Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!
Chương 48: Châm Chọc
Thôi Kinh Thước
25/08/2023
Hệ thống không hiểu.
“Không phải cô muốn bán sao? Vì sao phải tặng nàng? Cô hào phóng như vậy từ khi nào thế?”
Lục Kiến Vi không có thời gian đáp lại, cười nói với Ngụy Liễu: "Tôi thật lòng muốn kết bạn với cô, nếu cô không muốn tôi cho, vậy cứ xem như tôi tặng cô đi.”
“Lục chưởng quầy, người bạn như cô tôi nhận định rồi." Lúc này Ngụy Liễu móc ra hai tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Lục Kiến Vi, vui vẻ ra mặt nói: “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, tôi không thể lấy không của cô.”
Mỗi tờ một trăm lượng, tổng cộng hai trăm lượng.
Lục Kiến Vi kiếm được một trăm năm mươi lượng.
Hệ thống: "..."
Không hiểu, thật sự không hiểu nổi.
Lục Kiến Vi nhận ngân phiếu, lại ôn nhu dễ gần nói: "Nghe nói cô và Đào công tử muốn mượn xe lừa, tôi thấy chỉ là đi thành Vọng Nguyệt một chuyến thôi, tiền thuê cũng không cần thiết, tôi tin tưởng hai người.”
“Lục chưởng quầy khách khí rồi, mượn xe trả tiền là điều hiển nhiên.”
Lục Kiến Vi mỉm cười.
“Tiểu Khách, nếu cô nương này không có mục đích khác, thì tôi thật sự rất thích cô ấy.”
Tiểu Khách: "Ồ.”
Chỉ cần là tiêu tiền như rác, cô đều thích.
Tiết Quan Hà làm xong đồ ăn, Lục Kiến Vi mời Ngụy Liễu cùng dùng bữa.
Ngụy Liễu khéo léo từ chối: "Tôi và sư huynh muốn đi thành Vọng Nguyệt giải quyết chút việc, đến muộn sợ cửa thành sẽ đóng, không về được.”
Lục Kiến Vi không giữ họ lại nữa.
Sư huynh muội hai người sau khi trả mười lượng tiền thuê nhà, một lượng tiền thế chấp xe thì lái xe lừa rời khỏi khách điếm.
Phòng phía đông lầu hai.
Hai người Lữ Tào liếc nhau, Tào Háo Tử từ lầu hai phi thân xuống, vượt qua tường hậu viện, lặng lẽ theo đuôi sư huynh muội Đào Ngụy, chỉ còn Lữ Hồ Điệp ở lại tiếp tục giám sát Trương Bá và Nhạc Thù.
Lục Kiến Vi làm như không biết, thản nhiên ngồi xuống.
Chúng tiểu nhị cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, ba người Trương Bá đã quen thuộc, tự chuẩn bị bát đũa cho mình, chỉ có Yến Phi Tàng đang nhìn chằm chằm mặt bàn trống trơn, vẻ mặt mờ mịt.
Người mới không xứng đáng được ăn sao?
Tiết Quan Hà theo bản năng kính sợ Võ sư cấp sáu, lại có tấm lòng đối xử tử tế với người mới, vội vàng nói:
“Tôi đi lấy thêm một bộ bát đũa!”
Lục Kiến Vi gọi hắn lại.
“Để ông ta tự đi lấy.”
Đều là tiểu nhị cả, ai cũng như nhau .
Yến Phi Tàng chỉ là nhất thời không kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn cũng tự giác đi phòng bếp lấy bát đũa, không chút khách khí múc một chén cơm lớn, ăn như bị bỏ đói mấy ngày.
Qua một lúc, cơm trong bát hết rồi, lại múc thêm một bát nữa.
Người bên cạnh nửa bát còn chưa ăn xong, hắn đã ăn hết ba bát, lại đứng dậy đi lấy thêm bát thứ tư.
Lục Kiến Vi: "...”
Đây không phải tiểu nhị, đây là hổ đói thì đúng hơn!
Mùi thức ăn bay tới lầu hai. Lữ Hồ Điệp đang ngồi thiền, ngửi thấy mùi thơm bèn ôm bụng, sau đó không nhịn được đi xuống lầu.
“Lục chưởng quầy, bổn cô nương đói bụng rồi, cho bổn cô nương thêm một bộ bát đũa được không?”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Lục Kiến Vi với ánh mắt mị hoặc..
Lục Kiến Vi không có động tĩnh gì.
“Trả tiền đã.”
“Cô nương luôn miệng nhắc đến tiền bạc, không tốt nha." Lữ Hồ Điệp quơ nhẹ bàn tay hoa lan, cười trêu ghẹo.
Lục Kiến Vi phiền nhất là loại người lấy giới tính ra đùa giỡn này, không chút khách khí nói:
"Phấn trên mặt anh dày đến có thể trát tường rồi, nói chuyện lại vừa dầu vừa ngấy, có thể vắt ra xào một nồi đồ ăn lớn đó. Có thời gian rảnh rỗi thế thì chi bằng đổi nghề làm thợ nền hoặc đầu bếp kiếm tiền đi, hoặc là mua bồ kết về khử dầu cũng được, đỡ phải cả ngày lên mặt dạy đời người khác."
Lữ Hồ Điệp: "...”
Những người còn lại: "...”
Ngay cả Yến Phi Tàng đang ăn như hổ đói cũng phải ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cô.
Họ biết Lục chưởng quầy yêu tiền, cũng biết Lục chưởng quầy giỏi tranh biện, nhưng vẫn bị những lời nói mỉa mai của cô làm cho kinh ngạc.
Nói thật, lúc Lục chưởng quầy không mắng chửi người khác, dáng vẻ vẫn luôn ôn nhu, nói chuyện cũng không lớn tiếng. Họ sẽ bị bề ngoài xinh đẹp thanh lịch của cô mê hoặc.
Nhưng lời mắng chửi vừa thốt ra, họ đều không hẹn mà cùng cảm thấy vỡ mộng.
Kỳ lạ hơn là sau khi nghe xong, họ lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Gương mặt trắng bệch của Lữ Hồ Điệp đột nhiên biến sắc, sắc mặt vặn vẹo trong chốc lát, rất nhanh trở lại bình thường. Hắn ta “hừ” lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Hắn ta có rất nhiều cách có thể khiến cho người đang ngồi kia khó xử, nhưng nghĩ đến Yến Phi Tàng là Võ sư cấp sáu, khách điếm này lại thần bí khó lường. Hơn nữa, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, hắn ta liền nhịn cơn giận xuống, lên lầu chờ Tào Háo Tử trở về.
“Không phải cô muốn bán sao? Vì sao phải tặng nàng? Cô hào phóng như vậy từ khi nào thế?”
Lục Kiến Vi không có thời gian đáp lại, cười nói với Ngụy Liễu: "Tôi thật lòng muốn kết bạn với cô, nếu cô không muốn tôi cho, vậy cứ xem như tôi tặng cô đi.”
“Lục chưởng quầy, người bạn như cô tôi nhận định rồi." Lúc này Ngụy Liễu móc ra hai tấm ngân phiếu, nhét vào trong tay Lục Kiến Vi, vui vẻ ra mặt nói: “Anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, tôi không thể lấy không của cô.”
Mỗi tờ một trăm lượng, tổng cộng hai trăm lượng.
Lục Kiến Vi kiếm được một trăm năm mươi lượng.
Hệ thống: "..."
Không hiểu, thật sự không hiểu nổi.
Lục Kiến Vi nhận ngân phiếu, lại ôn nhu dễ gần nói: "Nghe nói cô và Đào công tử muốn mượn xe lừa, tôi thấy chỉ là đi thành Vọng Nguyệt một chuyến thôi, tiền thuê cũng không cần thiết, tôi tin tưởng hai người.”
“Lục chưởng quầy khách khí rồi, mượn xe trả tiền là điều hiển nhiên.”
Lục Kiến Vi mỉm cười.
“Tiểu Khách, nếu cô nương này không có mục đích khác, thì tôi thật sự rất thích cô ấy.”
Tiểu Khách: "Ồ.”
Chỉ cần là tiêu tiền như rác, cô đều thích.
Tiết Quan Hà làm xong đồ ăn, Lục Kiến Vi mời Ngụy Liễu cùng dùng bữa.
Ngụy Liễu khéo léo từ chối: "Tôi và sư huynh muốn đi thành Vọng Nguyệt giải quyết chút việc, đến muộn sợ cửa thành sẽ đóng, không về được.”
Lục Kiến Vi không giữ họ lại nữa.
Sư huynh muội hai người sau khi trả mười lượng tiền thuê nhà, một lượng tiền thế chấp xe thì lái xe lừa rời khỏi khách điếm.
Phòng phía đông lầu hai.
Hai người Lữ Tào liếc nhau, Tào Háo Tử từ lầu hai phi thân xuống, vượt qua tường hậu viện, lặng lẽ theo đuôi sư huynh muội Đào Ngụy, chỉ còn Lữ Hồ Điệp ở lại tiếp tục giám sát Trương Bá và Nhạc Thù.
Lục Kiến Vi làm như không biết, thản nhiên ngồi xuống.
Chúng tiểu nhị cũng theo đó ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, ba người Trương Bá đã quen thuộc, tự chuẩn bị bát đũa cho mình, chỉ có Yến Phi Tàng đang nhìn chằm chằm mặt bàn trống trơn, vẻ mặt mờ mịt.
Người mới không xứng đáng được ăn sao?
Tiết Quan Hà theo bản năng kính sợ Võ sư cấp sáu, lại có tấm lòng đối xử tử tế với người mới, vội vàng nói:
“Tôi đi lấy thêm một bộ bát đũa!”
Lục Kiến Vi gọi hắn lại.
“Để ông ta tự đi lấy.”
Đều là tiểu nhị cả, ai cũng như nhau .
Yến Phi Tàng chỉ là nhất thời không kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn cũng tự giác đi phòng bếp lấy bát đũa, không chút khách khí múc một chén cơm lớn, ăn như bị bỏ đói mấy ngày.
Qua một lúc, cơm trong bát hết rồi, lại múc thêm một bát nữa.
Người bên cạnh nửa bát còn chưa ăn xong, hắn đã ăn hết ba bát, lại đứng dậy đi lấy thêm bát thứ tư.
Lục Kiến Vi: "...”
Đây không phải tiểu nhị, đây là hổ đói thì đúng hơn!
Mùi thức ăn bay tới lầu hai. Lữ Hồ Điệp đang ngồi thiền, ngửi thấy mùi thơm bèn ôm bụng, sau đó không nhịn được đi xuống lầu.
“Lục chưởng quầy, bổn cô nương đói bụng rồi, cho bổn cô nương thêm một bộ bát đũa được không?”
Nói xong, hắn ta nhìn về phía Lục Kiến Vi với ánh mắt mị hoặc..
Lục Kiến Vi không có động tĩnh gì.
“Trả tiền đã.”
“Cô nương luôn miệng nhắc đến tiền bạc, không tốt nha." Lữ Hồ Điệp quơ nhẹ bàn tay hoa lan, cười trêu ghẹo.
Lục Kiến Vi phiền nhất là loại người lấy giới tính ra đùa giỡn này, không chút khách khí nói:
"Phấn trên mặt anh dày đến có thể trát tường rồi, nói chuyện lại vừa dầu vừa ngấy, có thể vắt ra xào một nồi đồ ăn lớn đó. Có thời gian rảnh rỗi thế thì chi bằng đổi nghề làm thợ nền hoặc đầu bếp kiếm tiền đi, hoặc là mua bồ kết về khử dầu cũng được, đỡ phải cả ngày lên mặt dạy đời người khác."
Lữ Hồ Điệp: "...”
Những người còn lại: "...”
Ngay cả Yến Phi Tàng đang ăn như hổ đói cũng phải ngẩng đầu lên, dùng một ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía cô.
Họ biết Lục chưởng quầy yêu tiền, cũng biết Lục chưởng quầy giỏi tranh biện, nhưng vẫn bị những lời nói mỉa mai của cô làm cho kinh ngạc.
Nói thật, lúc Lục chưởng quầy không mắng chửi người khác, dáng vẻ vẫn luôn ôn nhu, nói chuyện cũng không lớn tiếng. Họ sẽ bị bề ngoài xinh đẹp thanh lịch của cô mê hoặc.
Nhưng lời mắng chửi vừa thốt ra, họ đều không hẹn mà cùng cảm thấy vỡ mộng.
Kỳ lạ hơn là sau khi nghe xong, họ lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái.
Gương mặt trắng bệch của Lữ Hồ Điệp đột nhiên biến sắc, sắc mặt vặn vẹo trong chốc lát, rất nhanh trở lại bình thường. Hắn ta “hừ” lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Hắn ta có rất nhiều cách có thể khiến cho người đang ngồi kia khó xử, nhưng nghĩ đến Yến Phi Tàng là Võ sư cấp sáu, khách điếm này lại thần bí khó lường. Hơn nữa, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, hắn ta liền nhịn cơn giận xuống, lên lầu chờ Tào Háo Tử trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.