Chương 16: Con Đường Tiến Giai (3)
Vinh Tiểu Vinh
11/01/2022
Nhưng đây cũng là điều tối đa mà loại dị thuật này làm được, ít nhất trong sách là như vậy. Theo tư liệu lịch sử ghi chép lại, tất cả người từng có được loại dị thuật này, nhiều nhất chỉ có thể thức tỉnh hai lần. Khó trách nó bị xếp ở hàng ngũ Hoàng giai, miễn cưỡng đặt ở vị trí thượng phẩm.
Mà những loại năng lực chỉ có thể thức tỉnh một lần kia, tất nhiên là Hoàng giai hạ phẩm.
Dị Thuật Viện không hổ là Dị Thuật Viện, ngay cả loại thiên môn dị thuật đều có ghi chép tường tận như thế. Nhưng mà, trong này lại không có ghi phương pháp để thức tỉnh. Hoặc cũng có thể là... dị thuật không có một phương thức cố định nào để thức tỉnh.
Lâm Tú không đặt vấn đề này ở trong lòng mà đi đến giá sách Địa giai, tìm được quyển sách ghi chép lại dị thuật lực lượng.
Quyển sách này dày gấp mấy lần so với quyển vừa rồi, ghi chép cũng kỹ càng hơn. Trong này có cả phương pháp để thức tỉnh lần tiếp theo. Lâm Tú hiểu khá là rõ loại năng lực này. Khi mà Tôn Đại Lực không có chuyện gì làm, hắn lại ra sân nâng hai cái tạ to như cái thớt, đó chính là phương pháp tu hành của hắn.
Loại dị thuật Lực Lượng này tiến giai bằng cách nghiền ép thực lực của bản thân, cũng khá giống với rèn luyện cơ thể, chỉ là quá trình gian khổ hơn. Đương nhiên, cực hạn cũng rất khó lường được.
Lâm Tú xem hết quyển sách này, lại đi tới giá sách Thiên giai.
Thư tịch ở chỗ này chép càng thêm kỹ càng. Dường như mỗi lần thức tỉnh năng lực đều có hướng dẫn tỉ mỉ, chính là quá trình khiến cho Lâm Tú có chút kinh hãi.
Tỷ như năng lực giả mới thức tỉnh khả năng điều khiển lửa, mới đầu phải đứng phơi nắng giữa mùa hè, sau đó thì lấy tay hơ lửa, lấy thân nhóm lửa. Thậm chí, khi tu hành đến hậu kỳ, còn phải tìm kiếm núi lửa đang hoạt động, nhảy vào trong đó tu hành…
Mới chỉ đọc chữ thôi mà Lâm Tú đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lại tỉ như người đã thức tỉnh năng lực khống lôi, phải đứng trong giông tố, tay cầm cột sắt, đứng trên nóc nhà, dẫn thiên lôi nhập thể. Đọc đến đây, Lâm Tú nổi hết cả da gà…
Rất nhanh, Lâm Tú đã tìm thấy cuốn sách mà hắn cần nhất. Quả nhiên, bản chất của dị thuật cấp bậc Thiên giai chính là tự mình tra tấn chính mình. Sau khi thức tỉnh dị thuật Băng, muốn đột phá phải tìm đến nơi chí hàn. Ví dụ như khi trời đông giá rét phải trần như nhộng đứng ở bên ngoài, mặc cho gió tuyết thổi qua… Cũng có thể là nằm ở trên mặt băng, hoặc là ở nằm trong căn phòng băng...
Lâm Tú không sợ chịu khổ, cũng không sợ tra tấn. Nhưng bây giờ là đầu hạ, lúc nóng nhất trong năm, hắn đi đâu mà tìm mặt băng với phòng băng?
Không thể đợi đến mùa đông mới bắt đầu tu hành chứ?
Lâm Tú khép lại quyển sách. Trong lúc đang cảm thấy phiền não vì việc này, bỗng nhiên ngửi thấy một cỗ mùi thơm quen thuộc.
Thân ảnh Triệu Linh Âm xuất hiện ở trước mặt hắn, nói với Lâm Tú: “Ta nhìn thấy Tôn Đại Lực ở cửa ra vào Hoàng thành nên đoán được ngươi đã đến nơi này.”
Mặc dù biểu cảm của Triệu Linh Âm hơi băng lãnh, nhưng ánh mắt lại có chút nhu hòa. Hiển nhiên là nàng rất hài lòng với biểu hiện cần cù chịu khó của Lâm Tú.
