cậu cũng muốn, nhưng vẫn rén nếu bình tĩnh tự tin đọc kiểm điểm.
Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, "Em... Em học lớp 11 khối... khối 11......"
"Ha ha ha ha ha cậu ta sao vậy, nói chuyện buồn cười thế."
"Nó nó nó nó sao lại nói lắp."
"Ha ha ha ha không thể nào."
"Cậu cậu cậu cậu có đọc được không đó."
Tiếng cười nhạo truyền đến từ phía dưới sân khấu, khuôn mặt nhỏ của Ôn Trĩ Sơ tái nhợt vì khẩn trương nay đỏ lên trong nháy mắt, môi cũng run trong lúc nhất thời.
Học sinh dưới sân khấu đều đang cười cậu.
Mồ hôi chảy xuống từ sườn mặt, thiếu niên cúi đầu, đôi mắt rung động bất an, nhìn lại nụ cười trên từng gương mặt, trên mặt đều treo nụ cười, nhưng lại không phải ý tốt.
Ngày thường nói chuyện trực tiếp với một người đã không dễ dàng, huống chi bây giờ đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Mặt Ôn Trĩ Sơ lúng túng, co người lại nhìn sân thể dục, xung quanh toàn là người, nhưng khi thu hồi tầm mắt lại sững sờ, tự nhiên bị thu hút vào một chỗ.
Thân hình người nọ cao lớn, đứng ở đầu lớp 1, dáng người thẳng tắp, như cây tùng ngạo nghễ thẳng đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Khuôn mặt anh tuấn vẫn chỉ có sự thờ ơ, không có ý giễu cợt cậu hay gì.
Mặc cho xung quanh đều là tiếng cười nói bàn tán, trên mặt Tần Gia Thụ cũng không có biểu cảm nào, giống như một người không thuộc về thế giới này, không nghe thấy người khác nói gì.
Hắn không cười cậu.
Không vì cậu ăn nói vụng về, rơi vào tình huống khó xử mà cười cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Trĩ Sơ quên đi sợ hãi, nhìn hắn nhiều hơn hai lần, ánh mắt hai người giao nhau, cậu vội cúi đầu, nhưng không bao lâu lại bắt đầu khẽ meo meo nhìn qua.
Rõ ràng trên mặt đối phương không có một chữ gì, nhưng khi Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn có thể đọc được nội dung bản kiểm điểm.
Cậu không đọc nổi kiểm điểm trước toàn trường, vậy coi như đang nói chuyện với một mình Tần Gia Thụ.
"Lớp 11... Ôn Trĩ Sơ lớp 11, em... Em vì lần trốn học này... mà cảm thấy cực kì... cực kì hối hận......"
Ánh mắt kia rất trắng trợn, Tần Gia Thụ ngước nhìn theo, chỉ thấy người Ôn Trĩ Sơ run nhẹ ngay tắp lự.
Tầm mắt của thiếu niên không đặt trên trang giấy trong tay cậu, mà nhìn hắn không chớp mắt, trên mặt là sự sợ hãi khó xử, đôi mắt hoảng loạn tựa như động vật nhỏ bị nhấc ra khỏi nơi trú ẩn.
Tần Gia Thụ híp mắt.
Hắn thấy rõ, đối phương sợ hắn, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi.
Khi sắp kết thúc, không biết là do thiếu niên cảm thấy bất an trong lòng đã nguôi, hay vui mừng vì sau khi đọc xong được bước xuống, mắt ngọc mày ngài trên khuôn mặt thanh tú thiếu niên đột nhiên nở nụ cười.
Độ cong khóe môi rất nhẹ, nhưng cặp mắt kia không giấu được vẻ vui mừng.
Tần Gia Thụ cau mày, nghiêng đầu dời mắt.
Sau khi vất vả đọc xong, Ôn Trĩ Sơ thở phào nhẹ nhõm, thời gian dài làm cậu thấy như sắp trôi qua một đời.
Sau đó cúi đầu nhanh chóng đi tới chỗ Quý Phong Trường.
Quý Phong Trường miệng gắt gao nhấp, cắn răng dường như đang chịu đựng gì đó, cơ mặt đều đang hơi co giật.
Ôn Trĩ Sơ nhìn cả kinh, "Cậu... cậu trúng gió hả?!"
"...... "Quý Phong Trường hít sâu một hơi, "Má nó chứ bởi vì cậu chứ ai."
Ôn Trĩ Sơ nghi hoặc ngẩng đầu, "Tôi?"
Quý Phong Trường học theo cách nói chuyện vừa rồi của đối phương, "Cậu cậu cậu đã nói chuyện thì nói lắp làm cái mẹ gì?!"
Ôn Trĩ Sơ mím môi, "Tôi... Khẩn trương mà."
Nói xong lại quay qua nhìn Tần Gia Thụ dưới sân, thấy đối phương không nhìn mình, tảng đá trong lòng lúc này mới biến mất.
Chờ học sinh nói xong các vấn đề, chủ nhiệm khối khối cầm microphone nói vài câu đơn giản, rồi cho giải tán hoạt động tự do.
