Công Tử Điên Khùng

Chương 170: Bốn người

Ta Là Lão Ngũ

19/09/2013

Lâm Vân đột nhiên dừng một chút, lại chuyển về hướng khác chạy. Hàn Vũ Đình nằm trong ngực Lâm Vân, cũng biết Lâm Vân đã chuyển hướng. Nhưng nàng không quan tâm tới cái này. Mặc kệ Lâm Vân chạy đi tới nơi nào, chỉ cần nàng còn ở trong ngực Lâm Vân là đủ.

Sở dĩ Lâm Vân chuyển hướng là vì hắn mơ hồ ngửi thấy mùi khói ở phía Tây Nam. Nơi này là rừng mưa nguyên thủy, vì sao lại có khói bốc lên? Chẳng lẽ có người hay là vì cái gì đó? Chỗ có khói cũng không phải quá xa, Lâm Vân muốn tới đó nhìn xem một chút. Nếu như là hai người bản xứ hôm trước, Lâm Vân còn muốn hỏi vì sao không thể giải trừ hoàn toàn chất độc.

Hàn Vũ Đình còn đang nghĩ ngợi, Lâm Vân đột nhiên dừng lại. Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn ra, thì thấy có bốn nam tử đang ngồi vây quanh một đống lửa, hình như đang nướng cái gì đó. Những người này trông thấy Lâm Vân đi tới, cũng đều đứng lên, sắc mắt kỳ quái nhìn hai người Lâm Vân và Hàn Vũ Đình. Bọn họ thật không ngờ, trong rừng rậm hoang vu như vậy lại có thể gặp phải hai người da vàng. Thậm chí trong đó là một nữ nhân xinh đẹp.

Những người này dò xét hai người Lâm Vân, Lâm Vân đồng dạng cũng đánh giá bọn họ. Một người da đen, ba người da trắng, đều mang theo ba lô lữ hành giống như Lâm Vân. Phỏng chừng bọn là một đội thám hiểm. Ở giữa bốn người là một đống lửa, ở trên không biết là nướng con gì, còn phát tán ra mùi thơm ngào ngạt. Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ. Đi vào sâu trong rừng rồi lại có thể gặp bốn người không phải là thổ dân.

- Hai ngươi từ đâu tới?

Một người da trắng cao lớn dùng tiếng anh hỏi, trong khi đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Đình nằm trong ngực của Lâm Vân. Lâm Vân lắc đầu, không muốn nói chuyện với bọn họ, mặc dù hắn cũng hiểu tiếng anh. Bởi vì tay da trắng kia đang nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Đình. Mặc dù muốn đánh người này một trận, nhưng lại không có lý do thích hợp nào. Cũng không thể nói mình đánh y vì hoài nghi tâm thuật của y bất chánh a.

Trả muốn đáp bọn họ, ôm Hàn Vũ Đình muốn tiếp tục đi tiếp. Thì nghe thấy một người da trắng khác nhẹ giọng nói:

- Người kia không phải giống như cái tay Trâu Tiền từ Hoa Quốc tới chứ?

- Hắn là người Châu Á, nhìn bộ dáng, rất có thể là người Hoa Quốc.

Một người da trắng có chiều cao bình thường nhưng thân hình lực lượng thuận miệng trả lời. Mà ánh mắt của ba người này đều một mực nhìn vào hai người Lâm Vân và Hàn Vũ Đình. Lâm Vân giật mình, bọn họ cũng biết giáo sư Trâu Tiền? Xem ra những kẻ này không đơn giản.

- Chúng tôi là người Hoa Quốc, các anh từ nơi nào tới?

Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân không có đi, còn tưởng rằng Lâm Vân không biết tiếng Anh, chủ động hỏi. Mấy người này thấy Hàn Vũ Đình cũng biết tiếng Anh, liền hào hứng mời hai người Lâm Vân đi tới ăn thịt. Lâm Vân nhìn cái con vật bị nướng kia không biết là con gì, liền lắc đầu từ chối. Nhưng không rời đi. Hắn rất muốn biết những người này vì sao lại nói tới giáo sư Trâu Tiền.

Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân chủ động dừng lại, còn buông mình xuống, trong lòng có chút kỳ quái. Âm thầm tự nhủ, không phải anh ấy đang vội làm gì đó sao?

Lâm Vân buông Hàn Vũ Đình xuống, tới một chỗ trống, bắt đầu dựng lều. Nhìn bộ dạng của hắn, có vẻ như chuẩn bị qua đêm ở chỗ này. Tuy nhiên, hiện tại cho dù Lâm Vân làm bất cứ chuyện gì, nàng sẽ đều không để ý. Chỉ cần Lâm Vân ở bên cạnh nàng là được.

Vài tên thám hiểm này trông thấy Hàn Vũ Đình rời khỏi ngực của Lâm Vân, hành động vẫn rất tự nhiên. Không khỏi kỳ quái. Nữ nhân này đi lại vẫn bình thường, vì sao người nam nhân kia phải ôm nào. Có lẽ hai người này có quan hệ gì đó.

Lâm Vân dựng xong cái lều thì đi về hướng nhóm người kia. Ngươi cao lớn da trắng dựng một ngón tay tỏ ý Ok. Lâm Vân mặc kệ y, giả vờ không hiểu. Hắn quay đầu nhìn Hàn Vũ Đình nói:

- Em vào trong lều trước đi, anh ở bên ngoài một lát.

Hàn Vũ Đình vâng một tiếng, liền đi vào lều. Nàng biết Lâm Vân khẳng định có chuyện gì đó muốn làm. Mà ánh mắt của cái tay da trắng cao lớn kia thật sự làm nàng chán ghét.

Thấy Hàn Vũ Đình đã đi vào trong lều, Lâm Vân liền tới ngồi bên cạnh bốn người đang nướng thịt. Nguyên lai là thịt của một con lợn rừng. Hiện tại Lâm Vân không đói bụng, nên không có hứng thú với số thịt nướng đó.

Vài tay nước ngoài này liên tục hỏi Lâm Vân từ đâu tới, tới nơi này làm gì, Lâm Vân đều giả vờ hồ đồ. Chỉ dùng tay để biểu đạt rằng mình và em gái đi du lịch lạc đường. Những người này nhìn có hiểu hay không hay là có tin tưởng Lâm Vân hay không, Lâm Vân căn bản mặc kệ. Dù sao mình chỉ cần nghe được tin tức của giáo sư Trâu Tiền là đủ.

Mấy người thấy không hỏi được gì từ Lâm Vân, cũng lười hỏi lại, mà là giúp nhau tham khảo tuyến đường trong mấy ngày kế tiếp. Tay da trắng cao lớn thì liên tục đảo tròng mắt về hướng cái lều mà Hàn Vũ Đình đang ở trong đó.

Nghe mấy người này nói chuyện, Lâm Vân vẫn chưa nghe được thông tin nào hữu ích. Tay da trắng cao lớn đột nhiên đứng lên, không nói gì mà rời đi. Lâm Vân lạnh lùng cười, hướng về cái lều gọi:

- Vũ Đình, em ra đây đi.

Hàn Vũ Đình nghe thấy Lâm Vân gọi, vội vàng chạy ra ngồi bên cạnh Lâm Vân. Một bên sưởi ẩm, một bên nói vài câu chuyện phiếm với mấy người nước ngoài. Những người này cũng hỏi mấy câu thăm dò nàng, nhưng bởi vì nàng không biết Lâm Vân định làm gì, cho nên cũng chỉ trả lời qua loa. Quả nhiên, Hàn Vũ Đình còn ngồi chưa được lâu, tay da trắng cao lớn kia mang theo khuôn mặt ngượng ngùng trở về. Lúc ngồi xuống thậm chí còn xê dịch tới gần Hàn Vũ Đình.

- Vũ Đình, em về lều trước đi, đợi lát nữa anh lại gọi em ra.

Lâm Vân cười cười nói với Hàn Vũ Đình.

Hàn Vũ Đình cuối cùng mới minh bach Lâm Vân nghĩ gì. Cũng biết Lâm Vân vì sao lại gọi mình đi ra, rồi lại nói mình trở về. Liếc mắt nhìn Lâm Vân một cái, phì cười nói:

- Anh rể, anh thật đúng là xấu.



Nói xong, lập tức trở về cái lều.

Tay da trắng cao lớn thấy mình vừa tới, cô gái xinh đẹp kia liền đi, trong lòng rất là ngứa ngáy. Mặc dù muốn tiếp tục rời đi, nhưng sợ như thế lại quá rõ ràng. Liền dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy người khác, quyết định buổi tối động thủ. Đám người này sống ở trong rừng hơn một tháng, không chỉ nói là nữ nhân xinh đẹp, cho dù là một con heo mẹ cũng không thấy. Bây giờ nhìn thấy một mỹ nữ như Hàn Vũ Đình, mấy cái tên đã nín nhịn mấy tháng này, làm sao có thể bỏ qua. Thiếu chút nữa là muốn trực tiếp đi lên đoạt. Thậm chí bọn chúng đều quyết đinh nếu Lâm Vân không hợp tác, lập tức giết Lâm Vân rồi cướp lấy Hàn Vũ Đình. Ở trong một khu rừng nguyên sinh như vậy, cho dù giết người cũng không ai biết.

Cũng may Lâm Vân coi như thức thời, rõ ràng chủ động ở lại. Tuy hiện tại rất muốn động thủ, nhưng vẫn là quyết định đến buổi tối làm thịt Lâm Vân. Mấy người này dùng tiếng Anh nói nhỏ với nhau, Lâm Vân nghe được rất rõ ràng. Bọn này quả thực chính là coi Lâm Vân và Hàn Vũ Đình như hai con dê đợi làm thịt.

Mấy tay này nói chuyện với Lâm Vân, nhưng Lâm Vân chỉ ậm ừ giống như nghe không hiểu, bọn họ liền mặc kệ hắc. Sau đó là bàn mưu tính kế ngay trước mặt của Lâm Vân. Nói làm như thế nào để đối phó với Hàn Vũ Đình, ai lên trước, ai lên sau. Lâm Vân thực sự là nhịn không được muốn tiến lên bắt mấy tên này rồi nghiêm hình khảo vấn.

Nhưng một tên da trắng vừa lúc chuyển chủ đề về hành động của chuyến đi lần này. Lâm Vân thông qua hơn nửa tiếng thảo luận và nói chuyện phiếm của bọn chúng, cuối cùng mới biết rõ câu chuyện trong đó.

Lúc giáo sư Trâu Tiền tới Peru, thì hành tung và mục đích của ông đấy lại bị một tổ chức ngầm của nước Mĩ biết. Hơn nữa còn âm thầm sao chép tất cả tài liệu của giáo sư Trâu Tiền. Mà tổ chức ngầm kia tuy không phải là tổ chức của chính phủ, nhưng lại vì chính phủ phục vụ. Khi bọn họ biết viên đá kia có mang theo một loại năng lượng mới, thì rất điên cuồng. Tổ chức đó chia làm hai nhóm, một nhóm là theo dõi giáo sư Trâu Tiền từ lúc ông ấy bắt đầu đi núi Misimi. Một nhóm, thì đi vào rừng Amazon, dọc theo tuyến đường trên bản đồ của giáo sư Trâu Tiền, Nói đúng ra mục đích của tổ chức ngầm kia giống như mục đích của Lâm Vân, cũng là vì tìm kiếm linh thạch. Chỉ là Lâm Vân kiếm linh thạch để tu luyện, mà những người kia tìm kiếm linh thạch để khai thác năng lượng trong đó.

May mắn giáo sư Trâu Tiền chỉ mang theo bản đồ tuyến đường, chứ không có gì nói tới đại học Yên Kinh. Nếu có dính líu tới đại học Yên Kinh, phỏng chừng những người này còn muốn đi tới quốc nội lăn qua lăn lại. Mà bốn người này chính là nhóm có nhiệm vụ đi vào rừng Amazon để tìm linh thạch. Khó trách Lâm Vân thấy bọn chúng còn mang theo các loại công cụ kiểm tra tới.

Nếu đã biết lai lịch và mục đích của bốn người này. Lâm Vân không muốn tiếp tục ở đây. Liền đứng dậy đi vào lều của Hàn Vũ Đình.

Mấy người kia thấy Lâm Vân không ngồi tiếp mà chui vào lều của Hàn Vũ Đình, đều hiểu ý cười to.

- Anh rể. có phải anh đã biết bốn ngươi kia tới nơi này làm gì rồi phải không?

Hàn Vũ Đình thấy Lâm Vân đi vào. cười hì hì hỏi.

- ừ. anh vừa nghe xong. Bọn chúng đều không phải là người tốt.

Trả lời Hàn Vũ Đình. Lâm Vân lại suy nghĩ, đã có người theo dõi giáo sư Trâu Tiền tới núi Misimi, xem ra mình phải tăng thêm tốc độ tới đó mới được.

Hiện tại đã biết bốn người bọn chúng là người của một tổ chức, nhưng không biết là tổ chức gì. Mà dù sao Lâm Vân cũng không muốn biết. Chỉ cần lấy được linh thạch là được rồi. Lâm Vân không quan tâm cái khác.

- Anh rể, những người này không phải tới nơi này thám hiểm đúng không? Em thấy cái tay da trắng cao to kia không có hào tâm gì, chúng ta vẫn nên rời đi thôi. Bọn chúng mỗi người đều có súng trong tay. em nhìn hình như không phải là súng săn, mà là mấy khẩu súng Ak47.

Hàn Vũ Đình tuy cảm thấy những người này hẳn không phải là đối thủ của Lâm Vân. Nhưng bọn chúng lại có súng trong người. Nếu bọn chúng vây anh rế lại, cũng rất là nguy hiểm.

Lâm Vân cười nói:

- Không ngờ em lại biết súng Ak47 cơ đấy.

- Em chỉ là nghe bạn học nói, có đúng hay không em cũng không biết, nhưng những người này khăng định không phải là đi thám hiểm.

Hàn Vũ Đình nói ra suy nghĩ của mình.

Lâm Vân vốn muốn rời đi, nhưng hắn còn muốn nhìn những tư liệu mà bọn chúng sao chép của giáo sư Trâu Tiền kia. Xem có điều gì mà mình còn chưa biết trong tư liệu đó không. Cho nên hắn suy nghĩ nên tới buổi tối nhìn trộm hay là trực tiếp đi lên đoạt đồ của bọn chúng.

Nhưng hắn không có nói những lời này cho Hàn Vũ Đình. Hắn đang chuẩn bị tìm lý do để nói cho nàng thì cửa lều được vén lên.

Tay da trắng cao lớn đứng trong lều, miệng bảo hai người Lâm Vân muốn ra ngoài ăn gì không; nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Hàn Vũ Đình. Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Nhìn cái cái kiểu đi vào tự nhiên của tay này còn tưởng là căn lều này là lều của y.

- Anh rể. anh đi đi. em ở chỗ này chờ cũng được.

Hàn Vũ Đình đang nói chuyện với Lâm Vân thì bị người ngoài cắt đứt. trong lòng rất là tức giận.

Lâm Vân cùng với y ra cửa lều, cười với tay da trắng, con mắt thì nhìn về đống lửa. ý nói là đi thôi. Nhưng chân lại lén lút đưa về phía trước.

Tay da trắng thấy Lâm Vân đi tới, nhưng con mắt vẫn nhìn chằm chằm cái lều sau lưng, nên không chú ý chân của Lâm Vân. Bị vấp phải chân của Lâm Vân, cả thân hình y đều lảo đảo. Lâm Vân thấy cách đó có một hòn đá, bàn chân lại đá thêm một phát. Tay da trắng cao lớn kia lập tức bay tới đập đầu vào hòn đó, máu liền chảy ra đầy đầu. Ba người kia nhìn thấy đồng bọn của mình chảy máu, vội vàng chạy tới. Lâm Vân thì nhún nhún vai, tỏ vẻ vô tội.

Tay da trắng cao lớn được đồng bọn vịn lên. Vừa đứng dậy. y liền chỉ tay về phía Lâm Vân, chừi một đống câu thồ tục bằng tiếng Anh. Ba người còn lại lập tức muốn giơ súng uy hiếp Lâm Vân.

Lâm Vân cười lạnh một tiếng, các ngươi đã muốn trở mặt, vậy thì quá tốt. Mấy người kia còn chưa kịp giơ súng chỉ về hướng Lâm Vân thì Lâm Vân đã lao tới đá mấy cước. Co hồ cùng một lúc, súng trong tay của ba người kia đều bị văng đi. Mà ba người thi ôm lấy tay lùi lại nhiều bước, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ nhìn về Lâm Vân.



Tên da đen sau một lúc sững sờ liền rất nhanh lấy ra một khẩu súng để ở thắt lưng, rồi bắn một phát về hướng Lâm Vân. Động tác nhanh chóng liền lạc chưa tới một giây đồng hồ. Trong suy nghĩ của y, tốc độ bắn nhanh như vậy, cho dù người kia có lợi hại như thế nào đi chăng nữa cũng không có khả năng tránh thoát.

Lúc tay của tên da đen vừa động. Lâm Vân liền biết có chuyện. Cơ hội cùng lúc với tiếng súng. Lâm Vân đã kéo tay da trắng cao lớn làm lá chắn. Một tiếng đoàng vang lên. viên đạn đã bắn trúng cô họng của tay da trắng này. Tay da trắng cao lớn muốn dùng tay ôm cô họng, nhưng không còn chút sức nào để nhấc tay. Lâm Vân buồng lỏng y ra. tên da trắng lập tức ngã xuống. Lâm Vân nghĩ thầm, một phát này cho dù là nhanh, nhưng với tu vị hiện tại của mình, mình vẫn có thể tránh được.

Một phát súng vừa kết thúc. Lâm Vân không chút do dự đi tới trước mặt của người da đen. nhác chân đạp vào đầu của y. Người da đen này lập tức bị đá cho hon mê bất tỉnh.

Lâm Vân cũng lười dâu dưa với bọn chúng. Thừa dịp hai tay kia còn đang kinh hoảng, liền tiến lên đá mỗi người một cước. Hai tay kia còn làm tư thế quyền anh, nhún nhún nhìn Lâm Vân. Nhưng khi Lâm Vân tới trước mặt bọn họ. đá bọn họ ngã lăn ra. bọn họ còn không biết vì sao.

Lâm Vân không để ý những người này cầu tình, mà đạp nát toàn bộ chân của bọn chúng, về phần bọn chúng có thể sống sót trong khu rừng này hay không. đã không phải là chuyện hắn quan tâm.

Hàn Vũ Đình đứng ở cửa lều nhìn thấy hết một màn này. Cảm giác của nàng là Lâm Vân động thủ không có chút lưu tình nào. Lại nhìn tay da trắng cao lớn bị đồng bọn bắn chết, tim không khỏi đập thình thịch. Nếu Lâm Vân châm nửa bước, thì người nằm trên mặt đất chính là anh ấy.

Thấy Lâm Vân đã chế phục bọn chúng, nàng rất hận người da đen suýt nữa giết chêt Lâm Vân kia. Liền đi tới đá người da đen mấy phát. Lâm Vân nhìn thấy mà buồn cười:

- Vũ Đình, em thu dọn cái lều đi. Để anh xem qua đồ đạc của bọn chúng rồi chúng ta lập tức rời đi.

Lâm Vân nói xong, đi tới lục soát túi ba lồ của mấy người này. Hắn tìm được một vài bản vẽ. liền không khách khí cầm đi. Thức ăn ở trong túi đã không còn. Đoàn chừng thời gian bọn chúng ở trong khu rừng khôngphãi là ngắn.

Hàn Vũ Đình đã dọn xong cái lều. Lâm Vân đi tới trước mặt người da đen. lấy khẩu súng của y. Rồi mặc kệ những người này tự sinh tự diệt, tiếp tục cùng Hàn Vũ Đình đi về phía trước. Hắn muốn đi tới núi Misimi trước khi quá muộn.

Lâm Vân mở bản đồ nhìn một cái. đều là bản đồ của rung Amazon. Lâm Vân lật mấy cái tư liêu, quả nhiên tìm được bản đồ của giáo sư Trâu Tiền vẽ. giống hệt với bản đồ trong túi ba lô cua mình. Xem ra hành tung của giáo sư Trâu Tiền quả thực đã bị tổ chức kia phát hiện và tiến hành theo dõi.

Sau khi xem xét tỉ mỉ phần tư liệu này, Lâm Vân lại phát hiện có hai người da trắng là tới từ một tố chức sát thủ, người còn lại thì không rõ lắm. Hai sát thủ này. một người tên là Jessy, một người tên là James.

Rõ ràng thuê sát thủ tới nơi này, khẳng định là có vấn đề khác. Chứ không đơn giản là tìm viên đá như bọn chúng nói. Tuy Lâm Vân không muốn quan tâm mục đích của bọn chúng, nhưng trong này đã có hai người của tổ chức sát thủ. Cho nên Lâm Vân nghĩ tới phải giết bọn chúng. Tuy hắn không không sợ tổ chức này, nhưng bị theo dõi cũng là phiền toái. Vì vậy mà hắn không có chút do dự trở lại chỗ cũ giết chết mấy người kia. Lúc quay về, Hàn Vũ Đình nhìn Lâm Vân có chút kỳ quái.

- Có phải em thấy sợ hãi hay không? Anh không phải là người tốt lành gi. Những người kia cũng không phải là người tốt gì. Nói không chừng, có một ngày, nếu anh sợ em mật báo. anh cũng sẽ giết em để diệt khẩu.

Lâm Vân nói xong, cố ý dùng ánh mắt mang đầy hàm xúc nhìn Hàn Vũ Đình. Không nghĩ tới. Hàn Vũ Đình lại bật cười nói:

- Tốt, có thể bị anh rể diệt khẩu, em rất thích.

Nói xong, cũng dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Vân.

Tuy Lâm Vân giết người, nhưng Hàn Vũ Đình lại không có chút sợ hãi nào. Có lẽ trải qua nhiều lần sinh tử trong rừng nguyên thủy, nàng đã nhìn mọi chuyện thoáng hơn. Ở trong mắt nàng, anh rể làm gì đều đúng. Những người kia nhìn cũng biết là không phải hạng người tốt.

- Được rồi, anh chỉ nói đùa với em mà thôi. Thiệt là. em cầm khấu súng này đi. trong rừng rậm nguy hiểm như vậy cũng có cái mà phòng thân. Ở trong khẩu súng còn bốn viên.

Lâm Vân nói xong, đưa súng lục cho Hàn Vũ Đình.

- Anh rể. anh thật tốt...

Hàn Vũ Đình nhận lấy khấu súng, cúi đầu nói nhỏ một câu.

Tuy nàng biết vừa nãy là Lâm Vân nói đùa với nàng. Nhưng cho dù Lâm Vân thực sự muốn giết nàng diệt khẩu, nàng cũng không trách anh rể. Nàng biết anh rể có việc lớn muốn làm. Anh ấy không phải là người tầm thường. Mà mạng của mình cũng là do anh ấy cứu.

Lâm Vân thấy Hàn Vũ Đình nhận lấy khấu sung xong thì trầm mặc, âm thầm trách mình nói đùa quá trớn. Hắn liền vuốt đầu của Hàn Vũ Đình nói:

- Anh thực sự chỉ nói đùa với em mà thôi. Em cũng biết, cho dù em có làm chuyện gì đi chăng nữa. anh cũng không bao giờ hại em.

Trong bất tri bất giác, Lâm Vân đã tự nhận mình là anh rể của nàng.

- Anh rể. vì sao anh tốt với em như vậy...

Hàn Vũ Đình đồt nhiên Ồm vào lòng Lâm Vân rồi khóc nức nở.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tử Điên Khùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook