Công Tử Điên Khùng

Chương 417: Trở lại Địa Cầu

Ta Là Lão Ngũ

25/09/2013

Chỉ là tên tiểu tử kia có một cây trường thương khủng bổ như vậy, vì sao lần trước hắn không lấy ra? Hay là có nguyên nhân gì khác? Mà trong cây trường thương kia còn có cả khí tức của Thiên Diễm Tinh Kim. Lẽ nào hắn đã tìm được Thiên Diễm Tinh Kim? Ngụy Hữu Nha còn chưa phát hiện ra trong Phệ Hồn Thương còn có Huyền Ngưng Hàn Thủy và Cực Lam Hắc Kim. Nếu như y biết chắc y sẽ phát điên lên. Pháp bảo Nhất Tự Tháp của y, nếu có thể gắn thêm Cực Lam Hắc Kim thì sẽ đột phá thêm một tầng, thành Nhị Tự Tháp.

- Lập tức phát ra lệnh đuổi bắt tên tu sĩ có tên là Mộc Vân kia.

Ngụy Hữu Nha lạnh lùng nói.

- Vâng.

Vài tên tu sĩ ở đằng sau, nghe mệnh lệnh liền rời đi.

- Chú ý tên người này có thể không phải là Mộc Vân. Tên Mộc Vân chỉ là cái tên mà hắn dùng khi đăng ký ở Tiên Khí Các mà thôi. Cho nên phải kèm theo cả tướng mạo của hắn nữa. Hắn đã bị trọng thương, trừ phi hắn chạy ra ngoài Úy Tinh, bằng không ta không tin là không bắt đượchắn.

Ngụy Hữu Nha bổ sung thêm vài câu.

Nhưng Ngụy Hữu Nha thật không ngờ Lâm Vân đúng là không muốn lưu lại Úy Tinh. Hẳn định trở nhanh chóng trở về Địa Cầu để dưỡng thương.

Vèo một tiếng, cơ hồ không nhìn thấy thân ảnh, Lâm Vân đã bay ra Úy Tinh. Lần này hắn không tính toán dùng truyền tống trận trở về, mà là dựa theo Tinh Đồ và Tinh Hà Trùy trực tiếp bay trở về.

Ngồi ở bên trong Tinh Hà Trùy, với tu vị của Lâm Vân, cũng không khỏi líu lưới. Tốc độ của cây chùy này quả thật là nhanh, hoàn toàn vượt ra khỏi dự liệu của hắn. Trong nháy mắt mà Tinh Hà Trùy đã bay ngang qua hành tinh gần Úy Tinh nhất rồi.

Lâm Vân thầm nghĩ. Hiện tại tu vị của hắn còn thấp, đợi khi tu vị của hắn đã cao, nói không chừng tốc độ còn nhanh hơn. Mà thương thế của hắn thực sự nghiêm trọng. Tu sĩ Đại Thừa đúng là cường hãn.



Cũng may mình cướp được Tinh Hà Trùy. Nếu như không có thứ này, bị thương nặng như vậy, muốn tới truyền tống trận rời đi là không có khả năng. Tuy nhiên lần bị thương này không phải là không có chỗ tốt. Có lẽ bị thương có thể cho hắn tĩnh tâm an dưỡng lại.

Đạo tâm lẽ nào chỉ có tùy tâm sở dục mà thôi? Lâm Vân bỗng nhiên hoài nghi. Hắn vẫn cho rằng tu dưỡng chính là phát huy bốn chữ “Tùy tâm sở dục”. Không làm những việc mà không thích. Tuy nhiên làm như vậy, tiến bộ thì có tiến bộ, nhưng vẫn còn quá kém so với tu vị.

Tâm cảnh là cái gì? Dù đôi khi Lâm Vân có thể cảm giác được tâm cảnh của mình tăng lên. Nhưng hắn lại không có cách nào biết rõ tâm cảnh rốt cuộc là cái gì? Lâm Vân thầm than một tiếng, không có sự phụ hướng dẫn đúng là thiệt thòi.

Trên người có rất nhiều chỗ xương bị gãy. Lâm Vân nuốt vài viên đan dược, rồi chậm rãi hồi phục số xương gãy đó. Cùng với lục phủ ngũ tạng bị ảnh hưởng.

Lần này may mắn mà luyện hóa được Tinh Hà Trùy. Nếu không nói không chừng hắn đã bị giết rồi. Lão già này quả nhiên ác độc. Mặc dù Tinh Hà Trùy là do mình cướp, nhưng nó không phải của y, thì y sồn sồn lên thế làm gì?

Thù này sớm muộn gì cũng phải báo. Đại Thừa Kỳ thì sao chứ? Lâm Vân có linh cảm, thậm chí hắn không cần tu luyện tới năm viên Kim Tinh. Chỉ cần bốn viên là hắn có thể tới đòi nợ.

Điều vượt ngoài ý định của Lâm Vân đó là hắn chỉ mất có một tuần là trở về Địa Cầu. Lúc đi qua sao Hỏa, dù rất muốn lên trên đó kiểm tra xem. Nhưng Lâm Vân sợ trên đó còn có tu sĩ, mà hiện tại hắn bị thương không thể động thủ được.

Từ sao Hỏa về Địa Cầu chỉ trong nháy mắt mà thôi. Lâm Vân đã đỗ xuống đỉnh núi Cửu Hoa. Hắn muốn hủy truyền tống trận ở đây.

Hắn không tin mình làm như vậy mà tên Đại Thừa Kỳ bỏ qua cho mình. Nếu vậy thì nói không chừng y sẽ điều tra ra truyền tống trận ẩn dấu ở đáy biển.

Cho nên Lâm Vân không muốn mạo hiểm. Với thực lực của một tu sĩ Đại Thừa, đủ để hủy diệt một hành tinh nhỏ như Địa Cầu.

Dù hắn có thể bỏ chạy, nhưng đây không phải tính cách của Lâm Vân. Mang tai họa đến, lại vỗ mông rời đi, thì tính là hạng người gì?

Lâm Vân nghĩ không sai. Hiện tại cả Úy Tinh đều đang truy nã hắn. Thậm chí ngay cả một dân chúng bình thường cũng biết có một tu sĩ hung hãn tên là Lâm Vân bị truy lùng.



Thậm chí cái tên Mộc Vân đã trở thành cái tên mà người dân dọa trẻ con nếu nó không ngoan. Theo như lệnh truy nã, hắn chính là hóa thân của Ác Ma. Một tu sĩ Đại Thừa Kỳ ra lệnh truy nã, còn tốt hơn thánh chí của hoàng đế rất nhiều lần.

Lâm Vân dỡ bỏ xong truyền tống trận ở núi Cửu Hoa, rồi mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn liền lập tức gọi điện thoại trở về nhà. Thì biết Vũ Tích, Tĩnh Như và Luyện Hư đang bế quan tu luyện. Nhược Sương nói rằng Vũ Tích chuẩn bị tạo Kim Đan. Từ Vinh thì sau khi Trúc Cơ, nghe nói Lâm Vân đã rời đi, vì muốn trở về giết Tào Quân báo thù, càng vùi đầu vào tu luyện.

Người nhàn rỗi duy nhất chỉ có Nhược Sương. Hiện tại Nhược Sương một bên chiếu cố gia đình, một bên quản lý công ty. Tu vị của nàng sắp Trúc Cơ sơ kỳ rồi.

Lâm Vân nghe thấy vậy thì yên tâm, không vội trở về quấy rầy mọi người.

Chính bản thân hắn cũng phải tĩnh dưỡng. Cho nên hắn nói với Nhược Sương là sẽ một thời gian nữa mới quay trở về. Lại gọi điện thoại cho lão gia tử. Hiện tại Lâm Lộ Trọng đã về hưu, Lâm gia thì trở thành thế gia đệ nhất của Hoa Quốc. Tâm tình thoải mái, cộng thêm đan dược mà Lâm Vân cho, nên sức khỏe của lão gia tử rất tốt.

Nhận được cuộc điện thoại của Lâm Vân, Lâm Lộ Trọng rất vui mừng. Đồng thời nói tới việc mấy vị thủ trưởng muối hắn trở về Yên Kinh có việc thương lượng. Lâm Vân đành phải nói có việc, một thời gian ngắn nữa mới quay trở về.

Mọi việc trong nhà đều ổn, Lâm Vân cũng yên tâm. Hiện tại việc quan trọng nhất là tăng cường thực lực. Để trở về đại lục Thiên Hồng và đối phó với tu sĩ Đại Thừa kia. Ngoài ra còn phải thăm dò xem trong căn cứ của Kỷ Minh ở sao Hỏa có bí mật gì. Hắn luôn không có thời gian để đi, lần này thì có thể rồi.

Những năm gần đây mình chạy tới chạy lui, tu vị không ngừng tăng lên, nhưng vẫn không hiểu cách nào để tu dưỡng đạo tâm. Nếu đạo tâm không thể phát triển thì bàn tới tu vị làm cái gì.

Lâm Vân mua một vé xe lửa về Phần Giang. Nơi đó là nơi mà hắn đã sống lại. Quay trở về nơi đó có lẽ sẽ tìm được điều mà hắn muốn.

Đây là lần thứ hai Lâm Vân ngồi xe lửa, cũng khá thanh nhàn. Còn chưa tới ngày lễ tết, cho nên xe lửa không đông lắm. Ngồi đối diện Lâm Vân là một người trung niên và một lão già. Ngoài ra còn có hai gã đạo sĩ ngồi ở chỗ ra vào. Hai gã đạo sĩ này có vẻ tiên phong đạo cốt.

Tuy nhiên Lâm Vân biết hai người này chỉ tu luyện một công phu dưỡng sinh, trên người không có linh lực ba động nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tử Điên Khùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook