Chương 496: Giăng lưới
Ta Là Lão Ngũ
14/10/2013
- Các ngươi muốn bắt tên Lâm Vân kia để luyện chế Hỗn Độn Tinh Thần Đan phải không?
Ánh mắt của lão già họ Khang trở nên sắc bén.
Trương Dần liền cúi người thi lễ nói:
- Khởi bẩm hai vị tổ tông. Trước kia chúng đệ tử đúng là tính toán bắt tên Lâm Vân để luyện chế Hỗn Độn Tinh Thần Đan. Nhưng do hắn đã đồng quy vu tận với các đệ tử của chúng ta. Cho nên…
- Ngu ngốc, cho dù là đồng quy vu tận, thi thể của hắn vẫn có thể luyện đan được. Chỉ cần là hỗn độn tinh thể là được rồi. Hiện tại thi thể đó đâu?
Lão già họ Khang gấp giọng hỏi.
- Thưa Khang tổ sư, năm đó tên Lâm Vân tự bạo, cho nên hài cốt không còn…
Trương Dần lo sợ bất an nói.
- Các ngươi, các ngươi là đồ phá hoại…Phát hiện ra hỗn độn tinh thể mà rõ ràng không báo cho chúng ta xuất quan. Cho dù các ngươi không thông báo, nhưng với thực lực của Tịch Mịch Cốc, sao có thể để cho hắn tự bạo như vậy. Các ngươi…
Lão già họ Khang tức giận nói. Giống như đã quên trước đó lão mới nói người tiêu diệt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện không phải hạng người đơn giản.
Tu sĩ mặt trắng lại tiến lên thi lễ:
- Hai vị tổ sư, lúc ấy chúng đệ tử đã phát thiếp mời, nhằm kéo thêm nhiều người khác làm đệm. Thậm chí chúng đệ tử còn mời hơn mười tu sĩ Đại Thừa, phối hợp với các trưởng lão của Tịch Mịch Cốc bố trị đại trận Tinh Cầu phong tỏa.
- Nhưng không ngờ tên Lâm Vân kia rõ ràng nói đi là đi. Khiến cho chúng đệ tử chưa kịp bố trí xong trận pháp, hắn đã muốn ly khai Hạt Nguyên Tinh rồi. Tịch Mịch Cốc vì vội vàng ứng chiến, tăng thêm các môn phái khác chậm chạp tới. Mà bản thân Lâm Vân cũng là một tu sĩ rất mạnh. Cuối cùng đã khiến hắn phá rách đại trận Tinh Cầu phong tỏa, rồi đồng quy vu tận với tu sĩ của chúng ta.
- Đúng là tự bạo, hài cốt không còn?
Lão già kia lẩm bẩm nói, bỗng ông ta ngẩng đầu nhìn lão già họ Khang:
- Khang sư huynh, huynh nghĩ xem, liệu lúc ấy tên Lâm Vân kia có khả năng dùng bí pháp gì đó để chạy trốn hay không? Sau đó lợi dụng mười năm để dưỡng thương, lần nữa trở lại Tịch Mịch Cốc để trả thù?
- Tới trả thù?
Lão già họ Khang thì thào nhắc lại.
Trương Dần và tên tu sĩ mặt trắng bỗng rùng mình một cái. Nghĩ lại, thì khả năng này rất lớn. Có lẽ tên Lâm Vân kia đã tới đây báo thù. Năm đó, hắn diệt Tử Vân Điện là vì báo thù cho hành tinh của hắn. Nhưng diệt Hóa Linh Điện chỉ vì một vài việc nhỏ. Điều này nói lên rằng, Lâm Vân là người có thù tất báo.
May mà hai vị sư thúc tổ đi ra. Bằng không, đối mặt với sự trả thù của Lâm Vân, Tịch Mịch Cốc khó mà ngăn cản.
Đôi mắt của lão già họ Khang bỗng sáng lên, rồi nói:
- Đúng rồi. Hạng người như hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nếu quả thật chính là hắn, chúng ta chỉ cần bắt được hắn, như vậy là có thể luyện chế ra mấy trăm viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan. Chỉ cần một viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan là chúng ta có thể tránh được lôi kiếp. Với mấy trăm viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan, chẳng phải chúng ta sẽ bồi dưỡng được hàng trăm tu sĩ phi thăng sao?
Nói tới đây, lão già họ Khang liền cười ha ha. Năm đó ông ta Độ Kiếp lần thứ sáu thất bại, hiện tại đã chuyển thành Tán Tiên. Nhưng ông ta cũng biết, còn ba lần Độ Kiếp nữa, ông ta không có cách nào ngăn cản. Nhưng nếu có Hỗn Độn Tinh Thần Đan thì mọi chuyện trở nên đơn giản. Chẳng những có thể cải tạo thân thế, mà còn khiến thân thể cứng rắn vô cùng. Đối phó với Độ Kiếp chỉ như một bữa cơm mà thôi.
- Truyền mệnh lệnh của ta, bố trí thêm mấy tầng trận pháp phòng ngự xung quanh Tịch Mịch Cốc. Chẳng những phòng ngự bên trong, còn phải phòng ngự bên ngoài. Cũng không cho phép tu sĩ nào được rời khỏi Tịch Mịch Cốc. Lâm Vân sao? Hắc hắc, hắn đã tự chui đầu vào lưới, thì chúng ta sẽ biến hắn thành đan dược. Vì tương lai của Tịch Mịch Cốc, cho dù có tổn thất lớn hơn nữa, chúng ta cũng không thể để tên kia chạy thoát.
Lão già họ Khang phân phó xong, liền cười lạnh một tiếng.
Sau đó, thần thức của lão già họ Khang như phô thiên cái địa phóng ra ngoài. Lâm Vân cảm ứng được có thần thức quét tới, liền âm thầm cười lạnh. Hắn không tin người này có thể tìm ra vị trí trốn của hắn. Phải biết rằng, Ngũ Tinh Quyết là công pháp do hắn sáng chế. Bí mật trong đó, ngay cả Vũ Tích cũng không biết. Thần thức của người Tu Chân sao có thể phat hiện ra hắn được.
Cho dù thần thức của tên tu sĩ này không kém, tu vị cũng không thua mình. Thậm chí còn có khả năng hơn một ít, nhưng chỉ cần y không nhìn thấy được mình, thì Lâm Vân có nắm chắc đánh lén thành công.
Lão già họ Khang thấy thần thức của mình không phát hiện ra có gì dị thường, thì cũng không nổi giận. Ông ta biết tên kia đã lựa chọn ám sát ở Tịch Mịch Cốc, chứng tỏ hắn có biện pháp để ẩn nấp. Bằng không hắn đã sớm bị phát hiện rồi. Giờ chỉ cần theo dõi, nếu như có đệ tử nào của Tịch Mịch Cốc bị giết, ông ta có thể ngay lập tức xuất hiện ở chỗ đó.
Lâm Vân đứng ở xa xa, nhìn các cao thủ của Tịch Mịch Cốc đang lục tục rời đi đại điện, trong lòng cũng biết bọn chúng vừa mới họp hành xong. Nếu lúc này đi lên tập kích, thì chỉ cần một lần là giết được tất cả các cao thủ tinh anh của Tịch Mịch Cốc.
Nhưng Lâm Vân chỉ có thể tiếc nuối nhìn bọn chúng kết thành đám rời đi. Bởi vì hắn không có thực lực để làm vậy. Huống hố ở đó còn có hai cao thủ khiến Lâm Vân cố kỵ. Lâm Vân khẳng định, một khi hai người này dẫn đầu hơn mười tu sĩ Đại Thừa vây công hắn, thì hắn sẽ không có chỗ để trốn.
Lão già họ Khang tới cửa của đại điện Tịch Nguyên, bỗng nhiên mỉm cười rồi lớn tiếng nói:
- Vị tu sĩ đang gây sự với Tịch Mịch Cốc kia, dù ngươi có một pháp bảo ẩn thân, khiến ta không thể tìm ra được vị trí của ngươi. Nhưng ta khẳng định, chỉ cần ba ngày, là ngươi không có cách nào chạy trốn.
- Cho nên, nếu như ngươi đồng ý hòa giải, Tịch Mịch Cốc của chúng ta cam đoan sẽ không gây hại cho ngươi. Hơn nữa ta còn thề, một khi ta làm gì khiến ngươi bị thương, ta sẽ chết đến hài cốt không còn. Đồng thời Tịch Mịch Cốc nguyện ý đáp ứng những yêu cầu của ngươi, bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra.
Lời thế này coi như là một lời thề độc, nhưng không hề có tác dụng với lão già họ Khang. Bởi vì hiện tại ông ta đã là Tán Tiên. Tán Tiên chỉ là một linh hồn mang theo năng lượng mà thôi, cho nên ông ta đương nhiên không có hài cốt và huyết nhục rồi.
Ông ta nghĩ rằng nếu người này đúng là Lâm Vân, thì một tán tu như hắn, sao có thể biết về Tán Tiên được. Một khi người này tin tưởng lời thề độc của ông ta, ông ta sẽ không chút do dự vi phạm lời thề.
Ánh mắt của lão già họ Khang trở nên sắc bén.
Trương Dần liền cúi người thi lễ nói:
- Khởi bẩm hai vị tổ tông. Trước kia chúng đệ tử đúng là tính toán bắt tên Lâm Vân để luyện chế Hỗn Độn Tinh Thần Đan. Nhưng do hắn đã đồng quy vu tận với các đệ tử của chúng ta. Cho nên…
- Ngu ngốc, cho dù là đồng quy vu tận, thi thể của hắn vẫn có thể luyện đan được. Chỉ cần là hỗn độn tinh thể là được rồi. Hiện tại thi thể đó đâu?
Lão già họ Khang gấp giọng hỏi.
- Thưa Khang tổ sư, năm đó tên Lâm Vân tự bạo, cho nên hài cốt không còn…
Trương Dần lo sợ bất an nói.
- Các ngươi, các ngươi là đồ phá hoại…Phát hiện ra hỗn độn tinh thể mà rõ ràng không báo cho chúng ta xuất quan. Cho dù các ngươi không thông báo, nhưng với thực lực của Tịch Mịch Cốc, sao có thể để cho hắn tự bạo như vậy. Các ngươi…
Lão già họ Khang tức giận nói. Giống như đã quên trước đó lão mới nói người tiêu diệt Tử Vân Điện và Hóa Linh Điện không phải hạng người đơn giản.
Tu sĩ mặt trắng lại tiến lên thi lễ:
- Hai vị tổ sư, lúc ấy chúng đệ tử đã phát thiếp mời, nhằm kéo thêm nhiều người khác làm đệm. Thậm chí chúng đệ tử còn mời hơn mười tu sĩ Đại Thừa, phối hợp với các trưởng lão của Tịch Mịch Cốc bố trị đại trận Tinh Cầu phong tỏa.
- Nhưng không ngờ tên Lâm Vân kia rõ ràng nói đi là đi. Khiến cho chúng đệ tử chưa kịp bố trí xong trận pháp, hắn đã muốn ly khai Hạt Nguyên Tinh rồi. Tịch Mịch Cốc vì vội vàng ứng chiến, tăng thêm các môn phái khác chậm chạp tới. Mà bản thân Lâm Vân cũng là một tu sĩ rất mạnh. Cuối cùng đã khiến hắn phá rách đại trận Tinh Cầu phong tỏa, rồi đồng quy vu tận với tu sĩ của chúng ta.
- Đúng là tự bạo, hài cốt không còn?
Lão già kia lẩm bẩm nói, bỗng ông ta ngẩng đầu nhìn lão già họ Khang:
- Khang sư huynh, huynh nghĩ xem, liệu lúc ấy tên Lâm Vân kia có khả năng dùng bí pháp gì đó để chạy trốn hay không? Sau đó lợi dụng mười năm để dưỡng thương, lần nữa trở lại Tịch Mịch Cốc để trả thù?
- Tới trả thù?
Lão già họ Khang thì thào nhắc lại.
Trương Dần và tên tu sĩ mặt trắng bỗng rùng mình một cái. Nghĩ lại, thì khả năng này rất lớn. Có lẽ tên Lâm Vân kia đã tới đây báo thù. Năm đó, hắn diệt Tử Vân Điện là vì báo thù cho hành tinh của hắn. Nhưng diệt Hóa Linh Điện chỉ vì một vài việc nhỏ. Điều này nói lên rằng, Lâm Vân là người có thù tất báo.
May mà hai vị sư thúc tổ đi ra. Bằng không, đối mặt với sự trả thù của Lâm Vân, Tịch Mịch Cốc khó mà ngăn cản.
Đôi mắt của lão già họ Khang bỗng sáng lên, rồi nói:
- Đúng rồi. Hạng người như hắn sao có thể chết dễ dàng như vậy? Nếu quả thật chính là hắn, chúng ta chỉ cần bắt được hắn, như vậy là có thể luyện chế ra mấy trăm viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan. Chỉ cần một viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan là chúng ta có thể tránh được lôi kiếp. Với mấy trăm viên Hỗn Độn Tinh Thần Đan, chẳng phải chúng ta sẽ bồi dưỡng được hàng trăm tu sĩ phi thăng sao?
Nói tới đây, lão già họ Khang liền cười ha ha. Năm đó ông ta Độ Kiếp lần thứ sáu thất bại, hiện tại đã chuyển thành Tán Tiên. Nhưng ông ta cũng biết, còn ba lần Độ Kiếp nữa, ông ta không có cách nào ngăn cản. Nhưng nếu có Hỗn Độn Tinh Thần Đan thì mọi chuyện trở nên đơn giản. Chẳng những có thể cải tạo thân thế, mà còn khiến thân thể cứng rắn vô cùng. Đối phó với Độ Kiếp chỉ như một bữa cơm mà thôi.
- Truyền mệnh lệnh của ta, bố trí thêm mấy tầng trận pháp phòng ngự xung quanh Tịch Mịch Cốc. Chẳng những phòng ngự bên trong, còn phải phòng ngự bên ngoài. Cũng không cho phép tu sĩ nào được rời khỏi Tịch Mịch Cốc. Lâm Vân sao? Hắc hắc, hắn đã tự chui đầu vào lưới, thì chúng ta sẽ biến hắn thành đan dược. Vì tương lai của Tịch Mịch Cốc, cho dù có tổn thất lớn hơn nữa, chúng ta cũng không thể để tên kia chạy thoát.
Lão già họ Khang phân phó xong, liền cười lạnh một tiếng.
Sau đó, thần thức của lão già họ Khang như phô thiên cái địa phóng ra ngoài. Lâm Vân cảm ứng được có thần thức quét tới, liền âm thầm cười lạnh. Hắn không tin người này có thể tìm ra vị trí trốn của hắn. Phải biết rằng, Ngũ Tinh Quyết là công pháp do hắn sáng chế. Bí mật trong đó, ngay cả Vũ Tích cũng không biết. Thần thức của người Tu Chân sao có thể phat hiện ra hắn được.
Cho dù thần thức của tên tu sĩ này không kém, tu vị cũng không thua mình. Thậm chí còn có khả năng hơn một ít, nhưng chỉ cần y không nhìn thấy được mình, thì Lâm Vân có nắm chắc đánh lén thành công.
Lão già họ Khang thấy thần thức của mình không phát hiện ra có gì dị thường, thì cũng không nổi giận. Ông ta biết tên kia đã lựa chọn ám sát ở Tịch Mịch Cốc, chứng tỏ hắn có biện pháp để ẩn nấp. Bằng không hắn đã sớm bị phát hiện rồi. Giờ chỉ cần theo dõi, nếu như có đệ tử nào của Tịch Mịch Cốc bị giết, ông ta có thể ngay lập tức xuất hiện ở chỗ đó.
Lâm Vân đứng ở xa xa, nhìn các cao thủ của Tịch Mịch Cốc đang lục tục rời đi đại điện, trong lòng cũng biết bọn chúng vừa mới họp hành xong. Nếu lúc này đi lên tập kích, thì chỉ cần một lần là giết được tất cả các cao thủ tinh anh của Tịch Mịch Cốc.
Nhưng Lâm Vân chỉ có thể tiếc nuối nhìn bọn chúng kết thành đám rời đi. Bởi vì hắn không có thực lực để làm vậy. Huống hố ở đó còn có hai cao thủ khiến Lâm Vân cố kỵ. Lâm Vân khẳng định, một khi hai người này dẫn đầu hơn mười tu sĩ Đại Thừa vây công hắn, thì hắn sẽ không có chỗ để trốn.
Lão già họ Khang tới cửa của đại điện Tịch Nguyên, bỗng nhiên mỉm cười rồi lớn tiếng nói:
- Vị tu sĩ đang gây sự với Tịch Mịch Cốc kia, dù ngươi có một pháp bảo ẩn thân, khiến ta không thể tìm ra được vị trí của ngươi. Nhưng ta khẳng định, chỉ cần ba ngày, là ngươi không có cách nào chạy trốn.
- Cho nên, nếu như ngươi đồng ý hòa giải, Tịch Mịch Cốc của chúng ta cam đoan sẽ không gây hại cho ngươi. Hơn nữa ta còn thề, một khi ta làm gì khiến ngươi bị thương, ta sẽ chết đến hài cốt không còn. Đồng thời Tịch Mịch Cốc nguyện ý đáp ứng những yêu cầu của ngươi, bỏ qua mọi chuyện đã xảy ra.
Lời thế này coi như là một lời thề độc, nhưng không hề có tác dụng với lão già họ Khang. Bởi vì hiện tại ông ta đã là Tán Tiên. Tán Tiên chỉ là một linh hồn mang theo năng lượng mà thôi, cho nên ông ta đương nhiên không có hài cốt và huyết nhục rồi.
Ông ta nghĩ rằng nếu người này đúng là Lâm Vân, thì một tán tu như hắn, sao có thể biết về Tán Tiên được. Một khi người này tin tưởng lời thề độc của ông ta, ông ta sẽ không chút do dự vi phạm lời thề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.