Công Tố Viên Của Tôi

Chương 62

Giang Tiểu Lục

01/05/2023

Sơ Nhất phát hiện ra rằng, thời gian chung sống thực sự có thể thay đổi một con người.

Giờ nhớ lại cô cũng khó có thể hình dung ra Kiều An Sâm trông như thế nào lúc mới kết hôn.

Cô cũng vậy.

Trong quá trình tích lũy của cuộc hôn nhân này, họ dần dần chấp nhận lẫn nhau, dần bộc lộ con người chân thật nhất của nhau.

Đồng thời cũng tiết lộ những điều trong lòng, thậm chí bản thân còn không biết.

Sơ Nhất ngủ say trong vòng tay của Kiều An Sâm, bởi vì cô không còn sức lực hay tâm trí để giận anh nữa, cô chỉ muốn có một chiếc giường lớn, một chiếc chăn ấm áp ngủ một giấc thật ngon.

Qua Giáng Sinh một khoảng thời gian, thời tiết dần đẹp lên, tia nắng của mùa đông thoải mái dễ chịu, bầu trời quang đãng sau những ngày mây mù là một điều hết sức quý giá, càng trùng hợp hơn nữa là, hai ngày nay, đoàn phim đến Lan Thành để quay phim.

Bối cảnh truyện tranh được Sơ Nhất dựng ở Lam Thành, nhưng vì nhiều lý do, cuối cùng nhà sản xuất đã chọn quay ở Thân Thành có quang cảnh đẹp hơn, phồn hoa hơn.

Lý do đến đây quay phim là trong nguyên tác có một đoạn Sơ Nhất vẽ nam nữ chính đến một ngôi chùa cổ thắp hương lễ Phật, hơn nữa còn ở tại đó một đêm.

Trong truyện tranh miêu tả rất rõ ràng chi tiết phong cảnh ngôi chùa, phong cách vẽ tranh của Sơ Nhất thanh tịnh lại lịch sự tao nhã, đoàn phim đã tìm một số địa điểm ở Thân Thành, nhưng đều cảm thấy thiếu chút nghệ thuật. Vả lại, ở Lam Thành còn có một số cảnh quay khác phù hợp hơn nên đoàn phim đã tới đây quay và quyết định ở lại một tuần.

Ngôi chùa cổ kính đó có nguyên mẫu, khá nổi tiếng ở Lam Thành, nằm trên một ngọn núi bên ngoài thành phố, mất khoảng ba bốn tiếng lái xe, đương nhiên, Sơ Nhất và Kiều An Sâm chưa từng đến đó, lần trước cô đi thắp hương với Trình Lật, hơn nữa còn qua đêm ở đó, vì vậy cảnh sắc trong truyện mới có thể miêu tả rõ ràng chi tiết như vậy.

Đoàn phim quyết định chọn ngôi chùa cổ kính này làm địa điểm quay, sau đó liên hệ với người phụ trách ngôi chùa, mất rất nhiều công sức mới được cho phép, nhưng không được quay chính điện và nơi thờ Phật.

Cùng lắm chỉ được quay cảnh ở bên ngoài và sân sau chỗ nghỉ lại.

Đã gần hai tháng kể từ khi bắt đầu sản xuất, Sơ Nhất luôn muốn dành thời gian để thăm đoàn làm phim, nếu không người ta đóng máy mất.

Tâm tư đang rục rịch thì nghe được tin tức, Sơ Nhất kìm lòng không được, hơn nữa, địa điểm quay phim ngày đầu tiên còn gần quảng trường khu trung tâm thương mại nơi cô thường đến.

Đoàn làm phim chọn là quay vào ban ngày ngày thứ hai, do ngày làm việc không có quá nhiều người, sau khi đã xác định được lịch trình, Sơ Nhất hào hứng chia sẻ với Kiều An Sâm.

"Ngày mai em muốn thăm đoàn làm phim!"

Trong màn đêm yên tĩnh, hai người kề vai nằm trên giường, Kiều An Sâm đang đọc sách, Sơ Nhất nhận được tin nhắn của nhà sản xuất, cô theo bản năng hào hứng nói cho anh nghe.

Kiều An Sâm dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư, sau đó quay đầu lại.

"Thăm đoàn làm phim?"

