Chương 1
Phạm Thanh Xuyên
08/05/2023
Thập kỷ chiến tranh loạn lạc, các thành phố luôn hứng chịu mưa đạn và các cuộc chống phá nhà nước. Khủng bố mọc lên như nấm ở khắp mọi nơi, bọn chúng bắt động vật để luyện chế thành quái vật, tấn công loài người. Lúc bấy giờ, ở biên giới phía Bắc, Việt Kỳ xây dựng một đội ngũ quân đội Kỳ Thú nhằm mục đích bảo vệ động vật và trị an nhân dân. Đất nước Việt Nam tạm thời yên ắng nhưng đói nghèo triền miên, khủng bố hoành hành khiến người dân khốn khổ.
Bên rìa trung tâm thành phố Hà Nội trộm cắp triền miên, người dân chỉ đành cam chịu sống chung với tệ nạn xã hội. Số lượng trẻ mồ côi cứ tăng lên không ngừng. Không ai nuôi nấng day dỗ chúng, chẳng ai chứa chấp chúng. Chúng chỉ còn cách chạy vặt trên đường để kiếm ăn, tối đến ngủ ở gầm cầu hoặc xó xỉnh nào đó.
Dọc tuyến đường quốc lộ 1A, trên vỉa hè đông người qua lại, tiếng người ráo riết gào thét:
"Thằng nhãi ranh kia, mày đứng lại. Đứng lại cho tao!"
Một cậu bé tầm mười tuổi, quần áo rách rưới, tay ôm khư khư cái bánh mì vừa trộm được của ông chủ hàng bánh. Cậu chạy nhanh như báo khiến ông ta không đuổi kịp. Thấy có vẻ tình hình đã an toàn, cậu ta không chạy nữa, bèn đi bộ về một túp lều rách nát trong góc chợ. Vén tấm rèm lên, cậu ôm bánh mì mang tới cho một cậu em trai đang ở trong túp lều đó.
"Lăng Thiên, mày xem, tao mang bánh mì về cho mày đây. Mày mau ăn đi."
Trong góc túp lều lụp xụp, một cậu bé tóc trắng tầm ba tuổi đang gục đầu ôm khư khư chiếc bụng đói, toàn thân nóng sốt hừng hực như than lửa. Nghe Lăng Phi Dạ gọi, cậu bé đứng dậy đi tới nở nụ cười nhạt, hai tay đón lấy cái bánh mì nóng hổi.
"Vâng."
Vội vàng đưa miếng bánh lên miệng, cậu bé bất chợt dừng lại. Cúi nhẹ đầu rồi cậu xé đôi cái bánh mì, chìa một nửa ra trước mặt Lăng Phi Dạ.
"Anh Phi Dạ, anh cũng ăn đi."
Lăng Phi Dạ cười thầm, bụng anh cũng đang sôi lên vì đói. Nhưng rồi cố giấu đôi mắt thèm thuồng, anh buông giọng tinh quái, bỡn cợt.
"Tao ăn rồi, mày ăn đi. Lát tao đi mua thuốc về cho mày. Không ăn hết bánh là mày sẽ ngỏm vì đói đấy."
"Hứ, không ăn thì vứt đi."
Sở Lăng Thiên dúi miếng bánh vào tay Lăng Phi Dạ. Sau đó quay lại góc lều ngồi ăn. Lăng Phi Dạ thở dài chỉ đành cúi đầu ăn bánh. Đúng lúc đó, một thiếu niên trẻ tuổi mặc quân phục bước tới kéo Lăng Phi Dạ đi, Sở Lăng Thiên hiếu kì liền bám theo nghe lén. Sau một vài phút đứng nghe trộm, Lăng Thiên bịt miệng thốt lên.
"Vào Đảng Cộng Sản Kỳ Thú sao!"
Thời gian sau đó, Lăng Phi Dạ tham gia đánh nhau, tranh giành địa bàn. Sau những chiến công hiển hách thì kẻ thù của Phi Dạ tăng lên không ít. Năm đó, báo thanh niên cách mạng đảng Kỳ Thú ra đời, Lăng Phi Dạ rơi vào tình thế thù địch khắp nơi.
