Chương 6: Lại một mùa hè (Thượng)
Nhĩ Ba Ba
18/11/2021
Dịch: Tồ Đảm Đang
Ngày vừa thi xong, Sài Đông Đông và bạn học của mình tụ tập uống cũng kha khá, ngay cả thầy giáo bình thường nghiêm túc thận trọng cũng cười nói trên bàn ăn chúc bọn họ tiền đồ rộng lớn.
Sài Đông Đông đầu óc mơ mơ màng màng, một chốc lại nói câu cuối hồi chiều có lẽ không làm sai đâu, một chốc lại nói tối nay sang nhà Tiểu Cửu ngủ vậy.
Trong lúc đầu óc mông lung nghe thấy một thằng bạn nào đó của cậu to giọng hét lên câu:"Quen đi!"
Sau đó nghe thấy thêm vài giọng nói phụ họa theo:"Quen đi! Quen đi!"
Trong những tiếng kêu hỗn tạp ấy cậu nhìn thấy Đặng Hiểu Văn ngồi ở góc xéo đối diện mình, nhìn thấy gò má ửng hồng lên vì rượu, nhìn thấy khóe mắt ngước lên của cô ấy đúng lúc chạm vào ánh nhìn của cậu.
Hai người kia đang bị cả lớp ủng hộ quen nhau rõ ràng là đã thích thầm nhau từ lâu lắm rồi, đưa đẩy nhau dưới ánh nhìn của mọi người một lúc, sau đó hai tay nắm lấy nhau.
Đám người ồn ào hò hét, thậm chí có người còn huýt sáo lên.
Đặng Hiểu Văn cười ha ha trước mặt cậu, có lẽ là do tác dụng cửa rượu, ánh đèn lấp lánh trên gương mặt cô ấy, giống như lúc cậu vào đội bóng rổ cửa trường, có một cô gái thường đứng ở khán đài hô to:"Cố lên nhé!"
"Cố lên nhé, Sài Đông Đông!"
Buổi tối Sài Đông Đông gọi cho mẹ mình nói ăn uống xong cậu không về nhà nữa, mẹ cậu cũng chẳng nói gì, chỉ nói con cứ thư giãn thoải mái đi.
Cậu và bạn bè tan tiệc xong thì từ chối lời mời đi hát, lắc lư bước chân đi về nhà Lục Cửu.
Ba mẹ Lục Cửu đang xem tivi ở tầng dưới, cậu nghe thấy trên lầu hai có tiến đàn piano truyền đến, nhè nhẹ gõ vào trong tim cậu, cậu chào hỏi với ba mẹ Lục Cửu xong liền bước bước chân mang hơi rượu về phía lầu trên, mở cửa phòng ra, cậu ồ lên một tiếng.
"Sao lại không mở đèn, Tiểu Cửu."
Cậu nghe thấy tiếng đàn của Lục Cửu dừng lại, sau đó Lục Cửu trả lời bằng giọng điệu mang tiếng cười.
"Mở hay tắt đèn đối với tôi đều như nhau cả mà."
Sài Đông Đông mở đèn phòng lên, Lục Cửu ngồi bên cạnh đàn dương cầm nhìn về phía cậu, bởi vì lâu quá không gặp ánh sáng nên gương mặt cậu ấy trắng đến mức như bị bệnh, cậu đóng cửa phòng lại, giọng điệu oán trách còn mang theo chút gì đó tủi thân khó phát hiện.
"Chóng mặt muốn chết, đám người đó uống hay quá đi."
Lục Cửu đứng lên khỏi ghế, đi về hướng giường ngủ, rồi vỗ lên giường mình, nhìn về phía cửa mỉm cười nói.
"Uống nhiều không?"
Cậu ấy cười:"Qua đây nghỉ đi."
Sài Đông Đông bước về phía cậu, giường lún xuống một khoảng, sau đó một cái đầu nhè nhẹ dựa vào vai cậu, giọng nói mang theo sự tủi thân truyền đến, dáng vẻ rất đáng thương:"Đau đầu quá đi."
Lục Cửu cười:"Ai bảo cậu uống rượu hả."
Sài Đông Đông mơ màng trả lời:"Tôi nói với mẹ hôm nay ngủ ở ngoài rồi, Tiểu Cửu."
Lục Cửu đáp lại một tiếng, nghe thấy giọng nói mang theo ý say của Sài Đông Đông, nhỏ giọng hỏi:"Cậu thích Đặng Hiểu Văn sao, Tiểu Cửu."
Lục Cửu đưa tay vuốt ve lên trán Sài Đông Đông, như nhìn trái ngó phải mà nói:"Cô ấy thi tốt không?"
Cậu hỏi "Cô ấy sẽ đi thành phố X sao?"
Sài Đông Đông đáp lại một tiếng bằng giọng mũi, giống như sự càu nhàu vô thức sau giấc ngủ.
Lục Cửu hỏi cậu:"Cậu có nói chuyện với cô ấy không?"
Sài Đông Đông quay người nằm sải ra giường, hai tay giang rộng, hứ nhẹ:"Trời đất quay cuồng, chóng mặt quá."
Lục cửu quay đầu nghiêng người, nhìn về phía Sài Đông Đông, cậu ấy nghiêng đầu, biểu cảm trên khuôn mặt mang theo sự dịu dàng và bình tĩnh thậm chí còn có chút ngây thơ:"Cậu có nói chuyện với cô ấy chưa?"
"Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
Không nghe thấy tiếng trả lời của Sài Đông Đông, cậu ấy nhíu mày lại, "Tôi biết ngay mà, chẳng ai đi thích một kẻ mù đâu."
Sài Đông Đông lật người lại, nằm nghiêng người đưa lưng về phía Lục Cửu, tay phải cậu gác bên hông, vùi mặt vào trong gối, dường như tác dụng của cồn làm cho cả người cậu khó chịu, cậu trả lời Lục Cửu, tiếng nói ù ù truyền ra từ gối nằm, mang theo hơi nóng mùa hè và sự rít rít của không khí:"Tôi không có cơ hội nói chuyện với Đặng Hiểu Văn nữa rồi."
Nói xong cậu tiếp tục bổ sung thêm:"Có điều tôi vẫn sẽ hỏi thăm cô ấy giúp cậu."
Cậu nói:"Lục Cửu, tôi sẽ hỏi cô ấy giúp cậu, có được không?" Giọng nói cậu dần dần thấp xuống, cậu đang cố gắng kiềm nén lại, không để lộ ra bất cứ điều gì.
"Tôi sẽ giúp cậu hỏi cô ấy, bây giờ đầu tôi rất đau, tôi nghỉ ngơi một lát có được không?"
Bàn tay Lục Cửu chậm rãi mò đến, chạm vào sau hông của Sài Đông Đông, rồi dần dần di chuyển lên phía trên, chạm vào sau gáy mềm mại của Sài Đông Đông, cậu đè người lên, nhỏ giọng nói:"Sài Đông Đông, cậu tức giận rồi sao?"
Sài Đông Đông không nói gì, cũng không động đậy.
Tay Lục Cửu giữ ngay sau gáy Sài Đông Đông, nơi đó có một lớp mồ hôi mỏng, Lục Cửu cảm nhận được mình như ngửi được mùi cồn và mùi khói thuốc phiêu đãng trong buổi tiệc của bọn họ qua mùi mồ hôi, ngửi được hơi thở mùa hè mà Sài Đông Đông thất tha thất thểu mang về cả một quãng đường từ nhà hàng về đến trước cửa nhà mình.
Trong hơi thở hỗn loạn ấy, cậu cúi đầu xuống áp vào tai Sài Đông Đông thấp giọng như van nài nói:"Sài Đông Đông."
Cậu ấy nói nhỏ:"Tôi xin cậu nhường Đặng Hiểu Văn lại cho tôi có được không?"
"Tôi biết cậu cũng thích cô ấy, nhưng cậu có thể thích người khác, đúng không? Tôi không xong rồi Sài Đông Đông, tôi chỉ có thể thích cô ấy thôi, chỉ có thể là cô ấy mà thôi."