"Đúng vậy!" Sơ Nhất trịnh trọng đầu, vội giải thích: "Là đoàn phim quay bộ truyện tranh của em, ngày mai quay ở Lam Thành, ở quảng trường mà chúng ta thường đến ấy."

"Vì vậy, em muốn qua đó xem một chút!" Sơ Nhất vui vẻ nói, ánh mắt cong lên.

Kiều An Sâm suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Tất cả các diễn viên chính đều đến sao?"

"Đương nhiên!" Sơ Nhất hô to: "Không đến thì quay làm sao được!"

Cô nói xong thì cười ngốc nghếch một cái, rõ ràng đang nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt Kiều An Sâm tối lại, không nói gì cả.

Thấy anh có vẻ không hứng thú, quay đầu lại tiếp tục đọc sách, Sơ Nhất cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thì những chủ đề như vậy, Kiều An Sâm nói được vài câu liền chấm dứt, cô lại tiếp tục nghịch điện thoại mà không hề nhận ra rằng cuốn sách trong tay Kiều An Dâm đã lâu không lật một trang.

Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào người, ánh sáng bao trùm vạn vật.

Sau khi tỉnh lại, Sơ Nhất thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, đến gần trưa cô tiện thể ăn cơm ở ngoài, lúc gần tới nơi lại nghĩ mình đi tay không đến đoàn làm phim không hay lắm, nên đã ghé quán trà sữa cô hay tới đặt trà sữa, sau đó kêu nhân viên mang qua đó giúp.

Khi đến đoàn phim đúng giờ trà chiều, từ đằng xa, nhà sản xuất đã nhận ra cô, đối phương vội vã bước tới chào đón cô.

Trước đó hai người đã gặp mặt một lần ở Bắc Thành, chào hỏi đơn giản xong, người nọ dẫn Sơ Nhất vào, giới thiệu cô với đạo diễn và nhân viên trong đoàn.

Lúc này đang quay một cảnh quay, nam nữ chính vừa gắp gấu bông đi ra, cả hai nắm tay nhau bước ra quảng trường.

Đây là lần đầu tiên Sơ Nhất được tận mắt nhìn thấy diễn viên chính của bộ phim này, ngoài đời Qúy Mộc Bạch trông gầy hơn trên màn ảnh một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú hơn, đi trên đường quả thực là một thanh niên đẹp trai khiến người ta không thể rời mắt.

Nữ chính cũng khá phù hợp, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt trong sáng thoát tục, làn da căng bóng mềm mịn, cảm giác thiếu nữ được thể hiện một cách sinh động trên người cô ấy, một nụ cười hay một cái nhăn mặt đều lộ ra nét đáng yêu.

Cảnh này được Sơ Nhất vẽ lại dựa theo những gì thực sự xảy ra giữa cô với Kiều An Sâm lúc đó, lúc này nhìn thấy diễn viên trẻ tái hiện trước mắt, cô ngạc nhiên không thể rời mắt, trong ngực chứa đầy tình cảm và cảm xúc không rõ.

Trên người cô gái treo đầy gấu bông, giống y hệt Sơ Nhất lúc đó, cô gái vừa quơ gấu bông trên người vừa nắm lấy tay chàng trai, ngửa đầu cười nói với anh ta.

Một đứa trẻ bên cạnh thấy cô đeo gấu bống khắp người, ánh mắt tràn đầy hâm mộ, sau đó khóc đòi mẹ mua cho.

Trên mặt cô gái thoáng hiện lên vẻ tinh nghịch, kéo kéo chàng trai trước mặt mình.



Chàng trai quay đầu lại.

Không chuẩn bị trước, cô gái nhón chân lên hôn chàng trai.

"Cắt..." Đạo diễn ngồi trước máy quay hô to, tỏ vẻ hài lòng, cặp nam nữ chính bên trong nhanh chóng tách ra, cười với nhau rồi đi về phía họ.

"Trạng thái lúc nãy không tệ, quay một lần đã đạt." Đạo diễn nói, sau đó vỗ tay một cái, nói lớn.

"Mọi người nghỉ ngơi đi, hôm nay tác giả truyện tranh nguyên tác của chúng ta đến thăm đoàn làm phim, có mua trà sữa cho mọi người."

Được nhà sản xuất giới thiệu, mọi người nhìn qua, ai nấy đều có hiệu ứng đặc biệt lấp lánh của riêng mình.

