Chương 49: Hoàng Cung Cho Gọi (1)
Vinh Tiểu Vinh
14/01/2022
Về phần tại sao không mời Linh Âm có thực lực mạnh hơn mà mời hắn mới thức tỉnh năng lực thì cũng không có gì là kỳ quái. Đường đường là con gái của Nhất Đẳng Hầu, thiên tài Thiên Tự viện của Dị Thuật Viện, nếu bị mời vào Hoàng cung làm loại chuyện này thì e rằng, tin tức Hoàng đế Đại Hạ không tôn trọng nhân tài rất nhanh sẽ lưu truyền ra ngoài.
Lâm Tú thì khác, hắn ở Vương Đô chỉ là một tiểu bối vô danh, nói bắt là bắt.
Lâm Tú đoán không sai, hắn vừa tiến cung đã có một tên quản sự thái giám nói hắn biết, hầm băng Hoàng cung trống rỗng, cần mượn năng lực của hắn, tạo băng cho trong cung.
Chuyện này Lâm Tú không cách nào cự tuyệt.
Thứ nhất, đây là hoàng đế tự mình triệu tập, hắn không được phép từ chối.
Thứ hai, ở một góc độ khác thì đây chính là nghĩa vụ của Lâm Tú.
Dù sao hắn cũng là học sinh Dị Thuật Viện. Mà học sinh Dị Thuật Viện còn có một thân phận khác, đó chính là những nhân tài đặc biệt được triều đình mời chào. Chỉ cần triều đình cần thì bọn họ phải phục vụ bất cứ lúc nào.
Những người này tiếp nhận triều đình bồi dưỡng, hưởng thụ tài nguyên của Dị Thuật Viện, kèm lương cao mười lượng bạc mỗi tháng, lẽ ra nên đảm đương phần nghĩa vụ này.
Nếu đã là triệu tập, hiển nhiên không có thù lao.
Mỗi phút mấy ngày qua đều đáng giá trên dưới mấy trăm lượng bạc, nay phải làm việc miễn phí cho Hoàng cung, tổn thất chính là vàng thật bạc thật. Nghĩ đến đây, Lâm Tú không nhịn được thở dài.
Quản sự thái giám kia nhướng mày: “Sao thế, ngươi không muốn vào cung?”
Lâm Tú lắc lắc đầu, nói: “Công công hiểu lầm, ta chẳng qua mới thức tỉnh năng lực, nguyên lực ít ỏi, thi triển một chốc đã hao hết nguyên lực. Ta sợ là tạo không được bao nhiêu băng…”
Hoạn quan liếc hắn một cái, nói: “Điều này tự nhiên không cần ngươi lo lắng, cứ đi theo ta. Lát nữa vào hậu cung thì nhớ thông minh giùm ta một chút. Việc không nên nhìn thì chớ có nhìn, việc không nên hỏi cũng chớ có hỏi. Nếu phạm vào quy củ trong cung thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước.
Triều đình Đại Hạ có hai mươi bốn ti, mỗi ti nắm giữ chức trách riêng, Hoàng cung cũng có hai mươi ti, phân công quản lý mọi việc trong cung.
Bên trong Hoàng thành, tiền cung là nha môn các bộ, Vương Đô tam viện, trung cung là nơi Hoàng Đế nghị sự cùng đại thần, bởi vậy vị trí của hai mươi bốn ti đều nằm ở hậu cung, do nữ quan và thái giám trong cung chưởng quản.
Cho nên hồi nãy quản sự thái giám mới đặc biệt nhắc nhở Lâm Tú, bảo hắn dọc theo đường đi chớ nhìn lung tung kèm đừng hỏi tầm bậy, dẫu sao ở trong hậu cung này không phải phi tần của Hoàng đế thì chính là công chúa chưa xuất giá, những người này cho dù hắn liếc mắt một cái cũng là thất lễ.
Lâm Tú đi theo vài tên hoạn quan, đi qua mấy hành lang cung điện dài dằng dặc, cuối cùng tiến vào hậu cung trong truyền thuyết.
Hậu cung với trung cung, tiền cung, quả thực là hai thế giới.
Hai bên đường đi cung điện trồng đủ các loại hoa cỏ, hiện tại chính là sáng sớm, mặt trời chưa nhô cao, bên đường có rất nhiều cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang chăm sóc hoa cỏ, vài thải trượng lướt qua người Lâm Tú, lúc cùng ba tên hoạn quan kia đứng hành lễ bên đường, Lâm Tú liếc mắt mấy lần không lộ dấu vết, ngồi trên thải trượng kia, không ai không phải mỹ nhân sắc nước hương trời, nói một cách chuẩn xác, là các loại hình thiếu phụ, có người mỹ diễm, có người thanh thuần, mỗi một vị đều có vẻ đặc sắc riêng.
(Thải trượng/彩仗: vật trang hoàng nơi công đường, cung thất, dinh thự, hay rước theo kiệu, võng khi vua, quan ngự giá; gồm có: tán, lọng, cờ, quạt, binh khí.)
Lâm Tú chưa từng gặp Hoàng đế, không rõ tính cách của hắn, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, ánh mắt người này cực tốt, thẩm mỹ cũng không kém Lâm Tú bao nhiêu.
So với mấy thiếu nữ trẻ trung kia, những người này mới là nữ nhân chân chính.
Hoạn quan bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Tú: “Đã nói rồi, chớ nhìn lung tung, cẩn thận rước họa vào thân.”
Lâm Tú nghe vậy, lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không liếc mắt lung tung nữa.
Nơi đây dù sao cũng là thời đại hoàng quyền phong kiến tối cao, hậu cung lại là chốn thị phi, hắn là con trai một Tam đẳng bá nho nhỏ, tốt hơn hết nên cẩn thận mọi chuyện.
Rất nhanh, Lâm Tú được ba tên hoạn quan dẫn đến một cung viện.
Trên cửa cung viện treo bảng hiệu “Thượng Băng ty”, Thượng Băng ti là một trong hai mươi bốn ti ở hậu cung, công việc chủ yếu là cất trữ khối băng vào hầm băng mùa đông, rồi đợi đến mùa hè nóng bức, cung cấp cho các cung giải nhiệt.
Tiến vào Thượng Băng ti, Lý tổng quản giải thích mục đích tới, quản sự thái giám phụ trách Thượng Băng ti mặt có nét buồn, nói: “Phải làm sao bây giờ, chẳng biết tại sao, mấy ngày nay nước trong giếng ti ta đục ngầu dị thường, làm sao có thể dùng để chế băng cho các nương nương...”
Lâm Tú thì khác, hắn ở Vương Đô chỉ là một tiểu bối vô danh, nói bắt là bắt.
Lâm Tú đoán không sai, hắn vừa tiến cung đã có một tên quản sự thái giám nói hắn biết, hầm băng Hoàng cung trống rỗng, cần mượn năng lực của hắn, tạo băng cho trong cung.
Chuyện này Lâm Tú không cách nào cự tuyệt.
Thứ nhất, đây là hoàng đế tự mình triệu tập, hắn không được phép từ chối.
Thứ hai, ở một góc độ khác thì đây chính là nghĩa vụ của Lâm Tú.
Dù sao hắn cũng là học sinh Dị Thuật Viện. Mà học sinh Dị Thuật Viện còn có một thân phận khác, đó chính là những nhân tài đặc biệt được triều đình mời chào. Chỉ cần triều đình cần thì bọn họ phải phục vụ bất cứ lúc nào.
Những người này tiếp nhận triều đình bồi dưỡng, hưởng thụ tài nguyên của Dị Thuật Viện, kèm lương cao mười lượng bạc mỗi tháng, lẽ ra nên đảm đương phần nghĩa vụ này.
Nếu đã là triệu tập, hiển nhiên không có thù lao.
Mỗi phút mấy ngày qua đều đáng giá trên dưới mấy trăm lượng bạc, nay phải làm việc miễn phí cho Hoàng cung, tổn thất chính là vàng thật bạc thật. Nghĩ đến đây, Lâm Tú không nhịn được thở dài.
Quản sự thái giám kia nhướng mày: “Sao thế, ngươi không muốn vào cung?”
Lâm Tú lắc lắc đầu, nói: “Công công hiểu lầm, ta chẳng qua mới thức tỉnh năng lực, nguyên lực ít ỏi, thi triển một chốc đã hao hết nguyên lực. Ta sợ là tạo không được bao nhiêu băng…”
Hoạn quan liếc hắn một cái, nói: “Điều này tự nhiên không cần ngươi lo lắng, cứ đi theo ta. Lát nữa vào hậu cung thì nhớ thông minh giùm ta một chút. Việc không nên nhìn thì chớ có nhìn, việc không nên hỏi cũng chớ có hỏi. Nếu phạm vào quy củ trong cung thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước.
Triều đình Đại Hạ có hai mươi bốn ti, mỗi ti nắm giữ chức trách riêng, Hoàng cung cũng có hai mươi ti, phân công quản lý mọi việc trong cung.
Bên trong Hoàng thành, tiền cung là nha môn các bộ, Vương Đô tam viện, trung cung là nơi Hoàng Đế nghị sự cùng đại thần, bởi vậy vị trí của hai mươi bốn ti đều nằm ở hậu cung, do nữ quan và thái giám trong cung chưởng quản.
Cho nên hồi nãy quản sự thái giám mới đặc biệt nhắc nhở Lâm Tú, bảo hắn dọc theo đường đi chớ nhìn lung tung kèm đừng hỏi tầm bậy, dẫu sao ở trong hậu cung này không phải phi tần của Hoàng đế thì chính là công chúa chưa xuất giá, những người này cho dù hắn liếc mắt một cái cũng là thất lễ.
Lâm Tú đi theo vài tên hoạn quan, đi qua mấy hành lang cung điện dài dằng dặc, cuối cùng tiến vào hậu cung trong truyền thuyết.
Hậu cung với trung cung, tiền cung, quả thực là hai thế giới.
Hai bên đường đi cung điện trồng đủ các loại hoa cỏ, hiện tại chính là sáng sớm, mặt trời chưa nhô cao, bên đường có rất nhiều cung nữ trẻ tuổi xinh đẹp đang chăm sóc hoa cỏ, vài thải trượng lướt qua người Lâm Tú, lúc cùng ba tên hoạn quan kia đứng hành lễ bên đường, Lâm Tú liếc mắt mấy lần không lộ dấu vết, ngồi trên thải trượng kia, không ai không phải mỹ nhân sắc nước hương trời, nói một cách chuẩn xác, là các loại hình thiếu phụ, có người mỹ diễm, có người thanh thuần, mỗi một vị đều có vẻ đặc sắc riêng.
(Thải trượng/彩仗: vật trang hoàng nơi công đường, cung thất, dinh thự, hay rước theo kiệu, võng khi vua, quan ngự giá; gồm có: tán, lọng, cờ, quạt, binh khí.)
Lâm Tú chưa từng gặp Hoàng đế, không rõ tính cách của hắn, nhưng có một điểm không thể nghi ngờ, ánh mắt người này cực tốt, thẩm mỹ cũng không kém Lâm Tú bao nhiêu.
So với mấy thiếu nữ trẻ trung kia, những người này mới là nữ nhân chân chính.
Hoạn quan bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở Lâm Tú: “Đã nói rồi, chớ nhìn lung tung, cẩn thận rước họa vào thân.”
Lâm Tú nghe vậy, lập tức cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không liếc mắt lung tung nữa.
Nơi đây dù sao cũng là thời đại hoàng quyền phong kiến tối cao, hậu cung lại là chốn thị phi, hắn là con trai một Tam đẳng bá nho nhỏ, tốt hơn hết nên cẩn thận mọi chuyện.
Rất nhanh, Lâm Tú được ba tên hoạn quan dẫn đến một cung viện.
Trên cửa cung viện treo bảng hiệu “Thượng Băng ty”, Thượng Băng ti là một trong hai mươi bốn ti ở hậu cung, công việc chủ yếu là cất trữ khối băng vào hầm băng mùa đông, rồi đợi đến mùa hè nóng bức, cung cấp cho các cung giải nhiệt.
Tiến vào Thượng Băng ti, Lý tổng quản giải thích mục đích tới, quản sự thái giám phụ trách Thượng Băng ti mặt có nét buồn, nói: “Phải làm sao bây giờ, chẳng biết tại sao, mấy ngày nay nước trong giếng ti ta đục ngầu dị thường, làm sao có thể dùng để chế băng cho các nương nương...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.