Một hôm mưa lớn, Lăng Phi Dạ cõng Sở Lăng Thiên trên lưng, anh vừa nói vừa chạy như bay về phía trước. Xa tít phía sau là một đám người tay cầm mã tấu dài đuổi theo.
"Sở Lăng Thiên, nghe tao nói đây. Lát nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra. Mày tuyệt đối không được khóc, không được la hét. Nghe rõ chưa?"
"Dạ."
Sở Lăng Thiên ngoan ngoãn nghe lời, Lăng Phi Dạ dấu cậu vào một cái giỏ đan nan tre, bên trong chỉ toàn rau cải thảo. Trước khi rời đi, Lăng Phi Dạ đưa lại cho Sở Lăng Thiên một chiếc hộp gỗ chỉ nhỏ bằng bàn tay của cậu.
"Cầm lấy, sau này có ai mặc quân phục đến gặp mày, thì mở nó ra."
Sở Lăng Thiên cầm chắc hộp gỗ xoan được mài nhẵn mịn. Cậu ôm nó vào lòng, rồi khom người ngồi lọt thỏm trong đám rau xanh. Lăng Phi Dạ đóng nắp giỏ lại, hiên ngang đứng ra giữa đường nghênh địch. Qua lỗ hổng chiếc giỏ đan tre, Sở Lăng Thiên thấy hết quá trình chiến đấu của anh mình. Sau khi đánh hết phân nửa số địch, Lăng Phi Dạ bị bắt đi.
Hai ngày sau, Sở Lăng Thiên cố chấp trở về túp lều nát trong góc chợ. Đập vào mắt cậu là sự tan hoang bụi mù của tro tàn. Uất ức lắm nhưng không thể khóc, Sở Lăng Thiên nắm một nắm tro vung lên trời. Từ xa, một cậu bé trạc tuổi Lăng Thiên bước tới, hẩy vào tay cậu một tập báo mới toanh.
"Này, nhà của cậu bị bọn khủng bố CA đốt rồi. Nếu cậu không chê, thì có thể đi bán báo thanh niên với mình."
Sở Lăng Thiên tức giận đẩy cậu nhóc ngã lăn ra đất. Chẳng do dự gì, cậu trai tóc đỏ ấy đứng phắt dậy làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Vậy, mình đi đây."
"Đứng lại đó, đưa báo đây."
Sở Lăng Thiên nắm chặt bàn tay lại, trong đầu lóe lên ý định ngoạn ngục. Cậu muốn ở lại đây để tìm lại Lăng Phi Dạ, tìm lại người anh trai nuôi của mình.
"Báo của cậu đây."
Cậu bé tóc đỏ vừa cười vừa đưa báo cho Sở Lăng Thiên. Cậu tự giới thiệu bản thân một cách rất nhòa nhã, tự nhiên.
"Mình tên Ngô Khánh Vân, mình bảy tuổi."
Sở Lăng Thiên chẳng mấy quan tâm, cậu cúi đầu nhìn xấp báo mới, chợt thấy dòng chữ to đùng được đặt làm tiêu đề tờ báo.
"THỨ HAI, XỬ CHẾT THÀNH VIÊN CÁCH MẠNG KỲ THÚ."
Sở Lăng Thiên giật nảy người nhìn Ngô Khánh Vân, cậu hất văng xấp báo đi, xấn tới túm hai vai cậu ta.
"Pháp trường xử bắn của bọn nó là chỗ nào?"
Ngô Khánh Vân nuốt nước bọt sợ hãi.
"Cuối.. cuối đường.. Mạt Quế."
Không chần chừ dù chỉ một giây, Sở Lăng Thiên lao đầu về phía trước chạy thục mạng. Ngô Khánh Vân chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo thế nào, nhưng nổi hứng tò mò nên cũng chạy theo.
"Hôm nay.. là thứ hai rồi!"
