Chương 31: Điều này không chính xác
Không Cúc
18/07/2021
Edit + Beta: Heo
Đến thôn Tam Dương một lần nữa, Hoắc Chấp Tiêu không còn bài xích như lần trước, anh có thể thoải mái nhờ Đinh Dĩ Nam tấp vào lề và chụp ảnh phong cảnh nông thôn trên đường đi.
Hai người đi ngang qua một thị trấn nhỏ, hai bên đường vẫn còn bóng dáng của phiên chợ sáng, nhiều người bán hàng dựng sạp bên vệ đường để bày bán các loại rau củ quả còn sót lại từ buổi chợ sáng. Trong số đó có một bà lão với những sản phẩm đan bằng tre, trên tay là chiếc giỏ tre.
Hoắc Chấp Tiêu yêu cầu Đinh Nghiêu dừng xe, sau đó xuống xe chạy thẳng tới chỗ bà lão.
Đường trong thị trấn không rộng, bên đường có rất nhiều xe ô tô chạy pin và xe ba bánh, Đinh Dĩ Nam vốn tưởng rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ quay lại khi anh đi mua thứ gì đó, nhưng cậu lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh bà lão, không có ý định trở về, tiếng còi ô tô vang lên phía sau, cậu phải lái xe đến cuối thị trấn trước, sau đó quay trở lại kéo 300 tuổi tới chỗ Hoắc Chấp Tiêu.
“Và sau đó?” Sự chú ý của Hoắc Chấp Tiêu đều nằm ở trên tay bà lão.
“Con đem cây này từ phía dưới xuyên qua,” bà lão đặt cái giỏ tre trong tay xuống, chỉ đạo Hoắc Chấp Tiêu, “Lại đi vòng qua đây, nhất định phải thật chặt vào.”
Hoắc Chấp Tiêu cầm một nửa thành phẩm trông giống như một trận bát quái trên tay, những ngón tay mảnh mai của anh khéo léo lướt qua những dải tre. Khi anh siết chặt từng thân cây một, một thứ gì đó có hình dạng của một cái gáo xuất hiện.
“Không tệ, cậu bé.” Bà lão khen ngợi, “Con thật tài giỏi”.
Trình độ thủ công này đối với Hoắc Chấp Tiêu đương nhiên rất dễ dàng, anh lắp tay cầm cái gáo, sau đó chỉ vào cái gầu ở bên cạnh hỏi: “Cái này làm thế nào?”
Đinh Dĩ Nam kiểm tra thời gian, không khỏi nhắc nhở Hoắc Chấp Tiêu: “Hoắc sư, chúng ta phải nhanh lên.”
“Không thành vấn đề.” Hoắc Chấp Tiêu lại cầm hai cái que tre lên, “Tôi học rất nhanh.”
Bà lão đầy hứng thú dạy cho Hoắc Chấp Tiêu, còn đối với Hoắc Chấp Tiêu, dường như anh coi chuyến công tác này như một chuyến du lịch trải nghiệm nông thôn.
Đinh Dĩ Nam không có biện pháp gì với ông chủ của mình, 300 tuổi dưới chân cậu không hề yên ổn, nó cắn người bán trứng bên cạnh. Cậu chào Hoắc Chấp Tiêu, sau đó đưa 300 tuổi đến đồng ruộng gần đó.
300 tuổi trở về tự nhiên rất thích thú, ngửi ngửi, khi đi ngang qua cây to còn giơ một chân lên để đi tiểu mà không cần ai dạy.
“Không tồi nha, 300 tuổi.” Đinh Dĩ Nam ngạc nhiên nói, “Nhỏ như vậy đã học được ký hiệu địa bàn rồi.”.
Một số con chó đực trưởng thành sớm và sẽ nhấc chân lên để tè khi chúng được 4 hoặc 5 tháng tuổi. Mà 300 tuổi rõ ràng là chưa đủ lớn, không như những loài chó to khác, nước tiểu được chia thành nhiều lần và đánh dấu nhiều nơi, thay vào đó là tập trung dưới gốc cây to, tiểu sạch sẽ rồi mới đi cọc gỗ khác, tới cọc gỗ khác cũng chủ có thể nâng chân lên và tiểu ra một ít. (Tại sao tôi phải edit cái này -.-)
Khoảng nửa giờ sau, Đinh Dĩ Nam nhận được điện thoại từ Hoắc Chấp Tiêu, hai người gặp nhau ở chỗ đậu xe.
Đinh Dĩ Nam đã cách khá xa, khi trở lại xe với tuổi 300, cậu thấy bên đôi chân của Hoắc Chấp Tiêu có một cái giỏ lớn, toàn là những sản phẩm đan bằng tre.
“Anh mua gian hàng của người khác à?” Đinh Dĩ Nam không nhịn được hỏi.
