Chương 1: Vương Triều Đại Hạ (1)
Vinh Tiểu Vinh
11/01/2022
“Năm Huyền Nguyên thứ mười, Ngũ Tinh lệch tuyến, sao băng rơi như mưa trong đêm, phá hủy mất hai căn nhà, làm một người bị thương.”
----- [Đại Hạ Kỷ • Cuốn mười ba] -----
Quan Thiên ti, vương triều Đại Hạ.
Sau khi Khâm Thiên Quan ghi chép qua loa một câu trên thẻ tre thì vội đi làm chuyện khác.
Tuy nói sao băng hiếm thấy nhưng vài năm sẽ xảy ra một lần, huống hồ nô tài trong triều đã ngăn cản phần lớn trận sao băng rơi trong thành đêm qua. Ngoại trừ một kẻ là tử đệ huân quý không may bị thương nhẹ, nhưng không tạo nên hậu quả gì nghiêm trọng.
Làm Khâm Thiên Quan, thiên tượng đêm qua chỉ cần ghi chép đơn giản một câu lên thẻ tre, còn tên quỷ xui xẻo suýt nữa mất mạng dưới sao băng kia ngay cả tư cách lưu tên trên sử sách cũng không có.
Trong phủ đệ nào đó cách Quan Thiên ti một con phố, mấy tên hạ nhân đang cẩn thận dọn dẹp ít gạch đá và ít bàn ghế gỗ gãy ra bên ngoài phủ.
Trận sao băng trên trời rơi xuống đêm qua không chỉ phá sập một gian phòng ốc mà làm cả thiếu gia bị thương, đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Lúc này, lông mi của một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú nằm trên giường êm tại căn phòng sau phủ đệ run lên.
Lâm Tú nhớ mang máng bản thân hắn đã hẹn cô gái mới quen ba ngày trước ở quán bar cùng nhau ngắm mưa sao băng từ chòm sao Anh Tiên vào buổi tối.
Khi Lâm Tú chuẩn bị bít tết, rượu vang đỏ, ngọn nến xong xuôi thì đi đến ban công dùng thử ống nhòm kính thiên văn, thì bỗng nhiên từ trong ống kính trông thấy được một điểm sáng.
Điểm sáng ấy càng ngày càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành quả cầu ánh sáng có cái đuôi dài. Ánh sáng mạnh khiến mắt Lâm Tú mở không ra, sau đó hắn không biết gì nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Tú từ từ mở to mắt.
Tiếp đó hắn thấy được một khuôn mặt chữ điền.
Một tên nam nhân có râu quai nón đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Phát hiện Lâm Tú mở mắt, nam nhân tỏ vẻ rất kích động, bật thốt lên: “Thiếu gia, người tỉnh rồi!”
Nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, Lâm Tú tràn đầy cảnh giác: “Ngươi là ai, tại sao lại ở nhà ta?”
Nam nhân mặt chữ điền nghe vậy kinh hãi: “Thiếu gia, người không biết ta ư!”
Chốc lát sau.
Một bóng người lảo đảo nghiêng ngả từ trong phủ lao ra, đứng ở trên đường, ánh mắt mờ mịt quan sát mọi thứ xung quanh.
Đám đông đi ngang qua hắn, không nhịn được chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đây không phải công tử Lâm gia sao, nghe nói đêm qua bị sao băng va trúng?”
“Sao trông hắn ngơ ngác thế, ngay cả giày cũng không đi, chẳng lẽ bị nện cho ngu rồi?”
Tiếng nghị luận của người đi đường không ngừng rơi vào tai Lâm Tú, nhưng hắn không thể nghe lọt một lời. Trong đầu hắn trống rỗng, ngây ngốc đứng yên đấy, cho đến khi hắn nhìn thấy xa xa có người lăng không bay tới, bay qua trước mắt hắn và nhanh chóng biến mất tại cuối tầm mắt.
“Có người đang bay... “
Lâm Tú thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ tươi cười, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là mơ... “
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lâm Tú lại lần nữa mất đi ý thức.
Lâm Tú hy vọng lúc hắn tỉnh dậy sẽ nằm trên chiếc giường nhà mình, bên cạnh là cô gái xinh đẹp mới quen ở quán bar. Nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy tên mặt chữ điền kia.
Nam nhân mặt chữ điền ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Thiếu gia, người tỉnh lại rồi!
Lâm Tú đau thương cười một tiếng: “Ha ha, vẫn là mơ... “
Nam nhân mặt chữ điền nắm lấy bả vai Lâm Tú, dùng sức lắc mạnh: “Thiếu gia, đây không phải mơ, người tỉnh lại đi... “
Lực tay tên này rất lớn khiến bả vai Lâm Tú đau nhức.
Lâm Tú tỉnh, tỉnh táo hoàn toàn.
. . .
Con phố cổ kính, đám người nhộn nhịp, tiếng rao hàng ồn ào không dứt.
Lâm Tú cùng hán tử mặt chữ điền ngồi trên thềm đá cửa ra vào, một tay chống cằm, nhìn từng người đi đường mặc đồ cổ trang hắn đi qua trước mặt hắn, nhưng ánh mắt không có tiêu cự.
Hán tử mặt chữ điền bên cạnh nói cho hắn biết nơi đây là vương triều Đại Hạ, hắn là con trai của Bình An bá - Lâm Tú. Tối hôm qua bị một viên thiên thạch trên trời rơi trúng làm ngất đi.
Nhưng trong trí nhớ của Lâm Tú, hắn rõ ràng đến từ Hoa Hạ thế kỷ 21, đêm qua chuẩn bị ngắm mưa sao băng với một cô em mới quen không lâu. Hắn còn dự định sau khi ngắm xong sẽ thuận tiện đi sâu vào nghiên cứu nhân sinh, sau đó…không có sau đó nữa.
Hắn xuất hiện ở phủ Bình An bá, trở thành Lâm Tú - con trai của Bình An bá ở vương triều Đại Hạ.
Lâm Tú nhớ rõ ràng, hôm qua trước lúc hắn mất đi ý thức, thấy được một ngôi sao băng phóng đại từ ống nhòm kính thiên văn.
Hình như là hắn bị sao băng va trúng…
Giờ phút này Lâm Tú không biết nên nói cái gì.
Trừ cuộc sống có phóng túng một chút, hắn cũng không có khuyết điểm nào khác. Hắn luôn tích cực vận động quyên góp tiền ủng hộ vùng thiên tai, cũng thường xuyên tham gia các buổi đấu giá từ thiện. Thậm chí, mỗi tháng còn dẫn bạn gái đi viện mồ côi để hỏi thăm sức khỏe những cô nhi. Chỉ là... mỗi lần lại dẫn theo một cô bạn gái khác nhau.
----- [Đại Hạ Kỷ • Cuốn mười ba] -----
Quan Thiên ti, vương triều Đại Hạ.
Sau khi Khâm Thiên Quan ghi chép qua loa một câu trên thẻ tre thì vội đi làm chuyện khác.
Tuy nói sao băng hiếm thấy nhưng vài năm sẽ xảy ra một lần, huống hồ nô tài trong triều đã ngăn cản phần lớn trận sao băng rơi trong thành đêm qua. Ngoại trừ một kẻ là tử đệ huân quý không may bị thương nhẹ, nhưng không tạo nên hậu quả gì nghiêm trọng.
Làm Khâm Thiên Quan, thiên tượng đêm qua chỉ cần ghi chép đơn giản một câu lên thẻ tre, còn tên quỷ xui xẻo suýt nữa mất mạng dưới sao băng kia ngay cả tư cách lưu tên trên sử sách cũng không có.
Trong phủ đệ nào đó cách Quan Thiên ti một con phố, mấy tên hạ nhân đang cẩn thận dọn dẹp ít gạch đá và ít bàn ghế gỗ gãy ra bên ngoài phủ.
Trận sao băng trên trời rơi xuống đêm qua không chỉ phá sập một gian phòng ốc mà làm cả thiếu gia bị thương, đến nay vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Lúc này, lông mi của một người trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú nằm trên giường êm tại căn phòng sau phủ đệ run lên.
Lâm Tú nhớ mang máng bản thân hắn đã hẹn cô gái mới quen ba ngày trước ở quán bar cùng nhau ngắm mưa sao băng từ chòm sao Anh Tiên vào buổi tối.
Khi Lâm Tú chuẩn bị bít tết, rượu vang đỏ, ngọn nến xong xuôi thì đi đến ban công dùng thử ống nhòm kính thiên văn, thì bỗng nhiên từ trong ống kính trông thấy được một điểm sáng.
Điểm sáng ấy càng ngày càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành quả cầu ánh sáng có cái đuôi dài. Ánh sáng mạnh khiến mắt Lâm Tú mở không ra, sau đó hắn không biết gì nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Tú từ từ mở to mắt.
Tiếp đó hắn thấy được một khuôn mặt chữ điền.
Một tên nam nhân có râu quai nón đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Phát hiện Lâm Tú mở mắt, nam nhân tỏ vẻ rất kích động, bật thốt lên: “Thiếu gia, người tỉnh rồi!”
Nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, Lâm Tú tràn đầy cảnh giác: “Ngươi là ai, tại sao lại ở nhà ta?”
Nam nhân mặt chữ điền nghe vậy kinh hãi: “Thiếu gia, người không biết ta ư!”
Chốc lát sau.
Một bóng người lảo đảo nghiêng ngả từ trong phủ lao ra, đứng ở trên đường, ánh mắt mờ mịt quan sát mọi thứ xung quanh.
Đám đông đi ngang qua hắn, không nhịn được chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đây không phải công tử Lâm gia sao, nghe nói đêm qua bị sao băng va trúng?”
“Sao trông hắn ngơ ngác thế, ngay cả giày cũng không đi, chẳng lẽ bị nện cho ngu rồi?”
Tiếng nghị luận của người đi đường không ngừng rơi vào tai Lâm Tú, nhưng hắn không thể nghe lọt một lời. Trong đầu hắn trống rỗng, ngây ngốc đứng yên đấy, cho đến khi hắn nhìn thấy xa xa có người lăng không bay tới, bay qua trước mắt hắn và nhanh chóng biến mất tại cuối tầm mắt.
“Có người đang bay... “
Lâm Tú thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ tươi cười, lẩm bẩm nói: “Hóa ra là mơ... “
Sau một trận trời đất quay cuồng, Lâm Tú lại lần nữa mất đi ý thức.
Lâm Tú hy vọng lúc hắn tỉnh dậy sẽ nằm trên chiếc giường nhà mình, bên cạnh là cô gái xinh đẹp mới quen ở quán bar. Nhưng khi hắn mở mắt ra lần nữa, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy tên mặt chữ điền kia.
Nam nhân mặt chữ điền ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Thiếu gia, người tỉnh lại rồi!
Lâm Tú đau thương cười một tiếng: “Ha ha, vẫn là mơ... “
Nam nhân mặt chữ điền nắm lấy bả vai Lâm Tú, dùng sức lắc mạnh: “Thiếu gia, đây không phải mơ, người tỉnh lại đi... “
Lực tay tên này rất lớn khiến bả vai Lâm Tú đau nhức.
Lâm Tú tỉnh, tỉnh táo hoàn toàn.
. . .
Con phố cổ kính, đám người nhộn nhịp, tiếng rao hàng ồn ào không dứt.
Lâm Tú cùng hán tử mặt chữ điền ngồi trên thềm đá cửa ra vào, một tay chống cằm, nhìn từng người đi đường mặc đồ cổ trang hắn đi qua trước mặt hắn, nhưng ánh mắt không có tiêu cự.
Hán tử mặt chữ điền bên cạnh nói cho hắn biết nơi đây là vương triều Đại Hạ, hắn là con trai của Bình An bá - Lâm Tú. Tối hôm qua bị một viên thiên thạch trên trời rơi trúng làm ngất đi.
Nhưng trong trí nhớ của Lâm Tú, hắn rõ ràng đến từ Hoa Hạ thế kỷ 21, đêm qua chuẩn bị ngắm mưa sao băng với một cô em mới quen không lâu. Hắn còn dự định sau khi ngắm xong sẽ thuận tiện đi sâu vào nghiên cứu nhân sinh, sau đó…không có sau đó nữa.
Hắn xuất hiện ở phủ Bình An bá, trở thành Lâm Tú - con trai của Bình An bá ở vương triều Đại Hạ.
Lâm Tú nhớ rõ ràng, hôm qua trước lúc hắn mất đi ý thức, thấy được một ngôi sao băng phóng đại từ ống nhòm kính thiên văn.
Hình như là hắn bị sao băng va trúng…
Giờ phút này Lâm Tú không biết nên nói cái gì.
Trừ cuộc sống có phóng túng một chút, hắn cũng không có khuyết điểm nào khác. Hắn luôn tích cực vận động quyên góp tiền ủng hộ vùng thiên tai, cũng thường xuyên tham gia các buổi đấu giá từ thiện. Thậm chí, mỗi tháng còn dẫn bạn gái đi viện mồ côi để hỏi thăm sức khỏe những cô nhi. Chỉ là... mỗi lần lại dẫn theo một cô bạn gái khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.