Chương 39: Rảnh quá hoá rồ
Không Cúc
18/07/2021
Edit + Beta: Heo
Đinh Dĩ Nam đợi ở cửa khách sạn nơi tổ chức buổi họp mặt của các cựu sinh viên không lâu, một chiếc xe thương vụ hạng sang khiến tất cả nhân viên văn phòng lo lắng chậm rãi chạy tới.
Hoắc Huân xuống xe, cài cúc áo khoác một cách nhàn nhã.
“ Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam bước tới, kính cẩn chào hỏi.
Hoắc Huân tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng làn da và thân hình vẫn còn rất khoẻ, thoạt nhìn như ngoài bốn mươi tuổi.
Điều duy nhất tiết lộ tuổi tác của ông ấy là mái tóc bạc ở thái dương. Các nhân viên của văn phòng từng bàn luận tại sao Hoắc Huân không nhuộm đen tóc để trông trẻ trung hơn. Cuối cùng, kết quả của cuộc thảo luận rất nhất quán. Mái tóc trắng có thể làm nổi bật kinh nghiệm của Hoắc Huân và khiến ông trông có vẻ khí chất hơn.
Hoắc Huân ngẩng đầu nhìn Đinh Dĩ Nam, bước chân không ngừng đi về phía trước: “Lần sau mặc lễ phục nhớ thắt nơ.”
Bộ vest của Đinh Dĩ Nam không phải là lễ phục đặc biệt nên cậu chỉ đeo cà vạt hàng ngày. Hơn nữa, cho dù là ăn mặc lịch sự, cũng không ai quy định lễ phục phải thắt nơ, chỉ có thể nói Hoắc Huân yêu cầu cao hơn và có điểm nhấn riêng đối với ý thức thường thức của xã hội.
Cha nào con nấy, có vẻ như sự kén chọn của Hoắc Chấp Tiêu cũng không phải bỗng dưng mà có.
“Vâng, thưa Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam nói.
Hai người lần lượt bước vào thang máy, trước khi Hoắc Huân quay lại, Đinh Dĩ Nam đã chủ động bấm nút tầng.
Vừa rồi cậu cố ý lên lầu hỏi thăm tình hình và biết phòng tiệc nơi tổ chức hội cựu sinh viên ở tầng nào.
“Sau này tôi sẽ giới thiệu cậu với một người.” Hoắc Huân nói.
“Vâng……?”
“khách hàng mới.”
Hoắc Huân chỉ nói được một nửa so với bình thường, Đinh Dĩ Nam không tiện hỏi thêm, đành phải giữ mối nghi ngờ trong lòng.
Bàn tiệc trong sảnh tiệc được chia thành các khu vực theo năm người đăng ký, Hoắc Huân đi tới bàn gần sân khấu nhất, Đinh Dĩ Nam ý thức đến góc sảnh tiệc.
Những người ngồi cùng bàn đều là những người trẻ tuổi ngoài 20. Ngay khi Đinh Dĩ Nam ngồi vào chỗ, vài người đưa danh thiếp ra.
Cậu có chút ngượng ngùng nhận danh thiếp, sau khi cáo từ ra khỏi nhà, cậu nói: “Xin lỗi, tôi không mang theo danh thiếp.”
Đinh Dĩ Nam không nghĩ tới việc tới mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình, cũng không biết Hoắc Huân sẽ sắp xếp nhiệm vụ gì cho mình, cũng không nghĩ tới những thứ khác.
Lúc này, có người từ bàn khác đi tới, đưa danh thiếp, Đinh Dĩ Nam nghe giọng nói khá quen thuộc.
“Bạn có thể tìm tôi để đặt các bữa tiệc ở mọi quy mô.”
Người đưa danh thiếp tới trước mặt Đinh Dĩ Nam, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
“Viên Phong?”
“Lớp trưởng?”
Viên Phong không quên đưa danh thiếp của mình, sau khi trao đổi danh thiếp với những người khác trên bàn, cậu ta gọi Đinh Dĩ Nam ra khu vực hút thuốc bên ngoài sảnh tiệc.
“Thật là trùng hợp, không ngờ cậu cũng tới hội cựu sinh viên.”
Viên Phong đưa một điếu thuốc, nhưng Đinh Dĩ Nam không nhận.
“Hôm nay không hút thuốc.” Đinh Dĩ Nam nói, “Ông chủ đang ở bên trong.”
“Ồ vâng,” Viên Phong trầm ngâm nghĩ, “sếp của cậu cũng là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay.”
Chủ đề cốt lõi của hội cựu sinh viên này không phải là mở rộng liên hệ, mà là thông báo chính thức thành lập Quỹ học bổng cựu sinh viên.
Hoắc Tấn, với tư cách là một trong những thành viên tài trợ của quỹ, sẽ phải phát biểu trên sân khấu sau đó.