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ chuẩn bị đi về lớp uống nước, thì đột nhiên gọi lại.
Chủ nhiệm khối vác phê mặt, "Quý Phong Trường, Ôn Trĩ Sơ hai trò lại đây một chút."
Ôn Trĩ Sơ:!
Nhưng cũng không thể làm bộ không nghe thấy, Ôn Trĩ Sơ đành phải cúi đầu đi sang.
Thầy chủ nhiệm ôm cánh tay nhìn hai người "Hai đứa nãy ở trên sân khấu là làm sao thế?"
Quý Phong Trường: "Em không biết chữ."
Ôn Trĩ Sơ: "Em... Em nói lắp."
"......"
Thầy chủ nhiệm hít sâu một hơi, "Quý Phong Trường, chữ không biết trò thì trò viết kiểm điểm kiểu gì?!"
Ánh mắt Quý Phong Trường chột dạ nhìn Ôn Trĩ Sơ một cái, "Viết bằng bút ạ."
"Được, Ôn Trĩ Sơ, sao trò biết nội dung kiểm điểm của bạn, có phải trò viết hộ bạn không. "
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, "Dạ...... "
Quý Phong Trường giật mình, tim nhảy tới cổ họng trong nháy mắt.
Ôn Trĩ Sơ nỗ lực nói: "Dạ, thị lực... tốt ạ."
Thầy chủ nhiệm: "Có thật là em không viết kiểm điểm không phải cho bạn ấy không."
Ôn Trĩ Sơ chột dạ lắc đầu, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Chủ nhiệm khối lại liếc hai người một cái, "Tốt nhất là không phải."
Sau đó đột nhiên dí sát Quý Phong Trường, "Mà tốt nhất cũng đừng để thầy bắt được. "
Nhìn khuôn mặt bự chảng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Quý Phong Trường:......
Chờ chủ nhiệm rời đi, hai đứa cùng thở phào nhẹ nhõm.
Quý Phong Trường nghiêng đầu nhìn Ôn Trĩ Sơ đang cosplay nấm, giơ tay chuyển cho người ta 200, tuy rằng nhìn không vừa mắt đối phương, nhưng gã cũng không thiếu 200 đồng bạc, cũng không muốn mang ơn tên rắc rối này, cảm thấy khó xử quá đi.
Di động truyền đến thông báo, Ôn Trĩ Sơ mở ra xem, nhỏ giọng: "Hoan... Hoan nghênh, lần sau lại tới."
Quý Phong Trường mặt trầm xuống, "Lần sau lại tới cái con mẹ cậu ý."
Nói xong, tay đút túi quần rời đi.
Ôn Trĩ Sơ cũng chẳng thèm để ý, dẫu sao cậu đã quen với cách đối xử này, rồi nhìn màn hình điện thoại, nhận tiền đầy hạnh phúc.
Giờ ra chơi tiết đầu buổi chiều, điểm thi tháng tuần trước được đọc.
Chủ nhiệm lớp đặt phiếu điểm trước bục giảng, để học sinh tự xem, quả nhiên vừa bỏ xuống học sinh đã nhao nhao đến.
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn Ôn Trĩ Sơ, thấy cậu ngồi ở bàn cuối cùng, trên mặt cũng có chút hào hứng muốn lên đây coi thử, nhưng rồi lại không dám.
Đúng lúc này một học sinh lên tiếng, "Em thưa thầy, phiếu điểm này có ghi nhầm không ạ."
Chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn, "Không đâu, đều là các giáo viên tổ 5 tiến hành kiểm tra đối chiếu cả."
"Thế sao đứa ngốc... Ý lộn, sao Ôn Trĩ Sơ lại xếp hạng trước em ạ?"
Cả lớp tổng cộng có 38 học sinh, Ôn Trĩ Sơ xếp thứ 16.
Bạn học này vừa mở miệng, các học sinh khác cũng đi nhìn theo.
Tuy rằng xếp thứ 16 không quá nổi bật trong lớp, cũng không ghi danh gì, nhưng nếu đó là Ôn Trĩ Sơ thì khác.
Nộp giấy trắng xếp hạng nhất từ dưới lên hàng năm, đi học không nghe giảng, về nhà không học bài, sao có thể xếp thứ 16 trong lớp được, huống chi một tuần trước người ta còn không đi học.
Hạng hai từ dưới lên đang ngồi cũng bất ngửa, căn bản thì cậu ta cũng không quan tâm đến điểm số, nhưng đột nhiên nghe thấy Ôn Trĩ Sơ đứng thứ 16 cũng nhìn lại Ôn Trĩ Sơ.
Sau đó vẻ mặt khiếp sợ, "Cậu xếp thứ 16......"
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt.
Hạng hai đếm ngược ngạc nhiên che miệng lại, "Đừng nói là tui xếp thứ 15 nhé."
【 Hệ Thống: Thiếu niên, cậu thấy chưa, đây là do cậu khuyết thiếu tự tin. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
Trước lúc thi cậu ta đã truyền cho Ôn Trĩ Sơ bí kíp tuyệt học cả đời mình.
Hạng hai từ dưới lên bỗng dưng đứng dậy đầy kiên cường, "Đệt, vẫn là lần đầu tiên bố đứng thứ 15 đó."
Nói xong tiến lên xem phiếu điểm, ai ngờ thấy mình là hạng nhất đếm ngược lại là sửng sốt.
Theo sau bay nhanh đi vào Ôn Trĩ Sơ trước mặt, giống tựa thu được phản bội giống nhau, không thể tin tưởng nhìn hắn, "Cậu học lén sau lưng tôi hả?!"
Ôn Trĩ Sơ nghe xong vội lắc đầu, "Đâu... Đâu có."
"Vậy cậu nói xem sao cậu lại đứng thứ 16 thế này, còn nói không học lén sau lưng tôi."
Ôn Trĩ Sơ cũng có chút hoảng loạn trong thoáng chốc, "Không... Không phải, tôi......"
Hạng hai đếm ngược: "Cậu làm sao?"
Ôn Trĩ Sơ một khi sốt ruột quên cả nói lắp, "Là tôi làm trò học trước mặt cậu."
Hạng hai đếm ngược:......
Học một cách quang minh chính đại.
Ngẫm lại hình như cũng đúng, hai ngày này Ôn Trĩ Sơ học bài đều nhỏ giọng hỏi cậu muốn học cùng không.
Hạng hai từ dưới lên bình tĩnh lại, dọn ghế ngồi bên cạnh cậu, "Vậy thì cậu ghê thật đấy, có thể đứng thứ 16, phương pháp tôi chỉ cậu là vô dụng rồi."
Ôn Trĩ Sơ gật đầu, "Tiếng Anh.... dùng được."
Hạng hai đếm ngược kiêu ngạo ngửa đầu, "Còn phải dựa vào tôi hen."
Nói rồi nhìn lại bảng điểm của Ôn Trĩ Sơ, tiếng Anh 55, điểm thấp nhất lớp.
Hạng hai đếm ngược:......
Dùng cũng như không.
"Làm sao cậu ta có thể xếp thứ 16 được? Quay cóp hay gì."
"Nhìn đã biết là gian lận, sao có thể đứng thứ 16."
"Chép thì cũng chép hẳn hoi chứ, còn xếp thứ 16, làm như sợ người khác không biết là cậu ta quay cóp ấy."
Tiếng bàn luận trên bục giảng vang lên, truyền tới tai làm Ôn Trĩ Sơ không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn qua, ai ngờ đối diện ánh mắt của cậu, các học sinh đang bàn luận không những chẳng thèm giấu diếm mà còn cố ý tăng âm lượng, "Quay cóp thế này đã quá rõ ràng."
Nội tâm Ôn Trĩ Sơ đau đớn, mặt đỏ lên vì nghẹn, "Tôi... Tôi không... quay cóp."
Ban học xếp hạng cạnh Ôn Trĩ Sơ lên tiếng, "Không quay thì sao phải nói lắp, chột dạ chứ còn gì."
Chủ nhiệm lớp định ra ngoài gọi điện thoại nghe thấy nhíu mày, "Tôn Tẫn!"
Tôn Tẫn không phục, "Thưa thầy, em báo cáo Ôn Trĩ Sơ gian lận."
Trong nhất thời, Ôn Trĩ Sơ gấp đến độ đứng lên, "Em... Em không hề, đều... tự làm cả ạ."
Thành tích Ôn Trĩ Sơ cũng không phải không khiến giáo viên từng hoài nghi, nhưng toàn bộ quá trình làm bài thi của Ôn Trĩ Sơ không có động tác nhỏ nào, giám thị cũng không phát hiện cậu có biểu hiện nào khác thường, thậm chí ngày đó ông còn đi điều theo dõi, Ôn Trĩ Sơ đúng là ngoan ngoãn thật thà giải bài thi tại chỗ.
"Sao nó có thể có thể......"
Khuôn mặt giáo viên chủ nhiệm lớp nghiêm túc, "Điểm số đều là thật, Ôn Trĩ Sơ có thể thi được như vậy là kết quả do nỗ lực học tập của chính em ấy."
Tôn Tẫn nghe xong cắn chặt răng, lúc này mới không nói tiếp.
Nhưng mặt vẫn lộ vẻ khó chịu liếc Ôn Trĩ Sơ, tuy rằng không bật lại, nhưng chuyện Ôn Trĩ Sơ gian lận đã thành lập trong lòng cậu ta, kể cả là người trong cuộc không thừa nhận hay giáo viên nói giúp cũng không chịu tin.
Một đứa đút tiền để vào Nhất Trung, cơ bản là không xứng để ngồi chung lớp với mình, với đầu óc đó mà kiểm tra xếp hạng như vậy thì chỉ có sao chép.
【 Hệ Thống: Nếu là tôi thì tôi lên luôn cho cậu ta so thử. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
Hôm nay thu về tổng cộng 500 tệ, đang suy nghĩ xem có nên trả trước cho Tần Gia Thụ một ít tiền không.
Ôn Trĩ Sơ nhìn tiền trong WeChat.
"Thiên Miêu Tinh Linh."
【 Hệ Thống: Tôi đây. 】
"Tao có thể đổi một ít tiền mặt với mày không?"
【 Hệ Thống: Đổi nhiêu? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Trước cứ đổi 300 đã."
Gần như trong nháy mắt, trên WeChat đã thiếu ba trăm tệ, mà biến thành tiền giấy xuất hiện trong túi của cậu.
Ôn Trĩ Sơ lấy ra nhìn hai lần, định lát nữa lúc ăn cơm chiều, giờ rảnh trả Tần Gia Thụ.
【 Hệ Thống: Nhiệm vụ vai phản diện, ghê tởm vai chính, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 50, giá trị phản diện tăng 2%, nhiệm vụ thất bại trừ 50. 】
Trong đầu vang lên tiếng nói máy móc, cậu thầm thở dài.
Rất nhanh đã tới tiết cuối buổi chiều, sau tan học Ôn Trĩ Sơ gấp rút giải quyết cơm chiều, rồi cất bước đi tới lớp 1, Ôn Trĩ Sơ thò đầu vào cửa lớp 1 lúc lâu để đảm bảo rằng không có ai, bây giờ mới cất bước tiến vào.
Phía sau mỗi lớp có một số dãy tủ để học sinh tiện để đồ.
Muốn cậu ba mặt một lời trả tiền cho Tần Gia Thụ thì khẳng định là cậu không dám, đành phải viết tờ giấy nhỏ rồi nhét tiền vào trong ngăn tủ đối phương.
Ôn Trĩ Sơ vào mà như ăn trộm sợ đầu sợ đuôi.
【 Hệ Thống: Thiếu niên, cậu lại tại bắt đầu tiến hành giao dịch ngầm màu đen không thể bắt gặp ánh sáng à? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Sao mày biết?"
【 Hệ Thống: Bởi vì cậu thập thà thập thò. 】
"......"
Ngăn tủ Tần Gia Thụ ở trên cùng, không khóa, Ôn Trĩ Sơ trộm mở ra mộ khe hở rồi nhét tờ giấy kẹp tiền vào.
Chờ mọi thứ đã xong xuôi, thì bước đi nhẹ nhàng ra ngoài.
Ôn Trĩ Sơ rất vui, trong miệng vừa cười vừa ngâm nga, nhưng vừa xoay người thì đúng lúc gặp phải Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ:......
【 Hệ Thống: Thiếu niên, đây là thời cơ tốt nhất để cậu hoàn thành nhiệm vụ. 】
Đối phương xuất hiện làm Tần Gia Thụ nhíu mày trong chớp mắt, "Sao cậu lại ở đây?"
Cả người Ôn Trĩ Sơ cứng đờ, "Tôi... Tôi..."
Khuôn mặt Tần Gia Thụ lạnh nhạt, "Cậu làm sao?"
Ôn Trĩ Sơ: "Tôi... Tôi đến xem cậu."
Lời nói của đối phương vừa truyền tới, Tần Gia Thụ trực tiếp làm lơ đi qua.
Nghĩ đến tờ 50, Ôn Trĩ Sơ quyết tâm bừng bừng, "Đừng... Đừng giả bộ, tớ biết cậu vui ở trong lòng."
Tần Gia Thụ dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu.
Mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng, "Cậu... Cậu lớn lên đẹp như vậy, chả phải là muốn... Muốn hấp dẫn sự chú ý của tớ sao?"
Nhiều người thực sự rất bình thường nhưng luôn cảm thấy mình hấp dẫn, tất cả các cô gái trên thế giới sẽ phát cuồng vì họ. Ví dụ như bên mình cũng có cái trend là đang làm gì đó thì bỗng thấy mình thật đẹp trai chẳng hạn.)
Khóe miệng Quý Phong Trường hơi run, nghiến răng hạ thấp giọng: "Nhắc một chút nữa cho tôi!"
Ôn Trĩ Sơ co rúm người nhìn gã một cái.
Quý Phong Trường nhíu mày, "Nhanh lên, cậu không muốn?"
Ôn Trĩ Sơ mím môi, "Cái này... là giá khác."
"......"
Vừa nãy gã có rống lên, nhưng không ngờ tới tên phiền phức này còn dễ thù dai.
Mắt thấy chủ nhiệm nhìn về phía bọn họ, Quý Phong Trường cắn răng, "Xong việc lại cho cậu thêm 200."
Ôn Trĩ Sơ vừa nghe, đôi mắt sáng ra không ít, "Được... được."
Theo sau nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Chăm... Chăm chỉ suốt ngày đêm."
Năm phút tiếp theo gần như là Quý Phong Trường đọc được vài đoạn, cậu lại nhắc một tý, rất nhanh đối phương đã đọc xong đứng sang bên cạnh.
Quý Phong Trường dịch ra ngoài, định thở phào, nhưng vừa quay đầu thì va phải ánh mắt chết chóc của thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm: "Trò bảo em ấy đọc dùm luôn đi."
Quý Phong Trường:......
Tiền mất tật mang.
Quý Phong Trường rời đi là đến lượt cậu, Ôn Trĩ Sơ không ngăn được cảm xúc đang dần khẩn trương, giơ tay định chỉnh lại độ cao của microphone cho phù hợp, nhưng nhận ra tay cậu run lên không kiểm soát được.
Mùa hè nóng nực, mất kiên nhẫn là điều khó tránh khỏi.
Cậu có hơi không điều chỉnh được độ cao của micro, tốn thời gian nhiều hơn chút, dưới sân cũng bắt đầu có tiếng xì xào.
"Có định nói không vậy, giữa hè bắt bọn mình đứng đây, phiền chết mất."
"Mắc gì trên đó vẫn còn chưa nói, bố sắp cảm nắng rồi đây này!"
"Ai ở trên sân khấu vậy, chả biết có xong được không nhỉ?"
"Ôn Trĩ Sơ lớp 11."
"Nó à, thế không sao đâu."
"Đúng là cậu ta thật, mày nói vậy thì tao cũng chuẩn bị tinh thần sẵn, thật ra tao còn rất chờ cậu nói gì cơ, ha ha ha ha."
Ôn Trĩ Sơ chỉnh xong, cúi đầu nhìn bản kiểm điểm trong tay, lòng bàn tay chảy mồ hôi vì hồi hộp, tờ giấy bị cậu nắm nên nhăn lại.
"Chào... chào mọi người, em là..." Có một độ rung không thể ngăn cản khi cậu mở miệng.
【 Hệ Thống: Cố lên thiếu niên, tự tin lên! 】
Cậu cũng muốn, nhưng vẫn rén nếu bình tĩnh tự tin đọc kiểm điểm.
Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, "Em... Em học lớp 11 khối... khối 11......"
"Ha ha ha ha ha cậu ta sao vậy, nói chuyện buồn cười thế."
"Nó nó nó nó sao lại nói lắp."
"Ha ha ha ha không thể nào."
"Cậu cậu cậu cậu có đọc được không đó."
Tiếng cười nhạo truyền đến từ phía dưới sân khấu, khuôn mặt nhỏ của Ôn Trĩ Sơ tái nhợt vì khẩn trương nay đỏ lên trong nháy mắt, môi cũng run trong lúc nhất thời.
Học sinh dưới sân khấu đều đang cười cậu.
Mồ hôi chảy xuống từ sườn mặt, thiếu niên cúi đầu, đôi mắt rung động bất an, nhìn lại nụ cười trên từng gương mặt, trên mặt đều treo nụ cười, nhưng lại không phải ý tốt.
Ngày thường nói chuyện trực tiếp với một người đã không dễ dàng, huống chi bây giờ đọc bản kiểm điểm trước toàn trường.
Mặt Ôn Trĩ Sơ lúng túng, co người lại nhìn sân thể dục, xung quanh toàn là người, nhưng khi thu hồi tầm mắt lại sững sờ, tự nhiên bị thu hút vào một chỗ.
Thân hình người nọ cao lớn, đứng ở đầu lớp 1, dáng người thẳng tắp, như cây tùng ngạo nghễ thẳng đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Khuôn mặt anh tuấn vẫn chỉ có sự thờ ơ, không có ý giễu cợt cậu hay gì.
Mặc cho xung quanh đều là tiếng cười nói bàn tán, trên mặt Tần Gia Thụ cũng không có biểu cảm nào, giống như một người không thuộc về thế giới này, không nghe thấy người khác nói gì.
Hắn không cười cậu.
Không vì cậu ăn nói vụng về, rơi vào tình huống khó xử mà cười cậu.
Trong khoảnh khắc ấy, Ôn Trĩ Sơ quên đi sợ hãi, nhìn hắn nhiều hơn hai lần, ánh mắt hai người giao nhau, cậu vội cúi đầu, nhưng không bao lâu lại bắt đầu khẽ meo meo nhìn qua.
Rõ ràng trên mặt đối phương không có một chữ gì, nhưng khi Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn có thể đọc được nội dung bản kiểm điểm.
Cậu không đọc nổi kiểm điểm trước toàn trường, vậy coi như đang nói chuyện với một mình Tần Gia Thụ.
"Lớp 11... Ôn Trĩ Sơ lớp 11, em... Em vì lần trốn học này... mà cảm thấy cực kì... cực kì hối hận......"
Ánh mắt kia rất trắng trợn, Tần Gia Thụ ngước nhìn theo, chỉ thấy người Ôn Trĩ Sơ run nhẹ ngay tắp lự.
Tầm mắt của thiếu niên không đặt trên trang giấy trong tay cậu, mà nhìn hắn không chớp mắt, trên mặt là sự sợ hãi khó xử, đôi mắt hoảng loạn tựa như động vật nhỏ bị nhấc ra khỏi nơi trú ẩn.
Tần Gia Thụ híp mắt.
Hắn thấy rõ, đối phương sợ hắn, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi.
Khi sắp kết thúc, không biết là do thiếu niên cảm thấy bất an trong lòng đã nguôi, hay vui mừng vì sau khi đọc xong được bước xuống, mắt ngọc mày ngài trên khuôn mặt thanh tú thiếu niên đột nhiên nở nụ cười.
Độ cong khóe môi rất nhẹ, nhưng cặp mắt kia không giấu được vẻ vui mừng.
Tần Gia Thụ cau mày, nghiêng đầu dời mắt.
Sau khi vất vả đọc xong, Ôn Trĩ Sơ thở phào nhẹ nhõm, thời gian dài làm cậu thấy như sắp trôi qua một đời.
Sau đó cúi đầu nhanh chóng đi tới chỗ Quý Phong Trường.
Quý Phong Trường miệng gắt gao nhấp, cắn răng dường như đang chịu đựng gì đó, cơ mặt đều đang hơi co giật.
Ôn Trĩ Sơ nhìn cả kinh, "Cậu... cậu trúng gió hả?!"
"...... "Quý Phong Trường hít sâu một hơi, "Má nó chứ bởi vì cậu chứ ai."
Ôn Trĩ Sơ nghi hoặc ngẩng đầu, "Tôi?"
Quý Phong Trường học theo cách nói chuyện vừa rồi của đối phương, "Cậu cậu cậu đã nói chuyện thì nói lắp làm cái mẹ gì?!"
Ôn Trĩ Sơ mím môi, "Tôi... Khẩn trương mà."
Nói xong lại quay qua nhìn Tần Gia Thụ dưới sân, thấy đối phương không nhìn mình, tảng đá trong lòng lúc này mới biến mất.
Chờ học sinh nói xong các vấn đề, chủ nhiệm khối khối cầm microphone nói vài câu đơn giản, rồi cho giải tán hoạt động tự do.
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ chuẩn bị đi về lớp uống nước, thì đột nhiên gọi lại.
Chủ nhiệm khối vác phê mặt, "Quý Phong Trường, Ôn Trĩ Sơ hai trò lại đây một chút."
Ôn Trĩ Sơ:!
Nhưng cũng không thể làm bộ không nghe thấy, Ôn Trĩ Sơ đành phải cúi đầu đi sang.
Thầy chủ nhiệm ôm cánh tay nhìn hai người "Hai đứa nãy ở trên sân khấu là làm sao thế?"
Quý Phong Trường: "Em không biết chữ."
Ôn Trĩ Sơ: "Em... Em nói lắp."
"......"
Thầy chủ nhiệm hít sâu một hơi, "Quý Phong Trường, chữ không biết trò thì trò viết kiểm điểm kiểu gì?!"
Ánh mắt Quý Phong Trường chột dạ nhìn Ôn Trĩ Sơ một cái, "Viết bằng bút ạ."
"Được, Ôn Trĩ Sơ, sao trò biết nội dung kiểm điểm của bạn, có phải trò viết hộ bạn không. "
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu, "Dạ...... "
Quý Phong Trường giật mình, tim nhảy tới cổ họng trong nháy mắt.
Ôn Trĩ Sơ nỗ lực nói: "Dạ, thị lực... tốt ạ."
Thầy chủ nhiệm: "Có thật là em không viết kiểm điểm không phải cho bạn ấy không."
Ôn Trĩ Sơ chột dạ lắc đầu, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.
Chủ nhiệm khối lại liếc hai người một cái, "Tốt nhất là không phải."
Sau đó đột nhiên dí sát Quý Phong Trường, "Mà tốt nhất cũng đừng để thầy bắt được. "
Nhìn khuôn mặt bự chảng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Quý Phong Trường:......
Chờ chủ nhiệm rời đi, hai đứa cùng thở phào nhẹ nhõm.
Quý Phong Trường nghiêng đầu nhìn Ôn Trĩ Sơ đang cosplay nấm, giơ tay chuyển cho người ta 200, tuy rằng nhìn không vừa mắt đối phương, nhưng gã cũng không thiếu 200 đồng bạc, cũng không muốn mang ơn tên rắc rối này, cảm thấy khó xử quá đi.
Di động truyền đến thông báo, Ôn Trĩ Sơ mở ra xem, nhỏ giọng: "Hoan... Hoan nghênh, lần sau lại tới."
Quý Phong Trường mặt trầm xuống, "Lần sau lại tới cái con mẹ cậu ý."
Nói xong, tay đút túi quần rời đi.
Ôn Trĩ Sơ cũng chẳng thèm để ý, dẫu sao cậu đã quen với cách đối xử này, rồi nhìn màn hình điện thoại, nhận tiền đầy hạnh phúc.
Giờ ra chơi tiết đầu buổi chiều, điểm thi tháng tuần trước được đọc.
Chủ nhiệm lớp đặt phiếu điểm trước bục giảng, để học sinh tự xem, quả nhiên vừa bỏ xuống học sinh đã nhao nhao đến.
Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn Ôn Trĩ Sơ, thấy cậu ngồi ở bàn cuối cùng, trên mặt cũng có chút hào hứng muốn lên đây coi thử, nhưng rồi lại không dám.
Đúng lúc này một học sinh lên tiếng, "Em thưa thầy, phiếu điểm này có ghi nhầm không ạ."
Chủ nhiệm lớp cúi đầu nhìn, "Không đâu, đều là các giáo viên tổ 5 tiến hành kiểm tra đối chiếu cả."
