Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!
Chương 35: Khách Giang Hồ
Thôi Kinh Thước
24/08/2023
Lục Kiến Vi yên lặng thở dài.
Cũng may kỹ năng nấu ăn của Tiết Quan Hà cứu vãn tâm trạng chán nản của cô.
Ăn sáng xong, Tiết Quan Hà hưng phấn chạy đến.
"Chưởng quầy, tối hôm qua tôi luyện được nội công rồi!"
Lục Kiến Vi cũng đã nhìn ra.
Cô mỉm cười gật đầu: "Không tồi, tiếp tục phát huy, chưởng pháp luyện được thế nào rồi?"
Tiết Quan Hà uể oải cúi đầu: "Vẫn không được."
"Có thể xin Trương Bá chỉ bảo."
"Nhưng..." Tiết Quan Hà lộ vẻ do dự, "Võ thuật trân quý như vậy, có thể tùy tiện cho người ta xem ư?"
Lúc trước hắn còn nghĩ rằng Trương Bá, Chu Nguyệt và chưởng quầy cùng phái, nhưng ở chung một thời gian, hắn phát hiện không phải vậy.
Trương Bá và Chu Nguyệt vì không có nơi nào để đi nên mới phải ở khách điếm làm tiểu nhị.
Chưởng quầy dạy bọn họ võ thuật, chỉ bởi vì tấm lòng cô tốt bụng hào phóng mà thôi.
Tiết Quan Hà cảm thấy, hắn là đồ đệ của chưởng quầy nên đương nhiên đứng về phía người mình. Hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ võ thuật của "môn phái chúng ta" khỏi con mắt nhìn trộm của người ngoài.
Lục Kiến Vi cũng không đâm phá tâm tư của hắn, cười nói: "Không ngại! Chỉ là một quyển chưởng pháp mà thôi, nếu cậu thật sự lo lắng, trước tiên có thể xin Trương Bá chỉ dạy chiêu thứ nhất."
“Tôi hiểu rồi.” Tiết Quan Hà cũng cảm thấy biện pháp này khả thi, dù sao hiện tại hắn mới học đến chiêu thứ nhất.
Hắn đem chiêu thứ nhất sao chép trên giấy, sắp bạc rồi lại chạy đến chỗ Trương bá.
“Trương tiền bối, hậu bối có thể xin ngài chỉ dạy chưởng pháp này được không?” Hắn hào phóng đưa ra một tờ giấy, còn có một túi bạc vụn.
Trương Bá không nói gì, bỏ qua bạc vụn, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy kia.
Giấy trắng mực đen, chỉ là một chiêu thức đơn giản, lại khiến ông ta rơi vào trạng thái xuất thần.
Tuyệt vời, tuyệt vời, quả thực rất tuyệt vời!
Ông ta vốn đã tò mò về chưởng pháp của Lục Kiến Vi, nhưng bây giờ nhìn thấy trước mắt, ông ta phấn khích đến mức không thể kìm chế được, lập tức quyết định chạy đến trước mặt Lục Kiến Vi.
"Chưởng quầy, chưởng pháp này rất tinh xảo, cuộc đời của lão phu cũng chỉ thấy qua vài lần. Không biết..."
“Đợi đã.” Lục Kiến Vi ngắt lời, đưa mắt nhìn về phía cửa sân, “Có người tới.”
Cô nghe được hệ thống nhắc nhở, tổng cộng có năm người đến, ba người cấp bốn và một người cấp năm.
Còn có một người, không ngờ đã đạt tới cấp sáu!
Một nhóm năm người phân tán ở ba nơi, cách biệt rõ ràng.
Người đi ở phía trước thân hình cao lớn cường tráng, quần áo thô kệch, đầu tóc bù xù, trên tay cầm một thanh đao.
Bên ngoài cách hắn hai mươi bước, có hai người sóng vai đi cạnh nhau, dường như không mang theo vũ khí.
Xa hơn nữa, có một nam một nữ tay cầm trường kiếm.
“Đào sư huynh, không phải bọn họ đều đi thành Vọng Nguyệt sao?” Ngụy Liễu thấp giọng hỏi thăm.
Đào Dương khẽ nhíu mày: "Không biết."
“Nói cho muội biết, chẳng lẽ bọn họ cũng vì sự kiện kia?” Ngụy Liễu thấp thỏm bất an, “Võ công của bọn họ đều cao hơn chúng ta, đến lúc đó…”
“Hai vị thiếu hiệp, các người xì xào cái gì?” Người phía trước đột nhiên xoay người, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tô son điểm phấn, ngữ điệu ngả ngớn nói:
"Không bằng nói ra để chúng ta cùng nhau vui vẻ?”
Người này có ngũ quan thanh tú, dáng người quyến rũ, mặc một bộ y phục thêu hoa con bướm, giống như một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa.
Trang điểm rất tinh tế, nhưng lại là người phụ nữ biết nắm bắt cuống họng.
Trong lòng Ngụy Liễu chấn động, lộ ra vẻ áy náy, chắp tay nói: "Không cẩn thận quấy rầy tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi."
"Tôi đang hỏi, các người đang nói cái gì.” Lữ Hồ Điệp nghiêng đầu cong môi nhìn cô ta, “Tôi là người không thích hỏi một đằng trả lời một nẻo.”
Đào Dương tiến lên một bước, chân thành nói: "Tiền bối thứ tội, vãn bối và sư muội chỉ thấy nơi này hoang dã hiếm thấy, trong lòng có chút tò mò"
"Ồ, bảo vệ như vậy, lẽ nào..." Hắn cười khúc khích ra tiếng, lại dùng khăn tay che miệng, ánh mắt đảo qua giữa hai người, "Chẳng lẽ hai người các ngươi là uyên ương bỏ trốn?"
Đào Dương và Ngụy Liễu đột nhiên đỏ mặt, thậm chí bởi vì câu nói này mà lui về phía sau nửa bước.
“Chậc chậc chậc, da mặt thật mỏng.” Lữ Hồ Điệp như là nhìn ra cái gì thú vị, “Không bằng, bổn cô nương thành toàn cho các ngươi.”
Vừa nói xong vừa định nâng khăn lụa trong tay lên.
Cũng may kỹ năng nấu ăn của Tiết Quan Hà cứu vãn tâm trạng chán nản của cô.
Ăn sáng xong, Tiết Quan Hà hưng phấn chạy đến.
"Chưởng quầy, tối hôm qua tôi luyện được nội công rồi!"
Lục Kiến Vi cũng đã nhìn ra.
Cô mỉm cười gật đầu: "Không tồi, tiếp tục phát huy, chưởng pháp luyện được thế nào rồi?"
Tiết Quan Hà uể oải cúi đầu: "Vẫn không được."
"Có thể xin Trương Bá chỉ bảo."
"Nhưng..." Tiết Quan Hà lộ vẻ do dự, "Võ thuật trân quý như vậy, có thể tùy tiện cho người ta xem ư?"
Lúc trước hắn còn nghĩ rằng Trương Bá, Chu Nguyệt và chưởng quầy cùng phái, nhưng ở chung một thời gian, hắn phát hiện không phải vậy.
Trương Bá và Chu Nguyệt vì không có nơi nào để đi nên mới phải ở khách điếm làm tiểu nhị.
Chưởng quầy dạy bọn họ võ thuật, chỉ bởi vì tấm lòng cô tốt bụng hào phóng mà thôi.
Tiết Quan Hà cảm thấy, hắn là đồ đệ của chưởng quầy nên đương nhiên đứng về phía người mình. Hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ võ thuật của "môn phái chúng ta" khỏi con mắt nhìn trộm của người ngoài.
Lục Kiến Vi cũng không đâm phá tâm tư của hắn, cười nói: "Không ngại! Chỉ là một quyển chưởng pháp mà thôi, nếu cậu thật sự lo lắng, trước tiên có thể xin Trương Bá chỉ dạy chiêu thứ nhất."
“Tôi hiểu rồi.” Tiết Quan Hà cũng cảm thấy biện pháp này khả thi, dù sao hiện tại hắn mới học đến chiêu thứ nhất.
Hắn đem chiêu thứ nhất sao chép trên giấy, sắp bạc rồi lại chạy đến chỗ Trương bá.
“Trương tiền bối, hậu bối có thể xin ngài chỉ dạy chưởng pháp này được không?” Hắn hào phóng đưa ra một tờ giấy, còn có một túi bạc vụn.
Trương Bá không nói gì, bỏ qua bạc vụn, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy kia.
Giấy trắng mực đen, chỉ là một chiêu thức đơn giản, lại khiến ông ta rơi vào trạng thái xuất thần.
Tuyệt vời, tuyệt vời, quả thực rất tuyệt vời!
Ông ta vốn đã tò mò về chưởng pháp của Lục Kiến Vi, nhưng bây giờ nhìn thấy trước mắt, ông ta phấn khích đến mức không thể kìm chế được, lập tức quyết định chạy đến trước mặt Lục Kiến Vi.
"Chưởng quầy, chưởng pháp này rất tinh xảo, cuộc đời của lão phu cũng chỉ thấy qua vài lần. Không biết..."
“Đợi đã.” Lục Kiến Vi ngắt lời, đưa mắt nhìn về phía cửa sân, “Có người tới.”
Cô nghe được hệ thống nhắc nhở, tổng cộng có năm người đến, ba người cấp bốn và một người cấp năm.
Còn có một người, không ngờ đã đạt tới cấp sáu!
Một nhóm năm người phân tán ở ba nơi, cách biệt rõ ràng.
Người đi ở phía trước thân hình cao lớn cường tráng, quần áo thô kệch, đầu tóc bù xù, trên tay cầm một thanh đao.
Bên ngoài cách hắn hai mươi bước, có hai người sóng vai đi cạnh nhau, dường như không mang theo vũ khí.
Xa hơn nữa, có một nam một nữ tay cầm trường kiếm.
“Đào sư huynh, không phải bọn họ đều đi thành Vọng Nguyệt sao?” Ngụy Liễu thấp giọng hỏi thăm.
Đào Dương khẽ nhíu mày: "Không biết."
“Nói cho muội biết, chẳng lẽ bọn họ cũng vì sự kiện kia?” Ngụy Liễu thấp thỏm bất an, “Võ công của bọn họ đều cao hơn chúng ta, đến lúc đó…”
“Hai vị thiếu hiệp, các người xì xào cái gì?” Người phía trước đột nhiên xoay người, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tô son điểm phấn, ngữ điệu ngả ngớn nói:
"Không bằng nói ra để chúng ta cùng nhau vui vẻ?”
Người này có ngũ quan thanh tú, dáng người quyến rũ, mặc một bộ y phục thêu hoa con bướm, giống như một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa.
Trang điểm rất tinh tế, nhưng lại là người phụ nữ biết nắm bắt cuống họng.
Trong lòng Ngụy Liễu chấn động, lộ ra vẻ áy náy, chắp tay nói: "Không cẩn thận quấy rầy tiền bối, xin tiền bối thứ lỗi."
"Tôi đang hỏi, các người đang nói cái gì.” Lữ Hồ Điệp nghiêng đầu cong môi nhìn cô ta, “Tôi là người không thích hỏi một đằng trả lời một nẻo.”
Đào Dương tiến lên một bước, chân thành nói: "Tiền bối thứ tội, vãn bối và sư muội chỉ thấy nơi này hoang dã hiếm thấy, trong lòng có chút tò mò"
"Ồ, bảo vệ như vậy, lẽ nào..." Hắn cười khúc khích ra tiếng, lại dùng khăn tay che miệng, ánh mắt đảo qua giữa hai người, "Chẳng lẽ hai người các ngươi là uyên ương bỏ trốn?"
Đào Dương và Ngụy Liễu đột nhiên đỏ mặt, thậm chí bởi vì câu nói này mà lui về phía sau nửa bước.
“Chậc chậc chậc, da mặt thật mỏng.” Lữ Hồ Điệp như là nhìn ra cái gì thú vị, “Không bằng, bổn cô nương thành toàn cho các ngươi.”
Vừa nói xong vừa định nâng khăn lụa trong tay lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.