Chương 43:
Ngưng Lũng
11/04/2024
Khí Trí quay người chỉ chỉ Đằng Ngọc Ý, vội vã
nói: "Vương công tử biết sử dụng pháp khí, hơn nữa pháp khí trong tay y không phải dạng tầm thường."
Đằng Ngọc Ý sớm đã hiểu chiêu gì, chỉ vì quá mức kinh hoàng, nhất thời khó tin được mà thôi.
Lận Thừa Hựu hừ cười nói: "Thứ kia của Vương công tử? Chẳng phải chỉ là một thanh kiếm phỉ thúy sao, hiện tại trúng Sát Linh Hoàn, đồng nghĩa với phế phẩm."
Khí Trí vội nói: "Chỉ cần sư huynh giải chú Sát Linh Hoàn cho y là được rồi, sư huynh quên rồi sao, lần trước yêu cây kia sắp trở thành ma, Vương công tử cũng có thể dùng kiếm phỉ thúy chặt đứt một móng của nó, có thể thấy kiếm này vô cùng lợi hại, huống hồ nó nhận chủ, chỉ có Vương công tử mới có thể sai khiến kiếm!"
Lận Thừa Hựu không thể nhịn được nữa, đánh gãy lời mà nói: "Nàng ta cho ngươi lợi lộc gì, ngươi thà rằng tự gãy một ngón tay cũng muốn ép ta giải Sát Linh Hoàn cho nàng?"
Lời này vừa thốt ra, đám người đều giật mình, Tuyệt Thánh không dám tin nhìn cánh tay bị thương của Khí Trí: "Khí Trí? Ngươi, ngươi cố ý làm gãy ngón tay sao?"
Sắc mặt Khí Trí trắng bệch, cuống quít nhìn xung quanh mà đáp y: "Đạo trưởng, việc này không nên chậm trễ, còn chậm trễ nữa chỉ sợ không cứu được Quyển Nhi Lê."
Đằng Ngọc Ý bước nhanh đến bên Khí Trí, chẳng trách Khí Trí nói đêm nay nhất định sẽ giải Sát Linh Hoàn cho nàng, nàng chỉ coi y thuận miệng nói thôi, ai ngờ y lại làm ra chuyện như thế này.
Nàng tóm lấy cánh tay của Khí Trí quan sát tỉ mỉ, cuối cùng hít một ngụm khí: "Đệ điên hả?"
Khí Trí cắn cắn môi: "Vương công tử, cám ơn người đã cứu đệ một mạng. Sư huynh, hiện tại chỉ có thể để Vương công tử hộ trận giúp huynh thôi."
Lận Thừa Hựu đen mặt nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ không giải chú cho nàng ta sao? Ngươi có biết ngươi ngu xuẩn đến hết thuốc chữa không!"
Khí Trí mồ hôi lạnh ứa ra, hiển nhiên vết thương cực kỳ đau nhức.
Lận Thừa Hựu nhịn tức giận nhìn về phía Đằng Ngọc Ý, vốn muốn ép nàng ta đem trùng ngứa hại người trả về, Khí Trí làm rộn một hồi như thế, chỉ có thể giải chú cho nàng: "Mà thôi, lấy đồ ra đi."
Khí Trí nói: "Sư huynh, chuyện này không liên quan gì đến Vương công tử, đây là cách tự đệ nghĩ ra."
“Ngươi câm miệng đi!”
Đằng Ngọc Ý trừng Lận Thừa Hựu, chuyện đến nước này, nàng thật sự không muốn mượn tay Lận Thừa Hựu giải chú, nhưng nếu không giải đồng nghĩa với việc Khí Trí tốn công vô ích, vậy nên từ trong ngực móc ra kiếm phỉ thúy: "Đạo trưởng còn không xấu hổ mà trách cứ sư đệ sao? Nếu không phải ngươi không hợp tình hợp lý, đệ ấy sao đến mức làm ra hạ sách này."
Lận Thừa Hựu nhìn chằm chằm Đằng Ngọc Ý, trong tay lại nhận lấy kiếm nàng đưa qua, dựng hai ngón tay xẹt qua lưỡi kiếm, một tia sáng âm u phất qua, thân kiếm vốn xám tro lại óng ánh chói mắt trở lại.
Đằng Ngọc Ý nhận lấy kiếm phỉ thúy, niềm vui mất mà có lại được khiến nàng tạm thời quên đi cáu giận đối với người trước mắt này.
Lận Thừa Hựu dò xét thần sắc của nàng: "Kỳ thật ngươi vừa cứu Khí Trí, ta sớm đã muốn giải Sát Linh Hoàn rồi, nhưng thứ nhất ngươi không chịu trả lại trùng ngứa, thứ hai trong ải sống chết ngươi vẫn không quên kiếm phỉ thúy, ta nhất thời hiếu kì, cố ý trêu chọc mà thôi."
Trong lòng Đằng Ngọc Ý vang thùng thùng, sau khi tỉnh lại chỉ sợ khiến người ta nhìn ra bất thường, nên nàng chưa từng nhắc với ai về lai lịch của kiếm này, trong lời nói của Lận Thừa Hựu có hàm ý, hẳn là đang hoài nghi cái gì đó?
Nàng như không có việc gì nói: "Đây là di vật mẫu thân để lại cho ta, ta nhớ thương mẫu thân, cho nên mới trân trọng nó. Đạo trưởng đã quen hô mưa gọi gió, sợ là không hiểu được thế nào gọi là 'Trân trọng'. Lời này nói cho đạo trưởng nghe chưa hẳn đạo trưởng sẽ hiểu được."
Lận Thừa Hựu kéo kéo khóe miệng: "Vương công tử quả nhiên miệng lưỡi sắc bén, ngươi vô cớ lừa gạt nhiều trùng ngứa của Thanh Vân quan như vậy, ta chẳng qua trừng phạt nhẹ thôi, mà đã khiến ngươi tủi thân rồi sao?"
Đằng Ngọc Ý nhân đó thi lễ một cái,ngậm cười nói: "Chuyện ngày ấy đều trách tiểu nhân bị quỷ ám, tiểu nhân mấy ngày nay ở nhà đóng cửa nghiền ngẫm, đã sớm hối hận không kịp, tối nay tới tìm đạo trưởng chính là để tạ lỗi. Ngày ấy lấy được trùng ngứa, tiểu nhân không cẩn thận làm mất đi mấy con, những con sót lại có thể trả về chủ cũ hết thảy, mong đạo trưởng nể tình tiểu nhân thành tâm ăn năn mà bỏ qua cho tiểu nhân lần này."
Lận Thừa Hựu cố ý nhìn nhìn tay nàng: "Trùng đâu?"
"Tiểu nhân hôm nay ra ngoài quá gấp, quên mang theo bên người, nhưng tiểu nhân dám cam đoan, ngày mai lập tức đem những con còn lại trả lại cho quý Quan."
Lận Thừa Hựu hơi châm chọc nói: "Những con bị 'mất đi' ấy, có lẽ sớm đã được ngươi dùng hết. Ngươi lấy trùng ngứa rốt cuộc muốn làm chuyện gì xấu, ta cũng lười quản, nhưng tốt nhất đừng kéo đến trên đầu Thanh Vân quan, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Trong lòng Đằng Ngọc Ý xì mũi coi thường, sắc mặt lại nghiêm chỉnh: "Tiểu nhân trước giờ chưa từng làm chuyện xấu."
Lận Thừa Hựu nhìn Đằng Ngọc Ý bằng nửa con mắt: "Ngươi vừa nói muốn xin lỗi ta, chẳng lẽ chỉ mấy câu nhẹ nhàng như vậy đã tính là lễ bồi tội?"
“Sao thế được? Tiểu nhân thành tâm thành ý muốn tạ lỗi với quý Quan mà.”
Lời tuy nói thế, nhưng người cũng không nhúc nhích.
Lận Thừa Hựu cười đầy thâm ý nói: "Chẳng lẽ người nghĩ rằng ta sẽ không để ngươi bồi tội sao."
Đằng Ngọc Ý trong lòng tính toán, nàng được không hai túi trùng ngứa, đêm nay kiếm phỉ thúy cũng được giải chú, cẩn thận tính toán cũng không tổn thất gì.
Ngược lại là Lận Thừa Hựu, vô duyên vô cớ bị người khác mưu tính lừa mất trùng ngứa, trong lòng nhất định không thoải mái, người này phách lối tự cao, đêm nay nếu không để y được dễ chịu, sau này chắc chắn gây phiền phức cho nàng.
Sau này nàng còn muốn đi lại ở Trường An, đắc tội Lận Thừa Hựu đối với mình không có điểm nào tốt. Chẳng qua là bồi tội thôi mà, cứ xem như bồi tội với Thanh Hư tử đạo trưởng vậy. Dù sao ra khỏi Thải Phượng Lâu, về sau nàng cùng Lận Thừa Hựu sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Nàng híp mắt cười nhìn Lận Thừa Hựu, trong lòng mặc niệm "Đa tạ Thanh Hư Tử đạo trưởng đã tặng trùng ngứa", thật sự muốn xem y như lão đạo trưởng để bồi tội, dưới đáy bàn thờ phía bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng trầm đục, Lận Thừa Hựu xoay người đi: "Hiện giờ ta bận bắt yêu, chờ ta rảnh rỗi, ngươi cứ hành lễ của ngươi, ta nhận được."
Nói xong bước nhanh đi đến trước bàn thờ, vừa cong eo đã không thấy tăm hơi.
Tuyệt Thánh bước nhanh đuổi theo: "Vương công tử, nhanh lên."
nói: "Vương công tử biết sử dụng pháp khí, hơn nữa pháp khí trong tay y không phải dạng tầm thường."
Đằng Ngọc Ý sớm đã hiểu chiêu gì, chỉ vì quá mức kinh hoàng, nhất thời khó tin được mà thôi.
Lận Thừa Hựu hừ cười nói: "Thứ kia của Vương công tử? Chẳng phải chỉ là một thanh kiếm phỉ thúy sao, hiện tại trúng Sát Linh Hoàn, đồng nghĩa với phế phẩm."
Khí Trí vội nói: "Chỉ cần sư huynh giải chú Sát Linh Hoàn cho y là được rồi, sư huynh quên rồi sao, lần trước yêu cây kia sắp trở thành ma, Vương công tử cũng có thể dùng kiếm phỉ thúy chặt đứt một móng của nó, có thể thấy kiếm này vô cùng lợi hại, huống hồ nó nhận chủ, chỉ có Vương công tử mới có thể sai khiến kiếm!"
Lận Thừa Hựu không thể nhịn được nữa, đánh gãy lời mà nói: "Nàng ta cho ngươi lợi lộc gì, ngươi thà rằng tự gãy một ngón tay cũng muốn ép ta giải Sát Linh Hoàn cho nàng?"
Lời này vừa thốt ra, đám người đều giật mình, Tuyệt Thánh không dám tin nhìn cánh tay bị thương của Khí Trí: "Khí Trí? Ngươi, ngươi cố ý làm gãy ngón tay sao?"
Sắc mặt Khí Trí trắng bệch, cuống quít nhìn xung quanh mà đáp y: "Đạo trưởng, việc này không nên chậm trễ, còn chậm trễ nữa chỉ sợ không cứu được Quyển Nhi Lê."