Viên Phong thấy Đinh Dĩ Nam không hút thuốc, cậu ta cất điếu thuốc và bật lửa, nói tiếp: “Nói này lớp trưởng, lần trước cậu có nghiêm túc xem xét đề nghị mà mình đưa ra không?”
“Đề xuất gì?” Đinh Dĩ Nam nói.
“Đến làm việc với mình.”
Khi Viên Phong nói điều này, Đinh Dĩ Nam nhớ rằng lần trước khi cậu ở bãi đậu xe ở quán bar, Viên Phong muốn đào góc của cậu trước mặt Hoắc Chấp Tiêu.
“Cậu nói nghiêm túc đấy à?” Đinh Dĩ Nam trêu chọc.
“Đương nhiên.” Viên Phong dừng lại và ngập ngừng nói: “Tớ có thể hỏi thu nhập hiện tại của cậu không?
Thu nhập là một chủ đề riêng của động vật xã hội, Viên Phong có thể nói đến điểm này, điều này cho thấy cậu ấy thực sự muốn mời Đinh Dĩ Nam về làm việc.
Đinh Dĩ Nam trong tiềm thức muốn tránh đi, nhưng trước khi cậu nói từ chối, rất nhiều ý nghĩ vụt qua trong đầu cậu.
Mối quan hệ giữa cậu và Hoắc Chấp Tiêu đã rất khác so với trước đây, công việc hàng ngày không thay đổi lại xen lẫn yếu tố cá nhân khiến cho tương lai của hai người đối mặt với nhiều biến động.
Đinh Dĩ Nam đã quen với việc đề phòng và chuẩn bị trước, từ góc độ này, việc cậu từ chối lời đề nghị của Viên Phong thực sự không phải là một lựa chọn tốt.
Ngoài ra, lần trước khi cậu đến giúp việc ở quán bar, Đinh Dĩ Nam có thể thấy thu nhập của đội Viên Phong không hề thấp. Độ khó của công việc không quá cao đối với cậu, ít nhất cậu đã làm tốt công việc giúp đỡ cậu ta lần đó.
Từ góc độ này, có vẻ như cậu nên suy nghĩ nhiều hơn về nó.
“Về thu nhập,” Đinh Dĩ Nam chậm rãi nói, “tất cả các loại tiền thưởng cộng lại khoảng 300.000 nhân dân tệ.”
Là một thanh niên mới ra trường được ba năm, thu nhập này đã khá ổn rồi.
Trước đó, cố vấn yêu cầu Đinh Dĩ Nam giúp điều tra thu nhập trung bình của sinh viên tốt nghiệp cùng lớp của họ. Mặc dù bảng câu hỏi ẩn danh nhận được cuối cùng bị thiếu một vài bản, tất cả thống kê cho thấy thu nhập trung bình hàng năm của lớp họ là khoảng 150.000.
“Tớ sẽ cho cậu 500.000 tệ, chưa tính tiền thưởng.” Viên Phong nói: “Cậu định qua làm với mình à?
*300.000 tệ = 1.069.901.776 VND; 150.000= 534.950.888 VND; 500.000= 1,783,169,628 VND
Phải thừa nhận rằng Đinh Dĩ Nam đã có một chút động lòng.
Chẳng ai không gặp khó khăn về tiền bạc chứ đừng nói đến một con vật chăm chỉ hoạt động xã hội.
“Tớ sẽ suy nghĩ lại.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tớ sẽ cho cậu câu trả lời trong vài ngày tới.”
“Được rồi.” Viên Phong thuận miệng nói, “Cậu phải suy nghĩ kỹ càng về việc thay đổi công việc.”
Hai người trở lại sảnh tiệc, lúc này Hoắc Huân tình cờ đang phát biểu trên sân khấu.
Đầu tiên, ông cảm ơn trường cũ vì sự tu dưỡng của mình, đề cập đến sự giúp đỡ của các cựu sinh viên trong quá trình khởi nghiệp, và sau đó nói ngắn gọn về những thành tựu của Văn phòng Cửu Sơn, sau đó chúc trường cũ của ông và tất cả các cựu sinh viên ngày càng tốt hơn.
Bài phát biểu rất chuẩn, đúng là tài văn chương của thư ký Hoắc Huân.
Trong nửa sau của bữa tiệc, Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng nhận được Hoắc Huân gọi tới.
Cậu đến bên cạnh Hoắc Huân, trên tay cầm một ly rượu, Hoắc Huân đang cùng một thiếu nữ tán gẫu, Đinh Dĩ Nam đi tới, ông ngừng nói, giới thiệu với Đinh Dĩ Nam: “Đây là cô Tống, Phó tổng giám đốc địa ốc XX.”
“Xin chào.” Đinh Dĩ Nam đối bên kia gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoắc Huân, không dám hấp tấp tự giới thiệu.
“Đây là Tiểu Đinh, trợ lý của Chấp Tiêu.” Hoắc Huân nói tiếp, “cũng là một sinh viên tốt nghiệp trường chúng tôi.”
