Chương 301: Kinh hỉ ở hòn đảo nhỏ
Ta Là Lão Ngũ
19/09/2013
Gây mâu thuẫn với Lý gia như vậy, Tần gia cũng không thể làm gì được. Vốn kế hoạch của Tần Bang Trung rất chu đáo, nhưng y không ngờ đồng bọn của mình còn ngu ngốc vượt ngoài mức tưởng tượng. Vì để cho Lý Danh Sinh đắc thủ, y còn đem Ưng bài của gia tộc đưa cho tên đó. Cuối cùng là vật mất tật mang.
Phải biết rằng, khối Ưng bài kia kiếm được không hề dễ dàng chút nào. Nghe nói vô luận chuyện phức tạp ra sao, chỉ cần Ưng bài vừa ra, là có thể ngay lập tức giải quyết. Lần trước Lâm Vân náo loạn Tần gia, Tần gia sở dĩ không lấy ra Ưng bài, vì bọn họ không muốn gây mâu thuẫn với Lâm gia, hoặc là cố kỵ Lâm gia cũng có chuẩn bị ở đằng sau. Cho nên Tần Bang Trung mới thương lượng cùng anh trai của mình, dùng Lý Danh Sinh làm pháo hôi. Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị Lâm Vân bắt quả tang.
Tần Tiền thì không biết nói gì cho phải. Bởi vì ông ta đã dặn đi dặn lại những đứa con cháu này, đừng đi gây sự với Lâm Vân. Nhưng bọn chúng có nghe đâu.
Vẫn là do người của Tần gia bình thường hay kiêu ngạo quen, không người nào dám đắc tội. Không nghĩ tới, lần này lại gặp phải một cái đinh. Âm thầm thở dài một tiếng, chịu một ít giáo huấn cũng tốt. Chỉ là mấy đứa con cháu này lại dám giấu mình để đi đối phó với Lâm Vân, chẳng lẽ Tần gia thực sự muốn suy tàn sao?
- Như vậy cũng tốt, Tần Nhan đỡ phải gả cho Lý gia. Con bé coi như gỡ bỏ một tâm sự.
Tần Tiền biết đứa cháu gái của mình không thích cái tên Lý Danh Sinh hoàn khố, tiếng xấu lan truyền kia. Lần này gây mẫu thuẫn với Lý gia, ít ra có một cái lợi, đó là đứa cháu gái mà mình thương yêu nhất kia không phải buồn phiền.
- Phụ thân, ngày hôm qua Nhan nhi đã bỏ nhà ra đi, đoán chừng con bé muốn đào hôn. Bọn con cũng không biết con bé đi nơi nào. Tần gia đã loạn thành như vậy, thật không còn tâm tư để đi tìm con bé.
Tần Bang Kỳ nói. Y tưởng rằng Tần Nhan chỉ đi chơi đâu đó, đợi con bé về rồi sẽ nói chuyện từ hôn. Không ngờ tới hôm nay rồi mà con bé còn chưa trở về, đành phải nói cho phụ thân biết.
- Cái gì? Vì sao không đi tìm?
Lửa giận trong lòng Tần Tiền lại dâng lên, lập tức vỗ bàn hỏi.
Người của Tần gia đều im phăng phắc. Tần Tiền thấy vậy chỉ biết thở dài, chán chường ngồi xuống.
Hiện tại Tần gia chẳng những gây mâu thuẫn với Lý gia, mà còn đắc tội với Lâm Vân càng sâu. Có vẻ như tên Lâm Vân kia có chuyện gì đó, nên mới không đánh lên cửa Tần gia. Tần Tiền cũng biết thủ trưởng rất coi trọng Lâm Vân. Thật không nghĩ tới Tần gia vẫn lần nữa chọc giận hắn.
Chuyện về Lâm Vân, những người khác của Tần gia không biết, nhưng Tần Tiền lại biết rất rõ. Cho nên ông ta mới sớm ra lệnh không cho phép ai được động vào Lâm Vân kia. Nhưng Tần gia y nguyên vẫn có người động vào hắn. Mà hiện tại, cháu gái của mình lại không thấy. Thật sự là hai việc đả kích nặng với Tần Tiền.
Lâm Vân không phải là không đi xử lý Tần Bang Trung, mà là hiện tại hắn không muốn đi. Lúc này hai nhà Tần Lý đang đấu đá hăng hái với nhau, Tần Bang Trung cũng bị giam lỏng. Lúc này đi giết Tần Bang Trung, rất có thể khiến cho hai nhà Tần Lý lại hợp tác lần nữa. Cho nên hắn tính toán, đợi cho hai nhà này lưỡng bại câu thương, nếu như tên Tần Bang Trung còn chưa có chết, hắn sẽ trở về bổ thêm một đao.
Huống hồ hiện tại hắn còn có việc muốn làm. Trải qua chuyện này, chắc hai nhà tạm thời sẽ không tính toán mưu đồ với tập đoàn Vân Môn nữa.
….
Rừng rậm Amazon vẫn âm u như vậy, chỉ khác là lần này bên cạnh hắn là Vũ Tích. Hắn vẫn muốn dẫn theo Vũ Tích đi tới hang động trên cái đảo nhỏ kia. Trong hang động có một cái hồ có sương mù bốc lên trên. Cái hồ nhỏ này tạo cho Lâm Vân một cảm giác quỷ dị. Nhưng Lâm Vân rất muốn nhìn xem, bên trong cái hồ đó rốt cuộc có đồ vật gì. Huống hồ, bản đồ mà hắn lấy được ở núi tuyết Misimi cũng đánh dấu hòn đảo nhỏ đó.
Còn có chính là bên cạnh cái hồ có một linh mạch lạnh như băng. Mình thì không thể hấp thu được rồi, nhưng không biết Vũ Tích có thể hấp thu được hay không. Lần trước đến Lâm Vân phải tìm mất vài tuần, nhưng lần này đến hắn chỉ một thời gian rất ngắn.
- Lão công, đây là hòn đảo mà anh vẫn muốn dẫn em tới sao?
Hàn Vũ Tích nằm trong ngực của Lâm Vân hỏi.
- Ừ, đến rồi, em xuống đi.
Lâm Vân nói xong, muốn buông Hàn Vũ Tích xuống.
Nhưng Hàn Vũ Tích lại càng ôm chặt lấy hắn:
- Không, em muốn được ôm như vậy.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi, còn chưa trà lời, thì Hàn Vũ Tích đã nói tiếp:
- Trước kia không phải anh cũng một mực ôm Vũ Đình như vậy sao? Em cũng muốn được ôm, hừ.
Lâm Vân thật không biết nói gì cho phải. Xem ra nữ nhân nào cũng biết ghen. Nếu như Mông Văn không có rời đi, không biết Hàn Vũ Tích có thể hay không tiếp tục ăn giấm chua. Trong lòng thầm than một tiếng, có lẽ tình thương của mình vẫn quá thấp.
- Lão công, anh đang nghĩ gì vậy?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân chỉ sờ cái mũi cười không nói, ngẩng đầu hỏi.
- Kỳ thực, em chỉ muốn anh ôm em mà thôi, em không có ghen gì đâu. Nếu em là người như vậy, em đã không nói với anh về chuyện của Nhược Sương rồi.
Hàn Vũ Tích tựa hồ đang muốn giải thích tâm tư của mình.
Lâm Vân lại biết, tuy Hàn Vũ Tích có thể tiếp nhận các cô gái khác ở chung với mình, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không vui mừng. Có nữ nhân nào mà yêu mến chia xẻ lão công của mình với người con gái khác kia chứ? Huống chi ở một xã hôi tôn trọng chế độ một vợ một chồng như nơi ở đây. Có lẽ mình tới từ đại lục Thiên Hồng, nên có nhiều tư tưởng không hợp với nơi đây.
Chẳng qua nếu như không phải Mông Văn không còn ý chí cầu sinh, thì Lâm Vân sẽ không hứa hẹn với nàng ấy. Xem ra đau dài còn không bằng đau ngắn.
Mình tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến Vũ Tích không vui. Trở lại đại lục Thiên Hồng là quá mức xa xôi, không nên quá mức suy nghĩ. Nếu có một ngày như vậy, mình sẽ giải thích với Vũ Tích về chuyện của Thanh Thanh.
Hang động trên hòn đảo vẫn y nguyên như vậy. Có thể thấy hòn đảo nhỏ này chỉ có Lâm Vân tới hai lần, còn đâu không hề có tung tích của người khác. Nhìn xương trắng phơi đầy trên đảo và ao đầm là biết, chỗ này đã từng chết rất nhiều các loại động vật, thậm chí có cả nhân loại.
Lâm Vân dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua đám dơi kia. Khi đi vào trong động thì đám dơi kia mới kịp phản ứng.
- Lão công, có chút lạnh.
Hàn Vũ Tích nhìn không được, dán sát vào người Lâm Vân.
Lâm Vân ôm chặt Hàn Vũ Tích, nghĩ tới mấy năm trước dẫn theo người em gái tới. Vài năm sau thì dẫn theo cô chị tới. Nhân sinh thật đúng là biến hóa vô thường.
Tuy nhiên Lâm Vân không trợ giúp Hàn Vũ Tích giải trừ cái lạnh. Hắn biết tu vị của Hàn Vũ Tích đã là Luyện Khí tầng bốn, hoàn toàn có thể tự mình khu hàn. Ra tay giúp nàng, ngược lại lại không tốt với việc tu luyện của nàng ấy.
- Xuống đây đi.
Lâm Vân lần nữa đứng ở bên cạnh cái ao, hoặc là nói là một cái hồ nhỏ thì chính xác hơn. Lúc trước mình tới nơi này chỉ mới đến Tinh Hồn. Hôm nay đã là tu sĩ ba sao.
- Em không…
Hàn Vũ Tích lười biếng nói một tiếng, vẫn núp vào trong ngực của Lâm Vân. Nàng rất thích cảm giác như vậy.
- Vũ Tích, đến rồi.
Lâm Vân không có cách nào, đành phải nhắc nhở một lần nữa. Hắn thật sự không muốn làm trái với tâm ý của Vũ Tích. Cho nên từ Yên Kinh tới nơi này, Lâm Vân đều ôm Vũ Tích ở trong ngực.
- A.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới phát hiện đã đi tới bên cạnh cái một cái hồ nhỏ,, vội vàng rời ngực của Lâm Vân.
- Đây là nơi nào vậy? Chẳng lẽ chính là động dơi mà anh nói với em lúc trước? Trong này quả nhiên có một cái hồ nhỏ. Mà trong này lạnh thật đấy.
Hàn Vũ Tích nhìn xung quanh, đánh giá, mới biết mình đã đến nơi mà Lâm Vân đã nói tới mấy lần.
- Vũ Tích, bên cạnh cái hồ này có một linh mạch thuộc tính hàn. Anh không hấp thu được nó, em thử xem thế nào.
Lâm Vân chỉ vào chỗ phát ra linh khí nồng nặc kia.
- Vâng.
Hàn Vũ Tích nghe lời đi tới trước linh mạch, lấy một cái đệm để xuống rồi ngồi lên đấy. Lâm Vân đang định nhắc nhở vài câu thì đã thấy Hàn Vũ Tích tiến vào trạng thái tu luyện rồi.
Lâm Vân nghĩ thầm, quả nhiên nàng ấy có thể hấp thu. Đoán chừng là có quan hệ tới linh căn. Mà mình chỉ có Tinh Nguyên, chứ không linh căn như nàng ấy. Cho nên rất nhiều linh mạch cao cấp mình không thể hấp thu được.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng khác. Hắn thậm chí còn muốn đi tới đó xem hiện tại mình có thể hấp thu linh khí để tu luyện hay không. Nhưng Vũ Tích còn đang tu luyện, đợi cho nàng ấy tu luyện xong thì thử sau.
Lâm Vân không quấy rầy lão bà tu luyện, mà đánh giá cái hồ một lúc rồi mới nhảy xuống. Một cảm giác lạnh thấu xương lập tức bao phủ toàn cơ thể hắn. Lâm Vân rùng mình một cái, âm thầm may mắn mình đã tăng lên ba sao. Nếu như là ở thời điểm Tinh Hồn, liều lĩnh nhảy vào trong này, không chừng đã biến thành tảng băng rồi.
Cái hồ thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng không ngờ ở dưới lại phi thường rộng. Lâm Vân nhìn bốn phía một lát, không thấy có vật gì cả. Chỉ là một cái hồ rất bình thường mà thôi, khác là sâu hơn hồ bình thường một chút. Tuy nhiên, Lâm Vân đã sờ thấy ở trên thành hồ có khắc ba chữ ‘Đầm Huyền Tiên’. Nguyên lai đây không phải là cái hồ, mà là một cái đầm.
Chẳng lẽ chỗ này chỉ là một cái đầm bình thường thôi sao? Lâm Vân lại tìm một vòng, thì phát hiện có dấu vết của nhân loại. Còn có một bộ thợ lặn chôn tận dưới đáy đầm. Xem ra đã lâu năm rồi. Hóa ra mình không phải là người đầu tiên phát hiện ra cái đầm này. Có người đã tới đây, chỉ không biết là đồ vật trong đầm có bị lấy đi hay không?
Tuy nhiên, vừa bơi một lúc, Lâm Vân lại phát hiện có một chỗ bất đồng. Ở một góc của cái đầm này có một trận pháp. Nếu như không phải hắn đã từng học qua trận pháp căn bản, thì đã không nhìn ra rồi. Đây là một trận pháp ẩn dấu.
Lâm Vân kiểm tra thoáng cái, trân pháp này có niên đại đã lâu, uy lực còn không bằng một phần so với lúc đầu. Cho nên mình có thể đi vào. Chỉ là không biết trong đấy có cái gì, cũng không biết nếu đi vào sẽ mất bao lâu mới có thể đi ra. Vẫn nên đi lên nhìn Vũ Tích một lát. Để Vũ Tích một mình trên đó tu luyện, Lâm Vân thật không yên tâm.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân lập tức bơi lên mặt đầm. Nhìn Vũ Tích đang tập trung tu luyện, tóc dài xõa ngang vai, mi mục như vẽ, khóe miệng của Lâm Vân lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Ngồi bên cạnh nhìn vợ của mình, thần sắc dần dần trở nên ôn nhu.
Đột nhiên linh khí trong linh mạch kia cuồn cuộn bốc lên, mà khí chất trên người của Hàn Vũ Tích cũng theo đó mà tăng. Chỉ ngắn ngủi trong bốn giờ, Hàn Vũ Tích rõ ràng tấn cấp, từ Luyện Khí bốn tầng đã tăng đến năm tầng.
Sau khi tấn cấp, Hàn Vũ Tích mở đôi mắt đẹp ra, nhìn thấy Lâm Vân đang ngồi bên cạnh chờ mình. Không chút nghĩ ngợi nhào vào lòng của Lâm Vân.
- Lão công, em thăng cấp rồi.
Hàn Vũ Tích áp chế không nổi sự hưng phấn trong lòng.
- Anh nhìn thấy rồi. Trong một sát na kia, anh có một cảm giác tự ti mặc cảm. Em giống như một tiên nữ vậy, còn anh chỉ giống giống như một người nhà quê mà thôi.
Lâm Vân ôm lấý cơ thể thơm ngát của Hàn Vũ Tích vào trong ngực.
Hàn Vũ Tích phì cười một tiếng, dùng môi mình ngăn chặn môi của Lâm Vân. Trong hang động lạnh như băng, hai người hôn môi nhiệt liệt, cơ hồ muốn hòa tan lại với nhau. Một lúc lâu sau mới dừng lại, không ngừng thở dốc.
- Lão công, em chỉ muốn mau chóng Trúc Cơ, để làm chuyện ấy với anh.
Gò má của Hàn Vũ Tích đỏ bừng, ánh mắt cơ hồ muốn hòa tan Lâm Vân.
Trong lòng Lâm Vân ấm áp, đang muốn lên tiếng, thì Hàn Vũ Tích chợt nhớ ra cái gì đó, liền hỏi:
- Vừa rồi anh có kiểm tra cái hồ kia không?
- Có, anh đã nhìn thấy một trận pháp ở cửa ra vào. Anh sợ nhất thời không ra được, nên đi lên chờ em rồi chúng ta cùng vào đó.
Lúc này Lâm Vân mới nhớ tới mục đích của mình.
- Vâng, chỉ là linh khí chỗ này thật là tốt. Em cảm thấy tu luyện ở đây còn tốt hơn so với việc dùng linh thạch rất nhiều lần.
Hàn Vũ Tích có chút không muốn rời chỗ vừa tu luyện.
Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ chỗ kia không phải linh mạch? Bởi vì linh mạch sẽ không khiến một người tu luyện nhanh như vậy. Nói không chừng chỗ đó chính là một quặng linh thạch.
- Vũ Tích, anh nghĩ linh căn của em thuộc cấp rất cao. Chỉ là anh không biết cao tới bao nhiêu mà thôi. Em cứ ở lại chỗ này tu luyện đi. Anh tới đó thứ xem.
Lâm Vân nói xong, đi tới chỗ linh mạch lạnh như băng kia, rồi thử hấp thu linh khí trong đó. Rõ ràng cũng có thể hấp thu. Trong lòng hắn rất mừng rỡ, xem ra lần trước mình không thể hấp thu là bởi vì tu vị của mình lúc đó quá thấp.
Hơn nữa linh khí trong này quả thực là nồng đậm. Lâm Vân bỗng giật mình, hắn nhớ tới lúc ở dãy núi Vân Quý tìm được một viên linh thạch. Không phải viên linh thạch đó ở trong một cái linh mạch sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không dám chậm trễ, lấy ra thanh kiêm sắt, rồi lập tức đào cái chỗ linh mạch kia. Hàn Vũ Tích không biết Lâm Vân muốn làm gì, nhưng cũng cầm cái trùy sắt hỗ trợ.
Quả nhiên, Lâm Vân càng đào sâu xuống, linh khí càng dày đặc. Lâm Vân sợ người của Hàn Vũ Tích bị bẩn, mà cái hố đào cũng được sâu rồi, vội vàng nói:
- Vũ Tích, em ở bên cạnh nhìn là được, để một mình anh đào thôi. Bằng không cả ngươi em bẩn mất.
- Không sao, em muốn đào với anh.
Hàn Vũ Tích không có ý dừng lại, cảm giác mình giúp được anh ấy chút nào thì giúp.
- Trên người em nếu dính đầy bùn, thì lát nữa anh ôm em sao được? Anh thì không sao rồi, bởi vì anh mang rất nhiều quần áo để thay.
Lâm Vân chỉ là không muốn vợ mình làm những chuyện lặt vặt như vậy.
- Vâng.
Hàn Vũ Tích biết Lâm Vân thương tiếc mình, nên không đào nữa, bỏ cái trùy sắt xuống, chỉ là ôn nhu nhìn Lâm Vân đào cái hố.
Cạch một tiếng, Lâm Vân đã đào trúng cái gì đó. Một cỗ linh khí nồng hậu truyền ra ngoài. Trong lòng Lâm Vân càng thêm hưng phấn. Nhưng đột nhiên hắn nghĩ ới điều gì đó, vội vàng nhảy ra.
- Sao vậy lão công? Linh khí trong này rất phong phú cơ mà?
Hàn Vũ Tích thấy linh khí nhiều như vậy, trong lòng cũng rất hưng phấn.
- Anh muốn tranh thủ bố trí một cái trận pháp phong linh để ngăn ngừa linh khí tiết ra ngoài. Nếu có người Tu Chân cao cấp ở gần đây, nhất định họ sẽ bị linh khí hấp dẫn tới.
Nói xong, Lâm Vân lấy một ít tài liệu, bố trí một trận pháp phong linh đơn giản. Tuy không thể hoàn toàn phong bế linh khí tràn ra ngoài, nhưng nó đã nhạt đi rất nhiều.
Hàn Vũ Tích không hiểu gì về thế giới Tu Chân, nên không biết sự hung hiểm ở trong đó. Thế giới Tu Chân là một thế giới rất tàn nhẫn, mạnh được yếu thua, không hề nói tới thân tình. Thậm chí vợ chồng, cha con vì một vật gì đó, có thể tranh đoạt đến sống chết, huống chi là người xa lạ. Tuy Lâm Vân chỉ là sinh sống trong một đại lục Tu Chân cấp thấp nhất, nhưng hắn cũng biết một ít về sự khốc liệt của thế giới Tu Chân đó.
Huống hồ thứ mà Lâm Vân vừa đào được, chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Thậm chí còn là bảo vật có thể khiến người Tu Chân điên cuồng cướp bóc. Cho nên không cẩn thận không được.
Đối với việc này, Hàn Vũ Tích không có chủ kiến gì, đương nhiên là nghe theo Lâm Vân. Sau khi Lâm Vân bố trí xong một trận pháp phong linh đơn giản, thì mới tiếp tục đào nốt cái hố.
Đợi Lâm Vân lôi ra được đồ vật trong đó, thì hai người mới nhìn thấy rõ, đây là một hòn đá lớn dài 1 mét, rộng 0,6 mét. Bên ngoài hòn đá không biết bị bao lại bởi vật gì, rất giống như gốm sứ.
Linh khí sở dĩ bị tràn ra, là vì gốm sứ bao quanh nó có vài vết rạn nứt. Mà linh khí thì theo chỗ rạn nứt đó tràn ra ngoài.
Lâm Vân vừa thấy hòn đá liền hít một hơi khí lạnh. Một vật có thể tỏa ra linh khí nhiều như vậy, rốt cuộc là vật gì? Thứ này nhất định là do một vị tiền bối lưu lại, nếu không thì đã không bọc kỹ càng như vậy. Chỉ là trải qua nhiều năm rồi, linh khí vẫn không bị biến mất, mà còn phong phú như thế. Chẳng lẽ hòn đá này có thể tự động hấp thu linh khí sao?
- Lão công, đây là hòn đá gì vậy? Sao giống như một cái giường đá vậy nhỉ?
Hàn Vũ Tích rất kinh ngạc khi nhìn thấy một hòn đá lớn như thế.
- Anh cũng không biết. Tuy nhiên đây tuyệt đối là một kỳ bảo có một không hai. Vũ Tích, chúng ta phát tài rồi. Có lẽ dựa vào thứ này, em rất nhanh có thể Trúc Cơ.
Lâm Vân cưỡng chế kích động trong lòng.
Khó trách chỗ này lại tràn ra nhiều linh khí như vậy. Nguyên lại trong đó có bảo bối. Hơn nữa trong cái hang này còn có một cái đầm băng. Linh khí tràn ra ngoài mang theo thuộc tính băng giá, cũng không có gì lạ.
- A, thật sao? Như vậy em rất nhanh có thể Trúc Cơ rồi. Thật là quá tốt.
Hàn Vũ Tích áp chế sự hưng phấn trong lòng, rồi lại nghĩ tới chuyện Trúc Cơ.
Bởi vì chưa tới Trúc Cơ nên nàng luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Vân. Nàng có cảm giác mình khiến cho lão công chịu ủy khuất. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng đồng ý Lâm Vân thu lấy Nhược Sương. Bằng không, có nữ nhân nào là nguyện ý giao lão công của mình cho nữ nhân khác?
- Ừ, khi chúng ta trở về, có thể ngồi trên hòn đá này để tu luyện. Khẳng định tu vị của chúng ta sẽ tăng rất nhanh.
Lâm Vân biết lão bà của mình nghĩ gì, liền nắm chặt lấy tay của nàng.
Sau đó Lâm Vân dùng nước trong cái đầm để lau sạch vết bám trên đồ sứ. Rồi dùng một vài tài liệu phong bế lại mấy vết rạn trên đó. Quả nhiên linh khí lập tức trở nên nhạt, không thể tràn ra ngoài.
Một vật quý báu như vậy, không biết là ai có thể lưu lại nơi này? Cái đầm kia tên là ‘Đầm Huyền Tiên’, chẳng lẽ đã từng có thần tiên sống ở trong này sao? Nghĩ tới đây, Lâm Vân càng chờ mong những thứ bị dấu trong trận pháp kia.
Bỏ hòn đá vào trong Tinh Giới, Lâm Vân mới thở phào một cái. Nếu như viên đá kia có thể tự động hấp thu linh khí, như vậy từ nay về sau tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều. Việc tu luyện tới chín sao chắc cũng không phải là mộng tưởng nữa.
- Vũ Tích, chúng ta đi xuống cái đầm thôi. Mà sao em vẫn kích động như vậy?
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích chưa hết hưng phấn, vừa cười vừa nói, kỳ thực trong lòng hắn cũng hưng phấn không kém gì nàng.
- Bởi vì em nghĩ tới em sắp Trúc Cơ.
Trong mắt Hàn Vũ Tích lóe lên các vì sao.
- Em nghĩ tới Trúc Cơ là giả, mà nghĩ tới cái kia mới là thật đúng không?
Lâm Vân nhìn lão bà đẹp mê người của mình, trong lòng thật muốn đẩy nàng ấy xuống rồi mặc kệ tất cả.
- Vâng…
Khuôn mặt của Hàn Vũ Tích đỏ bừng, nhưng không phủ nhận lời của Lâm Vân.
Phải biết rằng, khối Ưng bài kia kiếm được không hề dễ dàng chút nào. Nghe nói vô luận chuyện phức tạp ra sao, chỉ cần Ưng bài vừa ra, là có thể ngay lập tức giải quyết. Lần trước Lâm Vân náo loạn Tần gia, Tần gia sở dĩ không lấy ra Ưng bài, vì bọn họ không muốn gây mâu thuẫn với Lâm gia, hoặc là cố kỵ Lâm gia cũng có chuẩn bị ở đằng sau. Cho nên Tần Bang Trung mới thương lượng cùng anh trai của mình, dùng Lý Danh Sinh làm pháo hôi. Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn bị Lâm Vân bắt quả tang.
Tần Tiền thì không biết nói gì cho phải. Bởi vì ông ta đã dặn đi dặn lại những đứa con cháu này, đừng đi gây sự với Lâm Vân. Nhưng bọn chúng có nghe đâu.
Vẫn là do người của Tần gia bình thường hay kiêu ngạo quen, không người nào dám đắc tội. Không nghĩ tới, lần này lại gặp phải một cái đinh. Âm thầm thở dài một tiếng, chịu một ít giáo huấn cũng tốt. Chỉ là mấy đứa con cháu này lại dám giấu mình để đi đối phó với Lâm Vân, chẳng lẽ Tần gia thực sự muốn suy tàn sao?
- Như vậy cũng tốt, Tần Nhan đỡ phải gả cho Lý gia. Con bé coi như gỡ bỏ một tâm sự.
Tần Tiền biết đứa cháu gái của mình không thích cái tên Lý Danh Sinh hoàn khố, tiếng xấu lan truyền kia. Lần này gây mẫu thuẫn với Lý gia, ít ra có một cái lợi, đó là đứa cháu gái mà mình thương yêu nhất kia không phải buồn phiền.
- Phụ thân, ngày hôm qua Nhan nhi đã bỏ nhà ra đi, đoán chừng con bé muốn đào hôn. Bọn con cũng không biết con bé đi nơi nào. Tần gia đã loạn thành như vậy, thật không còn tâm tư để đi tìm con bé.
Tần Bang Kỳ nói. Y tưởng rằng Tần Nhan chỉ đi chơi đâu đó, đợi con bé về rồi sẽ nói chuyện từ hôn. Không ngờ tới hôm nay rồi mà con bé còn chưa trở về, đành phải nói cho phụ thân biết.
- Cái gì? Vì sao không đi tìm?
Lửa giận trong lòng Tần Tiền lại dâng lên, lập tức vỗ bàn hỏi.
Người của Tần gia đều im phăng phắc. Tần Tiền thấy vậy chỉ biết thở dài, chán chường ngồi xuống.
Hiện tại Tần gia chẳng những gây mâu thuẫn với Lý gia, mà còn đắc tội với Lâm Vân càng sâu. Có vẻ như tên Lâm Vân kia có chuyện gì đó, nên mới không đánh lên cửa Tần gia. Tần Tiền cũng biết thủ trưởng rất coi trọng Lâm Vân. Thật không nghĩ tới Tần gia vẫn lần nữa chọc giận hắn.
Chuyện về Lâm Vân, những người khác của Tần gia không biết, nhưng Tần Tiền lại biết rất rõ. Cho nên ông ta mới sớm ra lệnh không cho phép ai được động vào Lâm Vân kia. Nhưng Tần gia y nguyên vẫn có người động vào hắn. Mà hiện tại, cháu gái của mình lại không thấy. Thật sự là hai việc đả kích nặng với Tần Tiền.
Lâm Vân không phải là không đi xử lý Tần Bang Trung, mà là hiện tại hắn không muốn đi. Lúc này hai nhà Tần Lý đang đấu đá hăng hái với nhau, Tần Bang Trung cũng bị giam lỏng. Lúc này đi giết Tần Bang Trung, rất có thể khiến cho hai nhà Tần Lý lại hợp tác lần nữa. Cho nên hắn tính toán, đợi cho hai nhà này lưỡng bại câu thương, nếu như tên Tần Bang Trung còn chưa có chết, hắn sẽ trở về bổ thêm một đao.
Huống hồ hiện tại hắn còn có việc muốn làm. Trải qua chuyện này, chắc hai nhà tạm thời sẽ không tính toán mưu đồ với tập đoàn Vân Môn nữa.
….
Rừng rậm Amazon vẫn âm u như vậy, chỉ khác là lần này bên cạnh hắn là Vũ Tích. Hắn vẫn muốn dẫn theo Vũ Tích đi tới hang động trên cái đảo nhỏ kia. Trong hang động có một cái hồ có sương mù bốc lên trên. Cái hồ nhỏ này tạo cho Lâm Vân một cảm giác quỷ dị. Nhưng Lâm Vân rất muốn nhìn xem, bên trong cái hồ đó rốt cuộc có đồ vật gì. Huống hồ, bản đồ mà hắn lấy được ở núi tuyết Misimi cũng đánh dấu hòn đảo nhỏ đó.
Còn có chính là bên cạnh cái hồ có một linh mạch lạnh như băng. Mình thì không thể hấp thu được rồi, nhưng không biết Vũ Tích có thể hấp thu được hay không. Lần trước đến Lâm Vân phải tìm mất vài tuần, nhưng lần này đến hắn chỉ một thời gian rất ngắn.
- Lão công, đây là hòn đảo mà anh vẫn muốn dẫn em tới sao?
Hàn Vũ Tích nằm trong ngực của Lâm Vân hỏi.
- Ừ, đến rồi, em xuống đi.
Lâm Vân nói xong, muốn buông Hàn Vũ Tích xuống.
Nhưng Hàn Vũ Tích lại càng ôm chặt lấy hắn:
- Không, em muốn được ôm như vậy.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi, còn chưa trà lời, thì Hàn Vũ Tích đã nói tiếp:
- Trước kia không phải anh cũng một mực ôm Vũ Đình như vậy sao? Em cũng muốn được ôm, hừ.
Lâm Vân thật không biết nói gì cho phải. Xem ra nữ nhân nào cũng biết ghen. Nếu như Mông Văn không có rời đi, không biết Hàn Vũ Tích có thể hay không tiếp tục ăn giấm chua. Trong lòng thầm than một tiếng, có lẽ tình thương của mình vẫn quá thấp.
- Lão công, anh đang nghĩ gì vậy?
Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân chỉ sờ cái mũi cười không nói, ngẩng đầu hỏi.
- Kỳ thực, em chỉ muốn anh ôm em mà thôi, em không có ghen gì đâu. Nếu em là người như vậy, em đã không nói với anh về chuyện của Nhược Sương rồi.
Hàn Vũ Tích tựa hồ đang muốn giải thích tâm tư của mình.
Lâm Vân lại biết, tuy Hàn Vũ Tích có thể tiếp nhận các cô gái khác ở chung với mình, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không vui mừng. Có nữ nhân nào mà yêu mến chia xẻ lão công của mình với người con gái khác kia chứ? Huống chi ở một xã hôi tôn trọng chế độ một vợ một chồng như nơi ở đây. Có lẽ mình tới từ đại lục Thiên Hồng, nên có nhiều tư tưởng không hợp với nơi đây.
Chẳng qua nếu như không phải Mông Văn không còn ý chí cầu sinh, thì Lâm Vân sẽ không hứa hẹn với nàng ấy. Xem ra đau dài còn không bằng đau ngắn.
Mình tuyệt đối sẽ không làm những chuyện khiến Vũ Tích không vui. Trở lại đại lục Thiên Hồng là quá mức xa xôi, không nên quá mức suy nghĩ. Nếu có một ngày như vậy, mình sẽ giải thích với Vũ Tích về chuyện của Thanh Thanh.
Hang động trên hòn đảo vẫn y nguyên như vậy. Có thể thấy hòn đảo nhỏ này chỉ có Lâm Vân tới hai lần, còn đâu không hề có tung tích của người khác. Nhìn xương trắng phơi đầy trên đảo và ao đầm là biết, chỗ này đã từng chết rất nhiều các loại động vật, thậm chí có cả nhân loại.
Lâm Vân dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua đám dơi kia. Khi đi vào trong động thì đám dơi kia mới kịp phản ứng.
- Lão công, có chút lạnh.
Hàn Vũ Tích nhìn không được, dán sát vào người Lâm Vân.
Lâm Vân ôm chặt Hàn Vũ Tích, nghĩ tới mấy năm trước dẫn theo người em gái tới. Vài năm sau thì dẫn theo cô chị tới. Nhân sinh thật đúng là biến hóa vô thường.
Tuy nhiên Lâm Vân không trợ giúp Hàn Vũ Tích giải trừ cái lạnh. Hắn biết tu vị của Hàn Vũ Tích đã là Luyện Khí tầng bốn, hoàn toàn có thể tự mình khu hàn. Ra tay giúp nàng, ngược lại lại không tốt với việc tu luyện của nàng ấy.
- Xuống đây đi.
Lâm Vân lần nữa đứng ở bên cạnh cái ao, hoặc là nói là một cái hồ nhỏ thì chính xác hơn. Lúc trước mình tới nơi này chỉ mới đến Tinh Hồn. Hôm nay đã là tu sĩ ba sao.
- Em không…
Hàn Vũ Tích lười biếng nói một tiếng, vẫn núp vào trong ngực của Lâm Vân. Nàng rất thích cảm giác như vậy.
- Vũ Tích, đến rồi.
Lâm Vân không có cách nào, đành phải nhắc nhở một lần nữa. Hắn thật sự không muốn làm trái với tâm ý của Vũ Tích. Cho nên từ Yên Kinh tới nơi này, Lâm Vân đều ôm Vũ Tích ở trong ngực.
- A.
Lúc này Hàn Vũ Tích mới phát hiện đã đi tới bên cạnh cái một cái hồ nhỏ,, vội vàng rời ngực của Lâm Vân.
- Đây là nơi nào vậy? Chẳng lẽ chính là động dơi mà anh nói với em lúc trước? Trong này quả nhiên có một cái hồ nhỏ. Mà trong này lạnh thật đấy.
Hàn Vũ Tích nhìn xung quanh, đánh giá, mới biết mình đã đến nơi mà Lâm Vân đã nói tới mấy lần.
- Vũ Tích, bên cạnh cái hồ này có một linh mạch thuộc tính hàn. Anh không hấp thu được nó, em thử xem thế nào.
Lâm Vân chỉ vào chỗ phát ra linh khí nồng nặc kia.
- Vâng.
Hàn Vũ Tích nghe lời đi tới trước linh mạch, lấy một cái đệm để xuống rồi ngồi lên đấy. Lâm Vân đang định nhắc nhở vài câu thì đã thấy Hàn Vũ Tích tiến vào trạng thái tu luyện rồi.
Lâm Vân nghĩ thầm, quả nhiên nàng ấy có thể hấp thu. Đoán chừng là có quan hệ tới linh căn. Mà mình chỉ có Tinh Nguyên, chứ không linh căn như nàng ấy. Cho nên rất nhiều linh mạch cao cấp mình không thể hấp thu được.
Nhưng cũng không loại trừ khả năng khác. Hắn thậm chí còn muốn đi tới đó xem hiện tại mình có thể hấp thu linh khí để tu luyện hay không. Nhưng Vũ Tích còn đang tu luyện, đợi cho nàng ấy tu luyện xong thì thử sau.
Lâm Vân không quấy rầy lão bà tu luyện, mà đánh giá cái hồ một lúc rồi mới nhảy xuống. Một cảm giác lạnh thấu xương lập tức bao phủ toàn cơ thể hắn. Lâm Vân rùng mình một cái, âm thầm may mắn mình đã tăng lên ba sao. Nếu như là ở thời điểm Tinh Hồn, liều lĩnh nhảy vào trong này, không chừng đã biến thành tảng băng rồi.
Cái hồ thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng không ngờ ở dưới lại phi thường rộng. Lâm Vân nhìn bốn phía một lát, không thấy có vật gì cả. Chỉ là một cái hồ rất bình thường mà thôi, khác là sâu hơn hồ bình thường một chút. Tuy nhiên, Lâm Vân đã sờ thấy ở trên thành hồ có khắc ba chữ ‘Đầm Huyền Tiên’. Nguyên lai đây không phải là cái hồ, mà là một cái đầm.
Chẳng lẽ chỗ này chỉ là một cái đầm bình thường thôi sao? Lâm Vân lại tìm một vòng, thì phát hiện có dấu vết của nhân loại. Còn có một bộ thợ lặn chôn tận dưới đáy đầm. Xem ra đã lâu năm rồi. Hóa ra mình không phải là người đầu tiên phát hiện ra cái đầm này. Có người đã tới đây, chỉ không biết là đồ vật trong đầm có bị lấy đi hay không?
Tuy nhiên, vừa bơi một lúc, Lâm Vân lại phát hiện có một chỗ bất đồng. Ở một góc của cái đầm này có một trận pháp. Nếu như không phải hắn đã từng học qua trận pháp căn bản, thì đã không nhìn ra rồi. Đây là một trận pháp ẩn dấu.
Lâm Vân kiểm tra thoáng cái, trân pháp này có niên đại đã lâu, uy lực còn không bằng một phần so với lúc đầu. Cho nên mình có thể đi vào. Chỉ là không biết trong đấy có cái gì, cũng không biết nếu đi vào sẽ mất bao lâu mới có thể đi ra. Vẫn nên đi lên nhìn Vũ Tích một lát. Để Vũ Tích một mình trên đó tu luyện, Lâm Vân thật không yên tâm.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân lập tức bơi lên mặt đầm. Nhìn Vũ Tích đang tập trung tu luyện, tóc dài xõa ngang vai, mi mục như vẽ, khóe miệng của Lâm Vân lộ ra một nụ cười hạnh phúc. Ngồi bên cạnh nhìn vợ của mình, thần sắc dần dần trở nên ôn nhu.
Đột nhiên linh khí trong linh mạch kia cuồn cuộn bốc lên, mà khí chất trên người của Hàn Vũ Tích cũng theo đó mà tăng. Chỉ ngắn ngủi trong bốn giờ, Hàn Vũ Tích rõ ràng tấn cấp, từ Luyện Khí bốn tầng đã tăng đến năm tầng.
Sau khi tấn cấp, Hàn Vũ Tích mở đôi mắt đẹp ra, nhìn thấy Lâm Vân đang ngồi bên cạnh chờ mình. Không chút nghĩ ngợi nhào vào lòng của Lâm Vân.
- Lão công, em thăng cấp rồi.
Hàn Vũ Tích áp chế không nổi sự hưng phấn trong lòng.
- Anh nhìn thấy rồi. Trong một sát na kia, anh có một cảm giác tự ti mặc cảm. Em giống như một tiên nữ vậy, còn anh chỉ giống giống như một người nhà quê mà thôi.
Lâm Vân ôm lấý cơ thể thơm ngát của Hàn Vũ Tích vào trong ngực.
Hàn Vũ Tích phì cười một tiếng, dùng môi mình ngăn chặn môi của Lâm Vân. Trong hang động lạnh như băng, hai người hôn môi nhiệt liệt, cơ hồ muốn hòa tan lại với nhau. Một lúc lâu sau mới dừng lại, không ngừng thở dốc.
- Lão công, em chỉ muốn mau chóng Trúc Cơ, để làm chuyện ấy với anh.
Gò má của Hàn Vũ Tích đỏ bừng, ánh mắt cơ hồ muốn hòa tan Lâm Vân.
Trong lòng Lâm Vân ấm áp, đang muốn lên tiếng, thì Hàn Vũ Tích chợt nhớ ra cái gì đó, liền hỏi:
- Vừa rồi anh có kiểm tra cái hồ kia không?
- Có, anh đã nhìn thấy một trận pháp ở cửa ra vào. Anh sợ nhất thời không ra được, nên đi lên chờ em rồi chúng ta cùng vào đó.
Lúc này Lâm Vân mới nhớ tới mục đích của mình.
- Vâng, chỉ là linh khí chỗ này thật là tốt. Em cảm thấy tu luyện ở đây còn tốt hơn so với việc dùng linh thạch rất nhiều lần.
Hàn Vũ Tích có chút không muốn rời chỗ vừa tu luyện.
Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ chỗ kia không phải linh mạch? Bởi vì linh mạch sẽ không khiến một người tu luyện nhanh như vậy. Nói không chừng chỗ đó chính là một quặng linh thạch.
- Vũ Tích, anh nghĩ linh căn của em thuộc cấp rất cao. Chỉ là anh không biết cao tới bao nhiêu mà thôi. Em cứ ở lại chỗ này tu luyện đi. Anh tới đó thứ xem.
Lâm Vân nói xong, đi tới chỗ linh mạch lạnh như băng kia, rồi thử hấp thu linh khí trong đó. Rõ ràng cũng có thể hấp thu. Trong lòng hắn rất mừng rỡ, xem ra lần trước mình không thể hấp thu là bởi vì tu vị của mình lúc đó quá thấp.
Hơn nữa linh khí trong này quả thực là nồng đậm. Lâm Vân bỗng giật mình, hắn nhớ tới lúc ở dãy núi Vân Quý tìm được một viên linh thạch. Không phải viên linh thạch đó ở trong một cái linh mạch sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không dám chậm trễ, lấy ra thanh kiêm sắt, rồi lập tức đào cái chỗ linh mạch kia. Hàn Vũ Tích không biết Lâm Vân muốn làm gì, nhưng cũng cầm cái trùy sắt hỗ trợ.
Quả nhiên, Lâm Vân càng đào sâu xuống, linh khí càng dày đặc. Lâm Vân sợ người của Hàn Vũ Tích bị bẩn, mà cái hố đào cũng được sâu rồi, vội vàng nói:
- Vũ Tích, em ở bên cạnh nhìn là được, để một mình anh đào thôi. Bằng không cả ngươi em bẩn mất.
- Không sao, em muốn đào với anh.
Hàn Vũ Tích không có ý dừng lại, cảm giác mình giúp được anh ấy chút nào thì giúp.
- Trên người em nếu dính đầy bùn, thì lát nữa anh ôm em sao được? Anh thì không sao rồi, bởi vì anh mang rất nhiều quần áo để thay.
Lâm Vân chỉ là không muốn vợ mình làm những chuyện lặt vặt như vậy.
- Vâng.
Hàn Vũ Tích biết Lâm Vân thương tiếc mình, nên không đào nữa, bỏ cái trùy sắt xuống, chỉ là ôn nhu nhìn Lâm Vân đào cái hố.
Cạch một tiếng, Lâm Vân đã đào trúng cái gì đó. Một cỗ linh khí nồng hậu truyền ra ngoài. Trong lòng Lâm Vân càng thêm hưng phấn. Nhưng đột nhiên hắn nghĩ ới điều gì đó, vội vàng nhảy ra.
- Sao vậy lão công? Linh khí trong này rất phong phú cơ mà?
Hàn Vũ Tích thấy linh khí nhiều như vậy, trong lòng cũng rất hưng phấn.
- Anh muốn tranh thủ bố trí một cái trận pháp phong linh để ngăn ngừa linh khí tiết ra ngoài. Nếu có người Tu Chân cao cấp ở gần đây, nhất định họ sẽ bị linh khí hấp dẫn tới.
Nói xong, Lâm Vân lấy một ít tài liệu, bố trí một trận pháp phong linh đơn giản. Tuy không thể hoàn toàn phong bế linh khí tràn ra ngoài, nhưng nó đã nhạt đi rất nhiều.
Hàn Vũ Tích không hiểu gì về thế giới Tu Chân, nên không biết sự hung hiểm ở trong đó. Thế giới Tu Chân là một thế giới rất tàn nhẫn, mạnh được yếu thua, không hề nói tới thân tình. Thậm chí vợ chồng, cha con vì một vật gì đó, có thể tranh đoạt đến sống chết, huống chi là người xa lạ. Tuy Lâm Vân chỉ là sinh sống trong một đại lục Tu Chân cấp thấp nhất, nhưng hắn cũng biết một ít về sự khốc liệt của thế giới Tu Chân đó.
Huống hồ thứ mà Lâm Vân vừa đào được, chắc chắn không phải là thứ tầm thường. Thậm chí còn là bảo vật có thể khiến người Tu Chân điên cuồng cướp bóc. Cho nên không cẩn thận không được.
Đối với việc này, Hàn Vũ Tích không có chủ kiến gì, đương nhiên là nghe theo Lâm Vân. Sau khi Lâm Vân bố trí xong một trận pháp phong linh đơn giản, thì mới tiếp tục đào nốt cái hố.
Đợi Lâm Vân lôi ra được đồ vật trong đó, thì hai người mới nhìn thấy rõ, đây là một hòn đá lớn dài 1 mét, rộng 0,6 mét. Bên ngoài hòn đá không biết bị bao lại bởi vật gì, rất giống như gốm sứ.
Linh khí sở dĩ bị tràn ra, là vì gốm sứ bao quanh nó có vài vết rạn nứt. Mà linh khí thì theo chỗ rạn nứt đó tràn ra ngoài.
Lâm Vân vừa thấy hòn đá liền hít một hơi khí lạnh. Một vật có thể tỏa ra linh khí nhiều như vậy, rốt cuộc là vật gì? Thứ này nhất định là do một vị tiền bối lưu lại, nếu không thì đã không bọc kỹ càng như vậy. Chỉ là trải qua nhiều năm rồi, linh khí vẫn không bị biến mất, mà còn phong phú như thế. Chẳng lẽ hòn đá này có thể tự động hấp thu linh khí sao?
- Lão công, đây là hòn đá gì vậy? Sao giống như một cái giường đá vậy nhỉ?
Hàn Vũ Tích rất kinh ngạc khi nhìn thấy một hòn đá lớn như thế.
- Anh cũng không biết. Tuy nhiên đây tuyệt đối là một kỳ bảo có một không hai. Vũ Tích, chúng ta phát tài rồi. Có lẽ dựa vào thứ này, em rất nhanh có thể Trúc Cơ.
Lâm Vân cưỡng chế kích động trong lòng.
Khó trách chỗ này lại tràn ra nhiều linh khí như vậy. Nguyên lại trong đó có bảo bối. Hơn nữa trong cái hang này còn có một cái đầm băng. Linh khí tràn ra ngoài mang theo thuộc tính băng giá, cũng không có gì lạ.
- A, thật sao? Như vậy em rất nhanh có thể Trúc Cơ rồi. Thật là quá tốt.
Hàn Vũ Tích áp chế sự hưng phấn trong lòng, rồi lại nghĩ tới chuyện Trúc Cơ.
Bởi vì chưa tới Trúc Cơ nên nàng luôn cảm thấy có lỗi với Lâm Vân. Nàng có cảm giác mình khiến cho lão công chịu ủy khuất. Đây cũng là nguyên nhân mà nàng đồng ý Lâm Vân thu lấy Nhược Sương. Bằng không, có nữ nhân nào là nguyện ý giao lão công của mình cho nữ nhân khác?
- Ừ, khi chúng ta trở về, có thể ngồi trên hòn đá này để tu luyện. Khẳng định tu vị của chúng ta sẽ tăng rất nhanh.
Lâm Vân biết lão bà của mình nghĩ gì, liền nắm chặt lấy tay của nàng.
Sau đó Lâm Vân dùng nước trong cái đầm để lau sạch vết bám trên đồ sứ. Rồi dùng một vài tài liệu phong bế lại mấy vết rạn trên đó. Quả nhiên linh khí lập tức trở nên nhạt, không thể tràn ra ngoài.
Một vật quý báu như vậy, không biết là ai có thể lưu lại nơi này? Cái đầm kia tên là ‘Đầm Huyền Tiên’, chẳng lẽ đã từng có thần tiên sống ở trong này sao? Nghĩ tới đây, Lâm Vân càng chờ mong những thứ bị dấu trong trận pháp kia.
Bỏ hòn đá vào trong Tinh Giới, Lâm Vân mới thở phào một cái. Nếu như viên đá kia có thể tự động hấp thu linh khí, như vậy từ nay về sau tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều. Việc tu luyện tới chín sao chắc cũng không phải là mộng tưởng nữa.
- Vũ Tích, chúng ta đi xuống cái đầm thôi. Mà sao em vẫn kích động như vậy?
Lâm Vân thấy Hàn Vũ Tích chưa hết hưng phấn, vừa cười vừa nói, kỳ thực trong lòng hắn cũng hưng phấn không kém gì nàng.
- Bởi vì em nghĩ tới em sắp Trúc Cơ.
Trong mắt Hàn Vũ Tích lóe lên các vì sao.
- Em nghĩ tới Trúc Cơ là giả, mà nghĩ tới cái kia mới là thật đúng không?
Lâm Vân nhìn lão bà đẹp mê người của mình, trong lòng thật muốn đẩy nàng ấy xuống rồi mặc kệ tất cả.
- Vâng…
Khuôn mặt của Hàn Vũ Tích đỏ bừng, nhưng không phủ nhận lời của Lâm Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.