Chương 9: Mùa hè cuối cùng (Thượng)
Nhĩ Ba Ba
18/11/2021
Dịch: Tồ Đảm Đang
Khi kết quả thi đại học vừa ra Sài Đông Đông đã thống nhất ý kiến với gia đình xong rồi, cậu nói muốn học y, không nỡ rời xa ba mẹ được.
Cậu tra điểm chuẩn của trường trước đây, miễn cưỡng cũng nằm trong phạm vi của bản thân.
Mẹ cậu đương nhiên sẽ không cự tuyệt lý do như thế này rồi.
Còn về Đặng Hiểu Văn, quả nhiên kết quả thi giống như cô ấy đã dự đoán, không thể so được với trình độ bình thường của cô ấy. Cô ấy đang khó khăn chọn lựa giữa thi lại và học tạm.
Dù sao thì cuộc đời vĩnh viễn đều là hết sự lựa chọn này lại đến sự lựa chọn khác mà.
Cô ấy từ bỏ thi lại, chọn đại một ngôi trường ở một nơi thành phố xa xăm và náo nhiệt.
Có lẽ đối với Đặng Hiểu Văn mà nói, không đi được nơi mình muốn đi thì có đi đâu chăng nữa không quan trọng nữa rồi.
Một ngày nào đó của giữa tháng tám, Sài Đông Đông đang nằm trên sàn nhà Lục Cửu chơi game, nhân vật trong game lại chết một lần nữa, cậu tức giận quăng máy game đi, nằm dưới đất một lúc lâu, cậu mở miệng nói với Lục Cửu trong phòng tắm: "Tiểu Cửu." Trả lời lại cậu là tiếng nước tí tách trong phòng tắm.
Cậu lại nâng cao giọng lên nói tiếp: "Qua vài ngày nữa tôi phải đi tới trường học báo danh rồi, mẹ muốn tôi tới trường sớm chút để làm quen môi trường mới." Tiếng nước trong nhà tắm dừng lại, vì Sài Đông Đông không nhận được câu trả lời của người đang tắm kia, cậu định nói lại một lần nữa lời vừa rồi, bên trong nhà tắm bỗng nhiên lại gọi cậu một tiếng.
"Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông đáp lại một tiếng.
Người bên trong phòng tắm lại chậm rãi nói tiếp: "Tôi không tìm thấy được quần áo, cậu vào nhìn giúp tôi xem có phải không mang vào không."
Sài Đông Đông từ dưới đất lật người ngồi dậy, vừa tìm trong tủ quần áo vừa cằn nhằn: "Trước khi vào đó tôi đã nhắc cậu rồi mà." Cậu tìm trong tủ quần áo của Lục Cửu khá lâu, cuối cùng dứt khoát lấy cả bộ đã xếp ngay ngắn mang đi.
Cậu gõ lên cửa phòng tắm.
Bên trong nói: "Cậu vào đây chút."
Sài Đông Đông im lặng trước cửa một lúc, nói ấp úng: "Cậu mở cửa ra lấy đi."
Lục Cửu bên trong phòng tắm giống như không nghe cậu nói gì cả: "Cậu vào đây chút."
Sài Đông Đông do dự ở trước cửa, sau đó mở cửa bước vào trong, một tay cậu đang cầm quần áo chuẩn bị gọi cậu ấy cầm lấy, nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, cậu đã bị nước sối ướt từ đầu tới chân, lúc chưa phản ứng lại kịp đã nghe thấy giọng cười của Lục Cửu, có lẽ đã từ rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Cửu cười như vậy nên nhất thời bị ngây người ra.
Người tạt nước cậu cả người ướt sũng kia rõ ràng đã mặc xong quần áo ngay ngắn, cậu ấy tắt nước và đi về hướng cậu, mang theo toàn thân đều là hơi nước, dẫm lên mặt nước vẫn chưa kịp trôi đi bước về phía cậu, Sài Đông Đông chớp mắt, đưa tay lên lau đi giọt nước trên mặt mình.
Lục Cửu bước lại gần, giơ tay lên chạm vào cánh tay cậu, hơi hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "A, ướt hết rồi." Nói xong cậu ấy mím môi lại, giống như đang cười trộm.
"Sài Đông Đông, cậu ngốc quá đi."
Sài Đông Đông hít mũi, hấm hứ: "Tại cậu hết ok?" Lời trách móc vừa ra khỏi miệng đã mất hết chí khí.
"Thôi, đi tắm luôn vậy."
Cậu kéo lấy quần áo mình, nói tiếp: "Lát nữa tôi gọi nói mẹ không về nhà vậy."
Lục Cửu vẫn nghiêng đầu, ngón tay cậu ấy nắm lấy tay áo ướt sũng của Sài Đông Đông, gật đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Được."
Sài Đông Đông lùi về phía sau nửa bước, giơ tay cởi chiếc áo thun trên người xuống.
Bàn tay Lục Cửu trên cánh tay cậu bị động tác này hất ra, đầu ngón tay trượt xuống phần hông của cậu, có một cảm giác tiếp xúc rất ấm áp mịn màng, Lục Cửu rút tay về, cậu ấy mím môi lại như đang cười, đột nhiên hỏi một câu: "Sài Đông Đông, người khác có tuốt cho cậu lần nào chưa?"
Sài Đông Đông đang cởi chiếc áo thun ra khỏi đầu mình, hoài nghi chính mình hình như nghe nhầm rồi hỏi lại: "Cậu nói gì?"
Lục Cửu nâng tay mình lên, đưa về phía trước, chạm vào phần bụng mịn màng của Sài Đông Đông, khóe miệng cậu ấy nhếch lên, cả gương mặt tràn đầy sự vui vẻ: "Tôi giúp cậu nhé?"
Vừa nói ngón tay cậu ấy vừa móc vào lưng quần của Sài Đông Đông.
Sài Đông Đông lại như bị rắn cắn, mạnh mẽ đẩy tay cậu ấy ra, ấp úng từ chối: "Không cần đâu."
Lục Cửu cười tủm tỉm trực tiếp đưa tay ra chạm vào bụng dưới của cậu, bàn tay cậu ấy nóng hầm hập, di chuyển xuống dưới từng chút từng chút một, khi lại một lần nữa móc vào quần cậu, cậu ấy thấp giọng mỉm cười nói: "Cậu cũng từng giúp tôi mà Sài Đông Đông." . Chương mới nhất tại * TгЦмtг uуen. m E *
Giọng nói cậu mềm mại: "Cho tôi giúp cậu đi mà, Sài Đông Đông."
Khi kết quả thi đại học vừa ra Sài Đông Đông đã thống nhất ý kiến với gia đình xong rồi, cậu nói muốn học y, không nỡ rời xa ba mẹ được.
Cậu tra điểm chuẩn của trường trước đây, miễn cưỡng cũng nằm trong phạm vi của bản thân.
Mẹ cậu đương nhiên sẽ không cự tuyệt lý do như thế này rồi.
Còn về Đặng Hiểu Văn, quả nhiên kết quả thi giống như cô ấy đã dự đoán, không thể so được với trình độ bình thường của cô ấy. Cô ấy đang khó khăn chọn lựa giữa thi lại và học tạm.
Dù sao thì cuộc đời vĩnh viễn đều là hết sự lựa chọn này lại đến sự lựa chọn khác mà.
Cô ấy từ bỏ thi lại, chọn đại một ngôi trường ở một nơi thành phố xa xăm và náo nhiệt.
Có lẽ đối với Đặng Hiểu Văn mà nói, không đi được nơi mình muốn đi thì có đi đâu chăng nữa không quan trọng nữa rồi.
Một ngày nào đó của giữa tháng tám, Sài Đông Đông đang nằm trên sàn nhà Lục Cửu chơi game, nhân vật trong game lại chết một lần nữa, cậu tức giận quăng máy game đi, nằm dưới đất một lúc lâu, cậu mở miệng nói với Lục Cửu trong phòng tắm: "Tiểu Cửu." Trả lời lại cậu là tiếng nước tí tách trong phòng tắm.
Cậu lại nâng cao giọng lên nói tiếp: "Qua vài ngày nữa tôi phải đi tới trường học báo danh rồi, mẹ muốn tôi tới trường sớm chút để làm quen môi trường mới." Tiếng nước trong nhà tắm dừng lại, vì Sài Đông Đông không nhận được câu trả lời của người đang tắm kia, cậu định nói lại một lần nữa lời vừa rồi, bên trong nhà tắm bỗng nhiên lại gọi cậu một tiếng.
"Sài Đông Đông."
Sài Đông Đông đáp lại một tiếng.
Người bên trong phòng tắm lại chậm rãi nói tiếp: "Tôi không tìm thấy được quần áo, cậu vào nhìn giúp tôi xem có phải không mang vào không."
Sài Đông Đông từ dưới đất lật người ngồi dậy, vừa tìm trong tủ quần áo vừa cằn nhằn: "Trước khi vào đó tôi đã nhắc cậu rồi mà." Cậu tìm trong tủ quần áo của Lục Cửu khá lâu, cuối cùng dứt khoát lấy cả bộ đã xếp ngay ngắn mang đi.
Cậu gõ lên cửa phòng tắm.
Bên trong nói: "Cậu vào đây chút."
Sài Đông Đông im lặng trước cửa một lúc, nói ấp úng: "Cậu mở cửa ra lấy đi."
Lục Cửu bên trong phòng tắm giống như không nghe cậu nói gì cả: "Cậu vào đây chút."
Sài Đông Đông do dự ở trước cửa, sau đó mở cửa bước vào trong, một tay cậu đang cầm quần áo chuẩn bị gọi cậu ấy cầm lấy, nhưng không ngờ vừa mở cửa ra, cậu đã bị nước sối ướt từ đầu tới chân, lúc chưa phản ứng lại kịp đã nghe thấy giọng cười của Lục Cửu, có lẽ đã từ rất lâu rồi cậu chưa nghe Lục Cửu cười như vậy nên nhất thời bị ngây người ra.
Người tạt nước cậu cả người ướt sũng kia rõ ràng đã mặc xong quần áo ngay ngắn, cậu ấy tắt nước và đi về hướng cậu, mang theo toàn thân đều là hơi nước, dẫm lên mặt nước vẫn chưa kịp trôi đi bước về phía cậu, Sài Đông Đông chớp mắt, đưa tay lên lau đi giọt nước trên mặt mình.
Lục Cửu bước lại gần, giơ tay lên chạm vào cánh tay cậu, hơi hơi nghiêng đầu nhỏ giọng nói: "A, ướt hết rồi." Nói xong cậu ấy mím môi lại, giống như đang cười trộm.
"Sài Đông Đông, cậu ngốc quá đi."
Sài Đông Đông hít mũi, hấm hứ: "Tại cậu hết ok?" Lời trách móc vừa ra khỏi miệng đã mất hết chí khí.
"Thôi, đi tắm luôn vậy."
Cậu kéo lấy quần áo mình, nói tiếp: "Lát nữa tôi gọi nói mẹ không về nhà vậy."
Lục Cửu vẫn nghiêng đầu, ngón tay cậu ấy nắm lấy tay áo ướt sũng của Sài Đông Đông, gật đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Được."
Sài Đông Đông lùi về phía sau nửa bước, giơ tay cởi chiếc áo thun trên người xuống.
Bàn tay Lục Cửu trên cánh tay cậu bị động tác này hất ra, đầu ngón tay trượt xuống phần hông của cậu, có một cảm giác tiếp xúc rất ấm áp mịn màng, Lục Cửu rút tay về, cậu ấy mím môi lại như đang cười, đột nhiên hỏi một câu: "Sài Đông Đông, người khác có tuốt cho cậu lần nào chưa?"
Sài Đông Đông đang cởi chiếc áo thun ra khỏi đầu mình, hoài nghi chính mình hình như nghe nhầm rồi hỏi lại: "Cậu nói gì?"
Lục Cửu nâng tay mình lên, đưa về phía trước, chạm vào phần bụng mịn màng của Sài Đông Đông, khóe miệng cậu ấy nhếch lên, cả gương mặt tràn đầy sự vui vẻ: "Tôi giúp cậu nhé?"
Vừa nói ngón tay cậu ấy vừa móc vào lưng quần của Sài Đông Đông.
Sài Đông Đông lại như bị rắn cắn, mạnh mẽ đẩy tay cậu ấy ra, ấp úng từ chối: "Không cần đâu."
Lục Cửu cười tủm tỉm trực tiếp đưa tay ra chạm vào bụng dưới của cậu, bàn tay cậu ấy nóng hầm hập, di chuyển xuống dưới từng chút từng chút một, khi lại một lần nữa móc vào quần cậu, cậu ấy thấp giọng mỉm cười nói: "Cậu cũng từng giúp tôi mà Sài Đông Đông." . Chương mới nhất tại * TгЦмtг uуen. m E *
Giọng nói cậu mềm mại: "Cho tôi giúp cậu đi mà, Sài Đông Đông."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.