Đằng Ngọc Ý bước nhanh đến bên Khí Trí, chẳng trách Khí Trí nói đêm nay nhất định sẽ giải Sát Linh Hoàn cho nàng, nàng chỉ coi y thuận miệng nói thôi, ai ngờ y lại làm ra chuyện như thế này.
Nàng tóm lấy cánh tay của Khí Trí quan sát tỉ mỉ, cuối cùng hít một ngụm khí: "Đệ điên hả?"
Khí Trí cắn cắn môi: "Vương công tử, cám ơn người đã cứu đệ một mạng. Sư huynh, hiện tại chỉ có thể để Vương công tử hộ trận giúp huynh thôi."
Lận Thừa Hựu đen mặt nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ không giải chú cho nàng ta sao? Ngươi có biết ngươi ngu xuẩn đến hết thuốc chữa không!"
Khí Trí mồ hôi lạnh ứa ra, hiển nhiên vết thương cực kỳ đau nhức.
Lận Thừa Hựu nhịn tức giận nhìn về phía Đằng Ngọc Ý, vốn muốn ép nàng ta đem trùng ngứa hại người trả về, Khí Trí làm rộn một hồi như thế, chỉ có thể giải chú cho nàng: "Mà thôi, lấy đồ ra đi."
Khí Trí nói: "Sư huynh, chuyện này không liên quan gì đến Vương công tử, đây là cách tự đệ nghĩ ra."
“Ngươi câm miệng đi!”
Đằng Ngọc Ý trừng Lận Thừa Hựu, chuyện đến nước này, nàng thật sự không muốn mượn tay Lận Thừa Hựu giải chú, nhưng nếu không giải đồng nghĩa với việc Khí Trí tốn công vô ích, vậy nên từ trong ngực móc ra kiếm phỉ thúy: "Đạo trưởng còn không xấu hổ mà trách cứ sư đệ sao? Nếu không phải ngươi không hợp tình hợp lý, đệ ấy sao đến mức làm ra hạ sách này."
Lận Thừa Hựu nhìn chằm chằm Đằng Ngọc Ý, trong tay lại nhận lấy kiếm nàng đưa qua, dựng hai ngón tay xẹt qua lưỡi kiếm, một tia sáng âm u phất qua, thân kiếm vốn xám tro lại óng ánh chói mắt trở lại.
Đằng Ngọc Ý nhận lấy kiếm phỉ thúy, niềm vui mất mà có lại được khiến nàng tạm thời quên đi cáu giận đối với người trước mắt này.
Lận Thừa Hựu dò xét thần sắc của nàng: "Kỳ thật ngươi vừa cứu Khí Trí, ta sớm đã muốn giải Sát Linh Hoàn rồi, nhưng thứ nhất ngươi không chịu trả lại trùng ngứa, thứ hai trong ải sống chết ngươi vẫn không quên kiếm phỉ thúy, ta nhất thời hiếu kì, cố ý trêu chọc mà thôi."
Trong lòng Đằng Ngọc Ý vang thùng thùng, sau khi tỉnh lại chỉ sợ khiến người ta nhìn ra bất thường, nên nàng chưa từng nhắc với ai về lai lịch của kiếm này, trong lời nói của Lận Thừa Hựu có hàm ý, hẳn là đang hoài nghi cái gì đó?
Nàng như không có việc gì nói: "Đây là di vật mẫu thân để lại cho ta, ta nhớ thương mẫu thân, cho nên mới trân trọng nó. Đạo trưởng đã quen hô mưa gọi gió, sợ là không hiểu được thế nào gọi là 'Trân trọng'. Lời này nói cho đạo trưởng nghe chưa hẳn đạo trưởng sẽ hiểu được."
Lận Thừa Hựu kéo kéo khóe miệng: "Vương công tử quả nhiên miệng lưỡi sắc bén, ngươi vô cớ lừa gạt nhiều trùng ngứa của Thanh Vân quan như vậy, ta chẳng qua trừng phạt nhẹ thôi, mà đã khiến ngươi tủi thân rồi sao?"
