Chương 38:
Ngưng Lũng
11/04/2024
Đằng Ngọc Ý quay đầu nhìn sang, cuối hành lang trống trải, mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, người đó đang vật lộn với người nào đó trong sương phòng, như thể bị mắc kẹt ở cửa.
Khí Trí ngoan cố bám vào cửa, hét to với Đằng Ngọc Ý: "Nương tử, trên người tỷ có bùa Ngũ Mỹ Thiên Tiên, vậy nên mới không cẩn thận xông vào kết giới mà yêu quái này thiết lập, bây giờ tỷ không thể quay lại rồi, nhanh kéo đệ ra ngoài, chỉ có Trấn Đàm Mộc của Quan chúng ta mới phá giải được huyễn cảnh. "
Đằng Ngọc Ý không dám tới gần, nhưng không có nơi nào để lùi lại, đi đến đầu cầu thang thử bước xuống, nhưng không thể động đậy nhúc nhích.
“ Đằng nương tử, tỷ không tin đệ sao? Đệ thật sự là Khí Trí! Vừa rồi mũi tên là do đệ phóng, đệ biết sư huynh và Tuyệt Thánh đang ở gần đây, không biết bọn họ có đuổi đến kịp không, hiện giờ đệ không thể lấy được Trấn Đàn Mộc trong lòng, tỷ mau giúp kéo đệ ra, nếu không đệ mất mạng như chơi. "
Tim Đằng Ngọc Ý gần như bật ra khỏi lồng ngực: "Nếu ngươi là Trí Khí, nên biết tại sao ta lại đến đây."
“Biết biết!” Khí Trí liều mạng gật đầu, “Tỷ muốn sư huynh giải chú Sát Linh Hoàn.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?”
"Tử Vân Lâu. Không, không, Lãm Hà Các của Tử Vân Lâu. Tỷ và sư huynh thương lượng muốn ăn yêu quái, lại chê da thịt yêu quái quá cứng."
Đằng Ngọc Ý chạy qua: “Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao đệ lại bị kẹt ở đây?”
Khí Trí gấp gáp nói: "Đệ không đủ sức lực, đợi lát nữa sẽ nói thêm. Đằng nương tử, yêu quái đang ở gần đây, dù nó có nói gì hay làm gì, tỷ cứ coi như không thấy gì, kéo đệ ra ngoài trước rồi nói. "
Lúc này Đằng Ngọc Ý mới nhận ra rằng đằng sau Khí Trí không phải là một căn phòng, mà là một đình viện sương khói lượn lờ.
Khách uống rượu bên trong đã biến mất từ lâu, trong đình viện cỏ dại tràn lan sương khói mù mịt, xuyên qua màn sương mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy trong sân có một cái giếng.
Nàng không dám nhìn thêm, rốt cuộc đây là yêu quái gì, trong nháy mắt biến căn phòng thành cảnh tượng như vậy. Nàng ôm lấy cái eo như cái thùng nước của Khí Trí, dùng sức kéo về phía sau, tuy nhiên Khí Trí không nhúc nhích tí nào.
Đằng Ngọc Ý tức giận mắng: “Tiểu đạo sĩ ăn chay như đệ, làm sao ăn đến béo như thế này?
Trên trán Khí Trí toàn là mồ hôi, khóc đáp: “Đệ, đệ không cố ý ăn để béo như vậy đâu.”
Đột nhiên m tỉnh táo lại: "Không đúng không đúng. Đằng nương tử, bây giờ sức lực đang chống lại tỷ là sức của yêu quái, không liên quan gì đến đệ béo hay không béo. Hay là tỷ lấy Trấn Đàn Mộc của đệ ra, ở vạt áo trước của đệ. "
Đằng Ngọc Ý không có thời gian lau mồ hôi, đưa tay sờ sờ, sau lưng đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua, xa xa truyền đến giọng một nam tử: "Tiểu nương tử, nàng ở đây làm gì vậy?"
Cả người Đằng Ngọc Ý giật mình, không nhịn được quay đầu lại nhìn, liền thấy một lang quân tuấn tú khoảng ba mươi từ xa bước đến.
Trên đầu y cài một đóa hoa thược dược, ánh mắt triền miên, nụ cười nhàn nhạt, nhưng chẳng phải là nam tử mà nàng đã thấy lúc nãy sao.
Nam tử cầm trong tay một tấm lụa tranh của nữ tử mà xanh đài ngạc, vừa đi vừa đưa lên chóp mũi ngửi, tựa như có mùi hương nào đó giấu trong khăn lụa khiến y mê mẩn.
Đằng Ngọc Ý chỉ cảm thấy tấm lụa tranh quen thuộc, nghĩ ra thì là đồ của Quyển Nhi Lê, không nhịn được giật mình.
Khí Trí vừa nhìn thấy nam tử đó, sắc mặt liền tái đi: "Đằng nương tử, nhanh nhắm mắt lại. Đừng nhìn nó, đừng nghe nó, mau mau lấy Trấn Đàn Mộc của đệ ra mới quan trọng nhất. "
Đằng Ngọc Ý khép chặt mắt lại, run rẩy mò vào vạt áo trước của Khí Trí.
Nào biết vì để không bị kéo vào, Khí Trí gần như dán toàn bộ phần trước ngực lên khung cửa, Trấn Đàn Mộc không biết đã bị đẩy đi đâu rồi, nàng càng sờ càng gấp.
Nam tử đó càng ngày càng đến gần, trong miệng cười nói: “Nàng đang tìm cái gì, có cần ta giúp không?”
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào, tựa như có năng lực đoạt tâm hồn của người khác vậy, tâm thần Đằng Ngọc Ý lay động, trong lòng biết không ổn nên vội vàng mắng: "Khí Trí, mau nghĩ cách đi!"
Khí Trí gần như rống lên: "Mau đọc theo bần đạo: Thiên địa, chỉ có thể đi không thể bộc lộ. Đại thánh, chỉ có thể nhìn không thể nói ra!"
Vừa đọc hết một câu, âm đục bên tai đột nhiên biến mất, Đằng Ngọc Ý hoàn hồn lại, gấp gáp mò trong ngực Khí Trí, rất nhanh đã chạm vào một tấm gỗ cứng: "Tìm được rồi!"
Khí trí vui mừng: “Nhanh nhét nó vào trong miệng đệ.”
Đằng Ngọc Ý làm theo.
Khí Trí cắn đầu lưỡi, trong cổ họng vu vu niệm chú, vận đủ nội lực định phun Trấn Đàn Mộc vào trên người nam tử, không ngờ trong chớp mắt Trấn Đàn Mộc lại vỡ làm đôi trong miệng y.
Đằng Ngọc Ý nghẹn họng trân trối: “!”
Có lẽ vừa nãy bị lồng ngực Khí Trí chèn ép quá lâu, không cẩn thận đè gãy rồi.
Khuôn mặt Khí Trí như khóc tang nhổ ra hai mảnh gỗ vỡ: "Đều trách Sư tôn quá keo kiệt, sớm đã bảo phải đổi thành gỗ lê hoa chắc dày, sư tôn lại chỉ muốn dùng gỗ liễu rẻ tiền, bây giờ thì tốt rồi, đệ cũng hết cách rồi, hu hu hu hu….. "
Đằng Ngọc Ý lo lắng vỗ vỗ đầu y: "Khóc có ích lợi gì, trên người đệ còn có pháp khí gì, ta giúp đệ lấy ra."
Khí Trí vắt hết óc cố gắng nghĩ chiêu, nhưng vào lúc này, nam tử đó đã đi đến phía sau Đằng Ngọc Ý, dường như kiên nhẫn của y đã mất sạch, chụp lấy bả vai của Đằng Ngọc Ý, cười muốn đem nàng và Khí Trí m đẩy vào trong phòng: “ Vào đi, vãn sinh sẽ tiếp đãi các ngươi thật tốt."
Đằng Ngọc Ý thầm nắm chặt đồ trong ống tay áo, chưa đợi nam tử dùng lực, quay người lại ném hết thảy vào mặt nam tử: "Ai cần ngươi tiếp đãi!"
Nàng quăng hết những lá bùa Ngũ Mỹ Thiên Tiên còn sót lại, đóan rằng vậy này nếu đã có thể nhận ra yêu khí, dù sao cũng có tác dụng trừ tà, ai biết đâu nam tử chỉ nhẹ thổi một cái, lá bùa lập tức nát thành bột phấn.
“Vô dụng thôi.” Khí Trí liều mạng ôm lấy khung cửa, “Vừa nãy đệ đều dùng đến rồi, đạo hạnh của nó quá cao, những thứ này không đủ gãi ngứa nó, kế sách hiện tại, chỉ có thể chờ ——”
Đằng Ngọc Ý ngắt lời y, lại mò vào trong ống tay áo lần nữa: "Cho dù thứ này không có pháp lực, ít nhất có thể khiến nó phân tâm, có thể kéo dài trong chốc lát."
Nàng mò loạn xạ, trong ngực bỗng nhiên lạnh băng, lá bùa không biết lúc nào đã quăng hết rồi.
Khí Trí rống lên: "Đằng nương tử, đừng sợ, đệ là Tam Thanh Kim Đồng, yêu quái kia không dám tùy tiện tới gần, cho nên mới thiết lập ra mê hồn trận, nhưng trời sinh đệ có năng lực hút sét và đuổi tà, dù chúng ta bị quăng vào trong, nhất thời cũng không chết được đâu, tỷ chỉ cần ôm chặt ta đợi sư huynh đến là ổn rồi. "
Nam tử ông dường như rất thích sạch sẽ, chậm rãi phủi sạch tro tàn còn sót lại trên người, sau đó lại giơ tay lên chụp vào vai Đằng Ngọc Ý lần nữa: "Nương tử thật quá không hiểu phong tình, ta thành tâm mời, nàng sao lại nỡ từ chối. "
Đằng Ngọc Ý đoán chừng không thoát được rồi, trong cơn nguy cấp ném thứ cuối cùng trong ống tay áo ra: "Nếu đã đến cửa mời khách, ta muốn tặng công tử một vật tốt."
Đó là một cây bút trụi lông mà đạo sĩ của Đông Minh Quan đã cố gắng nhét cho nàng, mặc dù nó không hữu dụng, nhưng ít nhất nó cũng có thể dọa yêu quái một chút.
Lời chưa kịp nói hết, Đằng Ngọc Ý đã đâm cây bút vào mặt nam tử, nam tử giơ tay nắm lấy bút, muốn giễu cợt vài câu, đột nhiên cứ như bị lửa đốt, thanh âm đột nhiên ngừng bặt.
Mặt y vốn trắng nõn như ngọc, nhưng nửa khuôn mặt bị bút đâm vào bắt đầu bong da, giống như một mảng sơn bị tróc ra, lộ ra động mạch xanh xám bên trong.
Trong lòng Đằng Ngọc Ý kinh hãi, thật sự không thể tin cây bút trọc này lại có chút công dụng. Cú đâm không hề nhẹ, nó thực sự khiến nam tử trì trệ không thể cử động. Cơ thể y bắt đầu co thắt, biểu tình trở nên dữ dằn.
Đằng Ngọc Ý không dám nhìn thêm nữa, quay đầu ôm Khí Trí kéo về phía sau, có lẽ yêu quái ốc còn không mang nổi mình, lần này thật sự kéo được Khí Trí ra ngoài.
Khí Trí ưỡn người như một con cá chép, kéo Đằng Ngọc Ý : "Chạy nhanh!"
Hai người vừa mới chạy được vài bước, sau lưng gió âm nổi lên, nam tử rít gào đuổi theo, tốc độ nhanh như một cơn gió, chớp mắt lại sắp túm lấy vai Đằng Ngọc Ý.
Đằng Ngọc Ý có chút tuyệt vọng: “Ngoài chạy ra đệ còn có chiêu nào khác không?”
Khí Trí cắm đầu chạy nhanh: "Những chiêu có thể dùng đều đã dùng hết rồi, nhân lúc kết giới bị vỡ, chạy mới là thượng sách."
Nam tử cười u ám lạnh lẽo sau lưng, Đằng Ngọc Ý càng cảm thấy khủng hoảng: "Nhưng chúng ta căn bản là chạy không lại nó, khi nãy ta đắc tội nó, nếu bị nó bắt được nhất định sẽ chết không có chỗ chôn thân."
Khí Trí liều mạng lắc đầu: “Đằng nương tử, đệ sẽ không để nó tóm được tỷ trước đâu.”
Lúc này sau lưng truyền đến một cỗ lạnh lẽo, hơi thở tàn ác bổ trời phủ đất cuộn quét qua, Đằng Ngọc Ý gầm lên một tiếng, "Đệ làm sao bảo đảm?"
Quả không ngoài dự đoán, nam tử không tóm lấy Khí Trí, trực tiếp tóm thẳng lấy cổ áo Đằng Ngọc Ý, hơi thở lạnh lẽ phun ra từ trong miệng, phun đến trên da tựa như sương băng.
Đằng Ngọc Ý rùng mình, quay đầu mắng: "Yêu quái nhà ngươi cầu kỳ quá nhỉ, ta là nữ tử, nó là trẻ nhỏ, người toàn lựa những kẻ yếu đuối để ra tay, chính ngươi không cảm thấy mất mặt sao, nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, tại sao không đi tìm lão đạo sĩ bên dưới ấy? "
Nói thì chậm làm thì nhanh, trên cầu thang có người hét lên: "Lão đạo đến rồi, tìm ta có chuyện gì?"
Thân thủ người đó nhanh nhẹn, chân đạp lên lan can bay xuống, hất phất trần bổ về phía nam tử .
Nam tử không kịp tránh thoát nên đành phải nhận đủ một chiêu này, nào biết năng lực của người mới đến cao hơn y tưởng tượng nhiều, nam tử bị đánh hét thảm một tiếng, bỏ Đằng Ngọc Ý lại nhanh chóng biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Lão đạo sĩ giơ tay tiếp được Đằng Ngọc Ý, tay còn lại rút dây bạc từ thắt lưng ra, đánh vào màn sương mù dày đặc trên hành lang vang đinh một tiếng, trước mặt đột nhiên hiện ra một hành lang dài hẹp, cuối đường u ám vắng lặng, tựa như thông đến cõi u minh.
Lão đạo đang định ném Đằng Ngọc Ý trong lòng cho Khí Trí đang bị dọa ngốc, Đằng Ý đột nhiên nắm lấy vạt áo trước của y: "Thế tử, ta vừa mới cứu sư đệ của ngươi một mạng, đủ để bù trừ rồi chứ, nhanh giúp ta giải Sát Linh Hoàn, để không chậm trễ các người bắt yêu, giải xong ta lập tức đi ngay. "
Lúc ở dưới lầu nàng đã sinh nghi, nhìn gần càng thêm chắc chắn, lão đạo này sau một hồi đánh nhau, vạt áo phía trước hơi lỏng ra, trên cổ da thịt trắng trẻo, rõ ràng là một thiếu niên lang quân, hơn nữa y còn mặc y phục chất liệu sa cát trong cung, đạo thuật lại đỉnh cao, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là Lận Thừa Hựu.
Khí Trí ngoan cố bám vào cửa, hét to với Đằng Ngọc Ý: "Nương tử, trên người tỷ có bùa Ngũ Mỹ Thiên Tiên, vậy nên mới không cẩn thận xông vào kết giới mà yêu quái này thiết lập, bây giờ tỷ không thể quay lại rồi, nhanh kéo đệ ra ngoài, chỉ có Trấn Đàm Mộc của Quan chúng ta mới phá giải được huyễn cảnh. "
Đằng Ngọc Ý không dám tới gần, nhưng không có nơi nào để lùi lại, đi đến đầu cầu thang thử bước xuống, nhưng không thể động đậy nhúc nhích.
“ Đằng nương tử, tỷ không tin đệ sao? Đệ thật sự là Khí Trí! Vừa rồi mũi tên là do đệ phóng, đệ biết sư huynh và Tuyệt Thánh đang ở gần đây, không biết bọn họ có đuổi đến kịp không, hiện giờ đệ không thể lấy được Trấn Đàn Mộc trong lòng, tỷ mau giúp kéo đệ ra, nếu không đệ mất mạng như chơi. "
Tim Đằng Ngọc Ý gần như bật ra khỏi lồng ngực: "Nếu ngươi là Trí Khí, nên biết tại sao ta lại đến đây."
“Biết biết!” Khí Trí liều mạng gật đầu, “Tỷ muốn sư huynh giải chú Sát Linh Hoàn.”
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?”
"Tử Vân Lâu. Không, không, Lãm Hà Các của Tử Vân Lâu. Tỷ và sư huynh thương lượng muốn ăn yêu quái, lại chê da thịt yêu quái quá cứng."
Đằng Ngọc Ý chạy qua: “Rốt cuộc là có chuyện gì, tại sao đệ lại bị kẹt ở đây?”
Khí Trí gấp gáp nói: "Đệ không đủ sức lực, đợi lát nữa sẽ nói thêm. Đằng nương tử, yêu quái đang ở gần đây, dù nó có nói gì hay làm gì, tỷ cứ coi như không thấy gì, kéo đệ ra ngoài trước rồi nói. "
Lúc này Đằng Ngọc Ý mới nhận ra rằng đằng sau Khí Trí không phải là một căn phòng, mà là một đình viện sương khói lượn lờ.
Khách uống rượu bên trong đã biến mất từ lâu, trong đình viện cỏ dại tràn lan sương khói mù mịt, xuyên qua màn sương mờ ảo, có thể mơ hồ nhìn thấy trong sân có một cái giếng.
Nàng không dám nhìn thêm, rốt cuộc đây là yêu quái gì, trong nháy mắt biến căn phòng thành cảnh tượng như vậy. Nàng ôm lấy cái eo như cái thùng nước của Khí Trí, dùng sức kéo về phía sau, tuy nhiên Khí Trí không nhúc nhích tí nào.
Đằng Ngọc Ý tức giận mắng: “Tiểu đạo sĩ ăn chay như đệ, làm sao ăn đến béo như thế này?
Trên trán Khí Trí toàn là mồ hôi, khóc đáp: “Đệ, đệ không cố ý ăn để béo như vậy đâu.”
Đột nhiên m tỉnh táo lại: "Không đúng không đúng. Đằng nương tử, bây giờ sức lực đang chống lại tỷ là sức của yêu quái, không liên quan gì đến đệ béo hay không béo. Hay là tỷ lấy Trấn Đàn Mộc của đệ ra, ở vạt áo trước của đệ. "
Đằng Ngọc Ý không có thời gian lau mồ hôi, đưa tay sờ sờ, sau lưng đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi qua, xa xa truyền đến giọng một nam tử: "Tiểu nương tử, nàng ở đây làm gì vậy?"
Cả người Đằng Ngọc Ý giật mình, không nhịn được quay đầu lại nhìn, liền thấy một lang quân tuấn tú khoảng ba mươi từ xa bước đến.
Trên đầu y cài một đóa hoa thược dược, ánh mắt triền miên, nụ cười nhàn nhạt, nhưng chẳng phải là nam tử mà nàng đã thấy lúc nãy sao.
Nam tử cầm trong tay một tấm lụa tranh của nữ tử mà xanh đài ngạc, vừa đi vừa đưa lên chóp mũi ngửi, tựa như có mùi hương nào đó giấu trong khăn lụa khiến y mê mẩn.
Đằng Ngọc Ý chỉ cảm thấy tấm lụa tranh quen thuộc, nghĩ ra thì là đồ của Quyển Nhi Lê, không nhịn được giật mình.
Khí Trí vừa nhìn thấy nam tử đó, sắc mặt liền tái đi: "Đằng nương tử, nhanh nhắm mắt lại. Đừng nhìn nó, đừng nghe nó, mau mau lấy Trấn Đàn Mộc của đệ ra mới quan trọng nhất. "
Đằng Ngọc Ý khép chặt mắt lại, run rẩy mò vào vạt áo trước của Khí Trí.
Nào biết vì để không bị kéo vào, Khí Trí gần như dán toàn bộ phần trước ngực lên khung cửa, Trấn Đàn Mộc không biết đã bị đẩy đi đâu rồi, nàng càng sờ càng gấp.
Nam tử đó càng ngày càng đến gần, trong miệng cười nói: “Nàng đang tìm cái gì, có cần ta giúp không?”
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào, tựa như có năng lực đoạt tâm hồn của người khác vậy, tâm thần Đằng Ngọc Ý lay động, trong lòng biết không ổn nên vội vàng mắng: "Khí Trí, mau nghĩ cách đi!"
Khí Trí gần như rống lên: "Mau đọc theo bần đạo: Thiên địa, chỉ có thể đi không thể bộc lộ. Đại thánh, chỉ có thể nhìn không thể nói ra!"
Vừa đọc hết một câu, âm đục bên tai đột nhiên biến mất, Đằng Ngọc Ý hoàn hồn lại, gấp gáp mò trong ngực Khí Trí, rất nhanh đã chạm vào một tấm gỗ cứng: "Tìm được rồi!"
Khí trí vui mừng: “Nhanh nhét nó vào trong miệng đệ.”
Đằng Ngọc Ý làm theo.
Khí Trí cắn đầu lưỡi, trong cổ họng vu vu niệm chú, vận đủ nội lực định phun Trấn Đàn Mộc vào trên người nam tử, không ngờ trong chớp mắt Trấn Đàn Mộc lại vỡ làm đôi trong miệng y.
