Chương 361: Chạy trốn
Ta Là Lão Ngũ
20/09/2013
Thổ Thất đang nói những lời khách sáo với Ảnh Vương, nhưng tâm tư của gã không ở chỗ này. Mà đã sớm bị nữ tử kia kéo đi.
- Thổ Thất, nể mặt tôi lần này. Cô gái kia là một người rất quan trọng. Tôi hy vọng cậu không nên động vào cô ta.
Cho dù sắc mặt của Ảnh Vương rất là khó coi. Nhưng không thể không ăn nói khép nép với Thổ Thất. Cho dù nơi này là địa bàn của y.
- Ha hả…
Thổ Thất cười to rồi nói:
- Nể mặt anh, hai mươi năm trước, cô gái mà tôi mang theo tới đây, hiện giờ đi đâu rồi? Có phải mỗi tối đều ở dưới háng của anh phải không? Anh còn có thể diện để cho tôi nể mặt sao? Người đâu, đi bắt cô gái kia về đây cho tôi. Khoan, để đích thân tôi đi vậy.
Sắc mặt của Ảnh Vương biến đổi, đột nhiên đứng lên:
- Thổ Thất, ngươi đừng làm quá đáng.
- Quá đáng?
Thổ Thất cười nhạt:
- Trói lão già này lại.
- Ngươi…Người đâu, đuổi tên chó chết này ra cho tôi.
Ảnh Vương tức giận đến phát run.
- Ảnh Vương thật xin lỗi, chúng tôi đã là người của anh Thất, ông già rồi.
Hai khẩu súng đã dí sát vào đầu của Ảnh Vương Hoa Y.
- Nghệ Trung, Lưu Tân, các cậu…
Ảnh Vương Hoa Y thật không ngờ hai thủ hạ mà mình tín nhiệm nhất lại phản bội y. Còn đi theo địch nhân lớn nhất của mình nữa chứ. Thân tín đã phản bối như vậy, nói gì những người thủ hạ kkia. Nhìn Ảnh Vương phát run, Thổ Thất cười ha hả.
- Thổ Thất, tôi nghĩ cậu tốt nhất đừng nên động tới cô ta. Cậu có biết cô ta là ai không? Tôi nói cho cậu biết cũng không sao. Trải qua nửa năm tôi mới điều tra ra được. Chắc cậu cũng nghe nói tới Sát Thần nổi tiếng gần đây phải không. Cổ Vương của tôi đã bị hắn lấy mất bởi vì tôi đắc tội với hắn.
- Hắc Thủ Băng Đao bởi vì đắc tội với vợ của hắn, nên trong một đêm đã bị tiêu diệt. Người này chính chính là Lâm Vân. Mà cô gái kia lại là nữ nhân của hắn. Hiện tại cậu có dám động đến cô ta không?
Ảnh Vương nói xong, lạnh lùng nhìn Thổ Thất. Thấy sắc mặt của gã thay đổi, thì mới thở phào một hơi.
Thổ Thất quả thật bị dọa sợ. Sát Thần kia ai mà không biết. Chỉ trong một thời gian ngắn đã quật khởi. Từ một năm trước, gã đã biết Sát Thần kia chính là Lâm Vân, chủ tịch của tập đoàn Vân Môn. Có thể động vào người nào, chứ không thể động vào Lâm Vân.
Ảnh Vương mặc dù biết có một người Sát Thần như vậy, nhưng lại không biết người kia chính là Lâm Vân. Về sau điều tra mới biết được. Thổ Thất thì khác, lúc Lâm Vân trong vòng một đêm tiêu diệt Hắc Thủ Băng Đao, thì gã đã biết rồi.
Hôm nay gã tới đây chỉ là lấy cớ tiêu diệt Ảnh Vương mà thôi, nên căn bản không quan tâm cô gái kia là ai. Đương nhiên càng không điều tra kỹ lai lịch của cô ta. Vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Như, gã đã giật nảy mình, lập tức mê luyến nàng. Còn đang cười nhạo mình đúng là quê mùa.
