Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!
Chương 44: Chiến Lược Kinh Doanh
Thôi Kinh Thước
25/08/2023
Ngụy Liễu lại hỏi: "Tiểu nhị, hỏi thăm cậu một chuyện nữa.”
“Khách nhân xin cứ hỏi.”
"Quần áo và trang sức của Lục chưởng quầy nhà anh đều mua ở thành Vọng Nguyệt sao?" Mắt nàng lộ vẻ ngưỡng mộ, "Quần áo và đồ trang sức đều rất mới mẻ độc đáo, tôi chưa từng thấy ở nơi khác, không biết giá bán là bao nhiêu?"
Tiết Quan Hà: "...”
Hắn làm gì biết những thứ liên quan đến quần áo hay trang sức chứ?
“Chuyện này tôi cũng không rõ.”
Ngụy Liễu nói: "Vậy anh đi hỏi Lục chưởng quầy đi.”
Tiết Quan Hà đồng ý, sau đó đi ra cửa, hắn lập tức lên lầu ba, gõ cửa phòng Lục Kiến Vi. Thấy không có người đáp lại, hắn trở lại phòng khách ở lầu một.
Lục Kiến Vi ngồi sau quầy, cầm sổ sách trong tay.
Doanh thu của khách điếm vẫn quá chậm, trong khoảng thời gian ngắn khách điếm sẽ không thể thăng cấp đạo cụ công kích và phòng ngự được, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
“Chưởng quầy." Tiết Quan Hà tới gần quầy nói: "Đào công tử và Ngụy cô nương vừa hỏi, có thể cho bọn họ mượn xe lừa của khách điếm hay không?”
Bây giờ thính lực của Lục Kiến Vi phi phàm, lại có hệ thống kinh doanh khách điếm, tất nhiên cô có thể nghe được đoạn đối thoại trên lầu hai.
“Xe lừa có thể cho mượn, một lần mười lượng bạc, tiền thế chấp là một lượng.”
Cô mới hỏi qua hệ thống, nếu như mượn công cụ của khách điếm, tiền thuê cũng được tính vào tiền doanh thu.
Tiết Quan Hà: "...Vâng! Ngụy cô nương còn hỏi, quần áo và trang sức của ngài có phải mua ở thành Vọng Nguyệt hay không, giá cả như thế nào.”
“Những thứ này đều do tú nương và trâm nương trong nhà đặt làm riêng, bình thường không bán ra bên ngoài." Lục Kiến Vi thuận miệng trả lời, không hề đỏ mặt.
Tiết Quan Hà cả kinh, gia cảnh của sư phụ quả nhiên hề không tầm thường, vậy mà có thể chuyên dưỡng tú nương và trâm nương.
Lễ nhận tội và lễ bái sư hắn đưa trước đó, có phải quá keo kiệt rồi không?
Hắn càng kính sợ hơn.
“Tôi biết rồi, vậy tôi đi trả lời Ngụy cô nương.”
Sau khi hắn đi, hệ thống kinh ngạc nói: "Vừa rồi cô tìm kiếm quần áo và trang sức ở khu cửa hàng, không phải vì để bán cho nàng ta với giá cao sao?"
Lục Kiến Vi nhíu mày: "Tiểu Khách, cậu đang nghĩ gì vậy? Có tiền mà không kiếm là ngốc đó.”
“Vậy cô...”
"Mua bán không thể vội vàng, đây gọi là chiến lược “Marketing bỏ đói”. Cậu hiểu không?"
Trên lầu hai, Ngụy Liễu đúng lúc hỏi: "Đặt làm riêng? Tôi có thể đưa tiền, có thể đặt làm riêng cho tôi hay không ?!"
Lục Kiến Vi cười thản nhiên.
“Thấy chưa, tới rồi đó.”
“...Cô chỉ là chưởng quầy của một khách điếm nhỏ, chứ không phải là con buôn.”
"Khách điếm này mô hình quá nhỏ, khách sạn hiện đại bây giờ cũng có những dịch vụ tiêu dùng ẩn, chẳng hạn như bán nước khoáng, mì ăn liền, đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, v.v. Khách điếm của thế giới võ hiệp cổ đại cũng phải phù hợp với đặc sắc địa phương, không chỉ cung cấp chỗ ở và thức ăn cho khách, mà còn phải đáp ứng nhu cầu tiêu dùng khác của khách, như vậy mới có thể phát triển bền vững."
Tiểu Khách: “...”
Ngụy biện! Đều là ngụy biện!
Tiết Quan Hà không thể tự đưa ra chủ ý, lại xuống lầu hỏi Lục Kiến Vi.
“Nhà xa, không tiện nhận đặt hàng." Lục Kiến Vi không chút do dự nói sang chuyện khác: "Sắp trưa rồi.”
Tiết Quan Hà lập tức nói: "Tôi quay lại báo với Ngụy cô nương một tiếng rồi đi nấu cơm ngay.”
Dứt lời xong hắn đi lên lầu.
Lục Kiến Vi lấy gương đồng ra, cô ngồi sau quầy, thưởng thức lớp trang điểm tinh xảo của mình.
Không hổ là mình, năng lực bán hàng hạng nhất.
“Cô trực tiếp từ chối như vậy, không sợ nàng ta không mua nữa sao?" Tiểu Khách khó hiểu.
Lục Kiến Vi chắc chắn: "Không đâu.”
“Tại sao?”
“Nàng ta không có ham muốn mua sắm, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.”
“Lời cô nói sao mâu thuẫn thế? Tôi không hiểu?”
“Cậu không phải sinh vật cacbon, không hiểu là chuyện bình thường.” Lục Kiến Vi cất gương đồng đi, tựa lưng vào ghế: "Nàng ta không dao động, nhưng lại thể hiện ra sự si mê, điều này rất không bình thường.”
Tiểu Khách đơ ra, nó thật sự không nhìn ra.
Lục Kiến Vi không để ý đến nó nữa, cô gọi Nhạc Thù tới.
“Đi hỏi khách trong tiệm xem có cần dùng bữa trưa không.”
Nhạc Thù nghe lời, chạy tới từng phòng, gõ cửa.
“Chuyện gì?”
Yến Phi Tàng đang ở trong phòng suy nghĩ về đao pháp, càng suy nghĩ càng thấy rối rắm, buồn bực. Thứ đao pháp mà hắn luôn kiêu ngạo lại bị chưởng quầy của một khách điếm vô danh nhìn ra nhiều sơ hở như vậy.
Hắn không thể không nghi ngờ chính mình, thật sự kém như vậy sao?
“Khách nhân xin cứ hỏi.”
"Quần áo và trang sức của Lục chưởng quầy nhà anh đều mua ở thành Vọng Nguyệt sao?" Mắt nàng lộ vẻ ngưỡng mộ, "Quần áo và đồ trang sức đều rất mới mẻ độc đáo, tôi chưa từng thấy ở nơi khác, không biết giá bán là bao nhiêu?"
Tiết Quan Hà: "...”
Hắn làm gì biết những thứ liên quan đến quần áo hay trang sức chứ?
“Chuyện này tôi cũng không rõ.”
Ngụy Liễu nói: "Vậy anh đi hỏi Lục chưởng quầy đi.”
Tiết Quan Hà đồng ý, sau đó đi ra cửa, hắn lập tức lên lầu ba, gõ cửa phòng Lục Kiến Vi. Thấy không có người đáp lại, hắn trở lại phòng khách ở lầu một.
Lục Kiến Vi ngồi sau quầy, cầm sổ sách trong tay.
Doanh thu của khách điếm vẫn quá chậm, trong khoảng thời gian ngắn khách điếm sẽ không thể thăng cấp đạo cụ công kích và phòng ngự được, nhất định phải nghĩ biện pháp kiếm tiền.
“Chưởng quầy." Tiết Quan Hà tới gần quầy nói: "Đào công tử và Ngụy cô nương vừa hỏi, có thể cho bọn họ mượn xe lừa của khách điếm hay không?”
Bây giờ thính lực của Lục Kiến Vi phi phàm, lại có hệ thống kinh doanh khách điếm, tất nhiên cô có thể nghe được đoạn đối thoại trên lầu hai.
“Xe lừa có thể cho mượn, một lần mười lượng bạc, tiền thế chấp là một lượng.”
Cô mới hỏi qua hệ thống, nếu như mượn công cụ của khách điếm, tiền thuê cũng được tính vào tiền doanh thu.
Tiết Quan Hà: "...Vâng! Ngụy cô nương còn hỏi, quần áo và trang sức của ngài có phải mua ở thành Vọng Nguyệt hay không, giá cả như thế nào.”
“Những thứ này đều do tú nương và trâm nương trong nhà đặt làm riêng, bình thường không bán ra bên ngoài." Lục Kiến Vi thuận miệng trả lời, không hề đỏ mặt.
Tiết Quan Hà cả kinh, gia cảnh của sư phụ quả nhiên hề không tầm thường, vậy mà có thể chuyên dưỡng tú nương và trâm nương.
Lễ nhận tội và lễ bái sư hắn đưa trước đó, có phải quá keo kiệt rồi không?
Hắn càng kính sợ hơn.
“Tôi biết rồi, vậy tôi đi trả lời Ngụy cô nương.”
Sau khi hắn đi, hệ thống kinh ngạc nói: "Vừa rồi cô tìm kiếm quần áo và trang sức ở khu cửa hàng, không phải vì để bán cho nàng ta với giá cao sao?"
Lục Kiến Vi nhíu mày: "Tiểu Khách, cậu đang nghĩ gì vậy? Có tiền mà không kiếm là ngốc đó.”
“Vậy cô...”
"Mua bán không thể vội vàng, đây gọi là chiến lược “Marketing bỏ đói”. Cậu hiểu không?"
Trên lầu hai, Ngụy Liễu đúng lúc hỏi: "Đặt làm riêng? Tôi có thể đưa tiền, có thể đặt làm riêng cho tôi hay không ?!"
Lục Kiến Vi cười thản nhiên.
“Thấy chưa, tới rồi đó.”
“...Cô chỉ là chưởng quầy của một khách điếm nhỏ, chứ không phải là con buôn.”
"Khách điếm này mô hình quá nhỏ, khách sạn hiện đại bây giờ cũng có những dịch vụ tiêu dùng ẩn, chẳng hạn như bán nước khoáng, mì ăn liền, đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, v.v. Khách điếm của thế giới võ hiệp cổ đại cũng phải phù hợp với đặc sắc địa phương, không chỉ cung cấp chỗ ở và thức ăn cho khách, mà còn phải đáp ứng nhu cầu tiêu dùng khác của khách, như vậy mới có thể phát triển bền vững."
Tiểu Khách: “...”
Ngụy biện! Đều là ngụy biện!
Tiết Quan Hà không thể tự đưa ra chủ ý, lại xuống lầu hỏi Lục Kiến Vi.
“Nhà xa, không tiện nhận đặt hàng." Lục Kiến Vi không chút do dự nói sang chuyện khác: "Sắp trưa rồi.”
Tiết Quan Hà lập tức nói: "Tôi quay lại báo với Ngụy cô nương một tiếng rồi đi nấu cơm ngay.”
Dứt lời xong hắn đi lên lầu.
Lục Kiến Vi lấy gương đồng ra, cô ngồi sau quầy, thưởng thức lớp trang điểm tinh xảo của mình.
Không hổ là mình, năng lực bán hàng hạng nhất.
“Cô trực tiếp từ chối như vậy, không sợ nàng ta không mua nữa sao?" Tiểu Khách khó hiểu.
Lục Kiến Vi chắc chắn: "Không đâu.”
“Tại sao?”
“Nàng ta không có ham muốn mua sắm, sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.”
“Lời cô nói sao mâu thuẫn thế? Tôi không hiểu?”
“Cậu không phải sinh vật cacbon, không hiểu là chuyện bình thường.” Lục Kiến Vi cất gương đồng đi, tựa lưng vào ghế: "Nàng ta không dao động, nhưng lại thể hiện ra sự si mê, điều này rất không bình thường.”
Tiểu Khách đơ ra, nó thật sự không nhìn ra.
Lục Kiến Vi không để ý đến nó nữa, cô gọi Nhạc Thù tới.
“Đi hỏi khách trong tiệm xem có cần dùng bữa trưa không.”
Nhạc Thù nghe lời, chạy tới từng phòng, gõ cửa.
“Chuyện gì?”
Yến Phi Tàng đang ở trong phòng suy nghĩ về đao pháp, càng suy nghĩ càng thấy rối rắm, buồn bực. Thứ đao pháp mà hắn luôn kiêu ngạo lại bị chưởng quầy của một khách điếm vô danh nhìn ra nhiều sơ hở như vậy.
Hắn không thể không nghi ngờ chính mình, thật sự kém như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.