Chương 33:
Ngưng Lũng
11/04/2024
Thật tiếc lúc đó không để ý đến tướng mạo của hai tiểu nương tử bên cạnh nam tử, chỉ cần hỏi Ngạc Cơ liền biết có phải là đào kép của toà lầu này không.
Bỏ đi, dù sao Tuyệt Thánh và Khí Trí cũng đến rồi, nếu thật sự có tà vật đương nhiên để bọn họ đến đối phó.
Nàng đoán chừng Hoắc Khâu ở dưới lầu đã sắp xếp xong xuôi, liền nói với Ngạc Cơ: "Trong phòng có chút bức bối, ta muốn đưa Quyển Nhi Lê và Bão Châu đi dạo phố một lát, đánh tiếng với ngươi trước."
Ngạc Cơ chớp chớp mắt, Trường An xưa nay luôn có thông lệ mang kỹ nữ đi cùng, có thể là ẩm rượu chơi tửu lệnh, cũng có thể giúp ngâm vịnh đối thơ, chỉ có mấy ngày nên chỉ cần đưa đủ tiền là được.
Quyển Nhi Lê và Bão Châu lại chưa chính thức tiếp khách, lúc ra ngoài nếu không thể theo dõi…
Bà cười khan: "Phòng này gần đường đối diện với trăng, ngắm cảnh ngắm người là tuyệt nhất, công tử cần gì cứ phải bỏ gần lấy xa--"
Đằng Ngọc Ý lấy trong túi thơm ra một chuỗi ngọc: "Con người ta tính tình kỳ quái, không thích ở trong phòng nghe nhạc, nếu ngươi đồng ý, thứ này thuộc về ngươi."
Đôi mắt của Ngạc Cơ nhìn thẳng, đó là một chuỗi ngọc nhiều màu sắc, trân bảo tứ phương bà nhìn thấy không ít, nhưng chưa rừng như thấy đá quý nào có màu sắc rực rỡ như vậy.
Đằng Ngọc Ý mỉm cười ném chuỗi ngọc cho Ngạc Cơ. Đây là ngọc lưu ly bảy màu nàng mua được từ một thương nhân Đại Thực (3) cách đây 5, 6 năm ở Dương Châu, người Hồ đó ban đầu mới đến không hiểu thị trường, một túi chỉ bán với giá hai mươi xâu tiền, vừa hay bị nàng bắt gặp, nàng mua liền hai túi.
(3) Đại Thực: danh xưng của nước Ả Rập vào thời Đường.
Sau đó, thương nhân này biết thứ này rất hiếm ở Trung Nguyên, tiếc đến đứt ruột, chỉ còn hơn chục viên hiện đã được bán với giá một vạn tiền một hạt.
Ngạc Cơ quý trọng cất chuỗi ngọc đi, cười tươi như hoa: "Nô gia liền bảo Quyển Nhi Lê và Bão Châu ra ngoài, chỉ là trước giờ hai người rất hiếm khi ra khỏi cửa, công tử đừng đưa họ đi quá xa."
Đằng Ngọc Ý đưa Quyển Nhi Lê và Bão Châu xuống lầu, khi đi ra cố ý quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán có hai người đàn ông lực lưỡng lén lút đi theo, có lẽ là Ngạc Cơ phái đi giám sát bọn họ.
Hoắc Khâu tiến lên nói: "Công tử, tiểu nhân đã ngăn cản hai vị đạo trưởng, bọn họ ở ngay bên cạnh xe, thế nhưng họ có vẻ đi vội vàng, có chút không kiên nhẫn."
“Biết rồi.” Đằng Ngọc Ý nói: “Phía sau còn có hai cái đuôi, ngươi tìm cách dẫn chúng đi nơi khác, đừng để hắn thấy ta có qua lại với hai vị đạo trưởng.”
Hoắc Khâu đáp ứng một tiếng, tự mình đi giải quyết.
Sau khi rời khỏi tòa lầu đợi một lát, Đằng Ngọc Ý quay lại nhận ra hai người đàn ông cường tráng đã biến mất, dẫn hai nữ tử đi tới sau xe của mình, quả nhiên nhìn thấy Tuyệt Thánh và Khí Trí đang đứng cạnh xe, ánh sáng và đèn lồng soi vào đôi má phúng phính của họ, tựa như hai quả đào mật còn lông tơ.
