Chương 430: Kỷ Minh Tinh
Ta Là Lão Ngũ
28/09/2013
Lúc Lâm Vân trở về Yên Kinh, Vũ Tích vẫn còn bế quan chưa ra. Từ Vinh
cũng vậy. Lâm Vân biết Từ Vinh rất hận Tào Quân, cho nên không ngừng tu
luyện để nâng cao thực lực.
Chỉ có Nhược Sương là không bế quan. Thấy Lâm Vân trở về, nàng rất cao hứng. Tuy nhiên Lâm Vân không đi quấy rầy Vũ Tích, bởi Vũ Tích đã đến giai đoạn quan trọng là Kết Đan. Mặc dù hắn đã cho nàng rất nhiều đan dược, nhưng có thể tiến bộ hay không hoàn toàn dựa vào bản thân của nàng. Tuy nhiên, dựa theo sự ba động vững vàng của linh khí từ Vũ Tích, Lâm Vân biết việc tu luyện của Vũ Tích rất thuận lợi.
- Tĩnh Như và Luyện Hư vẫn còn đang tu luyện à?
Lâm Vân thấy có mỗi Nhược Sương đón mình, thì chỉ có thể hỏi nàng.
- Vâng. Tĩnh Như quyết định tới Trúc Cơ mới đi ra, khuyên thế nào cậu ấy cũng không nghe. Cậu ấy nói rằng cậu ấy không muốn cản trở mọi người, cho nên…
Liễu Nhược Sương đương nhiên biết lý do mà Tĩnh Như bế quan.
Lâm Vân thở dài, nắm lấy tay của Nhược Sương, nói:
- Vất vả cho em rồi. Có lẽ lần sau khi anh trở về, chúng ta có thể luôn ở bên nhau. Anh cũng không cần cả ngày chạy tới chạy lui nữa.
Đôi mắt của Nhược Sương đỏ lên, cảm tình bị đè nén đã lâu liền bộc phát. Nàng ôm chặt lấy Lâm Vân, bờ môi của hai người đã dán vào nhau.
TÌnh yêu của Nhược Sương cho Lâm Vân là thứ tình yêu thầm lặng. Nàng luôn âm thầm cố gắng giúp đỡ hắn, mà không cần hồi báo.
Hiện tại rốt cuộc đã được nằm trong ngực của Lâm Vân, Nhược Sương thoải mãi kêu lên một tiếng.
- Đừng, nhỡ đâu Lâm Hinh lúc này xuất quan thì ngại chết.
Nhược Sương bắt lấy bàn tay đang tác quái của Lâm Vân.
- Anh vừa mới thu một người đệ tử, tên là Chu Linh Tố. Ba tháng sau cô ấy sẽ tới Yên Kinh tìm em và Vũ Tích. Anh muốn nhờ em dạy chô cô ấy trụ cột trước. Còn hiện tại anh muốn đi tới Thiên Hồng một chyến. Anh không đợi Vũ Tích và Từ Vinh. Sau khi hai người xuất quan, em nói cho hai người biết. Anh sẽ nhanh trở về thôi. Lần này anh đi tới đó là xem tình hình thế nào.
Lâm Vân quyết định không chờ thêm nữa. Bởi Từ Vinh không biết khi nào mới xuất quan.
- Thiên Hồng là ở đâu?
Liễu Nhược Sương thắc mắc hỏi.
- Chuyện này về sau anh sẽ nói cho em biết. Bởi nó rất phức tạp. Em cũng không cần hỏi Vũ Tích đâu.
Chuyện này có liên quan tới Lâm Hinh và mẹ, cho nên hắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Một tiếng sau, Lâm Vân đã ngồi bên trong Tinh Hà Trùy rồi rời đi Yên Kinh. Mọi chuyện bên này hắn đều giao cho Nhược Sương.
Lâm Vân không biết Hồng Thiên Tinh có phải chính là Thiên Hồng hay không. Nhưng ở trên Tinh Không Đồ, ngoại trừ Hồng Thiên Tinh ra, không có hành tinh nào khác có tên giống như vậy.
Khoảng cách tới Hồng Thiên Tinh còn xa hơn cả Úy Tinh. Với tốc độ của Tinh Hà Trùy như vậy, thì phải chừng nửa tháng mới tới nơi. Nếu như là pháp bảo phi hành khác, có lẽ phải mất vài năm.
Lâm Vân một bên tu luyện, một bên khống chế Tinh Hà Trùy đi về phía Hồng Thiên Tinh.
Chín ngày sau, Lâm Vân đột nhiên ngừng Tinh Hà Trùy lại.
“Kỷ Minh Tinh?”
Trên Tinh Hà Đồ xuất hiện một hành tinh tên là Kỷ Minh. Không ngờ nó lại nằm trên đường tới Hồng Thiên Tinh. Có nên tới đó xem hay không? Lâm Vân suy nghĩ một lúc vẫn quyết định tới đó xem thế nào. Dù sao hành tinh đấy đã suýt nữa tiêu diệt cả Địa Cầu.
Nhưng khi Lâm Vân tới gần Kỷ Minh Tinh kia, liền chấn động.
Kỷ Minh Tinh này khác xa so với hắn tưởng tượng. Trong tưởng tượng của Lâm Vân, Kỷ Minh Tinh là một hành tinh chuyên làm việc mua bán. Huống hồ khoa học kỹ thuật của bọn họ phát triển như vậy, khẳng định hành tinh này rất hiện đại. Một hành tinh chuyên mua bán xuyên vũ trụ, sao có thể nghèo được.
Nhưng Kỷ Minh Tinh trước mắt rất hoang tàn. Khắp nơi là mặt đất gồ ghề. Trong phạm vi vài nghìn km đều không có một người sống. Kỷ Minh Tinh giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến nào đó. Hiện tại đã bị hủy diệt.
Lâm Vân kiểm tra khắp nơi, chỉ thấy những căn cứ quân sự và căn cứ nghiên cứu bị sụp đổ. Hành tinh này đã bị một thế lực rất mạnh tấn công.
Không biết là thế lực nào tàn nhẫn như vậy. Chẳng những hủy hết các căn cứ, mà ngay cả người Kỷ Minh cũng không bỏ sót một ai. Hành động này còn tàn ác hơn Lâm Vân rất nhiều lần.
Nhìn xương khô khắp nơi, Kỷ Minh Tinh coi như đã diệt vong Bọn họ thường xuyên buôn bán với các hành tinh Tu Chân. Lần này đã đắc tội với thế lực nào đó, dẫn đến nạn diệt chủng.
Dù Kỷ Minh Tinh không quá lớn, còn nhỏ hơn cả Địa Cầu, nhưng dù sao đó cũng là một hành tinh. Một hành tinh có bao nhiêu dân số? Ít nhất cũng phải hơn một tỷ. Nhưng nói diệt là diệt. Thế giới Tu Chân quả nhiên không dành cho kẻ yếu. Huống hồ khoa học kỹ thuật của Kỷ Minh Tinh phát triển như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ yếu gì.
Bảy tám tên tu sĩ mặc đạo bào đi tới. Trên đạo bào của những người này có thêu một hình bông hoa tím. Lâm Vân liền đoán ra những người này thuộc Tử Vân Điện. Nếu là người của Tử Vân Điện thì mọi việc đều trở nên thông suốt. Nhất định là Tử Vân Điện hợp tác với người Kỷ Minh, phái mấy tu sĩ đi theo người Kỷ Minh tới Địa Cầu. Nhưng cuối cùng lại không có ai trở về.
Trong cơn giận dữ, Tử Vân Điện quyết định tiêu diệt Kỷ Minh Tinh. Điều này chứng tỏ mấy tên tu sĩ chết trong tay của Lâm Vân có thân phận không tầm thường. Bằng không sẽ không khiến cho Tử Vân Điện tức giận như vậy. Nhưng bọn họ đã diệt Kỷ Minh Tinh rồi, sao không đi tới Địa Cầu nhỉ? Không có khả năng người Kỷ Minh Tinh không nói cho bọn họ. Nhưng trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Vân mê hoặc. Hắn dám khẳng định những người này còn chưa biết Địa Cầu. Nếu biết thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tinh Đồ có vị trí Địa Cầu rất là quý giá. Lâm Vân chỉ có một tấm trong Tinh Hà Trùy mà thôi. Có thể khẳng định những Tinh Không Đồ bình thường không tọa đồ Địa Cầu trên đó. Nói một cách khác, người của Tử Vân Điện không tới Địa Cầu, không phải là vì hạ thủ lưu tình, mà vì bọn họ không biết vị trí.
Lâm Vân bỗng nhiên rùng mình một cái. Nếu chuyện này xử lý không tốt, Địa Cầu sớm muộn gì cũng bị bạo lộ. Một khi đám người kia mà tới Địa Cầu, có thể tượng tưởng hậu quả như thế nào. So với Kỷ Minh Tinh, Địa Cầu còn kém hơn rất nhiều.
Ngay cả Kỷ Minh Tinh còn bị diệt vong, Địa Cầu có thể chịu được không?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không chút do dự bay tới mấy tên tu sĩ kia. Trong đám người này, tu vị cao nhất chỉ là Kết Đan mà thôi.
Lâm Vân bỗng nhiên xuất hiện khiến mấy tên tu sĩ đều sửng sốt. Nhưng bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vài quyền của Lâm Vân giải quyết. Lưu lại một tên để Sưu Hồn.
Mấy giây sau,, Lâm Vân thả tay xuống. Biến tên này thành hư vô rồi thở dài một tiếng:
- Nguyên lai là như vậy.
Chỉ có Nhược Sương là không bế quan. Thấy Lâm Vân trở về, nàng rất cao hứng. Tuy nhiên Lâm Vân không đi quấy rầy Vũ Tích, bởi Vũ Tích đã đến giai đoạn quan trọng là Kết Đan. Mặc dù hắn đã cho nàng rất nhiều đan dược, nhưng có thể tiến bộ hay không hoàn toàn dựa vào bản thân của nàng. Tuy nhiên, dựa theo sự ba động vững vàng của linh khí từ Vũ Tích, Lâm Vân biết việc tu luyện của Vũ Tích rất thuận lợi.
- Tĩnh Như và Luyện Hư vẫn còn đang tu luyện à?
Lâm Vân thấy có mỗi Nhược Sương đón mình, thì chỉ có thể hỏi nàng.
- Vâng. Tĩnh Như quyết định tới Trúc Cơ mới đi ra, khuyên thế nào cậu ấy cũng không nghe. Cậu ấy nói rằng cậu ấy không muốn cản trở mọi người, cho nên…
Liễu Nhược Sương đương nhiên biết lý do mà Tĩnh Như bế quan.
Lâm Vân thở dài, nắm lấy tay của Nhược Sương, nói:
- Vất vả cho em rồi. Có lẽ lần sau khi anh trở về, chúng ta có thể luôn ở bên nhau. Anh cũng không cần cả ngày chạy tới chạy lui nữa.
Đôi mắt của Nhược Sương đỏ lên, cảm tình bị đè nén đã lâu liền bộc phát. Nàng ôm chặt lấy Lâm Vân, bờ môi của hai người đã dán vào nhau.
TÌnh yêu của Nhược Sương cho Lâm Vân là thứ tình yêu thầm lặng. Nàng luôn âm thầm cố gắng giúp đỡ hắn, mà không cần hồi báo.
Hiện tại rốt cuộc đã được nằm trong ngực của Lâm Vân, Nhược Sương thoải mãi kêu lên một tiếng.
- Đừng, nhỡ đâu Lâm Hinh lúc này xuất quan thì ngại chết.
Nhược Sương bắt lấy bàn tay đang tác quái của Lâm Vân.
- Anh vừa mới thu một người đệ tử, tên là Chu Linh Tố. Ba tháng sau cô ấy sẽ tới Yên Kinh tìm em và Vũ Tích. Anh muốn nhờ em dạy chô cô ấy trụ cột trước. Còn hiện tại anh muốn đi tới Thiên Hồng một chyến. Anh không đợi Vũ Tích và Từ Vinh. Sau khi hai người xuất quan, em nói cho hai người biết. Anh sẽ nhanh trở về thôi. Lần này anh đi tới đó là xem tình hình thế nào.
Lâm Vân quyết định không chờ thêm nữa. Bởi Từ Vinh không biết khi nào mới xuất quan.
- Thiên Hồng là ở đâu?
Liễu Nhược Sương thắc mắc hỏi.
- Chuyện này về sau anh sẽ nói cho em biết. Bởi nó rất phức tạp. Em cũng không cần hỏi Vũ Tích đâu.
Chuyện này có liên quan tới Lâm Hinh và mẹ, cho nên hắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Một tiếng sau, Lâm Vân đã ngồi bên trong Tinh Hà Trùy rồi rời đi Yên Kinh. Mọi chuyện bên này hắn đều giao cho Nhược Sương.
Lâm Vân không biết Hồng Thiên Tinh có phải chính là Thiên Hồng hay không. Nhưng ở trên Tinh Không Đồ, ngoại trừ Hồng Thiên Tinh ra, không có hành tinh nào khác có tên giống như vậy.
Khoảng cách tới Hồng Thiên Tinh còn xa hơn cả Úy Tinh. Với tốc độ của Tinh Hà Trùy như vậy, thì phải chừng nửa tháng mới tới nơi. Nếu như là pháp bảo phi hành khác, có lẽ phải mất vài năm.
Lâm Vân một bên tu luyện, một bên khống chế Tinh Hà Trùy đi về phía Hồng Thiên Tinh.
Chín ngày sau, Lâm Vân đột nhiên ngừng Tinh Hà Trùy lại.
“Kỷ Minh Tinh?”
Trên Tinh Hà Đồ xuất hiện một hành tinh tên là Kỷ Minh. Không ngờ nó lại nằm trên đường tới Hồng Thiên Tinh. Có nên tới đó xem hay không? Lâm Vân suy nghĩ một lúc vẫn quyết định tới đó xem thế nào. Dù sao hành tinh đấy đã suýt nữa tiêu diệt cả Địa Cầu.
Nhưng khi Lâm Vân tới gần Kỷ Minh Tinh kia, liền chấn động.
Kỷ Minh Tinh này khác xa so với hắn tưởng tượng. Trong tưởng tượng của Lâm Vân, Kỷ Minh Tinh là một hành tinh chuyên làm việc mua bán. Huống hồ khoa học kỹ thuật của bọn họ phát triển như vậy, khẳng định hành tinh này rất hiện đại. Một hành tinh chuyên mua bán xuyên vũ trụ, sao có thể nghèo được.
Nhưng Kỷ Minh Tinh trước mắt rất hoang tàn. Khắp nơi là mặt đất gồ ghề. Trong phạm vi vài nghìn km đều không có một người sống. Kỷ Minh Tinh giống như vừa mới trải qua một trận đại chiến nào đó. Hiện tại đã bị hủy diệt.
Lâm Vân kiểm tra khắp nơi, chỉ thấy những căn cứ quân sự và căn cứ nghiên cứu bị sụp đổ. Hành tinh này đã bị một thế lực rất mạnh tấn công.
Không biết là thế lực nào tàn nhẫn như vậy. Chẳng những hủy hết các căn cứ, mà ngay cả người Kỷ Minh cũng không bỏ sót một ai. Hành động này còn tàn ác hơn Lâm Vân rất nhiều lần.
Nhìn xương khô khắp nơi, Kỷ Minh Tinh coi như đã diệt vong Bọn họ thường xuyên buôn bán với các hành tinh Tu Chân. Lần này đã đắc tội với thế lực nào đó, dẫn đến nạn diệt chủng.
Dù Kỷ Minh Tinh không quá lớn, còn nhỏ hơn cả Địa Cầu, nhưng dù sao đó cũng là một hành tinh. Một hành tinh có bao nhiêu dân số? Ít nhất cũng phải hơn một tỷ. Nhưng nói diệt là diệt. Thế giới Tu Chân quả nhiên không dành cho kẻ yếu. Huống hồ khoa học kỹ thuật của Kỷ Minh Tinh phát triển như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ yếu gì.
Bảy tám tên tu sĩ mặc đạo bào đi tới. Trên đạo bào của những người này có thêu một hình bông hoa tím. Lâm Vân liền đoán ra những người này thuộc Tử Vân Điện. Nếu là người của Tử Vân Điện thì mọi việc đều trở nên thông suốt. Nhất định là Tử Vân Điện hợp tác với người Kỷ Minh, phái mấy tu sĩ đi theo người Kỷ Minh tới Địa Cầu. Nhưng cuối cùng lại không có ai trở về.
Trong cơn giận dữ, Tử Vân Điện quyết định tiêu diệt Kỷ Minh Tinh. Điều này chứng tỏ mấy tên tu sĩ chết trong tay của Lâm Vân có thân phận không tầm thường. Bằng không sẽ không khiến cho Tử Vân Điện tức giận như vậy. Nhưng bọn họ đã diệt Kỷ Minh Tinh rồi, sao không đi tới Địa Cầu nhỉ? Không có khả năng người Kỷ Minh Tinh không nói cho bọn họ. Nhưng trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Vân mê hoặc. Hắn dám khẳng định những người này còn chưa biết Địa Cầu. Nếu biết thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tinh Đồ có vị trí Địa Cầu rất là quý giá. Lâm Vân chỉ có một tấm trong Tinh Hà Trùy mà thôi. Có thể khẳng định những Tinh Không Đồ bình thường không tọa đồ Địa Cầu trên đó. Nói một cách khác, người của Tử Vân Điện không tới Địa Cầu, không phải là vì hạ thủ lưu tình, mà vì bọn họ không biết vị trí.
Lâm Vân bỗng nhiên rùng mình một cái. Nếu chuyện này xử lý không tốt, Địa Cầu sớm muộn gì cũng bị bạo lộ. Một khi đám người kia mà tới Địa Cầu, có thể tượng tưởng hậu quả như thế nào. So với Kỷ Minh Tinh, Địa Cầu còn kém hơn rất nhiều.
Ngay cả Kỷ Minh Tinh còn bị diệt vong, Địa Cầu có thể chịu được không?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân không chút do dự bay tới mấy tên tu sĩ kia. Trong đám người này, tu vị cao nhất chỉ là Kết Đan mà thôi.
Lâm Vân bỗng nhiên xuất hiện khiến mấy tên tu sĩ đều sửng sốt. Nhưng bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị vài quyền của Lâm Vân giải quyết. Lưu lại một tên để Sưu Hồn.
Mấy giây sau,, Lâm Vân thả tay xuống. Biến tên này thành hư vô rồi thở dài một tiếng:
- Nguyên lai là như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.