Sở Lăng Thiên vừa chạy tới nơi, chưa kịp thở thì cậu lao thẳng vào đám người thưa thớt phía dưới. Cậu đâu biết rằng, cậu đã đến muộn. Lăng Phi Dạ đã bị bắn chết từ lâu. Sở Lăng Thiên chạy vượt qua đám người canh gác, trèo tót lên sàn pháp trường, ôm chặt lấy hai cái đùi chân của Lăng Phi Dạ. Cái xác bê bết máu, treo lủng lẳng bằng sợi dây thừng chắc chắn, tắm tia tử ngoại giữa trời hạ nắng chang chang. Phía dưới sàn, tiếng mấy tên áo đen ráo riết:
"Lôi thằng bé nó ra!"
"Bắt lấy thằng nhóc kia!"
Sở Lăng Thiên chẳng quan tâm, cậu ôm chắc lấy hai chiếc đùi lùng bùng máu của anh trai. Bọn chúng ác độc đã chặt đứt hai chân Lăng Phi Dạ, tra tấn anh bằng đòn roi, nướng cháy da anh trên than lửa. Sở Lăng Thiên tức lắm, thằng bé năm tuổi vùng lên rút con dao găm trên người bọn chúng. Cậu thẳng tay đâm chết hai tên đang xấn tới bắt mình. Ngô Khánh Vân sợ hãi ném hết báo trong tay vào bọn áo đen để cứu Sở Lăng Thiên.
Sau một hồi vùng vẫy mà không có chiến thuật tiếp theo, Sở Lăng Thiên bị một tên áo đen chém một nhát dao dài từ lông mày xuống tận gò má. Đau đớn làm cậu chùn chân lại một chút, Ngô Khánh Vân nhận ra Sở Lăng Thiên muốn cứu người bị treo trên pháp trường kia. Cậu trèo lên ôm chặt lấy cái xác, cố gắng cắt đứt dây thừng khiến cả cái xác và cậu rơi bịch xuống sàn. Máu bắn lên, quần áo Ngô Khánh Vân ướt nhẹp như đang tắm. Giật mình nhìn sang, cậu thấy Sở Lăng Thiên bị chém, máu chảy trên đầu cậu ta nhỏ giọt dài rơi xuống sàn. Ngô Khánh Vân sợ hãi run rẩy đôi chân, không biết phải xử trí ra sao. Từ phía xa, một cậu nhóc tóc vàng ăn mặc chỉnh chu chạy tới gào to chỉ một câu cứ lặp đi lặp lại.
"Băng đảng Phú Kì tấn công, bà con mau trốn đi."
Đám người áo đen vội vã bỏ chạy, để lại ba người trên pháp trường. Cậu nhóc tóc vàng trèo lên sàn túm lấy tay cái xác, vừa kéo vừa nói.
"Đi mau lên!"
Sở Lăng Thiên hình như chẳng biết đau là gì, máu trên mặt đầm đìa tuôn chảy như nước sông. Ấy thế mà cậu ta không khóc, cũng chẳng ôm mặt la hét. Cậu ta cứ mặc kệ vết thương, cứ lao người dùng sức kéo cái xác. Ngô Khánh Vân và cậu bạn kia dốc sức giúp Sở Lăng Thiên đưa cái xác đi.
* * *
Hoàng hôn xuống, Sở Lăng Thiên đứng chôn chân trước nấm mồ đất to. Con mắt phải đỏ lừ sắc lạnh đến vô hồn, băng giá. Bên mắt trái là cả một miếng băng gạc dài bíp vào vết thương rỉ máu đã khô cứng lại. Mái tóc trắng xõa rũ xuống cứ phất phơ trong gió như cố với tìm lấy một đích chạm. Sở Lăng Thiên đứng lặng nhìn xa xăm, chân trời trước mắt là cả một quãng đường dài gian nan khó nhọc. Ngô Khánh Vân dắt theo cậu nhóc tóc vàng đến đứng phía sau lưng Sở Lăng Thiên.
"Lăng Thiên, cậu ta có lời muốn nói với cậu."
Sở Lăng Thiên quay người lại nhìn cậu nhóc tóc vàng đứng bên cạnh Ngô Khánh Vân.
"Mày tên gì?"
"Trường Gia Ngũy."
Ngưng lại vài giây, cậu ta nghiêm nghị nói tiếp.
"Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống thì phải sống tiếp. Tao mong mày đừng quá đau buồn."
Nói dứt lời, Trường Gia Ngụy tiến tới dúi vào tay Sở Lăng Thiên tờ giấy ủy quyền quản lí sản xuất báo thanh niên.
"Đây là những gì anh Phi Dạ ban tặng tổ chức. Trước khi bị bọn khủng bố CA đuổi bắt, anh mày đã đưa tờ giấy này cho tao và kêu tao ở lại khu chợ mới chờ mày. Nhưng mày không tới, nên tao đoán mày đã quay lại đây."
Sở Lăng Thiên cúi đầu nhìn hàng chữ nguệch ngoạc trên mẩu giấy trắng đục. Cậu mím môi cười, bàn tay gấp gọn tờ giấy lại.
Trường Gia Ngũy buồn rầu hỏi nhỏ.
"Sở Lăng Thiên, bây giờ mày định sẽ làm gì tiếp theo?"
"Tao muốn lập băng đảng ở khu chợ mới. Trước hết phải bảo vệ bản thân, sau đó mới nghĩ tới việc bảo vệ những người khác."
Trường Gia Ngũy nhíu mày nhăn mặt.
"Mày muốn lập băng đảng gì?"
"Hắc Khuyển. Nơi hội tụ những đứa trẻ mồ côi."
Trường Gia Ngụy chậc lưỡi thở dài.
"Nói thì dễ, nhưng chúng ta mới năm tuổi, sẽ không có ai gia nhập đâu."
Ngô Khánh Vân im lặng nãy giờ, khi nghe tới câu này thì cậu mạnh dạn bước lên một bước, giơ nắm đấm đập hờ vào lồng ngực, giọng cậu quyết đoán rất đanh thép.
"Sở Lăng Thiên, tao theo mày."
Trường Gia Ngụy thấy sự nhiệt huyết cháy rực trên người Ngô Khánh Vân, trong lòng cậu bớt đắn đo hơn. Cắn môi nghĩ vài giây, Gia Ngũy ngẩng đầu lên nhìn Sở Lăng Thiên.
"Tao cũng theo mày."
Sở Lăng Thiên mím môi cười nhạt.
"Nên bắt đầu thôi."
* * *
Bên rìa trung tâm thành phố Hà Nội trộm cắp triền miên, người dân chỉ đành cam chịu sống chung với tệ nạn xã hội. Số lượng trẻ mồ côi cứ tăng lên không ngừng. Không ai nuôi nấng day dỗ chúng, chẳng ai chứa chấp chúng. Chúng chỉ còn cách chạy vặt trên đường để kiếm ăn, tối đến ngủ ở gầm cầu hoặc xó xỉnh nào đó.
Dọc tuyến đường quốc lộ 1A, trên vỉa hè đông người qua lại, tiếng người ráo riết gào thét:
"Thằng nhãi ranh kia, mày đứng lại. Đứng lại cho tao!"
Một cậu bé tầm mười tuổi, quần áo rách rưới, tay ôm khư khư cái bánh mì vừa trộm được của ông chủ hàng bánh. Cậu chạy nhanh như báo khiến ông ta không đuổi kịp. Thấy có vẻ tình hình đã an toàn, cậu ta không chạy nữa, bèn đi bộ về một túp lều rách nát trong góc chợ. Vén tấm rèm lên, cậu ôm bánh mì mang tới cho một cậu em trai đang ở trong túp lều đó.
"Lăng Thiên, mày xem, tao mang bánh mì về cho mày đây. Mày mau ăn đi."
Trong góc túp lều lụp xụp, một cậu bé tóc trắng tầm ba tuổi đang gục đầu ôm khư khư chiếc bụng đói, toàn thân nóng sốt hừng hực như than lửa. Nghe Lăng Phi Dạ gọi, cậu bé đứng dậy đi tới nở nụ cười nhạt, hai tay đón lấy cái bánh mì nóng hổi.
"Vâng."
Vội vàng đưa miếng bánh lên miệng, cậu bé bất chợt dừng lại. Cúi nhẹ đầu rồi cậu xé đôi cái bánh mì, chìa một nửa ra trước mặt Lăng Phi Dạ.
"Anh Phi Dạ, anh cũng ăn đi."
Lăng Phi Dạ cười thầm, bụng anh cũng đang sôi lên vì đói. Nhưng rồi cố giấu đôi mắt thèm thuồng, anh buông giọng tinh quái, bỡn cợt.
"Tao ăn rồi, mày ăn đi. Lát tao đi mua thuốc về cho mày. Không ăn hết bánh là mày sẽ ngỏm vì đói đấy."
"Hứ, không ăn thì vứt đi."
Sở Lăng Thiên dúi miếng bánh vào tay Lăng Phi Dạ. Sau đó quay lại góc lều ngồi ăn. Lăng Phi Dạ thở dài chỉ đành cúi đầu ăn bánh. Đúng lúc đó, một thiếu niên trẻ tuổi mặc quân phục bước tới kéo Lăng Phi Dạ đi, Sở Lăng Thiên hiếu kì liền bám theo nghe lén. Sau một vài phút đứng nghe trộm, Lăng Thiên bịt miệng thốt lên.
"Vào Đảng Cộng Sản Kỳ Thú sao!"
Thời gian sau đó, Lăng Phi Dạ tham gia đánh nhau, tranh giành địa bàn. Sau những chiến công hiển hách thì kẻ thù của Phi Dạ tăng lên không ít. Năm đó, báo thanh niên cách mạng đảng Kỳ Thú ra đời, Lăng Phi Dạ rơi vào tình thế thù địch khắp nơi.
Một hôm mưa lớn, Lăng Phi Dạ cõng Sở Lăng Thiên trên lưng, anh vừa nói vừa chạy như bay về phía trước. Xa tít phía sau là một đám người tay cầm mã tấu dài đuổi theo.
"Sở Lăng Thiên, nghe tao nói đây. Lát nữa, cho dù có chuyện gì xảy ra. Mày tuyệt đối không được khóc, không được la hét. Nghe rõ chưa?"
"Dạ."
Sở Lăng Thiên ngoan ngoãn nghe lời, Lăng Phi Dạ dấu cậu vào một cái giỏ đan nan tre, bên trong chỉ toàn rau cải thảo. Trước khi rời đi, Lăng Phi Dạ đưa lại cho Sở Lăng Thiên một chiếc hộp gỗ chỉ nhỏ bằng bàn tay của cậu.
"Cầm lấy, sau này có ai mặc quân phục đến gặp mày, thì mở nó ra."
Sở Lăng Thiên cầm chắc hộp gỗ xoan được mài nhẵn mịn. Cậu ôm nó vào lòng, rồi khom người ngồi lọt thỏm trong đám rau xanh. Lăng Phi Dạ đóng nắp giỏ lại, hiên ngang đứng ra giữa đường nghênh địch. Qua lỗ hổng chiếc giỏ đan tre, Sở Lăng Thiên thấy hết quá trình chiến đấu của anh mình. Sau khi đánh hết phân nửa số địch, Lăng Phi Dạ bị bắt đi.
Hai ngày sau, Sở Lăng Thiên cố chấp trở về túp lều nát trong góc chợ. Đập vào mắt cậu là sự tan hoang bụi mù của tro tàn. Uất ức lắm nhưng không thể khóc, Sở Lăng Thiên nắm một nắm tro vung lên trời. Từ xa, một cậu bé trạc tuổi Lăng Thiên bước tới, hẩy vào tay cậu một tập báo mới toanh.
"Này, nhà của cậu bị bọn khủng bố CA đốt rồi. Nếu cậu không chê, thì có thể đi bán báo thanh niên với mình."
Sở Lăng Thiên tức giận đẩy cậu nhóc ngã lăn ra đất. Chẳng do dự gì, cậu trai tóc đỏ ấy đứng phắt dậy làm như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Vậy, mình đi đây."
"Đứng lại đó, đưa báo đây."
Sở Lăng Thiên nắm chặt bàn tay lại, trong đầu lóe lên ý định ngoạn ngục. Cậu muốn ở lại đây để tìm lại Lăng Phi Dạ, tìm lại người anh trai nuôi của mình.
"Báo của cậu đây."
Cậu bé tóc đỏ vừa cười vừa đưa báo cho Sở Lăng Thiên. Cậu tự giới thiệu bản thân một cách rất nhòa nhã, tự nhiên.
"Mình tên Ngô Khánh Vân, mình bảy tuổi."
Sở Lăng Thiên chẳng mấy quan tâm, cậu cúi đầu nhìn xấp báo mới, chợt thấy dòng chữ to đùng được đặt làm tiêu đề tờ báo.
"THỨ HAI, XỬ CHẾT THÀNH VIÊN CÁCH MẠNG KỲ THÚ."
Sở Lăng Thiên giật nảy người nhìn Ngô Khánh Vân, cậu hất văng xấp báo đi, xấn tới túm hai vai cậu ta.
"Pháp trường xử bắn của bọn nó là chỗ nào?"
Ngô Khánh Vân nuốt nước bọt sợ hãi.
"Cuối.. cuối đường.. Mạt Quế."
Không chần chừ dù chỉ một giây, Sở Lăng Thiên lao đầu về phía trước chạy thục mạng. Ngô Khánh Vân chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo thế nào, nhưng nổi hứng tò mò nên cũng chạy theo.
"Hôm nay.. là thứ hai rồi!"
Sở Lăng Thiên vừa chạy tới nơi, chưa kịp thở thì cậu lao thẳng vào đám người thưa thớt phía dưới. Cậu đâu biết rằng, cậu đã đến muộn. Lăng Phi Dạ đã bị bắn chết từ lâu. Sở Lăng Thiên chạy vượt qua đám người canh gác, trèo tót lên sàn pháp trường, ôm chặt lấy hai cái đùi chân của Lăng Phi Dạ. Cái xác bê bết máu, treo lủng lẳng bằng sợi dây thừng chắc chắn, tắm tia tử ngoại giữa trời hạ nắng chang chang. Phía dưới sàn, tiếng mấy tên áo đen ráo riết:
"Lôi thằng bé nó ra!"
"Bắt lấy thằng nhóc kia!"
Sở Lăng Thiên chẳng quan tâm, cậu ôm chắc lấy hai chiếc đùi lùng bùng máu của anh trai. Bọn chúng ác độc đã chặt đứt hai chân Lăng Phi Dạ, tra tấn anh bằng đòn roi, nướng cháy da anh trên than lửa. Sở Lăng Thiên tức lắm, thằng bé năm tuổi vùng lên rút con dao găm trên người bọn chúng. Cậu thẳng tay đâm chết hai tên đang xấn tới bắt mình. Ngô Khánh Vân sợ hãi ném hết báo trong tay vào bọn áo đen để cứu Sở Lăng Thiên.
Sau một hồi vùng vẫy mà không có chiến thuật tiếp theo, Sở Lăng Thiên bị một tên áo đen chém một nhát dao dài từ lông mày xuống tận gò má. Đau đớn làm cậu chùn chân lại một chút, Ngô Khánh Vân nhận ra Sở Lăng Thiên muốn cứu người bị treo trên pháp trường kia. Cậu trèo lên ôm chặt lấy cái xác, cố gắng cắt đứt dây thừng khiến cả cái xác và cậu rơi bịch xuống sàn. Máu bắn lên, quần áo Ngô Khánh Vân ướt nhẹp như đang tắm. Giật mình nhìn sang, cậu thấy Sở Lăng Thiên bị chém, máu chảy trên đầu cậu ta nhỏ giọt dài rơi xuống sàn. Ngô Khánh Vân sợ hãi run rẩy đôi chân, không biết phải xử trí ra sao. Từ phía xa, một cậu nhóc tóc vàng ăn mặc chỉnh chu chạy tới gào to chỉ một câu cứ lặp đi lặp lại.
"Băng đảng Phú Kì tấn công, bà con mau trốn đi."
Đám người áo đen vội vã bỏ chạy, để lại ba người trên pháp trường. Cậu nhóc tóc vàng trèo lên sàn túm lấy tay cái xác, vừa kéo vừa nói.
"Đi mau lên!"
Sở Lăng Thiên hình như chẳng biết đau là gì, máu trên mặt đầm đìa tuôn chảy như nước sông. Ấy thế mà cậu ta không khóc, cũng chẳng ôm mặt la hét. Cậu ta cứ mặc kệ vết thương, cứ lao người dùng sức kéo cái xác. Ngô Khánh Vân và cậu bạn kia dốc sức giúp Sở Lăng Thiên đưa cái xác đi.
* * *
Hoàng hôn xuống, Sở Lăng Thiên đứng chôn chân trước nấm mồ đất to. Con mắt phải đỏ lừ sắc lạnh đến vô hồn, băng giá. Bên mắt trái là cả một miếng băng gạc dài bíp vào vết thương rỉ máu đã khô cứng lại. Mái tóc trắng xõa rũ xuống cứ phất phơ trong gió như cố với tìm lấy một đích chạm. Sở Lăng Thiên đứng lặng nhìn xa xăm, chân trời trước mắt là cả một quãng đường dài gian nan khó nhọc. Ngô Khánh Vân dắt theo cậu nhóc tóc vàng đến đứng phía sau lưng Sở Lăng Thiên.
"Lăng Thiên, cậu ta có lời muốn nói với cậu."
Sở Lăng Thiên quay người lại nhìn cậu nhóc tóc vàng đứng bên cạnh Ngô Khánh Vân.
"Mày tên gì?"
"Trường Gia Ngũy."
Ngưng lại vài giây, cậu ta nghiêm nghị nói tiếp.
"Người chết thì cũng đã chết rồi, người sống thì phải sống tiếp. Tao mong mày đừng quá đau buồn."
Nói dứt lời, Trường Gia Ngụy tiến tới dúi vào tay Sở Lăng Thiên tờ giấy ủy quyền quản lí sản xuất báo thanh niên.
"Đây là những gì anh Phi Dạ ban tặng tổ chức. Trước khi bị bọn khủng bố CA đuổi bắt, anh mày đã đưa tờ giấy này cho tao và kêu tao ở lại khu chợ mới chờ mày. Nhưng mày không tới, nên tao đoán mày đã quay lại đây."
Sở Lăng Thiên cúi đầu nhìn hàng chữ nguệch ngoạc trên mẩu giấy trắng đục. Cậu mím môi cười, bàn tay gấp gọn tờ giấy lại.
Trường Gia Ngũy buồn rầu hỏi nhỏ.
"Sở Lăng Thiên, bây giờ mày định sẽ làm gì tiếp theo?"
"Tao muốn lập băng đảng ở khu chợ mới. Trước hết phải bảo vệ bản thân, sau đó mới nghĩ tới việc bảo vệ những người khác."
Trường Gia Ngũy nhíu mày nhăn mặt.
"Mày muốn lập băng đảng gì?"
"Hắc Khuyển. Nơi hội tụ những đứa trẻ mồ côi."
Trường Gia Ngụy chậc lưỡi thở dài.
"Nói thì dễ, nhưng chúng ta mới năm tuổi, sẽ không có ai gia nhập đâu."
Ngô Khánh Vân im lặng nãy giờ, khi nghe tới câu này thì cậu mạnh dạn bước lên một bước, giơ nắm đấm đập hờ vào lồng ngực, giọng cậu quyết đoán rất đanh thép.
"Sở Lăng Thiên, tao theo mày."
Trường Gia Ngụy thấy sự nhiệt huyết cháy rực trên người Ngô Khánh Vân, trong lòng cậu bớt đắn đo hơn. Cắn môi nghĩ vài giây, Gia Ngũy ngẩng đầu lên nhìn Sở Lăng Thiên.
"Tao cũng theo mày."
Sở Lăng Thiên mím môi cười nhạt.
"Nên bắt đầu thôi."
* * *
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.