Vừa có thể lấy cơ tiêu diệt Ảnh Vương, lại vừa có thể chơi một nữ nhân cực phẩm như vậy, Thổ Thất cao hứng vô cùng. Nhưng Ảnh Vương vừa mới nói ra thân phận của cô ta, đã khiến sắc mắt của Thổ Thất trở nên khó coi. Không ngờ nữ nhân kia lại là người của Sát Thần. Không biết có nên động vào hay không?
Trong thời gian ngắn, Thổ Thất đã suy nghĩ rất nhiều lợi và hại trong đó. Mặc dù gã biết Cổ Vương của Ảnh Vương bị mất được một năm rồi, nhưng lại không biết vì sao mất đi. Không ngờ việc này lại có liên qua tới Sát Thần kia.
Nhìn khuôn mặt âm trầm bất định của Thổ Thất, Ảnh Vương biết ý mà không chen vào suy nghĩ của gã. Y biết thực lực hiện tại của Thổ Thất mạnh hơn mình rất nhiều. Khiến y tức giận mình cũng không có chỗ tốt nào.
- Ha hả…
Thổ Thất bỗng nhiên cười to.
Lâm Vân thì thế thế nào? Hiện tại mình giết Ảnh Vương, rồi bắt cô gái kia, thì ai biết đó là do mình làm? Huống hồ, cho dù mình không động vào cô gái kia, với thủ đoạn của Sát Thần, chẳng lẽ hắn có thể buông tha cho mình sao?
Trái lại, giết Ảnh Vương, bắt cô gái đó, thì mình có lợi hơn. Cho dù Sát Thần kia tìm tới, chẳng lẽ mình không biết chạy trốn? Nghe nói thế lực của hắn phần lớn đặt ở nước ngoài, trong một thời gian ngắn chắc không thể triệu hồi được hết. Mà hắn có bản lĩnh lớn thì thế nào? Có thể đấu được hơn một trăm thủ hạ của mình không?
Tháy Thổ Thất cười to, trong lòng Ảnh Vương trầm xuống. Y biết mình xong đời rồi.
Vài tiếng súng vang lên rồi trở về bình tĩnh. Cũng có vài tên thủ hạ trung thành với Ảnh Vương, nhưng không nhiều lắm, dễ dàng bị thủ tiêu. Những người còn lại không do dự đi theo Thổ Thất. Hung danh của Thổ Thất có ai mà không biết. Huống hồ mấy năm nay, tay Ảnh Vương kia không có dã tâm gì, thế lực càng ngày càng rút lại, khiến cho thủ hạ của y rất bất mãn.
Cho nên ‘Thiếu Nhất Bút’ Thổ Thất không tốn nhiều thời gian đã thu phục xong thủ hạ của Ảnh Vương.
…
Nhưng hiện tại sắc mặt của Thổ Thất vẫn rất âm trầm. Trong căn phòng mà cô gái kia nghỉ ngơi, chỉ còn lại người giúp việc bị hôn mê. Rõ ràng là bị người dùng ghế đập đằng sau. Cho dù biết cô ta không thể chạy được xa, nhưng tâm tình của Thổ Thất vẫn không thoải mái.
- Còn nhìn cái gì nữa, lập tức đuổi theo bắt cô ta lại. Chỗ này toàn là đồi núi, xem cô ta trốn được đi nơi nào?
Thổ Thất tức giận quát, vài chục tên thủ hạ lập tức chia nhau đi tìm.
Trời đã dần tối, nghe thấy vài tiếng súng vang lên Tĩnh Như âm thầm may mắn mình rời đi sớm. Vì bảo vệ sự trong sạch của mình, nàng liền nhắm mắt cầm ghế đánh ngất xỉu cô hầu kia.
Tuy nhiên nàng cũng biết mình không thể chạy xa được. Chỉ có thể bước dài bước ngắn chạy vào trong núi để trốn. Tiếng bước chân đuổi theo đã truyền tới, Tĩnh Như biết nếu mình không chạy nhanh hơn, thì sẽ bị đám người kia bắt được.
Một lúc sau, trời đã tối như bưng, Tĩnh Như cũng kịp thời chạy được vào trong núi. Rồi tranh thủ thời gian muốn gọi điện thoại trở về cầu cứu. Nhưng Tĩnh Như lập tức tránh vào một bụi cỏ, rồi nín thở. Bởi vì có hai tên đang đi qua chỗ nàng. Nàng sợ tới mức cất điện thoại đi. Đợi cho hai tên này rời đi thì gọi sau.
- Cô gái này thật khôn khéo, biết mà chạy trốn trước. Làm hại lão tử mày mò trong rừng sâu núi thẳm như vậy.
Một tên trong đó nói.
- Cố gắng chút, đây là một cơi hội trời cho. Nếu chúng ta tìm được cô ta, không chừng anh Thất lại thưởng cho chúng ta. Hắc hắc, tôi nói vậy chắc cậu cũng hiểu chứ.
Tên kia nói, thanh âm hơi chói tai.
- Công nhận cô nàng này xinh đẹp thật. Nếu để cho lão tử ngủ một đêm, lão tử thiếu sống một năm cũng được.
- Hừ, nói nhỏ chút, anh Thất đã chấm cô gái này rồi. Nếu những lời vừa nãy của cậu rơi vào tai anh ấy thì cậu xong đời.
- Hắc hắc…Chỉ cần chờ cô ta gọi điện thoại, chúng ta chắc chắn sẽ nhận được tín hiệu.
Tên này cũng biết mình nói lỡ, liền chuyển chủ đề.
Tĩnh Như chợt nghĩ ra, cho dù mình không gọi điện thoại, những người kia cũng có thể phát hiện vị trí của mình nhờ chiếc điện thoại. Đang muốn tắt điện thoại đi thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên khiến cho Tĩnh Như hồn phi phách tán. Nàng âm thầm hối hận không tắt điện thoại sớm. Nhưng hiện tại nói gì cũng đã chậm. Tĩnh Như lập tức cúp điện thoại rồi bỏ chạy. Căn bản mặc kệ chạy tới hướng nào.
- Thổ Thất, nể mặt tôi lần này. Cô gái kia là một người rất quan trọng. Tôi hy vọng cậu không nên động vào cô ta.
Cho dù sắc mặt của Ảnh Vương rất là khó coi. Nhưng không thể không ăn nói khép nép với Thổ Thất. Cho dù nơi này là địa bàn của y.
- Ha hả…
Thổ Thất cười to rồi nói:
- Nể mặt anh, hai mươi năm trước, cô gái mà tôi mang theo tới đây, hiện giờ đi đâu rồi? Có phải mỗi tối đều ở dưới háng của anh phải không? Anh còn có thể diện để cho tôi nể mặt sao? Người đâu, đi bắt cô gái kia về đây cho tôi. Khoan, để đích thân tôi đi vậy.
Sắc mặt của Ảnh Vương biến đổi, đột nhiên đứng lên:
- Thổ Thất, ngươi đừng làm quá đáng.
- Quá đáng?
Thổ Thất cười nhạt:
- Trói lão già này lại.
- Ngươi…Người đâu, đuổi tên chó chết này ra cho tôi.
Ảnh Vương tức giận đến phát run.
- Ảnh Vương thật xin lỗi, chúng tôi đã là người của anh Thất, ông già rồi.
Hai khẩu súng đã dí sát vào đầu của Ảnh Vương Hoa Y.
- Nghệ Trung, Lưu Tân, các cậu…
Ảnh Vương Hoa Y thật không ngờ hai thủ hạ mà mình tín nhiệm nhất lại phản bội y. Còn đi theo địch nhân lớn nhất của mình nữa chứ. Thân tín đã phản bối như vậy, nói gì những người thủ hạ kkia. Nhìn Ảnh Vương phát run, Thổ Thất cười ha hả.