“Hai vị đạo trưởng, vẫn khỏe chứ.”
Tuyệt Thánh và Khí Trí đều ngây ra, mặc dù Hoắc Khâu đã nói với họ người đàn ông có râu này là Đằng Ngọc Ý giả trang, nhưng vẫn thấy buồn cười khi nhìn gần.
Hai người căng mặt đáp: “Đằng——-“
“Kẻ hèn họ Vương.” Đằng Ngọc Ý cười đánh gãy lời cả hai.
Tuyệt Thánh và Khí Trí biết nàng cố ý che giấu thân phận, lập tức thay đổi lời nói: "Vương công tử, tại sao người lại ngăn cản chúng ta ở đây."
Đằng Ngọc Ý quay đầu lại nói với Quyển Nhi Lê và Bão Châu: “Các ngươi lên xe trước đợi một chút.”
Nói rồi dẫn Tuyệt Thánh và Khí Trí sang một bên: "Ta đến để giải chú theo lời chỉ dẫn của hai vị đạo trưởng, sư huynh của cả hai bây giờ ở đâu?"
Tuyệt Thánh sờ sờ sau đầu: "Sư huynh kêu chúng ta tới trước, còn mình ở lại dọn dẹp tàn cuộc, nhưng chúng ta ở đây nửa giờ rồi, cũng không thấy huynh ấy xuất hiện."
Vừa nói vừa kiễng chân nhìn về trong đám đông.
Thu dọn tàn cục? Đằng Ngọc Ý nhớ lại lời dì đã nói.
“Chả trách sáng nay dượng ta đến Thanh Vân Quan tìm sư huynh các đệ mà quý Quan đóng cửa, xảy ra chuyện gì sao?”
Tuyệt Thánh và Khí Trí đưa mắt nhìn nhau.
Trưa hôm qua, sư huynh và cao nhân hợp lực dẫn hồn của An Quốc Công phu nhân quay lại, nào biết cổng Huyền Tẫn vừa mở đã thu hút rất nhiều lệ quỷ đến.
Sư huynh có ý rèn luyện bọn họ, đem công việc đuổi xua lệ quỷ giao cho họ, còn mình tiếp tục ở lại trước giếng để dẫn hồn.
Tuy nói bọn họ cũng đi theo sư huynh trừ rất nhiều quỷ quái, nhưng là lần đầu tiên một mình đối phó với lệ quỷ, chỉ đối phó với oán khí ngút trời của tiểu quỷ thôi đã gặp rất nhiều vấn đề rồi, cuối cùng vẫn là sư huynh không nhìn nổi nữa, ném lá bùa để giúp họ thu lệ quỷ.
Cứ như vậy vừa đuổi ma vừa gọi hồn, đến nửa đêm cuối cùng hồn của An Quốc Công phu nhân cũng trở về, nhưng đáng tiếc đã rời cơ thể quá lâu, dù linh hồn có trở về thể xác, An Quốc Công phu nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sư huynh đóng cổng Huyền Tẫn, trở về phòng có cùng nghĩ cách với cao nhân, nhân cơ hội đó bọn họ muốn đi vào xem cao nhân rốt cuộc là ai, nhưng lại bị sư huynh giục đi ngủ.
Đợi khi họ vội vã đến Kinh Đường vào buổi sáng, vị cao nhân đó đã rời đi, An Quốc Công phu nhân vẫn chưa tỉnh như cũ, nhưng may mắn thần hồn đã yên ổn lại rất nhiều.
Đến buổi chiều, sư huynh gọi hai vị lão đạo sĩ thông thạo mật thuật Minh Lục lập đàn tế, kêu họ mỗi ngày niệm An Hồn chú cho An Quốc Công phu nhân kể từ bây giờ, nhưng liệu có thể tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào vận may của An Quốc Công phu nhân.
Khi họ bước vào sương phòng, An Quốc Công đang nói chuyện với sư huynh, An Quốc Công tiều tuỵ và già nua rất nhiều, khàn giọng nói: "Tối qua vất vả cho thánh——"
Liếc thấy cả hai người họ, An Quốc Công nuốt lời trở lại, sư huynh quay đầu nhìn họ một cái, thản nhiên nói: “Các người đến vừa đúng lúc, ta đã kêu họ chuẩn bị bữa tối, sau khi ăn tối xong hai người liền đi phố Bình Khang. "
“Vậy sư huynh thì sao?”
“Các ngươi đi trước, một lát sau ta đến.”
Nhưng bọn họ đến phố Bình Khang đã hơn nửa giờ, cũng không thấy bóng dáng của sư huynh đâu.
Nhớ đến đây, Khí Trí xin lỗi và nói với Đằng Ngọc Ý: "Có lẽ lúc Đỗ tiến sĩ đến, trong Quan đang bận dẫn hồn cho An Quốc Công phu nhân, ngày mai Quan sẽ mở cửa như thường lệ, chỉ có thể làm phiền Đỗ tiến sĩ ngày mai lại đi một chuyến. "
Đằng Ngọc Ý vội nói:” Ta về sẽ chuyển lời với dượng.”
Lại cười nói: "Nếu các đệ muốn đến Thải Phượng Lâu trừ tà, thì có từng nghe ngóng tòa nhà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
Tuyệt Thánh và Khí Trí cau mày một lát, họ chỉ biết rằng Thải Phượng Lâu xuất hiện yêu dị trong một tháng, nhưng rốt cuộc là yêu quái gì họ đều không biết.
Khi nãy sau khi đến đây đừng nói nghe ngóng, đến cửa lớn của Thải Phượng Lâu còn không thể vào, đổi thành đi tìm những thương nhân gần đó hỏi thăm, nhưng những người này dường như sợ đắc tội với gia chủ Thải Phượng Lâu, vì vậy họ thậm chí không dám nói một câu thật.
Đằng Ngọc Ý cười nhẹ: "Nếu có ai muốn kể lại tất cả những gì đã xảy ra ở Thải Phượng Lâu trong khoảng thời gian này, các đệ có muốn nghe không?"
Bỏ đi, dù sao Tuyệt Thánh và Khí Trí cũng đến rồi, nếu thật sự có tà vật đương nhiên để bọn họ đến đối phó.
Nàng đoán chừng Hoắc Khâu ở dưới lầu đã sắp xếp xong xuôi, liền nói với Ngạc Cơ: "Trong phòng có chút bức bối, ta muốn đưa Quyển Nhi Lê và Bão Châu đi dạo phố một lát, đánh tiếng với ngươi trước."
Ngạc Cơ chớp chớp mắt, Trường An xưa nay luôn có thông lệ mang kỹ nữ đi cùng, có thể là ẩm rượu chơi tửu lệnh, cũng có thể giúp ngâm vịnh đối thơ, chỉ có mấy ngày nên chỉ cần đưa đủ tiền là được.
Quyển Nhi Lê và Bão Châu lại chưa chính thức tiếp khách, lúc ra ngoài nếu không thể theo dõi…
Bà cười khan: "Phòng này gần đường đối diện với trăng, ngắm cảnh ngắm người là tuyệt nhất, công tử cần gì cứ phải bỏ gần lấy xa--"
Đằng Ngọc Ý lấy trong túi thơm ra một chuỗi ngọc: "Con người ta tính tình kỳ quái, không thích ở trong phòng nghe nhạc, nếu ngươi đồng ý, thứ này thuộc về ngươi."
Đôi mắt của Ngạc Cơ nhìn thẳng, đó là một chuỗi ngọc nhiều màu sắc, trân bảo tứ phương bà nhìn thấy không ít, nhưng chưa rừng như thấy đá quý nào có màu sắc rực rỡ như vậy.
Đằng Ngọc Ý mỉm cười ném chuỗi ngọc cho Ngạc Cơ. Đây là ngọc lưu ly bảy màu nàng mua được từ một thương nhân Đại Thực (3) cách đây 5, 6 năm ở Dương Châu, người Hồ đó ban đầu mới đến không hiểu thị trường, một túi chỉ bán với giá hai mươi xâu tiền, vừa hay bị nàng bắt gặp, nàng mua liền hai túi.
(3) Đại Thực: danh xưng của nước Ả Rập vào thời Đường.
Sau đó, thương nhân này biết thứ này rất hiếm ở Trung Nguyên, tiếc đến đứt ruột, chỉ còn hơn chục viên hiện đã được bán với giá một vạn tiền một hạt.
Ngạc Cơ quý trọng cất chuỗi ngọc đi, cười tươi như hoa: "Nô gia liền bảo Quyển Nhi Lê và Bão Châu ra ngoài, chỉ là trước giờ hai người rất hiếm khi ra khỏi cửa, công tử đừng đưa họ đi quá xa."
Đằng Ngọc Ý đưa Quyển Nhi Lê và Bão Châu xuống lầu, khi đi ra cố ý quay đầu nhìn lại, không ngoài dự đoán có hai người đàn ông lực lưỡng lén lút đi theo, có lẽ là Ngạc Cơ phái đi giám sát bọn họ.
Hoắc Khâu tiến lên nói: "Công tử, tiểu nhân đã ngăn cản hai vị đạo trưởng, bọn họ ở ngay bên cạnh xe, thế nhưng họ có vẻ đi vội vàng, có chút không kiên nhẫn."
“Biết rồi.” Đằng Ngọc Ý nói: “Phía sau còn có hai cái đuôi, ngươi tìm cách dẫn chúng đi nơi khác, đừng để hắn thấy ta có qua lại với hai vị đạo trưởng.”
Hoắc Khâu đáp ứng một tiếng, tự mình đi giải quyết.
Sau khi rời khỏi tòa lầu đợi một lát, Đằng Ngọc Ý quay lại nhận ra hai người đàn ông cường tráng đã biến mất, dẫn hai nữ tử đi tới sau xe của mình, quả nhiên nhìn thấy Tuyệt Thánh và Khí Trí đang đứng cạnh xe, ánh sáng và đèn lồng soi vào đôi má phúng phính của họ, tựa như hai quả đào mật còn lông tơ.
“Hai vị đạo trưởng, vẫn khỏe chứ.”
Tuyệt Thánh và Khí Trí đều ngây ra, mặc dù Hoắc Khâu đã nói với họ người đàn ông có râu này là Đằng Ngọc Ý giả trang, nhưng vẫn thấy buồn cười khi nhìn gần.
Hai người căng mặt đáp: “Đằng——-“
“Kẻ hèn họ Vương.” Đằng Ngọc Ý cười đánh gãy lời cả hai.
Tuyệt Thánh và Khí Trí biết nàng cố ý che giấu thân phận, lập tức thay đổi lời nói: "Vương công tử, tại sao người lại ngăn cản chúng ta ở đây."
Đằng Ngọc Ý quay đầu lại nói với Quyển Nhi Lê và Bão Châu: “Các ngươi lên xe trước đợi một chút.”
Nói rồi dẫn Tuyệt Thánh và Khí Trí sang một bên: "Ta đến để giải chú theo lời chỉ dẫn của hai vị đạo trưởng, sư huynh của cả hai bây giờ ở đâu?"
Tuyệt Thánh sờ sờ sau đầu: "Sư huynh kêu chúng ta tới trước, còn mình ở lại dọn dẹp tàn cuộc, nhưng chúng ta ở đây nửa giờ rồi, cũng không thấy huynh ấy xuất hiện."
Vừa nói vừa kiễng chân nhìn về trong đám đông.
Thu dọn tàn cục? Đằng Ngọc Ý nhớ lại lời dì đã nói.
“Chả trách sáng nay dượng ta đến Thanh Vân Quan tìm sư huynh các đệ mà quý Quan đóng cửa, xảy ra chuyện gì sao?”
Tuyệt Thánh và Khí Trí đưa mắt nhìn nhau.
Trưa hôm qua, sư huynh và cao nhân hợp lực dẫn hồn của An Quốc Công phu nhân quay lại, nào biết cổng Huyền Tẫn vừa mở đã thu hút rất nhiều lệ quỷ đến.
Sư huynh có ý rèn luyện bọn họ, đem công việc đuổi xua lệ quỷ giao cho họ, còn mình tiếp tục ở lại trước giếng để dẫn hồn.
Tuy nói bọn họ cũng đi theo sư huynh trừ rất nhiều quỷ quái, nhưng là lần đầu tiên một mình đối phó với lệ quỷ, chỉ đối phó với oán khí ngút trời của tiểu quỷ thôi đã gặp rất nhiều vấn đề rồi, cuối cùng vẫn là sư huynh không nhìn nổi nữa, ném lá bùa để giúp họ thu lệ quỷ.
Cứ như vậy vừa đuổi ma vừa gọi hồn, đến nửa đêm cuối cùng hồn của An Quốc Công phu nhân cũng trở về, nhưng đáng tiếc đã rời cơ thể quá lâu, dù linh hồn có trở về thể xác, An Quốc Công phu nhân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sư huynh đóng cổng Huyền Tẫn, trở về phòng có cùng nghĩ cách với cao nhân, nhân cơ hội đó bọn họ muốn đi vào xem cao nhân rốt cuộc là ai, nhưng lại bị sư huynh giục đi ngủ.
Đợi khi họ vội vã đến Kinh Đường vào buổi sáng, vị cao nhân đó đã rời đi, An Quốc Công phu nhân vẫn chưa tỉnh như cũ, nhưng may mắn thần hồn đã yên ổn lại rất nhiều.
Đến buổi chiều, sư huynh gọi hai vị lão đạo sĩ thông thạo mật thuật Minh Lục lập đàn tế, kêu họ mỗi ngày niệm An Hồn chú cho An Quốc Công phu nhân kể từ bây giờ, nhưng liệu có thể tỉnh lại hay không còn tùy thuộc vào vận may của An Quốc Công phu nhân.
Khi họ bước vào sương phòng, An Quốc Công đang nói chuyện với sư huynh, An Quốc Công tiều tuỵ và già nua rất nhiều, khàn giọng nói: "Tối qua vất vả cho thánh——"
Liếc thấy cả hai người họ, An Quốc Công nuốt lời trở lại, sư huynh quay đầu nhìn họ một cái, thản nhiên nói: “Các người đến vừa đúng lúc, ta đã kêu họ chuẩn bị bữa tối, sau khi ăn tối xong hai người liền đi phố Bình Khang. "
“Vậy sư huynh thì sao?”
“Các ngươi đi trước, một lát sau ta đến.”
Nhưng bọn họ đến phố Bình Khang đã hơn nửa giờ, cũng không thấy bóng dáng của sư huynh đâu.
Nhớ đến đây, Khí Trí xin lỗi và nói với Đằng Ngọc Ý: "Có lẽ lúc Đỗ tiến sĩ đến, trong Quan đang bận dẫn hồn cho An Quốc Công phu nhân, ngày mai Quan sẽ mở cửa như thường lệ, chỉ có thể làm phiền Đỗ tiến sĩ ngày mai lại đi một chuyến. "
Đằng Ngọc Ý vội nói:” Ta về sẽ chuyển lời với dượng.”
Lại cười nói: "Nếu các đệ muốn đến Thải Phượng Lâu trừ tà, thì có từng nghe ngóng tòa nhà này rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?"
Tuyệt Thánh và Khí Trí cau mày một lát, họ chỉ biết rằng Thải Phượng Lâu xuất hiện yêu dị trong một tháng, nhưng rốt cuộc là yêu quái gì họ đều không biết.
Khi nãy sau khi đến đây đừng nói nghe ngóng, đến cửa lớn của Thải Phượng Lâu còn không thể vào, đổi thành đi tìm những thương nhân gần đó hỏi thăm, nhưng những người này dường như sợ đắc tội với gia chủ Thải Phượng Lâu, vì vậy họ thậm chí không dám nói một câu thật.
Đằng Ngọc Ý cười nhẹ: "Nếu có ai muốn kể lại tất cả những gì đã xảy ra ở Thải Phượng Lâu trong khoảng thời gian này, các đệ có muốn nghe không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.