Chương 41:
Ngưng Lũng
11/04/2024
Tuyệt Thánh cùng Khí Trí có chút ngập ngừng, nghĩ lại, bọn họ không có tiền, sư huynh rất nhiều tiền, một bữa tiền rượu đối với y mà nói có lẽ không tính là gì, Ngạc Cơ đầy bụng tính toán, không chịu gọi đồ tốt chỗ bà, có lẽ thật sự không thể kịp thời đến hậu uyển tra xét.
“Vậy thì….vậy thì làm theo lời Vương công tử đi.”
Ngạc Cơ hấp tấp rời đi: "Đã rõ rồi, thịt rượu lập tức tới ngay. Cũng may gia chủ không ở đây, hậu viện cũng dễ dàng ra vào hơn so ngày thường, công tử cùng hai vị đạo trưởng chờ một chút, nô gia sẽ vào bên trong sắp xếp."
Không lâu sau, một hàng cơ thiếp trang điểm lộng lẫy bưng rượu và thức ăn tới, trong nháy mắt, trên bàn đã xếp đầy thức ăn phong phú thơm nồng.
Tuyệt Thánh cùng Khí Trí còn có chút mù mờ, miệng lại nhịn không được nói: "Cái kia... Vương công tử, vừa rồi người bị kinh sợ một một phen, ăn chút thức ăn uống chút rượu đè xuống chút đi, đừng, đừng khách khí với chúng ta."
Mặt Đằng Ngọc Ý đầy khiêm nhượng: "Đây đều là sư huynh các đệ mời các đệ ăn, Vương mỗ không dám thất lễ, ngồi bên ghế bầu bạn là được."
"Nếu người không ăn, chúng ta cũng ăn không vô." Tuyệt Thánh vừa nói vừa đứng dậy cầm chén đũa nhét mạnh vào trong tay Đằng Ngọc Ý.
Đằng Ngọc Ý miễn cưỡng nhận lấy bát đũa: "Được thôi, kỳ thật ta cũng không đói lắm."
Nàng mở hủ rượu ra, chỉ cảm thấy một hương thơm kỳ lạ xộc vào mũi, không nói hai lời nhấp một ngụm rượu Long Cao, quả nhiên thơm cay nồng nàn, thầm nói rượu này đắt tiền cũng có đạo lý của nó, uống một hơi gần nửa hủ mới thấy đã nghiền.
Ngạc Cơ thấy Đằng Ngọc Ý yêu thích, thừa cơ lại dâng một bình lên, hành động này lại hợp ý Đằng Ngọc Ý, nàng vui vẻ uống liền ba hủ mới thôi.
Sau khi cơm nước no nê, Ngạc Cơ nói: "Nô gia đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta từ cửa sau đi vào, cách này càng không gây chú ý, hai vị đạo trưởng thay y phục này đi, nhanh chóng đi cùng nô gia thôi."
Trải qua một phen kinh hãi vừa rồi, Đằng Ngọc Ý cũng không muốn đi theo vào góp vui, vì thế nói với Tuyệt Thánh và Khí Trí: "Quyển Nhi Lê giao cho các đệ đó, dựa vào năng lực của sư huynh các đệ, cứu người đương nhiên không thành vấn đề, chuyện làm phép ta không hiểu, ta sẽ không đi theo vào."
Dứt lời nhấc chân bước đi, lại bị Khí Trí kéo chặt ống tay áo, Đằng Ngọc Ý ngạc nhiên nói: "Thế này là làm gì vậy?"
Khí Trí thấp giọng nói: "Vương công tử đã cứu đệ một mạng, đệ đã đáp ứng giúp người giải Sát Linh Hoàn. Lúc này người đi rồi, đệ liền nghĩ không ra biện pháp nữa. Người tin đệ thêm lần đi, đệ nhất định nói được làm được."
Đằng Ngọc Ý nhớ tới hai người mới mém chút vào bụng yêu quái, kéo tay áo ra sau: "Ta tin đệ? Chẳng lẽ ta còn muốn lại bị yêu quái truy đuổi thêm lần nữa sao?"
Mặt Khí Trí tràn đầy xấu hổ, tuy nhiên chết sống không chịu buông tay, khuyên can mãi, vẫn kiên quyết lôi Đằng Ngọc Ý vào lầu.
Đến hậu uyển của Thải Phượng Lâu, Ngạc Cơ chào hỏi vài vị đại hán khỏe mạnh đang giữ cửa, dẫn bọn Đằng Ngọc Ý đi vào.
"Nơi đó ở sau phòng ngủ của chúng ta, từ khi nô gia biết chỗ đó có thờ cúng, ngày thường rất ít đến đó."
Đằng Ngọc Ý vừa đi vừa đánh giá, chẳng trách Thải Phượng Lâu có thể ở trong thời gian ngắn như vậy thanh danh vang dội, đằng trước nhà cao tường trổ cũng thôi đi, hậu viện cũng là lan ngọc can son, gió đêm phất qua mặt, thổi cho bụi hoa thược dược chỗ bậc thềm sào sạt vang lên, chỉ là càng đi về phía trước, trong gió càng có loại cảm giác lạnh băng.
Ngạc Cơ lạnh run vuốt ve hai cánh tay của mình: "Công tử, đạo trưởng, các ngài không cảm thấy nơi này rất âm u lạnh lẽo sao?"
Tuyệt Thánh căng thẳng dò xét trái phải, bỗng nhiên thoáng nhìn đằng trước có một bóng ảnh nhảy ra, Ngạc Cơ cũng đã nhìn thấy, bị dọa đến đang muốn kêu thảm, may mà Khí Trí che miệng bà ta trước, thấp giọng nói: "Ơ, hình như là một đạo sĩ."
Thị lực của Tuyệt Thánh tốt hơn so với người thường, chạy nhanh mấy bước, khẽ gọi: "Lão đạo trưởng, là người sao?"
Người đó lướt qua ngọn cây, xoay người nhảy xuống, trong tay cầm một cây phất trần, chính là Lận Thừa Hựu đang đóng giả lão đạo.
Khí Trí cùng Tuyệt Thánh thở phào, vây tới: "Lão đạo trưởng."
Lận Thừa Hựu vung phất trần lên: " Ai ya, yêu quái này cực kỳ cao minh, lão đạo ta suýt nữa không trốn thoát."
Ngạc Cơ kinh ngạc đánh giá lão đạo, không phải nói Thành vương thế tử tới rồi sao, trước mắt sao lại là đạo sĩ sa sút không quá nghiêm chỉnh này.
Lận Thừa Hựu hỏi Khí Trí cùng Tuyệt Thánh: "Các ngươi làm sao tìm được đến đây?"
Khí Trí cùng Tuyệt Thánh quay người chỉ: "Đằng nương tử đem vị tú bà tên Ngạc Cơ này gọi đến một bên, vừa doạ vừa dỗ một phen trắc trở, Ngạc Cơ tiết lộ một số việc, chúng ta liền tìm đến đây. Sư huynh, sao huynh lại ở đây?"
Lận Thừa Hựu nhìn về phía Đằng Ngọc Ý, Đằng Ngọc Ý cũng nhàn nhạt nhìn y.
Lận Thừa Hựu im lặng dò xét Đằng Ngọc Ý, chiếm một túi lớn trùng ngứa, giấu ở trên người nhất định sẽ lộ ra dấu vết, nàng mặc y phục người Hồ, nhưng tay áo cùng giày cũng không giống đang ẩn giấu vật gì, người hộ vệ bên cạnh không những một thân trang phục gọn nhẹ, đến một cái túi cũng không đem, có thể thấy được nàng đêm nay dù đến tìm y giải chú, nhưng căn bản không đem theo trùng ngứa bên người. Lừa đồ của Thanh Vân quan không chịu trả lại, cứ như vậy còn mong y giải Sát Linh Hoàn?
Vốn đã muốn giúp nàng giải chú rồi, nháy mắt lại thay đổi chủ ý, cười cười nói: "Nơi này giấu sào huyệt của thứ kia, vừa rồi ta tìm một vòng trong viện, phát hiện nơi đây giống như nhiều năm trước đã được người khác bố trí đại trận, không biết sao trận pháp lại lộ ra kẽ hở, trước mắt đã trấn không được vật dưới đáy kia rồi, chẳng qua ta tìm hồi lâu, vẫn chưa tìm được mắt trận."
Tuyệt Thánh và Khí Trí vội vã đem chuyện vừa rồi nói ra.
Lận Thừa Hựu chậc một tiếng: "Các ngươi lúc nào mới có thể học được cách nói vào trọng tâm? Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm?"
Khí Trí lại nói đến Quyển Nhi Lê mất tích: "Sư huynh, huynh ở trong kết giới có nhìn thấy một tiểu nương tử tướng mạo tựa như người Hồ không."
"Không nhìn thấy." Lận Thừa Hựu vẫy tay gọi Ngạc Cơ, "Khối đá bị đập vỡ kia ở đâu, nhanh dẫn đường cho chúng ta."
“Vậy thì….vậy thì làm theo lời Vương công tử đi.”
Ngạc Cơ hấp tấp rời đi: "Đã rõ rồi, thịt rượu lập tức tới ngay. Cũng may gia chủ không ở đây, hậu viện cũng dễ dàng ra vào hơn so ngày thường, công tử cùng hai vị đạo trưởng chờ một chút, nô gia sẽ vào bên trong sắp xếp."
Không lâu sau, một hàng cơ thiếp trang điểm lộng lẫy bưng rượu và thức ăn tới, trong nháy mắt, trên bàn đã xếp đầy thức ăn phong phú thơm nồng.
Tuyệt Thánh cùng Khí Trí còn có chút mù mờ, miệng lại nhịn không được nói: "Cái kia... Vương công tử, vừa rồi người bị kinh sợ một một phen, ăn chút thức ăn uống chút rượu đè xuống chút đi, đừng, đừng khách khí với chúng ta."
Mặt Đằng Ngọc Ý đầy khiêm nhượng: "Đây đều là sư huynh các đệ mời các đệ ăn, Vương mỗ không dám thất lễ, ngồi bên ghế bầu bạn là được."
"Nếu người không ăn, chúng ta cũng ăn không vô." Tuyệt Thánh vừa nói vừa đứng dậy cầm chén đũa nhét mạnh vào trong tay Đằng Ngọc Ý.
Đằng Ngọc Ý miễn cưỡng nhận lấy bát đũa: "Được thôi, kỳ thật ta cũng không đói lắm."
Nàng mở hủ rượu ra, chỉ cảm thấy một hương thơm kỳ lạ xộc vào mũi, không nói hai lời nhấp một ngụm rượu Long Cao, quả nhiên thơm cay nồng nàn, thầm nói rượu này đắt tiền cũng có đạo lý của nó, uống một hơi gần nửa hủ mới thấy đã nghiền.
Ngạc Cơ thấy Đằng Ngọc Ý yêu thích, thừa cơ lại dâng một bình lên, hành động này lại hợp ý Đằng Ngọc Ý, nàng vui vẻ uống liền ba hủ mới thôi.
Sau khi cơm nước no nê, Ngạc Cơ nói: "Nô gia đã chuẩn bị tốt rồi, chúng ta từ cửa sau đi vào, cách này càng không gây chú ý, hai vị đạo trưởng thay y phục này đi, nhanh chóng đi cùng nô gia thôi."
Trải qua một phen kinh hãi vừa rồi, Đằng Ngọc Ý cũng không muốn đi theo vào góp vui, vì thế nói với Tuyệt Thánh và Khí Trí: "Quyển Nhi Lê giao cho các đệ đó, dựa vào năng lực của sư huynh các đệ, cứu người đương nhiên không thành vấn đề, chuyện làm phép ta không hiểu, ta sẽ không đi theo vào."
Dứt lời nhấc chân bước đi, lại bị Khí Trí kéo chặt ống tay áo, Đằng Ngọc Ý ngạc nhiên nói: "Thế này là làm gì vậy?"
Khí Trí thấp giọng nói: "Vương công tử đã cứu đệ một mạng, đệ đã đáp ứng giúp người giải Sát Linh Hoàn. Lúc này người đi rồi, đệ liền nghĩ không ra biện pháp nữa. Người tin đệ thêm lần đi, đệ nhất định nói được làm được."
Đằng Ngọc Ý nhớ tới hai người mới mém chút vào bụng yêu quái, kéo tay áo ra sau: "Ta tin đệ? Chẳng lẽ ta còn muốn lại bị yêu quái truy đuổi thêm lần nữa sao?"
Mặt Khí Trí tràn đầy xấu hổ, tuy nhiên chết sống không chịu buông tay, khuyên can mãi, vẫn kiên quyết lôi Đằng Ngọc Ý vào lầu.
Đến hậu uyển của Thải Phượng Lâu, Ngạc Cơ chào hỏi vài vị đại hán khỏe mạnh đang giữ cửa, dẫn bọn Đằng Ngọc Ý đi vào.
"Nơi đó ở sau phòng ngủ của chúng ta, từ khi nô gia biết chỗ đó có thờ cúng, ngày thường rất ít đến đó."
Đằng Ngọc Ý vừa đi vừa đánh giá, chẳng trách Thải Phượng Lâu có thể ở trong thời gian ngắn như vậy thanh danh vang dội, đằng trước nhà cao tường trổ cũng thôi đi, hậu viện cũng là lan ngọc can son, gió đêm phất qua mặt, thổi cho bụi hoa thược dược chỗ bậc thềm sào sạt vang lên, chỉ là càng đi về phía trước, trong gió càng có loại cảm giác lạnh băng.
Ngạc Cơ lạnh run vuốt ve hai cánh tay của mình: "Công tử, đạo trưởng, các ngài không cảm thấy nơi này rất âm u lạnh lẽo sao?"
Tuyệt Thánh căng thẳng dò xét trái phải, bỗng nhiên thoáng nhìn đằng trước có một bóng ảnh nhảy ra, Ngạc Cơ cũng đã nhìn thấy, bị dọa đến đang muốn kêu thảm, may mà Khí Trí che miệng bà ta trước, thấp giọng nói: "Ơ, hình như là một đạo sĩ."
Thị lực của Tuyệt Thánh tốt hơn so với người thường, chạy nhanh mấy bước, khẽ gọi: "Lão đạo trưởng, là người sao?"
Người đó lướt qua ngọn cây, xoay người nhảy xuống, trong tay cầm một cây phất trần, chính là Lận Thừa Hựu đang đóng giả lão đạo.
Khí Trí cùng Tuyệt Thánh thở phào, vây tới: "Lão đạo trưởng."
Lận Thừa Hựu vung phất trần lên: " Ai ya, yêu quái này cực kỳ cao minh, lão đạo ta suýt nữa không trốn thoát."
Ngạc Cơ kinh ngạc đánh giá lão đạo, không phải nói Thành vương thế tử tới rồi sao, trước mắt sao lại là đạo sĩ sa sút không quá nghiêm chỉnh này.
Lận Thừa Hựu hỏi Khí Trí cùng Tuyệt Thánh: "Các ngươi làm sao tìm được đến đây?"
Khí Trí cùng Tuyệt Thánh quay người chỉ: "Đằng nương tử đem vị tú bà tên Ngạc Cơ này gọi đến một bên, vừa doạ vừa dỗ một phen trắc trở, Ngạc Cơ tiết lộ một số việc, chúng ta liền tìm đến đây. Sư huynh, sao huynh lại ở đây?"
Lận Thừa Hựu nhìn về phía Đằng Ngọc Ý, Đằng Ngọc Ý cũng nhàn nhạt nhìn y.
Lận Thừa Hựu im lặng dò xét Đằng Ngọc Ý, chiếm một túi lớn trùng ngứa, giấu ở trên người nhất định sẽ lộ ra dấu vết, nàng mặc y phục người Hồ, nhưng tay áo cùng giày cũng không giống đang ẩn giấu vật gì, người hộ vệ bên cạnh không những một thân trang phục gọn nhẹ, đến một cái túi cũng không đem, có thể thấy được nàng đêm nay dù đến tìm y giải chú, nhưng căn bản không đem theo trùng ngứa bên người. Lừa đồ của Thanh Vân quan không chịu trả lại, cứ như vậy còn mong y giải Sát Linh Hoàn?
Vốn đã muốn giúp nàng giải chú rồi, nháy mắt lại thay đổi chủ ý, cười cười nói: "Nơi này giấu sào huyệt của thứ kia, vừa rồi ta tìm một vòng trong viện, phát hiện nơi đây giống như nhiều năm trước đã được người khác bố trí đại trận, không biết sao trận pháp lại lộ ra kẽ hở, trước mắt đã trấn không được vật dưới đáy kia rồi, chẳng qua ta tìm hồi lâu, vẫn chưa tìm được mắt trận."
Tuyệt Thánh và Khí Trí vội vã đem chuyện vừa rồi nói ra.
Lận Thừa Hựu chậc một tiếng: "Các ngươi lúc nào mới có thể học được cách nói vào trọng tâm? Chuyện quan trọng như vậy sao không nói sớm?"
Khí Trí lại nói đến Quyển Nhi Lê mất tích: "Sư huynh, huynh ở trong kết giới có nhìn thấy một tiểu nương tử tướng mạo tựa như người Hồ không."
"Không nhìn thấy." Lận Thừa Hựu vẫy tay gọi Ngạc Cơ, "Khối đá bị đập vỡ kia ở đâu, nhanh dẫn đường cho chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.