“Xin chào.” Bên kia cười nhẹ, chủ động vươn tay bắt tay Đinh Dĩ Nam.
Ngành xây dựng gắn bó chặt chẽ với ngành bất động sản, tất nhiên, Đinh Dĩ Nam có một số hiểu biết về XX Bất động sản. Nếu cậu đoán không lầm, cô Tống trước mặt hẳn là con gái của địa ốc XX, mấy năm gần đây cô đi du học, mới trở về nước tiếp quản công việc kinh doanh của công ty.
Nhưng Đinh Dĩ Nam vẫn thắc mắc tại sao Hoắc Huân lại muốn giới thiệu cô Tống cho cậu.
Cậu nhẩm tính công việc tiếp theo của Hoắc Chí Tường có thể là dự án thiết kế bất động sản, nhưng nghe đoạn chat giữa Hoắc Huân và cô Tống, cậu càng cảm thấy không đúng.
” Hoắc tổng, ý ngài là công việc tiếp theo của Hoắc sư là thiết kế nội thất?”
Sau khi cô Tống rời đi, Đinh Dĩ Nam không xác định nhìn Hoắc Huân, càng hoang mang không biết ông chủ lớn đang nghĩ gì.
Kiến trúc sư chắc chắn có thể làm thiết kế nội thất, mà dù sao cũng hơi làm việc khác chuyên ngành của họ, Đinh Dĩ Nam biết rất rõ rằng Hoắc Chấp Tiêu không thích làm thiết kế nội thất.
“Cô Tống sẽ đến văn phòng để ký hợp đồng vào thứ hai tuần sau.” Hoắc Huân không trả lời câu hỏi của Đinh Dĩ Nam “Câuh có thể đặt một nhà hàng có không khí dễ chịu cho hai người họ”.
Đinh Dĩ Nam cau mày khó nhận thấy khi cô nghe những lời đó, đột nhiên có một dự cảm xấu trong lòng.
“Ý ngài là gì?”
“Cô Tống năm nay cũng 28 tuổi, cũng bằng Chấp Tiêu.” Hoắc Tấn nói, “Về mọi mặt cô ấy rất tốt. Cậu có thể tìm cách để hai người họ tiếp xúc nhiều hơn.”
Thì ra là như vậy.
Đinh Dĩ Nam chợt nhận ra việc Hoắc Tấn dám đưa mình đến hội cựu sinh viên là để cho cậu làm “chim Ô thước” sớm làm quen một chút với “Chức nữ”, trở thành cầu nối cho hai người.
*chim ô thước (quạ) làm cầu để 7/7 (thất tịch) hàng năm, Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau.
Thật là một mớ hỗn độn.
“Cậu có câu hỏi nào không?” Hoắc Huân nhìn thấy Đinh Dĩ Nam mặt lộ vẻ khó khăn, hỏi một trong những câu cửa miệng kinh điển của ông.
Chỉ cần nhân viên không đồng ý ngay sau khi giao nhiệm vụ, ông sẽ hỏi câu này, khiến người ta rùng mình một cái.
Đinh Dĩ Nam mấp máy môi, theo thói quen cố nói “Không”, nhưng khi lời nói đến môi, cậu lại nuốt xuống.
Cậu hít sâu một hơi thu hết dũng khí hỏi: “Hoắc tổng, chuyện này ngài đã nói với Hoắc sư chưa?”
“Cậu nghĩ thế nào?” Hoắc Huân hỏi lại.
Câu hỏi tu từ của sếp là câu nguy hiểm nhất, luôn khiến nhân viên cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Đinh Dĩ Nam không hề nao núng, tiếp tục: “Nếu Hoắc sư phát hiện ra rằng tôi đang bí mật làm điều này …”
Cậu còn chưa nói hết câu, nếu Hoắc Chấp Tiêu biết chuyện này, anh sẽ rất tức giận, phổi của anh sẽ nổ tung.
Hoắc Huân nhàn nhạt nói: “Vậy cậu không để cho nó phát hiện là được.”
Đinh Dĩ Nam mím môi, thừa thế xông lên nói: ” Hoắc tổng, Hoắc sư không còn trẻ con nữa.”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Hoắc Huân, cậu khẽ cau mày nói: “Ý của cậu là gì?”
“Ý tôi là,” Đinh Dĩ Nam dừng lại, “Ngài không cần phải can thiệp quá nhiều vào tự do của anh ấy.”
Vừa nói ra lời, trong lòng Đinh Dĩ Nam có chút hối hận.
Hoắc Huân lập tức nhướng mày, sắc mặt không vui nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Trợ lý Đinh, cậu đang xen vào quyền tự do giáo dục con của tôi sao?”
Đúng là gừng càng già càng cay, Hoắc Huân trực tiếp đem y nguyên câu nói của Đinh Dĩ Nam trả lại cậu, Đinh Dĩ Nam liền nghẹn không nói được lời nào.
“Tôi biết rồi, Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam thu cằm, nhìn xuống đất nói: “Tôi sẽ… cố gắng hết sức”.
Trong ba năm kể từ khi gia nhập công ty, Đinh Dĩ Nam chưa từng hỏng làm bất cứ điều gì mà Hoắc Huân giao. Dù là để Hoắc Chấp Tiêu dậy sớm hay để anh ở lại văn phòng làm việc trong phòng, Đinh Dĩ Nam đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Nhưng lần này, cậu thực sự không làm được.
Buồn bực mất tập trung nhập mã khóa điện tử, sau khi đẩy cửa ra là 300 tuổi chạy tới.
300 tuổi vẫy đuôi nhiệt tình, và không ngừng khua khoắng trên đầu gối của Đinh Dĩ Nam. Đinh Dĩ Nam từ lâu đã quen đến chào đón 300 tuổi, nhưng những gì cậu nghĩ đến chính là phía sau 300 tuổi còn có một con chó lớn khác đang vẫy đuôi.
“Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng âm thanh của khóa điện tử hay như vậy.” Hoắc Chấp Tiêu canh giữ ở huyền quan nói.
“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam có chút mệt mỏi, không hiểu ý trong lời nói của Hoắc Chấp Tiêu.
“Bởi vì khóa điện tử đổ chuông, tôi biết em đã trở lại.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Động tác thay giày của Đinh Dĩ Nam ngừng lại, trong lòng không khỏi ấm áp. Cậu thản nhiên đá giày sang một bên, sau đó ngã vào vòng tay của Hoắc Chấp Tiêu.
“Để tôi ôm một lúc.” Đinh Dĩ Nam nói, hiện tại cậu rất cần lấy lại máu.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên phát hiện tâm trạng Đinh Dĩ Nam không ổn.
Đinh Dĩ Nam không nói chuyện, mà lặng lẽ ngửi thấy mùi hương trầm hương trên người Hoắc Chấp Tiêu.
Một lúc lâu sau, máu gần như hồi phục, cậu hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Đinh Dĩ Nam không muốn nghe Hoắc Huân sắp xếp sau lưng Hoắc Chấp Tiêu, bởi vì điều đó sẽ chỉ làm cho Hoắc Chấp Tiêu tức giận.
Cậu kể lại những gì Hoắc Huân đã nói với cậu, sau đó hỏi Hoắc Chấp Tiêu: “Anh nghĩ thế nào?”
Hoắc Chấp Tiêu vô cảm nói: “Tôi nghĩ ông ấy rảnh quá hoá rồ rồi.”
“Anh đã từng nghĩ tới chưa,” Đinh Dĩ Nam nhẹ nhàng ám chỉ, “Cho dù giải quyết xong cô Tống này thì sau này sẽ có vô số cô Tống.”
Dù sao thì Hoắc Chấp Tiêu cũng gần ba mươi rồi, Hoắc Huân sẽ càng ép chặt hơn nữa trong tương lai. Đinh Dĩ Nam cảm thấy đau đầu khi nghĩ về điều đó, cậu không muốn nói về một tình yêu mệt mỏi như vậy.
“Vậy thì giải quyết từng việc một.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Anh không thấy phiền sao?” Đinh Dĩ Nam cau mày hỏi.
“Tôi có thể chịu được.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi đều có thể chịu được.”
Đinh Dĩ Nam chợt hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Cậu đã tạo ra một nơi thoải mái cho Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu không muốn rời khỏi vòng kết nối này.
Cậu nhớ Hoắc Chấp Tiêu đã từng nghĩ đến chuyện từ chức, nhưng anh vẫn chưa đưa ra quyết định, hẳn là bởi vì Hoắc Chấp Tiêu ở bên cậu quá thoải mái nên anh mới không nỡ rời khỏi môi trường này.
Không thể tiếp tục như thế này.
Sinh ra trong đau khổ và chết trong yên bình, Đinh Dĩ Nam không muốn nhìn thấy tinh thần của Hoắc Chấp Tiêu từ từ tiêu hao như thế này.
Cậu nhanh chóng đưa ra kết luận rằng chỉ cần cậu không thay đổi, thì Hoắc Chấp Tiêu cũng sẽ không thay đổi.
Và nếu cậu muốn thay đổi… cũng không khó, dù sao cậu cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Hoắc Huân giao cho.
“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam gọi, nhìn người trước mặt, “Anh không muốn ngủ với tôi không? Tôi hiện có cả một đêm dài.”
Đinh Dĩ Nam đợi ở cửa khách sạn nơi tổ chức buổi họp mặt của các cựu sinh viên không lâu, một chiếc xe thương vụ hạng sang khiến tất cả nhân viên văn phòng lo lắng chậm rãi chạy tới.
Hoắc Huân xuống xe, cài cúc áo khoác một cách nhàn nhã.
“ Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam bước tới, kính cẩn chào hỏi.
Hoắc Huân tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng làn da và thân hình vẫn còn rất khoẻ, thoạt nhìn như ngoài bốn mươi tuổi.
Điều duy nhất tiết lộ tuổi tác của ông ấy là mái tóc bạc ở thái dương. Các nhân viên của văn phòng từng bàn luận tại sao Hoắc Huân không nhuộm đen tóc để trông trẻ trung hơn. Cuối cùng, kết quả của cuộc thảo luận rất nhất quán. Mái tóc trắng có thể làm nổi bật kinh nghiệm của Hoắc Huân và khiến ông trông có vẻ khí chất hơn.
Hoắc Huân ngẩng đầu nhìn Đinh Dĩ Nam, bước chân không ngừng đi về phía trước: “Lần sau mặc lễ phục nhớ thắt nơ.”
Bộ vest của Đinh Dĩ Nam không phải là lễ phục đặc biệt nên cậu chỉ đeo cà vạt hàng ngày. Hơn nữa, cho dù là ăn mặc lịch sự, cũng không ai quy định lễ phục phải thắt nơ, chỉ có thể nói Hoắc Huân yêu cầu cao hơn và có điểm nhấn riêng đối với ý thức thường thức của xã hội.
Cha nào con nấy, có vẻ như sự kén chọn của Hoắc Chấp Tiêu cũng không phải bỗng dưng mà có.
“Vâng, thưa Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam nói.
Hai người lần lượt bước vào thang máy, trước khi Hoắc Huân quay lại, Đinh Dĩ Nam đã chủ động bấm nút tầng.
Vừa rồi cậu cố ý lên lầu hỏi thăm tình hình và biết phòng tiệc nơi tổ chức hội cựu sinh viên ở tầng nào.
“Sau này tôi sẽ giới thiệu cậu với một người.” Hoắc Huân nói.
“Vâng……?”
“khách hàng mới.”
Hoắc Huân chỉ nói được một nửa so với bình thường, Đinh Dĩ Nam không tiện hỏi thêm, đành phải giữ mối nghi ngờ trong lòng.
Bàn tiệc trong sảnh tiệc được chia thành các khu vực theo năm người đăng ký, Hoắc Huân đi tới bàn gần sân khấu nhất, Đinh Dĩ Nam ý thức đến góc sảnh tiệc.
Những người ngồi cùng bàn đều là những người trẻ tuổi ngoài 20. Ngay khi Đinh Dĩ Nam ngồi vào chỗ, vài người đưa danh thiếp ra.
Cậu có chút ngượng ngùng nhận danh thiếp, sau khi cáo từ ra khỏi nhà, cậu nói: “Xin lỗi, tôi không mang theo danh thiếp.”
Đinh Dĩ Nam không nghĩ tới việc tới mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình, cũng không biết Hoắc Huân sẽ sắp xếp nhiệm vụ gì cho mình, cũng không nghĩ tới những thứ khác.
Lúc này, có người từ bàn khác đi tới, đưa danh thiếp, Đinh Dĩ Nam nghe giọng nói khá quen thuộc.
“Bạn có thể tìm tôi để đặt các bữa tiệc ở mọi quy mô.”
Người đưa danh thiếp tới trước mặt Đinh Dĩ Nam, hai người ngơ ngác nhìn nhau.
“Viên Phong?”
“Lớp trưởng?”
Viên Phong không quên đưa danh thiếp của mình, sau khi trao đổi danh thiếp với những người khác trên bàn, cậu ta gọi Đinh Dĩ Nam ra khu vực hút thuốc bên ngoài sảnh tiệc.
“Thật là trùng hợp, không ngờ cậu cũng tới hội cựu sinh viên.”
Viên Phong đưa một điếu thuốc, nhưng Đinh Dĩ Nam không nhận.
“Hôm nay không hút thuốc.” Đinh Dĩ Nam nói, “Ông chủ đang ở bên trong.”
“Ồ vâng,” Viên Phong trầm ngâm nghĩ, “sếp của cậu cũng là một trong những nhân vật chính của ngày hôm nay.”
Chủ đề cốt lõi của hội cựu sinh viên này không phải là mở rộng liên hệ, mà là thông báo chính thức thành lập Quỹ học bổng cựu sinh viên.
Hoắc Tấn, với tư cách là một trong những thành viên tài trợ của quỹ, sẽ phải phát biểu trên sân khấu sau đó.
Viên Phong thấy Đinh Dĩ Nam không hút thuốc, cậu ta cất điếu thuốc và bật lửa, nói tiếp: “Nói này lớp trưởng, lần trước cậu có nghiêm túc xem xét đề nghị mà mình đưa ra không?”
“Đề xuất gì?” Đinh Dĩ Nam nói.
“Đến làm việc với mình.”
Khi Viên Phong nói điều này, Đinh Dĩ Nam nhớ rằng lần trước khi cậu ở bãi đậu xe ở quán bar, Viên Phong muốn đào góc của cậu trước mặt Hoắc Chấp Tiêu.
“Cậu nói nghiêm túc đấy à?” Đinh Dĩ Nam trêu chọc.
“Đương nhiên.” Viên Phong dừng lại và ngập ngừng nói: “Tớ có thể hỏi thu nhập hiện tại của cậu không?
Thu nhập là một chủ đề riêng của động vật xã hội, Viên Phong có thể nói đến điểm này, điều này cho thấy cậu ấy thực sự muốn mời Đinh Dĩ Nam về làm việc.
Đinh Dĩ Nam trong tiềm thức muốn tránh đi, nhưng trước khi cậu nói từ chối, rất nhiều ý nghĩ vụt qua trong đầu cậu.
Mối quan hệ giữa cậu và Hoắc Chấp Tiêu đã rất khác so với trước đây, công việc hàng ngày không thay đổi lại xen lẫn yếu tố cá nhân khiến cho tương lai của hai người đối mặt với nhiều biến động.
Đinh Dĩ Nam đã quen với việc đề phòng và chuẩn bị trước, từ góc độ này, việc cậu từ chối lời đề nghị của Viên Phong thực sự không phải là một lựa chọn tốt.
Ngoài ra, lần trước khi cậu đến giúp việc ở quán bar, Đinh Dĩ Nam có thể thấy thu nhập của đội Viên Phong không hề thấp. Độ khó của công việc không quá cao đối với cậu, ít nhất cậu đã làm tốt công việc giúp đỡ cậu ta lần đó.
Từ góc độ này, có vẻ như cậu nên suy nghĩ nhiều hơn về nó.
“Về thu nhập,” Đinh Dĩ Nam chậm rãi nói, “tất cả các loại tiền thưởng cộng lại khoảng 300.000 nhân dân tệ.”
Là một thanh niên mới ra trường được ba năm, thu nhập này đã khá ổn rồi.
Trước đó, cố vấn yêu cầu Đinh Dĩ Nam giúp điều tra thu nhập trung bình của sinh viên tốt nghiệp cùng lớp của họ. Mặc dù bảng câu hỏi ẩn danh nhận được cuối cùng bị thiếu một vài bản, tất cả thống kê cho thấy thu nhập trung bình hàng năm của lớp họ là khoảng 150.000.
“Tớ sẽ cho cậu 500.000 tệ, chưa tính tiền thưởng.” Viên Phong nói: “Cậu định qua làm với mình à?
*300.000 tệ = 1.069.901.776 VND; 150.000= 534.950.888 VND; 500.000= 1,783,169,628 VND
Phải thừa nhận rằng Đinh Dĩ Nam đã có một chút động lòng.
Chẳng ai không gặp khó khăn về tiền bạc chứ đừng nói đến một con vật chăm chỉ hoạt động xã hội.
“Tớ sẽ suy nghĩ lại.” Đinh Dĩ Nam nói, “Tớ sẽ cho cậu câu trả lời trong vài ngày tới.”
“Được rồi.” Viên Phong thuận miệng nói, “Cậu phải suy nghĩ kỹ càng về việc thay đổi công việc.”
Hai người trở lại sảnh tiệc, lúc này Hoắc Huân tình cờ đang phát biểu trên sân khấu.
Đầu tiên, ông cảm ơn trường cũ vì sự tu dưỡng của mình, đề cập đến sự giúp đỡ của các cựu sinh viên trong quá trình khởi nghiệp, và sau đó nói ngắn gọn về những thành tựu của Văn phòng Cửu Sơn, sau đó chúc trường cũ của ông và tất cả các cựu sinh viên ngày càng tốt hơn.
Bài phát biểu rất chuẩn, đúng là tài văn chương của thư ký Hoắc Huân.
Trong nửa sau của bữa tiệc, Đinh Dĩ Nam cuối cùng cũng nhận được Hoắc Huân gọi tới.
Cậu đến bên cạnh Hoắc Huân, trên tay cầm một ly rượu, Hoắc Huân đang cùng một thiếu nữ tán gẫu, Đinh Dĩ Nam đi tới, ông ngừng nói, giới thiệu với Đinh Dĩ Nam: “Đây là cô Tống, Phó tổng giám đốc địa ốc XX.”
“Xin chào.” Đinh Dĩ Nam đối bên kia gật đầu, sau đó nhìn về phía Hoắc Huân, không dám hấp tấp tự giới thiệu.
“Đây là Tiểu Đinh, trợ lý của Chấp Tiêu.” Hoắc Huân nói tiếp, “cũng là một sinh viên tốt nghiệp trường chúng tôi.”
“Xin chào.” Bên kia cười nhẹ, chủ động vươn tay bắt tay Đinh Dĩ Nam.
Ngành xây dựng gắn bó chặt chẽ với ngành bất động sản, tất nhiên, Đinh Dĩ Nam có một số hiểu biết về XX Bất động sản. Nếu cậu đoán không lầm, cô Tống trước mặt hẳn là con gái của địa ốc XX, mấy năm gần đây cô đi du học, mới trở về nước tiếp quản công việc kinh doanh của công ty.
Nhưng Đinh Dĩ Nam vẫn thắc mắc tại sao Hoắc Huân lại muốn giới thiệu cô Tống cho cậu.
Cậu nhẩm tính công việc tiếp theo của Hoắc Chí Tường có thể là dự án thiết kế bất động sản, nhưng nghe đoạn chat giữa Hoắc Huân và cô Tống, cậu càng cảm thấy không đúng.
” Hoắc tổng, ý ngài là công việc tiếp theo của Hoắc sư là thiết kế nội thất?”
Sau khi cô Tống rời đi, Đinh Dĩ Nam không xác định nhìn Hoắc Huân, càng hoang mang không biết ông chủ lớn đang nghĩ gì.
Kiến trúc sư chắc chắn có thể làm thiết kế nội thất, mà dù sao cũng hơi làm việc khác chuyên ngành của họ, Đinh Dĩ Nam biết rất rõ rằng Hoắc Chấp Tiêu không thích làm thiết kế nội thất.
“Cô Tống sẽ đến văn phòng để ký hợp đồng vào thứ hai tuần sau.” Hoắc Huân không trả lời câu hỏi của Đinh Dĩ Nam “Câuh có thể đặt một nhà hàng có không khí dễ chịu cho hai người họ”.
Đinh Dĩ Nam cau mày khó nhận thấy khi cô nghe những lời đó, đột nhiên có một dự cảm xấu trong lòng.
“Ý ngài là gì?”
“Cô Tống năm nay cũng 28 tuổi, cũng bằng Chấp Tiêu.” Hoắc Tấn nói, “Về mọi mặt cô ấy rất tốt. Cậu có thể tìm cách để hai người họ tiếp xúc nhiều hơn.”
Thì ra là như vậy.
Đinh Dĩ Nam chợt nhận ra việc Hoắc Tấn dám đưa mình đến hội cựu sinh viên là để cho cậu làm “chim Ô thước” sớm làm quen một chút với “Chức nữ”, trở thành cầu nối cho hai người.
*chim ô thước (quạ) làm cầu để 7/7 (thất tịch) hàng năm, Ngưu Lang – Chức Nữ gặp nhau.
Thật là một mớ hỗn độn.
“Cậu có câu hỏi nào không?” Hoắc Huân nhìn thấy Đinh Dĩ Nam mặt lộ vẻ khó khăn, hỏi một trong những câu cửa miệng kinh điển của ông.
Chỉ cần nhân viên không đồng ý ngay sau khi giao nhiệm vụ, ông sẽ hỏi câu này, khiến người ta rùng mình một cái.
Đinh Dĩ Nam mấp máy môi, theo thói quen cố nói “Không”, nhưng khi lời nói đến môi, cậu lại nuốt xuống.
Cậu hít sâu một hơi thu hết dũng khí hỏi: “Hoắc tổng, chuyện này ngài đã nói với Hoắc sư chưa?”
“Cậu nghĩ thế nào?” Hoắc Huân hỏi lại.
Câu hỏi tu từ của sếp là câu nguy hiểm nhất, luôn khiến nhân viên cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Đinh Dĩ Nam không hề nao núng, tiếp tục: “Nếu Hoắc sư phát hiện ra rằng tôi đang bí mật làm điều này …”
Cậu còn chưa nói hết câu, nếu Hoắc Chấp Tiêu biết chuyện này, anh sẽ rất tức giận, phổi của anh sẽ nổ tung.
Hoắc Huân nhàn nhạt nói: “Vậy cậu không để cho nó phát hiện là được.”
Đinh Dĩ Nam mím môi, thừa thế xông lên nói: ” Hoắc tổng, Hoắc sư không còn trẻ con nữa.”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trên mặt Hoắc Huân, cậu khẽ cau mày nói: “Ý của cậu là gì?”
“Ý tôi là,” Đinh Dĩ Nam dừng lại, “Ngài không cần phải can thiệp quá nhiều vào tự do của anh ấy.”
Vừa nói ra lời, trong lòng Đinh Dĩ Nam có chút hối hận.
Hoắc Huân lập tức nhướng mày, sắc mặt không vui nhìn Đinh Dĩ Nam nói: “Trợ lý Đinh, cậu đang xen vào quyền tự do giáo dục con của tôi sao?”
Đúng là gừng càng già càng cay, Hoắc Huân trực tiếp đem y nguyên câu nói của Đinh Dĩ Nam trả lại cậu, Đinh Dĩ Nam liền nghẹn không nói được lời nào.
“Tôi biết rồi, Hoắc tổng.” Đinh Dĩ Nam thu cằm, nhìn xuống đất nói: “Tôi sẽ… cố gắng hết sức”.
Trong ba năm kể từ khi gia nhập công ty, Đinh Dĩ Nam chưa từng hỏng làm bất cứ điều gì mà Hoắc Huân giao. Dù là để Hoắc Chấp Tiêu dậy sớm hay để anh ở lại văn phòng làm việc trong phòng, Đinh Dĩ Nam đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Nhưng lần này, cậu thực sự không làm được.
Buồn bực mất tập trung nhập mã khóa điện tử, sau khi đẩy cửa ra là 300 tuổi chạy tới.
300 tuổi vẫy đuôi nhiệt tình, và không ngừng khua khoắng trên đầu gối của Đinh Dĩ Nam. Đinh Dĩ Nam từ lâu đã quen đến chào đón 300 tuổi, nhưng những gì cậu nghĩ đến chính là phía sau 300 tuổi còn có một con chó lớn khác đang vẫy đuôi.
“Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng âm thanh của khóa điện tử hay như vậy.” Hoắc Chấp Tiêu canh giữ ở huyền quan nói.
“Cái gì?” Đinh Dĩ Nam có chút mệt mỏi, không hiểu ý trong lời nói của Hoắc Chấp Tiêu.
“Bởi vì khóa điện tử đổ chuông, tôi biết em đã trở lại.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
Động tác thay giày của Đinh Dĩ Nam ngừng lại, trong lòng không khỏi ấm áp. Cậu thản nhiên đá giày sang một bên, sau đó ngã vào vòng tay của Hoắc Chấp Tiêu.
“Để tôi ôm một lúc.” Đinh Dĩ Nam nói, hiện tại cậu rất cần lấy lại máu.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Chấp Tiêu hiển nhiên phát hiện tâm trạng Đinh Dĩ Nam không ổn.
Đinh Dĩ Nam không nói chuyện, mà lặng lẽ ngửi thấy mùi hương trầm hương trên người Hoắc Chấp Tiêu.
Một lúc lâu sau, máu gần như hồi phục, cậu hít một hơi thật sâu, đứng thẳng người nhìn Hoắc Chấp Tiêu nói: “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Đinh Dĩ Nam không muốn nghe Hoắc Huân sắp xếp sau lưng Hoắc Chấp Tiêu, bởi vì điều đó sẽ chỉ làm cho Hoắc Chấp Tiêu tức giận.
Cậu kể lại những gì Hoắc Huân đã nói với cậu, sau đó hỏi Hoắc Chấp Tiêu: “Anh nghĩ thế nào?”
Hoắc Chấp Tiêu vô cảm nói: “Tôi nghĩ ông ấy rảnh quá hoá rồ rồi.”
“Anh đã từng nghĩ tới chưa,” Đinh Dĩ Nam nhẹ nhàng ám chỉ, “Cho dù giải quyết xong cô Tống này thì sau này sẽ có vô số cô Tống.”
Dù sao thì Hoắc Chấp Tiêu cũng gần ba mươi rồi, Hoắc Huân sẽ càng ép chặt hơn nữa trong tương lai. Đinh Dĩ Nam cảm thấy đau đầu khi nghĩ về điều đó, cậu không muốn nói về một tình yêu mệt mỏi như vậy.
“Vậy thì giải quyết từng việc một.” Hoắc Chấp Tiêu nói.
“Anh không thấy phiền sao?” Đinh Dĩ Nam cau mày hỏi.
“Tôi có thể chịu được.” Hoắc Chấp Tiêu nói, “Chỉ cần em ở bên cạnh tôi, tôi đều có thể chịu được.”
Đinh Dĩ Nam chợt hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Cậu đã tạo ra một nơi thoải mái cho Hoắc Chấp Tiêu, Hoắc Chấp Tiêu không muốn rời khỏi vòng kết nối này.
Cậu nhớ Hoắc Chấp Tiêu đã từng nghĩ đến chuyện từ chức, nhưng anh vẫn chưa đưa ra quyết định, hẳn là bởi vì Hoắc Chấp Tiêu ở bên cậu quá thoải mái nên anh mới không nỡ rời khỏi môi trường này.
Không thể tiếp tục như thế này.
Sinh ra trong đau khổ và chết trong yên bình, Đinh Dĩ Nam không muốn nhìn thấy tinh thần của Hoắc Chấp Tiêu từ từ tiêu hao như thế này.
Cậu nhanh chóng đưa ra kết luận rằng chỉ cần cậu không thay đổi, thì Hoắc Chấp Tiêu cũng sẽ không thay đổi.
Và nếu cậu muốn thay đổi… cũng không khó, dù sao cậu cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ mà Hoắc Huân giao cho.
“Hoắc Chấp Tiêu.” Đinh Dĩ Nam gọi, nhìn người trước mặt, “Anh không muốn ngủ với tôi không? Tôi hiện có cả một đêm dài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.