Đằng Ngọc Ý nhân đó thi lễ một cái,ngậm cười nói: "Chuyện ngày ấy đều trách tiểu nhân bị quỷ ám, tiểu nhân mấy ngày nay ở nhà đóng cửa nghiền ngẫm, đã sớm hối hận không kịp, tối nay tới tìm đạo trưởng chính là để tạ lỗi. Ngày ấy lấy được trùng ngứa, tiểu nhân không cẩn thận làm mất đi mấy con, những con sót lại có thể trả về chủ cũ hết thảy, mong đạo trưởng nể tình tiểu nhân thành tâm ăn năn mà bỏ qua cho tiểu nhân lần này."
Lận Thừa Hựu cố ý nhìn nhìn tay nàng: "Trùng đâu?"
"Tiểu nhân hôm nay ra ngoài quá gấp, quên mang theo bên người, nhưng tiểu nhân dám cam đoan, ngày mai lập tức đem những con còn lại trả lại cho quý Quan."
Lận Thừa Hựu hơi châm chọc nói: "Những con bị 'mất đi' ấy, có lẽ sớm đã được ngươi dùng hết. Ngươi lấy trùng ngứa rốt cuộc muốn làm chuyện gì xấu, ta cũng lười quản, nhưng tốt nhất đừng kéo đến trên đầu Thanh Vân quan, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu."
Trong lòng Đằng Ngọc Ý xì mũi coi thường, sắc mặt lại nghiêm chỉnh: "Tiểu nhân trước giờ chưa từng làm chuyện xấu."
Lận Thừa Hựu nhìn Đằng Ngọc Ý bằng nửa con mắt: "Ngươi vừa nói muốn xin lỗi ta, chẳng lẽ chỉ mấy câu nhẹ nhàng như vậy đã tính là lễ bồi tội?"
“Sao thế được? Tiểu nhân thành tâm thành ý muốn tạ lỗi với quý Quan mà.”
Lời tuy nói thế, nhưng người cũng không nhúc nhích.
Lận Thừa Hựu cười đầy thâm ý nói: "Chẳng lẽ người nghĩ rằng ta sẽ không để ngươi bồi tội sao."
Đằng Ngọc Ý trong lòng tính toán, nàng được không hai túi trùng ngứa, đêm nay kiếm phỉ thúy cũng được giải chú, cẩn thận tính toán cũng không tổn thất gì.
Ngược lại là Lận Thừa Hựu, vô duyên vô cớ bị người khác mưu tính lừa mất trùng ngứa, trong lòng nhất định không thoải mái, người này phách lối tự cao, đêm nay nếu không để y được dễ chịu, sau này chắc chắn gây phiền phức cho nàng.
Sau này nàng còn muốn đi lại ở Trường An, đắc tội Lận Thừa Hựu đối với mình không có điểm nào tốt. Chẳng qua là bồi tội thôi mà, cứ xem như bồi tội với Thanh Hư tử đạo trưởng vậy. Dù sao ra khỏi Thải Phượng Lâu, về sau nàng cùng Lận Thừa Hựu sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Nàng híp mắt cười nhìn Lận Thừa Hựu, trong lòng mặc niệm "Đa tạ Thanh Hư Tử đạo trưởng đã tặng trùng ngứa", thật sự muốn xem y như lão đạo trưởng để bồi tội, dưới đáy bàn thờ phía bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng trầm đục, Lận Thừa Hựu xoay người đi: "Hiện giờ ta bận bắt yêu, chờ ta rảnh rỗi, ngươi cứ hành lễ của ngươi, ta nhận được."
Nói xong bước nhanh đi đến trước bàn thờ, vừa cong eo đã không thấy tăm hơi.
Tuyệt Thánh bước nhanh đuổi theo: "Vương công tử, nhanh lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.