“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Trực tiếp trả tiền thù bà ấy không nhận.”
Đinh Dĩ Nam gần như có thể tưởng tượng rằng Hoắc Chấp Tiêu muốn trả học phí cho bà lão, nhưng bà lão không chịu thu tiền, Hoắc Chấp Tiêu đành phải mua tất cả những thứ trên quầy hàng, rồi sau cõng lấy giỏ băng qua cả thị trấn.
Âu phục với giỏ, xu hướng thời trang mới.
Một nụ cười trêu chọc hiện ra từ khóe miệng Đinh Dĩ Nam không kiểm soát được, Hoắc Chấp Tiêu hẳn là nhìn ra những gì cậu đang nghĩ nên cau mày, “Tôi xách nó đến đây.”
Điều đó cũng buồn cười.
Hoắc Chấp Tiêu rất quan tâm đến hình tượng của mình, ngay cả khi anh đi công trường, anh sẽ luôn duy trì vẻ đẹp trai của mình. Bây giờ bất ngờ kết hợp với giỏ, phong cách hiện tại thực sự là lạ.
Nhưng là một nhân viên, Đinh Dĩ Nam không xấu hổ khi cười nhạo ông chủ một cách trắng trợn. Cậu đổi chủ đề nói: “Đúng rồi, 300 tuổi, nó học nhấc chân đi tiểu. Đợi đến khi lớn hơn, anh có muốn đưa nó đi triệt sản không.”
“Triệt sản?” Hoắc Chấp Tiêu hoài nghi nhìn Đinh Dĩ Nam, “Ý của em là cắt trứng nó?
Đinh Dĩ Nam nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu có phản ứng lớn như vậy, còn định giải thích cho anh triệt sản vật nuôi là chuyện bình thường, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã ôm 300 tuổi từ bên chân cậu, cảnh giác nhìn Cậu nói: “Em sao lại như vậy? “
Đinh Dĩ Nam không thể giải thích được: “Tôi bị sao?”
“Em nên ngẫm lại đi.” Hoắc Chấp Tiêu ôm 300 tuổi ngồi vào ghế phụ, “Em làm sao có thể là một người mẹ như vậy.
Đinh Dĩ Nam: “……”
Sau một thời gian dài bị trì hoãn trên đường, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu đã không kịp để trưa với các trưởng làng.
Hai người vội vàng giải quyết tại một nhà hàng nhỏ trong quận, sau đó đến ủy ban thôn của thôn Tam Dương để họp.
Sau khi Hoắc Chấp Tiêu đưa ra phương án thiết kế sơ bộ, anh vẫn cần thảo luận với những người chịu trách nhiệm của bên A về nước, điện, hệ thống sưởi và vật liệu. Đây là bước đơn giản nhất để làm cho người thiết kế dễ nóng nảy, thông thường sau khi vật lộn với bên này, còn phải vật lộn với bên kia, các thế lực khác nhau đang mưu mô, độ khó không kém gì so với đánh nhau trong cung điện.
Đã từng có một dự án khu dân cư thương mại nằm trong tay của Hoắc Chấp Tiêu, mỗi người phụ trách đều có lý lịch phức tạp, Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ nhìn thấy lông mày của Hoắc Chấp Tiêu giãn ra trong thời gian đó.
Tuy nhiên, dự án thư viện ở thôn Tam Dương lần này đang tiến triển rất thuận lợi, có lẽ vì dự án phúc lợi công cộng nên các trưởng thôn không giống như những người bên A trước đây đã xúi giục họ, mà tích cực hợp tác với công việc của Hoắc Chấp Tiêu.
Điều này thực sự rất hiếm ở trong nước.
Nhiều nhà thiết kế có thể đã có những tưởng tượng hoang đường khi còn là sinh viên, nhưng sau khi họ thực sự bước vào ngành, họ phải phục vụ cho bên A và cân nhắc sở thích của bên A. Dù một nhà thiết kế có nhanh nhẹn đến đâu, đam mê đến thế nào cũng sẽ mai một khi bị người khác chỉ trích liên tục.
Nhưng lần này Đinh Dĩ Nam đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Hoắc Chấp Tiêu đã vụt tắt từ lâu.
Anh bày tỏ ý kiến của mình một cách tự do và thường xuyên được người phụ trách ghi nhận. Giống như khái niệm về không gian đọc mà anh đề xuất, ngay cả Đinh Dĩ Nam, một người từng làm việc với nhiều dự án kiến trúc cũng cho rằng nó rất đáng khen.
Bước rắc rối nhất đã được hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều, Đinh Dĩ Nam chưa từng thấy điều đó trong ba năm kể từ khi gia nhập công ty.