Sơ Nhất chịu không nổi, trên mặt có chút ngượng ngùng, cô cụp mắt nhìn xuống mặt đất.

"Cảm ơn chị gái ~" Mấy cô gái trẻ tuổi hoạt bát hơn một chút, lắc lắc ly trà sữa trong tay, cười cảm ơn cô, Sơ Nhất đáp.

"Không cần cảm ơn." Tiện thể nở một nụ cười ngượng ngùng.

"A! Là chị Sơ Nhất! Em rất thích truyện tranh của chị, chị có thể ký tên cho em được không?" Một hai người tự xưng là người hâm mộ cô chạy ra, Sơ Nhất vừa mừng vừa lo, vội vàng cúi đầu xuống ký tên cho họ.

"Oa, chị Sơ Nhất trẻ thật đấy, trông không giống người đã có gia đình chút nào!" Cô gái xin cô ký tên lên tiếng khen ngợi, Sơ Nhất vuốt mái tóc ngắn của mình, cười nói.

"Chắc do tôi cắt kiểu tóc này nên nhìn hơi trẻ con một chút."

"Thực ra tôi gần ba mươi rồi, haha."

"Thật đáng ghen tị!"

"Tác giả mặt trẻ con!"

"Đã đẹp lại còn trẻ trung, quả nhiên người ưu tú đều hoàn hảo."

Một số cô gái nhỏ bắt đầu tâng bốc xung quanh cô, Sơ Nhất ngăn không nổi, may mắn thay, đạo diễn đã đến giải vây cho cô.

"Được, được rồi, tất cả giải tán." Đối phương vẫy vẫy tay, giống như ông chủ ra lệnh, những người khác lén lút liếc mắt nhìn nhau, cầm theo chữ ký miễn cưỡng bước đi.

Đạo diễn nhìn Sơ Nhất nói: "Cô Sơ Nhất, lại đây, để tôi giới thiệu diễn viên chính trong đoàn chúng tôi với cô."

Đối phương dẫn Sơ Nhất đến gặp cặp diễn viên trẻ, vươn tay ra giới thiệu.

"Đây là Quý Mộc Bạch, đây là Tần Nguyên, nếu cô có bất kỳ kinh nghiệm hoặc ý kiến gì, có thể chia sẻ trực tiếp với bọn họ."

"Không có, không có..." Sơ Nhất sợ hãi xua tay, "Bọn họ đều diễn rất tốt, vừa nãy tôi đứng ở đây xem, cảnh quay giống hệt tôi lúc đó, à không, cảnh quay còn động lòng người, tràn ngập hơi thở thanh xuân hơn tôi với chồng tôi lúc đó nữa."

Đạo diễn bị dáng vẻ này của cô chọc cười, Qúy Mộc Bạch và Tần Nguyên cũng cười theo, cô gái rõ ràng là hoạt bát hơn, không nhịn được hỏi.

"Chị Sơ Nhất, bộ truyện tranh này dựa theo trải nghiệm thực tế của chính chị sao?"

Sơ Nhất chưa từng tiết lộ cảm hứng sáng tác của mình trước công chúng, nên hầu như không ai biết bộ truyện tranh này có liên quan đến cô, ngoại trừ lúc đến ký hợp đồng nhắc quá một chút, bây giờ nghe cô nói như vậy, mọi người không tránh khỏi ngạc nhiên.

Nghe vậy, Sơ Nhất suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Không phải, chỉ có một ít tư liệu thực tế lấy từ những chuyện xảy ra giữa tôi và chồng tôi thôi."

"Oa!" Tần Nguyên ôm mặt, trong mắt tràn đầy hâm mộ và khát khao.

"Nếu vậy tình cảm của chị và chồng chị nhất định rất tốt, em đã đọc bộ truyện tranh này rồi, thực sự rất ngọt ngào!"

"À thì... gần đây tình cảm tương đối tốt." Sơ Nhất mím môi cười, vẻ mặt có chút thần bí, Tần Nguyên muốn hỏi thêm, nhưng lại bị Qúy Mộc Bạch cắt ngang.

"Chị Sơ Nhất." Trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta ta nở nụ cười lịch sự và ấm áp, giọng nói cũng trong trẻo, động lòng người.