Ngày vừa thi xong, Sài Đông Đông và bạn học của mình tụ tập uống cũng kha khá, ngay cả thầy giáo bình thường nghiêm túc thận trọng cũng cười nói trên bàn ăn chúc bọn họ tiền đồ rộng lớn.
Sài Đông Đông đầu óc mơ mơ màng màng, một chốc lại nói câu cuối hồi chiều có lẽ không làm sai đâu, một chốc lại nói tối nay sang nhà Tiểu Cửu ngủ vậy.
Trong lúc đầu óc mông lung nghe thấy một thằng bạn nào đó của cậu to giọng hét lên câu:"Quen đi!"
Sau đó nghe thấy thêm vài giọng nói phụ họa theo:"Quen đi! Quen đi!"
Trong những tiếng kêu hỗn tạp ấy cậu nhìn thấy Đặng Hiểu Văn ngồi ở góc xéo đối diện mình, nhìn thấy gò má ửng hồng lên vì rượu, nhìn thấy khóe mắt ngước lên của cô ấy đúng lúc chạm vào ánh nhìn của cậu.
Hai người kia đang bị cả lớp ủng hộ quen nhau rõ ràng là đã thích thầm nhau từ lâu lắm rồi, đưa đẩy nhau dưới ánh nhìn của mọi người một lúc, sau đó hai tay nắm lấy nhau.
Đám người ồn ào hò hét, thậm chí có người còn huýt sáo lên.
Đặng Hiểu Văn cười ha ha trước mặt cậu, có lẽ là do tác dụng cửa rượu, ánh đèn lấp lánh trên gương mặt cô ấy, giống như lúc cậu vào đội bóng rổ cửa trường, có một cô gái thường đứng ở khán đài hô to:"Cố lên nhé!"
"Cố lên nhé, Sài Đông Đông!"
Buổi tối Sài Đông Đông gọi cho mẹ mình nói ăn uống xong cậu không về nhà nữa, mẹ cậu cũng chẳng nói gì, chỉ nói con cứ thư giãn thoải mái đi.
Cậu và bạn bè tan tiệc xong thì từ chối lời mời đi hát, lắc lư bước chân đi về nhà Lục Cửu.
Ba mẹ Lục Cửu đang xem tivi ở tầng dưới, cậu nghe thấy trên lầu hai có tiến đàn piano truyền đến, nhè nhẹ gõ vào trong tim cậu, cậu chào hỏi với ba mẹ Lục Cửu xong liền bước bước chân mang hơi rượu về phía lầu trên, mở cửa phòng ra, cậu ồ lên một tiếng.
"Sao lại không mở đèn, Tiểu Cửu."
Cậu nghe thấy tiếng đàn của Lục Cửu dừng lại, sau đó Lục Cửu trả lời bằng giọng điệu mang tiếng cười.
"Mở hay tắt đèn đối với tôi đều như nhau cả mà."
Sài Đông Đông mở đèn phòng lên, Lục Cửu ngồi bên cạnh đàn dương cầm nhìn về phía cậu, bởi vì lâu quá không gặp ánh sáng nên gương mặt cậu ấy trắng đến mức như bị bệnh, cậu đóng cửa phòng lại, giọng điệu oán trách còn mang theo chút gì đó tủi thân khó phát hiện.
"Chóng mặt muốn chết, đám người đó uống hay quá đi."
Lục Cửu đứng lên khỏi ghế, đi về hướng giường ngủ, rồi vỗ lên giường mình, nhìn về phía cửa mỉm cười nói.
"Uống nhiều không?"
Cậu ấy cười:"Qua đây nghỉ đi."
Sài Đông Đông bước về phía cậu, giường lún xuống một khoảng, sau đó một cái đầu nhè nhẹ dựa vào vai cậu, giọng nói mang theo sự tủi thân truyền đến, dáng vẻ rất đáng thương:"Đau đầu quá đi."
Lục Cửu cười:"Ai bảo cậu uống rượu hả."
