Chương 353: Vạn Bảo Các
Ta Là Lão Ngũ
20/09/2013
Tuy tu vị của mình không cao không thấp, các môn phái cũng rất thích có
cao thủ gia nhập. Nhưng bọn họ chắc chắn sẽ phòng ngừa và kiểm tra mình
nghiêm khắc hơn. Những trận pháp cao cấp sao có thể dạy cho mình được.
Dù Lâm Vân rất muốn mua một cái mặt nạ, nhưng một cái mặt nạ cũng cần phải có mười viên linh thạch Hạ Phẩm. Tốt hơn thì cần một ngàn viên, thậm chí tới chục nghìn viên linh thạch Hạ Phẩm. Hiện tại trong Tinh Giới của Lâm Vân chỉ có bốn năm viên linh thạch đã dùng qua mà thôi, sao có thể đủ mua sắm.
Lâm Vân đã nghĩ qua luyện đan rồi bán. Nhưng để luyện chế ra đủ số đan dược để bán thì cần phải kiếm rất nhiều thảo dược, còn mất thời gian luyện nữa. Chắc phải mất nửa năm mới xong. Nửa năm là thời gian quá dài. Lâm Vân định bày hàng ở vỉa hè bán mấy thứ. Nhưng thấy những người bán hàng toàn là tu sĩ Luyện Khí, ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ cũng không có. Mà mình đã là tu sĩ năm sao rồi, đi bày bán vỉa vè, thì có chút khôi hài.
Lâm Vân khẽ thở dài một tiếng, áp chế tu vị của mình xuống ba sao. Lấy một cái bình ngọc lớn ra. Trong bình ngọc chính là nước lạnh mà người ngoài hành tinh lấy được từ trong hang động ở rừng rậm Amazon. Hắn không biết loại nước này có tác dụng gì, thử tới một cửa hàng hỏi thăm xem.
'Vạn Bảo Các' là cửa hàng lớn nhất của phường thị Đông Lâm. Lâm Vân nghĩ bụng, đã muốn hỏi thăm thì đương nhiên phải tìm một cửa hàng lớn để hỏi rồi.
- Xin hỏi ngài cần gì?
Lâm Vân vừa đi vào 'Vạn Bảo Các', thì đã có một nữ tu tuổi chừng ba mươi chào đón. Nữ tu này có thân hình rất đầy đặn, mặc một bộ quần áo màu xanh nước biển, dáng vẻ rất mê người. Nhưng sắc mặt của cô ta lại lạnh lùng. Lời nói tuy khách khí, nhưng anh mắt lại theo dõi từng hành động của Lâm Vân.
Cô ta thấy Lâm Vân ăn mặc rất kỳ quái, hơn nữa chỉ có tu vị Trúc Cơ, thoạt nhìn không giống một tu sĩ có tiền cho lắm. Mà bên trong của 'Vạn Bảo Các', không có thứ gì là không đắt tiền. Tùy tiện một đồ vật đã phải tốn mấy trăm tới mấy nghìn viên linh thạch rồi.
Tuy Lâm Vân là một tỷ phú ở Địa Cầu, nhưng lại là tên mạt rệp ở nơi này.
- Làm phiền cô gọi ông chủ của cô ra đây. Tôi có việc quan trọng muốn trao đổi với ông ấy.
Lâm Vân thấy trước mặt mình chỉ là một nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ. Nên không dám khẳng định cô ta có thể biết lai lịch của loại nước kia hay không. Đành phải nói như vậy.
Nữ tu này nhíu mày. Trong lòng tự nhủ, người này thật là kỳ quái. Nếu tùy tiện gặp phải một người khách gọi ông chủ tới là phải gọi, thì nói gì tới việc buôn bán nữa.
- Thực xin lỗi đạo hữu. Có chuyện gì, anh cứ thương lượng với tôi là được rồi.
Cô ta không chút do dự cự tuyệt yêu cầu của Lâm Vân.
Lâm Vân cũng không dài dòng. Thử xem cô ta có biết loại nước này hay không đã. Liền lấy bình ngọc ra rồi nói:
- Tôi muốn bán thứ trong bình ngọc. Cô xem thế nào.
- Đây là cái gì?
Cô ta mở bình ngọc ra nhìn, rồi hỏi.
- Ài, vì thế tôi mới muốn gặp ông chủ của cô. Tôi muốn bán đồ cho cô, cô lại không biết, phải hỏi tôi. Thật sự là buồn cười, thôi đưa trả đây, tôi tới cửa hàng khác hỏi vậy.
