Chương 22: Một Người Tốt (3)
Vinh Tiểu Vinh
12/01/2022
Ngay từ lúc đứng bên ngoài đại đường, Lâm Tú đã nhìn ra, Lang trung Thanh Lại ti rất kiêng kị người trẻ tuổi kia.
Lâm Tú thầm nhủ, loại chuyện như vậy tốt nhất không nên dính vào.
Nhưng khi hắn trông thấy thi thể cô gái kia nằm thẳng tắp trong đại đường, hình ảnh lão giả ấy xụi lơ trên mặt đất, biểu lộ bất lực và tuyệt vọng khiến cho Lâm Tú mềm lòng.
Rõ ràng quá khứ bản thân không được như ý, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không muốn nhìn người khác khốn khổ khó khăn.
Kiếp trước hắn chính là người như vậy.
Cho nên là mỗi dịp quyên góp tiền cho vùng thiên tai, hắn luôn hăng hái tích cực, thấy trẻ con nghèo miền núi chẳng có sách đọc, hắn quyên góp hẳn một xe tải chở tài liệu học tập tới. Thời điểm tâm huyết dâng trào, hắn còn đưa tất cả tiền bên người cho ăn mày ven đường, hay mua toàn bộ số quýt của cụ già bán hàng rong giữa đêm hôm giá rét tuy hắn không hề thích ăn quýt.
Đây có lẽ là nguyên nhân mà sau khi chia tay, các cô bạn gái hồi trước luôn nguyện ý giới thiệu Lâm Tú với các chị em thân thiết của họ. Hắn thường xuyên nhận được lời nhận xét của các nàng “tên Lâm Tú này đúng là cặn bã trên phương diện tình cảm, nhưng tuyệt đối là một người tốt.”
Ban nãy Trần chủ sự có nói qua, người trẻ tuổi trên công đường kia là con trai của một vị Nhất đẳng bá.
Tước vị Đại Hạ gồm tam phẩm Công, Hầu, Bá và mỗi phẩm chia thành tam đẳng. Nếu không có tình huống đặc biệt, mỗi lần kế thừa tước vị thì tước vị ấy tự động hạ xuống một bậc. Đời sau Nhất Đẳng Công xuống làm Nhị Đẳng Công, đời sau Nhất đẳng bá xuống làm Nhị Đẳng Bá.
Phụ thân Lâm Tú là Tam đẳng bá, tước vị không thể kế thừa tiếp.
Đến thế hệ Lâm Tú, Lâm gia sẽ bị gạch tên hoàn toàn khỏi giai cấp quyền quý Vương Đô.
Vị Nhất đẳng bá dường như là có chút quyền thế, có cách đưa con trai khỏi Thanh Lại ti.
Dù trong lòng Lâm Tú bất bình đứng ra giải quyết cũng không cải biến được gì.
Tuy một số việc biết rõ rằng sẽ không có kết quả, nhưng vẫn phải có người làm.
Lâm Tú chỉ mong bản thân không thẹn với lương tâm.
Ở kho công văn một lúc, Lâm Tú sắp xếp đồ đạc chút rồi chuẩn bị về nhà.
Thời điểm rời Thanh Lại ti, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Vô số dân chúng đứng xung quanh. Lão giả Lâm Tú gặp trên công đường hồi nãy đi ra, quỳ gối và liên tục dập đầu xuống đất, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân đã giúp tiểu nữ giải oan, đa tạ Đại nhân đã giúp tiểu nữ giải oan!”
Bách tính vây xem đều thảo luận sôi nổi.
“Nếu không có vị đại nhân này, con gái Vương lão đầu phải qua đời oan uổng rồi.”
“Vừa rồi trên công đường, không ai muốn nói giúp Vương lão đầu, duy chỉ mỗi hắn đứng dậy.”
“Vị đại nhân này thật là một vị quan tốt…”
. . .
Giữa những tiếng dân chúng nghị luận, Lâm Tú đỡ lão nhân dậy, đáp: “Lão nhân gia không cần khách khí, đây là việc ta nên làm.”
Đối với hắn mà nói, chỉ đơn giản là đứng lên nói vài câu, nhưng đối với một nhà lão nhân, ý nghĩa vô cùng lớn lao. Lâm Tú xưa nay không keo kiệt mấy chuyện nằm trong phạm vi khả năng của hắn cho phép.
Vất vả thoát khỏi đám người, Lâm Tú không chờ Tôn Đại Lực tới đón mà một mình đi thật nhanh về phía Lâm phủ.
Quan to hiển quý Vương Đô đều ngụ tại phía nam hoặc phía đông Vương Đô. Lâm gia là gia tộc xuống dốc, chỉ sống ở khu bình dân Vương Đô. Tuy nhiên gia đình xa xỉ, có vài hạ nhân, sân thì cũng rộng hơn các gia đình bình dân chút.
Mấy ngày trước Lâm Tú luôn ăn cơm một mình, nhưng cơm tối hôm nay lại có thêm hai người bên cạnh.
Phu nhân Bình An bá không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Tú, nói: “Tú Nhi, con ăn nhiều cơm vào, mấy bữa nay trông con gầy quá…”
Bình An bá đặt đũa xuống, nói: “Ngày mai để ta mời ngự y tới nhà xem chứng bệnh mất trí nhớ của con có biện pháp nào để chữa không.”
Lâm Tú lắc đầu đáp: “Không cần đâu, như vậy sẽ rất tốn bạc.”
Lâm Tú biết rõ, là một Tam đẳng bá đang xuống dốc, Lâm gia kỳ thực cũng chẳng giàu có. Cách đây không lâu, Lâm gia mới lấy ra một khoản tiền lớn để giúp hắn làm chức văn thư ở Thanh Lại ti. Nay nếu như còn mời ngự y tới khám, e rằng chi phí tổn thất không nhỏ.
Bình An bá xua tay nói: “Chuyện bạc con không phải bận tâm, việc chữa bệnh mới quan trọng.”
Nói xong, ông tự tay múc cho Lâm Tú một chén canh, nói: “Canh gà này nương con nấu, uống nhiều chút, nó có lợi cho thân thể.”
Lâm Tú cầm cái thìa lên, yên lặng uống canh, canh gà ấm áp vào cổ họng, khiến trong lòng hắn cũng hơi ấm áp theo.
Đa số thời gian trước kia, hắn đều ăn cơm một mình. Đến bữa ăn hắn thường gọi giao đồ ăn hoặc ăn tạm mì tôm. Lâu lắm rồi không có ăn bữa cơm bình thường như vậy, cũng đã rất lâu rồi hắn không ăn cơm cùng ai.
Lâm Tú thầm nhủ, loại chuyện như vậy tốt nhất không nên dính vào.
Nhưng khi hắn trông thấy thi thể cô gái kia nằm thẳng tắp trong đại đường, hình ảnh lão giả ấy xụi lơ trên mặt đất, biểu lộ bất lực và tuyệt vọng khiến cho Lâm Tú mềm lòng.
Rõ ràng quá khứ bản thân không được như ý, nhưng hắn hết lần này tới lần khác không muốn nhìn người khác khốn khổ khó khăn.
Kiếp trước hắn chính là người như vậy.
Cho nên là mỗi dịp quyên góp tiền cho vùng thiên tai, hắn luôn hăng hái tích cực, thấy trẻ con nghèo miền núi chẳng có sách đọc, hắn quyên góp hẳn một xe tải chở tài liệu học tập tới. Thời điểm tâm huyết dâng trào, hắn còn đưa tất cả tiền bên người cho ăn mày ven đường, hay mua toàn bộ số quýt của cụ già bán hàng rong giữa đêm hôm giá rét tuy hắn không hề thích ăn quýt.
Đây có lẽ là nguyên nhân mà sau khi chia tay, các cô bạn gái hồi trước luôn nguyện ý giới thiệu Lâm Tú với các chị em thân thiết của họ. Hắn thường xuyên nhận được lời nhận xét của các nàng “tên Lâm Tú này đúng là cặn bã trên phương diện tình cảm, nhưng tuyệt đối là một người tốt.”
Ban nãy Trần chủ sự có nói qua, người trẻ tuổi trên công đường kia là con trai của một vị Nhất đẳng bá.
Tước vị Đại Hạ gồm tam phẩm Công, Hầu, Bá và mỗi phẩm chia thành tam đẳng. Nếu không có tình huống đặc biệt, mỗi lần kế thừa tước vị thì tước vị ấy tự động hạ xuống một bậc. Đời sau Nhất Đẳng Công xuống làm Nhị Đẳng Công, đời sau Nhất đẳng bá xuống làm Nhị Đẳng Bá.
Phụ thân Lâm Tú là Tam đẳng bá, tước vị không thể kế thừa tiếp.
Đến thế hệ Lâm Tú, Lâm gia sẽ bị gạch tên hoàn toàn khỏi giai cấp quyền quý Vương Đô.
Vị Nhất đẳng bá dường như là có chút quyền thế, có cách đưa con trai khỏi Thanh Lại ti.
Dù trong lòng Lâm Tú bất bình đứng ra giải quyết cũng không cải biến được gì.
Tuy một số việc biết rõ rằng sẽ không có kết quả, nhưng vẫn phải có người làm.
Lâm Tú chỉ mong bản thân không thẹn với lương tâm.
Ở kho công văn một lúc, Lâm Tú sắp xếp đồ đạc chút rồi chuẩn bị về nhà.
Thời điểm rời Thanh Lại ti, hắn bị cảnh tượng trước mắt làm giật mình.
Vô số dân chúng đứng xung quanh. Lão giả Lâm Tú gặp trên công đường hồi nãy đi ra, quỳ gối và liên tục dập đầu xuống đất, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân đã giúp tiểu nữ giải oan, đa tạ Đại nhân đã giúp tiểu nữ giải oan!”
Bách tính vây xem đều thảo luận sôi nổi.
“Nếu không có vị đại nhân này, con gái Vương lão đầu phải qua đời oan uổng rồi.”
“Vừa rồi trên công đường, không ai muốn nói giúp Vương lão đầu, duy chỉ mỗi hắn đứng dậy.”
“Vị đại nhân này thật là một vị quan tốt…”
. . .
Giữa những tiếng dân chúng nghị luận, Lâm Tú đỡ lão nhân dậy, đáp: “Lão nhân gia không cần khách khí, đây là việc ta nên làm.”
Đối với hắn mà nói, chỉ đơn giản là đứng lên nói vài câu, nhưng đối với một nhà lão nhân, ý nghĩa vô cùng lớn lao. Lâm Tú xưa nay không keo kiệt mấy chuyện nằm trong phạm vi khả năng của hắn cho phép.
Vất vả thoát khỏi đám người, Lâm Tú không chờ Tôn Đại Lực tới đón mà một mình đi thật nhanh về phía Lâm phủ.
Quan to hiển quý Vương Đô đều ngụ tại phía nam hoặc phía đông Vương Đô. Lâm gia là gia tộc xuống dốc, chỉ sống ở khu bình dân Vương Đô. Tuy nhiên gia đình xa xỉ, có vài hạ nhân, sân thì cũng rộng hơn các gia đình bình dân chút.
Mấy ngày trước Lâm Tú luôn ăn cơm một mình, nhưng cơm tối hôm nay lại có thêm hai người bên cạnh.
Phu nhân Bình An bá không ngừng gắp thức ăn cho Lâm Tú, nói: “Tú Nhi, con ăn nhiều cơm vào, mấy bữa nay trông con gầy quá…”
Bình An bá đặt đũa xuống, nói: “Ngày mai để ta mời ngự y tới nhà xem chứng bệnh mất trí nhớ của con có biện pháp nào để chữa không.”
Lâm Tú lắc đầu đáp: “Không cần đâu, như vậy sẽ rất tốn bạc.”
Lâm Tú biết rõ, là một Tam đẳng bá đang xuống dốc, Lâm gia kỳ thực cũng chẳng giàu có. Cách đây không lâu, Lâm gia mới lấy ra một khoản tiền lớn để giúp hắn làm chức văn thư ở Thanh Lại ti. Nay nếu như còn mời ngự y tới khám, e rằng chi phí tổn thất không nhỏ.
Bình An bá xua tay nói: “Chuyện bạc con không phải bận tâm, việc chữa bệnh mới quan trọng.”
Nói xong, ông tự tay múc cho Lâm Tú một chén canh, nói: “Canh gà này nương con nấu, uống nhiều chút, nó có lợi cho thân thể.”
Lâm Tú cầm cái thìa lên, yên lặng uống canh, canh gà ấm áp vào cổ họng, khiến trong lòng hắn cũng hơi ấm áp theo.
Đa số thời gian trước kia, hắn đều ăn cơm một mình. Đến bữa ăn hắn thường gọi giao đồ ăn hoặc ăn tạm mì tôm. Lâu lắm rồi không có ăn bữa cơm bình thường như vậy, cũng đã rất lâu rồi hắn không ăn cơm cùng ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.