Sài Đông Đông mơ màng trả lời:"Tôi nói với mẹ hôm nay ngủ ở ngoài rồi, Tiểu Cửu."
Lục Cửu đáp lại một tiếng, nghe thấy giọng nói mang theo ý say của Sài Đông Đông, nhỏ giọng hỏi:"Cậu thích Đặng Hiểu Văn sao, Tiểu Cửu."
Lục Cửu đưa tay vuốt ve lên trán Sài Đông Đông, như nhìn trái ngó phải mà nói:"Cô ấy thi tốt không?"
Cậu hỏi "Cô ấy sẽ đi thành phố X sao?"
Sài Đông Đông đáp lại một tiếng bằng giọng mũi, giống như sự càu nhàu vô thức sau giấc ngủ.
Lục Cửu hỏi cậu:"Cậu có nói chuyện với cô ấy không?"
Sài Đông Đông quay người nằm sải ra giường, hai tay giang rộng, hứ nhẹ:"Trời đất quay cuồng, chóng mặt quá."
Lục cửu quay đầu nghiêng người, nhìn về phía Sài Đông Đông, cậu ấy nghiêng đầu, biểu cảm trên khuôn mặt mang theo sự dịu dàng và bình tĩnh thậm chí còn có chút ngây thơ:"Cậu có nói chuyện với cô ấy chưa?"
"Cô ấy có nhắc đến tôi không?"
Không nghe thấy tiếng trả lời của Sài Đông Đông, cậu ấy nhíu mày lại, "Tôi biết ngay mà, chẳng ai đi thích một kẻ mù đâu."
Sài Đông Đông lật người lại, nằm nghiêng người đưa lưng về phía Lục Cửu, tay phải cậu gác bên hông, vùi mặt vào trong gối, dường như tác dụng của cồn làm cho cả người cậu khó chịu, cậu trả lời Lục Cửu, tiếng nói ù ù truyền ra từ gối nằm, mang theo hơi nóng mùa hè và sự rít rít của không khí:"Tôi không có cơ hội nói chuyện với Đặng Hiểu Văn nữa rồi."
Nói xong cậu tiếp tục bổ sung thêm:"Có điều tôi vẫn sẽ hỏi thăm cô ấy giúp cậu."
Cậu nói:"Lục Cửu, tôi sẽ hỏi cô ấy giúp cậu, có được không?" Giọng nói cậu dần dần thấp xuống, cậu đang cố gắng kiềm nén lại, không để lộ ra bất cứ điều gì.
"Tôi sẽ giúp cậu hỏi cô ấy, bây giờ đầu tôi rất đau, tôi nghỉ ngơi một lát có được không?"
Bàn tay Lục Cửu chậm rãi mò đến, chạm vào sau hông của Sài Đông Đông, rồi dần dần di chuyển lên phía trên, chạm vào sau gáy mềm mại của Sài Đông Đông, cậu đè người lên, nhỏ giọng nói:"Sài Đông Đông, cậu tức giận rồi sao?"
Sài Đông Đông không nói gì, cũng không động đậy.
Tay Lục Cửu giữ ngay sau gáy Sài Đông Đông, nơi đó có một lớp mồ hôi mỏng, Lục Cửu cảm nhận được mình như ngửi được mùi cồn và mùi khói thuốc phiêu đãng trong buổi tiệc của bọn họ qua mùi mồ hôi, ngửi được hơi thở mùa hè mà Sài Đông Đông thất tha thất thểu mang về cả một quãng đường từ nhà hàng về đến trước cửa nhà mình.
Trong hơi thở hỗn loạn ấy, cậu cúi đầu xuống áp vào tai Sài Đông Đông thấp giọng như van nài nói:"Sài Đông Đông."
Cậu ấy nói nhỏ:"Tôi xin cậu nhường Đặng Hiểu Văn lại cho tôi có được không?"
"Tôi biết cậu cũng thích cô ấy, nhưng cậu có thể thích người khác, đúng không? Tôi không xong rồi Sài Đông Đông, tôi chỉ có thể thích cô ấy thôi, chỉ có thể là cô ấy mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.