"Thế sao đứa ngốc... Ý lộn, sao Ôn Trĩ Sơ lại xếp hạng trước em ạ?"
Cả lớp tổng cộng có 38 học sinh, Ôn Trĩ Sơ xếp thứ 16.
Bạn học này vừa mở miệng, các học sinh khác cũng đi nhìn theo.
Tuy rằng xếp thứ 16 không quá nổi bật trong lớp, cũng không ghi danh gì, nhưng nếu đó là Ôn Trĩ Sơ thì khác.
Nộp giấy trắng xếp hạng nhất từ dưới lên hàng năm, đi học không nghe giảng, về nhà không học bài, sao có thể xếp thứ 16 trong lớp được, huống chi một tuần trước người ta còn không đi học.
Hạng hai từ dưới lên đang ngồi cũng bất ngửa, căn bản thì cậu ta cũng không quan tâm đến điểm số, nhưng đột nhiên nghe thấy Ôn Trĩ Sơ đứng thứ 16 cũng nhìn lại Ôn Trĩ Sơ.
Sau đó vẻ mặt khiếp sợ, "Cậu xếp thứ 16......"
Ôn Trĩ Sơ nuốt nước bọt.
Hạng hai đếm ngược ngạc nhiên che miệng lại, "Đừng nói là tui xếp thứ 15 nhé."
【 Hệ Thống: Thiếu niên, cậu thấy chưa, đây là do cậu khuyết thiếu tự tin. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
Trước lúc thi cậu ta đã truyền cho Ôn Trĩ Sơ bí kíp tuyệt học cả đời mình.
Hạng hai từ dưới lên bỗng dưng đứng dậy đầy kiên cường, "Đệt, vẫn là lần đầu tiên bố đứng thứ 15 đó."
Nói xong tiến lên xem phiếu điểm, ai ngờ thấy mình là hạng nhất đếm ngược lại là sửng sốt.
Theo sau bay nhanh đi vào Ôn Trĩ Sơ trước mặt, giống tựa thu được phản bội giống nhau, không thể tin tưởng nhìn hắn, "Cậu học lén sau lưng tôi hả?!"
Ôn Trĩ Sơ nghe xong vội lắc đầu, "Đâu... Đâu có."
"Vậy cậu nói xem sao cậu lại đứng thứ 16 thế này, còn nói không học lén sau lưng tôi."
Ôn Trĩ Sơ cũng có chút hoảng loạn trong thoáng chốc, "Không... Không phải, tôi......"
Hạng hai đếm ngược: "Cậu làm sao?"
Ôn Trĩ Sơ một khi sốt ruột quên cả nói lắp, "Là tôi làm trò học trước mặt cậu."
Hạng hai đếm ngược:......
Học một cách quang minh chính đại.
Ngẫm lại hình như cũng đúng, hai ngày này Ôn Trĩ Sơ học bài đều nhỏ giọng hỏi cậu muốn học cùng không.
Hạng hai từ dưới lên bình tĩnh lại, dọn ghế ngồi bên cạnh cậu, "Vậy thì cậu ghê thật đấy, có thể đứng thứ 16, phương pháp tôi chỉ cậu là vô dụng rồi."
Ôn Trĩ Sơ gật đầu, "Tiếng Anh.... dùng được."
Hạng hai đếm ngược kiêu ngạo ngửa đầu, "Còn phải dựa vào tôi hen."
Nói rồi nhìn lại bảng điểm của Ôn Trĩ Sơ, tiếng Anh 55, điểm thấp nhất lớp.
Hạng hai đếm ngược:......
Dùng cũng như không.
"Làm sao cậu ta có thể xếp thứ 16 được? Quay cóp hay gì."
"Nhìn đã biết là gian lận, sao có thể đứng thứ 16."
"Chép thì cũng chép hẳn hoi chứ, còn xếp thứ 16, làm như sợ người khác không biết là cậu ta quay cóp ấy."
Tiếng bàn luận trên bục giảng vang lên, truyền tới tai làm Ôn Trĩ Sơ không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn qua, ai ngờ đối diện ánh mắt của cậu, các học sinh đang bàn luận không những chẳng thèm giấu diếm mà còn cố ý tăng âm lượng, "Quay cóp thế này đã quá rõ ràng."
Nội tâm Ôn Trĩ Sơ đau đớn, mặt đỏ lên vì nghẹn, "Tôi... Tôi không... quay cóp."
Ban học xếp hạng cạnh Ôn Trĩ Sơ lên tiếng, "Không quay thì sao phải nói lắp, chột dạ chứ còn gì."
Chủ nhiệm lớp định ra ngoài gọi điện thoại nghe thấy nhíu mày, "Tôn Tẫn!"
Tôn Tẫn không phục, "Thưa thầy, em báo cáo Ôn Trĩ Sơ gian lận."
Trong nhất thời, Ôn Trĩ Sơ gấp đến độ đứng lên, "Em... Em không hề, đều... tự làm cả ạ."
Thành tích Ôn Trĩ Sơ cũng không phải không khiến giáo viên từng hoài nghi, nhưng toàn bộ quá trình làm bài thi của Ôn Trĩ Sơ không có động tác nhỏ nào, giám thị cũng không phát hiện cậu có biểu hiện nào khác thường, thậm chí ngày đó ông còn đi điều theo dõi, Ôn Trĩ Sơ đúng là ngoan ngoãn thật thà giải bài thi tại chỗ.
"Sao nó có thể có thể......"
Khuôn mặt giáo viên chủ nhiệm lớp nghiêm túc, "Điểm số đều là thật, Ôn Trĩ Sơ có thể thi được như vậy là kết quả do nỗ lực học tập của chính em ấy."
Tôn Tẫn nghe xong cắn chặt răng, lúc này mới không nói tiếp.
Nhưng mặt vẫn lộ vẻ khó chịu liếc Ôn Trĩ Sơ, tuy rằng không bật lại, nhưng chuyện Ôn Trĩ Sơ gian lận đã thành lập trong lòng cậu ta, kể cả là người trong cuộc không thừa nhận hay giáo viên nói giúp cũng không chịu tin.
Một đứa đút tiền để vào Nhất Trung, cơ bản là không xứng để ngồi chung lớp với mình, với đầu óc đó mà kiểm tra xếp hạng như vậy thì chỉ có sao chép.
【 Hệ Thống: Nếu là tôi thì tôi lên luôn cho cậu ta so thử. 】
Ôn Trĩ Sơ:......
Hôm nay thu về tổng cộng 500 tệ, đang suy nghĩ xem có nên trả trước cho Tần Gia Thụ một ít tiền không.
Ôn Trĩ Sơ nhìn tiền trong WeChat.
"Thiên Miêu Tinh Linh."
【 Hệ Thống: Tôi đây. 】
"Tao có thể đổi một ít tiền mặt với mày không?"
【 Hệ Thống: Đổi nhiêu? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Trước cứ đổi 300 đã."
Gần như trong nháy mắt, trên WeChat đã thiếu ba trăm tệ, mà biến thành tiền giấy xuất hiện trong túi của cậu.
Ôn Trĩ Sơ lấy ra nhìn hai lần, định lát nữa lúc ăn cơm chiều, giờ rảnh trả Tần Gia Thụ.
【 Hệ Thống: Nhiệm vụ vai phản diện, ghê tởm vai chính, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 50, giá trị phản diện tăng 2%, nhiệm vụ thất bại trừ 50. 】
Trong đầu vang lên tiếng nói máy móc, cậu thầm thở dài.
Rất nhanh đã tới tiết cuối buổi chiều, sau tan học Ôn Trĩ Sơ gấp rút giải quyết cơm chiều, rồi cất bước đi tới lớp 1, Ôn Trĩ Sơ thò đầu vào cửa lớp 1 lúc lâu để đảm bảo rằng không có ai, bây giờ mới cất bước tiến vào.
Phía sau mỗi lớp có một số dãy tủ để học sinh tiện để đồ.
Muốn cậu ba mặt một lời trả tiền cho Tần Gia Thụ thì khẳng định là cậu không dám, đành phải viết tờ giấy nhỏ rồi nhét tiền vào trong ngăn tủ đối phương.
Ôn Trĩ Sơ vào mà như ăn trộm sợ đầu sợ đuôi.
【 Hệ Thống: Thiếu niên, cậu lại tại bắt đầu tiến hành giao dịch ngầm màu đen không thể bắt gặp ánh sáng à? 】
Ôn Trĩ Sơ: "Sao mày biết?"
【 Hệ Thống: Bởi vì cậu thập thà thập thò. 】
"......"
Ngăn tủ Tần Gia Thụ ở trên cùng, không khóa, Ôn Trĩ Sơ trộm mở ra mộ khe hở rồi nhét tờ giấy kẹp tiền vào.
Chờ mọi thứ đã xong xuôi, thì bước đi nhẹ nhàng ra ngoài.
Ôn Trĩ Sơ rất vui, trong miệng vừa cười vừa ngâm nga, nhưng vừa xoay người thì đúng lúc gặp phải Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ:......
【 Hệ Thống: Thiếu niên, đây là thời cơ tốt nhất để cậu hoàn thành nhiệm vụ. 】
Đối phương xuất hiện làm Tần Gia Thụ nhíu mày trong chớp mắt, "Sao cậu lại ở đây?"
Cả người Ôn Trĩ Sơ cứng đờ, "Tôi... Tôi..."
Khuôn mặt Tần Gia Thụ lạnh nhạt, "Cậu làm sao?"
Ôn Trĩ Sơ: "Tôi... Tôi đến xem cậu."
Lời nói của đối phương vừa truyền tới, Tần Gia Thụ trực tiếp làm lơ đi qua.
Nghĩ đến tờ 50, Ôn Trĩ Sơ quyết tâm bừng bừng, "Đừng... Đừng giả bộ, tớ biết cậu vui ở trong lòng."
Tần Gia Thụ dừng lại bước chân, quay đầu nhìn cậu.
Mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng, "Cậu... Cậu lớn lên đẹp như vậy, chả phải là muốn... Muốn hấp dẫn sự chú ý của tớ sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.