Từ ủy ban thôn đi ra, một đoàn người lên quận ăn cơm tối, tán gẫu tiến độ thi công tiếp theo, sau đó liền ly khai tại chỗ.
Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam buổi trưa đến vội vàng, chưa kịp nhận phòng khách sạn. Lần này, cả hai không gặp sự kiểm tra của lãnh đạo và tình huống rò rỉ nước trong nhà, họ lấy được chìa khóa hai phòng.
Sau khi xếp hành lý, Đinh Dĩ Nam đi tắm trước. Cậu dự định tối nay sẽ thư giãn, xem TV hoặc chơi game một lát, dù sao thì tối hôm qua cậu đã tăng ca đến 11 giờ, sáng nay bắt đầu phục vụ Hoắc đại gia, cũng đến lúc cậu nên buông xuống công việc của mình.
Tuy nhiên, kế hoạch luôn không theo kịp chuyển biến, vừa lúc Đinh Dĩ Nam nằm trên giường cầm điều khiển từ xa lên, tiếng gõ cửa của Hoắc Chấp Tiêu vang lên: “Đinh trợ.”
“Sao vậy?” Đinh Dĩ Nam đi tới mở cửa.
“Mời em uống rượu.” Hoắc Chấp Tiêu cầm túi nhựa trong tay lên lắc lắc.
Cái túi chứa nửa tá lon bia, khi Hoắc Chấp Tiêu lắc, nó tạo ra âm thanh của kim loại và chất lỏng lắc lư. Trên túi có những giọt nước lạnh, rõ ràng là bia từ trong tủ đá, uống một cốc bia lạnh vào đêm hè này nghĩ đến thôi cũng khiến ngứa họng.
1 tá là 12 lon, nửa tá là 6 lon.
“Bây giờ?” Đinh Dĩ Nam do dự, cậu muốn uống bia lạnh, nhưng cậu đã lên kế hoạch và không muốn thay đổi sớm như vậy.
“Không phải bây giờ thì là khi nào?” Hoắc Chấp Tiêu nắm lấy cổ tay Đinh Dĩ Nam, dẫn cậu ra khỏi phòng mà không nói một lời.
“Này, chờ đã.” Đinh Dĩ Nam nắm lấy khung cửa, rút tay ra khỏi Hoắc Chấp Tiêu, “Tôi đi lấy chìa khóa.”
Hoắc Chí Tường hiển nhiên vẫn chưa tắm rửa, cho dù đã cởi cà vạt và hai cúc áo sơ mi, đôi giày da trên chân vẫn còn nguyên bóng dáng của công việc.
Về phần Đinh Dĩ Nam, mặc một chiếc áo phông và quần đùi cực kỳ giản dị, chân đi dép tông, cậu hoàn toàn mất đi vẻ ngoài của một tầng lớp xã hội thường thấy.
Cả hai đi lang thang trên đường, tìm chỗ ngồi, nhưng cùng đi một hồi lại đến khu đất ruộng.
Đất ruộng yên tĩnh hơn nhiều so với mặt đường, hai người chỉ đơn giản tìm một nơi tương đối sạch sẽ, ngồi xuống bên cạnh ruộng.
Cảnh đêm trước mắt cậu rộng lớn lạ thường, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, ánh trăng lặng lẽ tràn trên họ.
“Lần trước nhìn không đủ (ngôi) sao,” Hoắc Chấp Tiêu mở lon bia đưa cho Đinh Dĩ Nam. “Lần này nhìn lại đi.”
Vị bia đông lạnh lướt qua cổ họng, kích thích thần kinh hưng phấn ở vỏ não. Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi lạnh nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất tốt.”
“Cậu nhìn ra rồi?” Hoắc Chấp Tiêu chạm vào lon bia trong tay Đinh Dĩ Nam, ngẩng đầu lên nói: “Đi với cậu, tôi rất vui.”
Đinh Dĩ Nam từ lâu đã quen với những lời nói không nghiêm túc của Hoắc Chấp Tiêu, cậu thản nhiên hỏi: “Dự án này sắp kết thúc rồi sao?”
“Chắc vậy.” Hoắc Chấp Tiêu nuốt bia nói: “Tôi vẽ bản vẽ xây dựng rất nhanh.”
“Tốt quá.” Đinh Dĩ Nam gật đầu.
“Nhưng tôi không muốn kết thúc sớm như vậy.” Hoắc Chấp Tiêu đột ngột nói.
“Tại sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Ba tôi lần này cũng lười chăm chút cho dự án này.” Hoắc Chấp Tiêu thở phào nhìn về phía cuối khu đất trồng trọt, “Đã lâu rồi tôi không thiết kế nó ngầu như bây giờ”.
Đinh Dĩ Nam hiểu rằng khi dự án này kết thúc, Hoắc Chấp Tiêu sẽ trở lại dưới quyền kiểm soát của Hoắc Huân. Cậu có thể hiểu tại sao Hoắc Chấp Tiêu lại có tâm trạng tốt như vậy, bởi vì thư viện lần này hoàn toàn là do anh thiết kế.
“Đinh trợ.” Hoắc Chấp Tiêu thu hồi ánh mắt nhìn Đinh Dĩ Nam. “Nếu tôi từ chức, em nghĩ thế nào?
Đôi mắt của Đinh Dĩ Nam lóe lên vẻ ngạc nhiên. Hoắc Huân đã làm việc trong ngành xây dựng lâu như vậy, ông ấy đã kiếm được nhiều tiền. Nếu như Hoắc Chấp Tiêu đối đầu với ba anh, cậu sẽ không phải nghĩ tới, con đường này nhất định sẽ rất khó khăn.
Nhưng nghĩ theo hướng tốt, không có Hoắc Huân quơ tay múa chân đằng sau, tạm thời không quản Hoắc Chấp Tiêu hội phát triển được làm sao, ít nhất có thể làm việc thuận lợi, có thể phát huy trình độ bình thường.
“Rất tốt.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Vậy nếu tôi từ chức,” Hoắc Chấp Tiêu dừng lại, “Em sẽ đi cùng tôi chứ?”
Câu hỏi này hơi khó.
Trong ba năm qua, Đinh Dĩ Nam chỉ làm trợ lý riêng cho Hoắc Chấp Tiêu. Nếu Hoắc Chấp Tiêu từ chức mà cậu vẫn ở lại văn phòng Cửu Sơn, thì cậu thực sự có thể không thích ứng được.
Nhưng chuyển việc không phải chuyện nhỏ, không phải ai cũng có thể thành công như Viên Phong. Một trong những người bạn học của Đinh Dĩ Nam ban đầu bắt đầu làm việc trong ngân hàng, nhưng sau đó chuyển sang công ty kế toán, áp lực công việc đột nhiên lớn hơn, hối hận vô cùng.
“Không,” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi cảm thấy được anh khả năng không nuôi nổi tôi.”
“Thật là.” Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu không ngạc nhiên lắm, xem ra anh đối với con đường này cũng không có tự tin lắm.
Giữa hai người đều có khoảng lặng, Đinh Dĩ Nam ngơ ngác nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên cảm thấy có lẽ Hoắc Chấp Tiêu thật sự nên thay đổi môi trường làm việc.
“Nhân tiện,” Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ của Đinh Dĩ Nam, “Tôi vốn dĩ không thích dự án thôn Tam Dương.”
“Tôi biết.” Đinh Dĩ Nam mở lại hai lon bia, đưa một lon cho Hoắc Chấp Tiêu, “Tất cả những gì không thích của anh đều viết trên mặt.”
“Rõ ràng lắm sao?” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi nghĩ khả năng quản lý cảm xúc của tôi khá tốt.”
“Anh đúng là không tự mình biết mình.”
Đinh Dĩ Nam làm cho Hoắc Chấp Tiêu sửng sốt một chút, nhưng Hoắc Chấp Tiêu chỉ cười nhẹ, không chút ủy khuất.
“Nhưng,” Hoắc Chấp Tiêu lại nói, “Tôi sẽ không thấy dự án này thú vị nếu không có em.”
“Vậy thì anh còn không mau cảm ơn tôi.”
Đinh Dĩ Nam được đà lấn tới mà nói một câu, sau đó lấy lon bia lên miệng. Vào lúc này, Hoắc Chấp Tiêu ở bên cạnh đột nhiên đưa tay ôm chân cậu, sau đó không hề báo trước mà đi tới, hôn lên khóe miệng cậu.
“Cảm ơn.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Đinh Dĩ Nam ngơ ngác giơ lon bia lên, quay đầu nhìn Hoắc Chấp Tiêu, hồi lâu sau mới nhận ra cách tỏ lòng biết ơn của Hoắc Chấp Tiêu thực ra là đang hôn cậu.
Hai người đã làm rất nhiều chuyện lớn hơn như vậy, nhưng nụ hôn này có vẻ vô cùng ngây thơ, nhịp tim của Đinh Dĩ Nam đã hẫng một nhịp không thể giải thích được.
Cậu cảm thấy má mình dường như nóng lên.
Điều này hoàn toàn không đúng.
Tửu lượng của cậu rõ ràng không tệ lắm mà.
gáo tre
gầu tre
giỏ tre
Đến thôn Tam Dương một lần nữa, Hoắc Chấp Tiêu không còn bài xích như lần trước, anh có thể thoải mái nhờ Đinh Dĩ Nam tấp vào lề và chụp ảnh phong cảnh nông thôn trên đường đi.
Hai người đi ngang qua một thị trấn nhỏ, hai bên đường vẫn còn bóng dáng của phiên chợ sáng, nhiều người bán hàng dựng sạp bên vệ đường để bày bán các loại rau củ quả còn sót lại từ buổi chợ sáng. Trong số đó có một bà lão với những sản phẩm đan bằng tre, trên tay là chiếc giỏ tre.
Hoắc Chấp Tiêu yêu cầu Đinh Nghiêu dừng xe, sau đó xuống xe chạy thẳng tới chỗ bà lão.
Đường trong thị trấn không rộng, bên đường có rất nhiều xe ô tô chạy pin và xe ba bánh, Đinh Dĩ Nam vốn tưởng rằng Hoắc Chấp Tiêu sẽ quay lại khi anh đi mua thứ gì đó, nhưng cậu lại nhìn Hoắc Chấp Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh bà lão, không có ý định trở về, tiếng còi ô tô vang lên phía sau, cậu phải lái xe đến cuối thị trấn trước, sau đó quay trở lại kéo 300 tuổi tới chỗ Hoắc Chấp Tiêu.
“Và sau đó?” Sự chú ý của Hoắc Chấp Tiêu đều nằm ở trên tay bà lão.
“Con đem cây này từ phía dưới xuyên qua,” bà lão đặt cái giỏ tre trong tay xuống, chỉ đạo Hoắc Chấp Tiêu, “Lại đi vòng qua đây, nhất định phải thật chặt vào.”
Hoắc Chấp Tiêu cầm một nửa thành phẩm trông giống như một trận bát quái trên tay, những ngón tay mảnh mai của anh khéo léo lướt qua những dải tre. Khi anh siết chặt từng thân cây một, một thứ gì đó có hình dạng của một cái gáo xuất hiện.
“Không tệ, cậu bé.” Bà lão khen ngợi, “Con thật tài giỏi”.
Trình độ thủ công này đối với Hoắc Chấp Tiêu đương nhiên rất dễ dàng, anh lắp tay cầm cái gáo, sau đó chỉ vào cái gầu ở bên cạnh hỏi: “Cái này làm thế nào?”
Đinh Dĩ Nam kiểm tra thời gian, không khỏi nhắc nhở Hoắc Chấp Tiêu: “Hoắc sư, chúng ta phải nhanh lên.”
“Không thành vấn đề.” Hoắc Chấp Tiêu lại cầm hai cái que tre lên, “Tôi học rất nhanh.”
Bà lão đầy hứng thú dạy cho Hoắc Chấp Tiêu, còn đối với Hoắc Chấp Tiêu, dường như anh coi chuyến công tác này như một chuyến du lịch trải nghiệm nông thôn.
Đinh Dĩ Nam không có biện pháp gì với ông chủ của mình, 300 tuổi dưới chân cậu không hề yên ổn, nó cắn người bán trứng bên cạnh. Cậu chào Hoắc Chấp Tiêu, sau đó đưa 300 tuổi đến đồng ruộng gần đó.
300 tuổi trở về tự nhiên rất thích thú, ngửi ngửi, khi đi ngang qua cây to còn giơ một chân lên để đi tiểu mà không cần ai dạy.
“Không tồi nha, 300 tuổi.” Đinh Dĩ Nam ngạc nhiên nói, “Nhỏ như vậy đã học được ký hiệu địa bàn rồi.”.
Một số con chó đực trưởng thành sớm và sẽ nhấc chân lên để tè khi chúng được 4 hoặc 5 tháng tuổi. Mà 300 tuổi rõ ràng là chưa đủ lớn, không như những loài chó to khác, nước tiểu được chia thành nhiều lần và đánh dấu nhiều nơi, thay vào đó là tập trung dưới gốc cây to, tiểu sạch sẽ rồi mới đi cọc gỗ khác, tới cọc gỗ khác cũng chủ có thể nâng chân lên và tiểu ra một ít. (Tại sao tôi phải edit cái này -.-)
Khoảng nửa giờ sau, Đinh Dĩ Nam nhận được điện thoại từ Hoắc Chấp Tiêu, hai người gặp nhau ở chỗ đậu xe.
Đinh Dĩ Nam đã cách khá xa, khi trở lại xe với tuổi 300, cậu thấy bên đôi chân của Hoắc Chấp Tiêu có một cái giỏ lớn, toàn là những sản phẩm đan bằng tre.
“Anh mua gian hàng của người khác à?” Đinh Dĩ Nam không nhịn được hỏi.
“Ừ.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Trực tiếp trả tiền thù bà ấy không nhận.”
Đinh Dĩ Nam gần như có thể tưởng tượng rằng Hoắc Chấp Tiêu muốn trả học phí cho bà lão, nhưng bà lão không chịu thu tiền, Hoắc Chấp Tiêu đành phải mua tất cả những thứ trên quầy hàng, rồi sau cõng lấy giỏ băng qua cả thị trấn.
Âu phục với giỏ, xu hướng thời trang mới.
Một nụ cười trêu chọc hiện ra từ khóe miệng Đinh Dĩ Nam không kiểm soát được, Hoắc Chấp Tiêu hẳn là nhìn ra những gì cậu đang nghĩ nên cau mày, “Tôi xách nó đến đây.”
Điều đó cũng buồn cười.
Hoắc Chấp Tiêu rất quan tâm đến hình tượng của mình, ngay cả khi anh đi công trường, anh sẽ luôn duy trì vẻ đẹp trai của mình. Bây giờ bất ngờ kết hợp với giỏ, phong cách hiện tại thực sự là lạ.
Nhưng là một nhân viên, Đinh Dĩ Nam không xấu hổ khi cười nhạo ông chủ một cách trắng trợn. Cậu đổi chủ đề nói: “Đúng rồi, 300 tuổi, nó học nhấc chân đi tiểu. Đợi đến khi lớn hơn, anh có muốn đưa nó đi triệt sản không.”
“Triệt sản?” Hoắc Chấp Tiêu hoài nghi nhìn Đinh Dĩ Nam, “Ý của em là cắt trứng nó?
Đinh Dĩ Nam nhìn thấy Hoắc Chấp Tiêu có phản ứng lớn như vậy, còn định giải thích cho anh triệt sản vật nuôi là chuyện bình thường, nhưng Hoắc Chấp Tiêu đã ôm 300 tuổi từ bên chân cậu, cảnh giác nhìn Cậu nói: “Em sao lại như vậy? “
Đinh Dĩ Nam không thể giải thích được: “Tôi bị sao?”
“Em nên ngẫm lại đi.” Hoắc Chấp Tiêu ôm 300 tuổi ngồi vào ghế phụ, “Em làm sao có thể là một người mẹ như vậy.
Đinh Dĩ Nam: “……”
Sau một thời gian dài bị trì hoãn trên đường, Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu đã không kịp để trưa với các trưởng làng.
Hai người vội vàng giải quyết tại một nhà hàng nhỏ trong quận, sau đó đến ủy ban thôn của thôn Tam Dương để họp.
Sau khi Hoắc Chấp Tiêu đưa ra phương án thiết kế sơ bộ, anh vẫn cần thảo luận với những người chịu trách nhiệm của bên A về nước, điện, hệ thống sưởi và vật liệu. Đây là bước đơn giản nhất để làm cho người thiết kế dễ nóng nảy, thông thường sau khi vật lộn với bên này, còn phải vật lộn với bên kia, các thế lực khác nhau đang mưu mô, độ khó không kém gì so với đánh nhau trong cung điện.
Đã từng có một dự án khu dân cư thương mại nằm trong tay của Hoắc Chấp Tiêu, mỗi người phụ trách đều có lý lịch phức tạp, Đinh Dĩ Nam chưa bao giờ nhìn thấy lông mày của Hoắc Chấp Tiêu giãn ra trong thời gian đó.
Tuy nhiên, dự án thư viện ở thôn Tam Dương lần này đang tiến triển rất thuận lợi, có lẽ vì dự án phúc lợi công cộng nên các trưởng thôn không giống như những người bên A trước đây đã xúi giục họ, mà tích cực hợp tác với công việc của Hoắc Chấp Tiêu.
Điều này thực sự rất hiếm ở trong nước.
Nhiều nhà thiết kế có thể đã có những tưởng tượng hoang đường khi còn là sinh viên, nhưng sau khi họ thực sự bước vào ngành, họ phải phục vụ cho bên A và cân nhắc sở thích của bên A. Dù một nhà thiết kế có nhanh nhẹn đến đâu, đam mê đến thế nào cũng sẽ mai một khi bị người khác chỉ trích liên tục.
Nhưng lần này Đinh Dĩ Nam đã nhìn thấy ánh sáng trong mắt của Hoắc Chấp Tiêu đã vụt tắt từ lâu.
Anh bày tỏ ý kiến của mình một cách tự do và thường xuyên được người phụ trách ghi nhận. Giống như khái niệm về không gian đọc mà anh đề xuất, ngay cả Đinh Dĩ Nam, một người từng làm việc với nhiều dự án kiến trúc cũng cho rằng nó rất đáng khen.
Bước rắc rối nhất đã được hoàn thành chỉ trong một sớm một chiều, Đinh Dĩ Nam chưa từng thấy điều đó trong ba năm kể từ khi gia nhập công ty.
Từ ủy ban thôn đi ra, một đoàn người lên quận ăn cơm tối, tán gẫu tiến độ thi công tiếp theo, sau đó liền ly khai tại chỗ.
Hoắc Chấp Tiêu và Đinh Dĩ Nam buổi trưa đến vội vàng, chưa kịp nhận phòng khách sạn. Lần này, cả hai không gặp sự kiểm tra của lãnh đạo và tình huống rò rỉ nước trong nhà, họ lấy được chìa khóa hai phòng.
Sau khi xếp hành lý, Đinh Dĩ Nam đi tắm trước. Cậu dự định tối nay sẽ thư giãn, xem TV hoặc chơi game một lát, dù sao thì tối hôm qua cậu đã tăng ca đến 11 giờ, sáng nay bắt đầu phục vụ Hoắc đại gia, cũng đến lúc cậu nên buông xuống công việc của mình.
Tuy nhiên, kế hoạch luôn không theo kịp chuyển biến, vừa lúc Đinh Dĩ Nam nằm trên giường cầm điều khiển từ xa lên, tiếng gõ cửa của Hoắc Chấp Tiêu vang lên: “Đinh trợ.”
“Sao vậy?” Đinh Dĩ Nam đi tới mở cửa.
“Mời em uống rượu.” Hoắc Chấp Tiêu cầm túi nhựa trong tay lên lắc lắc.
Cái túi chứa nửa tá lon bia, khi Hoắc Chấp Tiêu lắc, nó tạo ra âm thanh của kim loại và chất lỏng lắc lư. Trên túi có những giọt nước lạnh, rõ ràng là bia từ trong tủ đá, uống một cốc bia lạnh vào đêm hè này nghĩ đến thôi cũng khiến ngứa họng.
1 tá là 12 lon, nửa tá là 6 lon.
“Bây giờ?” Đinh Dĩ Nam do dự, cậu muốn uống bia lạnh, nhưng cậu đã lên kế hoạch và không muốn thay đổi sớm như vậy.
“Không phải bây giờ thì là khi nào?” Hoắc Chấp Tiêu nắm lấy cổ tay Đinh Dĩ Nam, dẫn cậu ra khỏi phòng mà không nói một lời.
“Này, chờ đã.” Đinh Dĩ Nam nắm lấy khung cửa, rút tay ra khỏi Hoắc Chấp Tiêu, “Tôi đi lấy chìa khóa.”
Hoắc Chí Tường hiển nhiên vẫn chưa tắm rửa, cho dù đã cởi cà vạt và hai cúc áo sơ mi, đôi giày da trên chân vẫn còn nguyên bóng dáng của công việc.
Về phần Đinh Dĩ Nam, mặc một chiếc áo phông và quần đùi cực kỳ giản dị, chân đi dép tông, cậu hoàn toàn mất đi vẻ ngoài của một tầng lớp xã hội thường thấy.
Cả hai đi lang thang trên đường, tìm chỗ ngồi, nhưng cùng đi một hồi lại đến khu đất ruộng.
Đất ruộng yên tĩnh hơn nhiều so với mặt đường, hai người chỉ đơn giản tìm một nơi tương đối sạch sẽ, ngồi xuống bên cạnh ruộng.
Cảnh đêm trước mắt cậu rộng lớn lạ thường, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, ánh trăng lặng lẽ tràn trên họ.
“Lần trước nhìn không đủ (ngôi) sao,” Hoắc Chấp Tiêu mở lon bia đưa cho Đinh Dĩ Nam. “Lần này nhìn lại đi.”
Vị bia đông lạnh lướt qua cổ họng, kích thích thần kinh hưng phấn ở vỏ não. Đinh Dĩ Nam thở ra một hơi lạnh nói với Hoắc Chấp Tiêu: “Hôm nay tâm trạng của anh có vẻ rất tốt.”
“Cậu nhìn ra rồi?” Hoắc Chấp Tiêu chạm vào lon bia trong tay Đinh Dĩ Nam, ngẩng đầu lên nói: “Đi với cậu, tôi rất vui.”
Đinh Dĩ Nam từ lâu đã quen với những lời nói không nghiêm túc của Hoắc Chấp Tiêu, cậu thản nhiên hỏi: “Dự án này sắp kết thúc rồi sao?”
“Chắc vậy.” Hoắc Chấp Tiêu nuốt bia nói: “Tôi vẽ bản vẽ xây dựng rất nhanh.”
“Tốt quá.” Đinh Dĩ Nam gật đầu.
“Nhưng tôi không muốn kết thúc sớm như vậy.” Hoắc Chấp Tiêu đột ngột nói.
“Tại sao?” Đinh Dĩ Nam hỏi.
“Ba tôi lần này cũng lười chăm chút cho dự án này.” Hoắc Chấp Tiêu thở phào nhìn về phía cuối khu đất trồng trọt, “Đã lâu rồi tôi không thiết kế nó ngầu như bây giờ”.