- Thổ Thất, tôi nghĩ cậu tốt nhất đừng nên động tới cô ta. Cậu có biết cô ta là ai không? Tôi nói cho cậu biết cũng không sao. Trải qua nửa năm tôi mới điều tra ra được. Chắc cậu cũng nghe nói tới Sát Thần nổi tiếng gần đây phải không. Cổ Vương của tôi đã bị hắn lấy mất bởi vì tôi đắc tội với hắn.
- Hắc Thủ Băng Đao bởi vì đắc tội với vợ của hắn, nên trong một đêm đã bị tiêu diệt. Người này chính chính là Lâm Vân. Mà cô gái kia lại là nữ nhân của hắn. Hiện tại cậu có dám động đến cô ta không?
Ảnh Vương nói xong, lạnh lùng nhìn Thổ Thất. Thấy sắc mặt của gã thay đổi, thì mới thở phào một hơi.
Thổ Thất quả thật bị dọa sợ. Sát Thần kia ai mà không biết. Chỉ trong một thời gian ngắn đã quật khởi. Từ một năm trước, gã đã biết Sát Thần kia chính là Lâm Vân, chủ tịch của tập đoàn Vân Môn. Có thể động vào người nào, chứ không thể động vào Lâm Vân.
Ảnh Vương mặc dù biết có một người Sát Thần như vậy, nhưng lại không biết người kia chính là Lâm Vân. Về sau điều tra mới biết được. Thổ Thất thì khác, lúc Lâm Vân trong vòng một đêm tiêu diệt Hắc Thủ Băng Đao, thì gã đã biết rồi.
Hôm nay gã tới đây chỉ là lấy cớ tiêu diệt Ảnh Vương mà thôi, nên căn bản không quan tâm cô gái kia là ai. Đương nhiên càng không điều tra kỹ lai lịch của cô ta. Vừa nhìn thấy Tô Tĩnh Như, gã đã giật nảy mình, lập tức mê luyến nàng. Còn đang cười nhạo mình đúng là quê mùa.
Vừa có thể lấy cơ tiêu diệt Ảnh Vương, lại vừa có thể chơi một nữ nhân cực phẩm như vậy, Thổ Thất cao hứng vô cùng. Nhưng Ảnh Vương vừa mới nói ra thân phận của cô ta, đã khiến sắc mắt của Thổ Thất trở nên khó coi. Không ngờ nữ nhân kia lại là người của Sát Thần. Không biết có nên động vào hay không?
Trong thời gian ngắn, Thổ Thất đã suy nghĩ rất nhiều lợi và hại trong đó. Mặc dù gã biết Cổ Vương của Ảnh Vương bị mất được một năm rồi, nhưng lại không biết vì sao mất đi. Không ngờ việc này lại có liên qua tới Sát Thần kia.
Nhìn khuôn mặt âm trầm bất định của Thổ Thất, Ảnh Vương biết ý mà không chen vào suy nghĩ của gã. Y biết thực lực hiện tại của Thổ Thất mạnh hơn mình rất nhiều. Khiến y tức giận mình cũng không có chỗ tốt nào.
- Ha hả…
Thổ Thất bỗng nhiên cười to.
Lâm Vân thì thế thế nào? Hiện tại mình giết Ảnh Vương, rồi bắt cô gái kia, thì ai biết đó là do mình làm? Huống hồ, cho dù mình không động vào cô gái kia, với thủ đoạn của Sát Thần, chẳng lẽ hắn có thể buông tha cho mình sao?
Trái lại, giết Ảnh Vương, bắt cô gái đó, thì mình có lợi hơn. Cho dù Sát Thần kia tìm tới, chẳng lẽ mình không biết chạy trốn? Nghe nói thế lực của hắn phần lớn đặt ở nước ngoài, trong một thời gian ngắn chắc không thể triệu hồi được hết. Mà hắn có bản lĩnh lớn thì thế nào? Có thể đấu được hơn một trăm thủ hạ của mình không?
Tháy Thổ Thất cười to, trong lòng Ảnh Vương trầm xuống. Y biết mình xong đời rồi.
