Chương 8: Vô Tình Cắm Liễu (3)
Vinh Tiểu Vinh
11/01/2022
Mười tám năm trước, Triệu gia sinh hạ một đứa con gái, sau đó Lâm gia sinh hạ một đứa con trai. Và thế là hôn ước của thế hệ đầu đã được thực hiện.
Và cũng trong mười mấy năm qua, Lâm gia càng lúc càng xuống dốc, còn Triệu gia lại một bước lên trời. Đến nay, một nhà đã là hào môn của Đại Hạ, một nhà khác lại sắp ngã xuống hàng quyền quý. Chuyện hôn ước này rơi vào một hoàn cảnh vô cùng lúng túng.
Trừ cái đó ra, trưởng nữ của Triệu gia, cũng chính là vị hôn thê của Lâm Tú, từ khi còn bé đã giác tỉnh dị thuật mạnh mẽ, hoàn toàn xứng đáng với danh “thiên chi kiêu nữ”. Mà Lâm Tú, chẳng qua là một người bình thường mà thôi, chênh lệch quá nhiều, chuyện hôn ước này khó có khả năng thực hiện được.
Lâm Tú nghe xong, cả người đều ngây dại.
Hôn ước?
Nói đùa cái gì, kết hôn là không thể nào. Đời trước cộng thêm đời này, hắn chưa từng có suy nghĩ muốn kết hôn.
Đời trước, cuộc hôn nhân thất bại của cha nương khiến cho hắn sinh ra bóng ma tâm lý. Đến tận bây giờ, Lâm Tú vẫn cảm thấy sợ hãi đối với chuyện hôn nhân.
Chuyện kết hôn, hắn chỉ suy nghĩ một chút thôi là đủ để toàn thân rét run.
Sau này Lâm Tú cũng có tới gặp bác sĩ tâm lý, vị bác sĩ kia nói chuyện rất có triết lý, hắn nói cho Lâm Tú: “Không phải là cậu sợ cưới, chẳng qua là chưa gặp được một người con gái để cậu muốn kết hôn mà thôi.”
Con người càng sợ cái gì thì càng khát vọng cái đó.
Nói thật, Lâm Tú rất hâm mộ những gia đình kia, những gia đình hạnh phúc. Đây là thứ hắn vô cùng khát vọng, nhưng lại chưa từng có được.
Thế là về sau hắn tự an ủi mình, đối với người như hắn mà nói, kết hôn đâu có gì tốt. Kết hôn mang ý nghĩa trách nhiệm, kết hôn rồi sao hắn có thể giục ngựa lao nhanh.
Loại ý nghĩ này, một mực tồn tại đến tận bây giờ.
Chuyện hôn ước này, nhất định phải nghĩ biện pháp hủy bỏ. Đây đã là “thời đại” nào rồi còn làm chuyện ép duyên như thế. Vì tương lai vẫn còn có thể giục ngựa lao nhanh, Lâm Tú nhất định không cho phép cuộc hôn nhân này được tồn tại.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu quả thật có một cọc hôn nhân như thế, vậy trận bị đánh kia không phải là bị oan.
Cô em vợ thấy tỷ phu tương lai đi dạo thanh lâu, giận mà động tay, đây là chuyện bình thường.
Lâm Tú bỗng nhiên ý thức được một việc, lập tức hỏi: “Chờ một chút, ngươi mới vừa nói, ta bị Nhị tiểu thư Triệu gia cõng trở về?
Tôn Đại Lực lắc đầu, uốn nắn hắn nói: “Là khiêng.”
Lâm Tú không quan tâm là cõng hay là khiêng. Đường từ Phẩm Phương các đến Lâm gia cần không ít thời gian, huống chi là khiêng một người. Trong khoảng thời gian này, đầy đủ phát sinh rất nhiều chuyện.
Hắn bức thiết mà hỏi: “Nhị tiểu thư Triệu gia có thức tỉnh dị thuật không?”
“Đó là đương nhiên.”
Tôn Đại Lực khẳng định đáp: “Nhị tiểu thư thức tỉnh băng chi dị thuật, là một loại dị thuật cực kỳ lợi hại!”
Lâm Tú thở sâu, nhẹ gật đầu, nói ra: “Ngươi đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Lúc này, sắc trời đã tối, Tôn Đại Lực đi ra ngoài cửa, nói: “Vậy thiếu gia người nghỉ ngơi trước đi, có việc gọi ta, ta ở ngay sát vách.”
Chờ đến lúc Tôn Đại Lực đóng cửa lại rời đi, Lâm Tú xòe bàn tay ra, khẽ thở một hơi.