Đằng Ngọc Ý nghẹn họng trân trối: “!”
Có lẽ vừa nãy bị lồng ngực Khí Trí chèn ép quá lâu, không cẩn thận đè gãy rồi.
Khuôn mặt Khí Trí như khóc tang nhổ ra hai mảnh gỗ vỡ: "Đều trách Sư tôn quá keo kiệt, sớm đã bảo phải đổi thành gỗ lê hoa chắc dày, sư tôn lại chỉ muốn dùng gỗ liễu rẻ tiền, bây giờ thì tốt rồi, đệ cũng hết cách rồi, hu hu hu hu….. "
Đằng Ngọc Ý lo lắng vỗ vỗ đầu y: "Khóc có ích lợi gì, trên người đệ còn có pháp khí gì, ta giúp đệ lấy ra."
Khí Trí vắt hết óc cố gắng nghĩ chiêu, nhưng vào lúc này, nam tử đó đã đi đến phía sau Đằng Ngọc Ý, dường như kiên nhẫn của y đã mất sạch, chụp lấy bả vai của Đằng Ngọc Ý, cười muốn đem nàng và Khí Trí m đẩy vào trong phòng: “ Vào đi, vãn sinh sẽ tiếp đãi các ngươi thật tốt."
Đằng Ngọc Ý thầm nắm chặt đồ trong ống tay áo, chưa đợi nam tử dùng lực, quay người lại ném hết thảy vào mặt nam tử: "Ai cần ngươi tiếp đãi!"
Nàng quăng hết những lá bùa Ngũ Mỹ Thiên Tiên còn sót lại, đóan rằng vậy này nếu đã có thể nhận ra yêu khí, dù sao cũng có tác dụng trừ tà, ai biết đâu nam tử chỉ nhẹ thổi một cái, lá bùa lập tức nát thành bột phấn.
“Vô dụng thôi.” Khí Trí liều mạng ôm lấy khung cửa, “Vừa nãy đệ đều dùng đến rồi, đạo hạnh của nó quá cao, những thứ này không đủ gãi ngứa nó, kế sách hiện tại, chỉ có thể chờ ——”
Đằng Ngọc Ý ngắt lời y, lại mò vào trong ống tay áo lần nữa: "Cho dù thứ này không có pháp lực, ít nhất có thể khiến nó phân tâm, có thể kéo dài trong chốc lát."
Nàng mò loạn xạ, trong ngực bỗng nhiên lạnh băng, lá bùa không biết lúc nào đã quăng hết rồi.
Khí Trí rống lên: "Đằng nương tử, đừng sợ, đệ là Tam Thanh Kim Đồng, yêu quái kia không dám tùy tiện tới gần, cho nên mới thiết lập ra mê hồn trận, nhưng trời sinh đệ có năng lực hút sét và đuổi tà, dù chúng ta bị quăng vào trong, nhất thời cũng không chết được đâu, tỷ chỉ cần ôm chặt ta đợi sư huynh đến là ổn rồi. "
Nam tử ông dường như rất thích sạch sẽ, chậm rãi phủi sạch tro tàn còn sót lại trên người, sau đó lại giơ tay lên chụp vào vai Đằng Ngọc Ý lần nữa: "Nương tử thật quá không hiểu phong tình, ta thành tâm mời, nàng sao lại nỡ từ chối. "
Đằng Ngọc Ý đoán chừng không thoát được rồi, trong cơn nguy cấp ném thứ cuối cùng trong ống tay áo ra: "Nếu đã đến cửa mời khách, ta muốn tặng công tử một vật tốt."
Đó là một cây bút trụi lông mà đạo sĩ của Đông Minh Quan đã cố gắng nhét cho nàng, mặc dù nó không hữu dụng, nhưng ít nhất nó cũng có thể dọa yêu quái một chút.
Lời chưa kịp nói hết, Đằng Ngọc Ý đã đâm cây bút vào mặt nam tử, nam tử giơ tay nắm lấy bút, muốn giễu cợt vài câu, đột nhiên cứ như bị lửa đốt, thanh âm đột nhiên ngừng bặt.
Mặt y vốn trắng nõn như ngọc, nhưng nửa khuôn mặt bị bút đâm vào bắt đầu bong da, giống như một mảng sơn bị tróc ra, lộ ra động mạch xanh xám bên trong.
Trong lòng Đằng Ngọc Ý kinh hãi, thật sự không thể tin cây bút trọc này lại có chút công dụng. Cú đâm không hề nhẹ, nó thực sự khiến nam tử trì trệ không thể cử động. Cơ thể y bắt đầu co thắt, biểu tình trở nên dữ dằn.
Đằng Ngọc Ý không dám nhìn thêm nữa, quay đầu ôm Khí Trí kéo về phía sau, có lẽ yêu quái ốc còn không mang nổi mình, lần này thật sự kéo được Khí Trí ra ngoài.
Khí Trí ưỡn người như một con cá chép, kéo Đằng Ngọc Ý : "Chạy nhanh!"
Hai người vừa mới chạy được vài bước, sau lưng gió âm nổi lên, nam tử rít gào đuổi theo, tốc độ nhanh như một cơn gió, chớp mắt lại sắp túm lấy vai Đằng Ngọc Ý.
Đằng Ngọc Ý có chút tuyệt vọng: “Ngoài chạy ra đệ còn có chiêu nào khác không?”
Khí Trí cắm đầu chạy nhanh: "Những chiêu có thể dùng đều đã dùng hết rồi, nhân lúc kết giới bị vỡ, chạy mới là thượng sách."
Nam tử cười u ám lạnh lẽo sau lưng, Đằng Ngọc Ý càng cảm thấy khủng hoảng: "Nhưng chúng ta căn bản là chạy không lại nó, khi nãy ta đắc tội nó, nếu bị nó bắt được nhất định sẽ chết không có chỗ chôn thân."
Khí Trí liều mạng lắc đầu: “Đằng nương tử, đệ sẽ không để nó tóm được tỷ trước đâu.”
Lúc này sau lưng truyền đến một cỗ lạnh lẽo, hơi thở tàn ác bổ trời phủ đất cuộn quét qua, Đằng Ngọc Ý gầm lên một tiếng, "Đệ làm sao bảo đảm?"
Quả không ngoài dự đoán, nam tử không tóm lấy Khí Trí, trực tiếp tóm thẳng lấy cổ áo Đằng Ngọc Ý, hơi thở lạnh lẽ phun ra từ trong miệng, phun đến trên da tựa như sương băng.
Đằng Ngọc Ý rùng mình, quay đầu mắng: "Yêu quái nhà ngươi cầu kỳ quá nhỉ, ta là nữ tử, nó là trẻ nhỏ, người toàn lựa những kẻ yếu đuối để ra tay, chính ngươi không cảm thấy mất mặt sao, nếu ngươi thực sự có bản lĩnh, tại sao không đi tìm lão đạo sĩ bên dưới ấy? "
Nói thì chậm làm thì nhanh, trên cầu thang có người hét lên: "Lão đạo đến rồi, tìm ta có chuyện gì?"
Thân thủ người đó nhanh nhẹn, chân đạp lên lan can bay xuống, hất phất trần bổ về phía nam tử .
Nam tử không kịp tránh thoát nên đành phải nhận đủ một chiêu này, nào biết năng lực của người mới đến cao hơn y tưởng tượng nhiều, nam tử bị đánh hét thảm một tiếng, bỏ Đằng Ngọc Ý lại nhanh chóng biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Lão đạo sĩ giơ tay tiếp được Đằng Ngọc Ý, tay còn lại rút dây bạc từ thắt lưng ra, đánh vào màn sương mù dày đặc trên hành lang vang đinh một tiếng, trước mặt đột nhiên hiện ra một hành lang dài hẹp, cuối đường u ám vắng lặng, tựa như thông đến cõi u minh.
Lão đạo đang định ném Đằng Ngọc Ý trong lòng cho Khí Trí đang bị dọa ngốc, Đằng Ý đột nhiên nắm lấy vạt áo trước của y: "Thế tử, ta vừa mới cứu sư đệ của ngươi một mạng, đủ để bù trừ rồi chứ, nhanh giúp ta giải Sát Linh Hoàn, để không chậm trễ các người bắt yêu, giải xong ta lập tức đi ngay. "
Lúc ở dưới lầu nàng đã sinh nghi, nhìn gần càng thêm chắc chắn, lão đạo này sau một hồi đánh nhau, vạt áo phía trước hơi lỏng ra, trên cổ da thịt trắng trẻo, rõ ràng là một thiếu niên lang quân, hơn nữa y còn mặc y phục chất liệu sa cát trong cung, đạo thuật lại đỉnh cao, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là Lận Thừa Hựu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.