Đinh Dĩ Nam hiểu rằng khi dự án này kết thúc, Hoắc Chấp Tiêu sẽ trở lại dưới quyền kiểm soát của Hoắc Huân. Cậu có thể hiểu tại sao Hoắc Chấp Tiêu lại có tâm trạng tốt như vậy, bởi vì thư viện lần này hoàn toàn là do anh thiết kế.
“Đinh trợ.” Hoắc Chấp Tiêu thu hồi ánh mắt nhìn Đinh Dĩ Nam. “Nếu tôi từ chức, em nghĩ thế nào?
Đôi mắt của Đinh Dĩ Nam lóe lên vẻ ngạc nhiên. Hoắc Huân đã làm việc trong ngành xây dựng lâu như vậy, ông ấy đã kiếm được nhiều tiền. Nếu như Hoắc Chấp Tiêu đối đầu với ba anh, cậu sẽ không phải nghĩ tới, con đường này nhất định sẽ rất khó khăn.
Nhưng nghĩ theo hướng tốt, không có Hoắc Huân quơ tay múa chân đằng sau, tạm thời không quản Hoắc Chấp Tiêu hội phát triển được làm sao, ít nhất có thể làm việc thuận lợi, có thể phát huy trình độ bình thường.
“Rất tốt.” Đinh Dĩ Nam nói.
“Vậy nếu tôi từ chức,” Hoắc Chấp Tiêu dừng lại, “Em sẽ đi cùng tôi chứ?”
Câu hỏi này hơi khó.
Trong ba năm qua, Đinh Dĩ Nam chỉ làm trợ lý riêng cho Hoắc Chấp Tiêu. Nếu Hoắc Chấp Tiêu từ chức mà cậu vẫn ở lại văn phòng Cửu Sơn, thì cậu thực sự có thể không thích ứng được.
Nhưng chuyển việc không phải chuyện nhỏ, không phải ai cũng có thể thành công như Viên Phong. Một trong những người bạn học của Đinh Dĩ Nam ban đầu bắt đầu làm việc trong ngân hàng, nhưng sau đó chuyển sang công ty kế toán, áp lực công việc đột nhiên lớn hơn, hối hận vô cùng.
“Không,” Đinh Dĩ Nam nói, “Tôi cảm thấy được anh khả năng không nuôi nổi tôi.”
“Thật là.” Vẻ mặt của Hoắc Chấp Tiêu không ngạc nhiên lắm, xem ra anh đối với con đường này cũng không có tự tin lắm.
Giữa hai người đều có khoảng lặng, Đinh Dĩ Nam ngơ ngác nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên cảm thấy có lẽ Hoắc Chấp Tiêu thật sự nên thay đổi môi trường làm việc.
“Nhân tiện,” Hoắc Chấp Tiêu cắt ngang dòng suy nghĩ của Đinh Dĩ Nam, “Tôi vốn dĩ không thích dự án thôn Tam Dương.”
“Tôi biết.” Đinh Dĩ Nam mở lại hai lon bia, đưa một lon cho Hoắc Chấp Tiêu, “Tất cả những gì không thích của anh đều viết trên mặt.”
“Rõ ràng lắm sao?” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Tôi nghĩ khả năng quản lý cảm xúc của tôi khá tốt.”
“Anh đúng là không tự mình biết mình.”
Đinh Dĩ Nam làm cho Hoắc Chấp Tiêu sửng sốt một chút, nhưng Hoắc Chấp Tiêu chỉ cười nhẹ, không chút ủy khuất.
“Nhưng,” Hoắc Chấp Tiêu lại nói, “Tôi sẽ không thấy dự án này thú vị nếu không có em.”
“Vậy thì anh còn không mau cảm ơn tôi.”
Đinh Dĩ Nam được đà lấn tới mà nói một câu, sau đó lấy lon bia lên miệng. Vào lúc này, Hoắc Chấp Tiêu ở bên cạnh đột nhiên đưa tay ôm chân cậu, sau đó không hề báo trước mà đi tới, hôn lên khóe miệng cậu.
“Cảm ơn.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Đinh Dĩ Nam ngơ ngác giơ lon bia lên, quay đầu nhìn Hoắc Chấp Tiêu, hồi lâu sau mới nhận ra cách tỏ lòng biết ơn của Hoắc Chấp Tiêu thực ra là đang hôn cậu.
Hai người đã làm rất nhiều chuyện lớn hơn như vậy, nhưng nụ hôn này có vẻ vô cùng ngây thơ, nhịp tim của Đinh Dĩ Nam đã hẫng một nhịp không thể giải thích được.
Cậu cảm thấy má mình dường như nóng lên.
Điều này hoàn toàn không đúng.
Tửu lượng của cậu rõ ràng không tệ lắm mà.
gáo tre
gầu tre
giỏ tre
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.