Sau một lát, bàn tay của hắn bắt đầu ngưng kết một tầng băng sương.
Nhiệt độ chung quanh đột nhiên thấp mấy phần.
Đôi mắt Lâm Tú khẽ nhếch, sau đó thì không khống chế nổi sự vui mừng trong lòng.
Có lòng trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Mặc dù tại thời khắc quan trọng nhất, bị Triệu gia Nhị tiểu thư quấy rối, nhưng Lâm Tú lại ngoài ý muốn thu được năng lực của nàng. Trong mắt Lâm Tú, đây chính là dị thuật hệ Băng, năng lực đô đốc Aokiji chẳng phải mạnh hơn cái trò hiểu tiếng động vật nhiều?
(Aokiji: Một nhân vật trong One Piece.)
Chỉ tiếc, thông qua chuyện này, Lâm Tú ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Đó chính là, năng lực “Sao chép” này. Nghe qua thì có vẻ nghịch thiên vô địch. Nhưng lúc chân chính sử mới phát hiện hạn chế của nó thật sự là quá lớn.
Hắn muốn sao chép năng lực của đối phương, ít nhất phải bảo trì tiếp xúc thân thể một khắc. Trong khoảng thời gian này, cho dù chỉ là tách ra một lần, tất cả đều là công dã tràng.
Sự việc Triệu Linh Âm chỉ là một cái ngoài ý muốn. Trừ hộ vệ nhà mình cùng gái thanh lâu, làm gì có ai phải nghe lời hắn.
Trừ phi, đối phương là người hắn rất thân, mà lại rất tín nhiệm hắn.
Ví dụ như... bạn gái.
Cũng chỉ có thể là bạn gái mà thôi. Bởi vì nếu là nam giới, nếu Lâm Tú muốn nắm tay của đối phương một khắc đồng hồ, chỉ sợ họ cũng sẽ hoài nghi giới tính của hắn.
Sống lại một đời, rõ ràng là lão thiên muốn hắn giục ngựa lao nhanh…
Lâm Tú vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, khuôn mặt lãnh khốc vô tình của Triệu Linh Âm lập tức xuất hiện trong trong đầu hắn.
Lâm Tú bị dọa run một cái.
Không nên không nên. Hôn ước với Triệu gia nhất định phải giải trừ, bằng không Triệu Linh Âm sẽ có lý do chính đáng để đánh hắn. Nữ nhân kia thật là đáng sợ, đến bây giờ cái mông của hắn vẫn còn đang đau nhức...
Và cũng trong mười mấy năm qua, Lâm gia càng lúc càng xuống dốc, còn Triệu gia lại một bước lên trời. Đến nay, một nhà đã là hào môn của Đại Hạ, một nhà khác lại sắp ngã xuống hàng quyền quý. Chuyện hôn ước này rơi vào một hoàn cảnh vô cùng lúng túng.
Trừ cái đó ra, trưởng nữ của Triệu gia, cũng chính là vị hôn thê của Lâm Tú, từ khi còn bé đã giác tỉnh dị thuật mạnh mẽ, hoàn toàn xứng đáng với danh “thiên chi kiêu nữ”. Mà Lâm Tú, chẳng qua là một người bình thường mà thôi, chênh lệch quá nhiều, chuyện hôn ước này khó có khả năng thực hiện được.
Lâm Tú nghe xong, cả người đều ngây dại.
Hôn ước?
Nói đùa cái gì, kết hôn là không thể nào. Đời trước cộng thêm đời này, hắn chưa từng có suy nghĩ muốn kết hôn.
Đời trước, cuộc hôn nhân thất bại của cha nương khiến cho hắn sinh ra bóng ma tâm lý. Đến tận bây giờ, Lâm Tú vẫn cảm thấy sợ hãi đối với chuyện hôn nhân.
Chuyện kết hôn, hắn chỉ suy nghĩ một chút thôi là đủ để toàn thân rét run.
Sau này Lâm Tú cũng có tới gặp bác sĩ tâm lý, vị bác sĩ kia nói chuyện rất có triết lý, hắn nói cho Lâm Tú: “Không phải là cậu sợ cưới, chẳng qua là chưa gặp được một người con gái để cậu muốn kết hôn mà thôi.”
Con người càng sợ cái gì thì càng khát vọng cái đó.
Nói thật, Lâm Tú rất hâm mộ những gia đình kia, những gia đình hạnh phúc. Đây là thứ hắn vô cùng khát vọng, nhưng lại chưa từng có được.
Thế là về sau hắn tự an ủi mình, đối với người như hắn mà nói, kết hôn đâu có gì tốt. Kết hôn mang ý nghĩa trách nhiệm, kết hôn rồi sao hắn có thể giục ngựa lao nhanh.
Loại ý nghĩ này, một mực tồn tại đến tận bây giờ.
Chuyện hôn ước này, nhất định phải nghĩ biện pháp hủy bỏ. Đây đã là “thời đại” nào rồi còn làm chuyện ép duyên như thế. Vì tương lai vẫn còn có thể giục ngựa lao nhanh, Lâm Tú nhất định không cho phép cuộc hôn nhân này được tồn tại.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu quả thật có một cọc hôn nhân như thế, vậy trận bị đánh kia không phải là bị oan.
Cô em vợ thấy tỷ phu tương lai đi dạo thanh lâu, giận mà động tay, đây là chuyện bình thường.
Lâm Tú bỗng nhiên ý thức được một việc, lập tức hỏi: “Chờ một chút, ngươi mới vừa nói, ta bị Nhị tiểu thư Triệu gia cõng trở về?
Tôn Đại Lực lắc đầu, uốn nắn hắn nói: “Là khiêng.”
Lâm Tú không quan tâm là cõng hay là khiêng. Đường từ Phẩm Phương các đến Lâm gia cần không ít thời gian, huống chi là khiêng một người. Trong khoảng thời gian này, đầy đủ phát sinh rất nhiều chuyện.
Hắn bức thiết mà hỏi: “Nhị tiểu thư Triệu gia có thức tỉnh dị thuật không?”
“Đó là đương nhiên.”
Tôn Đại Lực khẳng định đáp: “Nhị tiểu thư thức tỉnh băng chi dị thuật, là một loại dị thuật cực kỳ lợi hại!”
Lâm Tú thở sâu, nhẹ gật đầu, nói ra: “Ngươi đi xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Lúc này, sắc trời đã tối, Tôn Đại Lực đi ra ngoài cửa, nói: “Vậy thiếu gia người nghỉ ngơi trước đi, có việc gọi ta, ta ở ngay sát vách.”
Chờ đến lúc Tôn Đại Lực đóng cửa lại rời đi, Lâm Tú xòe bàn tay ra, khẽ thở một hơi.
Sau một lát, bàn tay của hắn bắt đầu ngưng kết một tầng băng sương.
Nhiệt độ chung quanh đột nhiên thấp mấy phần.
Đôi mắt Lâm Tú khẽ nhếch, sau đó thì không khống chế nổi sự vui mừng trong lòng.
Có lòng trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh.
Mặc dù tại thời khắc quan trọng nhất, bị Triệu gia Nhị tiểu thư quấy rối, nhưng Lâm Tú lại ngoài ý muốn thu được năng lực của nàng. Trong mắt Lâm Tú, đây chính là dị thuật hệ Băng, năng lực đô đốc Aokiji chẳng phải mạnh hơn cái trò hiểu tiếng động vật nhiều?
(Aokiji: Một nhân vật trong One Piece.)
Chỉ tiếc, thông qua chuyện này, Lâm Tú ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Đó chính là, năng lực “Sao chép” này. Nghe qua thì có vẻ nghịch thiên vô địch. Nhưng lúc chân chính sử mới phát hiện hạn chế của nó thật sự là quá lớn.
Hắn muốn sao chép năng lực của đối phương, ít nhất phải bảo trì tiếp xúc thân thể một khắc. Trong khoảng thời gian này, cho dù chỉ là tách ra một lần, tất cả đều là công dã tràng.
Sự việc Triệu Linh Âm chỉ là một cái ngoài ý muốn. Trừ hộ vệ nhà mình cùng gái thanh lâu, làm gì có ai phải nghe lời hắn.
Trừ phi, đối phương là người hắn rất thân, mà lại rất tín nhiệm hắn.
Ví dụ như... bạn gái.
Cũng chỉ có thể là bạn gái mà thôi. Bởi vì nếu là nam giới, nếu Lâm Tú muốn nắm tay của đối phương một khắc đồng hồ, chỉ sợ họ cũng sẽ hoài nghi giới tính của hắn.
Sống lại một đời, rõ ràng là lão thiên muốn hắn giục ngựa lao nhanh…
Lâm Tú vừa mới xuất hiện ý nghĩ này, khuôn mặt lãnh khốc vô tình của Triệu Linh Âm lập tức xuất hiện trong trong đầu hắn.
Lâm Tú bị dọa run một cái.
Không nên không nên. Hôn ước với Triệu gia nhất định phải giải trừ, bằng không Triệu Linh Âm sẽ có lý do chính đáng để đánh hắn. Nữ nhân kia thật là đáng sợ, đến bây giờ cái mông của hắn vẫn còn đang đau nhức...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.