Lâm Tú nói với Triệu Linh Âm: “Ta vừa mới thức tỉnh dị thuật, chưa biết tu hành như thế nào nên mới tới nơi này xem sách.”
Triệu Linh Âm thản nhiên nói: “Việc tu hành, ta sẽ giúp ngươi, đi theo ta.”
Nói xong, nàng lại để cho Lâm Tú một cái bóng lưng, quay người ra khỏi Tàng Thư các.
Mặt lạnh tim nóng, đây là đánh giá của Lâm Tú đối với cô em vợ tương lai. Rõ ràng là đối xử rất tốt với hắn, vậy mà còn muốn bày bộ dáng không muốn quan tâm. Nhưng Lâm Tú không thể không thừa nhận, nàng như vậy thật sự rất khốc.
Khốc đến có chút... đáng yêu.
Lâm Tú đi theo Triệu Linh Âm ra khỏi Tàng Thư các, không ngờ nàng lại đi thẳng ra cổng Dị Thuật Viện, ra khỏi Hoàng thành, đi thẳng tới Lâm gia.
Lâm Tú đi theo nàng về đến nhà, tiến vào phòng của mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lúc này, Triệu Linh Âm quay đầu lại, nói ra: “Đóng cửa lại.”
Lâm Tú tiện tay đóng cửa lại.
Triệu Linh Âm nhìn hắn, nói: “Cởi quần áo ra!”
Bên trong phòng đóng kín mít cửa, Lâm Tú mặc mỗi sấn y màu trắng, xung quanh người hắn lượn lờ từng tia hàn khí.
Tất cả những luồng hàn khí này là do Triệu Linh Âm tạo ra khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, làm Lâm Tú cảm giác cực kỳ khoan khoái. Mới đầu, Lâm Tú còn tưởng Triệu Linh Âm mưu đồ gây rối hắn, hiện tại mới biết nàng đang vì mình mà tạo ra hoàn cảnh tu hành.
Muốn thức tỉnh dị thuật băng lần thứ hai cần phải giam bản thân ở môi trường cực hàn trong thời gian dài để kích thích tiềm năng thân thể. Nhưng bây giờ là thời điểm nóng nhất mùa hè, Lâm Tú căn bản tìm không ra được môi trường cực hàn.
Trừ phi, có một người đã thức tỉnh năng lực tương tự và sáng tạo giúp.
Mà những loại năng lực chỉ có thể thức tỉnh một lần kia, tất nhiên là Hoàng giai hạ phẩm.
Dị Thuật Viện không hổ là Dị Thuật Viện, ngay cả loại thiên môn dị thuật đều có ghi chép tường tận như thế. Nhưng mà, trong này lại không có ghi phương pháp để thức tỉnh. Hoặc cũng có thể là... dị thuật không có một phương thức cố định nào để thức tỉnh.
Lâm Tú không đặt vấn đề này ở trong lòng mà đi đến giá sách Địa giai, tìm được quyển sách ghi chép lại dị thuật lực lượng.
Quyển sách này dày gấp mấy lần so với quyển vừa rồi, ghi chép cũng kỹ càng hơn. Trong này có cả phương pháp để thức tỉnh lần tiếp theo. Lâm Tú hiểu khá là rõ loại năng lực này. Khi mà Tôn Đại Lực không có chuyện gì làm, hắn lại ra sân nâng hai cái tạ to như cái thớt, đó chính là phương pháp tu hành của hắn.
Loại dị thuật Lực Lượng này tiến giai bằng cách nghiền ép thực lực của bản thân, cũng khá giống với rèn luyện cơ thể, chỉ là quá trình gian khổ hơn. Đương nhiên, cực hạn cũng rất khó lường được.
Lâm Tú xem hết quyển sách này, lại đi tới giá sách Thiên giai.
Thư tịch ở chỗ này chép càng thêm kỹ càng. Dường như mỗi lần thức tỉnh năng lực đều có hướng dẫn tỉ mỉ, chính là quá trình khiến cho Lâm Tú có chút kinh hãi.
Tỷ như năng lực giả mới thức tỉnh khả năng điều khiển lửa, mới đầu phải đứng phơi nắng giữa mùa hè, sau đó thì lấy tay hơ lửa, lấy thân nhóm lửa. Thậm chí, khi tu hành đến hậu kỳ, còn phải tìm kiếm núi lửa đang hoạt động, nhảy vào trong đó tu hành…
Mới chỉ đọc chữ thôi mà Lâm Tú đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lại tỉ như người đã thức tỉnh năng lực khống lôi, phải đứng trong giông tố, tay cầm cột sắt, đứng trên nóc nhà, dẫn thiên lôi nhập thể. Đọc đến đây, Lâm Tú nổi hết cả da gà…
Rất nhanh, Lâm Tú đã tìm thấy cuốn sách mà hắn cần nhất. Quả nhiên, bản chất của dị thuật cấp bậc Thiên giai chính là tự mình tra tấn chính mình. Sau khi thức tỉnh dị thuật Băng, muốn đột phá phải tìm đến nơi chí hàn. Ví dụ như khi trời đông giá rét phải trần như nhộng đứng ở bên ngoài, mặc cho gió tuyết thổi qua… Cũng có thể là nằm ở trên mặt băng, hoặc là ở nằm trong căn phòng băng...
Lâm Tú không sợ chịu khổ, cũng không sợ tra tấn. Nhưng bây giờ là đầu hạ, lúc nóng nhất trong năm, hắn đi đâu mà tìm mặt băng với phòng băng?
Không thể đợi đến mùa đông mới bắt đầu tu hành chứ?
Lâm Tú khép lại quyển sách. Trong lúc đang cảm thấy phiền não vì việc này, bỗng nhiên ngửi thấy một cỗ mùi thơm quen thuộc.
Thân ảnh Triệu Linh Âm xuất hiện ở trước mặt hắn, nói với Lâm Tú: “Ta nhìn thấy Tôn Đại Lực ở cửa ra vào Hoàng thành nên đoán được ngươi đã đến nơi này.”
Mặc dù biểu cảm của Triệu Linh Âm hơi băng lãnh, nhưng ánh mắt lại có chút nhu hòa. Hiển nhiên là nàng rất hài lòng với biểu hiện cần cù chịu khó của Lâm Tú.
Lâm Tú nói với Triệu Linh Âm: “Ta vừa mới thức tỉnh dị thuật, chưa biết tu hành như thế nào nên mới tới nơi này xem sách.”
Triệu Linh Âm thản nhiên nói: “Việc tu hành, ta sẽ giúp ngươi, đi theo ta.”
Nói xong, nàng lại để cho Lâm Tú một cái bóng lưng, quay người ra khỏi Tàng Thư các.
Mặt lạnh tim nóng, đây là đánh giá của Lâm Tú đối với cô em vợ tương lai. Rõ ràng là đối xử rất tốt với hắn, vậy mà còn muốn bày bộ dáng không muốn quan tâm. Nhưng Lâm Tú không thể không thừa nhận, nàng như vậy thật sự rất khốc.
Khốc đến có chút... đáng yêu.
Lâm Tú đi theo Triệu Linh Âm ra khỏi Tàng Thư các, không ngờ nàng lại đi thẳng ra cổng Dị Thuật Viện, ra khỏi Hoàng thành, đi thẳng tới Lâm gia.
Lâm Tú đi theo nàng về đến nhà, tiến vào phòng của mình, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Lúc này, Triệu Linh Âm quay đầu lại, nói ra: “Đóng cửa lại.”
Lâm Tú tiện tay đóng cửa lại.
Triệu Linh Âm nhìn hắn, nói: “Cởi quần áo ra!”
Bên trong phòng đóng kín mít cửa, Lâm Tú mặc mỗi sấn y màu trắng, xung quanh người hắn lượn lờ từng tia hàn khí.
Tất cả những luồng hàn khí này là do Triệu Linh Âm tạo ra khiến nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, làm Lâm Tú cảm giác cực kỳ khoan khoái. Mới đầu, Lâm Tú còn tưởng Triệu Linh Âm mưu đồ gây rối hắn, hiện tại mới biết nàng đang vì mình mà tạo ra hoàn cảnh tu hành.
Muốn thức tỉnh dị thuật băng lần thứ hai cần phải giam bản thân ở môi trường cực hàn trong thời gian dài để kích thích tiềm năng thân thể. Nhưng bây giờ là thời điểm nóng nhất mùa hè, Lâm Tú căn bản tìm không ra được môi trường cực hàn.
Trừ phi, có một người đã thức tỉnh năng lực tương tự và sáng tạo giúp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.