Lâm Vân làm ra vẻ tức giận nói.
- Chờ chút…
Cô gái mặc áo xanh bỗng thay đổi sắc mặt. Cẩn thận quan sát nước trong chai.
Lâm Vân bất động thanh sắc, chờ cô ta lên tiếng trước.
Mấy phút sau, cô gái này mới đậy nắp, đem trả bình ngọc cho Lâm Vân rồi nói:
- Anh có thể chờ tôi một lúc được không? Tôi đi vào trong hỏi xem rồi sẽ trở lại.
Lâm Vân gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống. Hăn biết cô ta không thể xác định nên muốn vào trong hỏi người có chuyên môn hơn.
Quả nhiên, sau một lát, cô gái này liền đi xuống, rồi mời Lâm Vân đi lên tầng hai.
Lâm Vân đi theo cô ta tới một phòng khách trên tầng hai. Hắn lập tức phát h iện ở đây có bố trí vài trận pháp. Toàn là trận pháp mình không thể phá giải. Có lẽ là do một cao thủ trận pháp nào đó bố trí.
Một lão già tuổi hơn sáu mươi đang ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt có vẻ khẩn trương. Ông ta nhìn thấy Lâm Vân và cô gái đi vào, lập tức đứng lên.
- Bỉ nhân là Thất Tín, mời đạo hữu ngồi.
Lão già này rất khách khí nhường chỗ ngồi cho Lâm Vân.
Lâm Vân hơi sửng sốt. Sao người này lại có tên là Thất Tín được nhỉ, liệu có đáng tin không đây? Ông ta có tu vị Kết Đan sơ kỳ, coi như là một cao thủ. Nhưng Lâm Vân vẫn trả lời ngay:
- Tại hạ là Lâm Vân, tới đây là muốn bán vài thứ cho cửa hàng.
Thất Tín giống như nhìn thấy sự ngạc nhiên của Lâm Vân, hơi xấu hổ nói:
- Lão hủ còn có một ngoại hiệu là ‘Tuyệt không thất tín’. Nên cậu đừng hiểu lầm. Nghe An Hà nói, cậu có khả năng có Huyền Ngưng Hàn Thủy, không biết cậu có thể cho tôi xem được không?
Lâm Vân nghĩ bụng, hóa ra tên của nó là Huyền Ngưng Hàn Thủy. Nhưng không biết dùng để làm gì? Nghĩ tới đây liền đưa bình ngọc cho ông ta.
Nữ tử tên là An Hà đã bưng hai chén trà thơm tới. Lâm Vân nâng lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy hương thơm ngào ngạt, chắc không phải là trà bình thường.
Lão giả nhìn nước trong bình nhiều lần. Thậm chí còn dùng công lực hút một giọt. Cuối cùng mới đậy nắp bình ngọc, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Lâm Vân sững sờ, chẳng lẽ đây không phải là Huyền Ngưng Hàn Thủy sao? Hay là thứ này không đáng tiền?
Thấy biểu lộ của Lâm Vân như vậy, Thất Tín vội vàng nói:
- Đạo hữu đừng hiểu lầm. Đây đúng là Huyền Ngưng Hàn Thủy, hơn nữa phẩm chất còn rất cao. Chỉ là số lượng quá ít. Nếu đạo hữu đồng ý muốn bán, tôi sẽ ra giá là năm mươi nghìn linh thạch Hạ Phẩm. Hoặc là mang đi bán đấu giá giúp cậu. Cửa hàng của chúng tôi sẽ thu 5% lợi nhuận.
Lâm Vân nghe thấy vậy thiếu chút nữa ngã ngửa. Không ngờ thứ này lại đáng giá đến vậy. Khó trách những người ngoài hành tinh kia lại muốn chở nó đi. Không biết tác dụng của nó là gì nhỉ. Lúc về phải nhanh chóng lấy toàn bộ Huyền Ngưng Hàn Thủy bỏ vào trong Hỗn Độn Sơn Hà Đồ mới được.
Thất Tín thấy Lâm Vân trầm ngâm không nói, còn tưởng giá tiền mình đưa ra quá thấp, vội vàng bổ sung:
- Đạo hữu, mặc dù Huyền Ngưng Hàn Thủy này chất lượng rất tốt, nhưng nó chỉ có tác dụng với các cao thủ luyện đan và luyện khí mà thôi. Đối với người thường không có tác dụng gì cả. Hơn nữa chỉ có một bình Huyền Ngưng Hàn Thủy là quá ít.
Lâm Vân hồi phục tinh thần, nhưng không trả lời Thất Tín, mà chỉ hỏi:
- Tôi thấy cửa hàng của ông được bố trí rất quý phái, không biết có phải do trận pháp tạo thành như vậy không?
Thất Tín không ngờ Lâm Vân hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời:
- Đúng vậy, căn phòng này xác thực là có bố trí hơn mười trận pháp cao cấp. Có những trận pháp này, người ngoài sẽ không nghe thấy chúng ta nói chuyện hoặc nhận ra là khí tức của chúng ta.
- Vậy xin hỏi Thất đạo hữu, những trận pháp này đều là do cửa hàng bố trí à?
Lâm Vân tiếp tục hỏi, trong lòng hơi kích động.
- Không phải. Chắc đạo hữu đã từng nghe nói qua Ẩn Phù Tông phải không? Chỗ này chính là do truyền nhân của Ân Phù Tông bố trì.
Ông ta gọi Lâm Vân là đạo hữu, bởi vì đó là phép lịch sự. Nhưng ông ta lại kỳ quái Lâm Vân, một tu sĩ Trúc Cơ cũng gọi mình là đạo hữu. Tuy nhiên ông ta chỉ là thương nhân mà thôi, nên không đào sâu thêm vấn đề này.
- Vậy cửa hàng các công có cách liên lạc với Ẩn Phù Tông không?
Lâm Vân hỏi tiếp.
Hiện tại Thất Tín đã hiểu, anh chàng Lâm Vân này là muốn tìm Ẩn Phù Tông. Nhưng muốn mời Ẩn Phù Tông làm việc, một chút nước Huyền Ngưng Hàn Thủy như vậy là không đủ.
Nghĩ một lát, ông ta uyển chuyển nói:
- Rất khó tìm người của Ẩn Phù Tông. Tôi đã từng có lá bùa liên lạc với bọn họ. Nhưng lá bùa đó là tôi mua được trong một cuộc đấu giá. Một lá bùa chỉ dùng được một lần mà thôi. Hơn nữa, chi phí mời môn phái kia hỗ trợ rất là cao. Tôi sợ…
Lâm Vân hiểu ý của Thất Tín. Nếu không có tiền thì đừng hòng mời bọn họ làm việc. Mà không ngờ Ẩn Phù Tông kia kiêu ngạo như vậy. Ngay cả muốn gặp mặt cũng phải vòng vo như thế. Xem ra muốn học truyền tống trận từ bọn họ đúng là si tâm vọng tưởng.
- Không biết cửa hàng các ông đã tốn bao nhiêu để nhờ được bọn họ?
Câu hỏi này của Lâm Vân đã hỏi quá phạm vi quan hệ giữa hai người.
- Năm triệu linh thạch Hạ Phẩm, cộng thêm cho phép bọn họ phục chế một phần của Tứ Thập Cửu Trận.
Thất Tín nghĩ nghĩ, lại nói thêm:
- Thực ra, năm triệu linh thạch không gì là với cửa hàng chúng tôi. Mà giá trị của Tứ Thập Cửu Trận lại hơn năm triệụ linh thạch nhiều lắm. Lúc trước, có một người tán tu phát hiện ra trận pháp này trong động phủ thời Thượng Cổ, đã dẫn tới vô số tu sĩ chém giết. Cuối cùng vị tán tu kia, vì không dám giữ lại trận pháp này, nên mới bán cho cửa hàng chúng tôi.
- Vậy các ông cho Ẩn Phù Tông phục chế Tứ Thập Cửu Trận kia, thì chẳng phải để cho bọn họ biết cấu tạo của nó sao?
Lâm Vân kỳ quái hỏi. Nếu Ẩn Phù Tông trong lúc phục chế tìm hiểu ra được cấu tạo của nó, rồi bán đi chỗ khác. Thì chả phải là quá thiệt thòi còn gì?
- Lâm đạo hữu nghĩ lầm rồi. Việc này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Trận pháp này chỉ có thể phục chế một phần ba mà thôi. Mà một phần ba đó là chỗ đơn giản nhất. Hai phần ba còn lại có cấu tạo rất phức tạp, không thể nào phục chế lại được.
Mặc dù không muốn cùng Lâm Vân nói tới vấn đề kia, nhưng Tứ Thập Cửu Trận chính là sự tự hào của Vạn Bảo Các.
Dù Lâm Vân rất muốn mua một cái mặt nạ, nhưng một cái mặt nạ cũng cần phải có mười viên linh thạch Hạ Phẩm. Tốt hơn thì cần một ngàn viên, thậm chí tới chục nghìn viên linh thạch Hạ Phẩm. Hiện tại trong Tinh Giới của Lâm Vân chỉ có bốn năm viên linh thạch đã dùng qua mà thôi, sao có thể đủ mua sắm.
Lâm Vân đã nghĩ qua luyện đan rồi bán. Nhưng để luyện chế ra đủ số đan dược để bán thì cần phải kiếm rất nhiều thảo dược, còn mất thời gian luyện nữa. Chắc phải mất nửa năm mới xong. Nửa năm là thời gian quá dài. Lâm Vân định bày hàng ở vỉa hè bán mấy thứ. Nhưng thấy những người bán hàng toàn là tu sĩ Luyện Khí, ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ cũng không có. Mà mình đã là tu sĩ năm sao rồi, đi bày bán vỉa vè, thì có chút khôi hài.
Lâm Vân khẽ thở dài một tiếng, áp chế tu vị của mình xuống ba sao. Lấy một cái bình ngọc lớn ra. Trong bình ngọc chính là nước lạnh mà người ngoài hành tinh lấy được từ trong hang động ở rừng rậm Amazon. Hắn không biết loại nước này có tác dụng gì, thử tới một cửa hàng hỏi thăm xem.
'Vạn Bảo Các' là cửa hàng lớn nhất của phường thị Đông Lâm. Lâm Vân nghĩ bụng, đã muốn hỏi thăm thì đương nhiên phải tìm một cửa hàng lớn để hỏi rồi.
- Xin hỏi ngài cần gì?
Lâm Vân vừa đi vào 'Vạn Bảo Các', thì đã có một nữ tu tuổi chừng ba mươi chào đón. Nữ tu này có thân hình rất đầy đặn, mặc một bộ quần áo màu xanh nước biển, dáng vẻ rất mê người. Nhưng sắc mặt của cô ta lại lạnh lùng. Lời nói tuy khách khí, nhưng anh mắt lại theo dõi từng hành động của Lâm Vân.
Cô ta thấy Lâm Vân ăn mặc rất kỳ quái, hơn nữa chỉ có tu vị Trúc Cơ, thoạt nhìn không giống một tu sĩ có tiền cho lắm. Mà bên trong của 'Vạn Bảo Các', không có thứ gì là không đắt tiền. Tùy tiện một đồ vật đã phải tốn mấy trăm tới mấy nghìn viên linh thạch rồi.
Tuy Lâm Vân là một tỷ phú ở Địa Cầu, nhưng lại là tên mạt rệp ở nơi này.
- Làm phiền cô gọi ông chủ của cô ra đây. Tôi có việc quan trọng muốn trao đổi với ông ấy.
Lâm Vân thấy trước mặt mình chỉ là một nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ. Nên không dám khẳng định cô ta có thể biết lai lịch của loại nước kia hay không. Đành phải nói như vậy.
Nữ tu này nhíu mày. Trong lòng tự nhủ, người này thật là kỳ quái. Nếu tùy tiện gặp phải một người khách gọi ông chủ tới là phải gọi, thì nói gì tới việc buôn bán nữa.
- Thực xin lỗi đạo hữu. Có chuyện gì, anh cứ thương lượng với tôi là được rồi.
Cô ta không chút do dự cự tuyệt yêu cầu của Lâm Vân.
Lâm Vân cũng không dài dòng. Thử xem cô ta có biết loại nước này hay không đã. Liền lấy bình ngọc ra rồi nói:
- Tôi muốn bán thứ trong bình ngọc. Cô xem thế nào.
- Đây là cái gì?
Cô ta mở bình ngọc ra nhìn, rồi hỏi.
- Ài, vì thế tôi mới muốn gặp ông chủ của cô. Tôi muốn bán đồ cho cô, cô lại không biết, phải hỏi tôi. Thật sự là buồn cười, thôi đưa trả đây, tôi tới cửa hàng khác hỏi vậy.
Lâm Vân làm ra vẻ tức giận nói.
- Chờ chút…
Cô gái mặc áo xanh bỗng thay đổi sắc mặt. Cẩn thận quan sát nước trong chai.
Lâm Vân bất động thanh sắc, chờ cô ta lên tiếng trước.
Mấy phút sau, cô gái này mới đậy nắp, đem trả bình ngọc cho Lâm Vân rồi nói:
- Anh có thể chờ tôi một lúc được không? Tôi đi vào trong hỏi xem rồi sẽ trở lại.
Lâm Vân gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống. Hăn biết cô ta không thể xác định nên muốn vào trong hỏi người có chuyên môn hơn.
Quả nhiên, sau một lát, cô gái này liền đi xuống, rồi mời Lâm Vân đi lên tầng hai.
Lâm Vân đi theo cô ta tới một phòng khách trên tầng hai. Hắn lập tức phát h iện ở đây có bố trí vài trận pháp. Toàn là trận pháp mình không thể phá giải. Có lẽ là do một cao thủ trận pháp nào đó bố trí.
Một lão già tuổi hơn sáu mươi đang ngồi ở trong phòng khách, sắc mặt có vẻ khẩn trương. Ông ta nhìn thấy Lâm Vân và cô gái đi vào, lập tức đứng lên.
- Bỉ nhân là Thất Tín, mời đạo hữu ngồi.
Lão già này rất khách khí nhường chỗ ngồi cho Lâm Vân.
Lâm Vân hơi sửng sốt. Sao người này lại có tên là Thất Tín được nhỉ, liệu có đáng tin không đây? Ông ta có tu vị Kết Đan sơ kỳ, coi như là một cao thủ. Nhưng Lâm Vân vẫn trả lời ngay:
- Tại hạ là Lâm Vân, tới đây là muốn bán vài thứ cho cửa hàng.
Thất Tín giống như nhìn thấy sự ngạc nhiên của Lâm Vân, hơi xấu hổ nói:
- Lão hủ còn có một ngoại hiệu là ‘Tuyệt không thất tín’. Nên cậu đừng hiểu lầm. Nghe An Hà nói, cậu có khả năng có Huyền Ngưng Hàn Thủy, không biết cậu có thể cho tôi xem được không?
Lâm Vân nghĩ bụng, hóa ra tên của nó là Huyền Ngưng Hàn Thủy. Nhưng không biết dùng để làm gì? Nghĩ tới đây liền đưa bình ngọc cho ông ta.
Nữ tử tên là An Hà đã bưng hai chén trà thơm tới. Lâm Vân nâng lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy hương thơm ngào ngạt, chắc không phải là trà bình thường.
Lão giả nhìn nước trong bình nhiều lần. Thậm chí còn dùng công lực hút một giọt. Cuối cùng mới đậy nắp bình ngọc, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Lâm Vân sững sờ, chẳng lẽ đây không phải là Huyền Ngưng Hàn Thủy sao? Hay là thứ này không đáng tiền?
Thấy biểu lộ của Lâm Vân như vậy, Thất Tín vội vàng nói:
- Đạo hữu đừng hiểu lầm. Đây đúng là Huyền Ngưng Hàn Thủy, hơn nữa phẩm chất còn rất cao. Chỉ là số lượng quá ít. Nếu đạo hữu đồng ý muốn bán, tôi sẽ ra giá là năm mươi nghìn linh thạch Hạ Phẩm. Hoặc là mang đi bán đấu giá giúp cậu. Cửa hàng của chúng tôi sẽ thu 5% lợi nhuận.
Lâm Vân nghe thấy vậy thiếu chút nữa ngã ngửa. Không ngờ thứ này lại đáng giá đến vậy. Khó trách những người ngoài hành tinh kia lại muốn chở nó đi. Không biết tác dụng của nó là gì nhỉ. Lúc về phải nhanh chóng lấy toàn bộ Huyền Ngưng Hàn Thủy bỏ vào trong Hỗn Độn Sơn Hà Đồ mới được.
Thất Tín thấy Lâm Vân trầm ngâm không nói, còn tưởng giá tiền mình đưa ra quá thấp, vội vàng bổ sung:
- Đạo hữu, mặc dù Huyền Ngưng Hàn Thủy này chất lượng rất tốt, nhưng nó chỉ có tác dụng với các cao thủ luyện đan và luyện khí mà thôi. Đối với người thường không có tác dụng gì cả. Hơn nữa chỉ có một bình Huyền Ngưng Hàn Thủy là quá ít.
Lâm Vân hồi phục tinh thần, nhưng không trả lời Thất Tín, mà chỉ hỏi:
- Tôi thấy cửa hàng của ông được bố trí rất quý phái, không biết có phải do trận pháp tạo thành như vậy không?
Thất Tín không ngờ Lâm Vân hỏi điều này, nhưng vẫn trả lời:
- Đúng vậy, căn phòng này xác thực là có bố trí hơn mười trận pháp cao cấp. Có những trận pháp này, người ngoài sẽ không nghe thấy chúng ta nói chuyện hoặc nhận ra là khí tức của chúng ta.
- Vậy xin hỏi Thất đạo hữu, những trận pháp này đều là do cửa hàng bố trí à?
Lâm Vân tiếp tục hỏi, trong lòng hơi kích động.
- Không phải. Chắc đạo hữu đã từng nghe nói qua Ẩn Phù Tông phải không? Chỗ này chính là do truyền nhân của Ân Phù Tông bố trì.
Ông ta gọi Lâm Vân là đạo hữu, bởi vì đó là phép lịch sự. Nhưng ông ta lại kỳ quái Lâm Vân, một tu sĩ Trúc Cơ cũng gọi mình là đạo hữu. Tuy nhiên ông ta chỉ là thương nhân mà thôi, nên không đào sâu thêm vấn đề này.
- Vậy cửa hàng các công có cách liên lạc với Ẩn Phù Tông không?
Lâm Vân hỏi tiếp.
Hiện tại Thất Tín đã hiểu, anh chàng Lâm Vân này là muốn tìm Ẩn Phù Tông. Nhưng muốn mời Ẩn Phù Tông làm việc, một chút nước Huyền Ngưng Hàn Thủy như vậy là không đủ.
Nghĩ một lát, ông ta uyển chuyển nói:
- Rất khó tìm người của Ẩn Phù Tông. Tôi đã từng có lá bùa liên lạc với bọn họ. Nhưng lá bùa đó là tôi mua được trong một cuộc đấu giá. Một lá bùa chỉ dùng được một lần mà thôi. Hơn nữa, chi phí mời môn phái kia hỗ trợ rất là cao. Tôi sợ…
Lâm Vân hiểu ý của Thất Tín. Nếu không có tiền thì đừng hòng mời bọn họ làm việc. Mà không ngờ Ẩn Phù Tông kia kiêu ngạo như vậy. Ngay cả muốn gặp mặt cũng phải vòng vo như thế. Xem ra muốn học truyền tống trận từ bọn họ đúng là si tâm vọng tưởng.
- Không biết cửa hàng các ông đã tốn bao nhiêu để nhờ được bọn họ?
Câu hỏi này của Lâm Vân đã hỏi quá phạm vi quan hệ giữa hai người.
- Năm triệu linh thạch Hạ Phẩm, cộng thêm cho phép bọn họ phục chế một phần của Tứ Thập Cửu Trận.
Thất Tín nghĩ nghĩ, lại nói thêm:
- Thực ra, năm triệu linh thạch không gì là với cửa hàng chúng tôi. Mà giá trị của Tứ Thập Cửu Trận lại hơn năm triệụ linh thạch nhiều lắm. Lúc trước, có một người tán tu phát hiện ra trận pháp này trong động phủ thời Thượng Cổ, đã dẫn tới vô số tu sĩ chém giết. Cuối cùng vị tán tu kia, vì không dám giữ lại trận pháp này, nên mới bán cho cửa hàng chúng tôi.
- Vậy các ông cho Ẩn Phù Tông phục chế Tứ Thập Cửu Trận kia, thì chẳng phải để cho bọn họ biết cấu tạo của nó sao?
Lâm Vân kỳ quái hỏi. Nếu Ẩn Phù Tông trong lúc phục chế tìm hiểu ra được cấu tạo của nó, rồi bán đi chỗ khác. Thì chả phải là quá thiệt thòi còn gì?
- Lâm đạo hữu nghĩ lầm rồi. Việc này không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Trận pháp này chỉ có thể phục chế một phần ba mà thôi. Mà một phần ba đó là chỗ đơn giản nhất. Hai phần ba còn lại có cấu tạo rất phức tạp, không thể nào phục chế lại được.
Mặc dù không muốn cùng Lâm Vân nói tới vấn đề kia, nhưng Tứ Thập Cửu Trận chính là sự tự hào của Vạn Bảo Các.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.