"Em cũng rất thích truyện tranh của chị, đặc biệt là truyện "Bạch Gian Hành", vẽ rất đẹp."

"Thật ư!" Sơ Nhất ngạc nhiên mở to hai mắt, vẻ hưng phấn trên mặt khó có thể che dấu.

Vào nghề đã lâu! Cuối cùng cô cũng tìm được tri kỷ của mình!!!

"Bạch Gian Hành" là tác phẩm thứ ba Sơ Nhất sáng tác, sau khi cô trở nên nổi tiếng nhờ bộ truyện tranh ngôn tình với khẩu hiệu đốt cháy trái tim thiếu nữ, biên tập yêu cầu cô phải kiên trì, cố gắng tạo ra một truyện tranh thứ hai cùng loại.

Lượng tiêu thụ và danh tiếng của cuốn thứ hai đã tiếp nối vinh quang của cuốn tiểu thuyết đầu tay, hoàn toàn củng cố sự nổi tiếng và vị thế của Sơ Nhất. Tuy nhiên, cuốn thứ ba là cuốn Sơ Nhất làm theo ý mình, một mực theo đuổi tình yêu và lý tưởng trong trái tim mình, vẽ nên một truyện hành động đề cao tình anh em, sau đó, số liệu đã dạy cô làm người.

Sơ Nhất dốc sức đến nỗi mẹ ruột cũng nhận không ra.

Không chỉ có lượng tiêu thụ Waterloo, mà danh tiếng cũng vô cùng tầm thường, thậm chí nhiều độc giả trung thành theo dõi cô từ tác phẩm đầu tiên đã bình luận về nó mà không giấu được nỗi thất vọng.



"Đại Đại, tác phẩm này không còn hay như trước nữa."

"Tôi không thể tìm thấy cảm giác mà tôi đã cảm thấy lúc đầu."

"Có chút thất vọng khi phải đợi lâu như vậy."

Hồi đó Sơ Nhất là một tân binh non nớt mới vào nghề, đột nhiên được mọi người yêu mến, nháy mắt lại rơi xuống đáy vực, lập tức cảm thấy cả thế giới đều là tối tăm.

Cô nhốt mình trong phòng, ôm cuốn truyện tranh khóc đến trưa, cuối cùng cất nó thật sâu trong tủ.

Sơ Nhất lau khô nước mắt, bật máy tính lên và thề rằng, từ nay cô sẽ chỉ vẽ truyện ngôn tình ngọt ngào.

Về sau, quyển thứ tư và thứ năm của Sơ Nhất vẫn rất ăn khách, lượng người hâm mộ cũng tăng gấp đôi so với trước, danh và lợi đến với cô dễ như trở bàn tay, tâm lý của Sơ Nhất cũng đã ổn định hơn nhiều, nhớ lại sự đau khổ và thất bại trong quá khứ, sự đau khổ tự nhiên ập xuống ấy nhỏ bé không đáng được nhắc tới.

Cô nhặt lại tình yêu và sự nhiệt huyết ban đầu, vẫn vẽ truyện tranh hành động, vẫn bị người hâm mộ phàn nàn, so với cuốn Bạch Gian Hành, tuy doanh thu của những cuốn sau này không được như truyện tranh tình cảm của cô, nhưng doanh thu vẫn đạt yêu cầu.

Nhưng mọi cuốn sau đó đều không hay bằng cuốn "Bạch Gian Hành" trong lòng Sơ Nhất.

Bởi đó là tác phẩm mà cô đã dành hết tâm sức, đam mê, nhiệt huyết tuổi trẻ, không biết mệt mỏi, trau chuốt kỹ lưỡng từng nét vẽ sáng tác ra.

Sơ Nhất vào nghề lâu năm như vậy, nếu hỏi cô thích nhất bộ truyện tranh nào thì ngoài tác phẩm ngọt ngào đầu tay, chính là bộ Bạch Gian Hành.

Đó là ánh trăng sáng của cô.

Sơ Nhất không ngờ nó lại được yêu thích, sẽ được người khác nhớ đến, hơn người người này còn là Qúy Mộc Bạch.

...

"Đúng vậy." Dường như Qúy Mộc Bạch bị phản ứng của cô hù dọa, anh ta ta khựng lại một cái rồi bổ sung: "Em đã đọc nó ba lần."

Phong cách vẽ tranh của Sơ Nhất rất tỉ mỉ và duy mỹ, tập trung vào bối cảnh, từng bức tranh có thể chụp màn hình lại để làm hình nền.

Bởi vậy, nó như cá gặp nước trong các câu chuyện tình cảm ngọt ngào, nhưng những thứ này Qúy Mộc Bạch không xem nổi, tay vừa lướt một cái đã bắt gặp tác phẩm bị thiên về phái nam của cô.

Sơ Nhất khắc họa tình anh em như giữ thói quen cá nhân, cảnh nào cũng hoành tráng lộng lẫy, nam chính vẽ rất có mỹ cảm, nhân vật ba chiều.

Những cảnh đánh nhau trong "Bạch Gian Hành" đã từng khiến Quý Mộc Bạch kinh ngạc cảm thán, anh cẩn thận xem xét từng chi tiết một, không ngại bỏ sót một chi tiết nào.

Có thể nói, lần đầu tiên anh xem chính là cốt truyện, lần thứ hai là bức tranh, lần thứ ba chính là hoài niệm và nhớ lại một cách đơn giản nhất.

Quý Mộc Bạch đã xem tất cả các tác phẩm hành động của Sơ Nhất, nhưng anh thích nhất và ấn tượng nhất là "Bạch Gian Hành".

Sau khi nghe câu trả lời của Qúy Mộc Bạch, Sơ Nhất đã xúc động đến mức suýt khóc, nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang cũng không ngoa.

Lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.

Không hổ danh là người hâm mộ của cô, ánh mắt thực sự rất độc đáo!

"Đó cũng là tác phẩm yêu thích của tôi!" Sơ Nhất kiềm chế cảm xúc nói, sau đó nóng lòng hỏi anh: "Cậu thích nhân vật nào nhất?"

"Gian Nhiên." Qúy Mộc Bạch nói không chút do dự, Gian Nhiên là một trong những nam chính trong đó, một kiếm sĩ mặc áo trắng, lạnh lùng cao ngạo, lãnh đạm đến tàn nhẫn, kiếm pháp siêu phàm vô song, người thường chưa dùng đến chiêu thứ ba đã bại trong tay anh ta.

Anh ta không thích nói chuyện, thường dùng vũ lực để giải quyết vấn đề.

Nhưng anh ta đã vì một nam chính khác đã chết dưới tay người trong một trận quyết đấu, môt thân áo trắng nhuộm thành màu đỏ tươi, tóc dài phất phơ trong không trung, tay cầm kiếm ngửa ra sau, từ từ ngã xuống đất.

Cảnh này gần như đã khắc sâu trong lòng Qúy Mộc Bạch, sau khi xem đoạn kết, anh mất một thời gian dài để điều chỉnh cảm xúc của mình. Ngày hôm sau quay phim, tinh thần vẫn còn sa sút.

Một người như vậy khiến người khác cả đời không thể quên.

"Tôi cũng vậy!!!" Lần này Sơ Nhất không kiềm chế được nữa, kích động đến mức muốn tiến lên bắt tay anh ta.

Sau khi vẽ xong phần kết của Gian Nhiên, Sơ Nhất đã khóc trọn vẹn hai tiếng, tổn hơn nửa bịch khăn giấy, cuối cùng phải xem mười tập phim truyền hình Hàn Quốc lãng mạn mới thôi khóc.

Cô ấy nhìn chằm chằm Qúy Mộc Bạch, cảm động đến mức rơi lệ, nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống để giữ vững hình tượng của mình.

Sau đó, cả hai nói chuyện rất vui vẻ, gọi là tri kỷ cũng không ngoa.

Lúc Kiều An Sâm tan làm đến đón cô, nhìn thấy họ cười nói vui vẻ nói chuyện với nhau, Sơ Nhất cúi đầu ý tên ở góc áo của Qúy Mộc Bạch, đối phương còn lấy điện thoại ra quét mã, giống như đang trao đổi cách thức liên lạc.

Hai người ngồi sóng đôi trên ghế, khi cúi đầu nói chuyện, đầu của họ dựa rất gần nhau, tướng mạo trẻ trung đẹp mắt, thoạt nhìn còn có vài phần vui tai vui mắt.

Lồng ngực Kiều An Sâm nghẹn lại, anh hít một hơi thật sâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tố Viên Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook