Công Tử Điên Khùng

Chương 527: Ra vẻ thần bí

Ta Là Lão Ngũ

21/10/2013

Mấy người Vũ Tích và Thanh Thanh thấy thần sắc Lâm Vân khẩn trương như vậy, đều biết là chuyện quan trọng. Nhất thời đều im lặng đứng một bên. Các pháp bảo cũng được thu vào.

Tu sĩ áo bào nghe thấy Lâm Vân hỏi về Mộc Linh Châu, vẻ mặt càng hoảng hốt, bởi vì viên ngọc đó không ở trong tay y. Mặc dù như vậy, y vẫn không dám lừa gạt Lâm Vân. Việc Lâm Vân luyện hồn phách của bốn tu sĩ Hóa Thần và một tu sĩ Luyện Hư ở Bắc Lĩnh, y đương nhiên là biết. Nếu thực sự không thể bảo vệ được tính mạng, y mong có thể luân hồn, chứ không muốn thần hồn câu diệt như Lâm Vân đã làm.

- Lúc ấy tôi cũng thật không ngờ tên tu sĩ đó lại lừa tôi. Viên Mộc Linh Châu mà y đưa cho tôi xem là thật, nhưng viên mà y trao đổi lại là giả. Vì vậy tôi lại đánh nhau với y. Tuy nhiên, tên đó rõ ràng mời đến một người giúp đỡ. Mà tên giúp đỡ y có vẻ còn ở cách khá xa, mãi đến khi chúng tôi đánh nhau hai ngày hai đêm thì mới tới.

- Bởi vì y có thêm đồng bọn, nên tôi đương nhiên bỏ chạy. Cuối cùng, để tránh sự truy kích của bọn chúng, tôi đã theo truyền tống trận chạy về, đồng thời phá hủy truyền tống trận đó đi mới được an toàn.

Tu sĩ áo bào nói xong, âm thầm chờ đợi trong lo lắng. Y không biết đã hối hận bao nhiêu lần. Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn.

- Ngươi có biết kẻ đánh nhau với ngươi là ai không?

Điều này là điều mà Lâm Vân quan tâm nhất.

- Bằng hữu của y gọi y là Hứa Khai Sơn. Cái khác thì tôi không biết.

Tu sĩ áo bào nói xong, càng khẩn trương.

Lâm Vân giật mình, Hứa Khai Sơn? Lúc trước không phải Linh Nhi nói, kẻ đã giết cha của cô ta có tên là Sơn sư huynh đó sao? Liệu có phải là cùng một người không? Không thể có sự trùng hợp như vậy, chắc chắn là một người rồi.

Một điều duy nhất khiến Lâm Vân khó hiểu, đó chính là kẻ vây công hắn lúc trước là một tu sĩ Hợp Thể, chứ không phải là Nguyên Anh trung kỳ như tên này nói. Để tu luyện từ Nguyên Anh trung kỳ tới Hợp Thể, không mất hơn một nghìn năm thì làm sao có thể đạt tới được. Không phải ai cũng có Tạo Hóa Đan như hắn.

Nói như vậy, Hứa Khai Sơn và cái tên vây công hắn năm đó không phải cùng một người.

Nếu là như vậy, chỉ có hai khả năng. Một là Hứa Khai Sơn có quen với tu sĩ Hợp Thể vây công hắn kia. Thâm chị là quan hệ rất thân mật. Lôi Mang Quyết thì được y chia sẻ với tu sĩ Hợp Thể.

Khả năng thứ hai là Hứa Khai Sơn bị người này giết. Tài sản của y đều rơi vào trong tay tu sĩ Hợp Thể. Lâm Vân thầm than một tiếng, xem ra năm đó mình không tiếp tục đuổi giết cừu nhân đúng là sai lầm. Nếu năm đó hắn tiếp tục báo thù, nói không chừng hắn đã có Mộc Linh Châu trong tay rồi.

Tuy nhiên, hắn đoán chừng kẻ đó rất có thể là người của Âu Dương Sơn Trang. Nếu có thể quay trở lại Hạt Nguyên Tinh, Lâm Vân sẽ tới Âu Dương Sơn Trang một chuyến. Dù sao thế giới hỗn độn rất quan trọng với hắn.

Tuy hắn đã có Nguyệt Tinh, nhưng không thể mang đi được. Thế giới hỗn độn thì khác. Nói không chừng, khi hắn hình thành thế giới hỗn độn, ngay cả Nguyệt Tinh cũng có thể bỏ vào trong đó.

Không còn gì để hỏi, Lâm Vân vung tay giết hai người. Hạng cướp đường như vậy, hắn sẽ không nhân từ.

Thấy mấy nàng đều kỳ quái nhìn mình, Lâm Vân không khỏi sờ cái mũi, hỏi:

- Chuyện gì vậy? Trên mặt anh có nhọ nồi à?

Vũ Đình bật cười:

- Trên mặt anh rể không có nhọ nồi, chỉ là hai tên tu sĩ Nguyên Anh kia chắc rất buồn bực mà chết. Vừa chứng kiến hàng đống bảo bối, đã bị anh giết rồi. Anh rể, có phải anh ẩn dấu tu vị phải không? Khiến cho hai tu sĩ Nguyên Anh kia không nhìn ra được.



Lâm Vân mỉm cười nói:

- Công pháp mà anh tu luyện khá đặc biệt. Người khác nhìn vào chỉ thấy tu vị của anh rất thấp mà thôi, chứ anh cũng không có ý che dấu gì. Anh tu luyện càng cao, người khác càng thấy bình thường. Có một ngày, nếu anh phi thăng, nói không chừng mọi người thấy anh chẳng khác gì người phàm.

Đây là điều mà về sau Lâm Vân mới biết được. Công pháp của hắn hoàn toàn khác với các công pháp của thế giới Tu Chân. Tu vị càng cao, nếu không tận lực phóng ra khí thế, thì người ngoài nhìn vào tưởng rằng tu vị của hắn rất thấp. Chứ hắn đâu có ý che dấu tu vị của mình.

- Hình như anh đã quên một chuyện thì phải. Anh không muốn tới động phủ Thượng Cổ ở Úy Tinh nhìn xem à?

Vũ Đình lại hỏi.

Lâm Vân lấy ra một tấm bản đồ cổ, nói:

- Đều ghi rõ trong này rồi, anh đương nhiên là muốn đi, nhưng do chưa có thời gian. Tuy nhiên, anh cũng muốn nhắc nhở các em, đến Tu Chân Giới thì đừng khoe khoang của cải trước mặt người khác như vậy. Điều này chỉ dẫn tới phiền toái mà thôi. Thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Mấy cô cũng không phải ngày đầu tiên tới Tu Chân Giới. Bọn họ cũng biết sự tàn khốc trong đó. Vừa nãy là do Lâm Vân ở bên cạnh, mới không kiêng kỵ lấy ra xem. Tuy nhiên, vừa phát sinh chuyện như vậy, lại nghe Lâm Vân dặn dò, đương nhiên đều ghi nhớ trong lòng.

- Vân ca, anh tới tuyệt cảnh Thiên Diễm chắc không chỉ là hoài niệm cảnh xưa chứ?

Thanh Thanh ôm cánh tay của Lâm Vân, nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Vân gật đầu nói:

- Anh vốn cho rằng tuyệt cảnh Thiên Diễm chỉ là một nơi hung hiểm. Nhưng về sau, khi tiêu diệt Tịch Mịch Cốc, anh mới biết rằng Thiên Diễm là một ngọn lửa kinh khủng như thế nào. Một ngọn lửa như vậy, sao có thể xuất hiện ở một nơi có linh khí mỏng manh như Khôn Truân Giới?

- Còn có, sự hung hãn của Thiên Diễm, Tinh Tráo năm đó của anh làm sao có thể ngăn cản được. Dù anh có không ngừng phóng ra Tinh Tráo cũng không thể ngăn cản. Đây là điều mà về sau anh mới phát hiện.

Mặc dù Lâm Vân đang ở bên, nhưng Vũ Tích vẫn khẩn trương hỏi:

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Hỏi xong nàng mới biết mình thất thố. Lâm Vân ôn nhu nắm lấy tay nàng.

- Thiên Diễm lợi hại như vậy, nhưng năm đó Thiên Diễm lại không gây hại được cho anh. Anh cho rằng chỉ có hai khả năng. Một là lúc đó Thiên Diễm đã bị thương, sức nóng giảm mạnh. Thậm chí còn không bằng một phần vạn lúc đầu. Thứ hai là Thiên Diễm muốn nhận anh làm chủ nhân. Còn nguyên nhân cụ thể thì anh không biết.

Những kiến thức này Lâm Vân biết được từ việc đọc các thẻ ngọc thu thập được từ Hạt Nguyên Tinh.

Xung Hi há hốc miệng vì kinh ngạc. Rồi nhịn không được hỏi:

- Một ngọn lửa mà cũng tính mạng sao? Còn có thể bị thương?

Lâm Vân nghiêm túc gật đầu:



- Anh khẳng định ngọn lửa cũng có sinh mạng. Chẳng những là Thiên Diễm, còn có rất nhiều Dị Hỏa cũng có sinh mạng. Hay còn gọi là Hỏa Linh.

- Thiên Diễm cũng có Hỏa Linh phải không?

Nhược Sương vội vàng hỏi. Nàng rất hiếu kỳ với những chuyện ở Tu Chân Giới.

Lâm Vân gật đầu:

- Hiện tại Thiên Diễm đã được anh luyện hóa và dung hợp với Tinh Hỏa, tạo thành Tinh Diễm. Dù Tinh Diễm còn chưa hiện Hỏa Linh, nhưng anh có thể cảm thấy, từ khi bỏ vào Tinh Thần Châu, Tinh Diễm càng ngày càng lớn mạnh. Có lẽ điều anh suy đoán, Thiên Diễm bị thương là chính xác. Về phần vì sao Thiên Diễm lại xuất hiện ở Khôn Truân Giới, anh muốn quay lại đó để kiểm tra.

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, tiện thể xem phong cảnh xung quanh, thời gian trôi qua rất vui vẻ và thoải mái.

Bình thường các cô đều dành thời gian để tu luyện, hoặc là đi loanh quanh Bắc Lĩnh, cho tới bây giờ đều chưa từng đi ra ngoài. Một là vì Lâm Vân không tại, không có hào hứng du lịch. Hai là các cô cũng biết Tu Chân Giới rất tàn khốc, cho nên không dám tùy ý chạy lung tung.

- Lâm đại ca, vì sao anh lại sai Trương Chí Hòa thu mua số lượng lớn các tài liệu xây dựng cao cấp? Không phải anh nói muốn dẫn chúng em đi sao? Chẳng lẽ còn cần xây dựng thêm Vân Môn ở Bắc Lĩnh?

Tĩnh Như rất muốn hỏi những điều này. Chỉ là lúc ấy có nhiều người, mà lại không biết Lâm Vân nghĩ gì, cho nên vẫn chưa hỏi.

Lâm Vân nhìn mấy người, thần bí nói:

- Đương nhiên là để xây dựng chỗ ở mới của chúng ta. Anh nói rồi, anh sẽ dẫn các em tới một nơi rất đẹp, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.

- Là cung Quảng Hàn ở mặt trăng phải không? Em nghe Nhược Sương nói, mặt trăng cũng không phải là nơi ở tốt. Trọng lực ở chỗ đó rất thấp, hơn nữa còn bất lợi cho sinh sống. Nếu anh chỉ muốn tổ chức hôn lễ ở đó thì cũng được. Còn việc sinh sống, thì em nghĩ rằng thà ở đây còn tốt hơn. Đỡ phải lãng phí xây dựng nhà cửa ở mặt trăng làm gì.

Thanh Thanh nói.

Lâm Vân lần nữa ra vẻ thần bí:

- Dù sao đến lúc đó, các em sẽ biết. Anh không lừa các em đâu.

- Hừ, còn thần bí nữa…

Các nàng không quen với vẻ mặt này của Lâm Vân, đều lao lên đè hắn xuống phi thuyền.

….

Càng tới gần tuyệt cảnh Thiên Diễm, thì càng bắt gặp nhiều tu sĩ phi hành. Mặc dù cũng có người phóng thần thức kiểm tra chiếc phi thuyền, nhưng không có thần thức nào chui vào được. Nếu tới gần thì bị một vòng bảo hộ đẩy ra ngoài.

Không biết có phải vì rung động với chiếc phi thuyền rất xa hoa và khổng lồ hay không, mà không có tu sĩ nào dám chặn đường. Chỉ dám ở xa xa nhìn chiếc phi thuyền phi hành mà thôi.

- Anh rể, sao chỗ này có nhiều người như vậy nhỉ? Không biết bọn họ định làm gì? Nếu không chúng ta cũng đi ra ngoài xem?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tử Điên Khùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook