Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!
Chương 26: Lại Có Khách
Thôi Kinh Thước
23/08/2023
“Vi Vi, có người đến.”
Tiểu Khách lên tiếng nhắc nhở, Lục Kiến Vi dừng việc tu luyện, mở mắt ra.
Tinh thần càng tĩnh lặng, nội lực của cô càng nâng cao nhanh chóng.
Trên bản đồ, hai chấm màu xanh từ thành Vọng Nguyệt nhanh chóng tiến đến, có lẽ là cưỡi ngựa.
Những năm này, có thể cưỡi được ngựa đều không thiếu tiền, có thể cưỡi được hai con ngựa càng không thiếu tiền.
“Cuối cùng cũng có khách hàng lớn đến rồi.” Cô duỗi eo lười.
Tiểu Khách dội nước lạnh: “Có lẽ chỉ là đi ngang qua khách điếm.”
Đôi mắt Lục Kiến Vi cong lên: “Tôi có dự cảm.”
Một lúc sau, hai điểm màu xanh dừng ở bên ngoài viện khách điếm.
Lục Kiến Vi nghe tiếng gõ cửa, không cần hỏi hệ thống, cô đã cảm nhận được người đến không phải là võ giả.
Chu Nguyệt ở bên trong viện luyện kiếm, là người đầu tiên đi mở cửa.
Hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đứng ở trước cửa, mỗi người dắt một con ngựa.
Cậu vẫn ăn mặc giống thiếu nữ như cũ, rất dễ dọa người.
“Khách nhân là muốn ở lại sao?”
Tiết thiếu gia sững sờ một chút, không ngờ mở cửa lại là một thiếu nữ. Thấy trong tay của đối phương cầm kiếm, cũng không quan tâm cậu có phải là cô nương hay không, ánh mắt sáng rực hỏi: “Cô là võ giả sao?”
Trong lòng Chu Nguyệt cảnh giác, nghiêm mặt nói: “Không ở lại thì tôi đóng cửa.”
“Đừng đừng đừng.” Tiết thiếu gia vội vàng chen vào trong viện, “Tôi ở.”
“Ồ.”
Chu Nguyệt thu kiếm lại, đi lên trước dắt ngựa, muốn đem ngựa kéo vào chuồng, nhưng ngựa lại không nghe lời, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
“A Quý, đi buộc ngựa.” Tiết thiếu gia phân phó.
Người hầu lập tức dắt ngựa vào trong chuồng.
Chu Nguyệt thở dài một hơi, thái độ với Tiết thiếu gia ôn hòa hơn chút, nói: “Mời đi theo tôi.”
Sáu cánh cửa chính của tòa lầu được mở ra, một tấm biển gỗ được dựng ở cửa bên phải, bên trên viết— Cấm đánh nhau trong khách điếm.
Tiết thiếu gia cảm thấy mới lạ, hỏi: “Nếu đánh nhau sẽ như thế nào?”
“Tôi không rõ, sẽ có chưởng quầy ra mặt.” Chu Nguyệt tiến vào trong sảnh lớn, đã nhìn thấy Lục Kiến Vi ngồi ở phía sau quầy, híp mắt cười nói: “Chưởng quầy tỷ tỷ, có khách đến rồi.”
Lúc trước mua nguyên liệu gỗ về, ngoại trừ làm ghế bập bênh, còn làm một cái bảng giá và thực đơn, đặt cạnh nhau phía trên quầy.
Tiết thiếu gia không chú ý tới hai tấm biển gỗ, mà chỉ hiếu kỳ nhìn về phía Lục Kiến Vi.
Vị chưởng quỹ khách điếm chốn hoang sơ này đúng là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp!
Tiết thiếu gia gia giáo không tệ, không dám càn rỡ, vội rũ mắt, đỏ mặt nói: “Tại hạ Tiết Quan Hà đến từ Vọng Nguyệt Thành, xin mạo muội đến đây làm phiền.”
“Tới cửa là khách, anh muốn ở trọ?” Lục Kiến Vi không cảm xúc quan sát đối phương.
Trên người mặc tơ lụa, cổ áo đính kim tuyến, bên hông đeo ngọc, chân mang ủng da, toàn thân từ trên xuống dưới không có món nào rẻ tiền.
Đây là tiểu thiếu gia xuất thân phú quý.
Sau khi Tiết Quan Hà hết ngại ngùng đã khôi phục lại dũng khí thường ngày, nhìn chằm chằm kiếm trong tay Chu Nguyệt.
“Chưởng quỹ, đây là muội muội của cô?”
“Có vấn đề gì không?” Lục Kiến Vi không trực tiếp trả lời.
Ánh mắt Tiết Quan Hà mang vẻ chờ mong :”Nàng ta là vỏ giả?”
Lục Kiến Vi âm thầm nhíu mày, mơ hồ hiểu rõ tâm tư của hắn.
Dù sao trên đời này, số người có thể học được võ công cũng rất ít, đại đa số đều giống như Tiết Quan Hà, không có cơ hội tiếp xúc với võ học.
Bá tánh tầm thường tự nhiên cũng có người hướng về giang hồ.
Ánh mắt Chu nguyệt lộ vẻ đề phòng: “Phải thì sao? Mà không phải thì thế nào?”
Ở trọ thì ở, nghe ngóng chuyện này để làm gì?
Tiết Quan Hà ngượng ngùng cười hai tiếng, ngập ngừng nói:” Tôi, tôi…”
“Tôi” nửa ngày cũng không dám nói ra lời trong lòng.
Lục Kiến Vi có kiên nhẫn, nhưng Chu Nguyệt lại gấp gáp muốn đi luyện võ, không muốn có liên quan gì với hắn, hỏi: “Rốt cuộc anh có muốn ở trọ hay không?”
“Tôi trọ!” Hắn hô to một tiếng.
Ở lại trước rồi tính tiếp.
Chu Nguyệt chỉ vào bảng giá:” Ở phòng nào? Muốn mấy phòng?”
Lúc này Tiết Quan Hà mới chú ý tới bảng giá, trợn mắt thốt lên: “Đắt vậy sao!”
Hắn thật sự là thiếu gia phú quý, nhưng cũng không phải hoàn toàn không dính đến khói lửa nhân gian.
Hắn cũng có tiếp xúc qua không ít với sản nghiệp trong nhà, biết được giá cả của các khách điếm.
Tiểu Khách lên tiếng nhắc nhở, Lục Kiến Vi dừng việc tu luyện, mở mắt ra.
Tinh thần càng tĩnh lặng, nội lực của cô càng nâng cao nhanh chóng.
Trên bản đồ, hai chấm màu xanh từ thành Vọng Nguyệt nhanh chóng tiến đến, có lẽ là cưỡi ngựa.
Những năm này, có thể cưỡi được ngựa đều không thiếu tiền, có thể cưỡi được hai con ngựa càng không thiếu tiền.
“Cuối cùng cũng có khách hàng lớn đến rồi.” Cô duỗi eo lười.
Tiểu Khách dội nước lạnh: “Có lẽ chỉ là đi ngang qua khách điếm.”
Đôi mắt Lục Kiến Vi cong lên: “Tôi có dự cảm.”
Một lúc sau, hai điểm màu xanh dừng ở bên ngoài viện khách điếm.
Lục Kiến Vi nghe tiếng gõ cửa, không cần hỏi hệ thống, cô đã cảm nhận được người đến không phải là võ giả.
Chu Nguyệt ở bên trong viện luyện kiếm, là người đầu tiên đi mở cửa.
Hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đứng ở trước cửa, mỗi người dắt một con ngựa.
Cậu vẫn ăn mặc giống thiếu nữ như cũ, rất dễ dọa người.
“Khách nhân là muốn ở lại sao?”
Tiết thiếu gia sững sờ một chút, không ngờ mở cửa lại là một thiếu nữ. Thấy trong tay của đối phương cầm kiếm, cũng không quan tâm cậu có phải là cô nương hay không, ánh mắt sáng rực hỏi: “Cô là võ giả sao?”
Trong lòng Chu Nguyệt cảnh giác, nghiêm mặt nói: “Không ở lại thì tôi đóng cửa.”
“Đừng đừng đừng.” Tiết thiếu gia vội vàng chen vào trong viện, “Tôi ở.”
“Ồ.”
Chu Nguyệt thu kiếm lại, đi lên trước dắt ngựa, muốn đem ngựa kéo vào chuồng, nhưng ngựa lại không nghe lời, kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
“A Quý, đi buộc ngựa.” Tiết thiếu gia phân phó.
Người hầu lập tức dắt ngựa vào trong chuồng.
Chu Nguyệt thở dài một hơi, thái độ với Tiết thiếu gia ôn hòa hơn chút, nói: “Mời đi theo tôi.”
Sáu cánh cửa chính của tòa lầu được mở ra, một tấm biển gỗ được dựng ở cửa bên phải, bên trên viết— Cấm đánh nhau trong khách điếm.
Tiết thiếu gia cảm thấy mới lạ, hỏi: “Nếu đánh nhau sẽ như thế nào?”
“Tôi không rõ, sẽ có chưởng quầy ra mặt.” Chu Nguyệt tiến vào trong sảnh lớn, đã nhìn thấy Lục Kiến Vi ngồi ở phía sau quầy, híp mắt cười nói: “Chưởng quầy tỷ tỷ, có khách đến rồi.”
Lúc trước mua nguyên liệu gỗ về, ngoại trừ làm ghế bập bênh, còn làm một cái bảng giá và thực đơn, đặt cạnh nhau phía trên quầy.
Tiết thiếu gia không chú ý tới hai tấm biển gỗ, mà chỉ hiếu kỳ nhìn về phía Lục Kiến Vi.
Vị chưởng quỹ khách điếm chốn hoang sơ này đúng là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp!
Tiết thiếu gia gia giáo không tệ, không dám càn rỡ, vội rũ mắt, đỏ mặt nói: “Tại hạ Tiết Quan Hà đến từ Vọng Nguyệt Thành, xin mạo muội đến đây làm phiền.”
“Tới cửa là khách, anh muốn ở trọ?” Lục Kiến Vi không cảm xúc quan sát đối phương.
Trên người mặc tơ lụa, cổ áo đính kim tuyến, bên hông đeo ngọc, chân mang ủng da, toàn thân từ trên xuống dưới không có món nào rẻ tiền.
Đây là tiểu thiếu gia xuất thân phú quý.
Sau khi Tiết Quan Hà hết ngại ngùng đã khôi phục lại dũng khí thường ngày, nhìn chằm chằm kiếm trong tay Chu Nguyệt.
“Chưởng quỹ, đây là muội muội của cô?”
“Có vấn đề gì không?” Lục Kiến Vi không trực tiếp trả lời.
Ánh mắt Tiết Quan Hà mang vẻ chờ mong :”Nàng ta là vỏ giả?”
Lục Kiến Vi âm thầm nhíu mày, mơ hồ hiểu rõ tâm tư của hắn.
Dù sao trên đời này, số người có thể học được võ công cũng rất ít, đại đa số đều giống như Tiết Quan Hà, không có cơ hội tiếp xúc với võ học.
Bá tánh tầm thường tự nhiên cũng có người hướng về giang hồ.
Ánh mắt Chu nguyệt lộ vẻ đề phòng: “Phải thì sao? Mà không phải thì thế nào?”
Ở trọ thì ở, nghe ngóng chuyện này để làm gì?
Tiết Quan Hà ngượng ngùng cười hai tiếng, ngập ngừng nói:” Tôi, tôi…”
“Tôi” nửa ngày cũng không dám nói ra lời trong lòng.
Lục Kiến Vi có kiên nhẫn, nhưng Chu Nguyệt lại gấp gáp muốn đi luyện võ, không muốn có liên quan gì với hắn, hỏi: “Rốt cuộc anh có muốn ở trọ hay không?”
“Tôi trọ!” Hắn hô to một tiếng.
Ở lại trước rồi tính tiếp.
Chu Nguyệt chỉ vào bảng giá:” Ở phòng nào? Muốn mấy phòng?”
Lúc này Tiết Quan Hà mới chú ý tới bảng giá, trợn mắt thốt lên: “Đắt vậy sao!”
Hắn thật sự là thiếu gia phú quý, nhưng cũng không phải hoàn toàn không dính đến khói lửa nhân gian.
Hắn cũng có tiếp xúc qua không ít với sản nghiệp trong nhà, biết được giá cả của các khách điếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.