Vài tiếng súng vang lên rồi trở về bình tĩnh. Cũng có vài tên thủ hạ trung thành với Ảnh Vương, nhưng không nhiều lắm, dễ dàng bị thủ tiêu. Những người còn lại không do dự đi theo Thổ Thất. Hung danh của Thổ Thất có ai mà không biết. Huống hồ mấy năm nay, tay Ảnh Vương kia không có dã tâm gì, thế lực càng ngày càng rút lại, khiến cho thủ hạ của y rất bất mãn.
Cho nên ‘Thiếu Nhất Bút’ Thổ Thất không tốn nhiều thời gian đã thu phục xong thủ hạ của Ảnh Vương.
…
Nhưng hiện tại sắc mặt của Thổ Thất vẫn rất âm trầm. Trong căn phòng mà cô gái kia nghỉ ngơi, chỉ còn lại người giúp việc bị hôn mê. Rõ ràng là bị người dùng ghế đập đằng sau. Cho dù biết cô ta không thể chạy được xa, nhưng tâm tình của Thổ Thất vẫn không thoải mái.
- Còn nhìn cái gì nữa, lập tức đuổi theo bắt cô ta lại. Chỗ này toàn là đồi núi, xem cô ta trốn được đi nơi nào?
Thổ Thất tức giận quát, vài chục tên thủ hạ lập tức chia nhau đi tìm.
Trời đã dần tối, nghe thấy vài tiếng súng vang lên Tĩnh Như âm thầm may mắn mình rời đi sớm. Vì bảo vệ sự trong sạch của mình, nàng liền nhắm mắt cầm ghế đánh ngất xỉu cô hầu kia.
Tuy nhiên nàng cũng biết mình không thể chạy xa được. Chỉ có thể bước dài bước ngắn chạy vào trong núi để trốn. Tiếng bước chân đuổi theo đã truyền tới, Tĩnh Như biết nếu mình không chạy nhanh hơn, thì sẽ bị đám người kia bắt được.
Một lúc sau, trời đã tối như bưng, Tĩnh Như cũng kịp thời chạy được vào trong núi. Rồi tranh thủ thời gian muốn gọi điện thoại trở về cầu cứu. Nhưng Tĩnh Như lập tức tránh vào một bụi cỏ, rồi nín thở. Bởi vì có hai tên đang đi qua chỗ nàng. Nàng sợ tới mức cất điện thoại đi. Đợi cho hai tên này rời đi thì gọi sau.
- Cô gái này thật khôn khéo, biết mà chạy trốn trước. Làm hại lão tử mày mò trong rừng sâu núi thẳm như vậy.
Một tên trong đó nói.
- Cố gắng chút, đây là một cơi hội trời cho. Nếu chúng ta tìm được cô ta, không chừng anh Thất lại thưởng cho chúng ta. Hắc hắc, tôi nói vậy chắc cậu cũng hiểu chứ.
Tên kia nói, thanh âm hơi chói tai.
- Công nhận cô nàng này xinh đẹp thật. Nếu để cho lão tử ngủ một đêm, lão tử thiếu sống một năm cũng được.
- Hừ, nói nhỏ chút, anh Thất đã chấm cô gái này rồi. Nếu những lời vừa nãy của cậu rơi vào tai anh ấy thì cậu xong đời.
- Hắc hắc…Chỉ cần chờ cô ta gọi điện thoại, chúng ta chắc chắn sẽ nhận được tín hiệu.
Tên này cũng biết mình nói lỡ, liền chuyển chủ đề.
Tĩnh Như chợt nghĩ ra, cho dù mình không gọi điện thoại, những người kia cũng có thể phát hiện vị trí của mình nhờ chiếc điện thoại. Đang muốn tắt điện thoại đi thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên khiến cho Tĩnh Như hồn phi phách tán. Nàng âm thầm hối hận không tắt điện thoại sớm. Nhưng hiện tại nói gì cũng đã chậm. Tĩnh Như lập tức cúp điện thoại rồi bỏ chạy. Căn bản mặc kệ chạy tới hướng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.