Chương 489: Thực lực của Giản gia
Ta Là Lão Ngũ
13/10/2013
- Ài, đừng nhắc tới y nữa. Tên Uông Chí Hà kia đúng là một tên khốn kiếp.Tưởng rằng y giúp tôi, ai ngờ y lại muốn cướp đoạt giới chỉ của tôi. Giới chỉ của tôi có nhiều thứ như vậy, sao có thể giao cho y được? Tôi đương nhiên là không đồng ý rồi. Y đang muốn động thủ, thì may mà có hai vị cao nhân của Giản gia tới, đuổi tên Uông Chí Hà đi. Hiện tại bọn họ vừa đuổi vừa đánh, không biết đã chạy tới nơi nào. Tôi nhìn thấy các vị đang luận bàn ở đây, cho nên tới xem náo nhiệt.
Lâm Vân tháo cái giới chỉ ở ngón tay ra, vẻ mặt đưa đám nói.
Nguyên lai là như vậy. Các tu sĩ ở đây cơ bản đều tin lời Lâm Vân.
Chỉ có cô gái che mặt là nhíu mày, nhưng không nói gì. Cô ta thấy sự việc không đơn giản như lời hắn nói.
Cô gái áo hồng lên tiếng:
- Người của Giản gia cũng không phải là hạng người tốt đâu. Tôi nghĩ anh nên cẩn thận. Nếu không anh đi cùng chúng tôi nhé.
- Không được. Người trẻ tuổi kia phải đi cùng tôi trở về Giản gia. Đây là mệnh lệnh của Nhị thiếu gia.
A Phúc xen ngang lời cô gái áo hồng.
- Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết Giản gia của các ngươi âm mưu gì. Muốn tài sản trên người hắn thì cứ nói toạc ra, dấu dấu diếm diếm như thế làm gì.
Cô gái áo hồng hừ lạnh một tiếng.
Nói xong, cô ta xoay người hỏi Lâm Vân:
- Này, anh tên gì?
Lâm Vân cực kỳ buồn bực. Mấy người này thật đúng là coi hắn như cục đá ven đường. Đến hiện tại mới có người hỏi tên hắn.
Nhưng Lâm Vân vẫn cười ha ha trả lời:
- Tương phùng hà tất tăng tương thức . Cảm ơn lòng tốt của cô nương. Nhưng tôi vẫn tin tưởng Giản gia. Hẹn gặp lại cô.
(* Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn – Tỳ Bà Hành, Lý Bạch)
Rồi hắn quay sang nói với A Phúc:
- Còn chờ gì nữa, đi thôi A Phúc.
A Phúc sững sờ nhìn Lâm Vân. Y có một loại cảm giác như mình là nô bộc của hắn vậy. Y lắc đầu, xóa bỏ suy nghĩ hoang đường này khỏi óc.
- Có thể. Tuy nhiên, hai cô gái này đã từng đắc tội thiếu gia của chúng tôi. Chờ tôi xử lý bọn họ rồi nói sau.
A Phúc nhớ tới nhiệm vụ chính của mình lần này, là tới bắt hai cô gái trở về. Tìm được Lâm Vân là niềm vui ngoài ý muốn.
Lâm Vân ngạc nhiên. Mình đã xuất hiện rồi, bọn chúng vẫn còn muốn bắt hai cô gái. Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Lẽ nào giết hai người này thì hắn không thể đi tới Giản gia lấy thứ mình cần sao? Nghĩ tới đây, Lâm Vân nổi lên sát ý.
- Tương phùng hà tất tăng tương thức
Cô gái che mặt thì thào lập lại những lời của Lâm Vân, bỗng cô ta chắp tay nói với Lâm Vân:
- Đạo hữu, câu này chắc không chỉ có vậy chứ? Không biết còn có vế sau hay không?
Lâm Vân khoát tay:
- Nói hết ra thì dài lắm. Nhưng câu trước thì có thể nói cho cô biết, chính là “ Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức”
( Cùng là khách lưu lạc nơi chân trời. Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn?)
- Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức.
Cô gái che mặt thì thào nói, bỗng quay về hướng A Phúc:
- Được rồi. Nếu đạo hữu kia đồng ý đi với các ngươi, hai người chúng ta cũng cũng tới Giản phủ ngồi một lát.
Lâm Vân sững sờ. Hắn không ngờ cô gái che mặt cũng muốn tới Giản phủ. Mình tới đó để làm cường đạo. Cô ta tới đó làm gì?
A Phúc không nghĩ nhiều như vậy. Mấy người này đã chủ động đi cùng thì không gì tốt hơn. Nếu xảy ra chiến đấu thì bên mình chưa chắc lưu lại được bọn họ.
Tuy cô gái áo hồng chỉ có tu vị Nguyên Anh. Nhưng cô gái che mặt có tu vị không thua kém gì mình.
Cô gái áo hồng cũng sững sờ:
- Âm tỷ…
Cô ta biết nguy hiểm trong chuyện này. Nếu đi tới Giản phủ thì sao có thể dễ dàng đi ra được? Trợ giúp Lâm Vân là một chuyện, nhưng nếu liên lụy tới Âm tỷ thì lại là chuyên khác.
- Không phải em lo lắng cho vị đại ca kia sao? Chúng ta cùng đi thôi.
Cô gái che mặt cười cười, nói với cô gái áo hồng.
- Đúng, nếu bọn họ muốn làm gì chúng ta, chúng ta cứ nói…
Cô gái áo hồng còn chưa dứt lời, thì cô gái che mặt cắt ngang lời:
- Đi thôi.
Lâm Vân nhìn hai người, hiện tại hắn cũng biết thân phận của hai người không tầm thường. Nhưng lại không nghĩ ra vì sao hai người muôn dính vào chuyện này.
…
Giản gia.
Thế gia đệ nhất của thành Thác Mã. Nghe nói gia chủ của Giản gia đã là cao thủ Đại Thừa Kỳ. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, còn chưa từng có ai nhìn thấy ông ta.
Lúc A Phúc dẫn theo Lâm Vân tới cửa chính của Giản gia, Lâm Vân đã cảm nhận được sự rung động từ cái mai rùa. Không ngờ sư rung động này lại mãnh liệt như vậy. Cách qua một giới chỉ rồi mà vẫn còn cảm thấy.
- Ha ha, A Phúc, ngươi làm rất tốt. Dẫn hai mỹ nữ đi nghỉ trước đi.
Giản Lạc Phiến nhìn thấy Lâm Vân đi vào đại viện, thậm chí còn thấy hai cô gái lắm chuyện ở Thiên Dương Lâu, trong lòng cao hứng. Trong nhất thời đắc ý quên hình.
Dám làm xấu mặt của mình ở Thiên Dương Lâu. Để tí nữa xem lão tử tra tấn các ngươi như thế nào. Nghĩ tới đây, ánh mắt của y nhìn về phía hai cô gái đầy vẻ dục vọng.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Làm xong việc ở đây, cũng là lúc tên thiếu gia này đi đời. Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn cảm thấy tên thiếu gia này ngứa mắt mà thôi.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Đại viện của Giản gia quả nhiên có bố trí trận pháp phòng ngự. Thậm chí còn kèm theo một sát trận. Tuy nhiên hai trận pháp này không lợi hại lắm, chỉ cần vài thương là giải quyết. Có khí tức cường hãn xuất hiện trong thần thức của Lâm Vân. Ít nhất là hai tu sĩ Hợp Thể và một tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Giản gia quả nhiên có nội tình. Khó trách dám kiêu ngạo như vậy.
- Không, chúng tôi muốn ở bên cạnh vị đại ca kia.
Cô gái che mặt lập tức lạnh lùng nói.
- Lớn mật. Nơi này là Giản phủ, đâu phải là nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
Giản Lạc Phiến còn chưa lên tiếng, thì một người tu sĩ trung niên đã quát lớn.
Một cỗ khí tức cường đại xông tới, khiến cho cô gái che mặt phải biến sắc. Nhưng người khác không nhìn thấy sự biến hóa đó mà thôi. Cô ta khẳng định người này đã là cường giả Hợp Thể. Không ngờ Giản gia lại có cao thủ như vậy.
- Nhị ga.
Giản Lạc Phiến vừa thấy người trung niên, liền đi lên phía trước thi lễ. Người này chính là Nhị gia của y, Giản Niên Hành.
Lâm Vân mỉm cười, cô gái che mặt bỗng nhiên cảm thấy áp lực toàn thân biến mất vô ảnh vô tung. Cô ta kinh dị nhìn Lâm Vân. Sự thật chứng minh dự đoán của cô ta không sai. Người trẻ tuổi kia đúng là một cao thủ khủng bố.
Giản Niên Hành bỗng nhiên biến sắc. Y không nhìn thấy có kẻ nào ra tay, vậy mà khí thế của y vừa phóng ra đã tiêu tán. Y vốn định khiến cho ba người này bị thương coi như trừng trị. Nhưng ba ngươi rõ ràng như không cảm nhận được vậy. Chứng tỏ ba người này không đơn giản.
- Vài vị tới Giản phủ là có chuyện gì?
Giản Niên Hành nghiêm túc hỏi.
Lâm Vân tháo cái giới chỉ ở ngón tay ra, vẻ mặt đưa đám nói.
Nguyên lai là như vậy. Các tu sĩ ở đây cơ bản đều tin lời Lâm Vân.
Chỉ có cô gái che mặt là nhíu mày, nhưng không nói gì. Cô ta thấy sự việc không đơn giản như lời hắn nói.
Cô gái áo hồng lên tiếng:
- Người của Giản gia cũng không phải là hạng người tốt đâu. Tôi nghĩ anh nên cẩn thận. Nếu không anh đi cùng chúng tôi nhé.
- Không được. Người trẻ tuổi kia phải đi cùng tôi trở về Giản gia. Đây là mệnh lệnh của Nhị thiếu gia.
A Phúc xen ngang lời cô gái áo hồng.
- Hừ, đừng tưởng rằng ta không biết Giản gia của các ngươi âm mưu gì. Muốn tài sản trên người hắn thì cứ nói toạc ra, dấu dấu diếm diếm như thế làm gì.
Cô gái áo hồng hừ lạnh một tiếng.
Nói xong, cô ta xoay người hỏi Lâm Vân:
- Này, anh tên gì?
Lâm Vân cực kỳ buồn bực. Mấy người này thật đúng là coi hắn như cục đá ven đường. Đến hiện tại mới có người hỏi tên hắn.
Nhưng Lâm Vân vẫn cười ha ha trả lời:
- Tương phùng hà tất tăng tương thức . Cảm ơn lòng tốt của cô nương. Nhưng tôi vẫn tin tưởng Giản gia. Hẹn gặp lại cô.
(* Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn – Tỳ Bà Hành, Lý Bạch)
Rồi hắn quay sang nói với A Phúc:
- Còn chờ gì nữa, đi thôi A Phúc.
A Phúc sững sờ nhìn Lâm Vân. Y có một loại cảm giác như mình là nô bộc của hắn vậy. Y lắc đầu, xóa bỏ suy nghĩ hoang đường này khỏi óc.
- Có thể. Tuy nhiên, hai cô gái này đã từng đắc tội thiếu gia của chúng tôi. Chờ tôi xử lý bọn họ rồi nói sau.
A Phúc nhớ tới nhiệm vụ chính của mình lần này, là tới bắt hai cô gái trở về. Tìm được Lâm Vân là niềm vui ngoài ý muốn.
Lâm Vân ngạc nhiên. Mình đã xuất hiện rồi, bọn chúng vẫn còn muốn bắt hai cô gái. Ánh mắt của Lâm Vân trở nên lạnh lẽo. Lẽ nào giết hai người này thì hắn không thể đi tới Giản gia lấy thứ mình cần sao? Nghĩ tới đây, Lâm Vân nổi lên sát ý.
- Tương phùng hà tất tăng tương thức
Cô gái che mặt thì thào lập lại những lời của Lâm Vân, bỗng cô ta chắp tay nói với Lâm Vân:
- Đạo hữu, câu này chắc không chỉ có vậy chứ? Không biết còn có vế sau hay không?
Lâm Vân khoát tay:
- Nói hết ra thì dài lắm. Nhưng câu trước thì có thể nói cho cô biết, chính là “ Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức”
( Cùng là khách lưu lạc nơi chân trời. Gặp nhau đây, cứ gì phải là quen biết sẵn?)
- Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân, tương phùng hà tất tăng tương thức.
Cô gái che mặt thì thào nói, bỗng quay về hướng A Phúc:
- Được rồi. Nếu đạo hữu kia đồng ý đi với các ngươi, hai người chúng ta cũng cũng tới Giản phủ ngồi một lát.
Lâm Vân sững sờ. Hắn không ngờ cô gái che mặt cũng muốn tới Giản phủ. Mình tới đó để làm cường đạo. Cô ta tới đó làm gì?
A Phúc không nghĩ nhiều như vậy. Mấy người này đã chủ động đi cùng thì không gì tốt hơn. Nếu xảy ra chiến đấu thì bên mình chưa chắc lưu lại được bọn họ.
Tuy cô gái áo hồng chỉ có tu vị Nguyên Anh. Nhưng cô gái che mặt có tu vị không thua kém gì mình.
Cô gái áo hồng cũng sững sờ:
- Âm tỷ…
Cô ta biết nguy hiểm trong chuyện này. Nếu đi tới Giản phủ thì sao có thể dễ dàng đi ra được? Trợ giúp Lâm Vân là một chuyện, nhưng nếu liên lụy tới Âm tỷ thì lại là chuyên khác.
- Không phải em lo lắng cho vị đại ca kia sao? Chúng ta cùng đi thôi.
Cô gái che mặt cười cười, nói với cô gái áo hồng.
- Đúng, nếu bọn họ muốn làm gì chúng ta, chúng ta cứ nói…
Cô gái áo hồng còn chưa dứt lời, thì cô gái che mặt cắt ngang lời:
- Đi thôi.
Lâm Vân nhìn hai người, hiện tại hắn cũng biết thân phận của hai người không tầm thường. Nhưng lại không nghĩ ra vì sao hai người muôn dính vào chuyện này.
…
Giản gia.
Thế gia đệ nhất của thành Thác Mã. Nghe nói gia chủ của Giản gia đã là cao thủ Đại Thừa Kỳ. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, còn chưa từng có ai nhìn thấy ông ta.
Lúc A Phúc dẫn theo Lâm Vân tới cửa chính của Giản gia, Lâm Vân đã cảm nhận được sự rung động từ cái mai rùa. Không ngờ sư rung động này lại mãnh liệt như vậy. Cách qua một giới chỉ rồi mà vẫn còn cảm thấy.
- Ha ha, A Phúc, ngươi làm rất tốt. Dẫn hai mỹ nữ đi nghỉ trước đi.
Giản Lạc Phiến nhìn thấy Lâm Vân đi vào đại viện, thậm chí còn thấy hai cô gái lắm chuyện ở Thiên Dương Lâu, trong lòng cao hứng. Trong nhất thời đắc ý quên hình.
Dám làm xấu mặt của mình ở Thiên Dương Lâu. Để tí nữa xem lão tử tra tấn các ngươi như thế nào. Nghĩ tới đây, ánh mắt của y nhìn về phía hai cô gái đầy vẻ dục vọng.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Làm xong việc ở đây, cũng là lúc tên thiếu gia này đi đời. Không vì cái gì khác, chỉ vì hắn cảm thấy tên thiếu gia này ngứa mắt mà thôi.
Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Đại viện của Giản gia quả nhiên có bố trí trận pháp phòng ngự. Thậm chí còn kèm theo một sát trận. Tuy nhiên hai trận pháp này không lợi hại lắm, chỉ cần vài thương là giải quyết. Có khí tức cường hãn xuất hiện trong thần thức của Lâm Vân. Ít nhất là hai tu sĩ Hợp Thể và một tu sĩ Đại Thừa Kỳ.
Giản gia quả nhiên có nội tình. Khó trách dám kiêu ngạo như vậy.
- Không, chúng tôi muốn ở bên cạnh vị đại ca kia.
Cô gái che mặt lập tức lạnh lùng nói.
- Lớn mật. Nơi này là Giản phủ, đâu phải là nơi ngươi muốn làm gì thì làm.
Giản Lạc Phiến còn chưa lên tiếng, thì một người tu sĩ trung niên đã quát lớn.
Một cỗ khí tức cường đại xông tới, khiến cho cô gái che mặt phải biến sắc. Nhưng người khác không nhìn thấy sự biến hóa đó mà thôi. Cô ta khẳng định người này đã là cường giả Hợp Thể. Không ngờ Giản gia lại có cao thủ như vậy.
- Nhị ga.
Giản Lạc Phiến vừa thấy người trung niên, liền đi lên phía trước thi lễ. Người này chính là Nhị gia của y, Giản Niên Hành.
Lâm Vân mỉm cười, cô gái che mặt bỗng nhiên cảm thấy áp lực toàn thân biến mất vô ảnh vô tung. Cô ta kinh dị nhìn Lâm Vân. Sự thật chứng minh dự đoán của cô ta không sai. Người trẻ tuổi kia đúng là một cao thủ khủng bố.
Giản Niên Hành bỗng nhiên biến sắc. Y không nhìn thấy có kẻ nào ra tay, vậy mà khí thế của y vừa phóng ra đã tiêu tán. Y vốn định khiến cho ba người này bị thương coi như trừng trị. Nhưng ba ngươi rõ ràng như không cảm nhận được vậy. Chứng tỏ ba người này không đơn giản.
- Vài vị tới Giản phủ là có chuyện gì?
Giản Niên Hành nghiêm túc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.