Công Tử, Cười Với Đồ Nhi Một Cái Nào!
Chương 51: Quyển 2 - Chương 51
Phù Phong Lưu Ly
22/09/2020
Đường Đường bất ngờ không kịp đề phòng, trong lòng cả kinh còn tưởng rằng mình sẽ ngã vào trong nước, ngay sau đó môi liền bị một mảnh mềm mại ngăn chặn, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán, theo bản năng nhắm hai mắt lại.
Chờ đến lúc ý thức được là do chính sư phụ chủ động, cả người lập tức có như lửa đốt, trong đầu ầm một tiếng, trong ngực căng thẳng như muốn nổ tung.
Đường Đường vui vẻ đến không kiềm chế được, thân thể cũng có chút run rẩy, một mực luôn cho rằng điều hắn hy vọng còn lâu lắm mới xảy ra, cho tới bây giờ mới chân thực mà cảm thấy kích động cùng hưng phấn, vui vẻ qua đi đầu óc liền trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Liễu Quân một tay giữ cổ hắn, trong đầu đột nhiên lóe lên tình cảnh trước đây mớm cháo cho hắn, trong lòng nhớ đến xúc cảm mềm mại nơi đầu lưỡi tiếp xúc, hô hấp nhất thời nặng nề, đem người ôm vào gần hơn, môi không ngừng ở trên môi hắn chèn ép quấn quít nhau, cảm thấy không đủ, đầu lưỡi liền từ khe hở giữa hai đôi môi nhanh chóng quét qua, ngay sau đó liền tăng thêm lực đạo muốn tiến vào trong khoang miệng hắn thăm dò.
Đường Đường có chút hít thở không thông, theo bản năng muốn tách ra, lại bị ôm càng chặt hơn. Cảm giác từ phía sau cổ truyền đến lực đạo mạnh mẽ, Đường Đường cảm thấy mình giống như món ăn đang bị thả vào trong nồi nước sôi hầm hập, chân mềm nhũn tê rần, nhất thời cả người có chút mệt lả.
Không được! Tại sao hô hấp lại khó khăn như vậy a! Đường Đường vừa cảm thấy ngọt ngào lại thống khổ, không thể tránh khỏi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay đẩy người kia ra, tay đụng phải da thịt nóng bỏng mà rùng mình, cuối cùng cắn răng một cái, sử dụng hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ đẩy ra.
Liễu Quân đem môi khẽ buông ra một chút, dựa vào trên mặt hắn hơi hé mắt ra, thở hổn hển nói: "Làm sao vậy?"
Đường Đường vừa hớp lấy một ngụm lớn không khí, lại bị âm thanh khàn khàn của y làm cho toàn thân lần nữa làm cho bốc cháy, gắt gao cắn môi, đỏ mặt mà hừ hừ: "Thở...Thở không được...."
Liễu Quân ngước mắt lên, trong con ngươi đen nhánh sóng ngầm không lui.
Đường Đường ủy khuất há to mồm lại hít sâu một hơi: "Ta nói là sự thật..."
Liễu Quân nhìn mặt hắn, đột nhiên sững sờ, ngay sau đó sóng ngầm trong mắt toàn bộ tan hết, trong mắt bắt đầu gợi lên những thứ thần sắc khác.
Đường Đường không biêt ánh mắt này của y là có ý tứ gì, xấu hổ tột cùng, lần nữa há miệng hít một hơi: "Ta...Ta vốn là có sức hô hấp thật lớn...Hôm nay cũng không biết như thế nào...Làm sao cũng... Hít thở không thông..."
"Sức hô hấp lớn?"
"Chính là một lần một lần nhiều nhất có thể hít vào bao nhiêu thì thở ra bấy nhiêu..." Đường Đường há mồm ra thở hổn hển một chút, mặt đầy buồn bực, "Lão tử hôm nay làm sao vậy?"
Liễu Quân nắm cằm đem mặt hắn nâng lên, không chớp mắt nhìn hắn, ánh sáng trong mắt càng ngày càng mạnh.
Đường Đường chưa từng nhìn thấy qua loại ánh mắt này của y, thần thái an tĩnh lộ ra, nháy mắt đem cả ánh hoàng hôn cùng non xanh nước biếc so ra cũng kém một ánh mắt này, không khỏi nhìn đến ngây ngẩn.
Ngây ngẩn một hồi lại cảm thấy không thở được, mặt càng đỏ đến lợi hại.
Liễu Quân bóp bóp cằm hắn: "Há miệng."
Đường Đường há mồm ra, không khí tràn vào, khuôn mặt liền bình thường trở lại.
"Sư phụ...Ngươi nhìn xem ta làm thế nào mà cứ hít thở không thông a..." Đường Đường vẻ mặt đau khổ, cảm thấy mình thật sự là quá mất mặt, "Ta rõ ràng là có thể lặn dưới nước rất lâu...Hôm nay...Hôm nay sao lại thất thường như vậy..."
Liễu Quân mấp máy môi.
Đường Đường bị hắn nhìn có chút chột dạ, gãi đầu một cái lại xoa xoa cái mũi.
Mới chà một cái, nhất thời cả người liền ngẩn ra!
"Đại gia!!!" Đường Đường mặt đầy kinh hãi, cùng một bộ dáng nhìn thấy quỷ không sai biệt lắm.
Liễu Quân thấy hắn hoảng loạn thiếu chút nữa nhảy lên tới nóc nhà, nhanh chóng đè vai hắn xuống: "Đừng động."
Vừa nói vừa đưa tay lấy hai mảnh vải trong mũi hắn rút ra.
Đường Đường mặt đỏ như gan heo, đem hai cái mảnh vải hại hắn mất mặt vứt ra thật xa, dùng khí lực giống như quăng lựu đạn mà quăng, giống như hận không thể ném chúng ra ngoài hành tinh, lại bi phẫn đến muốn khóc rống một trận cho hả dạ.
"Ta làm sao lại quên hai cái mảnh vảo chết tiệt kia! Sư phụ ngươi cố ý có phải hay không! Ngươi sớm đã thấy tại sao không nói cho ta! Ta nói tại sao lại hô hấp khó khăn như vậy, còn mất mặt giải thích lý do không đầu không đuôi, mặt mũi hôm nay đều vứt sạch!!!"
Đường Đường trợn mắt nhìn sư phụ, mặt đầy hờn dỗi, hận không thể lăn ra khóc lóc om sòm một trận.
"Không có việc gì...chỉ có mình ta thấy." Liễu Quân vỗ vỗ mặt hắn, con ngươi trong suốt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
"Ngươi còn cười! Ta mất mặt như vậy..." Đường Đường đột nhiên sững sờ, kinh ngạc mà nhìn con ngươi sáng bóng trong suốt của y: "Sư phụ... Ngươi cười..."
Liễu Quân nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, ánh mắt ôn nhu, môi hơi nâng lên tạo thành một độ cong nhỏ, đẹp tựa như băng tuyết vạn dặm nháy mắt tan rã, lại tựa như hoa quỳnh nở rộ.
Đồng hồ cát chầm chậm chảy, ánh nến chập chờn, ánh mắt đưa tình, nhìn nhau không nói.
Đường Đường từ trước đến nay văn chương không tốt, thế nhưng lúc này trong đầu lại đột nhiên toát ra một câu nói như vậy: Vẫn nhớ đến hình bóng ai chợt lướt qua...Vẫn nhớ đến hình bóng ai chợt lướt qua...
Chỉ trong giây lát thoáng qua, nháy mắt liền khiến người ngây ngẩn.
Đường Đường lăng lăng nhìn, tựa như bị đầu độc, đem người tiến đến thăm dò, quên mất nhịp tim đập, trong mắt chỉ còn lại hơi nước mờ ảo bốc lên cũng không che đi nụ cười làm nhân tâm điên đảo kia, lầm bầm "Sư phụ", nhắm mắt liền đem môi dán lên.
Liễu Quân không chút do dự nâng gáy hắn lên, đón nhận hắn chủ động.
Thời điểm Đường Đường hôn qua liền cảm thấy trong đầu choáng váng, tiếp theo cũng không biết nên làm gì bây giờ, lý thuyết tương đối đầy đủ, thế nhưng khi thực hành lại ngây ngốc như kẻ mới thành niên, cuối cùng đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm, đem khí tức thanh nhuận của sư phụ cuốn lấy vào trong miệng, đầu óc nhất thời nổ tung.
Đường Đường tựa như bị sét đánh, mặt đầy khiếp sợ mà nhanh chóng rút lui, ánh mắt trừng to.
Ta... Ta hôn sư phụ! Mẹ nó! Ta rốt cuộc cũng có lá gan này!
"Làm sao vậy?" Liễu Quân lần nữa bắt lấy hắn ôm vào trong ngực.
Đường Đường nhanh chóng lắc đầu, biểu tình đờ đẫn, ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Liễu Quân hơi rũ mi mắt xuống, khẽ chạm mũi vào chóp mũi hắn, khàn khàn giọng nói: "Còn nhớ lúc ngươi tỉnh lại sau đoạn thời gian hôn mê kia không?"
Đường Đượng bị hắn chạm đến lỗ tai cũng nóng lên, suy nghĩ một hồi lại lắc đầu một cái.
"Ngươi hỏi ta, lúc ngươi hôn mê làm như thế nào mà ăn cháo."
Đường Đường nhất thời giật mình một cái, trong đầu giống như có một hồi trống đang gõ ầm lên, ngón tay gắt gao bám chặt vào thùng gỗ, đập đầu ba cái: "Nhớ...Nhớ ra rồi. Sư phụ nói... Sư phụ nói... Nói..."
Liễu Quân không đợi hắn nói xong, nhanh chóng hôn lên môi của hắn, thẳng nửa người trên gắt gao ôm lấy lưng hắn, nghiêng người dán tới, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn.
Đường Đường đầu óc ong một tiếng, há miệng, rất nhanh liền bị chiếm lấy khoang miệng.
Liễu Quân mặc dù động tác cũng có chút không lưu loát, thế nhưng dựa vào cảm thụ lần trước bón cháo cho Đường Đường, dựa vào bản năng liền nhanh chóng tìm được kỹ xảo, càng hôn càng sâu, hô hấp dần dần nặng nề, không thể kiềm chế.
Đường Đường bị hôn đến thất điên bát đảo, tứ chi tê dại, cả người mềm nhũn sắp ngã, vội vàng đưa tay ra hướng cổ sư phụ mà ôm chầm lấy, ngón tay vừa chạm đến da thịt nóng bỏng, trong ngực nhất thời nổ tung, đột nhiên kịp phản ứng bây giờ đang là cái tình trạng gì!
Sư phụ đang toàn thân xích lõa ngòi ở trong thùng gỗ a!!!
Cái cái cái này...Cũng quá kích thích đi!
Đường Đường nhanh chóng đem mình thoát ra, trên mặt đỏ bừng, thở hảo hển mà hét: "Nước...Sắp lạnh!" Nói xong cũng không đợi sư phụ mở miệng, thậm chí mắt cũng không dám mở, lảo đảo mà bỏ chạy.
Liễu Quân dựa vào thùng gỗ nhắm mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống, nghe tiếng bước chân Đường Đường lộn xộn, âm thanh cởi quần áo xột xoạt vang lên, cho đến khi hắn chui vào chăn mới chậm rãi mở mắt ra. Trong mắt sóng ngầm không lui, trong lòng lại an tĩnh trước nay chưa từng có.
Đường Đường trốn ở trong chăn, trên mặt lẫn toàn thân đều là nhiệt độ nóng bỏng, sợ chính mình sẽ đem chăn thiêu đốt, bi phẫn muốn chết mà vung tay lên xuống điên cuồng quạt: Hạ nhiệt! Ngươi mau chóng hạ nhiệt cho lão tử!!! Muốn chết a!!!
Đường Đường ở trong chăn tự dày vò bán sống bán chết hồi lâu, rốt cuộc đem nhiệt hỏa toàn thân chế trụ, tâm tình dần bình tĩnh lại, hình ảnh các vết sẹo giống như ác linh mà chồng chất trên người sư phụ xuất hiện trong đầu, tiếng cười dũ tợn như gặm xé não bộ hắn, ngực giống như bị tảng đá nặng ngàn cân chèn ép, vừa bực bội vừa đau đớn. Dấu vết lưu lại nhiều như vậy, những thương tổn vô hình kia lại nhiều bao nhiêu? Đường Đường càng nghĩ càng khó chịu, tong lòng cũng đau đớn.
Liễu Quân tắm xong đi ra, bước chân rất nhẹ, Đường Đường hoàn toàn không nghe được, vẫn đắm chìm trong các loại não bổ cùng tưởng tượng, ngực đau đến lợi hại, con ngươi cũng nhiễm một tầng sương mù, cho đến lúc sư phụ vén lên một góc chăn chui vào mới phát hiện. Đường Đường nhanh chóng đem mặt vùi vào chăn,hung hăng dụi mắt mấy lần, rốt cuộc mới làm giảm cảm giác ê ẩm nơi khóe mắt.
Liễu Quân nằm xuống, đem mặt hắn kéo ra, chăm chú nhìn hắn, thấp giọng nói: "Cho ngươi nhìn những thứ này, không phải muốn làm cho ngươi khó chịu. Đều đã qua lâu như vậy, sớm đã hết đau, huống chi, đều là bị thương da thịt mà thôi, không cần để ở trong lòng."
Đường Đường sửng sốt một hồi, gật đầu một cái, hướng y cười một tiếng.
Liễu Quân đem hắn ôm vào gần hơn một chút, ngón tay thon dài ở trên mi mắt hắn nhẹ nhàng chạm, trong mắt chứa đầy ôn nhu, đây là hình dáng Đường Đường đã lén tưởng tượng ra vô số lần. Trước kia vô luận là trí tưởng tượng phong phú cỡ nào, trong đầu cũng không cách nào phác họa ra đường nét cụ thể, chỉ mơ mơ hồ hồ. Bây giờ được chân chính nhìn thấy, trong ngực nhất thời lấp đầy cảm giác hạnh phúc, dồi dào trước nay chưa từng có.
Đường Đường hai mắt sáng lấp lánh, khóe miệng nâng lên một độ cong thật lớn, mỗi một tấc da thịt trên mặt đều được ngón tay thon dài hữu lực của sư phụ tỉ mĩ vuốt ve, một tấc lại một tấc bốc cháy, nhiệt độ nóng bỏng đem hai người hóa thành một vũng xuân thủy.
Đường Đường chạm vào nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, lại giống như lúc trước mà đem tay khoác lên hông sư phụ, tươi cười giống như vừa nhặt được bảo vật trân quý nhất trên đời, vừa định đem đầu tiến tới, đột nhiên cảm thấy bên trong phòng rất sáng, trừng mắt nhìn rồi nói: "Sư phụ, ngươi quên tắt đèn."
"Không tắt, để cho nó sáng."
"A?" Đường Đường mặt đầy mê mang, "Sáng làm gì?"
"Nhìn ngươi."
Đường Đường nhất thời xấu hổ, trên mặt một mảnh ửng đỏ. Sư... Sư phụ... Nói... Nói, có tính hay không... Lời tỏ tình?
"Nga... Vậy... Vậy ngươi... Xem đi..." Đường Đường lời nói không có mạch lạc đem vùi đầu đến trước ngực sư phụ, cảm giác đỉnh đầu cũng muốn bốc khói.
Liễu Quân bóp bóp cằm hắn: "Chôn đầu thấp như vậy, ta thấy thế nào được?"
Đường Đường lại đem đầu chôn thấp thêm một chút, lầm bầm một chút âm thanh: "Hay...Hay là...Tắt đi...Nếu không....Ngủ không được..."
" Được." Liễu Quân xoa xoa tóc hắn, giơ tay khẽ búng một cái, bên trong phòng liền rơi vào bóng tối.
Đường Đường ở trong bóng tối thanh tĩnh lại, thỏa mãn nhắm mắt lại, vô cùng thỏa mãn mà hung hăng hít sâu một hơi, đem khí tức thanh nhuận trên người sư phụ hít vào mũi, một đường đưa vào trong phổi, cả người trong ngoài đều bao bọc bởi mùi vị làm cho người ta cảm thấy an tâm, tâm tình vô cùng sung sướng, toét miệng hắc hắc cười lên.
"Cười cái gì?" Liễu Quân cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt còn chưa thích ứng với bóng tối, chỉ thấy bóng đen mông lung.
Đường Đường cả kinh: "A?! Ta cười?!"
"Ngươi cười."
Mẹ nó! Đều là do quá đắc ý vênh váo đây mà! Đường Đường sau khi khiếp sợ liền nghiêm túc phỉ nhổ chính mình một chút, đưa tay đem da mặt kéo mấy cái, nghiêm túc nói:"Ta không cười! Sư phụ nghe lầm!"
Liễu Quân cúi đầu xuống, tựa vào trán hắn, hạ thấp giọng nói: "Đi ngủ."
Hơi thở ấm áp của sư phụ lướt qua trên mặt, Đường Đường nhất thời khí tức rối loạn, run giọng "Ân" một tiếng.
Một tiếng này mang theo mấy phần háo hức cùng kiềm chế, trở nên đặc biệt uyển chuyển, giống như là dây cung bị kéo căng ra ngoài, khiến cho Liễu Quân trong lòng chấn động, ở trên môi hắn nhanh chóng hôn lên một cái, lại hôn thêm một cái lên trán hắn, hô hấp rõ ràng càng nặng nề hơn.
Đường Đường cảm giác mình tiếp tục như vậy nữa sẽ biến thành heo sữa quay, vội vàng xoay ngang thân thể, len lén lấy hơi. Nhưng mà xoay ngang rồi lại thấy khó chịu, không có cách nào mà ôm eo sư phụ, khẳng định là sẽ ngủ không ngon. Cau mũi một cái, lần nữa nghiêng người sang, hướng trong ngực sư phụ chen vào, móng vuốt đưa qua ôm ngang hông sư phụ, trong lòng lại vui sướng một chút, lại hắc hắc cười lên.
"Lại cười cái gì?" Liễu Quân ở hắn trên mặt vỗ nhè nhẹ một cái.
Đường Đường lần nữa khiếp sợ: "Cái gì! Ta vừa cười?!"
"Vừa cười."
"A a... A... Cười một cái, trẻ mười năm." Đường Đường cười khan, chột dạ đem móng vuốt lấy ra, lần nữa nằm ngang. Kết quả lại khó chịu, vẫn là muốn ôm sư phụ, hai cái móng vuốt ngứa ngáy mà nhéo nhéo lẫn nhau, một lần nữa nghiêng người sang.
Liễu Quân đột nhiên đè lại hắn, khàn khàn nói: "Không cho lộn xộn nữa."
"A?" Đường Đường sửng sốt một chút.
"Đừng động." Liễu Quân nhắm chặt hai mắt dán lên trán hắn, khí tức hỗn loạn.
Trong bóng tối, Đường Đường cái gì cũng không thấy rõ, những giác quan khác lại phi thường nhạy bén, trên mặt là hơi thở cùng khí tức nóng bỏng của sư phụ, trong tai nghe được hơi thở đèn nén. Đường Đường lập tức hiểu rõ ý của sư phụ, nhất thời trên mặt cũng nóng như bị lửa đốt.
"... Được, ta không động." Đường Đường run rẩy nói hết lời, trong lòng ngọt ngào, mũi lại đột nhiên có chút chua. Nhẹ nhàng hít mũi một cái, đưa tay ở trên mặt bấm một cái, cảm giác không quá đau, thật giống như nằm mơ vậy, chưa từ bỏ ý định lại tăng lên mấy phần lực đạo, cuối cùng đem mình bóp đau, không nhịn được "Tê " một tiếng.
Liễu Quân đột nhiên bắt tay hắn lại, nghi ngờ nói: "Làm gì?"
Đường Đường hung hăng nháy mắt một cái, hắc hắc cười lên, lắc đầu một cái: "Không có gì, sư phụ ngủ ngon!"
Liễu Quân nghe thấy âm thanh hắn cũng đủ biết hắn từ đầu đến chân đều tràn đầy vui mừng, lại đặc biệt muốn nhìn mặt hắn một chút, hối hận vạn phần vì mới vừa rồi ngu ngốc lại đi nghe lời hắn mà tắt đèn, không nhịn được lại đem hắn ôm chặt hơn, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon!"
"Hắc hắc, sư phụ học được thật nhanh!" Đường Đường toét miệng cười vui vẻ, đột nhiên linh quang vừa hiện, hưng phấn nói, "Sư phụ! Ta dạy ngươi một câu tiếng Anh đi!"
"Như thế nào là tiếng Anh?"
"Chính là người ngoại quốc nói, ách, chính là phiên bang dị tộc nói."
"Cái này ngươi cũng biết?"
"Dĩ nhiên!" Đường Đường càng nói càng đắc ý, "Bây giờ ta sẽ dạy ngươi một câu thường dùng nhất đi, sư phụ ngươi đọc theo ta a!"
Liễu quân nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn: "Được."
Trong đêm tối, con ngươi Đường Đường lóe lên ánh sáng, siết chặt nắm tay, nhìn về hướng sư phụ, đè nén nội tâm khẩn trương, thấp giọng nhưng rõ ràng nói: "I Love You!"
Liễu Quân cảm giác được hắn khẩn trương và nghiêm túc, ngón tay lướt qua mi mắt hắn, môi nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt hắn: "I Love You!"
Đường Đường thân thể rõ ràng nhẹ run lên một cái, hô hấp dừng rất lâu, mở to mắt nhìn gương mặt mông lung trong bóng tối, cho đến khi cuồng loạn trong ngực dần qua đi mới tìm lại được hơi thở, nháy mắt mấy cái cười lên: "Sư phụ phát âm thật tiêu chuẩn!"
"Đều là theo ngươi học, đây là đang tự khen chính ngươi sao?" Liễu Quân đem thân thể vừa khẽ run của hắn ôm càng chặt hơn,"Lời này ý gì?"
Đường Đường sửng sốt một hồi, cười hắc hắc: "Chính là ý chúc ngủ ngon!"
Liễu Quân rõ ràng không tin: "Thật?"
Đường Đường gật đầu như giã tỏi: " Thật chứ! Đương nhiên là thật!" Dù sao sư phụ cũng sẽ không cùng người khác nói ngủ ngon, không sợ hắn qua loa bày tỏ, hắc...
Liễu Quân ở trên mặt hắn nhẹ nhàng nhéo một cái, không có truy hỏi nữa.
Đường Đường cong khóe miệng xoa xoa quai hàm đã có chút tê dại, trong lòng được lấp đầy, hắng giọng hai tiếng để phát tiết một chút, kìm nén nửa ngày cũng không kìm được, cuối cùng cắn răng một cái nhắm mắt lại, ngẩng mặt tìm đúng vị trí môi sư phụ mà rướn người hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, lần này thật sự vui sướng, giống như vừa mới được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, muốn có bao nhiêu sảng khoái liền có bấy nhiêu.
Liễu Quân hai cánh tay đang ôm sau lưng hắn đột nhiên siết chặt, đột nhiên chống người lên, hai tròng mắt u ám, động tình trong sự ôn nhu, không đợi Đường Đường phản ứng liền cúi xuống hung hăng ngậm lấy đôi môi hắn, liếm hôn mút vào, khai mở hàm răng hắn ra, bá đạo mà xâm nhập vào trong.
Đường Đường đầu óc ong một tiếng, giống như pháo hoa bùng cháy trên bầu trời đêm, lóe sáng rực rỡ trong ánh mắt, tay khoác trên hông sư phụ dần siết chặt lực đạo, thất thần nhắm mắt lại, không lưu loát nhưng lại nghiêm túc nghênh hợp mỗi một lần va chạm hoặc nặng hoặc nhẹ liếm hôn, tựa như hồn lìa khỏi xác, dần dần trầm mê...
Chờ đến lúc ý thức được là do chính sư phụ chủ động, cả người lập tức có như lửa đốt, trong đầu ầm một tiếng, trong ngực căng thẳng như muốn nổ tung.
Đường Đường vui vẻ đến không kiềm chế được, thân thể cũng có chút run rẩy, một mực luôn cho rằng điều hắn hy vọng còn lâu lắm mới xảy ra, cho tới bây giờ mới chân thực mà cảm thấy kích động cùng hưng phấn, vui vẻ qua đi đầu óc liền trống rỗng, hoàn toàn không biết nên phản ứng lại như thế nào.
Liễu Quân một tay giữ cổ hắn, trong đầu đột nhiên lóe lên tình cảnh trước đây mớm cháo cho hắn, trong lòng nhớ đến xúc cảm mềm mại nơi đầu lưỡi tiếp xúc, hô hấp nhất thời nặng nề, đem người ôm vào gần hơn, môi không ngừng ở trên môi hắn chèn ép quấn quít nhau, cảm thấy không đủ, đầu lưỡi liền từ khe hở giữa hai đôi môi nhanh chóng quét qua, ngay sau đó liền tăng thêm lực đạo muốn tiến vào trong khoang miệng hắn thăm dò.
Đường Đường có chút hít thở không thông, theo bản năng muốn tách ra, lại bị ôm càng chặt hơn. Cảm giác từ phía sau cổ truyền đến lực đạo mạnh mẽ, Đường Đường cảm thấy mình giống như món ăn đang bị thả vào trong nồi nước sôi hầm hập, chân mềm nhũn tê rần, nhất thời cả người có chút mệt lả.
Không được! Tại sao hô hấp lại khó khăn như vậy a! Đường Đường vừa cảm thấy ngọt ngào lại thống khổ, không thể tránh khỏi, không thể làm gì khác hơn là đưa tay đẩy người kia ra, tay đụng phải da thịt nóng bỏng mà rùng mình, cuối cùng cắn răng một cái, sử dụng hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ đẩy ra.
Liễu Quân đem môi khẽ buông ra một chút, dựa vào trên mặt hắn hơi hé mắt ra, thở hổn hển nói: "Làm sao vậy?"
Đường Đường vừa hớp lấy một ngụm lớn không khí, lại bị âm thanh khàn khàn của y làm cho toàn thân lần nữa làm cho bốc cháy, gắt gao cắn môi, đỏ mặt mà hừ hừ: "Thở...Thở không được...."
Liễu Quân ngước mắt lên, trong con ngươi đen nhánh sóng ngầm không lui.
Đường Đường ủy khuất há to mồm lại hít sâu một hơi: "Ta nói là sự thật..."
Liễu Quân nhìn mặt hắn, đột nhiên sững sờ, ngay sau đó sóng ngầm trong mắt toàn bộ tan hết, trong mắt bắt đầu gợi lên những thứ thần sắc khác.
Đường Đường không biêt ánh mắt này của y là có ý tứ gì, xấu hổ tột cùng, lần nữa há miệng hít một hơi: "Ta...Ta vốn là có sức hô hấp thật lớn...Hôm nay cũng không biết như thế nào...Làm sao cũng... Hít thở không thông..."
"Sức hô hấp lớn?"
"Chính là một lần một lần nhiều nhất có thể hít vào bao nhiêu thì thở ra bấy nhiêu..." Đường Đường há mồm ra thở hổn hển một chút, mặt đầy buồn bực, "Lão tử hôm nay làm sao vậy?"
Liễu Quân nắm cằm đem mặt hắn nâng lên, không chớp mắt nhìn hắn, ánh sáng trong mắt càng ngày càng mạnh.
Đường Đường chưa từng nhìn thấy qua loại ánh mắt này của y, thần thái an tĩnh lộ ra, nháy mắt đem cả ánh hoàng hôn cùng non xanh nước biếc so ra cũng kém một ánh mắt này, không khỏi nhìn đến ngây ngẩn.
Ngây ngẩn một hồi lại cảm thấy không thở được, mặt càng đỏ đến lợi hại.
Liễu Quân bóp bóp cằm hắn: "Há miệng."
Đường Đường há mồm ra, không khí tràn vào, khuôn mặt liền bình thường trở lại.
"Sư phụ...Ngươi nhìn xem ta làm thế nào mà cứ hít thở không thông a..." Đường Đường vẻ mặt đau khổ, cảm thấy mình thật sự là quá mất mặt, "Ta rõ ràng là có thể lặn dưới nước rất lâu...Hôm nay...Hôm nay sao lại thất thường như vậy..."
Liễu Quân mấp máy môi.
Đường Đường bị hắn nhìn có chút chột dạ, gãi đầu một cái lại xoa xoa cái mũi.
Mới chà một cái, nhất thời cả người liền ngẩn ra!
"Đại gia!!!" Đường Đường mặt đầy kinh hãi, cùng một bộ dáng nhìn thấy quỷ không sai biệt lắm.
Liễu Quân thấy hắn hoảng loạn thiếu chút nữa nhảy lên tới nóc nhà, nhanh chóng đè vai hắn xuống: "Đừng động."
Vừa nói vừa đưa tay lấy hai mảnh vải trong mũi hắn rút ra.
Đường Đường mặt đỏ như gan heo, đem hai cái mảnh vải hại hắn mất mặt vứt ra thật xa, dùng khí lực giống như quăng lựu đạn mà quăng, giống như hận không thể ném chúng ra ngoài hành tinh, lại bi phẫn đến muốn khóc rống một trận cho hả dạ.
"Ta làm sao lại quên hai cái mảnh vảo chết tiệt kia! Sư phụ ngươi cố ý có phải hay không! Ngươi sớm đã thấy tại sao không nói cho ta! Ta nói tại sao lại hô hấp khó khăn như vậy, còn mất mặt giải thích lý do không đầu không đuôi, mặt mũi hôm nay đều vứt sạch!!!"
Đường Đường trợn mắt nhìn sư phụ, mặt đầy hờn dỗi, hận không thể lăn ra khóc lóc om sòm một trận.
"Không có việc gì...chỉ có mình ta thấy." Liễu Quân vỗ vỗ mặt hắn, con ngươi trong suốt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt.
"Ngươi còn cười! Ta mất mặt như vậy..." Đường Đường đột nhiên sững sờ, kinh ngạc mà nhìn con ngươi sáng bóng trong suốt của y: "Sư phụ... Ngươi cười..."
Liễu Quân nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, ánh mắt ôn nhu, môi hơi nâng lên tạo thành một độ cong nhỏ, đẹp tựa như băng tuyết vạn dặm nháy mắt tan rã, lại tựa như hoa quỳnh nở rộ.
Đồng hồ cát chầm chậm chảy, ánh nến chập chờn, ánh mắt đưa tình, nhìn nhau không nói.
Đường Đường từ trước đến nay văn chương không tốt, thế nhưng lúc này trong đầu lại đột nhiên toát ra một câu nói như vậy: Vẫn nhớ đến hình bóng ai chợt lướt qua...Vẫn nhớ đến hình bóng ai chợt lướt qua...
Chỉ trong giây lát thoáng qua, nháy mắt liền khiến người ngây ngẩn.
Đường Đường lăng lăng nhìn, tựa như bị đầu độc, đem người tiến đến thăm dò, quên mất nhịp tim đập, trong mắt chỉ còn lại hơi nước mờ ảo bốc lên cũng không che đi nụ cười làm nhân tâm điên đảo kia, lầm bầm "Sư phụ", nhắm mắt liền đem môi dán lên.
Liễu Quân không chút do dự nâng gáy hắn lên, đón nhận hắn chủ động.
Thời điểm Đường Đường hôn qua liền cảm thấy trong đầu choáng váng, tiếp theo cũng không biết nên làm gì bây giờ, lý thuyết tương đối đầy đủ, thế nhưng khi thực hành lại ngây ngốc như kẻ mới thành niên, cuối cùng đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm, đem khí tức thanh nhuận của sư phụ cuốn lấy vào trong miệng, đầu óc nhất thời nổ tung.
Đường Đường tựa như bị sét đánh, mặt đầy khiếp sợ mà nhanh chóng rút lui, ánh mắt trừng to.
Ta... Ta hôn sư phụ! Mẹ nó! Ta rốt cuộc cũng có lá gan này!
"Làm sao vậy?" Liễu Quân lần nữa bắt lấy hắn ôm vào trong ngực.
Đường Đường nhanh chóng lắc đầu, biểu tình đờ đẫn, ánh mắt lại sáng lấp lánh.
Liễu Quân hơi rũ mi mắt xuống, khẽ chạm mũi vào chóp mũi hắn, khàn khàn giọng nói: "Còn nhớ lúc ngươi tỉnh lại sau đoạn thời gian hôn mê kia không?"
Đường Đượng bị hắn chạm đến lỗ tai cũng nóng lên, suy nghĩ một hồi lại lắc đầu một cái.
"Ngươi hỏi ta, lúc ngươi hôn mê làm như thế nào mà ăn cháo."
Đường Đường nhất thời giật mình một cái, trong đầu giống như có một hồi trống đang gõ ầm lên, ngón tay gắt gao bám chặt vào thùng gỗ, đập đầu ba cái: "Nhớ...Nhớ ra rồi. Sư phụ nói... Sư phụ nói... Nói..."
Liễu Quân không đợi hắn nói xong, nhanh chóng hôn lên môi của hắn, thẳng nửa người trên gắt gao ôm lấy lưng hắn, nghiêng người dán tới, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn.
Đường Đường đầu óc ong một tiếng, há miệng, rất nhanh liền bị chiếm lấy khoang miệng.
Liễu Quân mặc dù động tác cũng có chút không lưu loát, thế nhưng dựa vào cảm thụ lần trước bón cháo cho Đường Đường, dựa vào bản năng liền nhanh chóng tìm được kỹ xảo, càng hôn càng sâu, hô hấp dần dần nặng nề, không thể kiềm chế.
Đường Đường bị hôn đến thất điên bát đảo, tứ chi tê dại, cả người mềm nhũn sắp ngã, vội vàng đưa tay ra hướng cổ sư phụ mà ôm chầm lấy, ngón tay vừa chạm đến da thịt nóng bỏng, trong ngực nhất thời nổ tung, đột nhiên kịp phản ứng bây giờ đang là cái tình trạng gì!
Sư phụ đang toàn thân xích lõa ngòi ở trong thùng gỗ a!!!
Cái cái cái này...Cũng quá kích thích đi!
Đường Đường nhanh chóng đem mình thoát ra, trên mặt đỏ bừng, thở hảo hển mà hét: "Nước...Sắp lạnh!" Nói xong cũng không đợi sư phụ mở miệng, thậm chí mắt cũng không dám mở, lảo đảo mà bỏ chạy.
Liễu Quân dựa vào thùng gỗ nhắm mắt, yết hầu trượt lên trượt xuống, nghe tiếng bước chân Đường Đường lộn xộn, âm thanh cởi quần áo xột xoạt vang lên, cho đến khi hắn chui vào chăn mới chậm rãi mở mắt ra. Trong mắt sóng ngầm không lui, trong lòng lại an tĩnh trước nay chưa từng có.
Đường Đường trốn ở trong chăn, trên mặt lẫn toàn thân đều là nhiệt độ nóng bỏng, sợ chính mình sẽ đem chăn thiêu đốt, bi phẫn muốn chết mà vung tay lên xuống điên cuồng quạt: Hạ nhiệt! Ngươi mau chóng hạ nhiệt cho lão tử!!! Muốn chết a!!!
Đường Đường ở trong chăn tự dày vò bán sống bán chết hồi lâu, rốt cuộc đem nhiệt hỏa toàn thân chế trụ, tâm tình dần bình tĩnh lại, hình ảnh các vết sẹo giống như ác linh mà chồng chất trên người sư phụ xuất hiện trong đầu, tiếng cười dũ tợn như gặm xé não bộ hắn, ngực giống như bị tảng đá nặng ngàn cân chèn ép, vừa bực bội vừa đau đớn. Dấu vết lưu lại nhiều như vậy, những thương tổn vô hình kia lại nhiều bao nhiêu? Đường Đường càng nghĩ càng khó chịu, tong lòng cũng đau đớn.
Liễu Quân tắm xong đi ra, bước chân rất nhẹ, Đường Đường hoàn toàn không nghe được, vẫn đắm chìm trong các loại não bổ cùng tưởng tượng, ngực đau đến lợi hại, con ngươi cũng nhiễm một tầng sương mù, cho đến lúc sư phụ vén lên một góc chăn chui vào mới phát hiện. Đường Đường nhanh chóng đem mặt vùi vào chăn,hung hăng dụi mắt mấy lần, rốt cuộc mới làm giảm cảm giác ê ẩm nơi khóe mắt.
Liễu Quân nằm xuống, đem mặt hắn kéo ra, chăm chú nhìn hắn, thấp giọng nói: "Cho ngươi nhìn những thứ này, không phải muốn làm cho ngươi khó chịu. Đều đã qua lâu như vậy, sớm đã hết đau, huống chi, đều là bị thương da thịt mà thôi, không cần để ở trong lòng."
Đường Đường sửng sốt một hồi, gật đầu một cái, hướng y cười một tiếng.
Liễu Quân đem hắn ôm vào gần hơn một chút, ngón tay thon dài ở trên mi mắt hắn nhẹ nhàng chạm, trong mắt chứa đầy ôn nhu, đây là hình dáng Đường Đường đã lén tưởng tượng ra vô số lần. Trước kia vô luận là trí tưởng tượng phong phú cỡ nào, trong đầu cũng không cách nào phác họa ra đường nét cụ thể, chỉ mơ mơ hồ hồ. Bây giờ được chân chính nhìn thấy, trong ngực nhất thời lấp đầy cảm giác hạnh phúc, dồi dào trước nay chưa từng có.
Đường Đường hai mắt sáng lấp lánh, khóe miệng nâng lên một độ cong thật lớn, mỗi một tấc da thịt trên mặt đều được ngón tay thon dài hữu lực của sư phụ tỉ mĩ vuốt ve, một tấc lại một tấc bốc cháy, nhiệt độ nóng bỏng đem hai người hóa thành một vũng xuân thủy.
Đường Đường chạm vào nhiệt độ nóng bỏng trên mặt, lại giống như lúc trước mà đem tay khoác lên hông sư phụ, tươi cười giống như vừa nhặt được bảo vật trân quý nhất trên đời, vừa định đem đầu tiến tới, đột nhiên cảm thấy bên trong phòng rất sáng, trừng mắt nhìn rồi nói: "Sư phụ, ngươi quên tắt đèn."
"Không tắt, để cho nó sáng."
"A?" Đường Đường mặt đầy mê mang, "Sáng làm gì?"
"Nhìn ngươi."
Đường Đường nhất thời xấu hổ, trên mặt một mảnh ửng đỏ. Sư... Sư phụ... Nói... Nói, có tính hay không... Lời tỏ tình?
"Nga... Vậy... Vậy ngươi... Xem đi..." Đường Đường lời nói không có mạch lạc đem vùi đầu đến trước ngực sư phụ, cảm giác đỉnh đầu cũng muốn bốc khói.
Liễu Quân bóp bóp cằm hắn: "Chôn đầu thấp như vậy, ta thấy thế nào được?"
Đường Đường lại đem đầu chôn thấp thêm một chút, lầm bầm một chút âm thanh: "Hay...Hay là...Tắt đi...Nếu không....Ngủ không được..."
" Được." Liễu Quân xoa xoa tóc hắn, giơ tay khẽ búng một cái, bên trong phòng liền rơi vào bóng tối.
Đường Đường ở trong bóng tối thanh tĩnh lại, thỏa mãn nhắm mắt lại, vô cùng thỏa mãn mà hung hăng hít sâu một hơi, đem khí tức thanh nhuận trên người sư phụ hít vào mũi, một đường đưa vào trong phổi, cả người trong ngoài đều bao bọc bởi mùi vị làm cho người ta cảm thấy an tâm, tâm tình vô cùng sung sướng, toét miệng hắc hắc cười lên.
"Cười cái gì?" Liễu Quân cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt còn chưa thích ứng với bóng tối, chỉ thấy bóng đen mông lung.
Đường Đường cả kinh: "A?! Ta cười?!"
"Ngươi cười."
Mẹ nó! Đều là do quá đắc ý vênh váo đây mà! Đường Đường sau khi khiếp sợ liền nghiêm túc phỉ nhổ chính mình một chút, đưa tay đem da mặt kéo mấy cái, nghiêm túc nói:"Ta không cười! Sư phụ nghe lầm!"
Liễu Quân cúi đầu xuống, tựa vào trán hắn, hạ thấp giọng nói: "Đi ngủ."
Hơi thở ấm áp của sư phụ lướt qua trên mặt, Đường Đường nhất thời khí tức rối loạn, run giọng "Ân" một tiếng.
Một tiếng này mang theo mấy phần háo hức cùng kiềm chế, trở nên đặc biệt uyển chuyển, giống như là dây cung bị kéo căng ra ngoài, khiến cho Liễu Quân trong lòng chấn động, ở trên môi hắn nhanh chóng hôn lên một cái, lại hôn thêm một cái lên trán hắn, hô hấp rõ ràng càng nặng nề hơn.
Đường Đường cảm giác mình tiếp tục như vậy nữa sẽ biến thành heo sữa quay, vội vàng xoay ngang thân thể, len lén lấy hơi. Nhưng mà xoay ngang rồi lại thấy khó chịu, không có cách nào mà ôm eo sư phụ, khẳng định là sẽ ngủ không ngon. Cau mũi một cái, lần nữa nghiêng người sang, hướng trong ngực sư phụ chen vào, móng vuốt đưa qua ôm ngang hông sư phụ, trong lòng lại vui sướng một chút, lại hắc hắc cười lên.
"Lại cười cái gì?" Liễu Quân ở hắn trên mặt vỗ nhè nhẹ một cái.
Đường Đường lần nữa khiếp sợ: "Cái gì! Ta vừa cười?!"
"Vừa cười."
"A a... A... Cười một cái, trẻ mười năm." Đường Đường cười khan, chột dạ đem móng vuốt lấy ra, lần nữa nằm ngang. Kết quả lại khó chịu, vẫn là muốn ôm sư phụ, hai cái móng vuốt ngứa ngáy mà nhéo nhéo lẫn nhau, một lần nữa nghiêng người sang.
Liễu Quân đột nhiên đè lại hắn, khàn khàn nói: "Không cho lộn xộn nữa."
"A?" Đường Đường sửng sốt một chút.
"Đừng động." Liễu Quân nhắm chặt hai mắt dán lên trán hắn, khí tức hỗn loạn.
Trong bóng tối, Đường Đường cái gì cũng không thấy rõ, những giác quan khác lại phi thường nhạy bén, trên mặt là hơi thở cùng khí tức nóng bỏng của sư phụ, trong tai nghe được hơi thở đèn nén. Đường Đường lập tức hiểu rõ ý của sư phụ, nhất thời trên mặt cũng nóng như bị lửa đốt.
"... Được, ta không động." Đường Đường run rẩy nói hết lời, trong lòng ngọt ngào, mũi lại đột nhiên có chút chua. Nhẹ nhàng hít mũi một cái, đưa tay ở trên mặt bấm một cái, cảm giác không quá đau, thật giống như nằm mơ vậy, chưa từ bỏ ý định lại tăng lên mấy phần lực đạo, cuối cùng đem mình bóp đau, không nhịn được "Tê " một tiếng.
Liễu Quân đột nhiên bắt tay hắn lại, nghi ngờ nói: "Làm gì?"
Đường Đường hung hăng nháy mắt một cái, hắc hắc cười lên, lắc đầu một cái: "Không có gì, sư phụ ngủ ngon!"
Liễu Quân nghe thấy âm thanh hắn cũng đủ biết hắn từ đầu đến chân đều tràn đầy vui mừng, lại đặc biệt muốn nhìn mặt hắn một chút, hối hận vạn phần vì mới vừa rồi ngu ngốc lại đi nghe lời hắn mà tắt đèn, không nhịn được lại đem hắn ôm chặt hơn, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon!"
"Hắc hắc, sư phụ học được thật nhanh!" Đường Đường toét miệng cười vui vẻ, đột nhiên linh quang vừa hiện, hưng phấn nói, "Sư phụ! Ta dạy ngươi một câu tiếng Anh đi!"
"Như thế nào là tiếng Anh?"
"Chính là người ngoại quốc nói, ách, chính là phiên bang dị tộc nói."
"Cái này ngươi cũng biết?"
"Dĩ nhiên!" Đường Đường càng nói càng đắc ý, "Bây giờ ta sẽ dạy ngươi một câu thường dùng nhất đi, sư phụ ngươi đọc theo ta a!"
Liễu quân nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn: "Được."
Trong đêm tối, con ngươi Đường Đường lóe lên ánh sáng, siết chặt nắm tay, nhìn về hướng sư phụ, đè nén nội tâm khẩn trương, thấp giọng nhưng rõ ràng nói: "I Love You!"
Liễu Quân cảm giác được hắn khẩn trương và nghiêm túc, ngón tay lướt qua mi mắt hắn, môi nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt hắn: "I Love You!"
Đường Đường thân thể rõ ràng nhẹ run lên một cái, hô hấp dừng rất lâu, mở to mắt nhìn gương mặt mông lung trong bóng tối, cho đến khi cuồng loạn trong ngực dần qua đi mới tìm lại được hơi thở, nháy mắt mấy cái cười lên: "Sư phụ phát âm thật tiêu chuẩn!"
"Đều là theo ngươi học, đây là đang tự khen chính ngươi sao?" Liễu Quân đem thân thể vừa khẽ run của hắn ôm càng chặt hơn,"Lời này ý gì?"
Đường Đường sửng sốt một hồi, cười hắc hắc: "Chính là ý chúc ngủ ngon!"
Liễu Quân rõ ràng không tin: "Thật?"
Đường Đường gật đầu như giã tỏi: " Thật chứ! Đương nhiên là thật!" Dù sao sư phụ cũng sẽ không cùng người khác nói ngủ ngon, không sợ hắn qua loa bày tỏ, hắc...
Liễu Quân ở trên mặt hắn nhẹ nhàng nhéo một cái, không có truy hỏi nữa.
Đường Đường cong khóe miệng xoa xoa quai hàm đã có chút tê dại, trong lòng được lấp đầy, hắng giọng hai tiếng để phát tiết một chút, kìm nén nửa ngày cũng không kìm được, cuối cùng cắn răng một cái nhắm mắt lại, ngẩng mặt tìm đúng vị trí môi sư phụ mà rướn người hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, lần này thật sự vui sướng, giống như vừa mới được đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, muốn có bao nhiêu sảng khoái liền có bấy nhiêu.
Liễu Quân hai cánh tay đang ôm sau lưng hắn đột nhiên siết chặt, đột nhiên chống người lên, hai tròng mắt u ám, động tình trong sự ôn nhu, không đợi Đường Đường phản ứng liền cúi xuống hung hăng ngậm lấy đôi môi hắn, liếm hôn mút vào, khai mở hàm răng hắn ra, bá đạo mà xâm nhập vào trong.
Đường Đường đầu óc ong một tiếng, giống như pháo hoa bùng cháy trên bầu trời đêm, lóe sáng rực rỡ trong ánh mắt, tay khoác trên hông sư phụ dần siết chặt lực đạo, thất thần nhắm mắt lại, không lưu loát nhưng lại nghiêm túc nghênh hợp mỗi một lần va chạm hoặc nặng hoặc nhẹ liếm hôn, tựa như hồn lìa khỏi xác, dần dần trầm mê...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.